"Tác Bối La tiên sinh, đừng khẩn trương." Dương Chính phong độ phiên phiên như thân sĩ, cất tay nhấc chân đều không có chút lăng lệ nào như trước, cơ hồ khiến cho Tác Bối La nghĩ rằng mình nhìn thấy ảo giác.

Vẻ cảnh giác trong mắt hắn vẫn chưa tiêu tan, mông đặt ghé vào bên ghế, run rẩy sợ hãi nói:"Ta có thể ra sức gì cho hải thần các hạ không?"

Dương Chính cười ha hả:"Tác Bối La tiên sinh, ta không phải là hải thần hay hải thần sứ giả gì cả."

Thấy dáng vẻ bán tín bán nghi của Tác Bối La, Dương Chính đứng dậy nhìn ra mặt biển vô cùng tận qua khung cửa thủy tinh nhàn nhã nói:"Tác Bối La tiên sinh đã sáng tạo nên chiếc thuyền giống như kỳ tích này, chính là để vượt biển, vì sao lại sợ hãi thứ gọi là hải thần?"

"Hải thần đại nhân, tiểu nhân không dám." Tác Bối La cho là Dương Chính thử thăm dò hắn, sợ hãi đến nhảy dựng lên, vội vàng rạp xuống đất thi lễ.

Dương Chính có chút đau đầu, vội nâng hắn dậy.

"Xem ra ông nhất định coi ta là hải thần bậy bạ gì đó rồi. Thôi được, ông thích nghĩ gì thì nghĩ, ta cần hỏi mấy việc, ông nên thành thật trả lời."

Tác Bối La vội vàng gật đầu đồng ý.

Xem ra tiểu Lai đã làm cho hắn quá mức sợ hãi, Dương Chính quan sát cục diện từ đầu nên cũng không thấy kinh ngạc trước pháp thuật khủng bố của Lai Qua Lạp Tư, nhưng Dương Chính lại không nghĩ tới pháp thuật này trong mắt nhân loại bình thường thì quá mức đáng sợ.

Kỳ tích hiệu chính là tâm huyết cả đời của Tác Bối La, hắn vô cùng kỳ vọng đối với nó. Vì vậy nhìn thấy hy vọng cả đời của mình bị bọn Dương Chính đánh bại, khổ tâm và sợ hãi người ngoài không sao biết được, hiện tại Tác Bối La lòng dạ như tro tàn, căn bản không có ý niệm phản kháng, chỉ cần giữ được tính mạng là được.

Dương Chính thuận miệng hỏi mấy vấn đề về cách chế tạo Kỳ tích hiệu.

Tác Bối La đối đáp rất nhanh chóng, gặp những chỗ khó hiểu hắn đều tận tâm giải thích cho Dương Chính từ dễ đến khó.

Dương Chính phát hiện hắn quả nhiên thấu triệt cấu tạo của Kỳ tích hiệu vô cùng.

Tác Bối La tinh thông lý luận cơ giới của Kỳ tích hiệu phi thường, vì chiếc thuyền này chính là tâm huyết cả đời hắn chế tạo, có thể nói mỗi một linh kiện đều đã qua tay hắn, dù nhắm mắt vẫn có thể nói ra bộ vị của bất cứ linh kiện nào.

Bất quá hỏi đi hỏi lại, Dương Chính phát hiện ra một vấn đề. Lúc hắn hỏi vào nguyên lý sâu xa bên trong thì biểu hiện của Tác Bối La khiến cho hắn rất thất vọng.

Nên biết cho dù bom nguyên tử chấn động thế giới nhưng lý luận cơ bản nhất của nó vẫn chỉ là công thức E=mc^2 của Ái Nhân Tư Thản (Albert Enstein). Ở chiến tranh thế giới thứ hai nếu không có công thứ này thì nước Mỹ không thể nào phát minh được bom nguyên tử, hơn nữa nước Đức cũng nhờ vào công thức này phát minh ra bom nguyên tử để khống chế thế giới.

Vì vậy Dương Chính rất mong chờ Tác Bối La có thể khiến cho hắn kinh hỉ trên những nguyên lý cơ sở này.

Nhưng rõ ràng Tác Bối La chỉ là cơ giới chế tạo sư nhưng không phải là khoa học gia chân chính.

Dương Chính không tin Tác Bối La có thể chế tạo được Tinh năng lô, bánh răng, chân vịt... chỉ nhờ vào tự mày mò tìm kiếm thông qua kinh nghiệm chế tạo, lại còn có thể khiến cho con cương thiết cự thú này nổi trên mặt nước.

Rất nhiều nguyên lý cơ sở liên quan đến chuyện này.

Dương Chính không phải là khoa học gia, hắn chỉ hiểu rất ít nguyên lý bên ngoài, ví như dung tích đủ lớn thì cương thiết thuyền có mật độ phân bố nhỏ hơn mật độ nước biển mới có thể nổi trên mặt nước được, còn có định luật chuyển hóa năng lượng của Tinh năng lô.

Nhưng hắn chỉ biết sơ sơ về những gì tạo ra nhờ công thức đó.

Hắn còn xa mới có thể gọi là tinh thông những nguyên lý đó, đó cũng là nguyên nhân năm xưa Dương Chính phí tận tâm lực cải tạo Lôi thần pháo chứ không thể nào chế tạo được chúng.

Hơn nữa Tác Bối La còn không bằng được hắn.

Điều này khiến Dương Chính có chút áo não, hắn cố gắng áp chế ngữ khí khó chịu hỏi:"Tác Bối La tiên sinh, kỳ tích ông chế tạo ra đủ để kinh động thế giới, ta rất bội phục, nhưng thứ cho ta nói thẳng, với trình độ của ông nếu không có ai giúp đỡ thiết kế bản phác thảo, truyền thụ khái niệm Kỳ tích hiệu thì ông không thể nào chế tạo được chiếc thuyền này. Hiện tại ta chỉ muốn biết ai đã cho ông bản thiết kế Kỳ tích hiệu."

Ngữ khí của Dương Chính tuy không hề mang vẻ uy hiếp nhưng ẩn chứa quyền uy không cho phép người khác từ chối.

Tác Bối La vốn rất kính sợ hắn, lúc này lại càng không dám dấu diếm:"Hải thần đại nhân, ngài đúng là sáng suốt. Tuy Thái Lan Mễ Á gia tộc bọn ta trước nay chưa từng bỏ qua kế hoạch chế tạo khóa hải đại thuyền, từ 5 năm trước bọn ta đã suy nghĩ tất cả biện pháp nhưng giống như hải thần đại nhân nói, Khóa hải thuyền chính là cấm vực của Thần, bọn ta gặp phải vô số nan đề, thậm chí đối với kế hoạch chế tạo khóa hải thuyền đã trở nên tuyệt vọng. Cho đến 1 năm trước đây, có một người đến thăm viếng Thái Lan Mễ Á gia tộc bọn ta..."

Lúc này gương mặt Tác Bối La đầy vẻ kính ngưỡng:"Chính là người đó đã mang lại hy vọng cho bọn ta. Y lưu lại một bản vẽ, hơn nữa bản vẽ này miêu tả nguyên lý kết cấu của khóa hải đại thuyền rất tường tận, hơn nữa còn có đối chiếu với những chiếc thuyền hiện tại, nhờ vào bản vẽ đó bọn ta mới có thể chế tạo ra Kỳ tích hiệu."

"Người đó là ai?" Dương Chính hỏi tiếp.

"Ta không biết."

"Ông không biết?" Dương Chính nhướng mày.

Tác Bối La kinh hoàng nói:"Hải thần đại nhân xin xá tội, người đó chỉ gặp mặt gia huynh, sau này nghe gia huynh kể lại người đó toàn thân mặc áo choàng che dấu diện mục, hơn nữa gia huynh còn thập phần tôn kính với y... Không chỉ là rất thành kính mà mỗi khi đề cập đến người đó gương mặt gia huynh đều không dám có tơ hào mạo phạm nào. Loại thần tình này ta chưa bao giờ nhìn thấy trên người gia huynh, vì gia huynh từ nhỏ đã rất dã man, không sợ trời không sợ đất, cũng không tin Thần ma, do đó ta có ấn tượng sâu sắc với điểm này."

Lúc này, Dương Chính chú ý khi Tác Bối La nói "tha" chứ không phải "tha" (Hai từ này trong ngôn ngữ của Bắc đại lục phát âm không giống nhau) (chữ "tha" trong tiếng Hoa vốn chỉ "người kia" hoặc là chỉ "nữ nhân", hai từ này vốn đồng âm, ở đây chữ "tha" này là chữ "tha" chỉ "nữ nhân" - Người dịch)

"Nữ nhân sao?"

"Gia huynh nói đó là nữ nhân."

Dương Chính sờ mũi, ánh mắt hiện lộ suy tư.

Lúc này thuyền đã đến cô đảo.

Dương Chính thấy Tác Bối La thực sự không biết danh tự người kia cũng không ép bức, chỉ bảo hắn cùng đi theo mình.

Kỳ tích hiệu dừng lại trên cô đảo mà Dương Chính huấn luyện bọn hải tặc, mọi người đều bị ép phải rời khỏi thuyền.

Tất cả mọi người tập hợp thành 4 nhóm trên bãi cát, 43 người thành viên Thái Lan Mễ Á gia tộc do Mã Đức Liên Na đứng đầu, 61 người "phản đồ" của Thái Lan Mễ Á gia tộc do Tác Bối La đứng đầu. Hai bên đều không ưa nhau, liên tục châm chích, suýt nữa đã xảy ra ẩu đả. Dương Chính đứng giữa ép buộc nhân mã hai bên phân khai, Tát Phân và Thụy Ngang dẫn đầu 17 người đứng sau lưng Dương Chính, còn có 21 tên hải tặc lúc đầu chịu làm chó cũng đứng phía sau, chúng được Dương Chính cho làm nô bộc.

Dương Chính bảo 21 tên hải tặc đó đi chuẩn bị thức ăn cho hơn 100 người này.

Sau khi ăn cơm xong, tinh thần mọi người cũng trở nên tốt hơn.

Hơn nữa họ phát giác Dương Chính không có ý giết mình thì đại đa số đều đã phóng tâm, sắc mặt không còn thần sắc hoảng sợ.

Mã Đức Liên Na thậm chí còn dạo quanh gần chỗ Dương Chính, Dương Chính sớm đã phát hiện thần sắc của nàng ta có chút khác thường, bất quá hắn hiện tại không có hứng chủ động chào hỏi.

Đơn giản là vì hắn biết những gì hắn cần biết thì nàng không thể nói cho hắn biết, còn nàng ta cần gì thì Dương Chính không thể cho nàng được.

Sau khi phát hiện Thái Lan Mễ Á gia tộc không phải là người chân chính sáng tạo ra Kỳ tích hiệu, hắn đã không còn hứng thú gì với gia tộc này.

Dương Chính tính ra cũng không phải người xấu nhưng hắn cũng không thích làm anh hùng hiệp khách chu du bốn biển giúp đỡ người khác.

Nếu như là người hắn yêu quý thì hắn có thể giao cả sinh mạng cho họ, giống như trước đó hắn vì các huynh đệ báo cừu, vì vương hậu và Tư Đế An mà tranh đoạt vương vị, việc nào cũng sát cơ trùng trùng nhưng hắn vẫn quyết làm cho bằng được, trái lại nếu là người hắn không quen biết thì hắn cũng máu lạnh vô cùng.

Huống gì hiện thời Lai Qua Lạp Tư còn cần hắn giúp đỡ.

Vì vậy hắn không thể có lựa chọn khác.

Kỳ tích hiệu hắn không thể nào trả lại cho Thái Lan Mễ Á gia tộc.

"Ta nói Kỳ tích hiệu ta cần trưng dụng." Dương Chính nói chậm rãi từng chữ, không có chút hổ thẹn nào.

Tất cả thành viên Thái Lan Mễ Á gia tộc sắc mặt đều đại biến, trong đó Mã Đức Liên Na là người kích động nhất. Thiếu nữ mặt đỏ bừng kích động la lớn:"Vì sao? Kỳ tích hiệu là kết tinh tâm huyết của Thái Lan Mễ Á gia tộc bọn ta. Hiện giờ gia tộc đang hãm nhập nguy nan, bọn ta không thể mất đi Kỳ tích hiệu, nếu không thì gia tộc sẽ bị hủy diệt."

Dương Chính biểu tình vẫn giống như nham thạch điêu khắc thành, thanh âm không chút cảm tình:"Loại sự tình này chỉ nên trách gia tộc các ngươi vô năng, thứ cho ta nói thẳng, chiếc thuyền này nằm trong tay các ngươi thì sẽ làm cho gia tộc các ngươi mau bị hủy diệt."

"Sao có thể? Bọn ta có Kỳ tích hiệu, ở trên biển vốn đã ở thế bất bại."

"Bất bại? Vậy thì vì sao chiếc thuyền này lại rơi vào tay ta?"

"Ngươi..." Mã Đức Liên Na sững sờ, đúng là như vậy, nếu như Kỳ tích hiệu là vương giả bất bại trên mặt biển thì vì sao chỉ có mấy người trước mắt đã có thể đánh bại Kỳ tích hiệu.

"Cố hương của ta có một câu nói Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, ý tứ chính là người mang bảo vật sẽ bị người khác ham muốn, Thái Lan Mễ Á gia tộc các ngươi vốn đã rực rỡ huy hoàng, lại có thêm Kỳ tích hiệu thì sẽ chân chính trở thành công địch." Dương Chính bình thản nói.

"Nhưng mà... đã không còn cách nào lùi bước, hiện tại Thái Gia Nhĩ và Âu Đăng vương quốc liên hợp lại đối phó với gia tộc bọn ta. Kỳ tích hiệu chính là hy vọng cuối cùng, ta van ngươi, đừng đoạt mất hy vọng cuối cùng này đi." Mã Đức Liên Na đột nhiên quỳ xuống, cất tiếng ai cầu.

"Tiểu thư!"

"Tỷ tỷ!"

Nhất thời Tác Mã và bọn thủ hạ nhao nhao chạy đến vây quanh người Mã Đức Liên Na, có mấy võ sĩ của Thái Lan Mễ Á gia tộc ánh mắt đầy lửa giận nhìn trừng trừng vào Dương Chính.

Mã Đức Liên Na quỳ xuống khiến cho bọn võ sĩ trung thành cẩn cẩn cảm thấy bị vũ nhục, hiện tại cho dù đối phương là hải thần thì họ cũng liều chết chống lại.

Ở bên kia, Tác Bối La và thủ hạ ánh mắt phức tạp nhìn Dương Chính.

Tuy bọn họ là một nhóm người chuẩn bị tranh đoạt quyền lợi trong Thái Lan Mễ Á gia tộc nhưng họ vẫn là người trong nhà. Ngay lúc nguy cấp tồn vong của Thái Lan Mễ Á gia tộc, bọn họ cũng hy vọng Dương Chính không đoạt mất Kỳ tích hiệu.

Dương Chính khẽ nhíu mày.

Tình huống hiện tại cũng không ngoài ý liệu của hắn, hắn thở dài, chuẩn bị động thủ.

"Dương, ngươi định làm gì?" Thanh âm của Lai Qua Lạp Tư đầy vẻ lo lắng.

"Ta không cần giết bọn chúng, chỉ bất quá ý kiến không thống nhất, xem ra phải bỏ chúng lại hòn đảo này thôi."

"Sao được? Làm vậy thì họ sẽ chết!"

"Trên đảo có nguồn nước, hơn nữa ta còn lưu lại 27 hải tặc, ta nghĩ như vậy chúng có thể sống sót ở nơi này."

"Nhưng mà vạn nhất có hải tặc khác hoặc cừu nhân của họ lên trên hòn đảo này thì sao?"

Dương Chính im lặng một lúc, sau đó không kiên nhẫn nói:"Ngươi định làm gì, tiểu Lai, hiện tại không phải là lúc bọn ta đồng tình với chúng, không có Kỳ tích hiệu, bọn ta rất khó đến được Ma Huyễn quần đảo, ta cũng chỉ là nghĩ cho ngươi mà thôi, lẽ nào ngươi không muốn nhanh chóng trở về Ma Huyễn quần đảo?"

Lai Qua Lạp Tư rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này y hận không thể nào trở về Ma Huyễn quần đảo xem xem có chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng giáo dục y tiếp thụ từ nhỏ, tín ngưỡng của Tinh linh tộc khiến cho y không thể nào mở to mắt đoạt mất hy vọng duy nhất của hơn trăm người trước mắt, tội lỗi đó cả cuộc đời dài đăng đẵng của y cũng chẳng thể nào cứu chuộc được.

"Tiểu thư, không cần cầu xin hắn. Bọn ta liều với chúng, cho dù địch không nổi, võ sĩ của Thái Lan Mễ Á gia tộc bọn ta tuyệt cũng không chịu khuất phục."

"Tiểu thư, bọn ta thề chết chiến đấu cho Thái Lan Mễ Á gia tộc đến thời khắc cuối cùng..."

"Tiểu thư..."

"...."

Mã Đức Liên Na nhìn bọn võ sĩ đang kích động quanh mình, cảm thụ được sự trung thành của họ, trong lòng càng thêm đau đớn ray rứt.

Nàng không cho là dựa vào tinh thần không sợ chết thì có thể chiến thắng trận chiến vô vọng này. Nàng đã thấy qua vũ dũng của Dương Chính và bọn người thủ hạ của hắn, hình tượng bất khả chiến thắng đã in sâu vào tim, nàng không muốn để cho bọn võ sĩ hy sinh vô nghĩa như vậy, nếu như cứ chết tại đây thì hy sinh của bọn họ hoàn toàn không có chút giá trị.

Lúc này nàng nhìn thấy Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Loại lãnh tỉnh và khí độ tự tin này khiến nàng phát hiện, trong mắt đối phương bọn người của nàng căn bản không đáng một đồng.

Bởi vì cho dù bọn thủ hạ sau lưng có tỏ vẻ hung hăng nhưng rõ ràng không hề có chút ngưng trong, nếu như họ muốn giết bọn nàng thì căn bản ở trên thuyền đã động thủ rồi. Người có lòng tự tin tuyệt đối với bản thân như vậy mới có dáng vẻ coi thường đối phương đến thế.

Hơn nữa Mã Đức Liên Na không ngờ lại nhìn thấy chiếc Địa tinh Tật tốc phàm đậu bên cô đảo.

Bóng thuyền trong đêm cách đây một tháng lẽ nào chính là đồng bạn của nam nhân này? Lẽ nào còn có người có thể điều khiển Địa tinh Tật tốc phàm qua lại ngoài khơi Lam Mộng hải sao?

Mã Đức Liên Na nghĩ tới đây thì càng khó biết thân phận bọn họ rốt cục là cường giả cỡ nào.

Không, nhất định phải nghĩ ra biện pháp.

Nhất định không thể tiếp tục như vậy, cần phải đả động bọn họ, cần tranh thủ sự trợ giúp của họ, đầu óc của Mã Đức Liên Na xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ.

Đối với nam nhân mà nói Mã Đức Liên Na rõ ràng là nữ nhân nhiều người thèm muốn.

Nhưng mà đó là đối với người thông thường, còn với nam tử giống như Thần trước mặt nàng thì sao?

Nàng suy nghĩ tường tận, nghĩ hết tất cả những gì có thể phụng hiến cho nam tử này.

Không đủ, thật sự không đủ.

Những thứ đó còn chưa đả động được nàng, huống gì là nhân vật siêu phàm như vậy.

Cuối cùng nàng nghĩ tới biện pháp cuối cùng... Nếu như không thể thì mệnh vận bị tiêu diệt hoàn toàn của Thái Lan Mễ Á gia tộc đã chú định sẵn.

Gia gia, phụ thân, tha thứ cho Mã Đức Liên Na, con thực sự không còn biện pháp nào khác... Nàng nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở mắt ra, tròng mắt co rút lại, nhãn thần đầy vẻ quyết tuyệt, đẩy bọn võ sĩ trước mặt ra. Mã Đức Liên Na kéo theo Tác Mã chậm rãi đi tới trước mấy bước, đồng thời ngăn trở thủ hạ theo sau.

Dương Chính cũng đang tìm cách thuyết phục tiểu Lai dẹp bỏ mối đồng tình vô vị này.

Giúp người làm vui thật sự không phải là tập quán tốt.

Lai Qua Lạp Tư cũng đang trải qua trận chiến nội tâm.

Mã Đức Liên Na và Tác Mã lại gần, hai người đồng thời phát giác được.

Dương Chính ngoảnh đầu sang, nhìn thấy thiếu nữ thần sắc nghiêm túc, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Nàng ta muốn làm gì? Lẽ nào lại đến van cầu ta?

Lúc Mã Đức Liên Na tới gần Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư chừng hai mét thì dừng lại.

Tác Mã rõ ràng là rất kinh hoảng, một mực rúc sau lưng Mã Đức Liên Na, nhưng nàng ta cứ nắm lấy tay nó không cho nó lui ra sau.

Lúc này, cử động của Mã Đức Liên Na đã hấp dẫn lực chú ý của người khác, mọi người đều thầm đoán xem Mã Đức Liên Na sẽ làm gì, bất quá họ không cho là nàng ta sẽ đi khiêu chiến Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư.

Bãi cát vốn rất huyên náo nhất thời trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió biển rì rào và tiếng sóng ầm ào đập vào bờ biển.

Dương Chính khẽ nhếch môi, sắc mặt không có chút biểu tình nào.

Còn Lai Qua Lạp Tư có chút bất nhẫn, khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn thân hình run rẩy vì kích động của Mã Đức Liên Na.

"Quỳ xuống, Tác Mã!"

Mã Đức Liên Na chợt quát lớn, sau đó dùng sức ấn mạnh lên vai Tác Mã, khiến cho nó quỵ xuống bãi cát, Tác Mã nhịn không được cất tiếng khóc rống, kinh lịch một ngày này giống như ác mộng, Tác Mã sớm đã không chịu nổi.

"Không được khóc!" Mã Đức Liên Na quát lớn.

Nhìn thấy tỷ tỷ phát uy, Tác Mã liền nín khóc nhưng vẫn còn thút thít, nó mím chặt môi, nước mắt không kềm được rơi xuống má, còn hai vai không ngừng rung động, giống như một con cá trúng lao.

"Tiểu thư, người định làm gì?" Lão quản sự thốt, đang định chạy tới.

"Lùi lại! Ta dùng thân phận người giám hộ của người kế thừa đích hệ Thái Lan Mễ Á gia tộc ra lệnh cho các ngươi, bất cứ ai cũng không được bước lên!"

Thanh âm thê lệ của Mã Đức Liên Na vang vọng trên bãi cát.

Lão quản sự và bọn võ sĩ đều ngẩn người, không dám bước lên.

Dương Chính cũng không lưu tâm, hắn nhướng mày, khẽ nhếch mép cười.

Nữ nhân này rốt cục là tính làm gì đây?

Mã Đức Liên Na đối mắt với Dương Chính.

Sau một lúc, ngọn lửa trong mắt nàng từ từ tắt ngấm, chỉ còn lại vẻ cung thuận và tuyệt vọng.

Nàng lại quỳ xuống.

Thanh âm của nàng chợt biến thành ôn thuận và chân thật:"Người kế thừa đời thứ 16 của Thái Lan Mễ Á gia tộc Tác Mã và người giám hộ Mã Đức Liên Na, nhân danh hải thần Ba Tắc Đông tuyên thệ trung thành với ngài, cầu xin ngài giúp đỡ Thái Lan Mễ Á."

Nói xong, Mã Đức Liên Na cùng Tác Mã vừa quỳ vừa lết tới hai bước.

Sau đó ... nàng không ngờ lại bò rạp xuống, cúi người muốn hôn vào chiếc giày của Dương Chính.

Dương Chính vì kinh ngạc mà thất thần trong một sát na, vì vậy để cho Mã Đức Liên Na tới gần dưới chân hắn.

Bất quá hắn phản ứng rất nhanh chóng.

Tuy còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng ngay lúc Mã Đức Liên Na vừa cúi xuống chiếc giày hắn liền lùi lại một bước tránh đi.

Mã Đức Liên Na hôn vào khoảng không.

Nàng ngẩng đầu nhìn Dương Chính, lại tiếp tục dùng thanh âm máy móc nói lại một lần nữa:"Người kế thừa đời thứ 16 của Thái Lan Mễ Á gia tộc Tác Mã và người giám hộ Mã Đức Liên Na, nhân danh hải thần Ba Tắc Đông tuyên thệ trung thành với ngài, cầu xin ngài giúp đỡ Thái Lan Mễ Á."

Sau đó nàng lại lết tới lần nữa, muốn hôn vào chân Dương Chính.

Dương Chính lại lui về sau một bước.

Còn Mã Đức Liên Na tiếp tục lết tới không buông, lần này thậm chí nàng còn không nói gì mà trực tiếo hôn vào giày của Dương Chính.

Dương Chính cuối cùng cũng định thần lại, hắn quát lớn:"Dừng lại!"

Hắn cúi người xuống, lấy tay cản đầu của Mã Đức Liên Na lại.

Dương Chính cất tiếng, thanh âm mang vẻ rất sốt ruột:"Cô làm gì vậy, mau đứng dậy"

Mã Đức Liên Na lại tiếp tục dùng thanh âm máy móc nói lại lần nữa:"Người kế thừa đời thứ 16 của Thái Lan Mễ Á gia tộc Tác Mã và người giám hộ Mã Đức Liên Na, nhân danh hải thần Ba Tắc Đông tuyên thệ trung thành với ngài, cầu xin ngài giúp đỡ Thái Lan Mễ Á."

"Cô đứng dậy, ta không tiếp thụ." Dương Chính không chút do dự cự tuyệt ngay.

Còn tất cả mọi người trên bãi cát đều há miệng trợn mắt quan sát.

Tác Bối La đứng một bên vội chạy qua, vừa chạy vừa quát:"Mã Đức Liên Na, ngươi làm cái gì thế? Ngươi làm sao có thể đại biểu cho Thái Lan Mễ Á gia tộc, bằng vào đâu đại biểu cho Tác Mã?"

Mã Đức Liên Na lạnh lùng nói:"Ta không thể đại biểu, lẽ nào tên phản đồ dẫn sói vào nhà như ngươi có thể đại biểu sao?"

Tác Bối La đuối lý, nhất thời ngẩn ra ở đó không nói được lời nào, một lúc sau hắn gầm lên giận dữ:"Ta vì tranh đoạt quyền thừa kế gia tộc nên đã làm chuyện sai lầm, hiện tại đã rất hối hận, còn ngươi, ngươi giao cả Thái Lan Mễ Á gia tộc cho người khác thì sao? NGươi mới triệt để là phản đồ!"

Nếu như người thừa kế Tác Mã tuyên thệ trung thành với Dương Chính thì Thái Lan Mễ Á gia tộc sẽ trở thành gia tộc phụ thuộc của hắn.

Vì vậy Tác Bối La mới giận dữ như thế.

Tuy hắn tịnh không thừa nhận địa vị thừa kế của Tác Mã đối với gia tộc nhưng thân là người của Thái Lan Mễ Á gia tộc, hắn cũng có kiêu ngạo của riêng mình.

Hắn tuyệt không chấp nhận trung thành với người ngoài gia tộc.

"Phản bội? Gia tộc cần phải tồn tại, đó là chính là nghĩa vụ của mỗi một tử tôn trong gia tộc." Mã Đức Liên Na đột nhiên rít lên:"NGươi hiểu không? Hiểu không? Hiểu không?"

Ba câu chất vấn thê tuyệt vô cùng vang lên, Mã Đức Liên Na đôi mắt nhòa lệ.

Tác Bối La bị nàng chất vấn đến câm bặt.

Hắn lờ mờ hiểu được một điểm, Mã Đức Liên Na chịu đựng nỗi khuất nhục đó, thậm chí còn cầu khẩn Dương Chính để hắn thu nàng làm nô bộc, chính là vì bảo tồn huyết mạch của Thái Lan Mễ Á, gia tộc nếu như không còn thì không còn gì cả.

Hơn nữa hiện giờ hiệu trung nếu có thể cứu được gia tộc thì mọi việc đều có giá trị.

Suy cho cùng năm xưa tiền nhân của Thái Lan Mễ Á đã từng tuyên thệ trung thành với quốc vương Thái Gia Nhĩ.

Bọn họ hiện giờ bất quá cũng chỉ là thay đổi đối tượng hiệu trung mà thôi.

"Chủ nhân, xin ngài thu nhận nô tỳ."

Thanh âm của Mã Đức Liên Na yếu ớt như đang ở trong cơn cuồng phong, cơ hồ đã hao tận toàn bộ tâm lực của nàng.

Nàng vươn tay nắm lấy cánh tay đang ấn trên trán của Dương Chính, sau đó hôn lên trên đó.

"Vô luận ngài đối xử với ta thế nào cũng được."

Mã Đức Liên Na thanh âm run rẩy nhưng sau khi nói xong câu này, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch. Đây chính là phản ứng tự nhiên của nữ nhân vốn cao cao tại thượng tự đả phá tôn nghiêm của mình trước mặt thủ hạ, tuy nàng cố hết sức ra vẻ tự nhiên, thậm chí còn biểu hiện giống như một nô tỳ chân chính sẵn sàng chịu trách phạt nhưng khó mà làm được.

Mã Đức Liên Na phảng phất cảm thấy mình giống như bị một bàn tay khổng lồ bóp nghẹt, thậm chí còn tưởng mình đã chết rồi.

Dương Chính ngẩn người nhìn Mã Đức Liên Na giống như một con chó nhỏ nằm rạp trước thân mình.

Hắn không ngờ nữ nhân này lại làm như vậy.

Nàng ta không ngờ lại dám làm như vậy!

Tuy hắn không nhịn được mà cảm thấy bội phục nàng nhưng Dương Chính vẫn không cách nào quyết định được, hắn nhìn sang Lai Qua Lạp Tư.

Tinh linh vương tử mới là người làm chủ!

Dương Chính có chút đau đầu, sao nàng ta không đi cầu xin Lai Qua Lạp Tư, lẽ nào hắn xem ra rất giống ác bá hiếp đáp người ta hay sao? Không ngờ lại dùng nữ sắc dụ hoặc mình...

Lai Qua Lạp Tư cảm động quá không quyết định gì được...

Y cảm thấy nếu mình không giúp đỡ bọn người này thì cho dù trở về được Ma Huyễn quần đảo thì cũng mất đi tín ngưỡng của Tinh linh.

Nhìn thấy nhãn thần của tiểu Lai, Dương Chính đã biết tên hảo nhân này đã nổi dạ đồng tình. Hắn thở dài:"Tiểu Lai, ngươi không suy nghĩ lại ư?"

"Không cần, giúp họ vượt qua khó khăn trước đã, nếu chỉ muốn cứu vài người thì ta nghĩ cũng không quá khó."

Dương Chính nhún vai, chính chủ đã cất tiếng rồi, hắn cũng không cần làm người xấu, suy cho cùng ép bức nữ nhân đến nước này thì Dương Chính vốn tự cho mình là thân sĩ cũng thấy hổ thẹn.

Hắn rút tay lại, nhìn Mã Đức Liên Na đang quỳ trên mặt đất nói:"Cô đứng dậy đi, bọn ta đáp ứng giúp cô... Đừng cao hứng, nếu như địch nhân của các cô quá cường đại có thể uy hiếp sinh mệnh của bọn ta thì bọn ta sẽ lùi bước, kể cả Kỳ tích hiệu cũng không thể bị hư hao, đó là giới hạn cuối cùng."

Dương Chính nói xong, không lý gì tới Mã Đức Liên Na, cùng Lai Qua Lạp Tư đi về phía Kỳ tích hiệu.

Sau khi hắn đi một đoạn, phía sau dậy lên một trận hoan hô chấn động đất trời.

Dương Chính đưa tay sửa cổ áo, oán giận nói:"Đưa cho ta ít nước..."

Lai Qua Lạp Tư đứng sau lưng hắn cất tiếng cười không nén nổi.

Kỳ tích hiệu thừa phong phá lãng lướt đi trên Lam Mộng hải.

Kỳ tích hiệu đạt đến tốc độ cao nhất thì nhanh hơn gấp ba lần thuyền khác, hơn nữa trong tình trạng ngược gió, nó càng hiện rõ vẻ vĩ đại.

Điểm này càng khiến cho Dương Chính thêm hiếu kỳ về người thần bí lưu lại bản vẽ Kỳ tích hiệu.

Đứng trên sàn thuyền, gió mạnh táp vào mặt, đầu tóc hắn bay tán loạn, ánh dương quang chiếu trên gương mặt đường nét phân minh của Dương Chính, sáng tối giao nhau giống như bức tượng được đại nghệ thuật gia điêu khắc thành.

Vô luận gió thổi lớn cỡ nào, thân hình hắn vẫn cứ bất động khiến cho người ta có cảm giác đĩnh bạt không thể phá hủy.

Trên Kỳ tích hiệu, thuyền viên phân công hợp tác. Vì để cứu viện Thái Lan Mễ Á gia tộc nên thủ hạ của Tác Bối La và Mã Đức Liên Na tạm thời bỏ qua cừu hận, toàn lực giúp cho hành trình thêm thuận lợi.

Trước lúc xuất phát, Dương Chính đã thông báo cho bọn hải tặc đến đi tùy ý, nhưng chỉ cần lưu lại thì sẽ có một số tiền lớn. Dương Chính vốn không hề bủn xỉn trong chuyện tiền bạc.

Vì vậy hiện tại hắn không cưỡn ép nhưng bọn hải tặc vẫn cứ theo hắn làm thủ hạ.

Suy cho cùng phải rất may mắn mới có thể gặp được lão đại vừa cường đại lại vừa nhiều tiền như vậy, dù có đuổi thì chúng cũng không muốn đi.

Bất quá muốn làm thủ hạ cũng không phải dễ, tác phong của chúng hoàn toàn áp dụng theo quân đội, thậm chí còn nghiêm khắc hơn cả quân quy, bọn hải tặc chưa qua huấn luyện căn bản đều ly khai.

Đứng một lát, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Dương Chính bình thản nói:"Chẳng phải ta đã nói không cần phục dịch rồi sao?"

Thanh âm của hắn theo gió truyền tới tai của người phía sau rất rõ ràng.

Vì gió quá lớn, y phục của người kia bay phần phật, cước bộ khinh phù loạng choạng, nàng ta hiển nhiên không có định lực như Dương Chính nên sau khi tìm chỗ tránh gió sau lưng hắn, nàng mới cất tiếng quật cường nói:"Ngươi đã đáp ứng thỉnh cầu của ta thì ta cần phải thực hiện lời thề của mình."

Tuy nhiên nàng không đủ sức để nói, thanh âm bị gió thổi bạt đi không còn nghe rõ.

Dương Chính quay người lại lạnh lùng nói:"Ta nói không cần là không cần, huống gì nghi thức thệ ngôn còn chưa hoàn thành, vì vậy đừng có tự tác đa tình."

Mã Đức Liên Na chỉ im lặng nhìn hắn, sau đó im lặng quỳ xuống đất, cúi đầu xuống giày của Dương Chính.

"Thôi, thôi, thôi." Dương Chính vội kéo nàng lên:"Bà cô à, sợ cô quá rồi, cô thích gì thì cứ làm đi."

Nhìn thấy Mã Đức Liên Na cuối cùng cũng không cố chấp cúi xuống hôn giày, Dương Chính đưa tay lên trán, đúng thiệt là đau đầu mà.

Biểu tình giống người này của hắn khiến cho Mã Đức Liên Na nhếch mép cười.

Dương Chính kéo nàng dậy:"Vào trong, gió lớn như vậy, lỡ như bị bệnh thì nằm bẹp bây giờ, giữ gìn sức lực chút đi, ngày mai có thể xảy ra chiến tranh đó."

"Chủ nhân" Mã Đức Liên Na khó khăn lắm mới thốt ra được danh từ này:"Nếu như... ta nói nếu như ngài cứu người của gia tộc thì ngài sẽ an trí bọn họ, không, bọn ta thế nào?"

Dương Chính ngẩn người:"An trí? An trí gì?"

Hắn có một cảm giác bất tường.

Dự cảm của Dương Chính rất chuẩn xác, quả nhiên Mã Đức Liên Na nói tiếp:"Vì hiện tại chiến tranh bạo phát, với thực lực gia tộc bọn ta, so với lực lượng quân sự của hai quốc gia thì không có được chút sinh cơ trên lục địa, vì vậy nếu như gia tộc bọn ta có thể may mắn thoát khỏi trận chiến tranh này thì chỉ có thể lưu vong trên mặt biển."

"Cô có ý gì?" Dương Chính sắc mặt trở nên xanh nhợt.

Mã Đức Liên Na không tránh né ánh mắt của Dương Chính, cố lấy dũng khí nói:"Nếu như lưu vong trên biển thì không có Kỳ tích hiệu căn bản là không thể, hơn nữa chủ nhân dường như muốn lấy nó đi, nếu vậy thì cho dù có cứu được người nhà của ta... thì họ cũng chỉ có một con đường chết..."

"Ta khinh!" Dương Chính nhịn không được mắng, hắn chỉ vào mặt Mã Đức Liên Na nói:"Xú nha đầu, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"

"Xin chủ nhân thu nhận bọn họ!" Mã Đức Liên Na nói xong thì quỳ xuống.

Dương Chính tức đến lui lại mấy bước, giật chân ra khỏi Mã Đức Liên Na. Con nha đầu này, lại sử dụng tiếp chiêu này!

Hắn hất tay một vòng trên không, hơi thở thô trọng, lồng ngực nhô lên hụp xuống, vì không muốn kinh động người trên thuyền, hắn đành thấp giọng quát:"Ta không cần biết... Lão tử không phải là nhà từ thiện, ta chỉ đáp ứng cứu người nhà cô, sau khi cứu xong thì bọn họ sống chết gì cũng không liên quan với ta."

Mã Đức Liên Na lần này không ép tới, chỉ im lặng đứng một chỗ bình tĩnh nói:"Gia tộc bọn ta chính là gia tộc lớn nhất đại lục chế tạo thuyền bè, bọn ta có được kỹ thuật đóng thuyền tốt nhất đại lục, có được bọn ta chủ nhân cũng có được một chi hải quân vô địch, chỉ cần chủ nhân thu lưu bọn họ, không, bọn ta thì cho dù có hủy diệt thế giới này thì bọn ta cũng đi theo ngài!"

Nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của Mã Đức Liên Na, Dương Chính đầu óc chỉ hiện lên có hai chữ:"Ma chướng!"​
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện