Mọi người đang trong tuyệt vọng thì nghe thấy câu này của lão giả họ Vân, tinh thần liền chấn động, giống như thấy được một chút hy vọng nhỏ nhoi.
"Đúng rồi!"
"Bây giờ cũng chỉ còn cách này mà thôi!"
"Liều mạng!"
Lúc này, mọi người cũng không kịp nghĩ nhiều, đều ào ào hét lên những tiếng đồng ý.
Thấy cảnh này, ba người Thượng Bang chủ liền nhìn nhau cười đầy thâm ý.
"Thuyền Ô Mộc của đội vận lương đã sắp cập bến, tất cả mọi người hãy sẵn sàng chiến đấu. Hơn nữa trong lúc này, ta nghĩ ba bang chúng ta hãy vứt bỏ toàn bộ ân oán khi xưa, đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua ải này." Bang chủ Độc Nhãn Long nhìn về hướng Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân.
"Đúng vậy, lời này của Độc Nhãn huynh rất có lý." Thượng Bang Chủ trầm ngâm một chút rồi lập tức lớn tiếng đồng ý, lão giả họ Vân cũng khẽ gật đầu.
Các bang chúng còn lại thấy cảnh này thì đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên những tia mừng rỡ. Bởi ân oán khi xưa so với sinh tử tồn vong trước mắt, quả là không đáng để nhắc tới.
Hơn nữa, nghĩ tới đội ngũ vận lương lúc trước cũng chỉ đến chừng trăm người. Còn số tù phạm trên đảo này đã lên tới mấy ngàn người, vậy nên chuyện đoạt được thuyền Ô Mộc là cực kỳ có khả năng.
Nghĩ vậy, khí thế của mọi người trong phút chốc đã lên cực cao.
"Vân bang chủ quả là mưu trí hơn người. Bây giờ ta hạ lệnh, tất cả các bang chúng Mệnh Nhị Bang từ nay về sau đều nghe theo lời của Vân bang chủ." Thượng bang chủ nói to với những người bên dưới.
Độc Nhãn Long cũng hạ lệnh với bang chúng Hạc Pha Đường Bang.
Lão giả họ Vân gật đầu, lập tức triệu tập nhân thủ, phân phát vũ khí và sắp xếp mọi chuyện.
Các thế lực còn lại trong đảo cũng bị lão giả họ Vân ép buộc gia nhập. Bọn họ chỉ có hơn hai trăm người, đương nhiên không dám đối đầu với gần ngàn người của ba bang chút nào. Hơn nữa dựa vào tình hình hiện nay thì các thế lực này cũng không muốn khoanh tay chịu chết, vậy nên cũng không có bao nhiêu kháng cự cả.
Lão giả họ Vân quả là người có tài cán. Chỉ trong một thời gian ngắn, lão đã sắp xếp xong xuôi nhiệm vụ cho hơn ngàn tên tù phạm trên đảo ngay ngắn rõ ràng, không chút rối loạn.
Sâu trong rừng rậm nơi bờ biển, gần ba trăm phạm nhân ẩn nấp ở đây, ai nấy đều cầm vũ khí trong tay, mắt nhìn qua rừng cây, quan sát kỹ hai điểm đen đang từ từ tới gần.
Hoàng Tam cầm một cây trường thương bằng xương thú, ngồi xổm giữa đám bang chúng Bách Độc Bang, cười khổ một tiếng. Y là một đại phu, gần như chẳng có chút kinh nghiệm chiến đấu nào, thế nên trong hoàn cảnh này cũng chẳng còn ai quan tâm tới y cả.
"Liều mạng! Sống nhiều năm như vậy ở Hung đảo này cũng đủ rồi." Hoàng Tam có chút bi thương nghĩ, ánh mắt nhìn đám người xung quanh.
Lão giả họ Vân chia đám người ba bang ra thành mấy đội nhỏ, thế nên trong nhóm này, Hoàng Tam cũng chẳng quen biết ai cả.
"Không biết tiểu tử Liễu Minh đang ở đâu rồi. Thân thủ của hắn tốt như thế, nhất định có thể sống sót." Trong lòng Hoàng Tam đột nhiên nhớ tới Liễu Minh.
Lúc này, trên bờ biển, bang chủ Độc Nhãn Long đang dẫn theo hai trăm bang chúng đứng chờ, ánh mắt nhìn chăm chú vào hai chiếc thuyền Ô Mộc đang từ từ đi tới.
Lúc này, khoảng cách từ thuyền Ô Mộc tới Hung đảo chỉ còn hơn mười dặm. Bọn họ đã có thể thấy bóng những binh sĩ lờ mờ đứng trên thuyền.
Độc Nhãn Long hít một hơi thật sâu, đôi mắt mau chóng bình tĩnh lại.
Càng lại gần Hung đảo, thuyền Ô Mộc đi càng chậm. Mãi tới nửa canh giờ sau, hai chiếc thuyền mới từ từ cập bờ Hung Đảo. Binh lính trên thuyền lập tức thả neo. Ngay sau đó, đại hán áo đen liền dẫn theo mấy chục binh sĩ mặc giáp dày nhảy xuống.
So sánh với mấy người này, đám người đứng phía sau Độc Nhãn Long quần áo rách rưới, tóc tai rối bù, ánh mắt tham lam nhìn về hướng hai chiếc thuyền.
"Tránh ra! Tránh ra!" Mấy giáp sĩ tiến lên, rút bội đao bên hông đẩy đám người lùi về sau.
"Cung nghênh đại nhân quang lâm Hung Đảo!" Thấy đám người trên thuyền nối đuôi nhau đi xuống, Bang chủ Độc Nhãn Long liền dẫn mấy tên thủ hạ bước tới trước, cúi người làm lễ với đại hán áo đen.
Ngoại trừ Độc Nhãn Long và mấy người sau lưng y, những người còn lại đều đứng im tại chỗ nhưng không hiểu chút nghi thức xã giao nào.
Đại hán áo đen đưa mắt nhìn xung quanh một vòng rồi mới quay lại nhìn Độc Nhãn Long, dùng giọng ra lệnh nói: "Ngươi chính là người quản lý trên Hung đảo này sao? Sao lại chỉ có mấy người như thế này? Theo tin báo thì các ngươi có tới gần ngàn người cơ mà?"
"Khởi bẩm đại nhân, một năm trước, trong đảo có thiên tai, vô số độc trùng dị thú cuồng bạo lên, đã tiêu diệt hai bang còn lại. Vậy nên bây giờ trong đảo chỉ còn ngần này tù phạm mà thôi." Độc Nhãn Long cúi thấp đầu, cung kính đáp.
"Hừ!" Trong mắt đại hán áo đen hiện lên chút khinh miệt. Y cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, còn đám tù nhân trên đảo này dù có chết sạch cũng chẳng có quan hệ gì với y cả. Cái y lo là lần này tới đây có thể thu về bao nhiêu dược liệu, xương thú quý hiếm mà thôi.
Hoàng Thất Đại Huyền luôn rất hứng thú với những đặc sản trên Hung Đảo này, nếu không thì đường đường một tâm phúc của Tả Tướng như y sao lại tới nơi khỉ ho cò gáy làm chuyện xui xẻo này chứ.
"Sự tình trên đảo ta không quản. Mau đưa những vật quý hiếm trên đảo ra đây!" Đại hán áo đen lạnh lùng nói.
Độc Nhãn Long nhìn về sau một cái, vung tay lên. Mấy tù phạm liền lấy những thảo dược quý hiếm và các loại xương thú dâng lên.
"Đây là một chút lễ mọn, mời đại nhân xem qua." Độc Nhãn Long nói, gương mặt cười tủm tỉm, thò tay vào trong ngực lấy ra một gói nhỏ, hai tay dâng lên.
Một giáp sĩ phía sau thấy vậy thì đi lên trước một bước, cầm lấy bao vải, mở ra kiểm tra rồi mới đưa cho đại hán áo đen. Đại hán kia mở ra, đôi mắt chợt sáng lên. Bên trong là vài cây thuốc, tuy có phần héo rũ, thế nhưng vừa nhìn đã biết không phải vật thường, ngoài ra còn có một hạt châu đỏ rực lớn cỡ quả trứng gà, xem ra giá trị cũng không thấp.
"Tốt, coi như ngươi biết điều." Đại hán áo đen không chút khách khí cất bao vải đi, sắc mặt có phần hòa hoãn nói.
"Chúng ta đã chuẩn bị chút rượu và thức ăn, đều là đặc sản trên Hung đảo này. Mời các vị đại nhân thượng tọa, vừa để giải tỏa mệt nhọc mấy ngày nay, vừa để chúng ta chậm rãi nói chuyện có được không?" Độc Nhãn Long nở nụ cười, tay chỉ một căn lều bên bờ biển.
"Hừ, nể tình ngươi biết lễ, ta sẽ đổi một cây thuốc hoặc một tấm da thú với một túi lương thực. Người đâu! Đưa lương xuống!" Đại hán áo đen không thèm nhìn Độc Nhãn Long, xoay người nói với mấy giáp sĩ trên thuyền.
"Thả lương thực. . ." Đám người trên thuyền hô to mấy tiếng, từng túi lương thực được chuyển xuống. Đám tù phạm sau lưng Độc Nhãn Long thấy thế thì nhao nhao tiến lên, chen tới chiếc thuyền lương.
Đội giáp sĩ bên cạnh thuyền lập tức đứng thành hàng ngang, rút đao chỉ về hướng đám tù phạm, trong mắt tràn ngập sát khí làm cho bọn họ không dám tới gần thêm nữa.
"Đưa những người này đi! Dám can đảm tới gần thuyền Ô Mộc nửa bước, giết không tha!" Đại hán áo đen lạnh lùng nói.
Độc Nhãn Long nhướng mày, vung tay lên, người phía sau lập tức lui qua một bên.
Đại hán áo đen có phần thả lỏng, hất cằm một cái, giáp sĩ trên chiếc thuyền còn lại cũng thả lương thực xuống, đồng thời lại có người đi tới đếm số tài liệu mà Độc Nhãn Long mang ra.
Đúng lúc các giáp sĩ đang vận chuyển lương thực thì đột nhiên, nơi rừng rậm cạnh bờ biển truyền tới mấy tiếng động.
Sưu sưu sưu! Một loạt mũi tên bắn ra, cắm xuống các giáp sĩ đang xách lương thực.
"Địch tập kích!" Tiếng ai đó gầm lên, các binh sĩ vận lương lập tức đại loạn. Thế nhưng bọn họ đều là người có kinh nghiệm, vậy nên phản ứng cũng cực nhanh, lập tức rút đại đao bên hông, hoa lên chắn những mũi tên đang bay tới, bảo vệ khuôn mặt. Bởi trên người bọn họ đều là giáp nặng, vậy nên không sợ cung tiễn chút nào.
"Ngươi dám tấn công hộ vệ của triều đình!" Đại hán áo đen ánh mắt như điện, tràn ngập sát khí nhìn về hướng Độc Nhãn Long.
"Giết!" Lúc này trong mắt Độc Nhãn Long không còn chút cung kính nào, y quát lạnh một tiếng, hơn hai trăm tù phạm phía sau liền lấy ra các loại vũ khí đánh tới.
Tên trong rừng rậm bắn ra cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, chỉ có mấy giáp sĩ gần đó bị bắn trúng đầu, hét thảm một tiếng rồi ngã xuống. Tên như mưa bắn xuống lớp áo giáp vang lên những tiếng leng keng, rơi đầy xuống đất, còn tên bắn về khuôn mặt giáp sĩ thì đều bị bọn họ đánh gãy hết cả.
"Giết!" Sau một mũi tên bắn ra, trong rừng chợt chạy ra một đội nhân mã khoảng ba bốn trăm người, cầm trong tay các loại vũ khí đơn giản, tấn công người trên thuyền Ô Mộc.
"Giết!" Lại một tiếng kêu vang lên, sau một ngọn nút chợt chạy ra một đám tù phạm lên tới ba bốn trăm tuổi.
Nhân mã hai bên, lại thêm hai trăm tù phạm sau lưng Độc Nhãn Long đều ào ào tiến lên, bao vây thuyền Ô Mộc.
"Có mai phục, lấy Thần Cơ nỏ!" Đại hán áo đen thấy tình hình này cũng không chút hoảng loạn. Y hét lớn một tiếng, tay đảo một chút liền lấy ra một thanh Loan Đao hình trăng khuyết liền hạ ra.
Hai trăm người sau lưng Độc Nhãn Long cách thuyền Ô Mộc gần nhất thì lập tức vọt lên. Đại hán áo đen vung tay, loan nguyệt đao trong tay y liền biến ra mấy đạo tàn ảnh, che kín trước người. Chỉ thấy nơi cổ năm tù phạm chạy ở phía trước hiện ra mấy vết đỏ. Một khắc sau, cái đầu gã bay ngay lên trời, máu phun cao tới mấy thước.
Đại hán áo đen lại khẽ nhích người, loan đao trong tay tiếp tục bổ xuống, thế đao như dời non lấp biển, mấy tên tù phạm lập tức kêu thảm, đứt tay gẫy chân ngã nhào xuống đất.
Đại hán áo đen kia vô cùng hung mãnh, trong lúc nhất thời liền chặn lại đám tù phạm kia, làm cho bọn họ đành phải lùi về sau một bước, thế công bị chặn ngang.
Đại hán áo đen thấy thế thì lập tức trở về giữa đám giáp sĩ.
Trong lúc y tranh thủ thời gian thì gần trăm binh sĩ đã lấy ra một cái nỏ dài, bên trong đặt mười mũi tên lấp lóe tinh mang.
"Bắn tên!" Đại hán áo đen ra lệnh.
Sưu sưu sưu!
Vô số âm thanh xé gió bay tới, ngay sau đó là tiếng cắm vào da thịt và tiếng kêu lên đau đớn của đám tù phạm.