Dương Chính tắm rửa xong xuôi, lõa thể đứng ngắm mình trong ma pháp kính.
Hắn nhìn chăm chú vào dấu răng trên vai cả nửa ngày, đến giờ hắn vẫn chưa biết vì sao trên bả vai lại có dấu răng này. Đêm qua đã phát sinh chuyện gì, chừng như chỉ uống rượu, nhảy múa... sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
Mọi việc chỉ có thể coi như là say quá để giải thích mà thôi.
Lẽ nào là tiểu nha đầu đó cắn? Vết răng này khá giống vết răng của nữ nhân.
Nhưng mà chuyện này không thể xảy ra, thân thể của Dương Chính sớm đã được Ba Bỉ cải tạo, dấu răng bình thường không thể nào lưu lại trên người hắn. Dương Chính nhẹ đưa tay sờ vào dấu răng, giống như đang chạm vào đôi môi mềm mại của nữ nhân. Dấu ấn này... Một thân ảnh yêu kiều vô cùng đột nhiên lóe lên trong kính.
Hắn nhẹ lắc đầu, ảo giác đó liền biến mất không thấy đâu nữa.
Dương Chính mặc y phục vào đi ra ngoài.
Đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng, hiện tại quan trọng nhất là phải tới được Ma huyễn quần đảo.
Hắn đến phòng điều khiển, Mã Tác nhìn thấy hắn liền cúi đầu trốn sang 1 góc, cảnh tượng Dương Chính lõa lồ sáng sớm nay vẫn còn in trong óc hắn.
Hiện tại nhìn thấy Dương Chính, hắn bất giác tim đập mạnh, trước đây hắn cũng đã từng nhìn thấy tiểu đệ lõa thể nhưng thân thể của đứa nhỏ không thể nào so với thân hình tráng kiện của nam nhân thành thục này được. Thị giác kích thích mạnh mẽ, đến giờ còn khiến cho toàn thân hắn nóng ran.
Dương Chính đi thẳng tới bên Lai Qua Lạp Tư. Lúc này y đang nhìn địa đồ, thần sắc khẩn trương và kích động, Dương Chính tới gần y vẫn không phát giác ra.
"Sao rồi, bọn ta hiện tại đã tới đâu?" Dương Chính hỏi.
Lai Qua Lạp Tư nhìn Dương Chính, chỉ vào địa đồ:"Ngươi xem, bọn ta đang ở phía Bắc Ma Huyễn quần đảo chừng 300 hải lý. Vùng này ta đã từng đi qua, đó là Lạc Anh đảo, ta không nhớ sai đâu."
Dương Chính nhìn lên ra-đa, trên bề mặt nó quả nhiên có một khu vực màu vàng.
"Nói vậy thì hôm nay bọn ta chạy hết tốc lực, tranh thủ tới được Ma Huyễn quần đảo trước bình minh ngày mai."
Lai Qua Lạp Tư gật đầu.
Dương Chính liền ra lệnh cho Thụy Ngang lấy động lực thương bỏ đầy lò đốt.
Tốc độ của Kỳ tích hiệu gia tăng hết mức, bọt sóng tung tóe quanh thân thuyền dài hơn trăm mét, cho dù đứng trên thuyền cũng có thể cảm nhận được động lực mạnh mẽ phát ra.
Bình minh ngày mai, khi mặt trời vừa ló dạng.
Tinh linh vương tử cả đêm không ngủ cuối cùng cũng cất tiếng thét vang.
Bọn Dương Chính vội chạy ra khỏi phòng.
Ngay chỗ mặt trời vừa mọc, đường chân trời màu đen dần dần hạ xuống, trên mặt biển vô bờ hiện ra một hòn đảo mơ hồ.
Dương Chính cảm thấy đó chính là nơi sinh sống của Tinh linh trong truyền thuyết, chỗ Hải thần cư ngụ, Ma Huyễn quần đảo thông qua tiếng thét của Tinh linh vương tử.
Dương Chính leo lên cột buồm, cầm viễn vọng kính nhìn về hòn đảo cực lớn đang hiện lên dần dần ở phía chân trời.
Thụy Ngang và Mã Tác cũng cố dõi mắt nhìn theo.
Nhất thời, mọi người đều cảm thấy hưng phấn!
Đến rồi! Trải qua cuộc hành trình dài dằng dặc này, rốt cục họ cũng đã đến nơi.
Lữ đồ này đã tới điểm cuối cùng!
Cây cao 100 mét, ta đến rồi đây!
Mặt hồ trong như gương, ta đến rồi đây!
Các tiểu tinh linh bay lượn trong rừng, ta đến rồi đây!
..........
Mọi người hưng phấn hò hét, nhưng Dương Chính lại chú ý rằng Lai Qua Lạp Tư đang trầm mặc trên mạn thuyền.
Hắn nhảy xuống, đi tới bên cạnh Tinh linh vương tử, hiện tại Lai Qua Lạp Tư toát ra khi tức bất an rất nồng đậm.
"Tiểu Lai, đã xảy ra chuyện gì?" Tinh thần lực của Dương Chính tuy cường hãn nhưng Ma huyễn quần đảo cách đó ít nhất cũng 10 hải lý, hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình dạng của đảo nhưng Lai Qua Lạp Tư lại không như thế, Tinh linh tộc trời sinh mẫn cảm, giữa đồng loại với nhau có phương thức liên hệ rất thần kỳ.
Lai Qua Lạp Tư nhắm chặt mắt, hồi lâu sau y đột nhiên mở to mắt ra, sắc mặt biến thành trắng bệch, người lắc lư chực ngã.
Dương Chính nhìn thấy vẻ sợ hãi chưa từng có trên gương mặt y.
"Tiểu Lai, đã xảy ra chuyện gì?" Hắn vội vàng đỡ lấy Tinh linh vương tử.
"Ta không biết... ta không biết..." Lai Qua Lạp Tư lẩm nhẩm, khác xa với dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
Dương Chính hiện tại không biết phải làm gì, chỉ đành gắng sức an ủi y.
Kỳ tích hiệu vẫn cứ lướt tới, cuối cùng, hòn đảo đã lọt vào phạm vi quan sát của viễn vọng kính.
Dương Chính nhìn thấy đá đen nằm la liệt trên mặt đất.
Hòn đảo này khác xa với Ma Huyễn quần đảo được miêu tả cây cối xanh mướt, cả ánh mặt trời cũng rực rỡ nhiều sắc màu. Thụy Ngang và Mã Tác nhìn thấy liền cảm thấy thất vọng... Ma Huyễn quần đảo là thế này sao? Kỳ tích hiệu chậm rãi giảm tốc, bọn họ tìm chỗ cập bờ.
Còn chưa tìm được chỗ thích hợp để lên bờ, Lai Qua Lạp Tư đột nhiên giằng thoát khỏi tay Dương Chính, huyễn hóa thành một đạo quang ảnh màu lục xông lên Ma Huyễn quần đảo.
Chỉ một giây ngắn ngủi, Lai Qua Lạp Tư đã xông qua hơn 100 mét, nhấp nháy mấy cái y đã lên tới bờ, hơn nữa còn không ngừng tiến vào trong đảo. Thụy Ngang và Mã Tác nhìn thấy há hốc mồm kinh ngạc, bọn họ đều biết Lai Qua Lạp Tư rất mạnh nhưng không ngờ y mạnh đến mức này. Loại tốc độ này thực sự không thể tưởng tượng được.
Dương Chính thực lực tuy không kém Lai Qua Lạp Tư nhưng tốc độ của hắn không thể nào so được với y.
Lúc này hắn chỉ có thể phân phó Thụy Ngang và Mã Tác tìm chỗ nào thích hợp để thả neo lên bờ, hơn nữa còn căn dặn họ không được tự ý ly khai khỏi thuyền, sau đó thi triển Lạc vũ thuật phóng lên đảo.
Lúc hắn lên tới đảo thì Lai Qua Lạp Tư đã biến mất không còn thấy đâu.
Dương Chính giống như thằn lằn, nhanh nhẹn bám trên vách núi, di chuyển nhanh chóng như đang ở trên đất bằng.
Cuồng phong thổi ào ạt bên tai, lúc này Dương Chính lòng dạ đã trầm xuống.
Trong khi chạy, hắn nhìn thấy những gì? Cự thụ cao trăm mét, mặt hồ trong như gương, tiểu tinh linh bay múa trong rừng... suối phun... thụ ốc?
Không hề!
Không có gì cả, chỉ có màu đen vô tận, đại địa như bị một cánh tay khổng lồ vận sức chà xát, tất cả sinh vật đều biến mất...
Chỉ còn có mặt đất nứt nẻ, chỉ còn có nham thạch không chút sinh cơ.
Vùng núi đất rộng rãi không có gì ngăn trở. Mọi vật đều ngưng kết lại, không có khí tức tử vong, không có khí tức băng lãnh gì cả.
Cảnh vật trống rỗng đó khiến cho người ta cảm thấy thê lương.
Sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nơi này có phải là Ma huyễn quần đảo hay không?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Dương Chính, hắn không thể giải đáp, chỉ có thể tìm Lai Qua Lạp Tư mới có thể hiểu rõ những việc kỳ dị này.
Không biết đã chạy bao lâu, truy tung thuật của Dương Chính tuy rất tinh diệu nhưng không cách nào đuổi kịp Lai Qua Lạp Tư. Vết tích của Tinh linh vương tử để lại cho thấy y hiện giờ giống như một người điên, cước bộ phiêu hốt bất định, hơn nữa mặt đất còn bị y dậm nát nhiều chỗ.
Cuối cùng, Dương Chính vẫn tìm được Lai Qua Lạp Tư.
Y vô lực nằm gục dưới một gốc cây khổng lồ màu đen ở giữa vùng bồn địa lõm xuống.
Dương Chính kinh hãi, vội vàng phóng tới.
Nhìn rõ tình huống trước mặt, Dương Chính tạm thời thở ra một hơi. Lai Qua Lạp Tư không có chuyện gì, chỉ là cả người quỵ trên mặt đất, hai vai rung động chứng tỏ y đang khóc.
Dương Chính lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng, bi thương như thế hiển hiện trên người Lai Qua Lạp Tư.
Dương Chính im lặng đứng sau lưng y. Lúc này hắn không thể quấy rầy y. Hắn có thể lý giải loại bi thương minh tâm khắc cốt này, nếu như hắn một ngày nào đó trở về quê hương, lại phát hiện gia viên biến thành phế khu, cha mẹ anh em người yêu đều biến mất thì hắn sợ là còn điên cuồng hơn cả Lai Qua Lạp Tư.
Vì vậy hắn không muốn nói gì để an ủi Lai Qua Lạp Tư.
Hiện tại Lai Qua Lạp Tư muốn làm gì hắn cũng không ngăn trở, hắn chỉ có thể đứng im lặng bên người y, chi trì cho y là đủ.
Phía trước Lai Qua Lạp Tư là một cọc gỗ đường kính tới 50 mét.
Nếu như bình thường thì Dương Chính nhìn thấy cây đại thụ này, hắn nhất định sẽ rất hưng phấn đi tới nghiên cứu, bất quá hiện tại hắn không còn lòng dạ nào làm vậy.
Hiện tại hắn có thể khẳng định nơi này chính là Ma huyễn quần đảo, vì Lai Qua Lạp Tư từng nói với hắn ở giữa quần đảo này có một cây tri thức cổ thụ, phù hộ chở che cho cả Tinh linh tộc, đường kính chừng 50 mét, cao đến chín tầng mây. Đại thụ này cành lá che mát cả mấy km, chính là khí vận của Tinh linh tộc.
Tinh linh nữ vương An Cát Lý Na cũng hoài thai từ trung tâm cây đại thụ này, Tinh linh thần điện trước giờ cũng được xây dựng trên cây.
Nhưng đại thụ hùng vĩ này hiện giờ chỉ còn lại một cọc gỗ màu đen, cành lá che khuất mặt trời, Thần điện tinh xảo hoa lệ giờ đây chỉ còn trong ký ức.
Màn đêm dần buông xuống.
Dương Chính đứng sau lưng Lai Qua Lạp Tư đến nửa đêm.
Hắn cứ đứng mãi như thế, cho đến khi Lai Qua Lạp Tư phấn chấn lại.
Chợt có thanh âm vang lên trong đêm tối.
Dương Chính búng ra một ma pháp quang cầu, nhìn thấy hai người toàn thân bùn đất xuất hiện trước mặt.
Hắn nhíu mày bước tới kéo họ ra xa thấp giọng quát:"Ai cho các ngươi tới đây?"
Thụy Ngang cúi đầu không dám nói, Mã Tác không phục cong môi cãi:"Hai người các ngươi đi lâu như vậy, bọn ta đương nhiên là muốn đi tìm các ngươi, vạn nhất các ngươi gặp phải nguy hiểm..."
Dương Chính vốn muốn nói:"Nếu cả bọn ta cũng gặp nguy hiểm không thể giải quyết thì thêm các ngươi không phải chỉ là chết thêm hai người ư?"
Nhưng lời vừa ra đến miệng thì hắn ngưng lại, vốn không nên nói với đồng bạn như thế.
Hắn vỗ nhẹ đầu Mã Tác thở dài:"Tới thì đã tới rồi, đừng quấy nhiễu Lai Qua Lạp Tư."
Mã Tác trên đường đi đã nhìn thấy Ma Huyễn quần đảo hoang lương không có sinh khí, bèn nhỏ giọng hỏi:"Dương, đã xảy ra chuyện gì? Đây là Ma huyễn quần đảo sao?"
Dương Chính đưa mắt nhìn xung quanh, hàn quang chợt lóe:"Đây chính là Ma huyễn quần đào, đã xảy ra chuyện gì thì ta cũng không rõ, bất quá sớm sẽ biết thôi."
Lúc này, Lai Qua Lạp Tư ở dưới cự mộc đã đứng dậy.
"Các ngươi đi đi, mang theo Kỳ tích hiệu luôn!" Thanh âm của Lai Qua Lạp Tư vang lên, ngữ điệu vốn rất nhu hòa không ngờ lần này lại có vẻ tàn khốc lăng lệ.
Dương Chính bình thản trả lời:"Nếu ngươi muốn một mình đối diện với tai ách diệt tộc thì ta không đáp ứng."
Lai Qua Lạp Tư hai mắt lóe lục quang, nhìn thẳng vào Dương Chính.
"Dương, ta rất cao hứng khi có dạng bằng hữu như ngươi, nhưng người có thể hủy diệt Ma Huyễn quần đảo căn bản ta không thể đối phó được, thêm ngươi vào thì chỉ thêm người chết mà thôi."
Dương Chính nhếch mép, không ngờ câu nói hắn định nói vừa rồi thì giờ đây phải nghe người khác nói. Dương Chính bình thản đáp:"Những câu nói như vậy, ta không muốn nghe lần thứ hai. Tiểu Lai, ngươi không thích hợp để làm thuyết khách, hiện giờ ta còn đang nóng lòng muốn gặp địch nhân đáng sợ đó."
Lai Qua Lạp Tư cúi đầu.
4 người nghỉ qua 1 đêm dưới gốc cây.
Lúc bình minh sáng hôm sau, Dương Chính đã bật dậy, hắn leo lên cây. Cây có màu đen kịt, thân lại cứng rắn phảng phất như hóa thạch vạn năm, hoàn toàn không còn chút sinh cơ nào.
Dương Chính ở giữa thân cây rùn người xuống, áp tay vào cây.
Hắn im lặng nhắm mắt, tinh thần lực toàn bộ phát tán.
Lúc này hắn toàn thân đều rơi vào trong cảnh giới của Thông u nhiếp linh.
Đây chính là thủ pháp bậc cao của Thông linh thuật năm xưa Tư Gia Lệ đã dạy hắn, nhưng đến hôm nay hắn mới có năng lực sử dụng.
Hơn nữa hắn còn bị hao phí tinh lực toàn thân, so với thủ đoạn tùy tay phát xuất như Tư Gia Lệ thì còn thua xa, điểm này cũng đại biểu trình độ hai người vẫn còn cách biệt rất xa.
Bất quá đối với người bình thường thì những gì Dương Chính đang làm cũng đã quá sức tưởng tượng.
Sau nửa ngày, hắn mở to mắt, vành mắt chỉ còn lại màu đen tán phát quang mang huyền bí quỷ dị, cơ hồ chỉ nhìn một cái thì cũng có thể hấp thu hồn phách của người khác, thậm chí còn có thể biến người ta thành người thực vật không còn ý thức.
Lúc này những gì Dương Chính nhìn thấy không giống như người thường.
Hắc khí vô biên lan tỏa, bốc lên nghi ngút.
Sát khí bao trùm cả Ma Huyễn quần đảo cuối cùng đã hiển hiện trước mắt Dương Chính, chỉ là hắn không hấp thu được bất kỳ khí tức nào của Tinh linh tộc, bọn họ phảng phất như đã tan biến vào thinh không. Điều này vốn không thể nào xảy ra, nơi đây chính là nơi Tinh linh tộc cư trú nhiều năm, mỗi phân mỗi tấc đất đá lẽ ra đều phải triêm nhiễm khí tức Tinh linh mới đúng.
Ai có thể xóa sạch hết mọi khí tức đó?
Tinh thần lực của Dương Chính đảo quanh khắp Ma Huyễn quần đảo.
Cuối cùng hắn dán mắt vào Tri thức cổ thụ.
Cổ thụ rõ ràng đã chết khô nhưng Thông u nhiếp linh của Dương Chính vốn là vô thượng tuyệt học của Thánh điện nên hắn vẫn tìm thấy một tia khí tức khác thường ba động, đây không phải là khí tức của sinh vật nhưng cũng không giống như những vật chết thông thường khác.
Dương Chính xác nhận một lúc, nhận định rằng tia ba động khác thường đó nằm giữa trung tâm cổ thụ.
Hắn ngừng thi triển Thông u nhiếp linh, chỉ mấy giây ngắn ngủi nhưng trán đã đầm đìa mồ hôi, hắn nhanh chóng nhảy xuống lay Lai Qua Lạp Tư dậy.
Dương Chính lắc tay y thấp giọng nói:"Ta đã tìm thấy một điểm khác thường, không biết có phải là đầu mối hay không.
Hắn chỉ vào cây đại thụ:"Ngươi có cách nào phá khai đại thụ này không?"
Lai Qua Lạp Tư ánh mắt lóe lên một tia do dự.
Dương Chính biết ý nghĩ của hắn, lạnh lùng nói:"Tiểu Lai, nếu ngươi muốn vén màn bí mật này thì cần phải bỏ qua một số nguyên tắc."
Lai Qua Lạp Tư ánh mắt lộ vẻ tang thương, đi tới trước đại thụ. Sau đó, mặt đất bắt đầu rung động, ngay cả Thụy Ngang và Mã Tác cũng bị thức tỉnh, mặt đất chấn động liên hồi, đột nhiên đại thụ cứng rắn vang lên tiếng gãy nát.
Từng vết nứt trên đại thụ dần lan ra, sau đó cành lá bên trong bay ra ngoài, một lúc lâu sau mặt đất mới không còn chấn động.
Đại thụ đã bị vỡ nát thành từng khối, Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư nhảy lên trên cây, đi tới chỗ có một tia ba động đó. Lai Qua Lạp Tư đột nhiên biến sắc kinh hô:"Ma kính!"
Một chiếc kính to chừng chậu rửa mặt phát ra bạch quang nằm trong gốc của đại thụ.
Từng tầng thủy văn không ngừng lưu động trên mặt kính, Lai Qua Lạp Tư nhảy xuống lấy ma kính lên.
..............
Trên Kỳ tích hiệu, mọi người đều vây quanh ma kính được đặt trên bàn.
Lúc này mặt kính vẫn có quang trạch lưu động như thủy ngân, không giống với mặt kính thông thường, ma kính không hề bị ánh sáng ảnh hưởng, nó giống như một khối bảo thạch thuần túy.
Tìm thấy ma kính cũng là tìm thấy hy vọng. Lai Qua Lạp Tư từng nói ma kính có thể đáp lời triệu hoán của tế tự Tinh linh tộc, chỉ dẫn cho người cầu đảo đạt thành nguyện vọng. Dương Chính chính vì công năng kỳ diệu này mới không nề thiên tân vạn khổ đi tới đây. Không có ai cự tuyệt được sức dụ hoặc của ma kính, chính vì không ai không có nguyện vọng khó thể đạt thành giấu sâu trong tận đáy lòng.
Chỉ là có ma kính không thôi thì chưa đủ.
"Tiểu Lai, ngươi có thể cầu đảo ma kính không?" Dương Chính gõ gõ ngón tay trên mặt bàn hỏi.
Lai Qua Lạp Tư sắc mặt lộ vẻ thúc thủ:"Ma kính chỉ có thể thông qua tế tự triệu hoán mới hồi ứng thỉnh cầu của người cầu đảo, ta không phải là tế tự."
Dương Chính có chút thất vọng, hắn nhìn vào ma kính không biết là đang nghĩ gì.
Lúc này một thanh âm trong trẻo vang lên:"Bọn ta thử nhìn vấn đề từ mặt khác xem. Bảo vật như ma kính vì sao không biến mất? Người khiến cho Tinh linh tộc thất tung lẽ nào không muốn cướp lấy nó? Ta nghĩ nhất định đã có người giấu ma kính đi.
Dương Chính giật mình, nhìn về phía Mã Tác, người vừa cất tiếng.
Chỉ thấy tiểu cô nương lúc này đang nhíu mày suy nghĩ.
Có người bắt đầu, Dương Chính cũng nhanh chóng hưởng ứng:"Đây không phải là xảo hợp, ma kính nhất định là đầu mối do Tinh linh tộc lưu lại."
Mã Tác lúc này đã suy nghĩ thấu đáo, hắn ta trước đây vốn là trưởng nữ của Thuyền vương thế gia, năng lực suy đoán tốt hơn người thường nhiều. Hắn gật đầu nói:"Căn cứ tình hình ngươi và Lai Qua Lạp Tư gặp nhau ta có suy đoán này. Ngươi vốn là chỗ quen biết cũ với Lai Qua Lạp Tư, hơn nữa Lai Qua Lạp Tư vì muốn giúp nữ vương mới ly khai Ma Huyễn quần đảo... Vì sao phải phái y rời khỏi Ma Huyễn quần đảo? Trước đây Lai Qua Lạp Tư đã nói chính là do ma kính chỉ dẫn y, như vậy ma kính đã lựa chọn Lai Qua Lạp Tư. Hơn nữa căn cứ vào lời nói của Lai Qua Lạp Tư thì ma kính tịnh không hề đưa ra nội dung cụ thể, chỉ dẫn của nó rất mơ hồ, vì vậy ta cho rằng... Tinh linh nữ vương bọn họ tịnh không hề biết đến tai ách đáng sợ sẽ xảy đến cho Ma huyễn quần đảo, hơn nữa ma kính chỉ dẫn Lai Qua Lạp Tư rời khỏi đây không phải là vì hoàng quan của Thực nhân ma lĩnh chủ mà là vì để cho Lai Qua Lạp Tư gặp được Dương, vì các ngươi vốn là bạn cũ. Theo tính cách của Dương thì hắn nhất định sẽ theo Lai Qua Lạp Tư đi tới Ma Huyễn quần đảo... Do đó, ta cho rằng người ma kính chọn lựa không phải là Lai Qua Lạp Tư mà là Dương!"
Mã Tác vừa nói dứt, ba cặp mắt đều nhìn chăm chăm vào Dương Chính.
Hắn sắc mặt có chút cứng ngắc, sờ mũi một hồi, có vẻ không dám tin nói:"Đây... cái này không phải là quá kỳ lạ sao?"
Lai Qua Lạp Tư đôi mày thoạt nhíu thoạt buông, ánh mắt nhìn Dương Chính vô cùng phức tạp.
Mã Tác vô cùng tự tin với phán đoán của mình, hắn trấn định nhìn Dương Chính, đáy mắt lóe lên ngọn lửa cuồng nhiệt.
Đêm. Yên tĩnh.
Nhìn thấy thiên đường đã biến thành chốn đau thương chất ngất, ai cũng chỉ có thể nhanh chóng rời đi để giải tỏa bớt thống khổ trong lòng.
Kỳ tích hiệu lúc này không dừng ở Ma Huyễn quần đảo mà đã tới Lạc Anh đảo, cách xa chốn đau lòng đó. Lai Qua Lạp Tư một mình dưới trăng, ngồi bên mạn thuyền, gần đó còn có bảy, tám vò rượu không. Ánh trăng kéo bóng y dài ra, nhìn càng thêm vẻ thê lương.
Lúc này gương mặt anh tuấn của y đã đỏ bừng, cặp mắt say ngầu đục đầy vẻ thương cảm và tuyệt vọng, còn có cả chút hung ác.
Dương Chính nhìn về phía y, hắn cảm thụ được một khí tức hắc ám quỷ dị đang bao bọc quanh người Lai Qua Lạp Tư, hơn nữa khí tức này hắn không hề xa lạ.
Khí tức này giống với khí tức trên người của Hắc ám tinh linh Mạc Á Nhĩ, có điều lúc này nó còn nồng đậm hơn cả hắc ám tinh linh kia.
Dương Chính im lặng đi tới.
Hắn mở nút bình rượu, ngửa đầu nốc cạn một hơi, sau đó ném bình rượu không ra xa, bình rượu rơi xuống tạo thành một đóa hoa nước nhỏ.
Hắn đá bình rượu không trên mạn thuyền đi, ngồi xuống trước mặt Lai Qua Lạp Tư.
"Phóng túng một chút cũng không tệ!"
Đôi mắt say của Lai Qua Lạp Tư chăm chú nhìn vào Dương Chính, y đột nhiên cười lạnh nói:"Ta biết ngươi đang định nói gì với ta."
Thái độ hung hăng này Tinh linh trước giờ chưa từng biểu lộ ra. Dương Chính bình thản nói:"Ngươi biết thật sao? Ngươi cho là ta sẽ an ủi ngươi, khuyên ngươi phấn chấn, khuyên ngươi ức chế tà niệm sao? Yên tâm, ta không hề muốn khuyên ngươi, cho dù ngươi đọa lạc thành hắc ám tinh linh ta vẫn coi ngươi là hảo huynh đệ, còn ngươi thích làm gì thì cứ làm."
Nói xong, hắn mở 1 bình lang mỗ tửu ra, đưa lên mời Lai Qua Lạp Tư rồi nốc cạn.
Lai Qua Lạp Tư im lặng nhìn hắn uống cạn bình rượu, âm thầm thở dài, ánh mắt đục ngầu trong sáng lại mấy phần.
.........
"Ma kính, ma kính, ngươi nói cho ta biết, rốt cục ta phải làm gì tiếp theo đây?"
Mã Tác ngồi bên bật cười.
Dương Chính bực tức trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi là mụ vương hậu tà ác sao? Nói vậy mà cũng muốn ma kính trả lời ư?" Mã Tác cười ha hả.
"A, Bạch Tuyết công chúa thân ái, không bằng người nói cho ta biết ta phải làm gì đi?"
Mã Tác ra vẻ lười nhác, phất tay nói:"Đợi ta tâm tình tốt chút đã."
Dương Chính bật dậy lao tới, Mã Tác sớm đã phòng bị, nhảy ra xa tránh né, nhìn Dương Chính làm mặt quỷ.
"Xú nha đầu, ngươi đừng đắc ý, lọt vào tay ta thì biết."
"Hi hi..." Tiếng cười càng lúc càng xa.
Giỡn chơi một lúc, Dương Chính cũng thoải mái hơn, quay lại ngồi trước mặt ma kính.
Hắn đưa tay áp lên mặt kính, bắt đầu chậm rãi phóng thích tinh thần lực ra. Tinh thần ti giống như tảo biển quấn quanh mặt kính, sau đó thử xâm nhập vào bên trong.
Mấy ngày nay, Dương Chính không lúc nào không tiến hành thí nghiệm, tuy ma kính không đáp lời nhưng hắn vẫn cảm giác được nó có chút phản ứng yếu ớt.
Lần này hắn hy vọng mình có thể tìm được đáp án.
"Ma kính, ngươi đã tuyển chọn ta thì nên để cho ta biết một tia manh mối."
Tinh thần lực của Dương Chính lưu động trên mặt ma kính...
Không biết bao lâu, Dương Chính đầu óc chấn động, một cảm giác kỳ dị khó diễn tả chợt hiện lên, giống như sâu trong đầu óc có gì đó đảo lộn, Dương Chính bật dậy cất tiếng thét:"Ta nghĩ ra rồi."
Mã Tác thò đầu vào:"Ngươi nghĩ ra cái gì?"
Thì ra tiểu nha đầu này không hề chạy đi xa.
Dương Chính sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:"Ta nghĩ ra chỉ dẫn của ma kính rồi."
"Là gì? Nói mau lên!" Ở Lạc Anh đảo cả tuần lễ, bọn họ không biết đi đâu, cũng không dám đi loạn xạ trên Lam Mộng hải, Mã Tác thực sự đã rất phiền muộn.
Dương Chính cười thần bí, bảo hắn gọi Lai Qua Lạp Tư và Thụy Ngang tới.
Ở khoang trước, Dương Chính chỉ vào địa đồ, nhìn ba người phất tay nói:"Hôm nay bọn ta xuất phát!"
"Xuất phát? Ma kính rốt cục đã nói gì với ngươi?" Lai Qua Lạp Tư liền hỏi.
Dương Chính lắc đầu:"Không có nói gì hết!"
"Nhưng mà ta nghĩ ra rồi, nếu như ma kính lựa chọn ta, mà ta lại không thể cầu đảo được câu trả lời của ma kính thì vì sao nó lại tuyển chọn ta? Bất kể thế nào thì ma kính cũng có năng lực đoán trước tương lai, vì vậy không cần nghĩ nhiều, ta cứ theo cảm giác mà đi là được, ta không cần dựa vào ma kính, ma kính cũng không thể giúp gì cho bọn ta nhưng ta có thể, vì ma kính lựa chọn ta."
Dương Chính nói một tràng dài không đầu không đuôi, khiến mọi người chẳng hiểu gì cả.
Ba người suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Mã Tác vỗ đầu nói:"Nói phức tạp như vậy, rốt cục ý ngươi là ma kính chọn lựa ngươi, tự nhiên bọn ta sẽ theo ý chí của ngươi mà đi?"
Mã Tác giải thích xong hai người kia mới có phản ứng.
Dương Chính cười cười bẹo má Mã Tác:"Ngươi thông minh lắm, hiện giờ bọn ta xuất phát thôi."
"Đi đâu?" Ba người cùng hỏi.
Dương Chính nhìn địa đồ nói:"Lúc trước ta không tin vào vận mệnh, hiện tại vẫn còn hoài nghi nhưng lần này ta phải đánh cược một phen. Bọn ta xuất phát về phía Nam!"
"Nam?"
Ba người ngạc nhiên.
"Đúng, phía Nam, đi về Nam đại lục!"
Dương Chính nhìn về nơi mờ mịt chưa biết trên địa đồ, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong lòng dậy sóng.
Băng Vân, A Tuyết, vương hậu tỷ tỷ...
Bọn ta lại có thể gặp nhau.
Kỳ tích hiệu quay đầu, tiến vào hải vực chưa ai khai phá.
Lai Qua Lạp Tư không có gì lạ lùng, y cũng từng nhờ vào Nguyệt hạm đi tới Nam đại lục, nhưng đối với Mã Tác và Thụy Ngang thì vùng đất trong truyền thuyết đó phảng phất như Thần điện hư vô phiêu miểu trong mây mờ.
Một đại lục khác sao?
Mã Tác sắc mặt hưng phấn đến đỏ bừng, nội tâm kích động vô cùng, cũng không biết là do kích động, bàng hoàng, hưng phấn hay là sợ hãi.
"Dương, thực sự có đại lục khác sao?"
"Ngươi sẽ được thấy, Mã Tác!"
Hắn nhìn chăm chú vào dấu răng trên vai cả nửa ngày, đến giờ hắn vẫn chưa biết vì sao trên bả vai lại có dấu răng này. Đêm qua đã phát sinh chuyện gì, chừng như chỉ uống rượu, nhảy múa... sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
Mọi việc chỉ có thể coi như là say quá để giải thích mà thôi.
Lẽ nào là tiểu nha đầu đó cắn? Vết răng này khá giống vết răng của nữ nhân.
Nhưng mà chuyện này không thể xảy ra, thân thể của Dương Chính sớm đã được Ba Bỉ cải tạo, dấu răng bình thường không thể nào lưu lại trên người hắn. Dương Chính nhẹ đưa tay sờ vào dấu răng, giống như đang chạm vào đôi môi mềm mại của nữ nhân. Dấu ấn này... Một thân ảnh yêu kiều vô cùng đột nhiên lóe lên trong kính.
Hắn nhẹ lắc đầu, ảo giác đó liền biến mất không thấy đâu nữa.
Dương Chính mặc y phục vào đi ra ngoài.
Đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng, hiện tại quan trọng nhất là phải tới được Ma huyễn quần đảo.
Hắn đến phòng điều khiển, Mã Tác nhìn thấy hắn liền cúi đầu trốn sang 1 góc, cảnh tượng Dương Chính lõa lồ sáng sớm nay vẫn còn in trong óc hắn.
Hiện tại nhìn thấy Dương Chính, hắn bất giác tim đập mạnh, trước đây hắn cũng đã từng nhìn thấy tiểu đệ lõa thể nhưng thân thể của đứa nhỏ không thể nào so với thân hình tráng kiện của nam nhân thành thục này được. Thị giác kích thích mạnh mẽ, đến giờ còn khiến cho toàn thân hắn nóng ran.
Dương Chính đi thẳng tới bên Lai Qua Lạp Tư. Lúc này y đang nhìn địa đồ, thần sắc khẩn trương và kích động, Dương Chính tới gần y vẫn không phát giác ra.
"Sao rồi, bọn ta hiện tại đã tới đâu?" Dương Chính hỏi.
Lai Qua Lạp Tư nhìn Dương Chính, chỉ vào địa đồ:"Ngươi xem, bọn ta đang ở phía Bắc Ma Huyễn quần đảo chừng 300 hải lý. Vùng này ta đã từng đi qua, đó là Lạc Anh đảo, ta không nhớ sai đâu."
Dương Chính nhìn lên ra-đa, trên bề mặt nó quả nhiên có một khu vực màu vàng.
"Nói vậy thì hôm nay bọn ta chạy hết tốc lực, tranh thủ tới được Ma Huyễn quần đảo trước bình minh ngày mai."
Lai Qua Lạp Tư gật đầu.
Dương Chính liền ra lệnh cho Thụy Ngang lấy động lực thương bỏ đầy lò đốt.
Tốc độ của Kỳ tích hiệu gia tăng hết mức, bọt sóng tung tóe quanh thân thuyền dài hơn trăm mét, cho dù đứng trên thuyền cũng có thể cảm nhận được động lực mạnh mẽ phát ra.
Bình minh ngày mai, khi mặt trời vừa ló dạng.
Tinh linh vương tử cả đêm không ngủ cuối cùng cũng cất tiếng thét vang.
Bọn Dương Chính vội chạy ra khỏi phòng.
Ngay chỗ mặt trời vừa mọc, đường chân trời màu đen dần dần hạ xuống, trên mặt biển vô bờ hiện ra một hòn đảo mơ hồ.
Dương Chính cảm thấy đó chính là nơi sinh sống của Tinh linh trong truyền thuyết, chỗ Hải thần cư ngụ, Ma Huyễn quần đảo thông qua tiếng thét của Tinh linh vương tử.
Dương Chính leo lên cột buồm, cầm viễn vọng kính nhìn về hòn đảo cực lớn đang hiện lên dần dần ở phía chân trời.
Thụy Ngang và Mã Tác cũng cố dõi mắt nhìn theo.
Nhất thời, mọi người đều cảm thấy hưng phấn!
Đến rồi! Trải qua cuộc hành trình dài dằng dặc này, rốt cục họ cũng đã đến nơi.
Lữ đồ này đã tới điểm cuối cùng!
Cây cao 100 mét, ta đến rồi đây!
Mặt hồ trong như gương, ta đến rồi đây!
Các tiểu tinh linh bay lượn trong rừng, ta đến rồi đây!
..........
Mọi người hưng phấn hò hét, nhưng Dương Chính lại chú ý rằng Lai Qua Lạp Tư đang trầm mặc trên mạn thuyền.
Hắn nhảy xuống, đi tới bên cạnh Tinh linh vương tử, hiện tại Lai Qua Lạp Tư toát ra khi tức bất an rất nồng đậm.
"Tiểu Lai, đã xảy ra chuyện gì?" Tinh thần lực của Dương Chính tuy cường hãn nhưng Ma huyễn quần đảo cách đó ít nhất cũng 10 hải lý, hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình dạng của đảo nhưng Lai Qua Lạp Tư lại không như thế, Tinh linh tộc trời sinh mẫn cảm, giữa đồng loại với nhau có phương thức liên hệ rất thần kỳ.
Lai Qua Lạp Tư nhắm chặt mắt, hồi lâu sau y đột nhiên mở to mắt ra, sắc mặt biến thành trắng bệch, người lắc lư chực ngã.
Dương Chính nhìn thấy vẻ sợ hãi chưa từng có trên gương mặt y.
"Tiểu Lai, đã xảy ra chuyện gì?" Hắn vội vàng đỡ lấy Tinh linh vương tử.
"Ta không biết... ta không biết..." Lai Qua Lạp Tư lẩm nhẩm, khác xa với dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
Dương Chính hiện tại không biết phải làm gì, chỉ đành gắng sức an ủi y.
Kỳ tích hiệu vẫn cứ lướt tới, cuối cùng, hòn đảo đã lọt vào phạm vi quan sát của viễn vọng kính.
Dương Chính nhìn thấy đá đen nằm la liệt trên mặt đất.
Hòn đảo này khác xa với Ma Huyễn quần đảo được miêu tả cây cối xanh mướt, cả ánh mặt trời cũng rực rỡ nhiều sắc màu. Thụy Ngang và Mã Tác nhìn thấy liền cảm thấy thất vọng... Ma Huyễn quần đảo là thế này sao? Kỳ tích hiệu chậm rãi giảm tốc, bọn họ tìm chỗ cập bờ.
Còn chưa tìm được chỗ thích hợp để lên bờ, Lai Qua Lạp Tư đột nhiên giằng thoát khỏi tay Dương Chính, huyễn hóa thành một đạo quang ảnh màu lục xông lên Ma Huyễn quần đảo.
Chỉ một giây ngắn ngủi, Lai Qua Lạp Tư đã xông qua hơn 100 mét, nhấp nháy mấy cái y đã lên tới bờ, hơn nữa còn không ngừng tiến vào trong đảo. Thụy Ngang và Mã Tác nhìn thấy há hốc mồm kinh ngạc, bọn họ đều biết Lai Qua Lạp Tư rất mạnh nhưng không ngờ y mạnh đến mức này. Loại tốc độ này thực sự không thể tưởng tượng được.
Dương Chính thực lực tuy không kém Lai Qua Lạp Tư nhưng tốc độ của hắn không thể nào so được với y.
Lúc này hắn chỉ có thể phân phó Thụy Ngang và Mã Tác tìm chỗ nào thích hợp để thả neo lên bờ, hơn nữa còn căn dặn họ không được tự ý ly khai khỏi thuyền, sau đó thi triển Lạc vũ thuật phóng lên đảo.
Lúc hắn lên tới đảo thì Lai Qua Lạp Tư đã biến mất không còn thấy đâu.
Dương Chính giống như thằn lằn, nhanh nhẹn bám trên vách núi, di chuyển nhanh chóng như đang ở trên đất bằng.
Cuồng phong thổi ào ạt bên tai, lúc này Dương Chính lòng dạ đã trầm xuống.
Trong khi chạy, hắn nhìn thấy những gì? Cự thụ cao trăm mét, mặt hồ trong như gương, tiểu tinh linh bay múa trong rừng... suối phun... thụ ốc?
Không hề!
Không có gì cả, chỉ có màu đen vô tận, đại địa như bị một cánh tay khổng lồ vận sức chà xát, tất cả sinh vật đều biến mất...
Chỉ còn có mặt đất nứt nẻ, chỉ còn có nham thạch không chút sinh cơ.
Vùng núi đất rộng rãi không có gì ngăn trở. Mọi vật đều ngưng kết lại, không có khí tức tử vong, không có khí tức băng lãnh gì cả.
Cảnh vật trống rỗng đó khiến cho người ta cảm thấy thê lương.
Sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nơi này có phải là Ma huyễn quần đảo hay không?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Dương Chính, hắn không thể giải đáp, chỉ có thể tìm Lai Qua Lạp Tư mới có thể hiểu rõ những việc kỳ dị này.
Không biết đã chạy bao lâu, truy tung thuật của Dương Chính tuy rất tinh diệu nhưng không cách nào đuổi kịp Lai Qua Lạp Tư. Vết tích của Tinh linh vương tử để lại cho thấy y hiện giờ giống như một người điên, cước bộ phiêu hốt bất định, hơn nữa mặt đất còn bị y dậm nát nhiều chỗ.
Cuối cùng, Dương Chính vẫn tìm được Lai Qua Lạp Tư.
Y vô lực nằm gục dưới một gốc cây khổng lồ màu đen ở giữa vùng bồn địa lõm xuống.
Dương Chính kinh hãi, vội vàng phóng tới.
Nhìn rõ tình huống trước mặt, Dương Chính tạm thời thở ra một hơi. Lai Qua Lạp Tư không có chuyện gì, chỉ là cả người quỵ trên mặt đất, hai vai rung động chứng tỏ y đang khóc.
Dương Chính lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng, bi thương như thế hiển hiện trên người Lai Qua Lạp Tư.
Dương Chính im lặng đứng sau lưng y. Lúc này hắn không thể quấy rầy y. Hắn có thể lý giải loại bi thương minh tâm khắc cốt này, nếu như hắn một ngày nào đó trở về quê hương, lại phát hiện gia viên biến thành phế khu, cha mẹ anh em người yêu đều biến mất thì hắn sợ là còn điên cuồng hơn cả Lai Qua Lạp Tư.
Vì vậy hắn không muốn nói gì để an ủi Lai Qua Lạp Tư.
Hiện tại Lai Qua Lạp Tư muốn làm gì hắn cũng không ngăn trở, hắn chỉ có thể đứng im lặng bên người y, chi trì cho y là đủ.
Phía trước Lai Qua Lạp Tư là một cọc gỗ đường kính tới 50 mét.
Nếu như bình thường thì Dương Chính nhìn thấy cây đại thụ này, hắn nhất định sẽ rất hưng phấn đi tới nghiên cứu, bất quá hiện tại hắn không còn lòng dạ nào làm vậy.
Hiện tại hắn có thể khẳng định nơi này chính là Ma huyễn quần đảo, vì Lai Qua Lạp Tư từng nói với hắn ở giữa quần đảo này có một cây tri thức cổ thụ, phù hộ chở che cho cả Tinh linh tộc, đường kính chừng 50 mét, cao đến chín tầng mây. Đại thụ này cành lá che mát cả mấy km, chính là khí vận của Tinh linh tộc.
Tinh linh nữ vương An Cát Lý Na cũng hoài thai từ trung tâm cây đại thụ này, Tinh linh thần điện trước giờ cũng được xây dựng trên cây.
Nhưng đại thụ hùng vĩ này hiện giờ chỉ còn lại một cọc gỗ màu đen, cành lá che khuất mặt trời, Thần điện tinh xảo hoa lệ giờ đây chỉ còn trong ký ức.
Màn đêm dần buông xuống.
Dương Chính đứng sau lưng Lai Qua Lạp Tư đến nửa đêm.
Hắn cứ đứng mãi như thế, cho đến khi Lai Qua Lạp Tư phấn chấn lại.
Chợt có thanh âm vang lên trong đêm tối.
Dương Chính búng ra một ma pháp quang cầu, nhìn thấy hai người toàn thân bùn đất xuất hiện trước mặt.
Hắn nhíu mày bước tới kéo họ ra xa thấp giọng quát:"Ai cho các ngươi tới đây?"
Thụy Ngang cúi đầu không dám nói, Mã Tác không phục cong môi cãi:"Hai người các ngươi đi lâu như vậy, bọn ta đương nhiên là muốn đi tìm các ngươi, vạn nhất các ngươi gặp phải nguy hiểm..."
Dương Chính vốn muốn nói:"Nếu cả bọn ta cũng gặp nguy hiểm không thể giải quyết thì thêm các ngươi không phải chỉ là chết thêm hai người ư?"
Nhưng lời vừa ra đến miệng thì hắn ngưng lại, vốn không nên nói với đồng bạn như thế.
Hắn vỗ nhẹ đầu Mã Tác thở dài:"Tới thì đã tới rồi, đừng quấy nhiễu Lai Qua Lạp Tư."
Mã Tác trên đường đi đã nhìn thấy Ma Huyễn quần đảo hoang lương không có sinh khí, bèn nhỏ giọng hỏi:"Dương, đã xảy ra chuyện gì? Đây là Ma huyễn quần đảo sao?"
Dương Chính đưa mắt nhìn xung quanh, hàn quang chợt lóe:"Đây chính là Ma huyễn quần đào, đã xảy ra chuyện gì thì ta cũng không rõ, bất quá sớm sẽ biết thôi."
Lúc này, Lai Qua Lạp Tư ở dưới cự mộc đã đứng dậy.
"Các ngươi đi đi, mang theo Kỳ tích hiệu luôn!" Thanh âm của Lai Qua Lạp Tư vang lên, ngữ điệu vốn rất nhu hòa không ngờ lần này lại có vẻ tàn khốc lăng lệ.
Dương Chính bình thản trả lời:"Nếu ngươi muốn một mình đối diện với tai ách diệt tộc thì ta không đáp ứng."
Lai Qua Lạp Tư hai mắt lóe lục quang, nhìn thẳng vào Dương Chính.
"Dương, ta rất cao hứng khi có dạng bằng hữu như ngươi, nhưng người có thể hủy diệt Ma Huyễn quần đảo căn bản ta không thể đối phó được, thêm ngươi vào thì chỉ thêm người chết mà thôi."
Dương Chính nhếch mép, không ngờ câu nói hắn định nói vừa rồi thì giờ đây phải nghe người khác nói. Dương Chính bình thản đáp:"Những câu nói như vậy, ta không muốn nghe lần thứ hai. Tiểu Lai, ngươi không thích hợp để làm thuyết khách, hiện giờ ta còn đang nóng lòng muốn gặp địch nhân đáng sợ đó."
Lai Qua Lạp Tư cúi đầu.
4 người nghỉ qua 1 đêm dưới gốc cây.
Lúc bình minh sáng hôm sau, Dương Chính đã bật dậy, hắn leo lên cây. Cây có màu đen kịt, thân lại cứng rắn phảng phất như hóa thạch vạn năm, hoàn toàn không còn chút sinh cơ nào.
Dương Chính ở giữa thân cây rùn người xuống, áp tay vào cây.
Hắn im lặng nhắm mắt, tinh thần lực toàn bộ phát tán.
Lúc này hắn toàn thân đều rơi vào trong cảnh giới của Thông u nhiếp linh.
Đây chính là thủ pháp bậc cao của Thông linh thuật năm xưa Tư Gia Lệ đã dạy hắn, nhưng đến hôm nay hắn mới có năng lực sử dụng.
Hơn nữa hắn còn bị hao phí tinh lực toàn thân, so với thủ đoạn tùy tay phát xuất như Tư Gia Lệ thì còn thua xa, điểm này cũng đại biểu trình độ hai người vẫn còn cách biệt rất xa.
Bất quá đối với người bình thường thì những gì Dương Chính đang làm cũng đã quá sức tưởng tượng.
Sau nửa ngày, hắn mở to mắt, vành mắt chỉ còn lại màu đen tán phát quang mang huyền bí quỷ dị, cơ hồ chỉ nhìn một cái thì cũng có thể hấp thu hồn phách của người khác, thậm chí còn có thể biến người ta thành người thực vật không còn ý thức.
Lúc này những gì Dương Chính nhìn thấy không giống như người thường.
Hắc khí vô biên lan tỏa, bốc lên nghi ngút.
Sát khí bao trùm cả Ma Huyễn quần đảo cuối cùng đã hiển hiện trước mắt Dương Chính, chỉ là hắn không hấp thu được bất kỳ khí tức nào của Tinh linh tộc, bọn họ phảng phất như đã tan biến vào thinh không. Điều này vốn không thể nào xảy ra, nơi đây chính là nơi Tinh linh tộc cư trú nhiều năm, mỗi phân mỗi tấc đất đá lẽ ra đều phải triêm nhiễm khí tức Tinh linh mới đúng.
Ai có thể xóa sạch hết mọi khí tức đó?
Tinh thần lực của Dương Chính đảo quanh khắp Ma Huyễn quần đảo.
Cuối cùng hắn dán mắt vào Tri thức cổ thụ.
Cổ thụ rõ ràng đã chết khô nhưng Thông u nhiếp linh của Dương Chính vốn là vô thượng tuyệt học của Thánh điện nên hắn vẫn tìm thấy một tia khí tức khác thường ba động, đây không phải là khí tức của sinh vật nhưng cũng không giống như những vật chết thông thường khác.
Dương Chính xác nhận một lúc, nhận định rằng tia ba động khác thường đó nằm giữa trung tâm cổ thụ.
Hắn ngừng thi triển Thông u nhiếp linh, chỉ mấy giây ngắn ngủi nhưng trán đã đầm đìa mồ hôi, hắn nhanh chóng nhảy xuống lay Lai Qua Lạp Tư dậy.
Dương Chính lắc tay y thấp giọng nói:"Ta đã tìm thấy một điểm khác thường, không biết có phải là đầu mối hay không.
Hắn chỉ vào cây đại thụ:"Ngươi có cách nào phá khai đại thụ này không?"
Lai Qua Lạp Tư ánh mắt lóe lên một tia do dự.
Dương Chính biết ý nghĩ của hắn, lạnh lùng nói:"Tiểu Lai, nếu ngươi muốn vén màn bí mật này thì cần phải bỏ qua một số nguyên tắc."
Lai Qua Lạp Tư ánh mắt lộ vẻ tang thương, đi tới trước đại thụ. Sau đó, mặt đất bắt đầu rung động, ngay cả Thụy Ngang và Mã Tác cũng bị thức tỉnh, mặt đất chấn động liên hồi, đột nhiên đại thụ cứng rắn vang lên tiếng gãy nát.
Từng vết nứt trên đại thụ dần lan ra, sau đó cành lá bên trong bay ra ngoài, một lúc lâu sau mặt đất mới không còn chấn động.
Đại thụ đã bị vỡ nát thành từng khối, Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư nhảy lên trên cây, đi tới chỗ có một tia ba động đó. Lai Qua Lạp Tư đột nhiên biến sắc kinh hô:"Ma kính!"
Một chiếc kính to chừng chậu rửa mặt phát ra bạch quang nằm trong gốc của đại thụ.
Từng tầng thủy văn không ngừng lưu động trên mặt kính, Lai Qua Lạp Tư nhảy xuống lấy ma kính lên.
..............
Trên Kỳ tích hiệu, mọi người đều vây quanh ma kính được đặt trên bàn.
Lúc này mặt kính vẫn có quang trạch lưu động như thủy ngân, không giống với mặt kính thông thường, ma kính không hề bị ánh sáng ảnh hưởng, nó giống như một khối bảo thạch thuần túy.
Tìm thấy ma kính cũng là tìm thấy hy vọng. Lai Qua Lạp Tư từng nói ma kính có thể đáp lời triệu hoán của tế tự Tinh linh tộc, chỉ dẫn cho người cầu đảo đạt thành nguyện vọng. Dương Chính chính vì công năng kỳ diệu này mới không nề thiên tân vạn khổ đi tới đây. Không có ai cự tuyệt được sức dụ hoặc của ma kính, chính vì không ai không có nguyện vọng khó thể đạt thành giấu sâu trong tận đáy lòng.
Chỉ là có ma kính không thôi thì chưa đủ.
"Tiểu Lai, ngươi có thể cầu đảo ma kính không?" Dương Chính gõ gõ ngón tay trên mặt bàn hỏi.
Lai Qua Lạp Tư sắc mặt lộ vẻ thúc thủ:"Ma kính chỉ có thể thông qua tế tự triệu hoán mới hồi ứng thỉnh cầu của người cầu đảo, ta không phải là tế tự."
Dương Chính có chút thất vọng, hắn nhìn vào ma kính không biết là đang nghĩ gì.
Lúc này một thanh âm trong trẻo vang lên:"Bọn ta thử nhìn vấn đề từ mặt khác xem. Bảo vật như ma kính vì sao không biến mất? Người khiến cho Tinh linh tộc thất tung lẽ nào không muốn cướp lấy nó? Ta nghĩ nhất định đã có người giấu ma kính đi.
Dương Chính giật mình, nhìn về phía Mã Tác, người vừa cất tiếng.
Chỉ thấy tiểu cô nương lúc này đang nhíu mày suy nghĩ.
Có người bắt đầu, Dương Chính cũng nhanh chóng hưởng ứng:"Đây không phải là xảo hợp, ma kính nhất định là đầu mối do Tinh linh tộc lưu lại."
Mã Tác lúc này đã suy nghĩ thấu đáo, hắn ta trước đây vốn là trưởng nữ của Thuyền vương thế gia, năng lực suy đoán tốt hơn người thường nhiều. Hắn gật đầu nói:"Căn cứ tình hình ngươi và Lai Qua Lạp Tư gặp nhau ta có suy đoán này. Ngươi vốn là chỗ quen biết cũ với Lai Qua Lạp Tư, hơn nữa Lai Qua Lạp Tư vì muốn giúp nữ vương mới ly khai Ma Huyễn quần đảo... Vì sao phải phái y rời khỏi Ma Huyễn quần đảo? Trước đây Lai Qua Lạp Tư đã nói chính là do ma kính chỉ dẫn y, như vậy ma kính đã lựa chọn Lai Qua Lạp Tư. Hơn nữa căn cứ vào lời nói của Lai Qua Lạp Tư thì ma kính tịnh không hề đưa ra nội dung cụ thể, chỉ dẫn của nó rất mơ hồ, vì vậy ta cho rằng... Tinh linh nữ vương bọn họ tịnh không hề biết đến tai ách đáng sợ sẽ xảy đến cho Ma huyễn quần đảo, hơn nữa ma kính chỉ dẫn Lai Qua Lạp Tư rời khỏi đây không phải là vì hoàng quan của Thực nhân ma lĩnh chủ mà là vì để cho Lai Qua Lạp Tư gặp được Dương, vì các ngươi vốn là bạn cũ. Theo tính cách của Dương thì hắn nhất định sẽ theo Lai Qua Lạp Tư đi tới Ma Huyễn quần đảo... Do đó, ta cho rằng người ma kính chọn lựa không phải là Lai Qua Lạp Tư mà là Dương!"
Mã Tác vừa nói dứt, ba cặp mắt đều nhìn chăm chăm vào Dương Chính.
Hắn sắc mặt có chút cứng ngắc, sờ mũi một hồi, có vẻ không dám tin nói:"Đây... cái này không phải là quá kỳ lạ sao?"
Lai Qua Lạp Tư đôi mày thoạt nhíu thoạt buông, ánh mắt nhìn Dương Chính vô cùng phức tạp.
Mã Tác vô cùng tự tin với phán đoán của mình, hắn trấn định nhìn Dương Chính, đáy mắt lóe lên ngọn lửa cuồng nhiệt.
Đêm. Yên tĩnh.
Nhìn thấy thiên đường đã biến thành chốn đau thương chất ngất, ai cũng chỉ có thể nhanh chóng rời đi để giải tỏa bớt thống khổ trong lòng.
Kỳ tích hiệu lúc này không dừng ở Ma Huyễn quần đảo mà đã tới Lạc Anh đảo, cách xa chốn đau lòng đó. Lai Qua Lạp Tư một mình dưới trăng, ngồi bên mạn thuyền, gần đó còn có bảy, tám vò rượu không. Ánh trăng kéo bóng y dài ra, nhìn càng thêm vẻ thê lương.
Lúc này gương mặt anh tuấn của y đã đỏ bừng, cặp mắt say ngầu đục đầy vẻ thương cảm và tuyệt vọng, còn có cả chút hung ác.
Dương Chính nhìn về phía y, hắn cảm thụ được một khí tức hắc ám quỷ dị đang bao bọc quanh người Lai Qua Lạp Tư, hơn nữa khí tức này hắn không hề xa lạ.
Khí tức này giống với khí tức trên người của Hắc ám tinh linh Mạc Á Nhĩ, có điều lúc này nó còn nồng đậm hơn cả hắc ám tinh linh kia.
Dương Chính im lặng đi tới.
Hắn mở nút bình rượu, ngửa đầu nốc cạn một hơi, sau đó ném bình rượu không ra xa, bình rượu rơi xuống tạo thành một đóa hoa nước nhỏ.
Hắn đá bình rượu không trên mạn thuyền đi, ngồi xuống trước mặt Lai Qua Lạp Tư.
"Phóng túng một chút cũng không tệ!"
Đôi mắt say của Lai Qua Lạp Tư chăm chú nhìn vào Dương Chính, y đột nhiên cười lạnh nói:"Ta biết ngươi đang định nói gì với ta."
Thái độ hung hăng này Tinh linh trước giờ chưa từng biểu lộ ra. Dương Chính bình thản nói:"Ngươi biết thật sao? Ngươi cho là ta sẽ an ủi ngươi, khuyên ngươi phấn chấn, khuyên ngươi ức chế tà niệm sao? Yên tâm, ta không hề muốn khuyên ngươi, cho dù ngươi đọa lạc thành hắc ám tinh linh ta vẫn coi ngươi là hảo huynh đệ, còn ngươi thích làm gì thì cứ làm."
Nói xong, hắn mở 1 bình lang mỗ tửu ra, đưa lên mời Lai Qua Lạp Tư rồi nốc cạn.
Lai Qua Lạp Tư im lặng nhìn hắn uống cạn bình rượu, âm thầm thở dài, ánh mắt đục ngầu trong sáng lại mấy phần.
.........
"Ma kính, ma kính, ngươi nói cho ta biết, rốt cục ta phải làm gì tiếp theo đây?"
Mã Tác ngồi bên bật cười.
Dương Chính bực tức trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi là mụ vương hậu tà ác sao? Nói vậy mà cũng muốn ma kính trả lời ư?" Mã Tác cười ha hả.
"A, Bạch Tuyết công chúa thân ái, không bằng người nói cho ta biết ta phải làm gì đi?"
Mã Tác ra vẻ lười nhác, phất tay nói:"Đợi ta tâm tình tốt chút đã."
Dương Chính bật dậy lao tới, Mã Tác sớm đã phòng bị, nhảy ra xa tránh né, nhìn Dương Chính làm mặt quỷ.
"Xú nha đầu, ngươi đừng đắc ý, lọt vào tay ta thì biết."
"Hi hi..." Tiếng cười càng lúc càng xa.
Giỡn chơi một lúc, Dương Chính cũng thoải mái hơn, quay lại ngồi trước mặt ma kính.
Hắn đưa tay áp lên mặt kính, bắt đầu chậm rãi phóng thích tinh thần lực ra. Tinh thần ti giống như tảo biển quấn quanh mặt kính, sau đó thử xâm nhập vào bên trong.
Mấy ngày nay, Dương Chính không lúc nào không tiến hành thí nghiệm, tuy ma kính không đáp lời nhưng hắn vẫn cảm giác được nó có chút phản ứng yếu ớt.
Lần này hắn hy vọng mình có thể tìm được đáp án.
"Ma kính, ngươi đã tuyển chọn ta thì nên để cho ta biết một tia manh mối."
Tinh thần lực của Dương Chính lưu động trên mặt ma kính...
Không biết bao lâu, Dương Chính đầu óc chấn động, một cảm giác kỳ dị khó diễn tả chợt hiện lên, giống như sâu trong đầu óc có gì đó đảo lộn, Dương Chính bật dậy cất tiếng thét:"Ta nghĩ ra rồi."
Mã Tác thò đầu vào:"Ngươi nghĩ ra cái gì?"
Thì ra tiểu nha đầu này không hề chạy đi xa.
Dương Chính sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:"Ta nghĩ ra chỉ dẫn của ma kính rồi."
"Là gì? Nói mau lên!" Ở Lạc Anh đảo cả tuần lễ, bọn họ không biết đi đâu, cũng không dám đi loạn xạ trên Lam Mộng hải, Mã Tác thực sự đã rất phiền muộn.
Dương Chính cười thần bí, bảo hắn gọi Lai Qua Lạp Tư và Thụy Ngang tới.
Ở khoang trước, Dương Chính chỉ vào địa đồ, nhìn ba người phất tay nói:"Hôm nay bọn ta xuất phát!"
"Xuất phát? Ma kính rốt cục đã nói gì với ngươi?" Lai Qua Lạp Tư liền hỏi.
Dương Chính lắc đầu:"Không có nói gì hết!"
"Nhưng mà ta nghĩ ra rồi, nếu như ma kính lựa chọn ta, mà ta lại không thể cầu đảo được câu trả lời của ma kính thì vì sao nó lại tuyển chọn ta? Bất kể thế nào thì ma kính cũng có năng lực đoán trước tương lai, vì vậy không cần nghĩ nhiều, ta cứ theo cảm giác mà đi là được, ta không cần dựa vào ma kính, ma kính cũng không thể giúp gì cho bọn ta nhưng ta có thể, vì ma kính lựa chọn ta."
Dương Chính nói một tràng dài không đầu không đuôi, khiến mọi người chẳng hiểu gì cả.
Ba người suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Mã Tác vỗ đầu nói:"Nói phức tạp như vậy, rốt cục ý ngươi là ma kính chọn lựa ngươi, tự nhiên bọn ta sẽ theo ý chí của ngươi mà đi?"
Mã Tác giải thích xong hai người kia mới có phản ứng.
Dương Chính cười cười bẹo má Mã Tác:"Ngươi thông minh lắm, hiện giờ bọn ta xuất phát thôi."
"Đi đâu?" Ba người cùng hỏi.
Dương Chính nhìn địa đồ nói:"Lúc trước ta không tin vào vận mệnh, hiện tại vẫn còn hoài nghi nhưng lần này ta phải đánh cược một phen. Bọn ta xuất phát về phía Nam!"
"Nam?"
Ba người ngạc nhiên.
"Đúng, phía Nam, đi về Nam đại lục!"
Dương Chính nhìn về nơi mờ mịt chưa biết trên địa đồ, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong lòng dậy sóng.
Băng Vân, A Tuyết, vương hậu tỷ tỷ...
Bọn ta lại có thể gặp nhau.
Kỳ tích hiệu quay đầu, tiến vào hải vực chưa ai khai phá.
Lai Qua Lạp Tư không có gì lạ lùng, y cũng từng nhờ vào Nguyệt hạm đi tới Nam đại lục, nhưng đối với Mã Tác và Thụy Ngang thì vùng đất trong truyền thuyết đó phảng phất như Thần điện hư vô phiêu miểu trong mây mờ.
Một đại lục khác sao?
Mã Tác sắc mặt hưng phấn đến đỏ bừng, nội tâm kích động vô cùng, cũng không biết là do kích động, bàng hoàng, hưng phấn hay là sợ hãi.
"Dương, thực sự có đại lục khác sao?"
"Ngươi sẽ được thấy, Mã Tác!"
Danh sách chương