Hành cung lâm thời trong Uy Cổ Lan...

Phòng phía Đông, Thụy Thu đang cầm một chén thang, múc từng muỗng đút vào cho Tư Đế An.

Tư Đế An mặt đỏ bừng, nhìn Dương Chính giống như vô sự, thấp giọng nói:"Mẫu hậu, con tự ăn được."

Nó hiện tại đã 13 tuổi, trước mặt người ngoài đương nhiên hổ thẹn khi được mẫu thân đút cho ăn.

Thụy Thu ôn hòa nói:"An tử, đừng bướng bỉnh, mau uống đi."

Lúc này nàng ta tư thái và sắc mặt vô cùng ôn nhu, khác hẳn với hình tượng nữ vương quyết đoán sát phạt. Tư Đế An miễn cưỡng nuốt hai ngụm, rồi lại nói:"Mẫu hậu, con uống được rồi, người nên nghỉ ngơi chút đi."

Thụy Thu và Dương Chính ra khỏi phòng.

Dương Chính nhìn dáng vẻ mất mát của nàng, bình thản nói:"Có phải cảm thấy An tử không còn nhu thuận như xưa nên khó chịu hay không?"

Hắn không chờ Thụy Thu đáp lời, tiếp tục nói:"Kỳ thật cũng không cần để ý, nó không phải ngỗ nghịch gì, ta nhớ lại trước đây lúc ta cũng cỡ tuổi An tử, tính cách cũng thập phần bướng bỉnh, quậy phá khắp nơi, mẹ ta cũng không quản được, hơn nữa bà càng nói thì ta càng phiền, thường làm cho bà ta phát khóc, bất quá hiện tại ta chỉ muốn bà ta vĩnh viễn quan tâm đến ta, la mắng ta..."

Dương Chính thở dài, ngữ khí đầy vẻ bi thương và mất mát.

"An tử biết nàng yêu thương nó, cũng giống như ta biết mẹ ta cũng yêu thương ta, nó chỉ là muốn chứng minh mình đã trưởng thành, nàng thoải mái chút đi."

Thụy Thu dừng bước, nhìn vào ánh mắt đầy vẻ tịch mịch của Dương Chính, liền hiểu đời này hắn vĩnh viễn không thể gặp lại mẫu thân nên mới nói thế. Nàng không nỡ khơi vết thương lòng của hắn, nhẹ nhàng nắm tay hắn:"Ngươi lúc nào cũng an ủi người khác, hơn 3 năm trước ngươi cũng đã từng an ủi ta, chỉ là ta muốn nói cho ngươi biết, cũng có người yêu thương ngươi giống như mẫu thân."

Nắm lấy bàn tay mềm mịn, Dương Chính cúi đầu nhìn vào mắt Thụy Thu, cảm thấy ấm áp giống như ánh mắt mẫu thân năm xưa nhìn hắn, đây cũng là nguyên nhân hắn mê luyến nàng.

Bị Dương Chính nhìn, Thụy Thu có chút mất tự nhiên, nàng cúi đầu xuống nhưng tay vẫn không buông ra. Trong mắt nàng, Dương Chính không phải là Ma thần tướng quân cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình, đã lâu rồi, từ ngày mới gặp nàng đã bị khí chất ưu thương trên người hắn mê hoặc, nhịn không được mà muốn giúp hắn giảm đi thống khổ trong lòng.

.........

Thư phòng, Dương Chính ngồi trên vị trí Thụy Thu thường ngồi, chiếc ghế này trải da bạch hổ trên gỗ đỏ, phía sau là một giá sách sát tường, trên đó có đủ các loại điển tịch, trên bàn trước mặt Dương Chính cũng có mấy xấp tư liệu dày, hắn vốn đang giở tư liệu ra xem.

Thụy Thu tự châm một chung trà đưa tới cho Dương Chính, ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên bàn lấp lánh ánh vàng.

Thụy Thu đứng sau lưng Dương Chính nhẹ nhàng đưa tay bóp vai cho hắn, nàng nhẹ cúi người, đầu tóc một nửa rũ xuống, mấy lọn tóc phủ lên vai hắn, mang theo khí tức mê người.

Dương Chính khẽ nghiêng đầu, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc.

"Sao, ta xoa bóp không thoải mái à?" Thụy Thu tròn mắt, giống như thê tử đang chăm sóc chồng.

Dương Chính cười cười lắc đầu:"Không tệ, bất quá được nữ vương bệ hạ ngài bóp vai, thực sự là được thương mà sợ..."

Hắn ra vẻ run rẩy sợ hãi, nhưng biểu tình và thân thể lại không giống nhau, xem ra đang rất hưởng thụ.

Thụy Thu nhéo mạnh vào vai hắn, thấp giọng nói:"Niêm hoa bá tước đại nhân, có phải ngài không chọc bổn cung thì không được hả?"

Nghe thấy biệt danh ngày trước, Dương Chính nghĩ lại những ngày phóng đãng đó, lại thêm mùi hương dịu ngọt của nữ nhân bên cạnh, tâm thần lãng đãng, vươn tay kéo Thụy Thu vào lòng, mặc nàng kinh hãi la lên.

Dương Chính ôm chặt lấy nàng ta, không cho nàng vùng dậy, bộ ngực cao vút cùng cặp mông tròn lẳn ép sát vào người Dương Chính. Hắn cười tà ác cúi xuống, Thụy Thu vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy thì lại càng bị hắn ôm chặt. Nàng vốn là nữ nhân thành thục khỏe mạnh, lại đang độ tuổi khát cầu nhất, cho dù hàng ngày tỏ vẻ lạnh lùng nhưng thân hình của Dương Chính cường hãn như ma thú toát ra nhiệt khí khiến cho nàng nóng ran cả người.

Huống gì nam nhân này nàng sớm đã dựa vào, nàng tin hắn kính hắn, chỉ là chưa từng nghĩ sẽ yêu hắn, nhưng ở tình huống này, nàng đột nhiên phát hiện mình không thể chống cự được hắn.

Đó cũng là do nàng cố ý ngăn cách với hắn, vì thân phận nàng hiện tại không thể nào yêu thích nam nhân, chỉ là lần này cảm giác đả phá cấm kỵ khiến nàng mê thất, vừa có chút sợ hãi, lại như con nai nhỏ bị thương, chỉ biết rúc đầu tránh né.

Dương Chính đưa môi hôn nhẹ lên cổ nàng.

Nhiệt lượng từ đôi môi hắn lan tỏa khắp người nàng, một cánh tay Dương Chính đang đặt trên đùi nàng, nhẹ nhàng ve vuốt, chỉ cách một lớp lụa mỏng khiến cho Thụy Thu cảm thấy như bị điện giật, cả người run rẩy, đôi chân ngọc ngà thon dài cũng nhẹ mở ra, thậm chí nàng còn cảm giác được từ sâu thẳm thân thể dần trở nên yếu ớt tê dại.

Một cánh tay kia của Dương Chính cuối cùng cũng cởi y phục của nàng ra, ngang nhiên tiến vào bên trong.

Cảm giác trơn láng đàn hồi thấm khắp những đầu ngón tay, Dương Chính đưa tay mân mê nhũ phong to lớn mà cả bàn tay hắn cũng không che được hết, làn da trắng nõn trơn láng như mỡ đông giữa bàn tay hắn chợt một điểm nhọn từ từ cứng lại, cảm giác mỹ diệu khó thể diễn tả, Dương Chính tiếng thở cũng trở nên nặng nề và hưng phấn.

Lúc này Thụy Thu hai má đỏ hồng như muốn xuất huyết ra ngoài, mắt hơi nhắm lại.

Nhưng trong sát na, Thụy Thu lại đưa tay cản bàn tay của Dương Chính đang hoành hoành trên ngực nàng, thanh âm tựa hồ như đang khóc:"Đừng!"

Động tác của Thụy Thu kịch liệt dị thường, khiến Dương Chính ngạc nhiên dừng lại, hắn cảm thấy Thụy Thu đã động tình, chỉ không biết vì sao nàng lại chặn hắn, với kinh nghiệm trêu hoa ghẹo nguyệt trước đây của mình thì hắn biết Thụy Thu có tình ý với mình, phát triển đến mức độ này thì cho dù hắn có chút "cưỡng bức" nhưng với tính cách của Thụy Thu, nếu chỉ xem hắn là huynh đệ thì tuyệt sẽ không có chuyện này.

Trải qua nhiều thăng trầm sóng gió, Dương Chính đã không còn chấp ý trở về địa cầu, cũng không muốn bỏ qua vưu vật động lòng khiến hắn mê luyến này.

Thụy Thu ngẩng đầu, tròng mắt đầy lệ, tình ý vẫn còn chưa tan, âm thanh não lòng khiến người ta khó thể cự tuyệt:"Ta không thích ngươi cải trang như vậy chạm vào ta, cảm giác như ta đang cùng với một người khác."

Dương Chính bật cười, hắn hiện tại đang giả làm thần y, giống như lão nhân sắp chết, thảo nào Thụy Thu không thích.

"Không được thì để ta tẩy đi..." Dương Chính ngữ khí đầy vẻ ám thị, khiến cho Thụy Thu vừa bình tĩnh cõi lòng lại nổi sóng, Dương Chính cảm thấy trái tim dưới hai ngọn núi cao đang đập mạnh, không nhịn được khoái cảm nhẹ nhàng bóp vào.

Thụy Thu rên lên, hung hăng nhìn Dương Chính:"Ngươi còn trêu đùa ta nữa thì ta... ta vĩnh viễn không thèm nhìn ngươi."

Nhìn thấy ánh nước trong mắt nàng cơ hồ trào ra, Dương Chính không nỡ trêu đùa, rút tay ra nói:"Được rồi, tỷ tỷ ngoan của ta."

Hắn chỉnh lại y phục cho nàng, Thụy Thu ngồi thẳng dậy, không nhìn hắn, cũng không nói gì. Dương Chính cười khổ, hắn biết Thụy Thu tuy vẻ ngoài ôn nhu nhưng bên trong tâm cao khí ngạo, so với Mạc Băng Vân lúc nào cũng rõ vẻ sắc bén còn cao ngạo hơn, hơn nữa nàng ở địa vị nữ vương tối cao, nhiều cường giả cũng bị nàng nắm trong tay, vừa rồi Dương Chính làm vậy hiển nhiên khiến nàng luống cuống không kịp phản ứng, với tâm tính của nàng thì cho dù trong lòng có yêu thích Dương Chính cũng khó mà chịu bẽ mặt.

Đối với loại tâm tình này, Dương Chính tất nhiên hiểu rõ.

Hắn không bỏ Thụy Thu xuống, chỉ ôn nhu ôm lấy nàng ta, một tay vòng qua eo nắm lấy tay nàng, vừa rồi hắn bá đạo quá mức, hiện giờ cần phải ôn nhu bù đắp.

Dương Chính để nàng tựa vào lòng, cũng không nói gì, lấy những văn kiện chưa xem im lặng đọc tiếp.

Cục thế của Vệ Nhung quốc đã bắt đầu nổi sóng.

Cái chết của Ngải Tát La, Lôi Đặc Lâm ngoài thống khổ ra còn phải thu xếp mâu thuẫn.

Tây Nam quân hệ đã ngầm lộ ẩn hoạn, vì Ngải Tát La mưu đồ ám sát Tư Đế An nên đã lộ rõ phi thường, bất kỳ ai cũng nhìn ra Tây Nam quân hệ đã trở thành chướng ngại lớn nhất của Vệ Nhung quốc, Lôi Đặc Lâm cũng hiểu rõ điều này.

Cho dù nội tâm tràn đầy mâu thuẫn và thống khổ nhưng Lôi Đặc Lâm cuối cùng vẫn trung thành với Trì Vân, một bọn đại lão mà đứng đầu là lão ta cũng đều như thế.

Giao quyền, đó chính là thỏa hiệo của Lôi Đặc Lâm và những lão công tước kia.

Trình độ chính trị của họ tịnh không cao, nhưng đều đã là những lão già sống 7, 8 mươi năm, cũng nhìn ra được nếu như một ngày nào đó họ không còn tại thế thì thế hệ thứ hai của Tây Nam quân hệ sẽ xuất hiện NGải Tát La thứ hai, thứ ba... Một khi loại dã tâm này bộc phát thì cũng là lúc Vệ Nhung quốc tan tành.

Cuối cùng, những lão nhân này lợi dụng lúc còn khống chế quân Tây Nam quyết định giao quyền cho Thụy Thu.

Tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Dương Chính.

Kế hoạch của hắn nhờ vào việc của Tư Đế An nên càng thêm hoàn mỹ, hắn liền nói Thụy Thu đáp ứng với Lôi Đặc Lâm là không đem tin tức Ngải Tát La ám sát Tư Đế An lộ ra ngoài, bảo tồn danh tiết cho lão.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện