Editor: Gà

Quý Phi Nhi nghe xong rất tức giận, tay nắm chặt thành đấm: "Tiên Đế hèn hạ như vậy, nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt, nhưng những người khác vẫn không nên lạm sát vô tội, bọn họ chỉ nghe lệnh Tiên đế thôi."

"Tất nhiên, chỉ cần giết chết Đế Tị, xem như chúng ta đã báo được đại thù. Ngươi vốn là tiên tử Tiên giới, có vài bằng hữu, xem như ngươi đã mất trí nhớ nên quên bọn họ, ta cũng không muốn về sau khiến trong lòng ngươi áy náy."

Túc Ly Mị biết rõ nàng thiện lương tinh khiết, nên không muốn cuốn nàng vào trong những thị phi này. Cho dù muốn báo thù, cũng sẽ không cho nàng tham dự, ngàn năm trước Đế Tị đã rất ham muốn Tử Huyên, sử dụng thủ đoạn hèn hạ muốn đoạt lấy nàng, thậm chí không chiếm được thì không tiếc phá hủy, thật sự tội đáng chết vạn lần.

Vốn không khí vẫn giương cung bạt kiếm, rất nhanh ba người đã đứng cùng một trận tuyến, thảo luận chuyện báo thù.

Ngàn năm trước Thương Mặc Tuyết và Tử Huyên là một đôi oan gia dở hơi, ngàn năm sau, vẫn không hề thay đổi. Nhưng mà, như vậy cũng rất tốt.

......

Nhìn nụ cười vui vẻ của Quý Phi Nhi, đột nhiên Thương Mặc Tuyết nghĩ đến một người, cho nên thu lại thần sắc.

"Tử Huyên đã trở lại, đây quả là một tin vui lớn, nhưng chúng ta đã quên một người."

"Ai vậy?" Gương mặt Túc Ly Mị và Quý Phi Nhi đều bối rối, lúc này còn có ai khác nữa.

"Mẫu Đan."

Vẻ mặt Quý Phi Nhi kinh ngạc, nhưng trên mặt Túc Ly Mị chậm rãi nở nụ cười: "Nếu nàng biết Phi nhi trở về, nhất định sẽ vô cùng cao hứng."

"Mẫu Đan là ai?" Quý Phi Nhi tò mò hỏi.

"Xem ra ngươi thiếu một phách thì không nhận ra ai, Mẫu Đan là bằng hữu tốt nhất của ngươi trên Tiên giới, một ngàn năm qua, các ngươi chết thì chết, bị thương thì bị thương, Mẫu Đan thường cách một đoạn thời gian sẽ mạo hiểm bị Tiên giới xử phạt len lén đến Yêu ma giới hỏi thăm ta về chuyện của các ngươi, thật là một cô nương tốt." Hiển nhiên Thương Mặc Tuyết có ấn tượng rất tốt với Mẫu Đan tiên tử, năm đó mỗi lần hắn và Tử Huyên cãi vã, đều do nàng ta đứng ra hòa giải, y thường nói Tử Huyên nên có một nửa dịu dàng nhã nhặn lịch sự của Mẫu Đan, cũng thỉnh thoảng nói thầm, mắt của huynh đệ chả ra sao, không cần Mẫu Đan tiên tử dịu dàng, ngược lại coi trọng Tử Huyên tiên tử cổ quái.

Mặc dù hay đấu võ mồm, nhưng tình bằng hữu giữa y và Tử Huyên rất tốt.

"Nghe ngươi nói như thế, ta cũng cảm thấy nàng là một người tốt, xem ra trước đây ánh mắt ta không tệ, kết giao với một tỷ muội rất tốt." Quý Phi Nhi có chút mong đợi với Mẫu Đan tiên tử này. Khụ...... Thương Mặc Tuyết hay soi mói không tin người mà có thể tán dương như vậy hẳn nàng ta rất không tệ.

"Nếu không, hiện tại ta thông báo cho Mẫu Đan để nàng đến Yêu ma giới tụ họp một chút?"

"Được được." Nàng ngây ngô ở đây rất nhàm chán, Túc Ly Mị không thể lúc nào cũng ở cùng với nàng, nếu có một hảo tỷ muội đến bản thân nhất định rất vui vẻ, hơn nữa người ta là tiên tử, tiên tử nhất định rất đẹp, nàng đã thấy nhiều yêu quái như vậy, vẫn chưa thấy thần tiên đâu.

"Không được!" Túc Ly Mị lên tiếng ngăn cản: "Như vậy quá nguy hiểm, ta không phải đã nhắc nhở ngươi không nên để Mẫu Đan đến Yêu ma giới, nếu như bị Tiên giới phát hiện, số mạng của Mẫu Đan chẳng phải sẽ giống Tử Huyên ư?"

"Ta đã nhắc nhở nàng, nhưng bản thân nàng muốn như vây, ta có biện pháp gì."

Mỗi lần Mẫu Đan đến y đều đơn độc gặp nàng, cho nên đến bây giờ Mẫu Đan vẫn không biết Túc Ly Mị đã tỉnh, y rất có hảo cảm với Mẫu Đan, nhưng y nhìn ra, Mẫu Đan rất quan tâm Túc Ly Mị, cho nên liền âm thầm chôn đoạn cảm tình này dưới đáy lòng, thậm chí y còn cảm thấy, thật sự Tử Huyên đã chết rồi, Túc Ly Mị có thể rộng mở cửa lòng tiếp nhận Mẫu Đan.

Sau đó Túc Ly Mị trầm giọng nói: "Chuyện Phi Nhi chính là Tử Huyên, ta hi vọng ngoại trừ ba chúng ta ra sẽ không ai biết nữa, cho dù Mẫu Đan cũng không được, đây là vì muốn tốt cho hai người bọn họ. Ta chờ Phi Nhi một ngàn năm, ta không hy vọng lại xảy ra bất cứ chuyện gì, không cho phép phát sinh bất kỳ biến cố nào."

Thương Mặc Tuyết có chút không hiểu: "Ta thật sự không biết ngươi lo lắng gì, nàng là Mẫu Đan, không phải người khác, tuyệt đối nàng không thể nào bán đứng chúng ta."

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, năm đó ta hy vọng Tử Huyên có thể ở lại Yêu ma giới dường nào, vĩnh viễn không tách ra, nhưng nàng nói mình có nỗi khổ tâm, Tiên giới có một người khiến nàng bận lòng, cho dù muốn đi, nàng phải cáo biệt với người kia rồi mới có thể rời đi. Vì yêu nàng, nên ta chỉ có thể tôn trọng nàng, thời gian mỗi lần gặp nàng đều rất ngắn hơn nữa phải cẩn thận, nên ta càng quý trọng thời gian gấp đôi. Tử Huyên cũng không phải người không cẩn thận, nhưng chuyện này lại bị tiết lộ ra ngoài, hiện tại thật vất vả nàng mới trở lại bên cạnh ta, ta sẽ không để bất kỳ điều gì ngoài ý muốn phá hoại." Túc Ly Mị bá đạo ôm Quý Phi Nhi vào lòng, hắn không thể chịu đựng nỗi khổ sở mất nàng thêm một lần nào nữa.

"Xem ra ngươi vì nàng mà lòng nghi ngờ quá nặng, Mẫu Đan là tỷ muội tốt nhất của Tử Huyên, ngươi cũng không phải ngày đầu tiên mới biết nàng, nàng đều một lòng suy nghĩ cho chúng ta, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản bội chúng ta."

"Đúng vậy đúng vậy, nếu nàng là tỷ muội tốt của ta, vậy khẳng định là một tiên nữ vô cùng tốt, có lẽ nàng đến, ta có thể nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra lúc trước đó." Mới vừa rồi còn đối chọi gay gắt, hiện tại hai người có cùng ý tưởng đen tối rồi.

"Vậy thì tốt, nếu nàng đến thật, lập tức đưa nàng đến Đế đô, nhưng tuyệt đối không thể cho nàng biết Phi Nhi chính là Tử Huyên." Do bọn họ quá kiên trì, Túc Ly Mị chỉ có thể thỏa hiệp, có lẽ, theo như nàng nói Mẫu Đan đến đây sẽ là một lựa chọn tốt, do hắn quá đa nghi rồi.

......

Lần đầu tiên giường đệm to như vậy không hề lạnh lẽo và cô tịch nữa, tựa như buổi tối lúc nàng vừa đến đây, vào đêm động phòng hoa chúc.

Ngàn năm chia lìa lại gặp nhau lần nữa, hai người ôm lấy nhau chính là niềm an ủi lớn nhất. Vẫn chưa được nàng đồng ý, hắn không dám làm ra chuyện tổn thương nàng, chỉ có thể ôm thật chặt nàng, cảm thụ nàng đang tựa vào lòng hắn.

Quý Phi Nhi cảm giác bản thân có chút không ngủ được, nàng có vô số vấn đề muốn hỏi hắn, nhưng không biết nên mở lời thế nào. Đầu cọ cọ trong ngực hắn, phát ra một tiếng thở dài.

"Phi Nhi, sao vậy, không thoải mái ư?" Hắn kéo chăn lên, đắp cho nàng.

"Ngươi thật có thể xem ta là Quý Phi Nhi, mà không phải Tử Huyên? Ta thật có chút lo lắng, tất cả giống như một giấc mộng, nếu...... Ta thật sự không là Tử Huyên, vậy hết thảy cảnh tượng trước mắt sẽ biến thành ảo ảnh."

"Lo lắng của nàng là dư thừa, nếu thật sự đây là sai lầm, cũng là một sai lầm mỹ lệ, nàng là Quý Phi Nhi, là nữ nhân của Túc Ly Mị ta, bất luận phát sinh chuyện gì ta đều sẽ không buông tay nàng." Hắn chỉ có thể an ủi nàng như vậy, nàng lo được lo mất, thế nhưng hắn rất thanh tỉnh, vì nàng chính là Tử Huyên.

"Ừm." Nàng buồn buồn đáp một tiếng.

"Ta nghĩ, hiện tại người nên lo lắng là ta mới đúng, nàng đã quên hết tất cả, quên hết tình cảm giữa chúng ta, ta không xác định, hiện tại nàng có cảm giác gì với ta, có bài xích ta đến gần không?" Dù sao, khi bọn họ gặp nhau lần nữa, mọi chuyện xảy ra đều không tốt đẹp gì.

Hắn hoài nghi, thử dò xét, đấu tranh. Nàng phòng bị, cảnh giác, sợ hãi.

Hiện tại đây là bước ngoặc rất lớn, hắn sợ đã lưu lại ám ảnh gì đó với nàng. Hắn điên cuồng bất chấp tất cả yêu nàng, nhưng không thể không chú ý đến tâm tình của nàng.

Do dự một chút, nàng nhẹ nhàng ôm cổ hắn: "Không có Tử Huyên, chỉ có Quý Phi Nhi, đêm động phòng hoa chúc lần đầu tiên nhìn thấy chàng, chính là nhất nhãn vạn niên [1]. Chàng dẫn ta dạo chơi ở Đế đô, trong đời ta đây là ngày vui vẻ nhất. Khi gặp nguy nan chính chàng đã xuất hiện cứu ta, anh hùng cứu mỹ nhân, đã động lòng rồi."

[1] nhất nhãn vạn niên: nhìn nhau một lần, nhớ nhau vạn năm.

......

Bên trong đại điện Vân Tiêu, truyền đến âm thanh nam nữ cười đùa. Nhưng sắc mặt của nữ tử phấn y đứng bên ngoài cực kỳ âm trầm.

Rốt cuộc, Mẫu Đan nhịn không nổi nữa, liều mạng xông vào, khiến đôi nam nữ đang giao hoan kinh ngạc.

"Ngươi kẻ tiện nhân này!" Mẫu Đan tiên tử thường ngày dịu dàng, nhu nhược thế nhưng nắm lấy tóc nữ tử kia, hung hăng tát vào mặt nàng ta.

Nữ nhân bị sợ hét lên một tiếng, cả người trần truồng lăn xuống giường, tóc tai tán loạn trên mặt in năm dấu tay đỏ tươi, nhìn qua nhếch nhác không thôi.

Khi nàng ta thấy rõ người đến, trên mặt rõ ràng thoáng qua tức giận và khinh thường: "Tiên nga hạ đẳng như vậy cũng dám tự tiện xông vào tẩm điện của bệ hạ, ngươi không muốn sống à?"

Khí thế người đến hung hăng, nàng ta bắt đầu bị hù dọa, vừa nhìn thì ra là Mẫu Đan, nhất thời tức giận không chịu nổi, địa vị của nàng ta và Mẫu Đan đều ngang hàng, gần đây ngẫu nhiên được Tiên Đế lâm hạnh, mừng rỡ không thôi, nghĩ đến qua hôm nay có lẽ có hy vọng trở thành tiên phi rồi. Nhưng không nghĩ lại bị Mẫu Đan làm xáo trộn, đương nhiên nàng ta rất căm tức.

Mẫu Đan cũng không nhìn nàng, trực tiếp đi về phía giường, sau đó cười duyên đôi tay ôm cổ của Đế Tị: "Sao gần đây bệ hạ không gọi Mẫu Đan đến, Hồng Anh sao xứng hầu hạ bệ hạ chứ?"

Nghe được lời của nàng..., trong mắt Hồng Anh tức giận muốn phun ra lửa: "Bệ hạ, Mẫu Đan dám tự tiện xông vào đại điện Vân Tiêu, quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi hưởng lạc, bệ hạ nhất định phải trừng phạt nàng thật nặng nha!"

"A...... Ngươi muốn làm gì, làm sao bệ hạ có thể nghe lời của ngươi?" Mẫu Đan đang dương dương tự đắc cho rằng nhất định Đế Tị sẽ lập tức đuổi Hồng Anh cút ra ngoài, nhưng không nghĩ tới một giây kế tiếp, đột nhiên thân thể của nàng bị đẩy ra, một bạt tai nặng nề đánh vào mặt nàng.

Hơi sức nữ nhân không bì kịp nam nhân, huống chi Đế Tị là Tiên Đế pháp lực cao thâm, cho nên Mẫu Đan bị đánh khóe miệng tràn ra tia máu, gương mặt sưng lên thật to, dáng vẻ kia càng thêm nhếch nhác so với Hồng Anh.

"Bệ hạ, người......" Mẫu Đan không để ý đến đau đớn trên mặt, không dám tin nhìn hắn, hiển nhiên sẽ không nghĩ hắn dám đánh nàng.

Đế Tị giận tím mặt: "Mẫu Đan, xem ra bản quân đã quá sủng ái ngươi, khiến ngươi hoàn toàn không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng, bây giờ còn dám xông đến hỏi chuyện riêng của bản quân."

Hồng Anh vừa nhìn thấy Đế Tị làm chỗ dựa giúp nàng ta, lập tức đứng dậy từ trên mặt đất, hung hăng trả lại bạt tai kia cho nàng.

"Tiện nhân không hiểu quy củ này, bệ hạ nên ném nàng xuống Tru Tiên đài như Tử Huyên năm đó."

"Không, không thể." Mẫu Đan vừa nghe ba từ Tru Tiên đài nhất thời liền bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, nàng không muốn đến Tru Tiên đài, không muốn hồn bay phách tán!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện