Hà Nguyệt Loan rất bận, bận chết đi được!

Bởi vì con trai bảo bối sắp lấy vợ rồi! Bà là mẹ phải thu xếp tất cả chuyện lớn nhỏ.

Ngoại trừ, còn có một việc…………..

Ha ha! Bởi vì bà muốn giúp con dâu diệt trừ lo lắng, nên đã âm thầm giải quyết.

Xem kìa!

“Lỵ Du đúng không? Băng ghi âm này của cô nghe rất rõ ràng quá ác đó! Nhai nhi vì yêu mà không thiết sống đó!”

“Tôi biết đường thoái lui mà.” Vốn là muốn bao dưỡng người đàn ông đẹp trai đó nhưng đã quá muộn rồi…………….

Người ta hoàn toàn là con nhà giàu, gia thế hiển hách, hơn nữa trong lòng đã có đối tượng!

Lỵ Du lắc lắc bộ ngực lớn và eo nhỏ chán nản rời đi.

Giải quyết xong dienanlequydon chuyện thứ nhất.

“Bác nói Đồ Tinh nghe này, cũng đều là do bác, không nên để cho cháu để tâm! Thật ra thì bác vẫn rất hy vọng cháu là con dâu của Đoạn gia.”

Đồ Tinh lúng túng nói: “Cảm ơn bác đã có ý tốt. Thật ra Dạ Nhai chưa bao giờ nhìn con lấy một cái, là do con tự mình đa tình thôi.”

“Ba con chắc cũng rất buồn phiền lắm.”

“Ba con thật sự rất thích anh ấy, nhưng anh ấy sắp kết hôn…………..” Hy vọng của hai cha con thất bại.

Hà Nguyệt Loan cứ như vậy ‘Âm thầm’ dọn dẹp các thể loại khác, để cho con dâu khỏi phải bận lòng.

“Nè, cuốn băng ghi âm có thể làm vật gia bảo được đấy, truyền lại cho con cháu biết được tình yêu mãnh liệt của Nhai nhi đối với tiểu Y như thế nào.”

Có lẽ bà nên sao chép ra nhiều bản, phòng trường hợp bản chính hư hại……. Nhưng ngàn vạn lần cũng không được để cho Nhai nhi biết.

“Quản gia Thường, khách dự tiệc hôn lễ được 1500 khách hay không?” Hôn lễ thật bận rộn, dù sao cũng là hôn lễ của con trai độc nhất của bà.

※※※

Xe chạy như bay, Sài Thương Y choáng váng bước ra khỏi xe thể thao. Thì ra ông xã cô thích tốc độ.

“Nơi này là sao! Rộng lớn quá!” Cô đưa mắt nhìn bốn phía, rộng mênh mông.

Đoạn Dạ Nhai phủi phủi đuôi lông mày, cười nói: “Thích chỗ này sao?”

“Phong cảnh rất lịch sự tao nhã.” Một nơi non xanh nước biếc rất hiếm có. “Tại sao lại dẫn em đến đây? Ước hẹn sao?”

“Đi thôi.” Anh dắt cô đi về phía trước, đi được die.da/le'qd chừng một phút, anh chỉ vào một cây cọc gỗ, ánh mắt ra hiệu.

Cô ngồi xuống, chữ trên cọc gỗ khiến cô giật mình.

“Biệt thự Thương Y?” Có liên quan gì đến cô sao? Anh ngắt chóp mũi cô, cười nói: “Từ hôm nay trở đi, nó là của em.”

Cô ngơ ngác vẫn chưa hiểu rõ, “Anh có thể nói lại một lần nữa được hay không?”

“Khu này anh mua mấy năm trước rồi, dự định sẽ xây nhà ở đây.”

“Cho nên anh mới bỏ ghế chủ tịch ở Đoạn thị để chạy đến công trường khổ sở làm công nhân sao?”

“Đúng vậy!” Ánh mắt anh đầy tình ý, “Vì em, anh mới nhận sự ‘Đầy ải’ của cha anh.”

Cô cười cười, chủ động hôn anh, yêu kiều bày tỏ, “Anh là người tốt nhất trên thế giới, tình cảm dịu dàng nhất, cảm ơn anh đã vì em từng ly từng tý.”

Rốt cuộc cũng phát hiện! “Chết vì tình nhưng nhớ chừa bộ dáng xấu xí của anh ra.”

Cô cười lớn, vì cô cũng được tính là đồng lõa trong vụ đó.

“Biệt thự Thương Y phải mất ba bốn năm nữa mới hoàn thành, bởi vì anh cũng không có nhiều thời gian,” Anh cười.

“Anh muốn tự mình xây dựng? Có mệt mỏi quá không? Hoặc là quá mức khó khăn?”

“Đây là ước mơ từ nhỏ của anh, gặp được em, là ước mơ lớn nhất đời anh………..”

Cô hiểu anh chưa hoàn tất câu nói, ước mơ đó còn là yêu thương và che chở nữa.

“Biệt thự hai tầng hiện đại kết hợp hai màu sắc em thích, cùng một vườn hoa hồng, biệt thự Thương Y chính là tổ ấm của hai chúng ta.” Qua hai năm, có thể trở thành ba hoặc bốn người, anh muốn có một nam một nữ thừa kế.

“Thì ra trước kia anh vẽ bức thiết kế là vì vậy………” Cho nên anh mới hỏi cô thích nhà như thế nào.

Như vậy thì anh đã xem cô như châu báu từ lâu rồi, chỉ là anh đùa quá trớn, hoặc quá xấu hổ mà không nói được thôi!

Anh đưa cho cô một cái xẻng, “Nếu là biệt thự được đặt tên là Thương Y, thì tiểu thư Sài Thương Y, thiếu phu nhân Đoạn tương lai phải là người làm nghi thức khởi công chứ.”

Cô hơi ngạc nhiên, một lúc sau nhướng mày vui mừng, vui vẻ nhận lấy cái xẻng.

“Được! Được tự mình làm nghi thức khởi công cho nhà mình thì thật sự quá tuyệt vời đi!”

Bàn tay to chắc của anh cầm lấy tay cô, hai người cùng nhau đào một chút đất, sau đó hôn nhau thật lâu.

“Tiểu quả phụ, em phải yêu anh cả đời đấy nhé.” Âm thanh của anh ‘Khuấy đảo’ trong miệng cô.

Cô nhẹ nhàng hôn anh, “Em đồng ý!” Kiếp sau, kiếp sau nữa thì cô cũng đều đồng ý.

Hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện