Sau khi nhì thấy Tiên Linh Huyễn Cảnh, tu giả bình thường chắc chắn sẽ cho rằng đây là cơ duyên cực lớn, gặp được không cầu được, ngay lập tức phi vào ảo cảnh, lỡ may cửa vào lại bị đóng mất.

Cừu Tùng Tuyết đúng là như thế, sau khi nàng cảm nhận được tiên khí, tức khắc chuẩn bị đi vào, ai ngờ bị Ân Hàn Giang cản lại.

"Tôn thượng còn chưa vào."

Ân Hàn Giang một tay cầm kiếm, đứng sau lưng Văn Nhân Ách, không cho Cừu Tùng Tuyết tiến lên nửa bước.

Thực lực của Cừu Tùng Tuyết bây giờ hơn xa Ân Hàn Giang, nhưng nàng vẫn nhớ rõ năm đó Ân Hàn Giang dùng tu vi Hợp thể kì dốc sức đối kháng cao thủ Huyền Uyên tông như thế nào.

Quả thật lúc ấy mấy đại cao thủ Huyền Uyên tông đều bằng mặt không bằng lòng, không ai chịu xuất toàn lực, tránh việc bị người nhà mình đánh lén, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tàn nhẫn của Ân Hàn Giang thật sự làm người ta sợ hãi. Khi đó Cừu Tùng Tuyết mới chỉ là Cảnh hư kì, nàng mãi vẫn không dám hạ quyết tâm đánh vào Ngạ Quỷ đạo, dù sao sớm ngày nhập sớm thành Tu La. Lúc đó Cừu Tùng Tuyết vẫn còn đầu óc vẫn còn thân thể, sao có thể bằng lòng xả thân cho quỷ đói ăn.

Cũng đúng lúc gặp Ân Hàn Giang, trơ mắt nhìn y đánh Thư Diễm Diễm đến răng rơi đầy đất, rồi một kiếm xuyên qua huyệt Thái Dương của Cừu Tùng Tuyết, khiến Cừu Tùng Tuyết bị thương nặng.

Sau trận chiến ấy, Văn Nhân Ách còn chưa chỉnh đốn đám người Huyền Uyên tông, Cừu Tùng Tuyết liền nhân lúc Văn Nhân Ách chưa kịp xử trí trước đi Ngạ Quỷ đạo. Hai mươi năm sau, Cừu Tùng Tuyết tấn chức Đại thừa kì, xuất quan mang theo vô vàn lệ quỷ đến khiêu chiến Ân Hàn Giang, bị Văn Nhân Ách lúc đó đang rảnh rỗi đánh cho mặt đất trắng xương, Thư Diễm Diễm còn cười nhạo nàng một thời gian dài.

Vì vậy cho dù Ân Hàn Giang chỉ là Cảnh hư kì, Cừu Tùng Tuyết cũng không dám khinh thường, nàng nhịn xuống khát vọng với Tiên Linh Huyễn Cảnh, kiên nhẫn đợi Văn Nhân Ách lên tiếng.

Văn Nhân Ách ngồi sụp xuống bên vách núi, Tiên Linh Huyễn Cảnh không chỉ mở ra, còn sản sinh lực hấp dẫn thu hút Bách Lí Khinh Miểu đi vào. Hắn không vội giành quyền đi trước, thậm chí còn kéo Bách Lí Khinh Miểu gần Tiên Linh Huyễn Cảnh quay lại, đồng thời cắt của Cừu Tùng Tuyết một miếng thịt, tinh luyện tinh hoa của Nhục Linh Chi trong đó, cho Bách Lí Khinh Miểu ăn, giúp nàng giải độc của dơi máu.

Cừu Tùng Tuyết vô duyên vô cớ bị tước mất một cánh tay:...

Nguyên sách Văn Nhân Ách có thân thể, Nhục Linh Chi đã bị hắn hấp thu, không còn lại gì. Cừu Tùng Tuyết thì khác, máu thịt của nàng hoàn toàn được cấu thành từ Nhục Linh Chi, còn có thể tinh luyện ra một ít thuốc. Công dụng của Nhục Linh Chi như dựng sào thấy bóng (cực nhanh), Bách Lí Khinh Miểu "ưm" một tiếng tỉnh dậy, theo đôi mắt mở to của nàng, Tiên Linh Huyễn Cảnh cũng biến mất.

"Tiền bối?" Bách Lí Khinh Miểu thấy Văn Nhân Ách toàn thân lạnh lùng đứng bên người mình, xoa xoa mắt ngồi dậy nói, "Tiền bối, Bách Lí thật vô dụng, ngay cả một con dơi máu cũng không tránh được, còn làm phiền tiền bối người cứu ta."

"Không phải ta cứu." Văn Nhân Ách đứng tránh qua bên, lộ ra Cừu Tùng Tuyết bị mất một tay.

"Thanh Tuyết sư phụ!"

Bách Lí Khinh Miểu nhảy dựng lên, chạy nhanh đến bên người Cừu Tùng Tuyết, đau lòng nhìn cánh tay của nàng, không kìm được nước mắt đầm đìa, "Người vì cứu con mà tàn thương bản thân, con... đệ tử không có gì báo đáp, chỉ có thể phụng dưỡng sư phụ cả đời."

Cừu Tùng Tuyết che cánh tay lại, trúc trắc đáp:

"Có đủ linh khí là sẽ mọc lại thôi, mà cũng không phải ta tự nguyện cắt, ngươi không cần biết ơn ta."

Việc này nói ra cũng là một bút nợ rối mù, thịt do Văn Nhân Ách cắt, nhưng hắn lại không cắt của mình, Cừu Tùng Tuyết là bị bắt cắt, hai người này không có chút thật tình nào, cảm thấy bản thân đều không đảm đương được cảm tạ của Bách Lí Khinh Miểu.

Văn Nhân Ách nói với Bách Lí Khinh Miểu đang ôm Cừu Tùng Tuyết thương tâm:

"Ngươi đừng quá an tâm vội, ta mới đang kiểm nghiệm suy đoán thôi, để tìm được Tiên Linh Huyễn Cảnh ngươi còn phải bị thương chán."

Dứt lời hắn cầm Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng, buộc mảnh lụa bạc đó lên eo Bách Lí Khinh Miểu, đồng thời một chưởng sau cổ đánh ngất Bách Lí Khinh Miểu. Văn Nhân Ách coi Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng như cái cần câu, treo Bách Lí Khinh Miểu hôn mê đung đưa dưới huyền nhai.

Lúc này Văn Nhân Ách lớn mật không đi theo nguyên tác nữa, làm ngược lại, chữa khỏi vết thương trong sách nói, mặc kệ Tiên Linh Huyễn Cảnh đã biến mất, tự mình đả thương Bách Lí Khinh Miểu, treo trên vách núi.

Hoàn cảnh khác hoàn toàn với trong sách liệu Tiên Linh Huyễn Cảnh có xuất hiện lại không?

Ân Hàn Giang vạn sự tự hỏi khó hiểu nói:

"Tôn thượng, thế này để làm gì ạ?"

Theo lý thuyết, Tiên Linh Huyễn Cảnh xuất hiện vốn là sự kiện ngàn năm khó gặp, bọn họ may mắn gặp được một lần đã là tạo hoá. Ai ngờ Văn Nhân Ách để vuột mất cơ hội này rồi, ảo cảnh đó lại sẽ xuất hiện lần hai!

"Đi vào rồi nói sau."

Văn Nhân Ách không giải thích, Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng trong tay lay động, cuốn lấy mình và Ân Hàn Giang, đi theo Bách Lí Khinh Miểu ở đầu kia tiến vào ảo cảnh.

Cừu Tùng Tuyết không được buộc với Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng không cam lòng yếu thế, không màng đến cánh tay khuyết tật cũng nhảy xuống vực sâu, ai ngờ Tiên Linh Huyễn Cảnh căn bản không thèm để ý đến nàng, nhập khẩu ba người xong thì quyết đoán biến mất. Cừu Tùng Tuyết rơi xuống vực bị áp chế pháp lực, không thể phi hành, lại không túm được dây leo, "tùm" một cái rơi xuống biển.

Trong ảo cảnh, Văn Nhân Ách cuốn Bách Lí Khinh Miểu đang hôn mê như cái bánh chưng, khiêng trên vai, nhìn cửa vào đã đóng nói:

"Quả nhiên Cừu Tùng Tuyết không thể theo vào."

"Rõ ràng nàng theo sát chúng ta, nhưng lực hấp dẫn lúc nãy hoàn toàn bỏ qua nàng." Ân Hàn Giang khó hiểu nói.

"Người Tiên Linh Huyễn Cảnh muốn hút vào chỉ có mình Bách Lí Khinh Miểu thôi." Văn Nhân Ách chỉ "bánh chưng Bách Lí Khinh Miểu" nói, "Nếu không phải chúng ta bị trói buộc với pháp khí bản mạng của nàng không tách ra được thì cũng không thể vào nơi này."

Nguyên tác, Văn Nhân Ách ôm chặt Bách Lí Khinh Miểu hôn mê, đương nhiên không tách ra. Lần này Văn Nhân Ách cố ý ném lại Cừu Tùng Tuyết, chính là để nghiệm chứng có phải Tiên Linh Huyễn Cảnh chỉ nhắm vào Bách Lí Khinh Miểu hay không?

Xem ra tất cả thiên tài địa bảo trên thế gian này đều ưu ái nữ chính, không biết là do thích bản thân nàng một thiên sinh thần, hay là muốn hấp thu sức mạnh của nàng đây?

Tiên Linh Huyễn Cảnh này là cung điện ở một góc Tiên Giới nào đó, phạm vi họ có thể di chuyển chỉ là trong toà điện phủ lượn lờ tiên khí và đình viện sơn thuỷ ngoài cung điện, ra xa hơn bị sương trắng bao phủ, có trận pháp cường đại bảo hộ, bọn họ không thể rời khỏi được.

Trong đình viện có một con chim nhỏ màu đỏ, chim nhỏ chỉ có một chân, đang đứng trên một cái cây mọc đầy quả mọng cũng màu đỏ chợp mắt.

Trong dòng sông hẹp ven đó có một con cá chép màu xanh lá, thỉnh thoảng há miệng ăn quả mọng rơi xuống, vui vẻ lắc lư cái đuôi. Trên núi giả ven sông có một con rùa màu vàng đất, một con mèo màu trắng dùng móng vuốt cào mai rùa, lật nó qua lại, lấy mai rùa mài móng.

Hai người cách cửa sổ của cung điện nhìn ra ngoài đình viện, không tự nhiên rời khỏi vị trí. Ân Hàn Giang theo dõi mấy con vật trái lo phải nghĩ mãi, do dự hỏi:

"Tôn thượng, tứ thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, tuy ở Tiên giới hẳn cũng là chí cao vô thượng, chúng trấn thủ tứ phương, ổn định trụ trời, rất ít khả năng đồng thời cùng xuất hiện trong một cái đình viện nhỏ ở Tiên giới?"

Văn Nhân Ách mở "Ngược luyến phong hoa" ra lật lật nói:

"Thú vị một điều là ảo cảnh trong sách ghi lại hoàn toàn khác với những gì chúng ta đang nhìn thấy."

Bọn họ hẳn là sẽ tiến vào một cái sơn động tối om, trong động có ngàn vạn yêu thú bảo hộ, miệng vết thương Bách Lí Khinh Miểu bị dơi máu cắn chưa khỏi, mùi máu tươi hấp dẫn đến không ít yêu thú, Văn Nhân Ách vì bảo vệ nữ chính mà chủ động tấn công, liều mạng chém giết yêu thú, hai người chật vật trốn tránh trong động, cuối cùng cũng tìm được khối Phá Nhạc Vẫn Thiết to đùng ở sâu trong sơn động.

Phá Nhạc Vẫn Thiết loé ánh sáng lạnh, không cho họ đụng vào, Văn Nhân Ách dùng sát khí trong Thất Sát Kích trấn áp mới thu phục được Phá Nhạc Vẫn Thiết, sau khi hai người lấy nguyên liệu, Bách Lí Khinh Miểu tìm được thảo dược giải độc đắp lên miệng vết thương, cầm máu nhanh chóng, lối ra ảo cảnh xuất hiện, Văn Nhân Ách cõng nàng rời khỏi ảo cảnh.

Lặp lại nội dung truyện một lần, Văn Nhân Ách nói:

"Có hai điểm khác biệt, thứ nhất, lúc này Bách Lí Khinh Miểu đang hôn mê; thứ hai, nàng không trúng độc đổ máu."

Hai dạng thương thế khác nhau, đổi lấy hai loại cảnh tượng Tiên Linh Huyễn Cảnh.

"Nơi này so với trong sách ghi lại, là hai địa điểm khác nhau hay là hai mặt khác nhau của cùng một địa điểm?" Ân Hàn Giang tiện tay cầm khối sắt đặt trên chiếc bàn trong điện phủ lên hỏi.

Văn Nhân Ách đón lấy khối sắt cười cười: "Phá Nhạc Vẫn Thiết."

Phá Nhạc Vẫn Thiết từng phải trả qua ngàn khó vạn hiểm mới tìm được thế nhưng lúc này lại ngoan ngoãn nằm trên bàn để cho người ta lấy.

Bách Lí Khinh Miểu đang hôn mê bị đặt trên một cái giường ở mé điện, Văn Nhân Ách thu Phá Nhạc Vẫn Thiết nhìn nàng, không chắc chắn lắm nếu nàng tỉnh lại hoàn cảnh có thay đổi không.

Trước đó khi dơi máu cắn nàng bị thương, Văn Nhân Ách không cảm nhận được gì khác thường từ máu của nàng, nhưng cũng không thể hiện rằng những vật sống khác không phát hiện được.

Vì thế Văn Nhân Ách dùng chân khí cắt một vết thương trên cánh tay Bách Lí Khinh Miểu, máu tươi chảy ra, bốn phía không có gì thay đổi.

Văn Nhân Ách nghĩ nghĩ, nâng tay bức huyết sát khí mình lưu lại trong người Bách Lí Khinh Miểu ra. Bách Lí Khinh Miểu dụi mắt tỉnh lại, sợ hãi kêu:

"Đây là đâu? Sao lại tối như vậy?"

Trong tích tắc nàng mở mắt, hình ảnh trong tiên cảnh biến mất, chuyển thành một sơn động tối om.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện