“Nào, nói cho ta biết đi, vì sao nhóc không chọn cách thoải mái nhất mà lại phải co người vào đây?”

Cậu ôm bé gái, bé chỉ chép miệng hai lần rồi lại ngủ tiếp.

“Số người.”

“Ồ? Có vấn đề gì?”

Ám Diệt hơi hứng thú hỏi.

Cậu bé im lặng chút rồi nói:

“Số người phụ trách điều tra quá ít.”

Nghe vậy, Ám Diệt rất hứng thú, trong đầu cậu vang lên tiếng cười của nó:

“Thú vị, nhóc con, nhóc rất thú vị. Rất tốt, vậy xin hãy nói cho ta biết, tại sao số người ít lại không phải chuyện tốt mà lại là chuyện xấu hả?”

Cậu im lặng một lát rồi mới chậm rãi nói:

“Tối hôm qua, nữ nhân kia có nói, hôm nay cô ta sẽ rời đi.”

“Há, là vị công chúa hận không thể làm thịt nhóc, trói lại mà ngàn đao bầm thây, là người mà suýt chút nữa bị nhóc bán đi, trở thành một gái bán hoa hoặc là một thi thể đó sao?”

“Ngươi, đã biết tất cả.”

Huyết Đồng nở một nụ cười khinh miệt:

“Haha, nhóc coi như ta không biết gì đi. Hiện tại, ta chỉ là một con dao găm biết nói, một thanh dao găm ngu ngốc và vô tri thôi. Xin hãy nói cho ta biết, thuận tiện khai sáng trí tuệ của ta đi.”

Ám Diệt bỗng nhiên khiêm tốn, nhưng trong giọng nói không có chút tôn kính nào. Cậu đã ở cùng với nó ba ngày nên cậu biết thanh kiếm này tuyệt đối không phải người... kiếm tốt, nhưng suy nghĩ một chút cậu vẫn nói đáp án ra.

“Cô ta nói, cô ta sẽ rời đi. Nếu như là tôi phụ trách bảo hộ vị quý phu nhân này rời đi, thì chắc chắn sẽ dùng trọng binh hộ tống...”

“Đợi, đợi một chút. Trước khi nhóc nói tiếp thì ta cần nhóc xác định một chút, nhóc có biết «Công Chúa» là như thế nào không?”

Cậu nhìn chằm chằm vào Huyết Đồng, giống như muốn biết nó có ý ngầm gì không. Sau một lúc lâu, cậu mới chậm rãi gật đầu:

“Biết.”

“Ồ? Giải thích một chút.”

Ám Diệt giống như là không yên tâm lắm.

“«Công Chúa» là gái bán hoa cao cấp. Các nàng có vẻ ngoài xuất sắc và cực kỳ thông minh, bình thường chỉ làm tình nhân cho những kẻ quyền thế và giàu có.”

Lần này, tới lượt Ám Diệt cạn lời.

Lời của cậu bé cũng không sai, ở nơi coi trọng vật chất như Nagle thì công chúa cũng chỉ là một loại xưng hô êm tai một chút của gái bán hoa cao cấp. Mặc dù ý nghĩ của cậu nhóc thật sự kỳ quái, lại thật sự coi một cô bé chín tuổi là “công chúa”, nhưng cậu lại cho rằng điều đó càng nói rõ cô ta lão luyện, xảo trá, biết lợi dụng đàn ông.

“Haiz, ta phải thừa nhận, nhóc sống trong hoàn cảnh này, khó tránh khỏi...”

Ám Diệt giống như thở dài, Huyết Đồng nhắm lại, tiếp tục nói.

“Nói tiếp phán đoán của nhóc đi.”

Mặc dù nói vậy nhưng Ám Diệt cũng không giải thích ý nghĩa chân chính của "công chúa", một mặt bởi đắc tội tình nhân của một nhân vật lớn cũng không có khác biệt nhiều lắm với đắc tội công chúa, rất phiền phức, còn mặt khác, thì là hứng thú của nó.

Thú vị…

Đối với điều thú vị thì Ám Diệt rất vui lòng ngậm miệng, chờ mong mọi chuyện tiến triển ra sao.

Cậu bé im lặng một lát, xác nhận đúng là Ám Diệt để mình nói thì mới lên tiếng.

“Nếu như là tôi hộ tống tình nhân của tôi ra ngoài, tôi sẽ để cho tất cả con đường ra khỏi thành thông suốt, tuyệt đối sẽ không phái người điều tra. Hoặc là tôi sẽ phái người chặn cổng thành, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào.”

Ám Diệt ngưng cười:

“Có đạo lý, sau đó thì sao?”

“Tối hôm qua có một tổ chức sát thủ bị tiêu diệt.”

“Haha, thì ra là vậy, nhóc nghĩ là vì cái tổ chức sát thủ này bị tiêu diệt, nên trước khi vị công chúa này đi thì vị thị trưởng của chúng ta chắc chắn đem tội danh bắt cóc trẻ sơ sinh đổ cho bọn họ, sau đó tuyên bố phá án. Bởi vì...”

“Người chết không biết nói.”

Cậu bé bình tĩnh, lạnh nhạt nói.

“Án đã phá nên chắc hẳn bọn họ sẽ không tiếp tục điều tra, nếu không thì không khác tự tát mình một bạt tai. Nhưng mà bọn họ cũng không tìm được thứ quan trọng nhất.”

“Hắc hắc, đó là trẻ sơ sinh bị mất tích đúng không? Mà vị "tình nhân nhỏ" của thị trưởng lại ra lệnh cho hắn nhanh chóng tìm trẻ con sau khi mình rời đi, cho nên mới sẽ có người kiểm tra. Nhưng, vậy thì sao?”

“Nếu mà thật sự như vậy, cho dù chỉ là làm màu thì thị trưởng hẳn phải phái trọng binh tới canh gác, mà không phải chỉ năm, sáu người. Huống chi, kẻ bắt cóc là một tổ chức sát thủ, muốn vận chuyển hơn một trăm trẻ sơ sinh ra ngoài thành thì cần rất nhiều nhiều người.”

“Haha, ta hiểu. Nếu như xuất hiện một đám bộ đội chuẩn bị đầy đủ thì đó là người của vị thị trưởng của chúng ta. Nhưng mà chỉ có năm sáu người, nhìn thế nào cũng thấy đám này rất thư giãn. Cho nên nghĩ tới chân tướng hẳn là -Ngài thị trưởng dùng trọng binh của hắn hộ tống “tình nhân” của mình rời đi, còn không quan tâm an toàn của Nagle.”

Cậu bé yên lặng gật đầu, di chuyển bé gái trong ngực một chút để bé có thể thoải mái hơn một chút.

“Rất tốt, đối phương cũng không phải người của chính phủ, như vậy hiện tại đối phương giả mạo người của chính phủ đi điều tra, là chuyện gì? Khà khà, nhóc con, nhóc có thể đoán được a.”

Im lặng, cậu bé lẳng lặng nhìn bé gái trong ngực, lần này thời gian yên lặng dài hơn.

“Chìa Khóa.”

“Ồ?”

“Tổ chức Chìa Khóa. Cái tổ chức đã từng đuổi giết cha mẹ đứa nhỏ này.”

“A, là cái tổ chức đã giết sạch một nhà mà trong miệng đầy nhân nghĩa đạo đức đó sao? Nói tới đây ta cũng có chút muốn cảm ơn bọn họ đây, giết rất tốt.”

“Bọn họ, đang tìm nó.”

Ám Diệt ngầm hiểu, cái tổ chức kia có thể giết sạch người nhà bé gái này thì cũng sẽ giết người đã từng tiếp xúc với bé như cậu. Mà bé gái vào tay bọn họ thì sẽ có kết quả gì? Cũng không biết được.

Những suy luận của cậu bé đã nói xong, Ám Diệt suy tư một chút, rồi giương mắt lên, nhìn chăm chú vào cậu bé...

“A... Ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha! Thú vị! Nhóc thật thú vị! Những suy luận này rốt cuộc có phải thật hay không? Nhóc không muốn đưa con nhóc chết tiệt này đi, là do đối phương là một tổ chức khủng bố giết người không chớp mắt sao? Hay là nhóc không muốn tách khỏi con bé này? Ha ha... Cho tới hiện tại thì ta tạm thời coi đối phương là tổ chức khủng bố giả mạo đi. Nhưng như vậy thì nhóc sẽ ra khỏi tòa thành này như nào? Nhóc con, cho ta xem chút thực lực của nhóc đi.”

Cậu bé lạnh lùng nhìn thẳng vào con ngươi đỏ lòm, sau một lát cậu ngẩng đầu, nhìn xung quanh, suy tư xem có thể dùng phương pháp nào.

Thời gian hiện tại đã sắp tới buổi trưa, mặt tuyết hơi hòa tan một chút nhưng lại càng trơn hơn. Nơi này là cửa ra vào của tòa thành, đương nhiên cũng là nơi các cửa hàng tụ tập.

Ọc...

Dạ dày của cậu phát ra tiếng kêu, cậu cúi đầu nhìn dạ dày của mình, rồi nhìn bé gái. Sau đó ánh mắt cậu nhìn quét những cửa hàng bán thức ăn xung quanh.

Cậu bé sờ sờ túi tiền của mình, sau đó ánh mắt đầy ngập băng lạnh. Đi hướng những cửa hàng bán thức ăn.

“A, muốn ăn no trước sao?”

Cậu bé không trả lời, cậu chỉ đi một vòng quanh các cửa tiệm rồi bước vào một cửa hàng bán Macaroni.

Hôm nay chủ tiệm Macaroni tiếp đón một vị khách hàng kỳ lạ nhất. Đó là một đứa trẻ ăn mày, trong ngực còn ôm một đứa bé. Điều này cũng không phải vấn đề, chỉ cần có tiền thì dù là một con chó ông cũng cho nó thức ăn. Nhưng kỳ quái đó là tên ăn mày này yêu cầu đóng gói mười mấy phần Macaroni khẩu vị khác nhau.

Khách hàng trong tiệm nhìn đứa bé này, rồi nhìn túi tiền nó, tiền bên trong cũng không tính nhiều, mua thức ăn xong thì còn lại càng ít. Nó mua nhiều vậy, chắc là mua hộ mấy tên ăn mày khác rồi? Nhưng rất nhanh mọi người đều biết nó cũng không phải chân chạy.

Cậu bé nhận những chiếc hộp thức ăn, sau đó mở hết chúng ra, ăn tới khi mình no thì thôi, còn những phần Macaroni còn lại cứ phơi ở đó. Sau đó, cậu bé xin ông chủ chút nước nóng, trộn thêm Macaroni rồi cho bé gái ăn, lấy đầy nước vào bình của mình rồi ngồi yên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện