Bọt nước văng ra, trong tiếng nước chảy ào ào này xuất hiện một vầng cầu vồng. Đứa bé kêu ô ô, nó đang chơi với ngón tay của mình, bàn tay nhỏ bé kia khi thì giơ lên, khi thì hạ xuống, thi thoảng thì nó cũng cười.

Ngu Ngốc buông tay ra. Cậu lấy bức thư mà mẹ nó giao cho cậu từ trong ngực ra, nhét vào trong tã lót. Sau đó, từng bước, từng bước rời đi...

Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành. Sau đó, chỉ cần chờ có người đi qua nơi này, phát hiện nó rồi báo cáo lại cho người phụ trách là được. Chỉ cần người có trách nhiệm biết, việc này nhất định sẽ truyền đến tai hiệu trưởng, phát hiện phong thư, vị hiệu trưởng kia sẽ biết đứa bé này là ai, sẽ chiếu cố nó, nuôi dưỡng nó thành một cô gái xinh đẹp, được mọi người ngưỡng mộ.

Đúng vậy, nhiệm vụ của cậu đã kết thúc.

Ngu Ngốc di từng bước chân rời đi thật nhanh, sau lưng cậu là đứa bé. Thế nhưng vào lúc này, cậu lại bất giác xiết chặt tay, đôi tay khẽ run.

“Không nỡ sao?”

Huyết Đồng mở ra, âm thầm nói một câu.

Ngu Ngốc không có trả lời.

“Thôi. Nhóc chắc chắn sẽ có một vài lúc phải vứt đi gánh nặng. Ta có thể lý giải được sự khó chịu của nhóc, nhưng không bao lâu nữa, nhóc sẽ quên đứa bé này. Dù cho về sau ngẫu nhiên nhớ tới việc xảy ra trong nửa năm này, nhóc sẽ chỉ mỉm cười, cười vì mình quá ngu, quá đơn thuần.”

Một đứa trẻ mười tuổi chạy vội, đi vào bóng râm của toà nhà. Cậu đã quyết định từ bỏ, cậu chỉ có thể sống trong bóng tối, cậu đem bé gái gửi vào thế giới bảy sắc cầu vồng, còn vận mệnh đang chờ đợi cậu lại hoàn toàn khác biệt...

Bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, đây là lẽ thường của thế giới này. Hai vận mệnh dính chặt vào nhau, ở nơi gọi là thành Phong Sa chia làm hai ngã khác nhau. Chắc chắn không lâu sau, Đại Lục Bi Thương sẽ xuất hiện một cô gái xinh đẹp, thông minh, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc. Còn cậu bé bị Ám Diệt lựa chọn sẽ biến mất trong bóng tối, trở thành một góc khuất trong lịch sử mà không ai thèm quan tâm.

“Hả? Nơi này sao lại có đứa bé?”

Nếu như, lời nói này không có truyền tới tai Ngu Ngốc.

Cậu đi vào bóng râm, ghé một con mắt ra, nhìn về phía quảng trường nhỏ được ánh nắng chiếu rọi. Ở nơi có cầu vồng kia, ba đứa trẻ khoảng tuổi Ngu Ngốc, trên người mặc lễ phục của quý tộc khi đi dạ hội, trên người có mang theo kiếm, xuất hiện ở bên cạnh đài phun nước.

Hai đứa trẻ bên phải và bên trái đều có mái tóc màu nâu, trên mặt có rất nhiều tàn nhang. Đứa bên phải thì hơi mập, trên tay đang nắm lấy một túi đồ ăn vặt. Hai thằng nhóc này cũng không thu hút, trong đám học sinh mới có rất nhiều người giống bọn nó. Tuy nhiên, thằng nhóc nằm giữa thì lại có dáng người cân xứng, tóc màu xanh lam, khóe miệng cười một nụ cười khinh miệt, trong mắt cũng ẩn chứa thần sắc cao ngạo không để người khác vào mắt.

“Đại ca Drau, anh thấy thế nào?” Thằng nhóc mập quý tộc kia lại nhét đồ ăn vặt vào mồm, hình tượng nhếch nhác thật sự khác xa với bộ trang phục quý tộc trên người nó.

Thằng nhóc tàn nhang bên trái, bắt đầu lật xem đứa bé. Có lẽ vì trước mắt bỗng có thêm ba người, tiếng cười của đứa bé biến mất, đôi tay nhỏ sợ hãi cuộn tròn ở trước ngực, không dám lên tiếng.

“Thiếu gia Gudse, lớp vải rách trên thân đứa nhỏ này cũng không phải loại kém, chỉ là không biết chuyện gì xảy ra mà rách tung toé. Vả lại nó dường như đã rất lâu không tắm. Theo em phỏng đoán.”

Thằng nhóc tàn nhang đứng lên, vỗ tay.

“Là một đứa con riêng của quý tộc, đúng không?”

Thằng nhóc đang cười một cách khinh miệt này tên là Drau Gudse, là con trai trưởng của gia tộc Gudse — một trong hai tập đoàn quân sự của đế quốc Hùng Lộc.

“Thật là tiếc a, cho dù là quý tộc, cũng sẽ phát sinh chuyện giống đám thứ dân hạ đẳng.” Drau hừ một tiếng, tiếp tục nói, “Sinh con xong lại vứt bỏ thì sinh để làm gì? Vậy ta đoán là đại khái trong một gia đình quý tộc nhỏ xảy ra việc tranh giành tình nhân, dẫn đến một người hầu nào đó ôm cái bụng bầu, sau đó thì cô ta lén lút đem đứa trẻ vứt ở chỗ này.”

Mập mạp vừa nhai đồ ăn vặt vừa nói: “Vậy đại ca Drau, chúng ta nên làm cái gì? Có nên nói cho ngài Dracula không?”

“Nói cho ông ta biết? Để làm gì?” Drau vừa cười, một bên quất ra eo bên trong bội kiếm, khóe miệng nở một nụ cười khinh miệt cùng trào phúng, "Đã là một đứa con riêng của quý tộc mà không ai nhận ra, vậy thì tao dứt khoát làm “việc tốt” một lần, giúp đỡ đứa bé này. Phải rồi, các ngươi không phải nói muốn mở mang thực lực của Chước Kỹ Hạ Cấp sao? Bây giờ, mở to mắt mà nhìn.”

Thanh kiếm uốn lượn trong làn hơi nước, chạm vào tã lót. Khi tàn nhang và mập mạp còn đang kinh hô, Drau bỗng giơ kiếm lên, hất đứa bé lên không trung! Sau đó hắn thu kiếm lại, đợi đến khi cái tã lót rơi xuống, hắn liền nhanh chóng đâm kiếm.

Một tiếng xoẹt nhỏ vang lên.

Dưới ánh cầu vồng chói rọi, tã lót bị đâm xuyên. Một đường kiếm vô cùng chuẩn xác xuyên qua tã lót, không có thương tổn đến đứa bé.

Đúng vậy a, không có thương tổn đến đứa bé. Kiếm thuật vô cùng chính xác mà thằng nhóc mười một tuổi này biểu hiện ra khiến đồng bọn của thằng nhóc này vô cùng kinh ngạc, từng lời nói ca ngợi ẩn chứa sự kinh ngạc tuôn ra tầng tầng lớp lớp. Nhưng lưng đứa bé thì chạm vào lưỡi kiếm rét lạnh, khiến cho nó sợ hãi.

Nó khóc, từng tiếng khóc ô oa ô oa bắt đầu to dần lên. Mà tiếng khóc kia không chỉ khiến tiếng cười của ba thằng nhóc kia càng thêm chói tai, mà còn truyền vào trong bóng tối, truyền tới... một người đang trốn trong đó.

Ánh mặt trời tháng sáu nóng nực. Nhưng ở trong bóng râm, lại lạnh lẽo như có một lớp băng tuyết.

Drau hết sức hài lòng khi nghe lời tâng bốc của hai tên kia, sau khi tận hưởng cảm giác lâng lâng, thằng nhóc đó bỏ kiếm xuống.

“Ha ha ha, hai đứa bọn mày chỉ cần cố gắng, rất nhanh cũng có thể đạt được thực lực như tao. Chúng mày không phải đã tới giai đoạn Đoán Thể trung cấp rồi sao? Chỉ cần tốn mấy tháng, ắt là có thể đột phá đi. Ha ha ha.”

Tàn nhang: “Đại ca Gudse, chúng em làm sao có thể so với anh? Lúc trước khi mới nhập học thời điểm, anh là học sinh có thiên phú cao nhất của nhóm Sơ Đẳng từ trước tới nay! Bọn em coi như đạt đến cảnh giới Chước Kỹ, thì lúc đó anh cũng đã mạnh mẽ hơn bọn em rất nhiều rồi.”

Mập mạp: “Đúng đó đúng đó! Đại ca Drau, anh, anh có thể biểu diễn lại một lần cho bọn em nhìn rõ được không? Xem như để cho bọn em sớm đột phá một chút a!”

Drau ngoẹo đầu, nhìn về hai “con chó” bên cạnh bằng vẻ khinh miệt. Hắn hừ một tiếng, làm ra vẻ cực kì không tình nguyện nói:

“Thật không có cách nào, gia tộc của hai đứa bọn mày phụ thuộc vào gia tộc Gudse, tao giúp bọn mày cũng coi như là một phần trách nhiệm. Nhìn cho kĩ! Ta sẽ không làm lại lần ba!”

Thanh kiếm lại được vung lên lần nữa. Đứa bé đang khóc kia lại một lần nữa bị ném lên trời. Lực ném thì có hạn, khi nó rơi xuống, thanh trường kiếm lạnh lẽo này, cùng với ba ánh mắt tràn ngập vẻ cười nhạo và không quan tâm kia, đã nghênh đón nó ở phía dưới...

Drau nắm chặt kiếm, nhắm chuẩn vào đứa bé đang rơi xuống. Lần này, khóe miệng của hắn toả ra vẻ khinh miệt và tàn nhẫn vô cùng tận. Một đứa trẻ sơ sinh không có chút thân phận nào cho dù chết, cũng sẽ không có bất kỳ ai giận dữ a? Cái suy nghĩ này loé lên trong đầu hắn, mà mũi kiếm vốn nhắm vào khẽ hở tã lót, nhẹ nhàng di chuyển, nhắm thẳng vào trái tim đứa bé.

Một bông tuyết, lướt qua khuôn mặt Drau.

Ngay sau đó, một kiếm gần như chắc chắn của tên này, đâm ra.

...

Cầu vồng nơi đài phun nước vẫn đẹp đẽ như trước, dưới ánh mặt trời nóng bỏng của buổi trưa, trong cái sân rộng lớn này trừ ba đứa nhóc kia thì không có giáo viên và học sinh nào cả. Lúc bấy giờ, những làn hơi nước đó chậm rãi thẩm thấu vào thanh kiếm đang giơ lên giữa không trung.

Biến mất.

Cái tã lót kia, đột nhiên biến mất giữa không trung. Ba thằng nhóc quý tộc ngơ ngác nhìn về phía bầu trời xanh, rất lâu sau mới kịp phản ứng. Riêng cái thằng nhóc gọi là Drau, trực tiếp dùng kiếm chỉ vào tên ăn mày đang không ngừng vuốt ve đứa bé, trên mặt lộ rõ sự không vui.

Tàn nhang: “Thằng nhóc chết tiệt, mày là ai?”

“Ô oa! Ô oa! Ô oa!”

Trả lời thằng nhóc là tiếng khóc lo lắng của đứa bé và động tác vuốt ve không ngừng của đứa trẻ ăn mày.

“Này, tao đang hỏi mày đấy, mày rốt cuộc là ai?”

Thằng nhóc tàn nhang rút kiếm ra, cái tên mập mạp kia cũng theo đó mà rút kiếm ra. Hai người phân biệt hai bên trái phải bao vậy cậu, nhìn giận giữ không kìm được. Nhưng mà, nguồn cơn cho sự phẫn nộ của chúng không bắt nguồn từ cậu, mà bắt nguồn từ đứa con trưởng của gia tộc Gudse, thiên tài và người thừa kế số một — Drau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện