Ads Chủ đảo của Bắc Yết quần đảo cuối cùng đã hiện ra trước mắt.
Gần bên chủ đảo, mặt biển gần đó đã xuất hiện vài chiếc thuyền. Quần đảo này thuộc về công hải, các quốc gia đều có quân đội trú đóng, bất quá Thái Gia Nhĩ và Âu Đăng vương quốc có kỹ thuật hàng hải phát đạt nhất đã chiếm hết ba phần tư lãnh thổ.
Trừ chủ đảo của Bắc Yết quần đảo ra, còn có vô số đảo lớn nhỏ phân bố xung quanh.
Những tiểu đảo này đa số đều chưa được khai phá, rừng cây nguyên thủy vẫn còn dày đặc, hơn nữa còn có nhiều mãnh thú xuất hiện, vì kỹ thuật hàng hải thô lậu nên không thể vận chuyển đại lượng nhân lực đến khai phá, vì vậy trước mắt trừ mấy đảo diện tích rộng nhất, tài nguyên phong phú ra thì đại đa số đều không có người ở.
Lai Qua Lạp Tư dẫn Dương Chính đi tới một tòa tiểu đảo như vậy.
Tật tốc phàm của Địa tinh chế tạo nhanh chóng tránh né các thuyền trên biển, sau đó xuyên qua các đảo, cuối cùng dừng lại trên một bãi cát hình bán nguyệt của tiểu đảo.
Đây là một eo biển lõm vào hình bán nguyệt, nước biển bên ngoài đổ vào khiến cho dòng chảy nơi đây rất xiết, những cơn sóng lớn cao mấy mét không ngừng đập vào bờ đá, bọt nước trắng xóa bay tung tóe. Lai Qua Lạp Tư điều khiển Tật tốc phàm đến bên bãi cát, rồi cùng Dương Chính giấu nó vào một lùm cây gần đó.
Lúc Lai Qua Lạp Tư đang ngụy trang cho Tật tốc phàm thuyền, Dương Chính đi dạo quanh bãi cát, đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Loại tập quán này cơ hồ đã trở thành bản năng của hắn. Dương Chính đã trải qua những đoạn đời nhiều sóng gió và hưng phấn, nhiều thói quen đã trở ăn sâu vào xương cốt hắn. Cho dù hắn cố ý che giấu và cũng đã trải qua thời gian dài tu thân dưỡng tính nhưng vẫn giống như một thanh bảo kiếm sau khi trải qua lần tôi luyện cuối cùng, che giấu tất cả phong mang vào bên trong.
Vì vậy Lai Qua Lạp Tư làm xong mọi chuyện trong mấy phút thì Dương Chính cũng đã nhớ rõ hoàn cảnh xung quanh trong đầu, hơn nữa còn đưa ra nhiều phán đoán.
Ví như những sinh mệnh cường hãn tiềm tàng trong rừng cây rậm rạp đang dùng mục quang tham lam và tàn nhẫn nhìn chăm chăm vào hai người mới tới Dương Chính cũng cảm nhận được.
Hiển nhiên là Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư cũng có đủ sức uy hiếp chúng.
Chỉ có trực giác của dã thú mới nhìn thấu lực lượng mạnh mẽ như núi lửa tiềm tàng bên trong vẻ bình tĩnh của hai người.
Lai Qua Lạp Tư không nói nhiều, y dẫn đầu đi thẳng vào trong rừng.
Trên đường đi, Lai Qua Lạp Tư cũng nói qua rằng đây chính là điểm kết nối duy nhất của Ma Huyễn quần đảo và thế giới bên ngoài.
Đăng tháp tinh linh ẩn tàng trên tiểu đảo này, sau khi phát xuất tín hiệu thì đến đêm trăng tròn, Nguyệt hạm đội của Ma Huyễn quần đảo mới xuất hiện, đây cũng chính là biện pháp duy nhất có thể đến được Ma Huyễn quần đảo.
Vì Ma Huyễn quần đảo ở sâu trong Lam Mộng hải, với trình độ khoa kỹ hiện nay của nhân loại còn chưa thể nào chế tạo ra thuyền bè có thể tới được đó. Bằng không thì Nam Bắc đại lục đã không bị phân liệt lâu như vậy. Hôi Tẫn sa mạc và Lam Mộng hải tới nay vẫn là hai trở ngại ngăn cách sự giao lưu của hai nền văn minh.
Nguyệt hạm của Tinh linh tộc hoàn toàn hơn xa bất kỳ loại thuyền có thể đi đường dài trên biển nào của nhân loại chế tạo ra. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Lai Qua Lạp Tư có thể tùy ý đi lại giữa hai đại lục Nam Bắc.
Dương Chính đi theo sau Lai Qua Lạp Tư, những cây cổ thụ nguyên thủy đan xen rậm rạp với nhau đột nhiên trở nên sống động, Lai Qua Lạp Tư đi tới đâu thì những lùm cây này đều rẽ ra nhường đường.
Sau khi Dương Chính đi qua thì những cây cối này lại khôi phục nguyên trạng.
Với năng lực của Tinh linh vương tử, Dương Chính cũng không hề lấy thế làm kỳ.
Hắn chỉ hơi bất mãn chính là Lai Qua Lạp Tư dẫn đường đi trước thì trong vòng 100 mét không có con dã thú nào dám lại gần, cho dù là dã thú hung hãn nhất cũng vội vàng đào tẩu.
Điều này khiến cho Dương Chính vốn định bắt vài con dã thú để ăn trưa hoàn toàn không thể nào thực hiện.
Vì mấy ngày nay đều ăn cá, Dương Chính ngoài việc ngán tới tận cổ còn bị Lai Qua Lạp Tư lòng dạ nhân từ trách mắng.
Hai người tốc độ thoạt nhìn không nhanh lắm nhưng duy trì ổn định, hơn nữa di động trong rừng rậm nguyên thủy không có kẽ hở vẫn giống như đất bằng thì tốc độ này cũng đã rất kinh người. Vì vậy sau hai thời thần, hai người đã tới trung tâm đảo.
Sau khi đi qua một hẻm núi, rừng cây bắt đầu thưa thớt hơn.
Ở trung tâm đảo, không ngờ lại có một cái hồ yên tĩnh.
Mặt hồ phẳng lặng giống như chiếc gương nằm trên mặt đất.
Bên hồ vốn có hai con tuần lộc đang uống nước, khi bọn Dương Chính tới thì chúng đã chạy đi.
Hai người tới bên hồ, Lai Qua Lạp Tư nói:"Ở đây này."
Dương Chính nhún vai, lui sang một bên.
Sau đó là chuyện của Lai Qua Lạp Tư, Tinh linh vương tử cúi người xuống bên hồ, chậm rãi đưa một tay vào trong hồ.
Tay của y không ngừng thọc sâu xuống, từng lớp sóng màu lục bắt đầu khuếch tán trong hồ, những phương pháp liên hệ đặc biệt của Tinh linh tộc này Dương Chính tự nhiên không hiểu.
Ước chừng mấy phút sau, giữa hồ cuối cùng cũng có phản ứng, đầu tiên là bọt khí sủi lên, càng lúc càng nhiều, sau đó vụ khí màu trắng dần dần bốc lên ở giữa hồ, chậm rãi ngưng kết thành hình.
Nhìn thấy quả cầu tròn màu trắng đang phát sáng trước mặt Lai Qua Lạp Tư, Dương Chính biết rằng đó chính là Đăng tháp tinh linh.
Trên đường tới đây, vì không muốn để Dương Chính không biết gì về Ma Huyễn quần đảo, dẫn tới chuyện gây họa nên Lai Qua Lạp Tư đã dùng phương thức đặc biệt chiếu lên hình ảnh về Tinh linh tộc cho Dương Chính, bao gồm cả thị hiếu, cấm kỵ, lễ tiết, ngôn ngữ... các thứ của Tinh linh tộc.
Trí nhớ và năng lực học tập của Dương Chính mạnh đến biến thái, cho nên thời gian học tập không dài. Lai Qua Lạp Tư phát hiện, nếu đổi lấy thể xác Tinh linh cho hắn thì hắn sẽ là một Tinh linh hợp cách phi thường.
Nhìn thấy vụ khí màu trắng, Dương Chính liền nhớ tới tất cả những gì Lai Qua Lạp Tư đã nói về Đăng tháp tinh linh.
Đăng tháp tinh linh là một loại linh thể không có ý thức tự chủ, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh không hơn không kém.
Đó chính là một loại Tinh linh đẳng cấp thấp nhất, thậm chí còn chưa được coi là Tinh linh.
Chính vì đẳng cấp quá thấp nên chúng là người dẫn đường thích hợp nhất.
Ở Lam Mộng hải, ít nhất cũng có mấy ngàn đảo có loại Đăng tháp tinh linh này, mục đích tồn tại của chúng chính là làm điểm trung chuyển cho Tinh linh đi đến Ma Huyễn quần đảo, trong một thời gian ấn định sẵn đưa Tinh linh tộc biết được tín hiệu đến nơi tín hiệu định sẵn.
Vì cho dù có là Tinh linh tộc cũng không thể đi bừa khắp nơi trên Lam Mộng hải mà không úy kỵ gì.
Lam Mộng hải rộng lớn vô cùng, nguy hiểm khó dò.
Theo ghi chép của các sử liệu cổ lão thì diện tích của Nam Bắc đại lục cộng lại cũng chưa bằng một phần trăm của Lam Mộng hải.
Ở thời đại khoa kỹ lạc hậu này, diện tích Lam Mộng hải được coi như vô cùng vô tận, cả đến da lông của nó nhân loại còn chưa thám hiểm được. Cho dù là Tinh linh tộc có Nguyệt hạm đi nữa cũng không cách nào biết được một góc của Lam Mộng hải.
Vì vậy bọn họ cần phải có Đăng tháp tinh linh chỉ dẫn phương hướng, giúp cho họ không bị lạc đường.
Lai Qua Lạp Tư giao lưu với Đăng tháp tinh linh.
Đương nhiên đây là loại giao lưu một chiều.
Trừ việc sử dụng tín hiệu đặc thù triệu hoán Nguyệt hạm và chỉ dẫn phương hướng ra, Đăng tháp tinh linh không còn năng lực nào khác.
Đương nhiên là để ngăn cản nhân loại nhờ vào Đăng tháp tinh linh đi tới Ma Huyễn quần đảo, thì Đăng tháp tinh linh chính là "tinh linh" hợp cách nhất để làm công tác dẫn đường này.
Cả nửa ngày sau, Dương Chính phát giác sắc mặt Lai Qua Lạp Tư có vẻ không đúng.
Bất quá hắn vẫn trầm ổn không hề cắt ngang Lai Qua Lạp Tư giao lưu với Đăng tháp tinh linh.
Hơn nữa trong quá trình giao lưu, Dương Chính tuy không biết được tín hiệu của Đăng tháp tinh linh nhưng hắn vốn có tinh thần lực cường hãn nên đã cảm giác được không khí đang ba động quỷ dị, lại thêm trong một khoảng thời gian thì loại ba động này rõ ràng là đang mạnh dần lên, còn khuếch tán ra xung quanh.
Rõ ràng là Đăng tháp tinh linh đang phát xuất tín hiệu.
Sau khi tín hiệu duy trì được một thời gian thì Đăng tháp tinh linh lại theo lối cũ trở về trong hồ nước, còn Lai Qua Lạp Tư đứng bên hồ, gương mặt vốn ôn thuận lại hiện lên thần sắc ngưng trọng dị thường. Y đứng đó suy nghĩ hơn 10 phút, mới bớt vẻ trầm tư.
Lúc này Dương Chính đã tới bên người y, nhìn vào mắt y nói:"Có phải có phiền phức gì không?"
Lai Qua Lạp Tư vốn không hề biết nói xạo lần này không hề khẳng định hoặc hay phủ định.
Y giống như gặp phải nghi vấn khó giải, một lúc sau mới nói một câu không hề liên quan gì đến câu hỏi của Dương Chính:"Tín hiệu đã phát ra, bọn ta chờ đến đêm trăng tròn thôi, ta không biết có phiền phức hay không, bất quá tình huống có chút khác thường."
Sau đó hai người tiếp tục chờ đợi.
Họ ẩn tàng trong rừng, trừ chờ đợi ra, bọn họ không còn biết làm gì.
......
Cùng lúc đó, chủ đảo Bắc Yết cách họ chưa đầy 50 hải lý, một hải thuyền loại lớn chậm rãi đi vào cảng, trên đầu thuyền có tiêu chí đầu sư tử. Ở Thái Gia Nhĩ không ai không biết ý nghĩa của tiêu chí đầu sư tử này.
Đó là đại biểu cho siêu cấp gia tộc, thuyền vương thế gia Thái Lan Mễ Á khống chế hết 80% hải thuyền mậu dịch của Thái Gia Nhĩ và ít nhất là 30% số lượng thuyền của Nam đại lục.
Đối với quốc gia ven biển Thái Gia Nhĩ mà nói thì Thái Lan Mễ Á gia tộc mới là người nắm quyền chân chính.
Vì đại bộ phận người dân của Thái Gia Nhĩ đều sống nhờ vào biển, không có mậu dịch biển thì bọn họ không biết sống bằng gì, mà nếu như muốn tiến hành nghề biển thì cần phải có thuyền của Thái Lan Mễ Á, cho đến tận hôm nay chưa hề có chiếc thuyền đi biển đường dài nào có thể tới được Bắc Yết quần đảo mà không phải do xưởng thuyền Thái Lan Mễ Á chế tạo.
Bọn họ đại biểu cho kỹ thuật đóng thuyền cao siêu nhất Nam đại lục.
Loại lũng đoạn này kiên cố như tường thành, vì vậy thế lực của Thái Lan Mễ Á mạnh mẽ cỡ nào chỉ cần nghĩ là biết.
Hơn nữa Thái Lan Mễ Á cũng tận dụng hết nhân lực, vật lực để duy trì ưu thế kỹ thuật này. Bọn họ biết một khi ưu thế kỹ thuật bị đả phá thì địa vị siêu nhiên này chớp mắt sẽ bị sụp đổ tan tành. Vì thế họ không hề tiếc rẻ gì mà bỏ ra chi phí rất lớn để nghiên cứu kỹ thuật đóng thuyền.
Do đó, họ mua luôn một hòn đảo có diện tích khá lớn gần chủ đảo của Bắc Yết quần đảo, nghiên cứu chế tạo thuyền trong vùng biển xa này.
Tính bảo mật của loại thuyền mới này cần phải được bảo đảm tuyệt đối.
Thuyền cập vào phía Bắc đảo, trừ bọn thủy thủ trên thuyền đi xuống còn có một thiếu nữ và một nam hài.
Bọn họ hiển nhiên là hai người có thân phận tối cao trên thuyền, được bọn thủy thủ phân tán ra bày thành đội hình hộ vệ. Một nhóm người bước ra nghênh đón, sau khi nói chuyện một lúc thì dẫn đường cho họ đi khỏi bến cảng.
Mã Đức Liên Na nắm tay đệ đệ Tác Mã, vừa đi vừa nói chuyện với quản sự của gia tộc ra nghênh tiếp nàng, ánh mắt thầm đánh giá chiếc thuyền đậu nơi cảng khẩu.
Chiếc thuyền nhỏ hôm qua vẫn còn ám ảnh trong đầu nàng.
Sau khi nàng báo với thuyền trưởng về việc này thì tất cả thủy thủ, kể cả các thủy thủ trên vọng đài đảm nhiệm việc trinh sát đều nói là không nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ đó.
Hơn nữa theo đạo lý mà nói thì Địa tinh Tật tốc phàm thuyền căn bản không thể nào đi được cự ly xa như vậy, cho dù là thuyền trưởng và thủy thủ xuất sắc nhất Thuyền vương thế gia cũng không thể điều khiển Tật tốc phàm thuyền đi xa tới vậy.
Tuy nhiên Mã Đức Liên Na cực lực yêu cầu, thuyền trưởng phải phái một chiếc thuyền nhỏ đi trinh sát phía Mã Đức Liên Na chỉ, bất quá kết quả là không nhìn thấy bất kỳ Địa tinh Tật tốc phàm nào cả.
Đến sau này, Mã Đức Liên Na cũng bắt đầu hoài nghi có phải đó là ảo giác sai lầm trong đêm hay không.
Đó có lẽ chỉ là một con cá phát sáng hay là một con cá voi trắng, hay là một sinh vật phù du nào đó trên biển.
Đó cũng là lý giải của thuyền trưởng với họ.
Mã Đức Liên Na cũng cho là vậy, bất quá trong lòng nàng vẫn chưa tin chắc vào lý lẽ đó.
Tác Mã nhìn thấy.
Nàng cũng nhìn thấy.
Tuy lúc đó không được rõ ràng nhưng tuyệt đối không đến mức quá tối, xác suất nhìn lầm thực sự là quá thấp.
Nàng vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, có thể tìm được tung tích Tật tốc phàm ở bến cảng.
Nhưng nàng vẫn tìm không ra.
Rốt cục nàng vẫn chưa nản lòng, đi hỏi quản sự Thụy Phổ.
Thụy Phổ sau khi nghe nàng kể lại thì cười vang, dùng ngữ khí khẳng định pha lẫn chút châm chọc nói:"Tiểu thư, không thể có chuyện đó xảy ra, trước mắt muốn đi tới Bắc Yết quần đảo chỉ có thuyền do Thái Lan Mễ Á bọn ta chế tạo mới có thể đi được, Địa tinh Tật tốc phàm chỉ là thuyền nhỏ, chỉ cần một cơn sóng cao chừng hai mét thì đã lật rồi. Ha ha ha, làm sao nó có thể xuất hiện ở đây?"
Mã Đức Liên Na nhìn thấy thần tình của quản sự như vậy cũng không nói gì nữa.
Bất kể chuyện này là thực hay giả thì cũng không quan trọng, nàng tới đảo còn có việc trọng yếu phải làm.
Hoặc có thể nói Thái Lan Mễ Á đang có đại sự kinh thiên động địa sắp phát sinh.
Gần bên chủ đảo, mặt biển gần đó đã xuất hiện vài chiếc thuyền. Quần đảo này thuộc về công hải, các quốc gia đều có quân đội trú đóng, bất quá Thái Gia Nhĩ và Âu Đăng vương quốc có kỹ thuật hàng hải phát đạt nhất đã chiếm hết ba phần tư lãnh thổ.
Trừ chủ đảo của Bắc Yết quần đảo ra, còn có vô số đảo lớn nhỏ phân bố xung quanh.
Những tiểu đảo này đa số đều chưa được khai phá, rừng cây nguyên thủy vẫn còn dày đặc, hơn nữa còn có nhiều mãnh thú xuất hiện, vì kỹ thuật hàng hải thô lậu nên không thể vận chuyển đại lượng nhân lực đến khai phá, vì vậy trước mắt trừ mấy đảo diện tích rộng nhất, tài nguyên phong phú ra thì đại đa số đều không có người ở.
Lai Qua Lạp Tư dẫn Dương Chính đi tới một tòa tiểu đảo như vậy.
Tật tốc phàm của Địa tinh chế tạo nhanh chóng tránh né các thuyền trên biển, sau đó xuyên qua các đảo, cuối cùng dừng lại trên một bãi cát hình bán nguyệt của tiểu đảo.
Đây là một eo biển lõm vào hình bán nguyệt, nước biển bên ngoài đổ vào khiến cho dòng chảy nơi đây rất xiết, những cơn sóng lớn cao mấy mét không ngừng đập vào bờ đá, bọt nước trắng xóa bay tung tóe. Lai Qua Lạp Tư điều khiển Tật tốc phàm đến bên bãi cát, rồi cùng Dương Chính giấu nó vào một lùm cây gần đó.
Lúc Lai Qua Lạp Tư đang ngụy trang cho Tật tốc phàm thuyền, Dương Chính đi dạo quanh bãi cát, đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Loại tập quán này cơ hồ đã trở thành bản năng của hắn. Dương Chính đã trải qua những đoạn đời nhiều sóng gió và hưng phấn, nhiều thói quen đã trở ăn sâu vào xương cốt hắn. Cho dù hắn cố ý che giấu và cũng đã trải qua thời gian dài tu thân dưỡng tính nhưng vẫn giống như một thanh bảo kiếm sau khi trải qua lần tôi luyện cuối cùng, che giấu tất cả phong mang vào bên trong.
Vì vậy Lai Qua Lạp Tư làm xong mọi chuyện trong mấy phút thì Dương Chính cũng đã nhớ rõ hoàn cảnh xung quanh trong đầu, hơn nữa còn đưa ra nhiều phán đoán.
Ví như những sinh mệnh cường hãn tiềm tàng trong rừng cây rậm rạp đang dùng mục quang tham lam và tàn nhẫn nhìn chăm chăm vào hai người mới tới Dương Chính cũng cảm nhận được.
Hiển nhiên là Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư cũng có đủ sức uy hiếp chúng.
Chỉ có trực giác của dã thú mới nhìn thấu lực lượng mạnh mẽ như núi lửa tiềm tàng bên trong vẻ bình tĩnh của hai người.
Lai Qua Lạp Tư không nói nhiều, y dẫn đầu đi thẳng vào trong rừng.
Trên đường đi, Lai Qua Lạp Tư cũng nói qua rằng đây chính là điểm kết nối duy nhất của Ma Huyễn quần đảo và thế giới bên ngoài.
Đăng tháp tinh linh ẩn tàng trên tiểu đảo này, sau khi phát xuất tín hiệu thì đến đêm trăng tròn, Nguyệt hạm đội của Ma Huyễn quần đảo mới xuất hiện, đây cũng chính là biện pháp duy nhất có thể đến được Ma Huyễn quần đảo.
Vì Ma Huyễn quần đảo ở sâu trong Lam Mộng hải, với trình độ khoa kỹ hiện nay của nhân loại còn chưa thể nào chế tạo ra thuyền bè có thể tới được đó. Bằng không thì Nam Bắc đại lục đã không bị phân liệt lâu như vậy. Hôi Tẫn sa mạc và Lam Mộng hải tới nay vẫn là hai trở ngại ngăn cách sự giao lưu của hai nền văn minh.
Nguyệt hạm của Tinh linh tộc hoàn toàn hơn xa bất kỳ loại thuyền có thể đi đường dài trên biển nào của nhân loại chế tạo ra. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Lai Qua Lạp Tư có thể tùy ý đi lại giữa hai đại lục Nam Bắc.
Dương Chính đi theo sau Lai Qua Lạp Tư, những cây cổ thụ nguyên thủy đan xen rậm rạp với nhau đột nhiên trở nên sống động, Lai Qua Lạp Tư đi tới đâu thì những lùm cây này đều rẽ ra nhường đường.
Sau khi Dương Chính đi qua thì những cây cối này lại khôi phục nguyên trạng.
Với năng lực của Tinh linh vương tử, Dương Chính cũng không hề lấy thế làm kỳ.
Hắn chỉ hơi bất mãn chính là Lai Qua Lạp Tư dẫn đường đi trước thì trong vòng 100 mét không có con dã thú nào dám lại gần, cho dù là dã thú hung hãn nhất cũng vội vàng đào tẩu.
Điều này khiến cho Dương Chính vốn định bắt vài con dã thú để ăn trưa hoàn toàn không thể nào thực hiện.
Vì mấy ngày nay đều ăn cá, Dương Chính ngoài việc ngán tới tận cổ còn bị Lai Qua Lạp Tư lòng dạ nhân từ trách mắng.
Hai người tốc độ thoạt nhìn không nhanh lắm nhưng duy trì ổn định, hơn nữa di động trong rừng rậm nguyên thủy không có kẽ hở vẫn giống như đất bằng thì tốc độ này cũng đã rất kinh người. Vì vậy sau hai thời thần, hai người đã tới trung tâm đảo.
Sau khi đi qua một hẻm núi, rừng cây bắt đầu thưa thớt hơn.
Ở trung tâm đảo, không ngờ lại có một cái hồ yên tĩnh.
Mặt hồ phẳng lặng giống như chiếc gương nằm trên mặt đất.
Bên hồ vốn có hai con tuần lộc đang uống nước, khi bọn Dương Chính tới thì chúng đã chạy đi.
Hai người tới bên hồ, Lai Qua Lạp Tư nói:"Ở đây này."
Dương Chính nhún vai, lui sang một bên.
Sau đó là chuyện của Lai Qua Lạp Tư, Tinh linh vương tử cúi người xuống bên hồ, chậm rãi đưa một tay vào trong hồ.
Tay của y không ngừng thọc sâu xuống, từng lớp sóng màu lục bắt đầu khuếch tán trong hồ, những phương pháp liên hệ đặc biệt của Tinh linh tộc này Dương Chính tự nhiên không hiểu.
Ước chừng mấy phút sau, giữa hồ cuối cùng cũng có phản ứng, đầu tiên là bọt khí sủi lên, càng lúc càng nhiều, sau đó vụ khí màu trắng dần dần bốc lên ở giữa hồ, chậm rãi ngưng kết thành hình.
Nhìn thấy quả cầu tròn màu trắng đang phát sáng trước mặt Lai Qua Lạp Tư, Dương Chính biết rằng đó chính là Đăng tháp tinh linh.
Trên đường tới đây, vì không muốn để Dương Chính không biết gì về Ma Huyễn quần đảo, dẫn tới chuyện gây họa nên Lai Qua Lạp Tư đã dùng phương thức đặc biệt chiếu lên hình ảnh về Tinh linh tộc cho Dương Chính, bao gồm cả thị hiếu, cấm kỵ, lễ tiết, ngôn ngữ... các thứ của Tinh linh tộc.
Trí nhớ và năng lực học tập của Dương Chính mạnh đến biến thái, cho nên thời gian học tập không dài. Lai Qua Lạp Tư phát hiện, nếu đổi lấy thể xác Tinh linh cho hắn thì hắn sẽ là một Tinh linh hợp cách phi thường.
Nhìn thấy vụ khí màu trắng, Dương Chính liền nhớ tới tất cả những gì Lai Qua Lạp Tư đã nói về Đăng tháp tinh linh.
Đăng tháp tinh linh là một loại linh thể không có ý thức tự chủ, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh không hơn không kém.
Đó chính là một loại Tinh linh đẳng cấp thấp nhất, thậm chí còn chưa được coi là Tinh linh.
Chính vì đẳng cấp quá thấp nên chúng là người dẫn đường thích hợp nhất.
Ở Lam Mộng hải, ít nhất cũng có mấy ngàn đảo có loại Đăng tháp tinh linh này, mục đích tồn tại của chúng chính là làm điểm trung chuyển cho Tinh linh đi đến Ma Huyễn quần đảo, trong một thời gian ấn định sẵn đưa Tinh linh tộc biết được tín hiệu đến nơi tín hiệu định sẵn.
Vì cho dù có là Tinh linh tộc cũng không thể đi bừa khắp nơi trên Lam Mộng hải mà không úy kỵ gì.
Lam Mộng hải rộng lớn vô cùng, nguy hiểm khó dò.
Theo ghi chép của các sử liệu cổ lão thì diện tích của Nam Bắc đại lục cộng lại cũng chưa bằng một phần trăm của Lam Mộng hải.
Ở thời đại khoa kỹ lạc hậu này, diện tích Lam Mộng hải được coi như vô cùng vô tận, cả đến da lông của nó nhân loại còn chưa thám hiểm được. Cho dù là Tinh linh tộc có Nguyệt hạm đi nữa cũng không cách nào biết được một góc của Lam Mộng hải.
Vì vậy bọn họ cần phải có Đăng tháp tinh linh chỉ dẫn phương hướng, giúp cho họ không bị lạc đường.
Lai Qua Lạp Tư giao lưu với Đăng tháp tinh linh.
Đương nhiên đây là loại giao lưu một chiều.
Trừ việc sử dụng tín hiệu đặc thù triệu hoán Nguyệt hạm và chỉ dẫn phương hướng ra, Đăng tháp tinh linh không còn năng lực nào khác.
Đương nhiên là để ngăn cản nhân loại nhờ vào Đăng tháp tinh linh đi tới Ma Huyễn quần đảo, thì Đăng tháp tinh linh chính là "tinh linh" hợp cách nhất để làm công tác dẫn đường này.
Cả nửa ngày sau, Dương Chính phát giác sắc mặt Lai Qua Lạp Tư có vẻ không đúng.
Bất quá hắn vẫn trầm ổn không hề cắt ngang Lai Qua Lạp Tư giao lưu với Đăng tháp tinh linh.
Hơn nữa trong quá trình giao lưu, Dương Chính tuy không biết được tín hiệu của Đăng tháp tinh linh nhưng hắn vốn có tinh thần lực cường hãn nên đã cảm giác được không khí đang ba động quỷ dị, lại thêm trong một khoảng thời gian thì loại ba động này rõ ràng là đang mạnh dần lên, còn khuếch tán ra xung quanh.
Rõ ràng là Đăng tháp tinh linh đang phát xuất tín hiệu.
Sau khi tín hiệu duy trì được một thời gian thì Đăng tháp tinh linh lại theo lối cũ trở về trong hồ nước, còn Lai Qua Lạp Tư đứng bên hồ, gương mặt vốn ôn thuận lại hiện lên thần sắc ngưng trọng dị thường. Y đứng đó suy nghĩ hơn 10 phút, mới bớt vẻ trầm tư.
Lúc này Dương Chính đã tới bên người y, nhìn vào mắt y nói:"Có phải có phiền phức gì không?"
Lai Qua Lạp Tư vốn không hề biết nói xạo lần này không hề khẳng định hoặc hay phủ định.
Y giống như gặp phải nghi vấn khó giải, một lúc sau mới nói một câu không hề liên quan gì đến câu hỏi của Dương Chính:"Tín hiệu đã phát ra, bọn ta chờ đến đêm trăng tròn thôi, ta không biết có phiền phức hay không, bất quá tình huống có chút khác thường."
Sau đó hai người tiếp tục chờ đợi.
Họ ẩn tàng trong rừng, trừ chờ đợi ra, bọn họ không còn biết làm gì.
......
Cùng lúc đó, chủ đảo Bắc Yết cách họ chưa đầy 50 hải lý, một hải thuyền loại lớn chậm rãi đi vào cảng, trên đầu thuyền có tiêu chí đầu sư tử. Ở Thái Gia Nhĩ không ai không biết ý nghĩa của tiêu chí đầu sư tử này.
Đó là đại biểu cho siêu cấp gia tộc, thuyền vương thế gia Thái Lan Mễ Á khống chế hết 80% hải thuyền mậu dịch của Thái Gia Nhĩ và ít nhất là 30% số lượng thuyền của Nam đại lục.
Đối với quốc gia ven biển Thái Gia Nhĩ mà nói thì Thái Lan Mễ Á gia tộc mới là người nắm quyền chân chính.
Vì đại bộ phận người dân của Thái Gia Nhĩ đều sống nhờ vào biển, không có mậu dịch biển thì bọn họ không biết sống bằng gì, mà nếu như muốn tiến hành nghề biển thì cần phải có thuyền của Thái Lan Mễ Á, cho đến tận hôm nay chưa hề có chiếc thuyền đi biển đường dài nào có thể tới được Bắc Yết quần đảo mà không phải do xưởng thuyền Thái Lan Mễ Á chế tạo.
Bọn họ đại biểu cho kỹ thuật đóng thuyền cao siêu nhất Nam đại lục.
Loại lũng đoạn này kiên cố như tường thành, vì vậy thế lực của Thái Lan Mễ Á mạnh mẽ cỡ nào chỉ cần nghĩ là biết.
Hơn nữa Thái Lan Mễ Á cũng tận dụng hết nhân lực, vật lực để duy trì ưu thế kỹ thuật này. Bọn họ biết một khi ưu thế kỹ thuật bị đả phá thì địa vị siêu nhiên này chớp mắt sẽ bị sụp đổ tan tành. Vì thế họ không hề tiếc rẻ gì mà bỏ ra chi phí rất lớn để nghiên cứu kỹ thuật đóng thuyền.
Do đó, họ mua luôn một hòn đảo có diện tích khá lớn gần chủ đảo của Bắc Yết quần đảo, nghiên cứu chế tạo thuyền trong vùng biển xa này.
Tính bảo mật của loại thuyền mới này cần phải được bảo đảm tuyệt đối.
Thuyền cập vào phía Bắc đảo, trừ bọn thủy thủ trên thuyền đi xuống còn có một thiếu nữ và một nam hài.
Bọn họ hiển nhiên là hai người có thân phận tối cao trên thuyền, được bọn thủy thủ phân tán ra bày thành đội hình hộ vệ. Một nhóm người bước ra nghênh đón, sau khi nói chuyện một lúc thì dẫn đường cho họ đi khỏi bến cảng.
Mã Đức Liên Na nắm tay đệ đệ Tác Mã, vừa đi vừa nói chuyện với quản sự của gia tộc ra nghênh tiếp nàng, ánh mắt thầm đánh giá chiếc thuyền đậu nơi cảng khẩu.
Chiếc thuyền nhỏ hôm qua vẫn còn ám ảnh trong đầu nàng.
Sau khi nàng báo với thuyền trưởng về việc này thì tất cả thủy thủ, kể cả các thủy thủ trên vọng đài đảm nhiệm việc trinh sát đều nói là không nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ đó.
Hơn nữa theo đạo lý mà nói thì Địa tinh Tật tốc phàm thuyền căn bản không thể nào đi được cự ly xa như vậy, cho dù là thuyền trưởng và thủy thủ xuất sắc nhất Thuyền vương thế gia cũng không thể điều khiển Tật tốc phàm thuyền đi xa tới vậy.
Tuy nhiên Mã Đức Liên Na cực lực yêu cầu, thuyền trưởng phải phái một chiếc thuyền nhỏ đi trinh sát phía Mã Đức Liên Na chỉ, bất quá kết quả là không nhìn thấy bất kỳ Địa tinh Tật tốc phàm nào cả.
Đến sau này, Mã Đức Liên Na cũng bắt đầu hoài nghi có phải đó là ảo giác sai lầm trong đêm hay không.
Đó có lẽ chỉ là một con cá phát sáng hay là một con cá voi trắng, hay là một sinh vật phù du nào đó trên biển.
Đó cũng là lý giải của thuyền trưởng với họ.
Mã Đức Liên Na cũng cho là vậy, bất quá trong lòng nàng vẫn chưa tin chắc vào lý lẽ đó.
Tác Mã nhìn thấy.
Nàng cũng nhìn thấy.
Tuy lúc đó không được rõ ràng nhưng tuyệt đối không đến mức quá tối, xác suất nhìn lầm thực sự là quá thấp.
Nàng vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, có thể tìm được tung tích Tật tốc phàm ở bến cảng.
Nhưng nàng vẫn tìm không ra.
Rốt cục nàng vẫn chưa nản lòng, đi hỏi quản sự Thụy Phổ.
Thụy Phổ sau khi nghe nàng kể lại thì cười vang, dùng ngữ khí khẳng định pha lẫn chút châm chọc nói:"Tiểu thư, không thể có chuyện đó xảy ra, trước mắt muốn đi tới Bắc Yết quần đảo chỉ có thuyền do Thái Lan Mễ Á bọn ta chế tạo mới có thể đi được, Địa tinh Tật tốc phàm chỉ là thuyền nhỏ, chỉ cần một cơn sóng cao chừng hai mét thì đã lật rồi. Ha ha ha, làm sao nó có thể xuất hiện ở đây?"
Mã Đức Liên Na nhìn thấy thần tình của quản sự như vậy cũng không nói gì nữa.
Bất kể chuyện này là thực hay giả thì cũng không quan trọng, nàng tới đảo còn có việc trọng yếu phải làm.
Hoặc có thể nói Thái Lan Mễ Á đang có đại sự kinh thiên động địa sắp phát sinh.
Danh sách chương