“Chuyện gì vậy?!” Bỗng dưng nhìn thấy một đám người đông nghịt bất chợt xông vào bao vây, Bộ Duyên Khê nhảy dựng lên, đề phòng nhìn bọn họ.
Đám người đột nhiên xuất hiện này thoạt trông cũng giống người thường thôi, nhưng bọn họ ai nấy đều mang vẻ mặt đằng đằng sát khí, đáng sợ vô cùng. Bộ Duyên Khê cắn răng, đi qua chỗ Lăng Yên cùng Trầm Ngọc đang đứng, chắn hai người ở sau lưng, đanh mặt hỏi đám người kia: “Các ngươi muốn gì?”
Đám người nọ có vẻ như không định đáp trả, chỉ bao vây chặt chẽ quanh bọn họ. Bộ Duyên Khê mở miệng muốn lặp lại câu hỏi, chợt thấy ở phía sau đám đông đột nhiên có động tĩnh, một gã đàn ông cao to tráng kiện từ nơi đó đi đến.
Làn da của người này có màu rất kỳ lạ, trông giống như có một lớp vảy bao bọc bên ngoài. Thân hình gã cao to khác thường, khiến đám người còn lại đứng trước mặt gã trông thật thấp bé. Gã vươn tay đẩy người bên cạnh ra, hất cằm nói với người trong viện: “Tiểu hồ ly, quả nhiên là ngươi.”
Sắc mặt Bộ Duyên Khê biến đổi, thấy tình hình nguy cấp định rút kiếm ra chiến, thì Hoàn Ly bên kia đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh kéo Bộ Duyên Khê ra sau lưng.
Lúc này Hoàn Ly không còn vẻ lười nhác hết ăn lại nằm như thường ngày nữa, hắn cười lạnh một tiếng, nói với gã kia: “Chỉ với một đám phế vật như các ngươi mà cũng muốn bắt ta?”
“Tuy ngươi là con trai của Hoành Tố, nhưng thực lực lại kém xa cha ngươi.” Gã cao lớn kia cười lạnh một tiếng, không muốn nói nhiều lời vô nghĩa nữa, lập tức quay sang ra lệnh cho đám người xung quanh: “Bắt hắn!”
Sức mạnh của Hoàn Ly không thể khinh thường, nếu không thì ba vạn năm trước yêu vương Phi Ảnh cũng không bỏ ra nhiều công sức trấn áp hắn dưới đáy giếng như thế. Mà cũng chính vì vậy, yêu giới đãsớm chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nhằm đối phó với con hồ ly này.
Về phần Lăng Yên, nàng chỉ liếc mắt nhìn lướt qua một cái đã có thể xác định được thân phận của gã kia.
Gã chính là Hồng Dực, một trong tứ đại hộ pháp của yêu giới, chân thân là một con mãng xà cực lớn đãsống vạn năm tuổi, thực lực rất mạnh, mà đám thuộc hạ do gã mang theo cũng là binh lính tinh nhuệ của yêu giới. Đối mặt với đối thủ như vậy, Lăng Yên đương nhiên không hề sợ gì, nhưng theo sự quan sát của nàng thì tiểu hồ ly e là khó mà đánh nhanh thắng gọn được.
Hoàn Ly vừa phá vỡ phong ấn thoát khỏi giếng sâu, trước đó lại còn giao chiến bị trọng thương, tuy vết thương trên da thịt đã khỏi hẳn, nhưng nội thương thì vẫn chưa thể hoàn toàn phục hồi như xưa, nay phải đối chiến với hộ pháp của yêu giới quả thật có hơi quá sức.
Lăng Yên còn đang âm thầm tính toán xem tiếp theo đây phải ứng phó thế nào thì đã thấy Hoàn Ly cẩn thận che chắn bọn họ ở sau lưng, chậm rãi đi về phía đám yêu vật kia.
Hành động này của Hoàn Ly hiển nhiên không thể nào tránh được ánh mắt sắc bén của Hồng Dực, gã nhướng lông mày lên, nói với đám người sau lưng: “Xem ra quan hệ giữa hắn với mấy người kia khôngtệ, bắt bọn họ lại trước đi!”
Mọi người nghe lệnh xông lên, tuy năng lực của Hoàn Ly không kém, nhưng do vết thương cũ chưa lành, hơn nữa lại còn phải bảo vệ cho ba người kia, vì vậy chỉ sau một lát chiến đấu đã rơi vào thế hạ phong, bị đám yêu vật kia bao vây chặt chẽ.
Lăng Yên cùng Trầm Ngọc đều có lòng riêng, nếu chưa đến thời điểm tất yếu phải lộ diện thì không mộtai có ý định tiết lộ thân phận của mình. Hai người bọn họ chỉ nắm chặt lấy tay nhau, yên lặng quan sát động tác của tất cả mọi người trong viện.
Khác hẳn với vẻ bình tĩnh của cặp đôi nhà Tôn, Bộ Duyên Khê luống cuống hơn nhiều: “Các ngươi...... Có chuyện gì cứ ngồi vào bàn thương lượng với nhau không được à? Có bát canh cá thơm ngon đây, mọi người cứ tùy ý dùng. Mà việc này cũng đâu có liên quan gì đến ta, sao lại bu quanh ta hết thế này?!”
Đáp lại hắn chỉ là tiếng chém giết phấn khởi, có lẽ vì thấy Bộ Duyên Khê quá lẻ loi, cũng có lẽ vì hắn quá ồn ào, Hồng Dực tự hạ mình đi tới chỗ hắn đứng, tao nhã giơ tay lên rồi đập mạnh xuống cổ Bộ Duyên Khê khiến hắn hôn mê bất tỉnh, sau đó quẳng cho tiểu yêu bên cạnh kèm với một chữ duy nhất: “Trông!”
Giải quyết Bộ Duyên Khê xong, Hồng Dực thong thả đi về hướng Lăng Yên cùng Trầm Ngọc, trên mặt là nụ cười tươi tắn, tay lại lạnh lùng rút đao ra kề lên cổ Trầm Ngọc, xong xuôi mới quay sang hỏi Hoàn Ly: “Muốn hắn chết, hay là muốn ngoan ngoãn đi về với ta?”
Bên kia Hoàn Ly vừa vung tay hất một tên tiểu yêu bay ra ngoài, thấy Hồng Dực uy hiếp mình như thế thì chỉ cười khẽ.
hắn ung dung nhìn Hồng Dực, không thèm quan tâm, nói: “Giết đi, mấy người này chả liên quan gì đến ta, ngươi muốn giết kiểu gì cứ giết, tiểu gia ta có việc phải đi rồi.” hắn vừa dứt lời thì cũng đã nhảy lên đứng trên tường cao, định tung người rời đi. Hồng Dực thấy vậy trầm mặt dời đao qua cổ Lăng Yên: “Còn nàng?”
“không được.” hắn vừa nói xong, còn chưa đợi được câu trả lời của Hoàn Ly thì đã nghe giọng nói mát lạnh của Trầm Ngọc vang lên.
Lăng Yên bị người ta gác đao trên cổ, lại hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn Hồng Dực.
Đối với nàng mà nói, người này muốn đụng đến nàng thì chắc còn phải tu thêm vài vạn năm nữa, cái mà nàng sợ là gã có thể sẽ làm Đường Lam bị thương. Nếu đến một lúc nào đó mà nàng không thể không ra tay, vậy cũng chỉ đành chịu chấp nhận bại lộ thân phận thôi.
Thấy Trầm Ngọc lên tiếng ngăn cản, Hồng Dực khinh miệt cười khẩy, gã hoàn toàn không đoái hoài gì tới đám phàm nhân này, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hoàn Ly: “Ngươi muốn kẻ này sống hay chết?”
“Ngươi nghĩ làm vậy là ta sẽ về với ngươi?” Hoàn Ly thu lại ý cười, giọng nói cũng nghiêm túc lạnh lẽo hơn, “đi với ngươi ta cũng không thể toàn thây, cho dù ngươi có giết nàng, ta cũng sẽ không đi theo ngươi. Các ngươi muốn giết cứ giết, có điều --”
Đôi mắt của Hoàn Ly thoáng hiện lên sát ý rồi lập tức biến mất, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ mà chết, các ngươi cũng đừng hòng sống.”
Trong lúc nói chuyện, Hoàn Ly đã xoay người đánh về hướng này, động tác vô cùng tàn nhẫn quả quyết, liều lĩnh muốn đoạt mạng Hồng Dực!
Hồng Dực đanh mặt lại, biết tiểu hồ ly này đã nảy ra ý tưởng muốn giết mình, liền đẩy Lăng Yên và Trầm Ngọc ra đằng sau cho bọn tiểu yêu trông giữ, còn gã thì cười lớn vài tiếng rồi rút đao đón đầu Hoàn Ly. Hai người này đều là cao thủ đứng đầu, khi tung toàn lực ra cũng giống như phong ba bão táp ập tới, gần như muốn thổi bay cả tiểu viện nhỏ bé này!
“A Tinh!” Trầm Ngọc bị Hồng Dực đẩy ra sau, vừa đứng vững lại đã lập tức đi lên đỡ lấy Lăng Yên.
Lăng Yên nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý rằng mình không sao, sau đó hai người cùng nhìn sang hai bóng dáng đang giao chiến ác liệt kia.
Thân là hộ pháp của yêu giới, thực lực của Hồng Dực tất nhiên không có gì phải bàn cãi, Lăng Yên biết chắc rằng cho dù hiện giờ thập đại ma tướng có đấu với gã thì ắt hẳn cũng phải nếm chút khổ sở, vậy mà Hoàn Ly lại khiến cho Lăng Yên hoàn toàn kinh ngạc.
Chiêu thức của Hoàn Ly hết sức quái lạ, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì cảm thấy mỗi một chiêu đều rất rời rạc, không có chút kết cấu nào. Nhưng hắn ỷ vào yêu lực bẩm sinh kế thừa từ Hoành Tố, liều mạng đánh lên, ra tay tàn nhẫn không chừa đường sống cho kẻ đối diện, vì vậy đã đánh một lúc lâu nhưng vẫn không bị rơi xuống thế hạ phong.
Sau một lúc giao chiến, bộ áo trắng tinh trên người Hoàn Ly đã nhuốm máu đỏ tươi, có thể thấy rõ vài vết thương trên đó. Nhưng kẻ bại lui liên tiếp lại là Hồng Dực.
Hồng Dực đương nhiên cũng nhìn ra tiểu hồ ly kia càng đánh càng hăng, bèn lùi về mấy bước, nhanh chóng đánh giá thế trận rồi quay đầu lệnh cho mấy tên tiểu yêu sau lưng: “Mang bọn chúng đi!”
Đám tiểu yêu vội vàng vâng dạ rồi túm lấy Lăng Yên cùng Trầm Ngọc lùi dần ra ngoài cửa. Hoàn Ly thấy thế liền muốn xông tới cứu người, nhưng bị Hồng Dực quấn lấy ngăn cản. Cây trường đao của Hồng Dực chắn trước mặt Hoàn Ly, lạnh lùng nói: “Muốn cứu người thì đến ngọn núi ở phía đông trấn này, yêu vương điện hạ của bọn ta đợi ngươi đã lâu rồi!”
Gã vừa dứt lời liền bất ngờ vận hết sức lực chém trường đao xuống, thậm chí còn âm thầm truyền yêulực vào trong mũi đao, nhắm thẳng vào trước ngực Hoàn Ly. Hoàn Ly khó khăn né tránh, đến khi muốn đuổi theo đám tiểu yêu kia thì đã không kịp nữa. Tiểu yêu trong viện đều đã rời đi hết, ba người Lăng Yên Trầm Ngọc cùng Bộ Duyên Khê cũng bị bọn chúng bắt đi.
Trong mắt Hoàn Ly hiện lên vẻ hung ác, đứng chôn chân tại chỗ, mắt dõi theo hướng mà bọn chúng vừa rời đi, một lúc lâu sau mới quay người lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
---
trên thực tế, đối với Lăng Yên và Trầm Ngọc thì muốn rời khỏi đây đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng cả hai người bọn họ đều án binh bất động. Thứ nhất là vì không muốn tiết lộ thân phận ở ngay trước mặt người kia, thứ hai là vì muốn biết rõ xem rốt cuộc đám yêu quái này muốn dẫn bọn họ đến đâu, với mục đích gì.
Nhưng không ngờ, đích đến của bọn họ là một nơi hết sức “thân quen”.
Đó chính là nơi đã kết nối duyên phận của bọn họ khi bọn họ bị giam tại đây -- doanh trại của yêu quái.
Trước đó, sau khi đám yêu vật đã bị đuổi khỏi ngọn núi này, mọi người đều chủ quan không thèm ngó ngàng gì đến doanh trại này nữa. không ngờ chỉ vài tháng sau, nơi này lại được tái sử dụng, lần này yêugiới đột nhập vào An Nhạc trấn cũng vẫn lập doanh trại tại đây.
Đám tiểu yêu ném ba người bọn họ vào trong phòng giam ở cuối sơn động, sau đó ra ngoài khóa kỹ cửa sắt lại. Trong suốt quá trình đó, Hồng Dực vẫn luôn đứng bên ngoài phòng giam nhìn chằm chằm Lăng Yên Trầm Ngọc, vẻ mặt đăm chiêu.
Tiểu yêu khóa chặt cửa lao xong quay đầu hỏi gã: “Hồng Dực đại nhân, con... con hồ ly kia sẽ đến cứu người thật ư?”
Hồng Dực hừ lạnh, thản nhiên nói: “Lúc nãy ngươi không thấy vẻ mặt của hắn thế nào à?”
“Tiểu hồ ly đó... vì sao lại che chở bảo vệ cho đám người phàm này?” Tiểu yêu rất là khó hiểu.
Hồng Dực tỏ vẻ bình tĩnh am hiểu, nói: “Tên tiểu tạp chủng kia đi bảo vệ phàm nhân thì đã tính là gì?” nói tới đây, hắn hơi ngừng lại một chút, sau đó giống như sực nhớ ra việc gì đó rất hài hước, bật cười: “không phải cách đây không lâu chúng ta còn nhận được tin, Ma tôn Lăng Yên đã gả cho một nam tử chốn trần gian à? Nực cười chết được.”
Nghe vậy, tiểu yêu trước mặt Hồng Dực cũng bật cười ha hả phụ họa với Hồng Dực. Sau khi đã cười thỏa thích, Hồng Dực đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bàn tay bỗng nhiên đặt lên vai tiểu yêu kia.
“Hồng Dực đại nhân?” Tiểu yêu vội vàng hỏi.
Hồng Dực nhướng mày, trầm mặt nói: “Ta vừa nghĩ ra được một cách.”
“Lần này chúng ta tìm khắp An Nhạc trấn suốt nửa tháng, thế mà Ma tôn Lăng Yên vẫn dứt khoát khôngchịu xuất hiện.” Gã cười khẩy một tiếng, tiếp tục nói với tiểu yêu bên cạnh: “Nếu phàm nhân mà nàng ta gả ở ngay tại An Nhạc trấn này, vậy thì chúng ta cứ bắt hết mọi người trong An Nhạc trấn lại, trong đó chắc chắn có người mà nàng ta muốn bảo vệ. Đến lúc đó, ngươi nói xem, liệu nàng ta có chịu xuất hiệncứu hắn không?”
Tiểu yêu nghe vậy, lập tức trợn to hai mắt. Hồng Dực cười, nói tiếp: “Nàng ta muốn sống cuộc sống yên ổn, ta sẽ chống mắt lên xem nàng ta có yên ổn được không.” Dứt lời, gã lập tức phân phó cho tiểu yêukia. Tiểu yêu vội vàng gật đầu, Hồng Dực quay lại nhìn mấy người bị nhốt trong lao một lần cuối cùng rồi không để ý tới nữa, xoay người đi thẳng ra ngoài sơn động.
Hai vị đứng đầu Ma giới Thần giới đang bị nhốt trong lao đã nghe thấy toàn bộ kế hoạch: “......”
Sau khi đám yêu quái nọ đã rời đi hết, trong sơn động lập tức yên tĩnh lại.
Lăng Yên ngồi trong góc tường, khép mắt trầm tư, không nói một lời.
Những lời mà Hồng Dực vừa nói, nàng nghe không sót một chữ, bao gồm cả việc nàng đã thành thân với một nam tử tại nhân thế.
Nàng vốn tưởng rằng yêu giới mò đến An Nhạc trấn này chỉ vì nàng đã tiết lộ hành tung, nhưng xem ra sự việc này không đơn giản đến thế.
trên đời này, kẻ biết Ma tôn thành thân với Đường Lam, chỉ có người của Ma giới, mà kẻ biết rõ nàng thành thân và ở lại An Nhạc trấn này, thì chỉ gói gọn trong mấy vị tướng lãnh Ma giới mà thôi. Nếu xét theo khía cạnh này, trong Ma giới rất có thể đã bị gài mật thám, tiết lộ việc này cho yêu giới.
Như vậy, việc này đã khó càng thêm khó. Rốt cuộc kẻ nào là mật thám? Vẻ mặt Lăng Yên biến đổi phức tạp, nhíu mày cả buổi không mở miệng, Trầm Ngọc ngồi một bên quan sát nàng hồi lâu, cuối cùng lo lắng khẽ gọi: “A Tinh?”
Nghe được tiếng gọi này, Lăng Yên lập tức tỉnh táo lại, quay sang nhìn Trầm Ngọc: “Ừ?”
Đối với Trầm Ngọc, tình hình lúc này cũng khiến hắn nảy ra rất nhiều suy đoán. Tuy lúc trước hắn biết Ma tôn Lăng Yên ở tại An Nhạc trấn, nhưng lại hoàn toàn không ngờ được nàng còn thành thân, hơn nữa đối tượng là một nam tử người phàm.
Bây giờ yêu giới muốn bắt giữ toàn bộ mọi người trong An Nhạc trấn, tất nhiên hắn phải mau chóng ngăn lại. hắn biết mạng người quan trọng, lúc này không phải là thời điểm giấu giếm bí mật nữa, sau một thoáng trầm ngâm thì hạ quyết tâm nói: “Ta có một chuyện muốn nói với nàng.”
Đám người đột nhiên xuất hiện này thoạt trông cũng giống người thường thôi, nhưng bọn họ ai nấy đều mang vẻ mặt đằng đằng sát khí, đáng sợ vô cùng. Bộ Duyên Khê cắn răng, đi qua chỗ Lăng Yên cùng Trầm Ngọc đang đứng, chắn hai người ở sau lưng, đanh mặt hỏi đám người kia: “Các ngươi muốn gì?”
Đám người nọ có vẻ như không định đáp trả, chỉ bao vây chặt chẽ quanh bọn họ. Bộ Duyên Khê mở miệng muốn lặp lại câu hỏi, chợt thấy ở phía sau đám đông đột nhiên có động tĩnh, một gã đàn ông cao to tráng kiện từ nơi đó đi đến.
Làn da của người này có màu rất kỳ lạ, trông giống như có một lớp vảy bao bọc bên ngoài. Thân hình gã cao to khác thường, khiến đám người còn lại đứng trước mặt gã trông thật thấp bé. Gã vươn tay đẩy người bên cạnh ra, hất cằm nói với người trong viện: “Tiểu hồ ly, quả nhiên là ngươi.”
Sắc mặt Bộ Duyên Khê biến đổi, thấy tình hình nguy cấp định rút kiếm ra chiến, thì Hoàn Ly bên kia đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh kéo Bộ Duyên Khê ra sau lưng.
Lúc này Hoàn Ly không còn vẻ lười nhác hết ăn lại nằm như thường ngày nữa, hắn cười lạnh một tiếng, nói với gã kia: “Chỉ với một đám phế vật như các ngươi mà cũng muốn bắt ta?”
“Tuy ngươi là con trai của Hoành Tố, nhưng thực lực lại kém xa cha ngươi.” Gã cao lớn kia cười lạnh một tiếng, không muốn nói nhiều lời vô nghĩa nữa, lập tức quay sang ra lệnh cho đám người xung quanh: “Bắt hắn!”
Sức mạnh của Hoàn Ly không thể khinh thường, nếu không thì ba vạn năm trước yêu vương Phi Ảnh cũng không bỏ ra nhiều công sức trấn áp hắn dưới đáy giếng như thế. Mà cũng chính vì vậy, yêu giới đãsớm chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nhằm đối phó với con hồ ly này.
Về phần Lăng Yên, nàng chỉ liếc mắt nhìn lướt qua một cái đã có thể xác định được thân phận của gã kia.
Gã chính là Hồng Dực, một trong tứ đại hộ pháp của yêu giới, chân thân là một con mãng xà cực lớn đãsống vạn năm tuổi, thực lực rất mạnh, mà đám thuộc hạ do gã mang theo cũng là binh lính tinh nhuệ của yêu giới. Đối mặt với đối thủ như vậy, Lăng Yên đương nhiên không hề sợ gì, nhưng theo sự quan sát của nàng thì tiểu hồ ly e là khó mà đánh nhanh thắng gọn được.
Hoàn Ly vừa phá vỡ phong ấn thoát khỏi giếng sâu, trước đó lại còn giao chiến bị trọng thương, tuy vết thương trên da thịt đã khỏi hẳn, nhưng nội thương thì vẫn chưa thể hoàn toàn phục hồi như xưa, nay phải đối chiến với hộ pháp của yêu giới quả thật có hơi quá sức.
Lăng Yên còn đang âm thầm tính toán xem tiếp theo đây phải ứng phó thế nào thì đã thấy Hoàn Ly cẩn thận che chắn bọn họ ở sau lưng, chậm rãi đi về phía đám yêu vật kia.
Hành động này của Hoàn Ly hiển nhiên không thể nào tránh được ánh mắt sắc bén của Hồng Dực, gã nhướng lông mày lên, nói với đám người sau lưng: “Xem ra quan hệ giữa hắn với mấy người kia khôngtệ, bắt bọn họ lại trước đi!”
Mọi người nghe lệnh xông lên, tuy năng lực của Hoàn Ly không kém, nhưng do vết thương cũ chưa lành, hơn nữa lại còn phải bảo vệ cho ba người kia, vì vậy chỉ sau một lát chiến đấu đã rơi vào thế hạ phong, bị đám yêu vật kia bao vây chặt chẽ.
Lăng Yên cùng Trầm Ngọc đều có lòng riêng, nếu chưa đến thời điểm tất yếu phải lộ diện thì không mộtai có ý định tiết lộ thân phận của mình. Hai người bọn họ chỉ nắm chặt lấy tay nhau, yên lặng quan sát động tác của tất cả mọi người trong viện.
Khác hẳn với vẻ bình tĩnh của cặp đôi nhà Tôn, Bộ Duyên Khê luống cuống hơn nhiều: “Các ngươi...... Có chuyện gì cứ ngồi vào bàn thương lượng với nhau không được à? Có bát canh cá thơm ngon đây, mọi người cứ tùy ý dùng. Mà việc này cũng đâu có liên quan gì đến ta, sao lại bu quanh ta hết thế này?!”
Đáp lại hắn chỉ là tiếng chém giết phấn khởi, có lẽ vì thấy Bộ Duyên Khê quá lẻ loi, cũng có lẽ vì hắn quá ồn ào, Hồng Dực tự hạ mình đi tới chỗ hắn đứng, tao nhã giơ tay lên rồi đập mạnh xuống cổ Bộ Duyên Khê khiến hắn hôn mê bất tỉnh, sau đó quẳng cho tiểu yêu bên cạnh kèm với một chữ duy nhất: “Trông!”
Giải quyết Bộ Duyên Khê xong, Hồng Dực thong thả đi về hướng Lăng Yên cùng Trầm Ngọc, trên mặt là nụ cười tươi tắn, tay lại lạnh lùng rút đao ra kề lên cổ Trầm Ngọc, xong xuôi mới quay sang hỏi Hoàn Ly: “Muốn hắn chết, hay là muốn ngoan ngoãn đi về với ta?”
Bên kia Hoàn Ly vừa vung tay hất một tên tiểu yêu bay ra ngoài, thấy Hồng Dực uy hiếp mình như thế thì chỉ cười khẽ.
hắn ung dung nhìn Hồng Dực, không thèm quan tâm, nói: “Giết đi, mấy người này chả liên quan gì đến ta, ngươi muốn giết kiểu gì cứ giết, tiểu gia ta có việc phải đi rồi.” hắn vừa dứt lời thì cũng đã nhảy lên đứng trên tường cao, định tung người rời đi. Hồng Dực thấy vậy trầm mặt dời đao qua cổ Lăng Yên: “Còn nàng?”
“không được.” hắn vừa nói xong, còn chưa đợi được câu trả lời của Hoàn Ly thì đã nghe giọng nói mát lạnh của Trầm Ngọc vang lên.
Lăng Yên bị người ta gác đao trên cổ, lại hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn Hồng Dực.
Đối với nàng mà nói, người này muốn đụng đến nàng thì chắc còn phải tu thêm vài vạn năm nữa, cái mà nàng sợ là gã có thể sẽ làm Đường Lam bị thương. Nếu đến một lúc nào đó mà nàng không thể không ra tay, vậy cũng chỉ đành chịu chấp nhận bại lộ thân phận thôi.
Thấy Trầm Ngọc lên tiếng ngăn cản, Hồng Dực khinh miệt cười khẩy, gã hoàn toàn không đoái hoài gì tới đám phàm nhân này, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hoàn Ly: “Ngươi muốn kẻ này sống hay chết?”
“Ngươi nghĩ làm vậy là ta sẽ về với ngươi?” Hoàn Ly thu lại ý cười, giọng nói cũng nghiêm túc lạnh lẽo hơn, “đi với ngươi ta cũng không thể toàn thây, cho dù ngươi có giết nàng, ta cũng sẽ không đi theo ngươi. Các ngươi muốn giết cứ giết, có điều --”
Đôi mắt của Hoàn Ly thoáng hiện lên sát ý rồi lập tức biến mất, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ mà chết, các ngươi cũng đừng hòng sống.”
Trong lúc nói chuyện, Hoàn Ly đã xoay người đánh về hướng này, động tác vô cùng tàn nhẫn quả quyết, liều lĩnh muốn đoạt mạng Hồng Dực!
Hồng Dực đanh mặt lại, biết tiểu hồ ly này đã nảy ra ý tưởng muốn giết mình, liền đẩy Lăng Yên và Trầm Ngọc ra đằng sau cho bọn tiểu yêu trông giữ, còn gã thì cười lớn vài tiếng rồi rút đao đón đầu Hoàn Ly. Hai người này đều là cao thủ đứng đầu, khi tung toàn lực ra cũng giống như phong ba bão táp ập tới, gần như muốn thổi bay cả tiểu viện nhỏ bé này!
“A Tinh!” Trầm Ngọc bị Hồng Dực đẩy ra sau, vừa đứng vững lại đã lập tức đi lên đỡ lấy Lăng Yên.
Lăng Yên nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý rằng mình không sao, sau đó hai người cùng nhìn sang hai bóng dáng đang giao chiến ác liệt kia.
Thân là hộ pháp của yêu giới, thực lực của Hồng Dực tất nhiên không có gì phải bàn cãi, Lăng Yên biết chắc rằng cho dù hiện giờ thập đại ma tướng có đấu với gã thì ắt hẳn cũng phải nếm chút khổ sở, vậy mà Hoàn Ly lại khiến cho Lăng Yên hoàn toàn kinh ngạc.
Chiêu thức của Hoàn Ly hết sức quái lạ, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì cảm thấy mỗi một chiêu đều rất rời rạc, không có chút kết cấu nào. Nhưng hắn ỷ vào yêu lực bẩm sinh kế thừa từ Hoành Tố, liều mạng đánh lên, ra tay tàn nhẫn không chừa đường sống cho kẻ đối diện, vì vậy đã đánh một lúc lâu nhưng vẫn không bị rơi xuống thế hạ phong.
Sau một lúc giao chiến, bộ áo trắng tinh trên người Hoàn Ly đã nhuốm máu đỏ tươi, có thể thấy rõ vài vết thương trên đó. Nhưng kẻ bại lui liên tiếp lại là Hồng Dực.
Hồng Dực đương nhiên cũng nhìn ra tiểu hồ ly kia càng đánh càng hăng, bèn lùi về mấy bước, nhanh chóng đánh giá thế trận rồi quay đầu lệnh cho mấy tên tiểu yêu sau lưng: “Mang bọn chúng đi!”
Đám tiểu yêu vội vàng vâng dạ rồi túm lấy Lăng Yên cùng Trầm Ngọc lùi dần ra ngoài cửa. Hoàn Ly thấy thế liền muốn xông tới cứu người, nhưng bị Hồng Dực quấn lấy ngăn cản. Cây trường đao của Hồng Dực chắn trước mặt Hoàn Ly, lạnh lùng nói: “Muốn cứu người thì đến ngọn núi ở phía đông trấn này, yêu vương điện hạ của bọn ta đợi ngươi đã lâu rồi!”
Gã vừa dứt lời liền bất ngờ vận hết sức lực chém trường đao xuống, thậm chí còn âm thầm truyền yêulực vào trong mũi đao, nhắm thẳng vào trước ngực Hoàn Ly. Hoàn Ly khó khăn né tránh, đến khi muốn đuổi theo đám tiểu yêu kia thì đã không kịp nữa. Tiểu yêu trong viện đều đã rời đi hết, ba người Lăng Yên Trầm Ngọc cùng Bộ Duyên Khê cũng bị bọn chúng bắt đi.
Trong mắt Hoàn Ly hiện lên vẻ hung ác, đứng chôn chân tại chỗ, mắt dõi theo hướng mà bọn chúng vừa rời đi, một lúc lâu sau mới quay người lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
---
trên thực tế, đối với Lăng Yên và Trầm Ngọc thì muốn rời khỏi đây đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng cả hai người bọn họ đều án binh bất động. Thứ nhất là vì không muốn tiết lộ thân phận ở ngay trước mặt người kia, thứ hai là vì muốn biết rõ xem rốt cuộc đám yêu quái này muốn dẫn bọn họ đến đâu, với mục đích gì.
Nhưng không ngờ, đích đến của bọn họ là một nơi hết sức “thân quen”.
Đó chính là nơi đã kết nối duyên phận của bọn họ khi bọn họ bị giam tại đây -- doanh trại của yêu quái.
Trước đó, sau khi đám yêu vật đã bị đuổi khỏi ngọn núi này, mọi người đều chủ quan không thèm ngó ngàng gì đến doanh trại này nữa. không ngờ chỉ vài tháng sau, nơi này lại được tái sử dụng, lần này yêugiới đột nhập vào An Nhạc trấn cũng vẫn lập doanh trại tại đây.
Đám tiểu yêu ném ba người bọn họ vào trong phòng giam ở cuối sơn động, sau đó ra ngoài khóa kỹ cửa sắt lại. Trong suốt quá trình đó, Hồng Dực vẫn luôn đứng bên ngoài phòng giam nhìn chằm chằm Lăng Yên Trầm Ngọc, vẻ mặt đăm chiêu.
Tiểu yêu khóa chặt cửa lao xong quay đầu hỏi gã: “Hồng Dực đại nhân, con... con hồ ly kia sẽ đến cứu người thật ư?”
Hồng Dực hừ lạnh, thản nhiên nói: “Lúc nãy ngươi không thấy vẻ mặt của hắn thế nào à?”
“Tiểu hồ ly đó... vì sao lại che chở bảo vệ cho đám người phàm này?” Tiểu yêu rất là khó hiểu.
Hồng Dực tỏ vẻ bình tĩnh am hiểu, nói: “Tên tiểu tạp chủng kia đi bảo vệ phàm nhân thì đã tính là gì?” nói tới đây, hắn hơi ngừng lại một chút, sau đó giống như sực nhớ ra việc gì đó rất hài hước, bật cười: “không phải cách đây không lâu chúng ta còn nhận được tin, Ma tôn Lăng Yên đã gả cho một nam tử chốn trần gian à? Nực cười chết được.”
Nghe vậy, tiểu yêu trước mặt Hồng Dực cũng bật cười ha hả phụ họa với Hồng Dực. Sau khi đã cười thỏa thích, Hồng Dực đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bàn tay bỗng nhiên đặt lên vai tiểu yêu kia.
“Hồng Dực đại nhân?” Tiểu yêu vội vàng hỏi.
Hồng Dực nhướng mày, trầm mặt nói: “Ta vừa nghĩ ra được một cách.”
“Lần này chúng ta tìm khắp An Nhạc trấn suốt nửa tháng, thế mà Ma tôn Lăng Yên vẫn dứt khoát khôngchịu xuất hiện.” Gã cười khẩy một tiếng, tiếp tục nói với tiểu yêu bên cạnh: “Nếu phàm nhân mà nàng ta gả ở ngay tại An Nhạc trấn này, vậy thì chúng ta cứ bắt hết mọi người trong An Nhạc trấn lại, trong đó chắc chắn có người mà nàng ta muốn bảo vệ. Đến lúc đó, ngươi nói xem, liệu nàng ta có chịu xuất hiệncứu hắn không?”
Tiểu yêu nghe vậy, lập tức trợn to hai mắt. Hồng Dực cười, nói tiếp: “Nàng ta muốn sống cuộc sống yên ổn, ta sẽ chống mắt lên xem nàng ta có yên ổn được không.” Dứt lời, gã lập tức phân phó cho tiểu yêukia. Tiểu yêu vội vàng gật đầu, Hồng Dực quay lại nhìn mấy người bị nhốt trong lao một lần cuối cùng rồi không để ý tới nữa, xoay người đi thẳng ra ngoài sơn động.
Hai vị đứng đầu Ma giới Thần giới đang bị nhốt trong lao đã nghe thấy toàn bộ kế hoạch: “......”
Sau khi đám yêu quái nọ đã rời đi hết, trong sơn động lập tức yên tĩnh lại.
Lăng Yên ngồi trong góc tường, khép mắt trầm tư, không nói một lời.
Những lời mà Hồng Dực vừa nói, nàng nghe không sót một chữ, bao gồm cả việc nàng đã thành thân với một nam tử tại nhân thế.
Nàng vốn tưởng rằng yêu giới mò đến An Nhạc trấn này chỉ vì nàng đã tiết lộ hành tung, nhưng xem ra sự việc này không đơn giản đến thế.
trên đời này, kẻ biết Ma tôn thành thân với Đường Lam, chỉ có người của Ma giới, mà kẻ biết rõ nàng thành thân và ở lại An Nhạc trấn này, thì chỉ gói gọn trong mấy vị tướng lãnh Ma giới mà thôi. Nếu xét theo khía cạnh này, trong Ma giới rất có thể đã bị gài mật thám, tiết lộ việc này cho yêu giới.
Như vậy, việc này đã khó càng thêm khó. Rốt cuộc kẻ nào là mật thám? Vẻ mặt Lăng Yên biến đổi phức tạp, nhíu mày cả buổi không mở miệng, Trầm Ngọc ngồi một bên quan sát nàng hồi lâu, cuối cùng lo lắng khẽ gọi: “A Tinh?”
Nghe được tiếng gọi này, Lăng Yên lập tức tỉnh táo lại, quay sang nhìn Trầm Ngọc: “Ừ?”
Đối với Trầm Ngọc, tình hình lúc này cũng khiến hắn nảy ra rất nhiều suy đoán. Tuy lúc trước hắn biết Ma tôn Lăng Yên ở tại An Nhạc trấn, nhưng lại hoàn toàn không ngờ được nàng còn thành thân, hơn nữa đối tượng là một nam tử người phàm.
Bây giờ yêu giới muốn bắt giữ toàn bộ mọi người trong An Nhạc trấn, tất nhiên hắn phải mau chóng ngăn lại. hắn biết mạng người quan trọng, lúc này không phải là thời điểm giấu giếm bí mật nữa, sau một thoáng trầm ngâm thì hạ quyết tâm nói: “Ta có một chuyện muốn nói với nàng.”
Danh sách chương