Thân hình Đông Phương Thanh Thương khẽ động.
Hoa Lan nhỏ lấy làm lạ, Đông Phương Thanh Thương không có pháp lực sao hắn có thể bay lên trong trận này? Nàng ngoẹo đầu quan sát phía sau hắn, lúc này mới phát hiện thì ra cốt lan sau lưng hắn kết thành một đôi cánh khổng lồ, vẫy cánh đưa họ bay về phía trước.
Hoa Lan nhỏ ngây người, “Chẳng phải ngươi nói cái này chỉ có tác dụng phòng ngự thôi sao?”
“Cốt lan ăn sát khí mà sống, nơi này đâu đâu cũng là sát khí, đương nhiên bổn tọa muốn dùng thế nào thì dùng.” Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng Hoa Lan nhỏ nhạy bén phát giác được giọng điệu hắn căng thẳng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Đông Phương Thanh Thương, hỏi hắn: “Đại ma đầu, hình ảnh trong trận này có liên quan tới ngươi phải không?”
Trong trận này chỉ có nàng và Đông Phương Thanh Thương, hình ảnh thời Thượng cổ này Hoa Lan nhỏ chỉ từng nghe nói, chưa từng nhìn thấy. Nhưng cảnh tượng sống động ngay trước mặt họ lúc này đây như mới xảy ra hôm qua, ngoài việc trận pháp này khơi gợi hồi ức trong lòng hắn chắc không còn cách giải thích nào khác.
“Ngươi và Xích Địa nữ tử…” Hoa Lan nhỏ còn chưa nói hết, bỗng bên kia lóe lên ánh sáng tím.
Khí tức của Đông Phương Thanh Thương chuyển động, đôi cánh do cốt lan kết thành sau lưng bỗng giật mạnh, tựa như biểu đạt dao động cảm xúc của chủ nhân.
Hoa Lan nhỏ nhìn về phía hai người đang giao đấu, thấy không biết từ lúc nào, bên đó xuât hiện một bóng người màu tím, y nhân lúc Đông Phương Thanh Thương đang giao đấu với Xích Địa nữ tử, chém mạnh lên lưng Đông Phương Thanh Thương khiến hắn nổi giận, quay đầu dùng trường kiếm đâm vào tim kẻ đánh lén. Trong phút chốc ngọn lửa bùng lên trên người kẻ đánh lén.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là kẻ đánh lén kia không chết ngay lúc ấy, y dường như dốc hết toàn bộ sức lực kéo cánh tay Đông Phương Thanh Thương lại, không để hắn rút kiếm ra khỏi ngực mình.
Vào lúc này, trường kiếm Sóc Phong trong tay Xích Địa nữ tử bùng lên hào quang, từ phía sau Đông Phương Thanh Thương đâm xuyên qua người hắn.
Trúng vào giữa tim, hàn khí của trường kiếm Sóc Phong khiến ngực Ma Tôn lập tức hết thành những hạt băng, như những hạt băng màu lam Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trong động băng núi Côn Luân lúc trước, nhiệt độ cực lạnh, giống như dây leo phủ khắp người Đông Phương Thanh Thương.
Trường kiếm lửa trong tay Ma Tôn lỏng ra, lưỡi kiếm do pháp lực ngưng tụ thành tan biến trong tích tắc, kẻ đánh lén áo tím từ không trung rơi xuống, thân hình biến mất. Xích Địa nữ tử tựa như muốn rút kiếm đuổi theo, nhưng lúc này Đông Phương Thanh Thương lại giữ chặt trường kiếm Sóc Phong đang đâm xuyên ngực mình, mặc kệ hàn khí trên kiếm khiến tay hắn kết băng.
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc há miệng: “Đại ma đầu … đây … đây …đều là thật sao?”
Thì ra…
Trong trận chiến thời Thượng cổ, không phải một mình Xích Địa nữ tử đánh bại Đông Phương Thanh Thương, lúc đó còn có một người khác… Nhưng tại sao, trong tất cả các sách cổ liên quan đến trận chiến này chưa bao giờ có ghi chép về sự tồn tại của người này. Thậm chí ngay cả Ty Mệnh tinh quân chủ nhân nàng cũng không biết chuyện này…
Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, trông thấy ánh mắt hắn thoạt sáng thoạt tối, gió từ đôi cánh cốt lan sau lưng càng cuồng bạo hơn, khiến người ta bất an.
“Đại ma đầu?”
Hoa Lan nhỏ biết trận trong trận xuất hiện cảnh tượng này nhất định có nguyên nhân, Sát trận huyễn cảnh mượn khe hở tối tăm trong lòng người để mai phục, sau đó chờ thời cơ hành động, lúc lòng người lạc lối sẽ thừa cơ giết người đó.
Huyễn cảnh Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trước đó cũng vậy, huyễn cảnh này cũng vậy.
Đời Đông Phương Thanh Thương chỉ chiến bại một lần duy nhất, trong lòng hắn nhất định cực kỳ không cam, nhưng bây giờ Hoa Lan nhỏ nhìn thấy được, hắn vì bị người ta đánh lén sau đó mới bị chư thần giết chết. Với tính cách của Ma Tôn hắn, oán hận bất mãn trong lòng hắn đối với chuyện này nhất định rất mãnh liệt.
Nếu Đông Phương Thanh Thương bị tình này cảnh này mê hoặc tâm trí, chìm vào phẫn hận, vậy chỉ dựa vào một mình nàng làm sao phá trận? Hoa Lan nhỏ liền lấy đầu húc vào eo Đông Phương Thanh Thương, “Đại ma đầu, ngươi không thể bị huyễn cảnh này mê hoặc mất đi lý trí, ngươi bị nhốt ở đây cũng không sao, nhưng ta còn phải ra ngoài nữa!”
Ma Tôn đại nhân mặc kệ nàng lải nhải.
Hoa Lan nhỏ chỉ còn cách dùng đầu húc liên tiếp vào eo Đông Phương Thanh Thương, “Đại ma đầu, đại ma đầu, ngươi tỉnh táo lại mau!”
Húc một hồi lâu mà Đông Phương Thanh Thương không có phản ứng, Hoa Lan nhỏ thoáng suy nghĩ, hết cách rồi, nàng há miệng cắn lên eo hắn. Răng nghiến thật chặt, chẳng hề tiếc sức chút nào.
Cơ thể Đông Phương Thanh Thương dường như bất giác khẽ chấn động. Hoa Lan nhỏ nhả ra, ngẩng đầu nhìn lên thấy hắn đang cúi đầu xuống, ánh mắt tối tăm nhìn mình, Hoa Lan nhỏ toét miệng cười, “Đại ma đầu, cơ thể ngươi đao thương bất nhập, nhưng không ngờ lại sợ nhột …Ư…”
Mặt Hoa Lan nhỏ bị Ma Tôn đại nhân bóp lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo, “Tiểu hoa yêu, ngươi còn dám cắn cơ thể bổn tọa nữa à?”
Mặt Hoa Lan nhỏ bị bóp đến biến dạng, nàng chu miệng nhưng không nói ra được chữ nào.
Vào lúc này, hình ảnh trong huyễn cảnh bỗng nhiên rung chuyển. Sát khí trong trận sụt giảm, đôi cánh kết từ cốt lan sau lưng Đông Phương Thanh Thương run rẩy. Ánh mắt hắn khẽ sầm xuống.
Hoa Lan nhỏ cựa quậy quay đầu nhìn về phía trước, sau đó kêu lên thành tiếng: “Biến mất rồi!”
Ma Tôn và Xích Địa nữ tử được Sát trận kéo ra đều biến mất.
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, “Trận bị phá rồi.”
“Hả?”
Trận bị phá rồi? Nhưng rõ ràng họ chưa làm gì hết mà!
Hoa Lan nhỏ còn đang ngơ ngác thì cảm giác mất trọng lượng đột ngột ùa tới, nàng hoảng loạn quay đầu, thấy đôi cánh lớn do cốt lan kết thành sau lưng Đông Phương Thanh Thương cũng biến mất! Họ đang nhanh chóng rơi xuống dưới, Hoa Lan nhỏ muốn bám lấy Đông Phương Thanh Thương nhưng nàng không có tay!
“Đại ma đầu!” Hoa Lan nhỏ hoảng hốt hét to, “Ngươi phải giữ chặt ta đó nhé!”
Đông Phương Thanh Thương không đáp.
Khi Hoa Lan nhỏ đang sợ hãi vì bị mất trọng lực, thình lình cảm thấy có một bàn tay vòng qua cổ nàng, ôm nàng vào lòng.
Vòm ngực ấm nóng có sức mạnh khiến nàng yên lòng.
Nàng sẽ không chết. Trong lòng Hoa Lan nhỏ bất chợt kiên định trào dâng ý nghĩ này, nàng sẽ không chết, vì có đại ma đầu ở đây.
Bỗng nhiên thân hình nàng trĩu xuống, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình rơi xuống đất nhưng không hề đau đớn. Nàng mở mắt, trước mặt tối đen, cảm giác được mặt mình hình như đang vùi trong bùn.
Trong ánh sáng sắp lụi tàn, nàng lờ mờ nhìn thấy một tia sáng.
“Coi như cũng kịp lúc.” Giọng Thiên Ẩn lang quân vang lên bên tai nàng, “A Lan, nàng vẫn bình yên chứ?”
Hoa Lan nhỏ xoay xoay đầu, chớp đôi mắt để tầm nhìn của mình dần dần trở nên rõ ràng. Nàng nhìn thấy người quấn vải đen thần bí kia đang xách đèn lồng đứng bên cạnh, còn lúc này người cúi xuống nhíu mày quan sát nàng chính là chủ nhân đã bày ra lớp lớp Sát trận này - Thiên Ẩn lang quân.
Vẻ mặt hắn như vô cùng ân hận, “Tại ta sơ suất, để nàng phải thảm hại thế này, đúng là lỗi của ta.”
Hoa Lan nhỏ ngơ ngác nhìn hắn một lúc rồi mới đảo mắt sang bên cạnh, ở đây vẫn là địa đạo tối đen như trước, chỉ khác ở chỗ khí tức kỳ dị trong địa đạo đã hoàn toàn biến mất, “đại ma đầu đâu?”
Nàng hỏi mấy chữ này, thần trí bỗng nhiên tỉnh táo, “đại ma đầu đâu rồi?” Vẻ mặt nàng có hơi hốt hoảng.
“Cút khỏi người bổn tọa.”
Một tiếng mắng trầm trầm từ dưới người Hoa Lan nhỏ truyền tới.
Lúc này Hoa Lan nhỏ mới cảm nhận được cảm giác là lạ dưới ngực mình, vùng ngực vẫn còn nguyên vẹn của nàng đang đè lên mặt Đông Phương Thanh Thương…
Nhận ra tư thế này quá mức mờ ám, Hoa Lan nhỏ không khỏi hoa dung thất sắc, hoảng hốt la lớn: “Á! Lưu manh!” Nàng muốn trở mình nhưng thân hình không tay không chân, chỉ còn cách dùng đầu chống lên cựa quậy dịch sang bên cạnh.
Có lẽ cảnh tượng thảm hại này khiến người bên cạnh không nỡ nhìn nữa, Thiên Ẩn lang quân nói: “Thất lễ.” Sau đó cới y phục mình bọc Hoa Lan nhỏ lại, ôm nửa cơ thể tàn tạ của nàng lên khỏi mặt Đông Phương Thanh Thương.
Trở ngại trước mặt biến mất, Ma Tôn đại nhân vẫn còn nằm trong bùn đối diện với Thiên Ẩn lang quân.
Thiên Ẩn lang quân cười cười với Đông Phương Thanh Thương, sau đó liếc nhìn cốt lan trên tay hắn, lát sau thu lại ánh mắt, vội vã dùng tay áo lau bụi đất trên mặt Hoa Lan nhỏ, dáng vẻ như vô cùng thương xót: “Đau không?” Giọng hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như sợ lớn tiếng một chút sẽ khiến Hoa Lan nhỏ bị đau, “Hay là A Lan vào bình Nạp hồn ở một lúc trước đã nhé?”
A Lan?
Ma Tôn đại nhân nheo mắt. Vậy mà cũng gọi được sao.
Hoa Lan nhỏ cũng cảm thấy sự quan tâm của Thiên Ẩn lang quân đối với mình khiến nàng hơi khó xử. Tuy trước đó y đã tốt với nàng một cách không có nguyên do, nhưng lần này… là ảo giác của nàng sao? Sao nàng lại cảm thấy Thiên Ẩn lang quân…
Hình như càng coi trọng nàng hơn một chút nữa thì phải?
Là vì… nàng nhận biết được bảo vật sao? Vì thế mới đích thân vào Mê trận tìm nàng?
Hoa Lan nhỏ còn đang thầm suy nghĩ, Đông Phương Thanh Thương bên cạnh đã đứng dậy từ trong bùn. Tuy lúc này hắn cũng nhếch nhác, nhưng ánh mắt hắn vẫn cao ngạo chẳng chút giảm suy, “Ngươi chính là chủ nhân núi Thiên Ẩn?”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Thiên Ẩn lang quân dời khỏi mặt Hoa Lan nhỏ, quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương: “Đúng vậy.” Y quan sát Đông Phương Thanh Thương từ trên xuống dưới, “Nhìn khí chất của huynh đài, nếu tại hạ không đoán lầm, chắc huynh là người của Ma giới.”
Thiên Ẩn lang quân này cũng không nhìn ra thân phận của Đông Phương Thanh Thương sao?
Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, nàng hiểu ra.
Bụi đất đầy mình, toàn thân không có pháp lực, mặt mũi xúi quẩy, bất kỳ ai cũng không thể ngờ tới hắn là Ma Tôn thượng cổ hô mưa gọi gió.
Hoa Lan nhỏ bỗng cảm thấy thời gian này thật ra Đông Phương Thanh Thương sống cũng không dễ dàng gì lắm.
“Núi Thiên Ẩn ta không hề có quan hệ với Ma giới, không biết huynh đài tới đây vì chuyện gì?”
“Tức nhưỡng”
Hai chữ ngắn gọn Đông Phương Thanh Thương thốt ra khiên không khí trầm thêm mấy phần, tay bóng đen khẽ động, cốt lan trên cổ tay hắn lập tức có phản ứng, không khí căng thẳng cứ như có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
“A Ảnh.” Thiên Ẩn lang quân hờ hững ngăn cản động tác của người sau lưng.
Bóng đen tựa như không yên tâm, nhưng sau một lúc im lặng vẫn âm thầm lui lại một bước, cốt lan của Đông Phương Thanh Thương cũng ngoan ngoãn lại.
Nụ cười của Thiên Ẩn lang quân đậm hơn mấy phần, “Huynh chính là kẻ phụ bạc, bạc tình lang mà A Lan nói với ta nàng phải lên núi Thiên Ẩn tìm đó à?”
Đầu Hoa Lan nhỏ cứng lại.
Sau đó nàng nghe thấy giọng nói mừng giận khó phân của Ma Tôn đại nhân: “Ồ, đúng vậy, hình như ta chính là kẻ phụ bạc, bạc tình lang mà cô ta nói đó.”
Hoa Lan nhỏ lấy làm lạ, Đông Phương Thanh Thương không có pháp lực sao hắn có thể bay lên trong trận này? Nàng ngoẹo đầu quan sát phía sau hắn, lúc này mới phát hiện thì ra cốt lan sau lưng hắn kết thành một đôi cánh khổng lồ, vẫy cánh đưa họ bay về phía trước.
Hoa Lan nhỏ ngây người, “Chẳng phải ngươi nói cái này chỉ có tác dụng phòng ngự thôi sao?”
“Cốt lan ăn sát khí mà sống, nơi này đâu đâu cũng là sát khí, đương nhiên bổn tọa muốn dùng thế nào thì dùng.” Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng Hoa Lan nhỏ nhạy bén phát giác được giọng điệu hắn căng thẳng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Đông Phương Thanh Thương, hỏi hắn: “Đại ma đầu, hình ảnh trong trận này có liên quan tới ngươi phải không?”
Trong trận này chỉ có nàng và Đông Phương Thanh Thương, hình ảnh thời Thượng cổ này Hoa Lan nhỏ chỉ từng nghe nói, chưa từng nhìn thấy. Nhưng cảnh tượng sống động ngay trước mặt họ lúc này đây như mới xảy ra hôm qua, ngoài việc trận pháp này khơi gợi hồi ức trong lòng hắn chắc không còn cách giải thích nào khác.
“Ngươi và Xích Địa nữ tử…” Hoa Lan nhỏ còn chưa nói hết, bỗng bên kia lóe lên ánh sáng tím.
Khí tức của Đông Phương Thanh Thương chuyển động, đôi cánh do cốt lan kết thành sau lưng bỗng giật mạnh, tựa như biểu đạt dao động cảm xúc của chủ nhân.
Hoa Lan nhỏ nhìn về phía hai người đang giao đấu, thấy không biết từ lúc nào, bên đó xuât hiện một bóng người màu tím, y nhân lúc Đông Phương Thanh Thương đang giao đấu với Xích Địa nữ tử, chém mạnh lên lưng Đông Phương Thanh Thương khiến hắn nổi giận, quay đầu dùng trường kiếm đâm vào tim kẻ đánh lén. Trong phút chốc ngọn lửa bùng lên trên người kẻ đánh lén.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là kẻ đánh lén kia không chết ngay lúc ấy, y dường như dốc hết toàn bộ sức lực kéo cánh tay Đông Phương Thanh Thương lại, không để hắn rút kiếm ra khỏi ngực mình.
Vào lúc này, trường kiếm Sóc Phong trong tay Xích Địa nữ tử bùng lên hào quang, từ phía sau Đông Phương Thanh Thương đâm xuyên qua người hắn.
Trúng vào giữa tim, hàn khí của trường kiếm Sóc Phong khiến ngực Ma Tôn lập tức hết thành những hạt băng, như những hạt băng màu lam Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trong động băng núi Côn Luân lúc trước, nhiệt độ cực lạnh, giống như dây leo phủ khắp người Đông Phương Thanh Thương.
Trường kiếm lửa trong tay Ma Tôn lỏng ra, lưỡi kiếm do pháp lực ngưng tụ thành tan biến trong tích tắc, kẻ đánh lén áo tím từ không trung rơi xuống, thân hình biến mất. Xích Địa nữ tử tựa như muốn rút kiếm đuổi theo, nhưng lúc này Đông Phương Thanh Thương lại giữ chặt trường kiếm Sóc Phong đang đâm xuyên ngực mình, mặc kệ hàn khí trên kiếm khiến tay hắn kết băng.
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc há miệng: “Đại ma đầu … đây … đây …đều là thật sao?”
Thì ra…
Trong trận chiến thời Thượng cổ, không phải một mình Xích Địa nữ tử đánh bại Đông Phương Thanh Thương, lúc đó còn có một người khác… Nhưng tại sao, trong tất cả các sách cổ liên quan đến trận chiến này chưa bao giờ có ghi chép về sự tồn tại của người này. Thậm chí ngay cả Ty Mệnh tinh quân chủ nhân nàng cũng không biết chuyện này…
Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, trông thấy ánh mắt hắn thoạt sáng thoạt tối, gió từ đôi cánh cốt lan sau lưng càng cuồng bạo hơn, khiến người ta bất an.
“Đại ma đầu?”
Hoa Lan nhỏ biết trận trong trận xuất hiện cảnh tượng này nhất định có nguyên nhân, Sát trận huyễn cảnh mượn khe hở tối tăm trong lòng người để mai phục, sau đó chờ thời cơ hành động, lúc lòng người lạc lối sẽ thừa cơ giết người đó.
Huyễn cảnh Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trước đó cũng vậy, huyễn cảnh này cũng vậy.
Đời Đông Phương Thanh Thương chỉ chiến bại một lần duy nhất, trong lòng hắn nhất định cực kỳ không cam, nhưng bây giờ Hoa Lan nhỏ nhìn thấy được, hắn vì bị người ta đánh lén sau đó mới bị chư thần giết chết. Với tính cách của Ma Tôn hắn, oán hận bất mãn trong lòng hắn đối với chuyện này nhất định rất mãnh liệt.
Nếu Đông Phương Thanh Thương bị tình này cảnh này mê hoặc tâm trí, chìm vào phẫn hận, vậy chỉ dựa vào một mình nàng làm sao phá trận? Hoa Lan nhỏ liền lấy đầu húc vào eo Đông Phương Thanh Thương, “Đại ma đầu, ngươi không thể bị huyễn cảnh này mê hoặc mất đi lý trí, ngươi bị nhốt ở đây cũng không sao, nhưng ta còn phải ra ngoài nữa!”
Ma Tôn đại nhân mặc kệ nàng lải nhải.
Hoa Lan nhỏ chỉ còn cách dùng đầu húc liên tiếp vào eo Đông Phương Thanh Thương, “Đại ma đầu, đại ma đầu, ngươi tỉnh táo lại mau!”
Húc một hồi lâu mà Đông Phương Thanh Thương không có phản ứng, Hoa Lan nhỏ thoáng suy nghĩ, hết cách rồi, nàng há miệng cắn lên eo hắn. Răng nghiến thật chặt, chẳng hề tiếc sức chút nào.
Cơ thể Đông Phương Thanh Thương dường như bất giác khẽ chấn động. Hoa Lan nhỏ nhả ra, ngẩng đầu nhìn lên thấy hắn đang cúi đầu xuống, ánh mắt tối tăm nhìn mình, Hoa Lan nhỏ toét miệng cười, “Đại ma đầu, cơ thể ngươi đao thương bất nhập, nhưng không ngờ lại sợ nhột …Ư…”
Mặt Hoa Lan nhỏ bị Ma Tôn đại nhân bóp lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo, “Tiểu hoa yêu, ngươi còn dám cắn cơ thể bổn tọa nữa à?”
Mặt Hoa Lan nhỏ bị bóp đến biến dạng, nàng chu miệng nhưng không nói ra được chữ nào.
Vào lúc này, hình ảnh trong huyễn cảnh bỗng nhiên rung chuyển. Sát khí trong trận sụt giảm, đôi cánh kết từ cốt lan sau lưng Đông Phương Thanh Thương run rẩy. Ánh mắt hắn khẽ sầm xuống.
Hoa Lan nhỏ cựa quậy quay đầu nhìn về phía trước, sau đó kêu lên thành tiếng: “Biến mất rồi!”
Ma Tôn và Xích Địa nữ tử được Sát trận kéo ra đều biến mất.
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, “Trận bị phá rồi.”
“Hả?”
Trận bị phá rồi? Nhưng rõ ràng họ chưa làm gì hết mà!
Hoa Lan nhỏ còn đang ngơ ngác thì cảm giác mất trọng lượng đột ngột ùa tới, nàng hoảng loạn quay đầu, thấy đôi cánh lớn do cốt lan kết thành sau lưng Đông Phương Thanh Thương cũng biến mất! Họ đang nhanh chóng rơi xuống dưới, Hoa Lan nhỏ muốn bám lấy Đông Phương Thanh Thương nhưng nàng không có tay!
“Đại ma đầu!” Hoa Lan nhỏ hoảng hốt hét to, “Ngươi phải giữ chặt ta đó nhé!”
Đông Phương Thanh Thương không đáp.
Khi Hoa Lan nhỏ đang sợ hãi vì bị mất trọng lực, thình lình cảm thấy có một bàn tay vòng qua cổ nàng, ôm nàng vào lòng.
Vòm ngực ấm nóng có sức mạnh khiến nàng yên lòng.
Nàng sẽ không chết. Trong lòng Hoa Lan nhỏ bất chợt kiên định trào dâng ý nghĩ này, nàng sẽ không chết, vì có đại ma đầu ở đây.
Bỗng nhiên thân hình nàng trĩu xuống, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình rơi xuống đất nhưng không hề đau đớn. Nàng mở mắt, trước mặt tối đen, cảm giác được mặt mình hình như đang vùi trong bùn.
Trong ánh sáng sắp lụi tàn, nàng lờ mờ nhìn thấy một tia sáng.
“Coi như cũng kịp lúc.” Giọng Thiên Ẩn lang quân vang lên bên tai nàng, “A Lan, nàng vẫn bình yên chứ?”
Hoa Lan nhỏ xoay xoay đầu, chớp đôi mắt để tầm nhìn của mình dần dần trở nên rõ ràng. Nàng nhìn thấy người quấn vải đen thần bí kia đang xách đèn lồng đứng bên cạnh, còn lúc này người cúi xuống nhíu mày quan sát nàng chính là chủ nhân đã bày ra lớp lớp Sát trận này - Thiên Ẩn lang quân.
Vẻ mặt hắn như vô cùng ân hận, “Tại ta sơ suất, để nàng phải thảm hại thế này, đúng là lỗi của ta.”
Hoa Lan nhỏ ngơ ngác nhìn hắn một lúc rồi mới đảo mắt sang bên cạnh, ở đây vẫn là địa đạo tối đen như trước, chỉ khác ở chỗ khí tức kỳ dị trong địa đạo đã hoàn toàn biến mất, “đại ma đầu đâu?”
Nàng hỏi mấy chữ này, thần trí bỗng nhiên tỉnh táo, “đại ma đầu đâu rồi?” Vẻ mặt nàng có hơi hốt hoảng.
“Cút khỏi người bổn tọa.”
Một tiếng mắng trầm trầm từ dưới người Hoa Lan nhỏ truyền tới.
Lúc này Hoa Lan nhỏ mới cảm nhận được cảm giác là lạ dưới ngực mình, vùng ngực vẫn còn nguyên vẹn của nàng đang đè lên mặt Đông Phương Thanh Thương…
Nhận ra tư thế này quá mức mờ ám, Hoa Lan nhỏ không khỏi hoa dung thất sắc, hoảng hốt la lớn: “Á! Lưu manh!” Nàng muốn trở mình nhưng thân hình không tay không chân, chỉ còn cách dùng đầu chống lên cựa quậy dịch sang bên cạnh.
Có lẽ cảnh tượng thảm hại này khiến người bên cạnh không nỡ nhìn nữa, Thiên Ẩn lang quân nói: “Thất lễ.” Sau đó cới y phục mình bọc Hoa Lan nhỏ lại, ôm nửa cơ thể tàn tạ của nàng lên khỏi mặt Đông Phương Thanh Thương.
Trở ngại trước mặt biến mất, Ma Tôn đại nhân vẫn còn nằm trong bùn đối diện với Thiên Ẩn lang quân.
Thiên Ẩn lang quân cười cười với Đông Phương Thanh Thương, sau đó liếc nhìn cốt lan trên tay hắn, lát sau thu lại ánh mắt, vội vã dùng tay áo lau bụi đất trên mặt Hoa Lan nhỏ, dáng vẻ như vô cùng thương xót: “Đau không?” Giọng hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như sợ lớn tiếng một chút sẽ khiến Hoa Lan nhỏ bị đau, “Hay là A Lan vào bình Nạp hồn ở một lúc trước đã nhé?”
A Lan?
Ma Tôn đại nhân nheo mắt. Vậy mà cũng gọi được sao.
Hoa Lan nhỏ cũng cảm thấy sự quan tâm của Thiên Ẩn lang quân đối với mình khiến nàng hơi khó xử. Tuy trước đó y đã tốt với nàng một cách không có nguyên do, nhưng lần này… là ảo giác của nàng sao? Sao nàng lại cảm thấy Thiên Ẩn lang quân…
Hình như càng coi trọng nàng hơn một chút nữa thì phải?
Là vì… nàng nhận biết được bảo vật sao? Vì thế mới đích thân vào Mê trận tìm nàng?
Hoa Lan nhỏ còn đang thầm suy nghĩ, Đông Phương Thanh Thương bên cạnh đã đứng dậy từ trong bùn. Tuy lúc này hắn cũng nhếch nhác, nhưng ánh mắt hắn vẫn cao ngạo chẳng chút giảm suy, “Ngươi chính là chủ nhân núi Thiên Ẩn?”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Thiên Ẩn lang quân dời khỏi mặt Hoa Lan nhỏ, quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương: “Đúng vậy.” Y quan sát Đông Phương Thanh Thương từ trên xuống dưới, “Nhìn khí chất của huynh đài, nếu tại hạ không đoán lầm, chắc huynh là người của Ma giới.”
Thiên Ẩn lang quân này cũng không nhìn ra thân phận của Đông Phương Thanh Thương sao?
Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, nàng hiểu ra.
Bụi đất đầy mình, toàn thân không có pháp lực, mặt mũi xúi quẩy, bất kỳ ai cũng không thể ngờ tới hắn là Ma Tôn thượng cổ hô mưa gọi gió.
Hoa Lan nhỏ bỗng cảm thấy thời gian này thật ra Đông Phương Thanh Thương sống cũng không dễ dàng gì lắm.
“Núi Thiên Ẩn ta không hề có quan hệ với Ma giới, không biết huynh đài tới đây vì chuyện gì?”
“Tức nhưỡng”
Hai chữ ngắn gọn Đông Phương Thanh Thương thốt ra khiên không khí trầm thêm mấy phần, tay bóng đen khẽ động, cốt lan trên cổ tay hắn lập tức có phản ứng, không khí căng thẳng cứ như có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
“A Ảnh.” Thiên Ẩn lang quân hờ hững ngăn cản động tác của người sau lưng.
Bóng đen tựa như không yên tâm, nhưng sau một lúc im lặng vẫn âm thầm lui lại một bước, cốt lan của Đông Phương Thanh Thương cũng ngoan ngoãn lại.
Nụ cười của Thiên Ẩn lang quân đậm hơn mấy phần, “Huynh chính là kẻ phụ bạc, bạc tình lang mà A Lan nói với ta nàng phải lên núi Thiên Ẩn tìm đó à?”
Đầu Hoa Lan nhỏ cứng lại.
Sau đó nàng nghe thấy giọng nói mừng giận khó phân của Ma Tôn đại nhân: “Ồ, đúng vậy, hình như ta chính là kẻ phụ bạc, bạc tình lang mà cô ta nói đó.”
Danh sách chương