Tầm mắt Trầm Ngọc giao với Lăng Yên, cách một khoảng thời gian khoảng chừng bằng một cơn gió nhẹ phất qua, hắn mở miệng nói:“Ta đưa ngươi về.”
Đã rất lâu rồi Lăng Yên chưa được người ta đối xử kiểu thế, đầu tiên nàng ngưng mắt nhìn Trầm Ngọc một lát, sau đó mới nhướng mày cười đáp:“Được, ngươi đưa ta về.”
Bèo nước gặp nhau, nếu hai người đều cùng bị tống xuất đến đây, Lăng Yên cảm thấy mình cũng không thể nào bỏ mặc tên người phàm này được, liền đi xuống núi cùng hắn.
Không biết có phải nhờ người trẻ tuổi kia không, mà lúc này trong An Nhạc trấn không còn tên yêu quái nào nữa, mọi người trong trấn bắt đầu tu sửa mấy căn nhà bị yêu quái phá hư, tứ phía náo động vô cùng. Trong dòng người hối hả đến đến đi đi ấy, Lăng Yên quay đầu nói với Trầm Ngọc:“Nhà ta cũng khá gần đây, nơi này an toàn rồi, ngươi không cần đưa ta nữa.”
Trầm Ngọc nhìn cảnh trí xung quanh, rốt cuộc nhẹ giọng nói:“Ừ.”
“Ta đi trước nhé.” Lăng Yên nói.
Nàng cũng không đợi Trầm Ngọc đáp lại liền xoay người rời đi, chẳng qua vừa mới bước ra hai bước lại quay đầu lại, nói, “Ngươi cũng về sớm đi, từ đây đi đến trấn bên sợ là còn phải mất không ít thời gian.”
Trầm Ngọc buông mắt, nhìn không ra cảm xúc, “...... Ừ.”
Lăng Yên cười cười rời đi.
Thẳng đến khi bóng dáng của Lăng Yên hoàn toàn biến mất, Trầm Ngọc mới thoáng nhăn mày sầu não, đứng trên con đường đông đúc đầy người, tầm mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, lại không biết rốt cuộc nên chọn con đường nào.
***
Sau khi tạm biệt Trầm Ngọc, Lăng Yên đầu tiên là đi đến một nơi bí mật trong khu rừng ngoài trấn.
Cánh rừng này không lớn, nhưng cây cối lại rất rậm rạp, che kín khu vực bên trong. Lăng Yên vẽ một đạo ma chú, mở trận pháp, chẳng mấy chốc đã liên lạc được với ma tướng Thanh Minh ở đầu kia Ma giới.
Mất khoảng nửa canh giờ, Lăng Yên mới kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện mà mình nghe được thấy được tại An Nhạc trấn hai ngày gần đây, sau đó nói: “Chuyện ở Đông Thiên các gần như đã có thể xác định là do Yêu giới gây nên, ngươi cứ tiếp tục điều tra theo hướng này. Nếu bọn họ không có át chủ bài, nhất định sẽ không dám cả gan trêu chọc hai giới Thần Ma như vậy, ngươi phải cẩn thận.”
Thanh Minh nghe được, liên tục vâng dạ, cuối cùng mới nói:“Ma tôn đại nhân, khi nào ngài về?”
“Hai ngày nữa.” Lăng Yên trầm ngâm nói,“Gặp Thu Linh rồi ta sẽ đi.”
Thanh Minh chần chờ tựa như còn muốn nói gì nữa, Lăng Yên lại hỏi: “Sao?”
“Thuộc hạ nghe nói...... Thần giới bên kia cũng đang điều tra vụ việc đám yêu quái ở An Nhạc trấn này.”
“Ồ, vậy là người Thần giới cũng không quá ngốc.” Lăng Yên thuận miệng nói,“Người Thần giới đang điều tra chuyện này là ai?”
Thanh Minh:“...... Nghe nói là Thần tôn.”
Chuyện này lại vượt xa khỏi dự kiến của Lăng Yên: “Phượng Hoàng nhỏ khoái mổ người ấy hả? Hắn tự mình xông pha cơ à?”
“Vâng.”
“Ta biết rồi.” Kinh ngạc qua đi, Lăng Yên cũng không truy vấn nữa, mặc kệ ai đến, đối với Lăng Yên mà nói đều không phải là chuyện gì đáng lo, cùng lắm thì nàng lại đánh một trận với con phượng hoàng nhỏ kia, báo thù cho cái tay bị mổ. Nàng tiếp tục dặn dò thêm vài câu, bảo Thanh Minh sau khi điều tra ra kết quả thì liên lạc lại, Thanh Minh lập tức đáp ứng, Lăng Yên phất tay, hồng mang trước mắt hạ xuống, trận pháp liên lạc liền bị cắt đứt.
Những chuyện cần dặn đều đã dặn xong, Lăng Yên đi ra bìa rừng, đi làm chuyện mình muốn làm mà chưa làm xong.
Lăng Yên đến An Nhạc trấn, vốn là vì tế bái một người.
Chuyện này là chuyện mỗi năm nàng đều phải làm, lại không nghĩ rằng lần này vào trấn sẽ gặp chuyện, vì thế việc này bị chậm lại, cho đến tận bây giờ.
Sau khi nàng rời khỏi khu rừng, liền ghé quán rượu ven đường mua một ít rượu, sau đó đi tới một khu rừng trúc hẻo lánh ở ngoại ô.
Sâu trong khu rừng trúc ấy chính là mộ của Thu Linh, đó là nơi mà trước kia Lăng Yên đã chọn, vì ở đó yên lặng, sẽ không có ai đến quấy rầy. Nhưng khiến Lăng Yên không dự đoán được là, lúc nàng đến đấy, lại phát hiện ra có một người đang đứng trước mộ.
Đó không phải ai khác mà chính là Trầm Ngọc vừa mới chào tạm biệt Lăng Yên cách đây không lâu.
Trầm Ngọc đang cúi đầu nhìn tấm bia đá không khắc chữ trên ngôi mộ kia, trong tay bưng một bình ngọc, rót thứ trong bình lên phần đất trên mộ, dường như đang yên lặng tế bái.
Lăng Yên nhìn động tác của hắn, bất giác thoáng kinh ngạc, chậm rãi đi qua:“Ngươi quen nàng à?”
Trầm Ngọcsớm đã phát hiện ra Lăng Yên đến, hắn lắc đầu nói:“Không biết,chỉ là trên đường đi ngang qua đây, thấy bốn bề vắng lặng, nghĩ là người này ở đây nhất định cảm thấy rất tịch mịch, liền muốn trò chuyện với người này một chút.”
Lăng Yênthật không ngờ Trầm Ngọc sẽ nói như vậy. Nàng chỉ mới quen Trầm Ngọc trong sơn động, đến bây giờ, hai người từng nói với nhau không ít chuyện, nhưng đến tận lúc này nàng mới nghiêm túc ngắm nhìn diện mạo đối phương.
“Không phải ngươi ở trong trấn An Nhạc à, sao lại đi đến nơi hẻo lánh này?” Lăng Yên hỏi.
Trầm Ngọc im lặng, hắn thật sự không muốn nhớ lại toàn bộ quá trình đi lạc mới vừa rồi của mình.
Lăng Yên đại khái là không hề có thói quen nghe người khác nói chuyện, chỉ lo nêu ra thắc mắc của mình rồi lại nói tiếp: “Người chôn ở đây, ngươi không biết, nhưng ta biết.”
“Nàng là bằng hữu của ta, hôm nay là ngày giỗ của nàng.” Lăng Yên đi thẳng đến trước mộ, sóng vai đứng chung với Trầm Ngọc, hai người cùng ngưng mắt nhìn tấm biađá không tên kia, dường như có vô vàn suy nghĩ đang ùn ùn kéo tới.
Tiếng ve kêu vang lên giữa khu rừng vắng lặng, tay áo Lăng Yên tung bay theo gió, khóe môi nàng khẽ cong, nhỏ giọng nói: “Ta đến để tế bái nàng.”
Trầm Ngọc ghé mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, từ sườn mặt nhìn nghiêng kia tựa như có thể đọc ra một ít ý cô đơn.
Lăng Yên xốc xốc vò rượu trong tay, định rót hết vò rượu xuống đất, nhưng nàng còn chưa có động tác, lại dường như đã phát giác ra điều gì, chợt quay sang Trầm Ngọc hỏi: “Ngươi vừa rót rượu gì cho nàng thế, sao ngửi mùi có vẻ ngòn ngọt?”
Trầm Ngọc:“......” Tại Thần giới không ai chịu để hắn uống rượu, trên người hắn đương nhiên không có rượu riếc gì, thứ đổ xuống lúc nãy chính là rượu quỳnh tiên lộ hắn mang theo trước khi rời khỏi Thần giới, còn lại nửa bình, hắn đổ hết xuống đây.
“Đó là rượu đặc chế của quê nhà ta.” Trầm Ngọc giải thích qua loa.
Không biết Lăng Yên có nghe Trầm Ngọc giải thích hay không, nàng như chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cười nói: “Ngươi có thích ai không?”
Trầm Ngọc thoáng hoảng hốt, ngẫm nghĩ về vấn đề có vẻ vô cùng xa xôi với mình này, sau đó lập tức lắc đầu:“Không có.”
“Ta cũng không có, cho nên ta cũng không hiểu được nàng.” Lăng Yên mở bình rượu ra, hương rượu thoáng chốc lan tỏa khắp nơi. Nàng rót hết bình rượu lên phần đất trước mặt, rồi chợt như đang tán dóc với bạn tốt, cười nói, “Nàng ấy à, vì muốn được ở cùng với người mình thích mà vứt bỏ toàn bộ mọi thứ nàng vốn có, biến mình thành một người thường triệt triệt để để, chỉ muốn nắm tay người kia, cả đời sống một cuộc sống thường dân.”
“Có thể gặp một người mà mình thích đến vậy, thích đến mức vì hắn mà hy sinh nhiều đến thế, nghe ra có phải thực khiến người ta hâm mộ hay không?” Lăng Yên hỏi Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc chần chờ một lát, gật đầu, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
Lăng Yên cười, cười đến mức có chút hoảng hốt:“Nhưng sau khi nàng biến thành một người bình thường rồi, nàng liền gặp phải khó khăn của người thường. Bọn họ sống với nhau chưa được quá hai năm, nàng đã bị một tên cướp bình thường giết chết, còn nam nhân nàng thích thì trốn được nên sống sót, đau khổ vì nàng hai năm, sau đó liền thành thân với một cô nương trấn bên.”
“Ngươi nói xem, có phải nàng dại dột kinh khủng hay không? Tự giày vò bản thân, làm nhiều chuyện như vậy, kết quả lại chẳng được gì cả, thậm chí còn dâng cả mạng của mình.” Lăng Yên nói.
Trầm Ngọc không biết nên trả lời thế nào.
Lăng Yên hít một tiếng,“Bình thường cũng chỉ có mình ta đến gặp nàng, nhiều năm như vậy rồi, ngươi đại khái chính là người thứ hai. Ta đoán, thấy ngươi chắc nàng rất vui vẻ.”
Trầm Ngọc nhìn tấm bia đá vuông vức trước mắt, nhưng thật không tưởng tượng ra được người được chôn trong đó có bộ dạng thế nào.
Lăng Yên bật cười, nhìn nhìn sắc trời, nói:“Trễ thế rồi cơ à. Ngươi có về không?”
Trầm Ngọc lắc đầu, không phải hắn không muốn về, mà là hắn không biết về thế nào.
Lăng Yên nhân tiện nói:“Ta đây mời ngươi uống rượu nhé?”
Trầm Ngọc không tỏ vẻ gì, duy chỉ có đôi mắt là sáng bừng lên. Trong cuộc đời 900 năm qua, hắn chưa bao giờ uống rượu hết.
Lăng Yên là người có tính nói một không hai, sau khi tế bái xong liền lập tức kéo Trầm Ngọc đi chung đến quán rượu. Hai người vào trong quán rượu đơn sơ ấy, ngồi xuống,gọi tiểu nhị mang hai bình rượu đến. Lăng Yên rót một chén cho Trầm Ngọc, lại tự mình rót đầy một chén, hai người nâng chén cụng qua loa, Lăng Yên liền ngửa đầu uống.
Trầm Ngọc ngồi đối diện Lăng Yên, hai tay bưng chén rượu, từ tốn nhấp một ngụm nhỏ.
Chỉ một ngụm nhỏ như vậy mà hắn cũng không nhịn được ho sặc sụa.
“Đừng đùa chứ, ngươi không biết uống rượu?” Lăng Yên uống xong chén rượu của mình, thấy bộ dáng Trầm Ngọc như thế, nở nụ cười.
Trầm Ngọc ho một lúc mới dừng lại được, hơi mím môi nhíu mày, lại không buông chén ra, từ tốn nhấp thêm ngụm nữa, tuy dáng vẻ uống không được thoải mái cho lắm, nhưng cũng vẫn uống cạn rượu trong chén, một giọt không rơi.
Lăng Yên bật cười nhìn hắn, quơ quơ một vò rượu khác trong tay,“Uống nữa không?”
Trầm Ngọc uống xong chén rượu, ánh mắt trầm tĩnh trong trẻo, thoạt trông như ngôi sao sáng nhất trên chín tầng trời. Hắn gật đầu nhỏ giọng nói:“Uống.”
Hai người ở quán rượu uống cả một đêm, cạnh bàn bày đầy bình rượu rỗng, đợi đến khi chân trời dâng lên chút ánh sáng nhàn nhạt, vò rượu cuối cùng rốt cuộc cũng thấy đáy.
Lăng Yên dốc dốc vò rượu rỗng bên cạnh, dường như vẫn còn thấy chưa đủ, còn Trầm Ngọc uống nhiều rượu như vậy nhưng nhìn qua vẫn có vẻ tỉnh táo, hắn nhỏ giọng nói: “Tìm bọn họ gọi thêm vài bình chứ?”
“Hết rồi, rượu trong tiệm đều bị chúng ta uống hết rồi.” Lăng Yên ném vò rượu không, quay đầu nhìn Trầm Ngọc.
Bình thường Trầm Ngọc nhìn có vẻ rất trầm tĩnh, khi uống rượu vào, đôi mắt trong vắt kia lại toát ra rất nhiều cảm xúc. Hắn nhíu chặt mày, như đang nghiêm túc tự hỏi phải đi đâu tìm thêm rượu về cho nàng. Lăng Yên cách hắn rất gần, gần đến mức có thể thấy rõ làn da trắn nõn của hắn vì rượu mà nổi lên màu hồng nhàn nhạt, thấy rõ hàng mi cong cong của hắn nhẹ nhàng rung động, thấy rõ hình ảnh của chính bản thân mình trong mắt hắn.
Sau đó, không biết tại sao mà đột nhiên nàng nhớ đến lời mình từng nói trước mộ Thu Linh.
Nhớ đến lời Thu Linh nói với nàng trước khi chết.
“Ngươi từng nghĩ tới chuyện sẽ thích một người sao?”
Những lời này như một hạt mầm ngoan cố dây dưa, chiếm một chỗ nhỏ nhoi trong lòng nàng.
Nàng xác định, trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thích ai, nhưng hiện tại, vào lúc này, nàng nhìn Trầm Ngọc, xác định lòng mình thoáng chốc rung động.
Cảm giác này cũng không quá tệ.
Khóe môi Lăng Yên nở nụ cười nhàn nhạt, nàng chớp chớp mắt, cách một cái bàn, bất chợt nghiêng người kéo lấy cổ đối phương, cương quyết đến mức có vẻ liều lĩnh, hôn lên đôi môi còn vương mùi rượu của hắn.
Đã rất lâu rồi Lăng Yên chưa được người ta đối xử kiểu thế, đầu tiên nàng ngưng mắt nhìn Trầm Ngọc một lát, sau đó mới nhướng mày cười đáp:“Được, ngươi đưa ta về.”
Bèo nước gặp nhau, nếu hai người đều cùng bị tống xuất đến đây, Lăng Yên cảm thấy mình cũng không thể nào bỏ mặc tên người phàm này được, liền đi xuống núi cùng hắn.
Không biết có phải nhờ người trẻ tuổi kia không, mà lúc này trong An Nhạc trấn không còn tên yêu quái nào nữa, mọi người trong trấn bắt đầu tu sửa mấy căn nhà bị yêu quái phá hư, tứ phía náo động vô cùng. Trong dòng người hối hả đến đến đi đi ấy, Lăng Yên quay đầu nói với Trầm Ngọc:“Nhà ta cũng khá gần đây, nơi này an toàn rồi, ngươi không cần đưa ta nữa.”
Trầm Ngọc nhìn cảnh trí xung quanh, rốt cuộc nhẹ giọng nói:“Ừ.”
“Ta đi trước nhé.” Lăng Yên nói.
Nàng cũng không đợi Trầm Ngọc đáp lại liền xoay người rời đi, chẳng qua vừa mới bước ra hai bước lại quay đầu lại, nói, “Ngươi cũng về sớm đi, từ đây đi đến trấn bên sợ là còn phải mất không ít thời gian.”
Trầm Ngọc buông mắt, nhìn không ra cảm xúc, “...... Ừ.”
Lăng Yên cười cười rời đi.
Thẳng đến khi bóng dáng của Lăng Yên hoàn toàn biến mất, Trầm Ngọc mới thoáng nhăn mày sầu não, đứng trên con đường đông đúc đầy người, tầm mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, lại không biết rốt cuộc nên chọn con đường nào.
***
Sau khi tạm biệt Trầm Ngọc, Lăng Yên đầu tiên là đi đến một nơi bí mật trong khu rừng ngoài trấn.
Cánh rừng này không lớn, nhưng cây cối lại rất rậm rạp, che kín khu vực bên trong. Lăng Yên vẽ một đạo ma chú, mở trận pháp, chẳng mấy chốc đã liên lạc được với ma tướng Thanh Minh ở đầu kia Ma giới.
Mất khoảng nửa canh giờ, Lăng Yên mới kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện mà mình nghe được thấy được tại An Nhạc trấn hai ngày gần đây, sau đó nói: “Chuyện ở Đông Thiên các gần như đã có thể xác định là do Yêu giới gây nên, ngươi cứ tiếp tục điều tra theo hướng này. Nếu bọn họ không có át chủ bài, nhất định sẽ không dám cả gan trêu chọc hai giới Thần Ma như vậy, ngươi phải cẩn thận.”
Thanh Minh nghe được, liên tục vâng dạ, cuối cùng mới nói:“Ma tôn đại nhân, khi nào ngài về?”
“Hai ngày nữa.” Lăng Yên trầm ngâm nói,“Gặp Thu Linh rồi ta sẽ đi.”
Thanh Minh chần chờ tựa như còn muốn nói gì nữa, Lăng Yên lại hỏi: “Sao?”
“Thuộc hạ nghe nói...... Thần giới bên kia cũng đang điều tra vụ việc đám yêu quái ở An Nhạc trấn này.”
“Ồ, vậy là người Thần giới cũng không quá ngốc.” Lăng Yên thuận miệng nói,“Người Thần giới đang điều tra chuyện này là ai?”
Thanh Minh:“...... Nghe nói là Thần tôn.”
Chuyện này lại vượt xa khỏi dự kiến của Lăng Yên: “Phượng Hoàng nhỏ khoái mổ người ấy hả? Hắn tự mình xông pha cơ à?”
“Vâng.”
“Ta biết rồi.” Kinh ngạc qua đi, Lăng Yên cũng không truy vấn nữa, mặc kệ ai đến, đối với Lăng Yên mà nói đều không phải là chuyện gì đáng lo, cùng lắm thì nàng lại đánh một trận với con phượng hoàng nhỏ kia, báo thù cho cái tay bị mổ. Nàng tiếp tục dặn dò thêm vài câu, bảo Thanh Minh sau khi điều tra ra kết quả thì liên lạc lại, Thanh Minh lập tức đáp ứng, Lăng Yên phất tay, hồng mang trước mắt hạ xuống, trận pháp liên lạc liền bị cắt đứt.
Những chuyện cần dặn đều đã dặn xong, Lăng Yên đi ra bìa rừng, đi làm chuyện mình muốn làm mà chưa làm xong.
Lăng Yên đến An Nhạc trấn, vốn là vì tế bái một người.
Chuyện này là chuyện mỗi năm nàng đều phải làm, lại không nghĩ rằng lần này vào trấn sẽ gặp chuyện, vì thế việc này bị chậm lại, cho đến tận bây giờ.
Sau khi nàng rời khỏi khu rừng, liền ghé quán rượu ven đường mua một ít rượu, sau đó đi tới một khu rừng trúc hẻo lánh ở ngoại ô.
Sâu trong khu rừng trúc ấy chính là mộ của Thu Linh, đó là nơi mà trước kia Lăng Yên đã chọn, vì ở đó yên lặng, sẽ không có ai đến quấy rầy. Nhưng khiến Lăng Yên không dự đoán được là, lúc nàng đến đấy, lại phát hiện ra có một người đang đứng trước mộ.
Đó không phải ai khác mà chính là Trầm Ngọc vừa mới chào tạm biệt Lăng Yên cách đây không lâu.
Trầm Ngọc đang cúi đầu nhìn tấm bia đá không khắc chữ trên ngôi mộ kia, trong tay bưng một bình ngọc, rót thứ trong bình lên phần đất trên mộ, dường như đang yên lặng tế bái.
Lăng Yên nhìn động tác của hắn, bất giác thoáng kinh ngạc, chậm rãi đi qua:“Ngươi quen nàng à?”
Trầm Ngọcsớm đã phát hiện ra Lăng Yên đến, hắn lắc đầu nói:“Không biết,chỉ là trên đường đi ngang qua đây, thấy bốn bề vắng lặng, nghĩ là người này ở đây nhất định cảm thấy rất tịch mịch, liền muốn trò chuyện với người này một chút.”
Lăng Yênthật không ngờ Trầm Ngọc sẽ nói như vậy. Nàng chỉ mới quen Trầm Ngọc trong sơn động, đến bây giờ, hai người từng nói với nhau không ít chuyện, nhưng đến tận lúc này nàng mới nghiêm túc ngắm nhìn diện mạo đối phương.
“Không phải ngươi ở trong trấn An Nhạc à, sao lại đi đến nơi hẻo lánh này?” Lăng Yên hỏi.
Trầm Ngọc im lặng, hắn thật sự không muốn nhớ lại toàn bộ quá trình đi lạc mới vừa rồi của mình.
Lăng Yên đại khái là không hề có thói quen nghe người khác nói chuyện, chỉ lo nêu ra thắc mắc của mình rồi lại nói tiếp: “Người chôn ở đây, ngươi không biết, nhưng ta biết.”
“Nàng là bằng hữu của ta, hôm nay là ngày giỗ của nàng.” Lăng Yên đi thẳng đến trước mộ, sóng vai đứng chung với Trầm Ngọc, hai người cùng ngưng mắt nhìn tấm biađá không tên kia, dường như có vô vàn suy nghĩ đang ùn ùn kéo tới.
Tiếng ve kêu vang lên giữa khu rừng vắng lặng, tay áo Lăng Yên tung bay theo gió, khóe môi nàng khẽ cong, nhỏ giọng nói: “Ta đến để tế bái nàng.”
Trầm Ngọc ghé mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, từ sườn mặt nhìn nghiêng kia tựa như có thể đọc ra một ít ý cô đơn.
Lăng Yên xốc xốc vò rượu trong tay, định rót hết vò rượu xuống đất, nhưng nàng còn chưa có động tác, lại dường như đã phát giác ra điều gì, chợt quay sang Trầm Ngọc hỏi: “Ngươi vừa rót rượu gì cho nàng thế, sao ngửi mùi có vẻ ngòn ngọt?”
Trầm Ngọc:“......” Tại Thần giới không ai chịu để hắn uống rượu, trên người hắn đương nhiên không có rượu riếc gì, thứ đổ xuống lúc nãy chính là rượu quỳnh tiên lộ hắn mang theo trước khi rời khỏi Thần giới, còn lại nửa bình, hắn đổ hết xuống đây.
“Đó là rượu đặc chế của quê nhà ta.” Trầm Ngọc giải thích qua loa.
Không biết Lăng Yên có nghe Trầm Ngọc giải thích hay không, nàng như chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cười nói: “Ngươi có thích ai không?”
Trầm Ngọc thoáng hoảng hốt, ngẫm nghĩ về vấn đề có vẻ vô cùng xa xôi với mình này, sau đó lập tức lắc đầu:“Không có.”
“Ta cũng không có, cho nên ta cũng không hiểu được nàng.” Lăng Yên mở bình rượu ra, hương rượu thoáng chốc lan tỏa khắp nơi. Nàng rót hết bình rượu lên phần đất trước mặt, rồi chợt như đang tán dóc với bạn tốt, cười nói, “Nàng ấy à, vì muốn được ở cùng với người mình thích mà vứt bỏ toàn bộ mọi thứ nàng vốn có, biến mình thành một người thường triệt triệt để để, chỉ muốn nắm tay người kia, cả đời sống một cuộc sống thường dân.”
“Có thể gặp một người mà mình thích đến vậy, thích đến mức vì hắn mà hy sinh nhiều đến thế, nghe ra có phải thực khiến người ta hâm mộ hay không?” Lăng Yên hỏi Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc chần chờ một lát, gật đầu, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
Lăng Yên cười, cười đến mức có chút hoảng hốt:“Nhưng sau khi nàng biến thành một người bình thường rồi, nàng liền gặp phải khó khăn của người thường. Bọn họ sống với nhau chưa được quá hai năm, nàng đã bị một tên cướp bình thường giết chết, còn nam nhân nàng thích thì trốn được nên sống sót, đau khổ vì nàng hai năm, sau đó liền thành thân với một cô nương trấn bên.”
“Ngươi nói xem, có phải nàng dại dột kinh khủng hay không? Tự giày vò bản thân, làm nhiều chuyện như vậy, kết quả lại chẳng được gì cả, thậm chí còn dâng cả mạng của mình.” Lăng Yên nói.
Trầm Ngọc không biết nên trả lời thế nào.
Lăng Yên hít một tiếng,“Bình thường cũng chỉ có mình ta đến gặp nàng, nhiều năm như vậy rồi, ngươi đại khái chính là người thứ hai. Ta đoán, thấy ngươi chắc nàng rất vui vẻ.”
Trầm Ngọc nhìn tấm bia đá vuông vức trước mắt, nhưng thật không tưởng tượng ra được người được chôn trong đó có bộ dạng thế nào.
Lăng Yên bật cười, nhìn nhìn sắc trời, nói:“Trễ thế rồi cơ à. Ngươi có về không?”
Trầm Ngọc lắc đầu, không phải hắn không muốn về, mà là hắn không biết về thế nào.
Lăng Yên nhân tiện nói:“Ta đây mời ngươi uống rượu nhé?”
Trầm Ngọc không tỏ vẻ gì, duy chỉ có đôi mắt là sáng bừng lên. Trong cuộc đời 900 năm qua, hắn chưa bao giờ uống rượu hết.
Lăng Yên là người có tính nói một không hai, sau khi tế bái xong liền lập tức kéo Trầm Ngọc đi chung đến quán rượu. Hai người vào trong quán rượu đơn sơ ấy, ngồi xuống,gọi tiểu nhị mang hai bình rượu đến. Lăng Yên rót một chén cho Trầm Ngọc, lại tự mình rót đầy một chén, hai người nâng chén cụng qua loa, Lăng Yên liền ngửa đầu uống.
Trầm Ngọc ngồi đối diện Lăng Yên, hai tay bưng chén rượu, từ tốn nhấp một ngụm nhỏ.
Chỉ một ngụm nhỏ như vậy mà hắn cũng không nhịn được ho sặc sụa.
“Đừng đùa chứ, ngươi không biết uống rượu?” Lăng Yên uống xong chén rượu của mình, thấy bộ dáng Trầm Ngọc như thế, nở nụ cười.
Trầm Ngọc ho một lúc mới dừng lại được, hơi mím môi nhíu mày, lại không buông chén ra, từ tốn nhấp thêm ngụm nữa, tuy dáng vẻ uống không được thoải mái cho lắm, nhưng cũng vẫn uống cạn rượu trong chén, một giọt không rơi.
Lăng Yên bật cười nhìn hắn, quơ quơ một vò rượu khác trong tay,“Uống nữa không?”
Trầm Ngọc uống xong chén rượu, ánh mắt trầm tĩnh trong trẻo, thoạt trông như ngôi sao sáng nhất trên chín tầng trời. Hắn gật đầu nhỏ giọng nói:“Uống.”
Hai người ở quán rượu uống cả một đêm, cạnh bàn bày đầy bình rượu rỗng, đợi đến khi chân trời dâng lên chút ánh sáng nhàn nhạt, vò rượu cuối cùng rốt cuộc cũng thấy đáy.
Lăng Yên dốc dốc vò rượu rỗng bên cạnh, dường như vẫn còn thấy chưa đủ, còn Trầm Ngọc uống nhiều rượu như vậy nhưng nhìn qua vẫn có vẻ tỉnh táo, hắn nhỏ giọng nói: “Tìm bọn họ gọi thêm vài bình chứ?”
“Hết rồi, rượu trong tiệm đều bị chúng ta uống hết rồi.” Lăng Yên ném vò rượu không, quay đầu nhìn Trầm Ngọc.
Bình thường Trầm Ngọc nhìn có vẻ rất trầm tĩnh, khi uống rượu vào, đôi mắt trong vắt kia lại toát ra rất nhiều cảm xúc. Hắn nhíu chặt mày, như đang nghiêm túc tự hỏi phải đi đâu tìm thêm rượu về cho nàng. Lăng Yên cách hắn rất gần, gần đến mức có thể thấy rõ làn da trắn nõn của hắn vì rượu mà nổi lên màu hồng nhàn nhạt, thấy rõ hàng mi cong cong của hắn nhẹ nhàng rung động, thấy rõ hình ảnh của chính bản thân mình trong mắt hắn.
Sau đó, không biết tại sao mà đột nhiên nàng nhớ đến lời mình từng nói trước mộ Thu Linh.
Nhớ đến lời Thu Linh nói với nàng trước khi chết.
“Ngươi từng nghĩ tới chuyện sẽ thích một người sao?”
Những lời này như một hạt mầm ngoan cố dây dưa, chiếm một chỗ nhỏ nhoi trong lòng nàng.
Nàng xác định, trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thích ai, nhưng hiện tại, vào lúc này, nàng nhìn Trầm Ngọc, xác định lòng mình thoáng chốc rung động.
Cảm giác này cũng không quá tệ.
Khóe môi Lăng Yên nở nụ cười nhàn nhạt, nàng chớp chớp mắt, cách một cái bàn, bất chợt nghiêng người kéo lấy cổ đối phương, cương quyết đến mức có vẻ liều lĩnh, hôn lên đôi môi còn vương mùi rượu của hắn.
Danh sách chương