Cổ tịch ghi lại Tắc nhâm tộc trong truyền thuyết không có nam nhân nên phải nhờ vào năng lực dụ hoặc nam nhân mới có thể duy trì nòi giống.
Hiện tại, Dương Chính có được ký ức của Tắc nhâm tộc, đương nhiên biết đó là giả dối. Tắc nhâm tộc thực sự không có nam nhân bất quá bọn họ truyền thừa chỉ cần mẫu thể là đủ. Sau khi truyền thừa, mẫu thể có thể chết đi cho nên nhân số của Tắc nhâm tộc tịnh không nhiều, bất quá tuổi thọ của họ rất dài, giống như Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp bị khốn trên đảo cả vạn năm.
Những Tắc nhâm nữ yêu khác tuy mới sinh ra nhưng tuổi tác ít nhất cũng đã 1000 năm, theo niên kỷ mà luận thì họ đều là lão bà cả.
Bất quá, những nữ yêu này tâm trí còn chưa được khai hóa, trừ Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp, còn có Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách đã tuẫn tình ra thì họ thậm chí còn chưa nhìn thấy nam nhân.
Vì vậy khi nam nhân chỉ tồn tại trong ký ức truyền thừa xa xôi xuất hiện trước mắt, hơn nữa còn là một nhóm người đông đúc, bọn họ đều rất hiếu kỳ.
Dương Chính chú ý đến một chi tiết trong ký ức Tắc nhâm.
Tổ tiên của Tắc nhâm vì đánh cược thắng A Phất Lạc Địch Thắc nên A Phất Lạc Địch Thắc đã cho họ dung mạo mỹ lệ vô song, đồng thời vì đố kỵ nên nàng ta cũng khiến cho Tắc nhâm chịu trớ chú vĩnh viễn không có được ái tình... Hơn nữa còn phải ở trên biển, không thể nào đi ra ngoại giới.
Loại truyền thuyết này Dương Chính bán tín bán nghi.
Tin là vì Tắc nhâm thực sự có dung mạo mỹ lệ vô song, cũng không thể rời khỏi hòn đảo này giống như truyền thuyết.
Nhưng trên đời này thực sự có thần linh sao? Mỹ thần A Phất Lạc Địch Thắc trong truyền thuyết rốt cục là thần thánh phương nào? Hắn tìm tới bức họa điêu khắc trên tường, khi nhìn thấy diện mục mỹ thần, Dương Chính đột nhiên giật mình.
Không ngờ là nàng ta! Là nữ nhân trong bức họa của Tả Thanh Tử.
Nàng ta cũng là Vân Trung quân.
Thật sự đáng sợ! Vân Trung Thành rốt cục tồn tại bao lâu, ngay cả truyền thuyết cổ xưa sớm đã tiêu thất này cũng có dấu vết của họ. Dương Chính lại nghĩ tới Ba Bỉ, Thanh Liên. Trong ký ức của hắn cũng có một phần ký ức của hai người cho nên đối với Vân Trung Thành cũng không quá xa lạ.
Nhưng mà hiện tại Dương Chính phát giác mình giống như hãm nhập trong mê vụ.
Ngay lúc hắn tưởng mình hé được một góc thì thật ra hắn lại lún vào mê vụ sâu hơn.
Vân Trung Thành tồn tại từ thời thượng cổ, còn có Thánh điện đối lập với Vân Trung Thành, hải tộc hủy diệt nền văn minh, còn có Ma thần pháp, Kỳ tích hiệu hơn xa trình độ khoa kỹ của thế giới này.
Mọi thứ đều là mê vụ mịt mờ, rốt cục chúng có liên hệ với nhau hay không, Dương Chính nhíu mày trầm tư.
.........
Chiến đấu với dã man nhân cuối cùng đã diễn ra.
Vũ lực của Tắc nhâm tộc rất kém, chỉ nhờ vào thuật mị hoặc để kiếm cơm, Uy tư dã man nhân trí lực rất thấp, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vì vậy Tắc nhâm tộc bị chúng khi nhục trường kỳ, nhiều nữ yêu bị chúng cướp đi trở thành công cụ tiết dục và thức ăn.
Đáng tiếc nhân loại không thể đến được Tắc đảo, Tắc nhâm tộc không có anh hùng đến giải cứu.
Lần này, rốt cục đã có Dương Chính và quân Đào nguyên.
Dương Chính liếc mắt nhìn xuống Uy tư dã man nhân dày đặc dưới núi.
Bọn chúng dáng người lom khom, lưng gồ lên giống như bị gù, bất quá cơ bắp phát triển vô cùng, trên người đầy lông, khiến người ta có cảm giác chúng là tinh tinh.
Nơi này là sơn cốc cách bồn địa không xa lắm, Uy tư dã man nhân thường hoành hoành tại đây. Mấy ngày dò thám nên quân Đào nguyên cũng biết rõ về lực lượng của chúng, đối với họ mà nói thì trận chiến này tịnh không khó khăn gì. Suy cho cùng họ vẫn là quân chính quy, còn dã man nhân tuy lực lượng cường hãn nhưng không có tổ chức.
Sau khi bị khiêu khích, Uy tư dã man nhân bắt đầu xông lên điểm cao mà bọn Dương Chính tập kết.
Nhân số của chúng rất đông, tuy chúng hình dạng giống tinh tinh nhưng không hề yếu ớt như tinh tinh mà lại có lực lượng bạo phát cường đại kinh người, qua lại giữa sườn núi khúc khuỷu như đất bằng, cự nham cao mấy mét chúng chỉ cần nhún người nhảy qua dễ dàng.
Tứ chi chúng thô tráng, lực bạo phát cường đại, dễ dàng thấy được lực lượng mạnh mẽ tới cỡ nào, tuyệt đối là một bọn đại lực sĩ đáng sợ. Thảo nào Tắc nhâm tộc không có biện pháp chống đỡ chúng.
Lúc này quân Đào nguyên mai phục ở đầu núi đều nghiến răng căm tức.
Nghĩ tới bọn dã man giống như tinh tinh này lại có thể cướp đi vô số nữ yêu xinh đẹp, bọn họ bực tức và phẫn nộ vô cùng, mẹ nó, Tắc nhâm nữ yêu vốn là trân phẩm, sao có thể để bọn khốn này hưởng thụ chứ? Đúng là giận đến chết người mà.
Lại nghĩ tới thân thể xấu xí đè lên thân hình mỹ miều của Tắc nhâm nữ yêu thì quân Đào nguyên hận không thể xé xác bọn chúng ra.
Lúc này, Tạp Lữ Bố Địch Tư đang bay trên không cất tiếng huýt sáo miệng.
Nàng ta rút trường cung ra, nhanh chóng lắp một mũi tên vào.
Chớp mắt, tiếng mũi tên rít gió phá không vang lên khắp nơi, bắn về phía bọn Uy tư dã man nhân.
Nhưng trừ tên của Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp ra thì những mũi tên khác nhiều nhất chỉ làm trầy da bọn chúng.
Bọn chúng phóng chạy trên sườn núi, nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, trừ hai tên bị bắn chết ra thì những tên khác đều đã rút ngắn cự ly thêm mấy chục mét.
Tạp Lữ Bố Địch Tư rít lên một tiếng sắc nhọn.
Tắc nhâm nữ yêu nhanh chóng bắn liền ba đợt tên.
Trên sườn núi tức thì ngập tràn tên bắn, Uy tư dã man nhân cũng bị bắn chết 5, 6 người.
Chiến quả như vậy thực sự khiến người ta không thể hài lòng, bất quá điểm này vẫn nằm trong ý liệu của Dương Chính. Lúc này, cự ly hai bên chỉ còn cách nhau trong vòng trăm mét.
Uy tư dã man nhân đột nhiên bắt đầu ném đá.
Tạp Lữ Bố Địch Tư gấp rút quát lên: "Rút lui!"
Bọn nữ yêu vội vàng bay lên, đá do Uy tư dã man nhân ném ra dày đặc khắp trời.
Vù vù vù vù...
Mấy hòn đá này tốc độ rất nhanh, bọn nữ yêu bị ném trúng kêu thảm không ngừng, mười mấy người bay lên quá chậm bị ném rơi xuống.
Lực lượng và kỹ xảo quá mạnh, Dương Chính tròng mắt hơi co lại.
Uy tư dã man nhân đều ném những hòn đá to bằng bàn tay, khi ném ra đá xoay chuyển với tốc độ nhanh tạo thành lực sát thương vô cùng đáng sợ.
Vèo... Vèo... Vèo...
Đá không ngừng lướt sát bên tai Dương Chính và quân Đào nguyên, khi nó vụt qua tạo thành cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.
Nữ yêu bị ném trúng chớp mắt đều xuất hiện vết thương vô cùng khủng bố, mùi máu tanh lan dần khắp nơi, hô hấp của quân Đào nguyên càng lúc càng thêm nặng nề, vành mắt cũng biến thành đỏ hồng. Trong lòng họ thì những nữ yêu này chính là thuộc riêng về họ, không ai có thể chiếm giữ.
Không thể tha thứ được!
Quân Đào nguyên siết chặt vũ khí, nhìn bọn dã man nhân càng lúc càng tới gần... 50 mét... 40 mét... 30 mét...
"Sát!"
Dương Chính đột nhiên quát lớn, thân hình giống như tia chớp phóng ra. Hắn đạp mạnh lên một khối đá, xông thẳng vào bọn dã man nhân, trọng kiếm trong tay vẽ lên một đường cong màu đen, hai tên dã man nhân xông lên trước tiên liền bị chém thành 4 mảnh, máu tươi tung tóe. Dương Chính gầm lên một tiếng khiến người ta phải lạnh mình.
Quân Đào nguyên sớm đã nhịn không nổi xông lên như hổ đói sút chuồng.
Vũ khí của họ không giống nhau. Một nhóm dùng trường thương dài 3 mét cùng rống lên: "Sát", hơn trăm thanh trường thương đâm ra, mười mấy tên dã man nhân bị đâm thủng, ngã lăn ra đất.
Quan sát bọn Uy tư dã man nhân ở cự ly gần mới phát giác chúng xấu xí vô cùng, lớp da nứt nẻ như ruộng khô thiếu nước, miệng đầy răng nhọn màu vàng lởm chởm, nước dãi chảy ròng ròng, lông trên người rất nhiều, tanh hôi vô kể.
Quân Đào nguyên dẫm lên thi thể chúng, né xéo sang bên, một hàng binh sĩ phía sau xông lên.
"Sát!"
Lại một tiếng rống vang lên, hơn trăm cây trường thương lại đâm nát nhừ thêm mười mấy tên dã man nhân.
Quân Đào nguyên giống như hoàn thành huấn luyện thương trận, lực lượng tập thể cường đại như vậy, ở thế trận này thì dã man nhân cho dù có cường đại hơn nữa cũng không thể phát huy được sức lực, từng tên ngã gục xuống.
Dương Chính và Vũ Lôi hai người tự do xuất kích, Vũ Lôi cầm Liệp huyết nhanh nhẹn chém giết, vừa cắt đứt cổ họng tên này thì đã đâm chết thêm 1 tên khác.
Bọn dã man nhân này thuần túy dựa vào sức lực trời sinh để chiến đấu, tịnh không có chút kỹ xảo nào.
Chúng gặp phải Dương Chính và Vũ Lôi tốc độ và sức lực không hề thua kém, lại thêm kỹ xảo cao siêu thì giống như bầy gà chờ giết mổ.
Một bên là quân đội chỉnh tề, một bên là Dương Chính và Vũ Lôi hung hãn chém giết, ngay cả pháp sư cũng không cần ra mặt, Lai Qua Lạp Tư, Tiểu Hắc và Mật Tuyết Nhi đều đứng xem, chiến huống cũng thành một bên đồ sát.
Tắc nhâm nữ yêu bay trên không nhìn thấy cảnh tượng này đều phi thường mãn ý, ánh mắt lộ vẻ kỳ dị.
"25 tên." Dương Chính rút trọng kiếm trong người 1 tên dã man nhân ra nhìn Vũ Lôi nhẹ nhàng nói.
Vũ Lôi tức thì bất cam, xông tới chỗ Uy tư dã man nhân đông nhất, Liệp huyết vung lên, đao quang đỏ lửa lóe sáng, hai cái đầu lâu xấu xí liền bị hắn chém bay: "20, 21..."
Kiểu đồ sát này thực sự không chút hứng thú.
Lúc bắt đầu Dương Chính tịnh không muốn giết nhiều, bất quá Vũ Lôi mỗi lần giết 1 tên đều quay sang nhìn hắn chĩa 1 ngón tay lên, ra ý tỷ thí coi ai giết được nhiều hơn, vì vậy mới xuất hiện cảnh tượng vừa rồi.
Ngay lúc Vũ Lôi giết đến gần một rừng cây, Dương Chính vốn đang trấn định ánh mắt chợt biến, hắn quát lên: "Tiểu Lôi, cẩn thận!"
Ầm một tiếng vang lên.
Gương mặt lãnh tuấn của Dương Chính rốt cục đã biến sắc, Vũ Lôi giống như bị một vật nặng đập trúng, cả người bay ra hơn 10 mét, miệng phun máu tươi.
Một cự nhân thân cao hơn 3 mét từ trong rừng xông ra, trên tay còn cầm một cây gỗ to bằng cổ tay.
Cơ bắp khủng bố của hắn giống như ngàn vạn rễ cây chằng chịt quấn quanh người, mái tóc rối bù, cặp mắt một con màu vàng chóe một con đen kịt sâu hút không thấy nhãn cầu đâu, một vết sẹo lớn kéo từ con mắt đó chạy xéo ngang mặt, cơ hồ cắt gương mặt hắn thành hai mảnh, dáng vẻ giống như một quái vật xuất hiện từ địa ngục.
Dương Chính khóe mắt lay động, đang muốn xông qua xem thử Vũ Lôi thế nào.
"Con mẹ nó!"
Một tiếng mắng lớn vang lên, Vũ Lôi lăn mấy vòng trên mặt đất, lật người đứng dậy, mắt lóe hung quang, nhìn chăm chăm vào cự nhân vừa xuất hiện.
tlbdt đang bay trên không kinh hãi hô lên:"Cổ Tư Đạt!"
Cổ Tư Đạt chính là vua của Uy tư dã man nhân.
Hắn không giống như dã man nhân thông thường, mà có huyết mạch của dã man nhân vương, lực lượng cường đại vô cùng, một cú đánh vừa rồi khiến cho Vũ Lôi vốn là quái vật hình người cũng phải thiệt thòi. Lúc này, Vũ Lôi khóe miệng vẫn còn ứa máu, hắn khoát tay nhìn Dương Chính nói:"Tiểu Chính ca, tên khốn này để cho ta! Con mẹ nó mà!"
Hắn hung hăng phun ra một búng máu, tay phải cầm Liệp huyết hất lên, chĩa về Cổ Tư Đạt đầy vẻ thách thức.
Cổ Tư Đạt hơi thở trở nên nặng nề, yên vụ từ lỗ mũi hắn phun ra hôi thối vô cùng.
Tròng mắt màu vàng nhìn chăm chú vào Vũ Lôi, hắn tuy là quái vật xấu xí nhưng ít nhất trí tuệ cũng cao hơn bọn thủ hạ nhiều.
Hắn khống chế Uy tư dã man nhân chiến đấu cùng Tắc nhâm tộc nhiều năm như vậy, nếu như không có chút đầu óc thì sợ là đã không phải đối thủ của Tắc nhâm nữ yêu.
Chính vì có Cổ Tư Đạt nên Tắc nhâm tộc mỗi năm đều bị Uy tư dã man nhân cướp đi hơn 50 người.
Đây cũng là một nguyên nhân khiến cho nhân số Tắc nhâm tộc trở nên ít ỏi.
Cổ Tư Đạt đại biểu cho người mạnh nhất của Uy tư dã man nhân. Hắn vừa xuất hiện đã khiến chiến cục phát sinh biến hóa, bọn Uy tư dã man nhân vốn bị quân Đào nguyên áp đảo đều ngửa mặt lên trời gầm rống, chiến ý đại tăng, không chút sợ sệt lao thẳng vào quân Đào nguyên khiến họ nhất thời tay chân lúng túng, chiến trận đã trở lại vạch xuất phát.
"Gào..."
Cổ Tư Đạt gầm lên, bốn chân vọt nhanh tới, mặt đất cũng bị chấn động, mỗi lần hắn bấu vào mặt đất đều lưu lại mấy cái lỗ lớn, khí thế như lôi đình khiến người ta cảm thấy áp bức vô cùng.
Vũ Lôi không chút cử động, nhìn chăm chú vào thân hình to lớn của Cổ Tư Đạt đang lao tới, hắn nghiêng người tạo thành một góc độ vô cùng quỷ dị, giống như một cái lò xo bị nén tới cực hạn.
Vù!
Tốc độ của Cổ Tư Đạt quá nhanh, lôi mộc khổng lồ đã ném tới Vũ Lôi.
Trong thời gian điện quang hỏa thạch, Vũ Lôi giống như con cóc búng người lên, sát na lôi mộc lướt sát qua bụng hắn, hắn hai tay chụp xuống, thân hình giống như thằn lằn lướt đi trên lôi mộc.
Liệp huyết đao phát ra hồng quang chói mắt, đâm thẳng vào con mắt còn lại của Cổ Tư Đạt.
Phập!
Đao đâm vào thịt nhưng Vũ Lôi gương mặt không chút vui mừng.
Vì đao không đâm vào tròng mắt hắn được, mà chỉ xuyên qua tai hắn. Cổ Tư Đạt giống như trâu điên lao tới, ném bay lôi mộc đi, nắm tay to như trái dưa hấu vung cao lên đập thẳng xuống Vũ Lôi.
Vũ Lôi chỉ có thể buông bỏ Liệp huyết, đạp thẳng vào mũi Cổ Tư Đạt lấy đà vọt ra né tránh.
Hai nắm tay đập thẳng xuống mặt đất, "ầm" một tiếng vang lên, đá vụn bay tung tóe, một hố sâu xuất hiện, cát bụi mịt mờ.
Rất nhiều đá vụn bắn trúng người Vũ Lôi giống như đạn bắn, trên người hắn lờ mờ xuất hiện nhiều vết máu.
Vũ Lôi liên tiếp búng người, nhảy lui ra hơn 30 mét mới dám quay đầu lại.
Hắn thở dốc, nhìn Cổ Tư Đạt, cơ hồ không dám tin tên thủ lĩnh dã man nhân này cường hãn đến thế, hắn thực sự quá khinh địch và sơ ý rồi.
Cổ Tư Đạt một kích không trúng tịnh không truy kích, mà vươn tay rút Liệp huyết dính trên tai xuống, dùng lực vặn mạnh, thanh bảo đao Vũ Lôi đã sử dụng nhiều năm chớp mắt biến thành sắt vụn.
Cơ bắp toàn thân hắn chuyển động, những sợi gân thô to phập phù khiến cho người ta cảm giác được sức lực vô cùng đáng sợ ẩn sau vẻ xấu xí đó. Cổ Tư Đạt quăng thanh đao xuống đất, nhìn Vũ Lôi rống lên một tiếng, con mắt duy nhất của hắn đầy vẻ tàn khốc và khinh miệt
"Con mẹ ngươi!"
Vũ Lôi rõ ràng đã bị chọc giận, thanh âm phát ra lạnh lẽo buốt xương.
Hắn đột nhiên giật tung mặt nạ, Dương Chính cũng hít một hơi khí lạnh, hắn cũng là lần đầu tiên thấy gương mặt của Vũ Lôi.
Đây cơ bản không phải là gương mặt của nhân loại, vảy như vảy rắn che lấp cả khuôn mặt, răng nanh mọc ra lởm chởm một bên, so với mãnh thú còn tàn nhẫn hơn, con mắt màu đỏ máu hoàn toàn không có chút khí tức nhân loại.
Nửa bên người Vũ Lôi cũng bành trướng, một cánh tay cũng xuất hiện lân giáp, cơ bắp cánh tay nổi vồng lên, đầy khí tức kim loại, lồng ngực hắn phảng phất như máy phát điện công suất lớn, mấy giây sau hắn đột nhiên tru lên một tiếng giống như sói gào, điên cuồng phóng tới Cổ Tư Đạt.
Cổ Tư Đạt cũng không gầm rú nữa mà cũng xông thẳng tới Vũ Lôi.
Lúc này Vũ Lôi thân hình rõ ràng là nhỏ hơn Cổ Tư Đạt nhiều nhưng khí thế cuồng bạo tuyệt không thua kém khiến người ta hoài nghi lần va chạm này sẽ tạo thành thương hại đáng sợ cỡ nào.
Vũ Lôi hiển nhiên chiếm cứ ưu thế tốc độ và linh hoạt, ngay lúc sắp tông vào nhau, hắn đột nhiên cải biến phương hướng, lách người sang bên đến sát người Cổ Tư Đạt. Cổ Tư Đạt đang chạy với tốc độ rất cao nhưng vẫn có người kịp thời dừng bước, Dương Chính đứng ngoài quan sát cũng thầm kinh hãi.
Vũ Lôi nắm bắt cơ hội, tay trái đấm mạnh một quyền vào dưới mạn sườn Cổ Tư Đạt.
Cổ Tư Đạt la thảm, một quyền này không ngờ đã đánh cho mạn sườn hắn lõm sâu vào, sức lực của Vũ Lôi dư sức phá được phòng ngự của hắn.
Ánh mắt mờ đục của Cổ Tư Đạt chợt lóe lên, hắn ngoác miệng gầm lớn, tay phải đánh mạnh xuống. Vũ Lôi đưa tay gạt đỡ, cả người bắn tung về sau mấy bước rồi ổn định lại cước bộ.
Vũ Lôi khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, xem ra thập phần quỷ dị.
Hắn liếc xung quanh chiến trường rồi đột nhiên chạy lui về sau, lúc này Cổ Tư Đạt đã phát cuồng liên đuổi theo không bỏ.
Dương Chính nhìn về phía Vũ Lôi chạy, lại liếc nhìn Cổ Tư Đạt, không còn chút hứng thú nào để tiếp tục quan sát. Tên khốn to xác này xong rồi!
Cổ Tư Đạt phẫn nộ đuổi theo, hắn bị gãy 3 rẻ xương sườn tịnh không ảnh hưởng tới sức chiến đấu, trái lại còn tăng thêm sát tính khát máu, hắn nhất định phải ghiền nát tên khốn giảo hoạt trước mặt thành bụi phấn.
Vũ Lôi chạy vào trong rừng, Cổ Tư Đạt đuổi sát theo sau, lúc này nhiều cây cối khổng lồ xuất hiện trước mắt, trong đó có một chạc cây rất thấp, cơ hồ bị chẻ thành hai nửa, Vũ Lôi thân thể nhỏ bé phóng vào trong chạc cây đó, ẩn sau tán lá sum suê.
Cổ Tư Đạt phẫn nộ nhảy lên chạc cây, chỗ hở này tịnh không lớn nhưng hắn dùng man lực xé toạc ra.
Đại thụ phát ra tiếng răng rắc khiến người ta lạnh mình, bất quá cuối cùng nó cũng cản trở được Cổ Tư Đạt một chút thời gian.
Cổ Tư Đạt không hề phát hiện lúc hắn xé chạc cây ra thì Vũ Lôi đã biến mất ở phía trước.
Hắn hoàn toàn không chú ý đến một bóng đen từ trên không phóng xuống.
Vũ Lôi từ trên nhánh cây cao mười mấy mét nhảy xuống, vừa hay rơi xuống vai của Cổ Tư Đạt. Hắn vung tay trái siết chặt lấy cổ Cổ Tư Đạt, vận sức vặn mạnh...
Cổ Tư Đạt rống lên một tiếng kinh thiên động địa.
Vì rừng cây dày đặc nên không ai nhìn rõ cảnh tượng trong rừng, bất quá tiếng rống giận liên tiếp và mặt đất chấn động khiến cho người ta phải kinh tâm.
Thanh âm này chỉ tiếp tục một lát rồi im bặt. Mọi người chừng như cảm thụ được điều gì, ngơ ngác dừng lại, chú mắt nhìn vào rừng, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài.
"Soạt, soạt..."
Trong rừng rốt cục đã có động tĩnh.
Cây rừng bị vẹt ra, dã man nhân rú lên, còn Tắc nhâm nữ yêu trên không cất tiếng hoan hô vang dội. Dương Chính trái lại giống như không có chuyện gì nhìn người đang chậm rãi bước ra từ trong rừng.
Người đó đương nhiên là Vũ Lôi.
Hắn tay trái nắm một thi thể khổng lồ, chính là vua của Uy tư dã man nhân, Cổ Tư Đạt.
Cổ Tư Đạt vẻ ngoài không có thương tích nhưng cái đầu xấu xí quay ngược một góc 180 độ như tuyên cáo chiến tranh đã kết thúc.
"Oa ô..."
Dã man nhân cất tiếng kêu quái dị, vội vàng chạy trốn.
Dã man nhân hung mãnh tịnh không sợ chết, bọn chúng sợ chính là những tồn tại chiến vô bất thắng.
Cái chết của Cổ Tư Đạt khiến cho nỗi sợ bùng lên, lan tỏa khắp nơi, bọn dã man nhân vội vàng chạy xuống núi.
Hiện tại, Dương Chính có được ký ức của Tắc nhâm tộc, đương nhiên biết đó là giả dối. Tắc nhâm tộc thực sự không có nam nhân bất quá bọn họ truyền thừa chỉ cần mẫu thể là đủ. Sau khi truyền thừa, mẫu thể có thể chết đi cho nên nhân số của Tắc nhâm tộc tịnh không nhiều, bất quá tuổi thọ của họ rất dài, giống như Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp bị khốn trên đảo cả vạn năm.
Những Tắc nhâm nữ yêu khác tuy mới sinh ra nhưng tuổi tác ít nhất cũng đã 1000 năm, theo niên kỷ mà luận thì họ đều là lão bà cả.
Bất quá, những nữ yêu này tâm trí còn chưa được khai hóa, trừ Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp, còn có Mạt Nhĩ Tắc Lạc Phách đã tuẫn tình ra thì họ thậm chí còn chưa nhìn thấy nam nhân.
Vì vậy khi nam nhân chỉ tồn tại trong ký ức truyền thừa xa xôi xuất hiện trước mắt, hơn nữa còn là một nhóm người đông đúc, bọn họ đều rất hiếu kỳ.
Dương Chính chú ý đến một chi tiết trong ký ức Tắc nhâm.
Tổ tiên của Tắc nhâm vì đánh cược thắng A Phất Lạc Địch Thắc nên A Phất Lạc Địch Thắc đã cho họ dung mạo mỹ lệ vô song, đồng thời vì đố kỵ nên nàng ta cũng khiến cho Tắc nhâm chịu trớ chú vĩnh viễn không có được ái tình... Hơn nữa còn phải ở trên biển, không thể nào đi ra ngoại giới.
Loại truyền thuyết này Dương Chính bán tín bán nghi.
Tin là vì Tắc nhâm thực sự có dung mạo mỹ lệ vô song, cũng không thể rời khỏi hòn đảo này giống như truyền thuyết.
Nhưng trên đời này thực sự có thần linh sao? Mỹ thần A Phất Lạc Địch Thắc trong truyền thuyết rốt cục là thần thánh phương nào? Hắn tìm tới bức họa điêu khắc trên tường, khi nhìn thấy diện mục mỹ thần, Dương Chính đột nhiên giật mình.
Không ngờ là nàng ta! Là nữ nhân trong bức họa của Tả Thanh Tử.
Nàng ta cũng là Vân Trung quân.
Thật sự đáng sợ! Vân Trung Thành rốt cục tồn tại bao lâu, ngay cả truyền thuyết cổ xưa sớm đã tiêu thất này cũng có dấu vết của họ. Dương Chính lại nghĩ tới Ba Bỉ, Thanh Liên. Trong ký ức của hắn cũng có một phần ký ức của hai người cho nên đối với Vân Trung Thành cũng không quá xa lạ.
Nhưng mà hiện tại Dương Chính phát giác mình giống như hãm nhập trong mê vụ.
Ngay lúc hắn tưởng mình hé được một góc thì thật ra hắn lại lún vào mê vụ sâu hơn.
Vân Trung Thành tồn tại từ thời thượng cổ, còn có Thánh điện đối lập với Vân Trung Thành, hải tộc hủy diệt nền văn minh, còn có Ma thần pháp, Kỳ tích hiệu hơn xa trình độ khoa kỹ của thế giới này.
Mọi thứ đều là mê vụ mịt mờ, rốt cục chúng có liên hệ với nhau hay không, Dương Chính nhíu mày trầm tư.
.........
Chiến đấu với dã man nhân cuối cùng đã diễn ra.
Vũ lực của Tắc nhâm tộc rất kém, chỉ nhờ vào thuật mị hoặc để kiếm cơm, Uy tư dã man nhân trí lực rất thấp, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vì vậy Tắc nhâm tộc bị chúng khi nhục trường kỳ, nhiều nữ yêu bị chúng cướp đi trở thành công cụ tiết dục và thức ăn.
Đáng tiếc nhân loại không thể đến được Tắc đảo, Tắc nhâm tộc không có anh hùng đến giải cứu.
Lần này, rốt cục đã có Dương Chính và quân Đào nguyên.
Dương Chính liếc mắt nhìn xuống Uy tư dã man nhân dày đặc dưới núi.
Bọn chúng dáng người lom khom, lưng gồ lên giống như bị gù, bất quá cơ bắp phát triển vô cùng, trên người đầy lông, khiến người ta có cảm giác chúng là tinh tinh.
Nơi này là sơn cốc cách bồn địa không xa lắm, Uy tư dã man nhân thường hoành hoành tại đây. Mấy ngày dò thám nên quân Đào nguyên cũng biết rõ về lực lượng của chúng, đối với họ mà nói thì trận chiến này tịnh không khó khăn gì. Suy cho cùng họ vẫn là quân chính quy, còn dã man nhân tuy lực lượng cường hãn nhưng không có tổ chức.
Sau khi bị khiêu khích, Uy tư dã man nhân bắt đầu xông lên điểm cao mà bọn Dương Chính tập kết.
Nhân số của chúng rất đông, tuy chúng hình dạng giống tinh tinh nhưng không hề yếu ớt như tinh tinh mà lại có lực lượng bạo phát cường đại kinh người, qua lại giữa sườn núi khúc khuỷu như đất bằng, cự nham cao mấy mét chúng chỉ cần nhún người nhảy qua dễ dàng.
Tứ chi chúng thô tráng, lực bạo phát cường đại, dễ dàng thấy được lực lượng mạnh mẽ tới cỡ nào, tuyệt đối là một bọn đại lực sĩ đáng sợ. Thảo nào Tắc nhâm tộc không có biện pháp chống đỡ chúng.
Lúc này quân Đào nguyên mai phục ở đầu núi đều nghiến răng căm tức.
Nghĩ tới bọn dã man giống như tinh tinh này lại có thể cướp đi vô số nữ yêu xinh đẹp, bọn họ bực tức và phẫn nộ vô cùng, mẹ nó, Tắc nhâm nữ yêu vốn là trân phẩm, sao có thể để bọn khốn này hưởng thụ chứ? Đúng là giận đến chết người mà.
Lại nghĩ tới thân thể xấu xí đè lên thân hình mỹ miều của Tắc nhâm nữ yêu thì quân Đào nguyên hận không thể xé xác bọn chúng ra.
Lúc này, Tạp Lữ Bố Địch Tư đang bay trên không cất tiếng huýt sáo miệng.
Nàng ta rút trường cung ra, nhanh chóng lắp một mũi tên vào.
Chớp mắt, tiếng mũi tên rít gió phá không vang lên khắp nơi, bắn về phía bọn Uy tư dã man nhân.
Nhưng trừ tên của Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp ra thì những mũi tên khác nhiều nhất chỉ làm trầy da bọn chúng.
Bọn chúng phóng chạy trên sườn núi, nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, trừ hai tên bị bắn chết ra thì những tên khác đều đã rút ngắn cự ly thêm mấy chục mét.
Tạp Lữ Bố Địch Tư rít lên một tiếng sắc nhọn.
Tắc nhâm nữ yêu nhanh chóng bắn liền ba đợt tên.
Trên sườn núi tức thì ngập tràn tên bắn, Uy tư dã man nhân cũng bị bắn chết 5, 6 người.
Chiến quả như vậy thực sự khiến người ta không thể hài lòng, bất quá điểm này vẫn nằm trong ý liệu của Dương Chính. Lúc này, cự ly hai bên chỉ còn cách nhau trong vòng trăm mét.
Uy tư dã man nhân đột nhiên bắt đầu ném đá.
Tạp Lữ Bố Địch Tư gấp rút quát lên: "Rút lui!"
Bọn nữ yêu vội vàng bay lên, đá do Uy tư dã man nhân ném ra dày đặc khắp trời.
Vù vù vù vù...
Mấy hòn đá này tốc độ rất nhanh, bọn nữ yêu bị ném trúng kêu thảm không ngừng, mười mấy người bay lên quá chậm bị ném rơi xuống.
Lực lượng và kỹ xảo quá mạnh, Dương Chính tròng mắt hơi co lại.
Uy tư dã man nhân đều ném những hòn đá to bằng bàn tay, khi ném ra đá xoay chuyển với tốc độ nhanh tạo thành lực sát thương vô cùng đáng sợ.
Vèo... Vèo... Vèo...
Đá không ngừng lướt sát bên tai Dương Chính và quân Đào nguyên, khi nó vụt qua tạo thành cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.
Nữ yêu bị ném trúng chớp mắt đều xuất hiện vết thương vô cùng khủng bố, mùi máu tanh lan dần khắp nơi, hô hấp của quân Đào nguyên càng lúc càng thêm nặng nề, vành mắt cũng biến thành đỏ hồng. Trong lòng họ thì những nữ yêu này chính là thuộc riêng về họ, không ai có thể chiếm giữ.
Không thể tha thứ được!
Quân Đào nguyên siết chặt vũ khí, nhìn bọn dã man nhân càng lúc càng tới gần... 50 mét... 40 mét... 30 mét...
"Sát!"
Dương Chính đột nhiên quát lớn, thân hình giống như tia chớp phóng ra. Hắn đạp mạnh lên một khối đá, xông thẳng vào bọn dã man nhân, trọng kiếm trong tay vẽ lên một đường cong màu đen, hai tên dã man nhân xông lên trước tiên liền bị chém thành 4 mảnh, máu tươi tung tóe. Dương Chính gầm lên một tiếng khiến người ta phải lạnh mình.
Quân Đào nguyên sớm đã nhịn không nổi xông lên như hổ đói sút chuồng.
Vũ khí của họ không giống nhau. Một nhóm dùng trường thương dài 3 mét cùng rống lên: "Sát", hơn trăm thanh trường thương đâm ra, mười mấy tên dã man nhân bị đâm thủng, ngã lăn ra đất.
Quan sát bọn Uy tư dã man nhân ở cự ly gần mới phát giác chúng xấu xí vô cùng, lớp da nứt nẻ như ruộng khô thiếu nước, miệng đầy răng nhọn màu vàng lởm chởm, nước dãi chảy ròng ròng, lông trên người rất nhiều, tanh hôi vô kể.
Quân Đào nguyên dẫm lên thi thể chúng, né xéo sang bên, một hàng binh sĩ phía sau xông lên.
"Sát!"
Lại một tiếng rống vang lên, hơn trăm cây trường thương lại đâm nát nhừ thêm mười mấy tên dã man nhân.
Quân Đào nguyên giống như hoàn thành huấn luyện thương trận, lực lượng tập thể cường đại như vậy, ở thế trận này thì dã man nhân cho dù có cường đại hơn nữa cũng không thể phát huy được sức lực, từng tên ngã gục xuống.
Dương Chính và Vũ Lôi hai người tự do xuất kích, Vũ Lôi cầm Liệp huyết nhanh nhẹn chém giết, vừa cắt đứt cổ họng tên này thì đã đâm chết thêm 1 tên khác.
Bọn dã man nhân này thuần túy dựa vào sức lực trời sinh để chiến đấu, tịnh không có chút kỹ xảo nào.
Chúng gặp phải Dương Chính và Vũ Lôi tốc độ và sức lực không hề thua kém, lại thêm kỹ xảo cao siêu thì giống như bầy gà chờ giết mổ.
Một bên là quân đội chỉnh tề, một bên là Dương Chính và Vũ Lôi hung hãn chém giết, ngay cả pháp sư cũng không cần ra mặt, Lai Qua Lạp Tư, Tiểu Hắc và Mật Tuyết Nhi đều đứng xem, chiến huống cũng thành một bên đồ sát.
Tắc nhâm nữ yêu bay trên không nhìn thấy cảnh tượng này đều phi thường mãn ý, ánh mắt lộ vẻ kỳ dị.
"25 tên." Dương Chính rút trọng kiếm trong người 1 tên dã man nhân ra nhìn Vũ Lôi nhẹ nhàng nói.
Vũ Lôi tức thì bất cam, xông tới chỗ Uy tư dã man nhân đông nhất, Liệp huyết vung lên, đao quang đỏ lửa lóe sáng, hai cái đầu lâu xấu xí liền bị hắn chém bay: "20, 21..."
Kiểu đồ sát này thực sự không chút hứng thú.
Lúc bắt đầu Dương Chính tịnh không muốn giết nhiều, bất quá Vũ Lôi mỗi lần giết 1 tên đều quay sang nhìn hắn chĩa 1 ngón tay lên, ra ý tỷ thí coi ai giết được nhiều hơn, vì vậy mới xuất hiện cảnh tượng vừa rồi.
Ngay lúc Vũ Lôi giết đến gần một rừng cây, Dương Chính vốn đang trấn định ánh mắt chợt biến, hắn quát lên: "Tiểu Lôi, cẩn thận!"
Ầm một tiếng vang lên.
Gương mặt lãnh tuấn của Dương Chính rốt cục đã biến sắc, Vũ Lôi giống như bị một vật nặng đập trúng, cả người bay ra hơn 10 mét, miệng phun máu tươi.
Một cự nhân thân cao hơn 3 mét từ trong rừng xông ra, trên tay còn cầm một cây gỗ to bằng cổ tay.
Cơ bắp khủng bố của hắn giống như ngàn vạn rễ cây chằng chịt quấn quanh người, mái tóc rối bù, cặp mắt một con màu vàng chóe một con đen kịt sâu hút không thấy nhãn cầu đâu, một vết sẹo lớn kéo từ con mắt đó chạy xéo ngang mặt, cơ hồ cắt gương mặt hắn thành hai mảnh, dáng vẻ giống như một quái vật xuất hiện từ địa ngục.
Dương Chính khóe mắt lay động, đang muốn xông qua xem thử Vũ Lôi thế nào.
"Con mẹ nó!"
Một tiếng mắng lớn vang lên, Vũ Lôi lăn mấy vòng trên mặt đất, lật người đứng dậy, mắt lóe hung quang, nhìn chăm chăm vào cự nhân vừa xuất hiện.
tlbdt đang bay trên không kinh hãi hô lên:"Cổ Tư Đạt!"
Cổ Tư Đạt chính là vua của Uy tư dã man nhân.
Hắn không giống như dã man nhân thông thường, mà có huyết mạch của dã man nhân vương, lực lượng cường đại vô cùng, một cú đánh vừa rồi khiến cho Vũ Lôi vốn là quái vật hình người cũng phải thiệt thòi. Lúc này, Vũ Lôi khóe miệng vẫn còn ứa máu, hắn khoát tay nhìn Dương Chính nói:"Tiểu Chính ca, tên khốn này để cho ta! Con mẹ nó mà!"
Hắn hung hăng phun ra một búng máu, tay phải cầm Liệp huyết hất lên, chĩa về Cổ Tư Đạt đầy vẻ thách thức.
Cổ Tư Đạt hơi thở trở nên nặng nề, yên vụ từ lỗ mũi hắn phun ra hôi thối vô cùng.
Tròng mắt màu vàng nhìn chăm chú vào Vũ Lôi, hắn tuy là quái vật xấu xí nhưng ít nhất trí tuệ cũng cao hơn bọn thủ hạ nhiều.
Hắn khống chế Uy tư dã man nhân chiến đấu cùng Tắc nhâm tộc nhiều năm như vậy, nếu như không có chút đầu óc thì sợ là đã không phải đối thủ của Tắc nhâm nữ yêu.
Chính vì có Cổ Tư Đạt nên Tắc nhâm tộc mỗi năm đều bị Uy tư dã man nhân cướp đi hơn 50 người.
Đây cũng là một nguyên nhân khiến cho nhân số Tắc nhâm tộc trở nên ít ỏi.
Cổ Tư Đạt đại biểu cho người mạnh nhất của Uy tư dã man nhân. Hắn vừa xuất hiện đã khiến chiến cục phát sinh biến hóa, bọn Uy tư dã man nhân vốn bị quân Đào nguyên áp đảo đều ngửa mặt lên trời gầm rống, chiến ý đại tăng, không chút sợ sệt lao thẳng vào quân Đào nguyên khiến họ nhất thời tay chân lúng túng, chiến trận đã trở lại vạch xuất phát.
"Gào..."
Cổ Tư Đạt gầm lên, bốn chân vọt nhanh tới, mặt đất cũng bị chấn động, mỗi lần hắn bấu vào mặt đất đều lưu lại mấy cái lỗ lớn, khí thế như lôi đình khiến người ta cảm thấy áp bức vô cùng.
Vũ Lôi không chút cử động, nhìn chăm chú vào thân hình to lớn của Cổ Tư Đạt đang lao tới, hắn nghiêng người tạo thành một góc độ vô cùng quỷ dị, giống như một cái lò xo bị nén tới cực hạn.
Vù!
Tốc độ của Cổ Tư Đạt quá nhanh, lôi mộc khổng lồ đã ném tới Vũ Lôi.
Trong thời gian điện quang hỏa thạch, Vũ Lôi giống như con cóc búng người lên, sát na lôi mộc lướt sát qua bụng hắn, hắn hai tay chụp xuống, thân hình giống như thằn lằn lướt đi trên lôi mộc.
Liệp huyết đao phát ra hồng quang chói mắt, đâm thẳng vào con mắt còn lại của Cổ Tư Đạt.
Phập!
Đao đâm vào thịt nhưng Vũ Lôi gương mặt không chút vui mừng.
Vì đao không đâm vào tròng mắt hắn được, mà chỉ xuyên qua tai hắn. Cổ Tư Đạt giống như trâu điên lao tới, ném bay lôi mộc đi, nắm tay to như trái dưa hấu vung cao lên đập thẳng xuống Vũ Lôi.
Vũ Lôi chỉ có thể buông bỏ Liệp huyết, đạp thẳng vào mũi Cổ Tư Đạt lấy đà vọt ra né tránh.
Hai nắm tay đập thẳng xuống mặt đất, "ầm" một tiếng vang lên, đá vụn bay tung tóe, một hố sâu xuất hiện, cát bụi mịt mờ.
Rất nhiều đá vụn bắn trúng người Vũ Lôi giống như đạn bắn, trên người hắn lờ mờ xuất hiện nhiều vết máu.
Vũ Lôi liên tiếp búng người, nhảy lui ra hơn 30 mét mới dám quay đầu lại.
Hắn thở dốc, nhìn Cổ Tư Đạt, cơ hồ không dám tin tên thủ lĩnh dã man nhân này cường hãn đến thế, hắn thực sự quá khinh địch và sơ ý rồi.
Cổ Tư Đạt một kích không trúng tịnh không truy kích, mà vươn tay rút Liệp huyết dính trên tai xuống, dùng lực vặn mạnh, thanh bảo đao Vũ Lôi đã sử dụng nhiều năm chớp mắt biến thành sắt vụn.
Cơ bắp toàn thân hắn chuyển động, những sợi gân thô to phập phù khiến cho người ta cảm giác được sức lực vô cùng đáng sợ ẩn sau vẻ xấu xí đó. Cổ Tư Đạt quăng thanh đao xuống đất, nhìn Vũ Lôi rống lên một tiếng, con mắt duy nhất của hắn đầy vẻ tàn khốc và khinh miệt
"Con mẹ ngươi!"
Vũ Lôi rõ ràng đã bị chọc giận, thanh âm phát ra lạnh lẽo buốt xương.
Hắn đột nhiên giật tung mặt nạ, Dương Chính cũng hít một hơi khí lạnh, hắn cũng là lần đầu tiên thấy gương mặt của Vũ Lôi.
Đây cơ bản không phải là gương mặt của nhân loại, vảy như vảy rắn che lấp cả khuôn mặt, răng nanh mọc ra lởm chởm một bên, so với mãnh thú còn tàn nhẫn hơn, con mắt màu đỏ máu hoàn toàn không có chút khí tức nhân loại.
Nửa bên người Vũ Lôi cũng bành trướng, một cánh tay cũng xuất hiện lân giáp, cơ bắp cánh tay nổi vồng lên, đầy khí tức kim loại, lồng ngực hắn phảng phất như máy phát điện công suất lớn, mấy giây sau hắn đột nhiên tru lên một tiếng giống như sói gào, điên cuồng phóng tới Cổ Tư Đạt.
Cổ Tư Đạt cũng không gầm rú nữa mà cũng xông thẳng tới Vũ Lôi.
Lúc này Vũ Lôi thân hình rõ ràng là nhỏ hơn Cổ Tư Đạt nhiều nhưng khí thế cuồng bạo tuyệt không thua kém khiến người ta hoài nghi lần va chạm này sẽ tạo thành thương hại đáng sợ cỡ nào.
Vũ Lôi hiển nhiên chiếm cứ ưu thế tốc độ và linh hoạt, ngay lúc sắp tông vào nhau, hắn đột nhiên cải biến phương hướng, lách người sang bên đến sát người Cổ Tư Đạt. Cổ Tư Đạt đang chạy với tốc độ rất cao nhưng vẫn có người kịp thời dừng bước, Dương Chính đứng ngoài quan sát cũng thầm kinh hãi.
Vũ Lôi nắm bắt cơ hội, tay trái đấm mạnh một quyền vào dưới mạn sườn Cổ Tư Đạt.
Cổ Tư Đạt la thảm, một quyền này không ngờ đã đánh cho mạn sườn hắn lõm sâu vào, sức lực của Vũ Lôi dư sức phá được phòng ngự của hắn.
Ánh mắt mờ đục của Cổ Tư Đạt chợt lóe lên, hắn ngoác miệng gầm lớn, tay phải đánh mạnh xuống. Vũ Lôi đưa tay gạt đỡ, cả người bắn tung về sau mấy bước rồi ổn định lại cước bộ.
Vũ Lôi khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, xem ra thập phần quỷ dị.
Hắn liếc xung quanh chiến trường rồi đột nhiên chạy lui về sau, lúc này Cổ Tư Đạt đã phát cuồng liên đuổi theo không bỏ.
Dương Chính nhìn về phía Vũ Lôi chạy, lại liếc nhìn Cổ Tư Đạt, không còn chút hứng thú nào để tiếp tục quan sát. Tên khốn to xác này xong rồi!
Cổ Tư Đạt phẫn nộ đuổi theo, hắn bị gãy 3 rẻ xương sườn tịnh không ảnh hưởng tới sức chiến đấu, trái lại còn tăng thêm sát tính khát máu, hắn nhất định phải ghiền nát tên khốn giảo hoạt trước mặt thành bụi phấn.
Vũ Lôi chạy vào trong rừng, Cổ Tư Đạt đuổi sát theo sau, lúc này nhiều cây cối khổng lồ xuất hiện trước mắt, trong đó có một chạc cây rất thấp, cơ hồ bị chẻ thành hai nửa, Vũ Lôi thân thể nhỏ bé phóng vào trong chạc cây đó, ẩn sau tán lá sum suê.
Cổ Tư Đạt phẫn nộ nhảy lên chạc cây, chỗ hở này tịnh không lớn nhưng hắn dùng man lực xé toạc ra.
Đại thụ phát ra tiếng răng rắc khiến người ta lạnh mình, bất quá cuối cùng nó cũng cản trở được Cổ Tư Đạt một chút thời gian.
Cổ Tư Đạt không hề phát hiện lúc hắn xé chạc cây ra thì Vũ Lôi đã biến mất ở phía trước.
Hắn hoàn toàn không chú ý đến một bóng đen từ trên không phóng xuống.
Vũ Lôi từ trên nhánh cây cao mười mấy mét nhảy xuống, vừa hay rơi xuống vai của Cổ Tư Đạt. Hắn vung tay trái siết chặt lấy cổ Cổ Tư Đạt, vận sức vặn mạnh...
Cổ Tư Đạt rống lên một tiếng kinh thiên động địa.
Vì rừng cây dày đặc nên không ai nhìn rõ cảnh tượng trong rừng, bất quá tiếng rống giận liên tiếp và mặt đất chấn động khiến cho người ta phải kinh tâm.
Thanh âm này chỉ tiếp tục một lát rồi im bặt. Mọi người chừng như cảm thụ được điều gì, ngơ ngác dừng lại, chú mắt nhìn vào rừng, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài.
"Soạt, soạt..."
Trong rừng rốt cục đã có động tĩnh.
Cây rừng bị vẹt ra, dã man nhân rú lên, còn Tắc nhâm nữ yêu trên không cất tiếng hoan hô vang dội. Dương Chính trái lại giống như không có chuyện gì nhìn người đang chậm rãi bước ra từ trong rừng.
Người đó đương nhiên là Vũ Lôi.
Hắn tay trái nắm một thi thể khổng lồ, chính là vua của Uy tư dã man nhân, Cổ Tư Đạt.
Cổ Tư Đạt vẻ ngoài không có thương tích nhưng cái đầu xấu xí quay ngược một góc 180 độ như tuyên cáo chiến tranh đã kết thúc.
"Oa ô..."
Dã man nhân cất tiếng kêu quái dị, vội vàng chạy trốn.
Dã man nhân hung mãnh tịnh không sợ chết, bọn chúng sợ chính là những tồn tại chiến vô bất thắng.
Cái chết của Cổ Tư Đạt khiến cho nỗi sợ bùng lên, lan tỏa khắp nơi, bọn dã man nhân vội vàng chạy xuống núi.
Danh sách chương