Ánh mặt trời chiếu vào cửa kính, Mộc Hàn Hạ ngồi đối diện với Lục Chương.

Dáng vẻ cô thoải mái, anh ta vắt chéo chân.

Đang muốn tiếp tục nói, lúc này di động của Mộc Hàn Hạ vang lên. Cô cầm lấy nhìn là dãy số đầu 139, hơi giật mình, thời đại này mọi người hầu như đều đổi thành đầu số 18. 139 là đầu số vô cùng cũ chỉ mấy năm trước mới có.

Trong khoảnh khắc đó, cô đã nhớ được chủ nhân của dãy số này là ai.

Cô liếc mắt nhìn Lục Chương, cầm lấy di động ra ngoài ban công, mở cửa ra.

Ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, dưới lầu dòng xe cộ như thoi đưa. Tiếng chuông từ từ vang lên trong tay cô, cô nhớ tới nụ hôn triền miên sâu sắc đêm khuya hôm qua. Cô im lặng một lát mới bắt máy:“A lô, xin hỏi là ai vậy?”

Lâm Mạc Thần yên tĩnh trong một giây, nói bên đầu kia:“Là anh.”

Giọng nói của Mộc Hàn Hạ hơi khách sáo có ý cười:“Có việc gì sao?”

Lâm Mạc Thần bình thản cười bên đầu kia:“Mấy đồng nghiệp cũ trong công ty nghe nói em đã trở về, đề nghị tối nay cùng ăn cơm.”

Mộc Hàn Hạ nhất thời chần chờ.

“Có rảnh không?” Anh hỏi.

“Tôi...” Mộc Hàn Hạ dừng một chút, nếu nói không đi thì không khỏi hẹp hòi, nhưng lúc này giọng nói của anh bình tĩnh thản nhiên, lại khiến Mộc Hàn Hạ nhớ tới nụ hôn mạnh mẽ thậm chí khó mà đè xuống được của anh tối qua.

“Thay tôi cám ơn bọn họ.” Mộc Hàn Hạ nói,“Hôm nay tôi phải tăng ca đến khuya, không đi được, lần sau tôi mời bọn họ.”

Hai người đều im lặng mấy giây.

“Ừ.” Lâm Mạc Thần nói,“Đừng làm việc quá sức, chú ý nghỉ ngơi.”

Cúp điện thoại, Mộc Hàn Hạ hơi run sợ.

Lâm Mạc Thần vừa dặn dò cô đừng làm việc quá sức, chú ý nghĩ ngơi sao? Trong kí ức, anh chưa từng nói với cô như vậy. Khi đó, cô cảm thấy trả giá tất cả phấn đấu là đương nhiên. Ngay cả anh cũng bận đến đầu tắp mặt tối, đặt lợi ích lên hàng đầu, tất nhiên là chưa từng nói lời nào dịu dàng như vậy.

Phát hiện mình lại lâm vào kí ức đã phủi bụi, Mộc Hàn Hạ thu lại tâm trạng. Chuyện tối hôm qua đối với cô mà nói là xảy ra bất ngờ nên mới khiến cô chấn động. Còn hiện tại Lâm Mạc Thần bình tĩnh tiếp cận, cô không biết anh thật lòng hay giả vờ. Hay là vẫn cảm thấy bất công với chuyện năm đó? Trong lòng không thoát ra được? Dù sao anh từng là một người kiêu ngạo như vậy, mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, càng leo càng cao. Cô có lẽ là người duy nhất khiến anh không cam lòng chăng.

Nhưng mặc kệ rốt cuộc anh nghĩ như thế nào, Mộc Hàn Hạ cũng không muốn nghĩ sâu thêm. Còn cô đã hiểu rõ lòng mình, cô không muốn quay lại, bắt đầu một lần nữa với anh.

Lục Chương nghiêng người nhìn cô đi vào nói:“Sao nhìn mặt cô như thiếu nợ thế kia...không phải là người yêu cũ gọi đến đấy chứ?”

Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt, lắc đầu nói:“Không phải. Là...điện thoại lừa đảo.”

Lục Chương cười:“Lần sau nhận được loại điện thoại này đưa cho tôi. Tôi thích nhất là tiếp loại điện thoại này, đậu xanh rau má. Lần trước tôi đã khiến một kẻ lừa đảo phát khóc, giận dữ cúp điện thoại, gọi lại đã tắt hẳn máy.”

Mộc Hàn Hạ cười khúc khích.

Lục Chương cười, đột nhiên ý thức được không khí giữa hai người dường như trở nên hơi hòa hợp.

Anh ta ngừng cười, khôi phục vẻ mặt thờ ơ.

Mộc Hàn Hạ cũng trở lại vẻ nghiêm chỉnh nói:“Chúng ta bàn phương án đi.”

Anh ta thản nhiên “ừ” một tiếng.

Mộc Hàn Hạ mở laptop ra, tìm tài liệu. Lục Chương vẫn tựa vào ghế da, chân mở rộng ngồi. Hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

Làm một người sống trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã cô độc lớn lên, thoạt nhìn bề ngoài Lục Chương phóng đãng không kiềm chế được. Trên thực tế khi đánh giá người, quan sát chuyện, anh ta cũng có tâm tư và nguyên tắc của chính mình. Anh ta biểu hiện không thèm để ý, không đại biểu cho việc anh ta không thèm để ý. Đồng thời, anh ta biểu hiện phản nghịch mâu thuẫn, nhưng lại ngầm quan sát và xem chi tiết.

Ví dụ như Lão Chu một vị Phó tổng khác, tuy Lục Chương vô cùng chán ghét ông nói lải nhải, cằn nhằn, cứng nhắc, nghiêm khắc, đầu óc cũng không quá nhạy bén. Nhưng trong lòng anh ta thực ra vô cùng rõ ràng, Lão Chu là người theo cha anh ta tranh đấu giành thiên hạ, trung thành tận tâm với gia đình họ, cũng là người có thể dựa vào nhất trong sự nghiệp. Đây cũng là nguyên nhân cha anh ta sắp xếp Lão Chu đến đây “dưỡng lão“. Vì vậy bề ngoài anh ta làm trái lời Lão Chu, có đôi khi bị làm phiền còn cãi lại, nhưng chuyện Lão Chu muốn kiên trì thực hiện thì Lục Chương cũng không cản trở. Mấy tháng trước, Lão Chu đột nhiên phát bệnh, Lục Chương không nói hai lời, lập tức đưa đến bệnh viện. Anh ta chưa bao giờ lo lắng cho người khác. Sau khi Lão Chu xuất viện cũng vui vẻ hòa nhã với anh ta mấy ngày, nhưng cũng chả được lâu, Lục Chương lại mâu thuẫn với ông. Tuy nhiên nó lại giống như thói quen khi hai người ở chung vậy, hai người thường xuyên cãi nhau, cứ như vậy đã qua mấy năm.

Ví dụ như hiện tại trước mắt là Mộc Hàn Hạ “Nhiếp chính vương nhảy dù” này cũng giống như vậy. Lúc đầu, Lục Chương rất ghét người ngoài đến khoa chân múa tay, anh ta cũng không dễ dàng tin tưởng người. Nhưng Mộc Hàn Hạ tuổi còn trẻ, xinh đẹp, hào phóng, khéo léo, thực sự là nên cộng thêm điểm cho cô. Nói thế nào, Lục Chương cũng là một chàng trai trẻ tuổi, so với lão già, anh ta đương nhiên thích ngắm người đẹp hơn.

Nhưng vui tai vui mắt, thông tình đạt lí, còn hướng dẫn từng bước, cũng không đại biểu có thể nhận được sự tin tưởng của anh ta. Mấy ngày tiếp theo, Lục Chương phải thừa nhận Mộc Hàn Hạ làm một người phụ nữ, một đồng nghiệp, khắp nơi đều nhận được sự yêu thích của mọi người. Hiện tại cô vẽ ra một chiếc bánh nướng cho anh ta, suy nghĩ vô cùng hấp dẫn. Nhưng cô có đáng tin hay không, thật sự có tài hay không, có thể trở thành thầy giáo và cánh tay của Lục Chương anh hay không, Lục Chương cũng hiểu phải đợi hiệu quả sau khi cô làm chuyện thực tế mới biết được. Anh ta mới có thể quyết định tin cô hay không.

Hiện tại anh ta tiếp tục đùa giỡn lừa bịp cô, đấu võ mồm, thờ ơ xem cô có thực sự như cô nói, chân thành, giỏi giang.

Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Anh ta không để ý, ánh mắt lại càng nặng nề, sâu sắc.

Mộc Hàn Hạ mỉm cười:“Bắt đầu đi.”

“Phong Thần, Phương Nghi, còn có đa số các cửa hàng, sắp đặt phân chia như thế nào?” Cô hỏi.

“Dựa vào chức năng phân chia theo tầng.” Lục Chương đáp,“Tầng một là hàng hóa xa xỉ, tầng hai là trang phục thiếu nữ, tầng ba là trang phục phụ nữ trưởng thành, tầng bốn là trang phục nam. Đôi khi tầng năm bán một số đồ thể thao ngoài trời, dưới mái nhà bán thời trang trẻ em, đồ dùng nhà ở...Cạnh tầng một còn có một siêu thị. Tất cả đều rập theo khuôn mẫu, có gì hay để hỏi chứ? Đố tôi à?” Khóe miệng anh ta nhếch lên.

Mộc Hàn Hạ không có động tĩnh gì hỏi tiếp:“Vậy những người nào thường đi dạo cửa hàng?”

Lục Chương rung chân lười biếng đáp:“Kẻ có tiền. Người già này...” Liếc cô một cái, tiếp tục:“Vợ chồng tầng lớp trung lưu, đương nhiên cũng có một số người trẻ tuổi, không có tiền, thà ăn mì gói, cũng phải dành tiền mua quần áo, quá ngốc. Nhưng bọn họ không ngốc, chúng ta cũng không có lợi nhuận.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện