Vệ Nhung quốc, Cự Mã tỉnh, Uy Cổ Lan quận.

Một đội kỵ sĩ huy hiệu màu đỏ đặc biệt phóng nhanh trên đường quan đạo, bọn họ thân hình gọn ghẽ nhưng không giống như nam nhân, không ngờ lại là một đội nữ kỵ sĩ.

Hơn nữa khôi giáp trên người ngay ngực trái có một cái đầu lâu hung ác, chính là tiêu chí của Ma thần quân đỉnh đỉnh đại danh.

Đây cũng đại biểu cho chi bộ đội tinh nhuệ nhất Vệ Nhung quốc.

Kỵ sĩ phóng thẳng tới đại môn của Uy Cổ Lan quận, một đội cảnh vệ mặc quân phục Vệ Nhung đứng đó nhìn thấy đội hồng y kỵ sĩ phóng tới liền quát lớn:"Người tới dừng bước, hiện tại Uy Cổ Lan quận giới nghiêm, không được vào thành!"

Hồng huy kỵ sĩ giống như không nghe thấy gì, vẫn giục ngựa phóng nhanh tới.

Càng lúc càng đến gần, một nữ kỵ sĩ dẫn đầu đôi mũ trụ có đính tua đỏ, mình vận nhuyễn giáp bó sát vào người lộ ra những đường cong hấp dẫn kinh người, chân mang hộ cụ chỉ dài một phần ba, lộ ra cặp đùi tròn lẳng dài miên man. Dung mạo nàng ta không đẹp, thậm chí khóe mắt còn có một vết sẹo nhưng ngũ quan cân đối khiến cho người ta cảm thấy đẹp một cách kỳ dị, phảng phất như nữ chiến thần trong thần thoại.

Lúc này nữ kỵ sĩ dẫn đầu cũng không thèm nhìn tới tên quân sĩ đang la hét, tuấn mã đang cưỡi không hề giảm tốc xông thẳng tới.

"Dừng... dừng lại...."

Tên quân sĩ nhìn thấy tuấn mã cất cao hai vó trước dậm thẳng vào đầu hắn liền la lên kinh hoảng, lăn sang một bên tránh né, thân hình dính đầy bùn đất.

Bọn quân sĩ Vệ Nhung phía sau vội vàng rút vũ khí ra.

Nữ kỵ sĩ dẫn đầu hừ lạnh một tiếng:"Toàn quân xung phong, để ta xem có ai dám ngăn trở? Không biết Uy Cổ Lan là địa bàn của ai sao?"

Những nữ kỵ sĩ phía sau cũng vung trường thương lên.

Các nàng thân thủ nhanh nhẹn kinh người, số lượng kỵ sĩ cũng nhiều hơn, hơn trăm thớt tuấn mã xung kích căn bản không thể nào có bất kỳ ảo tưởng gì, quân sĩ Vệ Nhung đâu thể nào ngăn trở, bị hất bay mấy tên, nếu như không phải những nữ kỵ sĩ này niệm tình đồng bào thì có lẽ chúng không chỉ đơn giản là bị hất bay như vậy.

Những nữ kỵ sĩ giống như gió lốc xông qua cổng thành, không hề dừng lại mà tiến thẳng tới phủ thành chủ.

Những quân sĩ Vệ Nhung vừa rồi tránh né được vội chạy đến đỡ những binh sĩ đang ngã lăn ra đất lên, hổ thẹn nhìn về hướng những nữ kỵ sĩ đang chạy thốt lên:"Bọn giặc cái này ở đâu tới mà lợi hại đến thế?"

Lúc này một người dáng vẻ như tiểu đội trưởng chạy tới cổng thành thét:"Nhanh chóng tới báo cáo cho công tước đại nhân, bọn nữ kỵ sĩ này chính là thân vệ đội của Ma thần tướng quân năm xưa."

Đội hồng huy kỵ sĩ một đường chạy thẳng tới phủ thành chủ liền thấy Hắc Diệu Hoa dẫn quan viên Uy Cổ Lan ra đón tiếp.

"Hồng nương tử tướng quân, cuối cùng ngài cũng đã tới!"

Hắc Diệu Hoa nhìn nữ kỵ sĩ đứng đầu hành lễ, Hồng nương tử năm xưa được Dương Chính thu lưu giờ đây đã trở thành một tướng quân, trực thuộc Ma thần quân, thống suất một đội Nương tử quân do thủy đạo Thiết nương tử phát triển thành. Trong Vệ Nhung quốc trước giờ không có tiền lệ nữ tướng quân, sau khi Dương Chính rời đi, những thân vệ còn lại đều lưu thủ nơi Uy Cổ Lan quận, đến lúc tin tức Dương Chính chết đi truyền tới thì đội thân vệ này cơ hồ tan vỡ, những người theo Dương Chính tới nơi đây đều là những binh sĩ tinh nhuệ nhất của Ma thần quân, nào chịu phục ai thống lĩnh mà chỉ muốn báo cừu cho tướng quân, đến khi Thụy Thu không biết có được tin tức từ đâu, đã dùng thân phận tỷ tỷ của Dương Chính đến an phủ họ, hơn nữa còn trọng dụng. Ma thần quân lúc đầu chỉ là một ngoại hiệu do người đời tán tụng, không có biên chế, Thụy Thu đè ép tất cả thanh âm phản đối, trực tiếp biên chế thành một chi Ma thần quân, sau đó lại dung hợp thêm Đông tuyến quân, lấy mặt nạ khô lâu năm xưa của Dương Chính làm tiêu chí. Hôm nay những thân vệ này đều nhậm chức trong Ma thần quân, ít nhất cũng là trung đội trưởng, còn có không ít người trở thành tướng quân, hơn nữa Nương tử quân do Hồng nương tử suất lĩnh đã phát triển đến 3000 người, nàng tự nhiên trở thành quân quan tối cao của chi Nương tử quân này, vì chiến công hiển hách nên hàm quý tộc cũng tăng lên nhị đẳng hầu tước.

Hắc Diệu Hoa tuy tiếp nhậm Dương Chính trở thành lĩnh chủ của Uy Cổ Lan quận, hàm quý tộc chỉ là tam đẳng hầu tước, cho dù hai bên thuộc hệ thống quân chính khác nhau nhưng Hắc Diệu Hoa vẫn phải dùng lễ thuộc hạ đối đãi.

Hồng nương tử cho thủ hạ đi theo những quan viên do Hắc Diệu Hoa dẫn tới thu xếp ổn thỏa.

Sau đó nàng theo Hắc Diệu Hoa đi vào trong phủ lĩnh chủ, so với thời Dương Chính rời khỏi Uy Cổ Lan thì nơi đây đã hoàn toàn thoát khỏi thủy hoạn, thành thị phát triển thịnh vượng, lại có thêm tư nguyên khoáng sản lớn nhất Vệ Nhung quốc, thành quận không muốn phát triển cũng khó. Dương Chính quả thật nói không sai, đánh trận thì hắn giỏi hơn, nhưng luận về trị lý thành quận thì Hắc Diệu Hoa chuyên nghiệp hơn hắn nhiều.

Hôm nay Uy Cổ Lan đã trở thành mệnh mạch kinh tế của Vệ Nhung quốc.

Mỗi năm Uy Cổ Lan đều cung cấp cho Vệ Nhung quốc 80% thành thiết và 20% thuế thu của quốc khố.

Thành trấn như vậy thật sự khiến cho người ta thèm muốn đỏ mắt.

Phủ lĩnh chủ so với lúc Dương Chính rời đi cũng giống hệt như vậy, Hắc Diệu Hoa cho dù mỗi năm đều có được lợi ích kinh người từ giao dịch quặng sắt thép nhưng hắn đều bỏ hết vào công cuộc cải tạo thành quận, hắn và tộc nhân sinh sống cũng không khá người thường bao nhiêu.

Sau khi ngồi trong tiểu thính, Hắc Diệu Hoa bảo những người khác thối lui, một thị nữ từ bên hông tiểu thính bưng khay trà ra.

Nhìn thấy Hồng nương tử, người thị nữ kinh ngạc lẫn hoan hỉ hô:"Hồng nương tử tỷ tỷ!"

"Kỳ Kỳ!" Gương mặt lạnh lùng của Hồng nương tử cũng thoáng hiện nét cười:"Đã lâu không gặp, sao muội còn ở đây làm những công việc này?"

Kỳ Kỳ chính là thị nữ năm xưa của Dương Chính, quan hệ với Hồng nương tử không tệ, sau khi Dương Chính "chết đi" nàng không có chỗ nào để đi, Hồng nương tử nhờ cậy Hắc Diệu Hoa chiếu cố nàng nhưng không ngờ nàng ta lại ở đây làm thị nữ, trong lòng Hồng nương tử không khỏi cảm thấy khó chịu. Hắc Diệu Hoa vừa muốn giải thích thì Kỳ Kỳ đã nói trước:"Là muội muốn làm thôi, lĩnh chủ đại nhân mỗi tháng đều cho muội không ít tiền, muội cũng nhàn rỗi, làm chút chuyện cũng nên mà."

Hồng nương tử nhìn Hắc Diệu Hoa, chỉ thấy đối phương cười khổ nói:"Ta từ trước đến nay chưa từng đối đãi nàng ta như hạ nhân, đã là thị nữ của tiền lĩnh chủ thì ta nhất định sẽ an bài cho nàng ta sinh sống thoải mái, không để nàng phải chịu ủy khuất."

Nói đến ba chữ "tiền lĩnh chủ", ba người trong nhà gương mặt đều ảm đạm.

Kỳ Kỳ khóe mắt thậm chí còn có ánh lệ.

Hắc Diệu Hoa thở dài:"Kỳ Kỳ, đừng thương tâm, cô đi nghỉ trước đi!"

Hồng nương tử nhìn nàng ta rời đi, lẩm bẩm:"Tiểu nha đầu này cũng là người trung thành..."

Nhớ tới thân ảnh cao lớn như ngọn núi đó, Hồng nương tử trong lòng không khỏi chua xót, nam nhân như vậy, sao có thể nói đi là đi? "Tướng quân..."

Hồng nương tử tức thì trấn định trở lại, sắc mặt lạnh lùng hỏi:"Hắc Diệu đại nhân, tình huống trước mắt rốt cục thế nào? Bệ hạ... mật tín ngài đưa cho ta không đề cập nhiều, chỉ để cho ta kiến cơ hành sự!"

Nói tới chính sự, Hắc Diệu Hoa thần sắc thu liễm, ngưng trọng nói:"Bắt đầu từ nửa tháng trước, Cự mã tỉnh không ngừng phái quân đội tiến nhập Uy Cổ Lan quận, thậm chí còn có lần bao vây ba quặng mỏ, ta tuy là lĩnh chủ của Uy Cổ Lan quận nhưng phương diện phòng ngự thì đều do Cự mã tỉnh tiếp quản, hiện nay bọn chúng ngày càng gia tăng nhân số, dần dần thay thế những người ta tín nhiệm, xem ra chúng muốn hất ngã ta."

Uy Cổ Lan quận thuộc về Cự mã tỉnh, lĩnh chủ tuy có vệ đội tư nhân nhưng số lượng ít ỏi, năm xưa Dương Chính phá cách mới có được vệ đội 1000 người, so với 1 quận thì thật sự là quá ít, vì vậy phòng ngự của cả quận đều thuộc về Cự mã tỉnh, về phương diện quan viên thì đó chính là để đề phòng lĩnh chủ các nơi dẫn quân tự lập.

Chỉ là phát triển tới bây giờ, tình huống không còn đơn giản như bề ngoài.

Hồng nương tử hừ lạnh một tiếng:"Năm xưa nơi này thủy hoạn triền miên, thủy đạo tung hoành không thấy Cự mã tỉnh phái một binh một tốt đến, hiện tại thủy hoạn đã trị lý xong, quặng mỏ vận hành bình thường thì bọn quý tộc phân chó đó giống như ruồi nhặng bu tới thịt ôi."

Hắc Diệu Hoa có chút ngạc nhiên, Hồng nương tử giờ cũng là quý tộc vậy mà mấy năm nay tính tình vẫn không thay đổi.

Bất quá cũng đúng như nàng ta nói, lợi ích mới là nhân tố căn bản khiến cho bọn quý tộc tranh giành.

Uy Cổ Lan quận hiện nay giống như một cỗ máy in tiền, ba quặng mỏ lớn vận hành bình thường, lại thêm buôn bán binh khí, lợi nhuận béo bở vô cùng.

Nếu như năm xưa Dương Chính không rời đi, Cự mã tỉnh do hắn tiếp quản thì sự tình như hiện giờ chắc chắn sẽ không xảy ra.

Vì Dương Chính có đủ thế mạnh, nhưng sau khi hắn "chết" thì vương quốc biến động mạnh mẽ, lão Tiếu Ân vốn khống chế Cự mã tỉnh bị Thụy Thu và Lôi Đặc Lâm đại biểu cho quận hệ Tây Nam đánh rơi đài, lúc này quốc gia khôi phục đế chế, Thụy Thu cũng đã đạt được quyền lợi đỉnh cao, hơn nữa Lôi Đặc Lâm cũng là công thần lớn nhất.

Chia rẽ cũng bắt đầu từ đó.

Lôi Đặc Lâm đại biểu cho quân hệ Tây Nam ủng hộ Thụy Thu, hơn nữa còn là lão thuộc hạ của phụ thân Thụy Thu, Trì Vân tướng quân, công huân quá lớn, mấy năm nay phát triển quá độ, trước mặt Thụy Thu bọn họ ỷ mình có công, mấy lão già tự cho là trưởng giả, mà thế hệ thứ hai của Tây Nam quân đều đã ba, bốn mươi tuổi, dần dần tiếp quản quyền lực, họ đối với Trì Vân tướng quân năm xưa không hề trung thành một cách cuồng nhiệt, lại nhờ dư ấm của cha ông, không ý thức được vấn đề, dần dần khiến cho quân hệ Tây Nam càng lúc càng độc lập, nghiễm nhiên có thái độ phiên trấn cát cứ một vùng, ẩn ước không nghe theo quân lệnh vương quyền của Thụy Thu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện