Hoa Lan nhỏ tắm xong nằm trên giường.
Giường vừa sạch vừa mới, so với thời gian ngủ trên đá ngầm ở hoang đảo thật sự không biết tốt hơn đến dường nào. Nhưng Hoa Lan nhỏ vừa nghĩ tới nơi này đều do pháp lực của Ma Tôn ngưng tụ là lại thấy cả người không thoải mái.
Dường như nằm trên giường tức là nằm ngay dưới tầm mắt Đông Phương Thanh Thương.
Nhưng nàng quá buồn ngủ, Hoa Lan nhỏ nằm trên giường không bứt rứt được bao lâu bèn thật sự mơ màng thiếp đi.
Lúc nàng sắp vào mộng cảnh, Hoa Lan nhỏ cảm thấy Cốt lan trên tay dường như nhẹ đâm mình một cái, nhưng nàng thật sự quá buồn ngủ nên cũng không buồn mở mắt ra nhìn, mê man thiếp đi.
Trước khi chìm vào mộng cảnh, lòng nàng bỗng rõ ràng nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc.
Nếu không có gì bất ngờ, chắc nàng sẽ nhìn thấy Xích Địa nữ tử nhỉ? Nhưng tối nay hình như nàng không nhìn thấy Xích Địa nữ tử như mình tưởng tượng.
Nàng đang ở trong bóng tối hỗn độn, đôi lúc nghe thấy giọng nói yếu ớt khản đặc của một nữ nhân đang gọi: “A Hạo, A Hạo!” Đôi lúc lại nghe thấy xa xa có người đang nói: “Ta nguyện vứt bỏ thân này, đọa vào luân hồi, vĩnh viễn chịu nỗi khổ phiêu bạt long đong...”
Nhưng đến cuối cùng, tất cả âm thanh đều hóa thành một tiếng thở dài, như có như không khẽ khàng gọi bên tai Hoa Lan nhỏ: “Lan hoa tiên linh, Lan hoa tiên linh...”
Là ai?
Hoa Lan nhỏ nghe suốt buổi tối cũng không biết là ai.
Đến hôm sau mở mắt, trời bên ngoài đã sáng.
Hoa Lan nhỏ nằm trên giường, cảm thấy nhịp tim mình hình như nhanh hơn bình thường mấy phần, cơ thể cũng mềm nhũn rã rời. Ngoại trừ mấy ngày lúc mới bắt đầu chui vào cơ thể Tức nhưỡng, nàng chưa bao giờ có cảm giác này.
Hoa Lan nhỏ đặt tay lên ngực, cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào tối qua... hồn nàng thoát xác sao?
Đông Phương Thanh Thương đã tìm lại được pháp lực, bởi vậy không giữ lời hứa lúc trước là tìm cho nàng một cơ thể, lại giở âm mưu quỷ kế, muốn nhân lúc nàng ngủ không hay không biết đuổi hồn nàng ra khỏi cơ thể này sao?
Hoa Lan nhỏ nhìn quanh, nhưng không tìm được chút khí tức nào chứng tỏ hắn từng đến.
Nàng khoác áo ra khỏi tẩm điện của mình, vừa khéo nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương từ phòng đối diện bước ra.
Trong cung điện đá đen này, hắn để phòng mình đối diện với phòng nàng. Hoa Lan nhỏ không đoán được ý đồ của hắn, nhưng trải qua chuyện cơ thể mệt mỏi sáng nay, ánh mắt nàng nhìn ai đó càng thêm nghi ngờ.
“Đại ma đầu!” Nàng lớn tiếng quát: “Nói! Tối qua có phải ngươi làm gì ta không?”
Đông Phương Thanh Thương đang nhàn nhã chỉnh chéo áo, quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, thấy y phục trên người nàng bừa bộn, tóc tai rối bù, hắn đảo mắt từ trên xuống dưới, sau đó chỉ hừ lạnh một tiếng.
Không buông lời chê bai, ngược lại chứng tỏ còn muốn chê bai nhiều hơn thế nữa.
Hoa Lan nhỏ sững sốt trước tiếng hừ lạnh này, nàng hậm hực nói: “Ngươi đừng hòng chối cãi, nếu không tại sao sáng nay ta lại mệt như vậy?”
Nghe vây, Đông Phương Thanh Thương đảo mắt, giọng điệu vẫn hờ hững, nhưng không còn khinh bỉ như ban nãy: “Mệt lắm à?”
Hoa Lan nhỏ gật đầu: “Đúng vậy, giống như linh hồn bị đẩy ra...” Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ xoay, hắn không nói gì, lại nghe Hoa Lan nhỏ nói: “... Có phải lúc ta đang ngủ ngươi lại làm chuyện gì không nên làm không?”
Đông Phương Thanh Thương thu lại cảm xúc, thu luôn ánh mắt: “Giờ ngươi nói chuyện với bổn tọa câu nào cũng mờ ám. Không xấu hổ à?”
Hoa Lan nhỏ ngây người, nghĩ lại... hình như... đúng là vậy.
Nhân lúc nàng đỏ mặt, Đông Phương Thanh Thương đã chỉnh áo xong, sải bước ra ngoài điện mặc kệ Hoa Lan nhỏ vẫn còn đuổi theo muốn nói gì đó.
Lúc này là chính Ngọ.
Trước vương cung mới xây của Ma Tôn, bá quan của Ma giới đều phụng mệnh đến, trước khi Ma Tôn xuất hiện, bá quan nhìn Khổng Tước còn đang bị ghim trên bia đá, vẻ mặt ai nấy đều khó coi, sợ toát mồ hôi lạnh.
Phong cách Vương cung nào khác hắn Tế điện trước kia càng khiến bá quan cảm thấy có một áp lực vô hình, họ ở trước vương cung không khỏi bất giác, cẩn trọng lời nói, thỉnh thoảng có hai ba người quen gặp nhau mới dám kề tai nhỏ giọng bàn luận đôi câu.
Đứng trước bá quan trên bậc thềm của vương cung là Thừa tướng Thương Khuyết của Ma giới, Thương Khuyết đang đứng hàng đầu bên trái. Theo lý thì ông ta là người đứng đầu bá quan, đứng bên trái cũng là chuyện thường, nhưng lúc này điều khiến mọi người kinh ngạc là tuy Thương Khuyết đang đứng, nhưng dưới chân có một luồng khí đen quẩn quanh, sắc mặt ông tái nhợt, khóe môi vẫn còn vết máu. Có vài quan viên to gan bước lên nhìn mới phát hiện ra, Thương Khuyết đang trong trạng thái hỗn loạn.
Ông ta bị luồng khí đen dưới chân cố định ở đó...
Bá quan ngạc nhiên.
Vào lúc này, mọi người bỗng nhiên nghe một tiếng “két”, Ma Tôn mở cửa vương điện, thân mặc hắc bào lạnh lùng từ trong bước ra.
Không ai nghe thấy tiếng mỗi nhịp bước chân hắn, nhưng dường như bước nào cũng khiến mặt đất Ma giới chấn động.
Chúng nhân bất giác khuất phục dưới oai lực của Ma Tôn, rần rần quỳ xuống khấu đầu bái lạy. Thương Khuyết thần trí bất minh cũng bị khí đen kéo quỳ xuống đất.
“Cung nghênh Ma Tôn.”
Ba quan hô lớn.
Tất cả mọi người đều phủ phục dưới đất khấu đầu, vậy nên không ai phát hiện sau khi Ma Tôn ra khỏi đại điện, có một bóng người trốn sau cửa điện, thò đầu ra, dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát mọi người dưới thềm.
Đông Phương Thanh Thương đương nhiên có thể phát giác ánh mắt sau lưng mình, nhưng hắn không buồn phí tâm để ý, chỉ nhìn chúng nhân Ma giới khấu bái, cũng không cho họ đứng dậy mà lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, người của Ma tộc đều phải nghe lệnh bổn tọa. Nếu ai không phục thì cứ đứng ra đây.”
Đại điện hoàn toàn im lặng như chốn không người.
Đông Phương Thanh Thương cong môi cười, phô bày hết vẻ ngông cuồng xấu xa: “Nếu không có ai không phục, bổn toạ giữ vương quyền của Ma giới là chuyện đương nhiên, sau này chỉ cần có kẻ mưu đồ bất chính, kết cuộc sẽ như nghịch tặc này.”
Hắn vừa dứt lời mấy thanh đá nhọn xuyên qua cơ thể Khổng Tước trên bia đá thình lình xoay chuyển, chúng nhân không dám ngẩng đầu lên nhìn rốt cuộc đó là cảnh tượng thế nào, nhưng chỉ âm thanh xé thịt và tiếng máu nhỏ tí tách cũng đủ khiến người ta tưởng tượng liên hồi.
Cảnh tượng chết chóc rợn người này không ai dám nhìn, ngay cả tiếng hít thở họ cũng cố thu lại.
Hoa Lan nhỏ trốn sau cửa cũng không nhịn được mà nín thở.
Khi tiếng máu trên người Khổng Tước nhỏ chậm dần, Ma Tôn mới tiếp tục nói, lời nói lại càng khiến chúng nhân không biết đâu mà lần: “Mấy tháng trước, cùng thoát ra khỏi tháp Hạo Thiên của Thiên giới với bổn tọa còn có một Đọa tiên tên là Xích Lân, là khải giáp hóa linh mà thành.”
Chúng nhân nghe vậy nhìn nhau, không biết Ma Tôn đại nhân đột nhiên nhắc tới người này làm gì.
“Bắt đầu từ hôm nay, dốc hết sức lực của Ma giới, tìm kiếm tung tích người này trong Tam giới cho bổn tọa.” Ma Tôn đảo mắt, lập tức có một sức mạnh từ không trung đánh xuống một võ tướng đang quỳ ở dưới.
Võ tướng bị đánh nghiêng sang một bên, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn Ma Tôn, chỉ vội vã bò dậy, ngoan ngoãn quỳ lại, thân hình run rẩy như một cái nia.
“Chuyện này sẽ do ngươi phụ trách.”
Ma Tôn tùy tiện nói, giọng điệu không hề che giấu sự thật là hắn chỉ tùy tiện chọn đại một người...
Võ tướng cả kinh, vội vã khấu đầu: “Tôn... Tôn thượng... Mạt tướng... Mạt tướng có tài đức gì mà làm được chuyện lớn thế này! Hơn nữa... Chức quyền của mạt tướng có hạn, không có quyền điều động binh lực của Ma giới! Vẫn mong Tôn thượng chọn...”
“Ngươi muốn có quyền lợi gì, hôm nay bổn tọa sẽ cho người quyền lợi đó. Người của Ma tộc không ai được phép cản trở ngươi hành sự.” Đông Phương Thanh Thương nói: “Nhưng ngươi hãy nhớ kĩ, ba ngày sau, nếu người không tìm được người bổn tọa cần, bổn tọa sẽ lấy đầu ngươi.”
Võ tướng sợ đến nhũn chân, quỳ dưới đất toát mồ hôi, đến khi Ma Tôn hỏi: “Có nghe thấy chưa?”
Lúc này võ tướng mới run rấy đáp: “Dạ, dạ. Mạt tướng tuân... tuân mệnh.”
Ma Tôn vẫy tay: “Đi đi.”
Nói xong hắn phẩy tay áo, quay về lại trong đại điện. Cửa khép lại, bá quan bên ngoài ngây người hồi lâu mới phản ứng được, lần... lần đầu Ma Tôn dạy dỗ đã kết thúc như vậy đó sao?
Ra oai vừa đơn giản vừa thô bạo, còn có một nhiệm vụ không biết đâu mà lần?
So với Ma Tôn thay đổi xoành xoạch sáng nắng chiều mưa lúc trước, Ma Tôn này hình như chỉ thay đổi cách phát bệnh thôi...
So với hiện giờ, họ thích Ma Tôn mừng giận khó đoán lúc trước hơn, ít ra sẽ không khiến người ta cảm thấy lúc nào cũng có thể lấy đầu như bây giờ.
Trong đại điện, Đông Phương Thanh Thương cất bước đi về tẩm điện của mình, Hoa Lan nhỏ răm rắp theo sau, suy nghĩ một lúc, cuối cùng không nghĩ ra cách vòng vèo nào nên đành nói thẳng: “Ngươi muốn tìm Xích Lân kia vì hắn có liên quan tới Xích Địa nữ tử? Hắn là khải giáp của cô ấy hóa linh à?”
Đông Phương Thanh Thương chả buồn nghe nàng nói. Nhưng Hoa Lan nhỏ đã quen bị hắn phớt lờ, vậy là nàng tự nguyện theo bên cạnh hắn nói một mình: “Nhưng không đúng, đồ của Xích Địa nữ tử đều có thần khí, khải giáp thấm thần khí hóa linh, tại sao lại biến thành Đọa tiên chứ? Chắc ngươi lầm rồi đó.” Nàng nhìn vẻ mặt Đông Phương Thanh Thương rồi lại nói: “Thôi được rồi,ta biết là ta lầm. Nhưng tại sao hắn lại ở trong tháp Hạo Thiên? Tháp Hạo Thiên không phải chỉ nên nhốt đại ma đầu như ngươi mới đúng sao?”
Bước chân Đông Phương Thanh Thương khựng lại, Hoa Lan nhỏ không dừng kịp, đâm sầm vào lưng hắn.
Hoa Lan nhỏ cũng đã quen với việc va chạm như vậy, nàng lùi mấy bước như không có chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn đang dùng đôi đồng tử máu nhìn mình.
Hoa Lan nhỏ chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”
Hắn nheo mắt: “Ngươi không phát giác được trong mắt bổn tọa có sát khí à?”
“Có chứ.” Hoa Lan nhỏ nói: “Ánh mắt ngươi nhìn ta luôn có sát khí mà.”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Không sợ à?”
“Quen rồi.” Hoa Lan nhỏ nói: “Ngươi nhìn đi, ngay cả Cốt lan ngươi tặng ta cũng quen rồi, không bày tư thế phòng ngự với ngươi nữa, chứng minh ngươi không phải thực sự muốn giết ta.”
Hắn nhìn Hoa Lan nhỏ đưa tay lên, ánh mắt đảo qua Cốt lan trên tay nàng, đồng tử màu máu tối sầm lại.
Cuối cùng vần im lặng quay đầu đi.
Giường vừa sạch vừa mới, so với thời gian ngủ trên đá ngầm ở hoang đảo thật sự không biết tốt hơn đến dường nào. Nhưng Hoa Lan nhỏ vừa nghĩ tới nơi này đều do pháp lực của Ma Tôn ngưng tụ là lại thấy cả người không thoải mái.
Dường như nằm trên giường tức là nằm ngay dưới tầm mắt Đông Phương Thanh Thương.
Nhưng nàng quá buồn ngủ, Hoa Lan nhỏ nằm trên giường không bứt rứt được bao lâu bèn thật sự mơ màng thiếp đi.
Lúc nàng sắp vào mộng cảnh, Hoa Lan nhỏ cảm thấy Cốt lan trên tay dường như nhẹ đâm mình một cái, nhưng nàng thật sự quá buồn ngủ nên cũng không buồn mở mắt ra nhìn, mê man thiếp đi.
Trước khi chìm vào mộng cảnh, lòng nàng bỗng rõ ràng nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc.
Nếu không có gì bất ngờ, chắc nàng sẽ nhìn thấy Xích Địa nữ tử nhỉ? Nhưng tối nay hình như nàng không nhìn thấy Xích Địa nữ tử như mình tưởng tượng.
Nàng đang ở trong bóng tối hỗn độn, đôi lúc nghe thấy giọng nói yếu ớt khản đặc của một nữ nhân đang gọi: “A Hạo, A Hạo!” Đôi lúc lại nghe thấy xa xa có người đang nói: “Ta nguyện vứt bỏ thân này, đọa vào luân hồi, vĩnh viễn chịu nỗi khổ phiêu bạt long đong...”
Nhưng đến cuối cùng, tất cả âm thanh đều hóa thành một tiếng thở dài, như có như không khẽ khàng gọi bên tai Hoa Lan nhỏ: “Lan hoa tiên linh, Lan hoa tiên linh...”
Là ai?
Hoa Lan nhỏ nghe suốt buổi tối cũng không biết là ai.
Đến hôm sau mở mắt, trời bên ngoài đã sáng.
Hoa Lan nhỏ nằm trên giường, cảm thấy nhịp tim mình hình như nhanh hơn bình thường mấy phần, cơ thể cũng mềm nhũn rã rời. Ngoại trừ mấy ngày lúc mới bắt đầu chui vào cơ thể Tức nhưỡng, nàng chưa bao giờ có cảm giác này.
Hoa Lan nhỏ đặt tay lên ngực, cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào tối qua... hồn nàng thoát xác sao?
Đông Phương Thanh Thương đã tìm lại được pháp lực, bởi vậy không giữ lời hứa lúc trước là tìm cho nàng một cơ thể, lại giở âm mưu quỷ kế, muốn nhân lúc nàng ngủ không hay không biết đuổi hồn nàng ra khỏi cơ thể này sao?
Hoa Lan nhỏ nhìn quanh, nhưng không tìm được chút khí tức nào chứng tỏ hắn từng đến.
Nàng khoác áo ra khỏi tẩm điện của mình, vừa khéo nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương từ phòng đối diện bước ra.
Trong cung điện đá đen này, hắn để phòng mình đối diện với phòng nàng. Hoa Lan nhỏ không đoán được ý đồ của hắn, nhưng trải qua chuyện cơ thể mệt mỏi sáng nay, ánh mắt nàng nhìn ai đó càng thêm nghi ngờ.
“Đại ma đầu!” Nàng lớn tiếng quát: “Nói! Tối qua có phải ngươi làm gì ta không?”
Đông Phương Thanh Thương đang nhàn nhã chỉnh chéo áo, quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, thấy y phục trên người nàng bừa bộn, tóc tai rối bù, hắn đảo mắt từ trên xuống dưới, sau đó chỉ hừ lạnh một tiếng.
Không buông lời chê bai, ngược lại chứng tỏ còn muốn chê bai nhiều hơn thế nữa.
Hoa Lan nhỏ sững sốt trước tiếng hừ lạnh này, nàng hậm hực nói: “Ngươi đừng hòng chối cãi, nếu không tại sao sáng nay ta lại mệt như vậy?”
Nghe vây, Đông Phương Thanh Thương đảo mắt, giọng điệu vẫn hờ hững, nhưng không còn khinh bỉ như ban nãy: “Mệt lắm à?”
Hoa Lan nhỏ gật đầu: “Đúng vậy, giống như linh hồn bị đẩy ra...” Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ xoay, hắn không nói gì, lại nghe Hoa Lan nhỏ nói: “... Có phải lúc ta đang ngủ ngươi lại làm chuyện gì không nên làm không?”
Đông Phương Thanh Thương thu lại cảm xúc, thu luôn ánh mắt: “Giờ ngươi nói chuyện với bổn tọa câu nào cũng mờ ám. Không xấu hổ à?”
Hoa Lan nhỏ ngây người, nghĩ lại... hình như... đúng là vậy.
Nhân lúc nàng đỏ mặt, Đông Phương Thanh Thương đã chỉnh áo xong, sải bước ra ngoài điện mặc kệ Hoa Lan nhỏ vẫn còn đuổi theo muốn nói gì đó.
Lúc này là chính Ngọ.
Trước vương cung mới xây của Ma Tôn, bá quan của Ma giới đều phụng mệnh đến, trước khi Ma Tôn xuất hiện, bá quan nhìn Khổng Tước còn đang bị ghim trên bia đá, vẻ mặt ai nấy đều khó coi, sợ toát mồ hôi lạnh.
Phong cách Vương cung nào khác hắn Tế điện trước kia càng khiến bá quan cảm thấy có một áp lực vô hình, họ ở trước vương cung không khỏi bất giác, cẩn trọng lời nói, thỉnh thoảng có hai ba người quen gặp nhau mới dám kề tai nhỏ giọng bàn luận đôi câu.
Đứng trước bá quan trên bậc thềm của vương cung là Thừa tướng Thương Khuyết của Ma giới, Thương Khuyết đang đứng hàng đầu bên trái. Theo lý thì ông ta là người đứng đầu bá quan, đứng bên trái cũng là chuyện thường, nhưng lúc này điều khiến mọi người kinh ngạc là tuy Thương Khuyết đang đứng, nhưng dưới chân có một luồng khí đen quẩn quanh, sắc mặt ông tái nhợt, khóe môi vẫn còn vết máu. Có vài quan viên to gan bước lên nhìn mới phát hiện ra, Thương Khuyết đang trong trạng thái hỗn loạn.
Ông ta bị luồng khí đen dưới chân cố định ở đó...
Bá quan ngạc nhiên.
Vào lúc này, mọi người bỗng nhiên nghe một tiếng “két”, Ma Tôn mở cửa vương điện, thân mặc hắc bào lạnh lùng từ trong bước ra.
Không ai nghe thấy tiếng mỗi nhịp bước chân hắn, nhưng dường như bước nào cũng khiến mặt đất Ma giới chấn động.
Chúng nhân bất giác khuất phục dưới oai lực của Ma Tôn, rần rần quỳ xuống khấu đầu bái lạy. Thương Khuyết thần trí bất minh cũng bị khí đen kéo quỳ xuống đất.
“Cung nghênh Ma Tôn.”
Ba quan hô lớn.
Tất cả mọi người đều phủ phục dưới đất khấu đầu, vậy nên không ai phát hiện sau khi Ma Tôn ra khỏi đại điện, có một bóng người trốn sau cửa điện, thò đầu ra, dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát mọi người dưới thềm.
Đông Phương Thanh Thương đương nhiên có thể phát giác ánh mắt sau lưng mình, nhưng hắn không buồn phí tâm để ý, chỉ nhìn chúng nhân Ma giới khấu bái, cũng không cho họ đứng dậy mà lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, người của Ma tộc đều phải nghe lệnh bổn tọa. Nếu ai không phục thì cứ đứng ra đây.”
Đại điện hoàn toàn im lặng như chốn không người.
Đông Phương Thanh Thương cong môi cười, phô bày hết vẻ ngông cuồng xấu xa: “Nếu không có ai không phục, bổn toạ giữ vương quyền của Ma giới là chuyện đương nhiên, sau này chỉ cần có kẻ mưu đồ bất chính, kết cuộc sẽ như nghịch tặc này.”
Hắn vừa dứt lời mấy thanh đá nhọn xuyên qua cơ thể Khổng Tước trên bia đá thình lình xoay chuyển, chúng nhân không dám ngẩng đầu lên nhìn rốt cuộc đó là cảnh tượng thế nào, nhưng chỉ âm thanh xé thịt và tiếng máu nhỏ tí tách cũng đủ khiến người ta tưởng tượng liên hồi.
Cảnh tượng chết chóc rợn người này không ai dám nhìn, ngay cả tiếng hít thở họ cũng cố thu lại.
Hoa Lan nhỏ trốn sau cửa cũng không nhịn được mà nín thở.
Khi tiếng máu trên người Khổng Tước nhỏ chậm dần, Ma Tôn mới tiếp tục nói, lời nói lại càng khiến chúng nhân không biết đâu mà lần: “Mấy tháng trước, cùng thoát ra khỏi tháp Hạo Thiên của Thiên giới với bổn tọa còn có một Đọa tiên tên là Xích Lân, là khải giáp hóa linh mà thành.”
Chúng nhân nghe vậy nhìn nhau, không biết Ma Tôn đại nhân đột nhiên nhắc tới người này làm gì.
“Bắt đầu từ hôm nay, dốc hết sức lực của Ma giới, tìm kiếm tung tích người này trong Tam giới cho bổn tọa.” Ma Tôn đảo mắt, lập tức có một sức mạnh từ không trung đánh xuống một võ tướng đang quỳ ở dưới.
Võ tướng bị đánh nghiêng sang một bên, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn Ma Tôn, chỉ vội vã bò dậy, ngoan ngoãn quỳ lại, thân hình run rẩy như một cái nia.
“Chuyện này sẽ do ngươi phụ trách.”
Ma Tôn tùy tiện nói, giọng điệu không hề che giấu sự thật là hắn chỉ tùy tiện chọn đại một người...
Võ tướng cả kinh, vội vã khấu đầu: “Tôn... Tôn thượng... Mạt tướng... Mạt tướng có tài đức gì mà làm được chuyện lớn thế này! Hơn nữa... Chức quyền của mạt tướng có hạn, không có quyền điều động binh lực của Ma giới! Vẫn mong Tôn thượng chọn...”
“Ngươi muốn có quyền lợi gì, hôm nay bổn tọa sẽ cho người quyền lợi đó. Người của Ma tộc không ai được phép cản trở ngươi hành sự.” Đông Phương Thanh Thương nói: “Nhưng ngươi hãy nhớ kĩ, ba ngày sau, nếu người không tìm được người bổn tọa cần, bổn tọa sẽ lấy đầu ngươi.”
Võ tướng sợ đến nhũn chân, quỳ dưới đất toát mồ hôi, đến khi Ma Tôn hỏi: “Có nghe thấy chưa?”
Lúc này võ tướng mới run rấy đáp: “Dạ, dạ. Mạt tướng tuân... tuân mệnh.”
Ma Tôn vẫy tay: “Đi đi.”
Nói xong hắn phẩy tay áo, quay về lại trong đại điện. Cửa khép lại, bá quan bên ngoài ngây người hồi lâu mới phản ứng được, lần... lần đầu Ma Tôn dạy dỗ đã kết thúc như vậy đó sao?
Ra oai vừa đơn giản vừa thô bạo, còn có một nhiệm vụ không biết đâu mà lần?
So với Ma Tôn thay đổi xoành xoạch sáng nắng chiều mưa lúc trước, Ma Tôn này hình như chỉ thay đổi cách phát bệnh thôi...
So với hiện giờ, họ thích Ma Tôn mừng giận khó đoán lúc trước hơn, ít ra sẽ không khiến người ta cảm thấy lúc nào cũng có thể lấy đầu như bây giờ.
Trong đại điện, Đông Phương Thanh Thương cất bước đi về tẩm điện của mình, Hoa Lan nhỏ răm rắp theo sau, suy nghĩ một lúc, cuối cùng không nghĩ ra cách vòng vèo nào nên đành nói thẳng: “Ngươi muốn tìm Xích Lân kia vì hắn có liên quan tới Xích Địa nữ tử? Hắn là khải giáp của cô ấy hóa linh à?”
Đông Phương Thanh Thương chả buồn nghe nàng nói. Nhưng Hoa Lan nhỏ đã quen bị hắn phớt lờ, vậy là nàng tự nguyện theo bên cạnh hắn nói một mình: “Nhưng không đúng, đồ của Xích Địa nữ tử đều có thần khí, khải giáp thấm thần khí hóa linh, tại sao lại biến thành Đọa tiên chứ? Chắc ngươi lầm rồi đó.” Nàng nhìn vẻ mặt Đông Phương Thanh Thương rồi lại nói: “Thôi được rồi,ta biết là ta lầm. Nhưng tại sao hắn lại ở trong tháp Hạo Thiên? Tháp Hạo Thiên không phải chỉ nên nhốt đại ma đầu như ngươi mới đúng sao?”
Bước chân Đông Phương Thanh Thương khựng lại, Hoa Lan nhỏ không dừng kịp, đâm sầm vào lưng hắn.
Hoa Lan nhỏ cũng đã quen với việc va chạm như vậy, nàng lùi mấy bước như không có chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn đang dùng đôi đồng tử máu nhìn mình.
Hoa Lan nhỏ chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”
Hắn nheo mắt: “Ngươi không phát giác được trong mắt bổn tọa có sát khí à?”
“Có chứ.” Hoa Lan nhỏ nói: “Ánh mắt ngươi nhìn ta luôn có sát khí mà.”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Không sợ à?”
“Quen rồi.” Hoa Lan nhỏ nói: “Ngươi nhìn đi, ngay cả Cốt lan ngươi tặng ta cũng quen rồi, không bày tư thế phòng ngự với ngươi nữa, chứng minh ngươi không phải thực sự muốn giết ta.”
Hắn nhìn Hoa Lan nhỏ đưa tay lên, ánh mắt đảo qua Cốt lan trên tay nàng, đồng tử màu máu tối sầm lại.
Cuối cùng vần im lặng quay đầu đi.
Danh sách chương