Nguyệt hắc phong cao.
Là một thời cơ giết người rất tốt.
Đáng chết! Mấy cái tên nổi bật tự mình so với người của xã hội đen, thật sự là muốn cái mạng này của anh mà! Chỉ là không phải anh coi thường bản lĩnh thối nát của đối phương, thật sự là… trong tay bọn họ có một cây súng nha! Thế nhưng vẫn đang tận lực đuổi theo phía sau anh, quả thật mất hết mặt mũi xã hội đen.
Nếu bên trong đám thuộc hạ của Thái tử Việt có chút “Ba chân mèo”*, chỉ sợ đã sớm bị một phát súng của Thái tử Việt bắn chết rồi, dứt khoát bị chết.
*Xuất thân từ “Nam Thôn Xuyết Canh tập” của Đào Tông Nghi thời nhà Minh, ý chỉ tay nghề làm việc không tinh. Ý nghĩa hiện này là: Ví von với những người chỉ có tài nghệ sơ sài, ví với sự vật hiếm thấy mới lạ, hình dung trình độ không cao, thô thiển, sứt sẹo.
Đoạn Dạ Nhai bĩu bĩu mỗi, khuôn mặt tuấn nở nụ cười lạnh lùng, anh cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu với một đám ngu ngốc, cho nên anh quyết định diêndaaanlqdonn thoát khỏi kẹo cao su dính.
Chuyển đông chuyển tây, anh chuyển vào khu đầy hoa tầng tầng lớp lớp giống như mê cung---
Trong căn nhà phủ màu xanh của cây thông bốc đầy hơi thảo dược!
Anh nheo mắt, cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất tức là chỗ an toàn nhất.
Thân hình cao to nhảy một cái, anh “Quang minh chính đại” tiến vào căn nhà bốc đầy hơi từ cửa sau.
Đi lại tùy ý, anh chọn lựa một gian phòng nhỏ bên trong cùng, lấy kim nhỏ độc quyền Đoạn thị ra sử dụng, khẽ gạt nhẹ nhàng, khóa cửa lập tức mở ra. Anh chuẩn bị đến tắm thảo dược. Trong phòng nhỏ ngăn thành hai gian nhỏ, phòng ngoài là tắm vòi sen, phòng trong chính bốc đầy hơi thảo dược “Mệt mỏi” gì đó đang quảng cáo rùm beng. Tham gia chạy nhảy cùng một đám ngu ngốc rượt đuổi thật là mệt mỏi.
Vẫy vẫy tóc thẳng chạm vai, anh huýt sáo, đẩy cửa gỗ tràn ngập khói mù ra…..
Hình như anh nhìn thấy cái gì trong hơi trắng xóa!
Con mắt tuấn hơi chớp, anh cười, cười đến thần thái phấn khởi.
“Ma Liêu Trai xinh đẹp?” Đáng tiếc anh không sợ ma, mà còn thích nhất là ma xinh đẹp.
Một người đẹp toàn thân trần trụi đang ở trước mắt, đưa tay là có thể ôm một cái nha! Khó được chính là, người đẹp đường cong lả lướt bị điện giật bừng tỉnh, đủ để khiến tất cả đàn ông phun máu mũi. “A…” Người đẹp bị giật mình phản ứng chậm ba giây hình như sắp sửa cất lên tiếng thét chói tai.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, anh lấy môi phủ lấy hơi thở mùi đàn hương rung động từ miệng cô.
Anh không phải cố ý! Anh vốn là muốn lấy tay ngăn cản tiếng thét của cô.
Ôi trời! Sao môi của cô lại non mềm, ngon miệng ngọt ngào như vậy hả? Anh đã từng hôn qua không dưới một trăm người phụ nữ thế nhưng giờ phút này anh lại giật mình ngây ngô một hồi lâu. Anh không thể buông cô ra, trừ khi anh là kẻ ngốc.
Một tay giữ chặt trán cô, một tay ôm eo thon nhỏ của cô, không ngờ anh lại hôn sâu hơn.
Hiển nhiên có thể thấy được, cô bị dọa phát sợ, đang lấy ánh mắt ngây thơ y hệt cô bé quàng khăn đỏ nhìn anh, khiến trong lòng anh nhéo một cái. Người đẹp này tám phần là mới nếm thử mùi vị hôn miệng…
Người từng trải như anh tuyệt đối không có khả năng nhìn sai! “Đừng hoảng hốt!”
Anh đang hà hơi trong miệng cô, nghĩ thầm, nên hôn triền miên dịu dàng, hoặc là hôn đến cuồng dã hung hãn, trong lúc anh thầm nghĩ, anh đã tóm được hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi của cô, dây dưa cùng với anh không nghỉ. Mà cô giống như một con cừu con bị chà đạp, con mắt sững sờ nhìn anh d~đànnlq'đon chằm chằm như ánh sao.
Anh nháy mắt mấy cái với cô, nụ cười sáng quắc.
Cô vừa thẹn thùng vừa túng quẫn hốt hoảng đến cực độ…
Anh quở nhẹ, “Nhắm mắt lại!” bộ dạng một chút say mê mê luyến của cừu con cũng không còn, đả thương lòng tự trọng đàn ông của anh quá, nói thế nào anh cũng là báu vật mà phụ nữ tranh nhau truy đuổi đấy, động vật giống cái không một ai có thể không thuần phục khi được anh hôn gay gắt. Thân thể phụ nữ cứng ngắc trong ngực khiến cho anh nổi lên dục vọng chinh phục, để vãn hồi sự tin tưởng của anh, anh bắt đầu “Công kích” mỗi một tấc mềm mại của cô.
“Ư anh...” Cô muốn giãy giụa, nhưng thân thể giống như mất đi sức lực chỉ có thể bám vào anh. Cơ thể cô hầu như là treo trên người anh.
Ngoan. Trong lòng anh đang ca ngợi một tiếng.
Là một thời cơ giết người rất tốt.
Đáng chết! Mấy cái tên nổi bật tự mình so với người của xã hội đen, thật sự là muốn cái mạng này của anh mà! Chỉ là không phải anh coi thường bản lĩnh thối nát của đối phương, thật sự là… trong tay bọn họ có một cây súng nha! Thế nhưng vẫn đang tận lực đuổi theo phía sau anh, quả thật mất hết mặt mũi xã hội đen.
Nếu bên trong đám thuộc hạ của Thái tử Việt có chút “Ba chân mèo”*, chỉ sợ đã sớm bị một phát súng của Thái tử Việt bắn chết rồi, dứt khoát bị chết.
*Xuất thân từ “Nam Thôn Xuyết Canh tập” của Đào Tông Nghi thời nhà Minh, ý chỉ tay nghề làm việc không tinh. Ý nghĩa hiện này là: Ví von với những người chỉ có tài nghệ sơ sài, ví với sự vật hiếm thấy mới lạ, hình dung trình độ không cao, thô thiển, sứt sẹo.
Đoạn Dạ Nhai bĩu bĩu mỗi, khuôn mặt tuấn nở nụ cười lạnh lùng, anh cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu với một đám ngu ngốc, cho nên anh quyết định diêndaaanlqdonn thoát khỏi kẹo cao su dính.
Chuyển đông chuyển tây, anh chuyển vào khu đầy hoa tầng tầng lớp lớp giống như mê cung---
Trong căn nhà phủ màu xanh của cây thông bốc đầy hơi thảo dược!
Anh nheo mắt, cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất tức là chỗ an toàn nhất.
Thân hình cao to nhảy một cái, anh “Quang minh chính đại” tiến vào căn nhà bốc đầy hơi từ cửa sau.
Đi lại tùy ý, anh chọn lựa một gian phòng nhỏ bên trong cùng, lấy kim nhỏ độc quyền Đoạn thị ra sử dụng, khẽ gạt nhẹ nhàng, khóa cửa lập tức mở ra. Anh chuẩn bị đến tắm thảo dược. Trong phòng nhỏ ngăn thành hai gian nhỏ, phòng ngoài là tắm vòi sen, phòng trong chính bốc đầy hơi thảo dược “Mệt mỏi” gì đó đang quảng cáo rùm beng. Tham gia chạy nhảy cùng một đám ngu ngốc rượt đuổi thật là mệt mỏi.
Vẫy vẫy tóc thẳng chạm vai, anh huýt sáo, đẩy cửa gỗ tràn ngập khói mù ra…..
Hình như anh nhìn thấy cái gì trong hơi trắng xóa!
Con mắt tuấn hơi chớp, anh cười, cười đến thần thái phấn khởi.
“Ma Liêu Trai xinh đẹp?” Đáng tiếc anh không sợ ma, mà còn thích nhất là ma xinh đẹp.
Một người đẹp toàn thân trần trụi đang ở trước mắt, đưa tay là có thể ôm một cái nha! Khó được chính là, người đẹp đường cong lả lướt bị điện giật bừng tỉnh, đủ để khiến tất cả đàn ông phun máu mũi. “A…” Người đẹp bị giật mình phản ứng chậm ba giây hình như sắp sửa cất lên tiếng thét chói tai.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, anh lấy môi phủ lấy hơi thở mùi đàn hương rung động từ miệng cô.
Anh không phải cố ý! Anh vốn là muốn lấy tay ngăn cản tiếng thét của cô.
Ôi trời! Sao môi của cô lại non mềm, ngon miệng ngọt ngào như vậy hả? Anh đã từng hôn qua không dưới một trăm người phụ nữ thế nhưng giờ phút này anh lại giật mình ngây ngô một hồi lâu. Anh không thể buông cô ra, trừ khi anh là kẻ ngốc.
Một tay giữ chặt trán cô, một tay ôm eo thon nhỏ của cô, không ngờ anh lại hôn sâu hơn.
Hiển nhiên có thể thấy được, cô bị dọa phát sợ, đang lấy ánh mắt ngây thơ y hệt cô bé quàng khăn đỏ nhìn anh, khiến trong lòng anh nhéo một cái. Người đẹp này tám phần là mới nếm thử mùi vị hôn miệng…
Người từng trải như anh tuyệt đối không có khả năng nhìn sai! “Đừng hoảng hốt!”
Anh đang hà hơi trong miệng cô, nghĩ thầm, nên hôn triền miên dịu dàng, hoặc là hôn đến cuồng dã hung hãn, trong lúc anh thầm nghĩ, anh đã tóm được hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi của cô, dây dưa cùng với anh không nghỉ. Mà cô giống như một con cừu con bị chà đạp, con mắt sững sờ nhìn anh d~đànnlq'đon chằm chằm như ánh sao.
Anh nháy mắt mấy cái với cô, nụ cười sáng quắc.
Cô vừa thẹn thùng vừa túng quẫn hốt hoảng đến cực độ…
Anh quở nhẹ, “Nhắm mắt lại!” bộ dạng một chút say mê mê luyến của cừu con cũng không còn, đả thương lòng tự trọng đàn ông của anh quá, nói thế nào anh cũng là báu vật mà phụ nữ tranh nhau truy đuổi đấy, động vật giống cái không một ai có thể không thuần phục khi được anh hôn gay gắt. Thân thể phụ nữ cứng ngắc trong ngực khiến cho anh nổi lên dục vọng chinh phục, để vãn hồi sự tin tưởng của anh, anh bắt đầu “Công kích” mỗi một tấc mềm mại của cô.
“Ư anh...” Cô muốn giãy giụa, nhưng thân thể giống như mất đi sức lực chỉ có thể bám vào anh. Cơ thể cô hầu như là treo trên người anh.
Ngoan. Trong lòng anh đang ca ngợi một tiếng.
Danh sách chương