Bên kinh doanh trang phục vẫn cần cô thay mặt Lâm Mạc Thần, thường xuyên đến trông giữ. Lúc này cô nghe lời ở tạm trong nhà anh, nhưng không ở phòng anh, mà ở phòng dành cho khách.

Cảm giác này hơi kì diệu, nhìn căn phòng lớn trống rỗng của anh, rõ ràng trong phòng khắp nơi tỏa ra khí chất lạnh lẽo, nhưng tất cả đều có dấu vết cuộc sống của anh. Một loạt đồ lót trong ngăn kéo, dao cạo dâu trong WC, nước hoa đàn ông, còn một chiếc chăn màu xám mỏng trên sô pha, có phải là khi ở nhà một mình cảm thấy lạnh lẽo, anh sẽ khoác lên người? Trong lòng cũng có chút thất thường, hình dung sau này hai người đều trở về Bắc Kinh, giống như anh nói, cùng ở trong căn phòng này. Sớm chiều ở chung như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, quan hệ kia tất nhiên là vô cùng thân mật. Ở bên cạnh anh, ở chung một chỗ, quan hệ thân mật thế nào, khiến cô nghĩ mà dao động.

Cô ngồi trong chiếc ghế sô pha màu đen của anh, đắp chăn mỏng, bưng hộp đựng thức ăn lên, vừa ăn vừa hơi bật cười.

Thực ra quan hệ hiện tại của cô và Lâm Mạc Thần không thể nói sâu sắc bao nhiêu. Đêm đó anh thổ lộ với cô, thực sự khiến cô cảm thấy tình thâm ý trọng, không thể kháng cự, nhưng ở trong công việc, trong cuộc sống, anh vẫn mang dáng vẻ lí trí bình tĩnh như trước. Nếu có công việc quan trọng, anh vẫn sắp xếp cô đến Bắc Kinh công tác. Anh không quá kích động, cũng không rời khỏi cô. Sự nhiệt tình của anh đối với cô biểu hiện khi hai người ở cạnh nhau trong đêm dài yên tĩnh nhiều hơn, cho cô thấy được sự mạnh mẽ dịu dàng, nhìn thấy sự kìm nén dục vọng của anh.

Loại tình cảm này thực ra rất nhàn nhạt, không có cách nào thể hiện hết ra bởi vì hai người chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, bởi vì anh phân định rạch ròi, kìm chế chu toàn, nhưng Mộc Hàn Hạ nghĩ lại, chẳng phải cô cũng là người như vậy sao? Bọn họ là cộng sự phối hợp vô cùng ăn ý, cho dù sau này không thể kiềm chế được yêu nhau, những giữa họ vẫn có sự ăn ý bằng lí trí.

Cô cảm thấy tình cảm của bọn họ cũng không quá sâu sắc. Cô biết tình cảm của họ có quá nhiều sự quấy rầy, nhưng cả hai đều tin tưởng đây chỉ là tình hình tạm thời. Qua thời gian này, sự nghiệp đã ổn định, tình yêu của bọn họ sẽ phát triển rất tốt đẹp.

Hơn nữa ai nói trong đêm đông này tình ý trong lòng bọn họ không cùng lặng lẽ sinh sôi?

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện ngay, Lâm Mạc Thần gọi điện đến.

Mộc Hàn Hạ đi đến bên cửa sổ, nhìn tuyết bay đầy trời trong thành phố mù mịt.

“A lô.” Cô không cười,“Có chuyện gì vậy?”

Trong giọng nói của anh cũng mang theo mùi vị lạnh lẽo ẩm ướt của thành phố Lâm:“Ừ. Đã giành được cánh đồng Ất trong tay Tào Đại Thắng.”

Mộc Hàn Hạ im lặng mấy giây, cong mày nở nụ cười.

“Chúc mừng anh.”

“Khi nào em về?”

“Còn mấy ngày nữa. Em sẽ sớm về.”

“Ừ.” Giọng nói của anh hơi mệt mỏi, Mộc Hàn Hạ dường như có thể hình dung ra bộ dáng anh ngồi trong sô pha nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

“Mảnh đất này có diện tích lớn hơn cả mảnh đất Giáp, góc tây bắc còn có một mảnh đất nhỏ, phong cảnh tốt nhất.” Anh nói,“Anh tính giữ lại xây một biệt thự nhỏ.”

Mộc Hàn Hạ:“Vâng.”

Anh yên tĩnh một lát nói:“Sau này chúng ta sẽ cùng ở đó nhé?”

Trong lòng Mộc Hàn Hạ chợt có dòng nước ấm xâm nhập, cô không phải là người dễ dàng rơi nước mắ, lúc này nghe thấy lời nói của anh, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên. Có lẽ là vì uất ức khi xa cách, có lẽ là vì màn đêm lạnh lẽo cô đơn, cũng có lẽ trong lời hứa hẹn này mang ý nghĩa gia đình.

Anh và cô, cả hai đều ao ước có một gia đình.

Cô thấp giọng đáp:“Em suy nghĩ đã rồi nói sau.”

Lâm Mạc Thần khẽ nở nụ cười, bộ dáng chắc chắn.

Mộc Hàn Hạ nhịn không được cũng cười.

“Sớm trở về một chút.”

“Vâng. Lâm Mạc Thần...em nhớ anh.”

Lâm Mạc Thần hai sáu tuổi ngồi trong tòa nhà trung tâm thành phố phồn hoa vùng Tây Nam, chưa cởi bỏ cà vạt và áo sơ mi, anh ngẩng đầu nhìn mưa phùn bay bay và bóng đêm ngoài cửa sổ, trên mặt mỉm cười.

“Anh cũng rất nhớ em.”

Ngày hôm sau khi đi làm, Mộc Hàn Hạ lại nhận được điện thoại của Lão Phương.

Ông mang đến một tin tức tốt:“Tiểu Mộc, bên kia đã xem tài liệu của cháu nói không thành vấn đề, nhưng còn phải sắp xếp thi viết và phỏng vấn qua video, hơn nữa thời gian hơi gấp rút, sắp xếp vào sáng mai, cháu cảm thấy thế nào?”

Mộc Hàn Hạ vừa khẩn trương vừa kích động, đương nhiên là quá tốt rồi. Từ sau lần Lão Phương gọi điện thoại, cô vẫn luôn dành thời gian ôn tập tiếng Anh và chương trình học. Khi ở Bắc Kinh cô dành rất nhiều thời gian cho việc này.

Lão Phương dặn dò cô một số việc cần chú ý rồi cúp máy.

Mộc Hàn Hạ im lặng ngồi một lát, đầu tiên suy nghĩ không biết có thi đỗ hay không, hơn nữa đã có chút chắc chắn, cô có nên nói với Lâm Mạc Thần không đây. Nghĩ đến những lời anh nói tối hôm qua, càng cảm thấy sự ngọt ngào tràn ngập đáy lòng.

Nếu anh vẫn còn bận rộn với sự nghiệp, lại không nỡ để cho cô đi nước ngoài thì phải làm sao? Không phải cô chưa nghĩ tới vấn đề này, thực ra khi gặp phải tình huống này, cô quả thực rất khó lựa chọn.

Cô luôn là người quyết đoán, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: vậy cứ làm theo trái tim mách bảo đi.

Trái tim của cô ở bên nào?

Việc học tất nhiên là quan trọng, cô là người khát vọng có thể xoay chuyển nhân sinh.

Tuy nhiên cô có thể cam lòng rời khỏi anh không?

Cô không muốn rời khỏi anh, không muốn rời khỏi người đàn ông này.

Nhưng nghĩ lại tình hình làm gì nghiêm trọng đến vậy chứ? Anh là người bình tĩnh lí trí, nói không chừng sẽ còn ủng hộ cô ra nước ngoài. Hơn nữa hiện tại anh cũng khá giàu có, để cho cô ra nước ngoài xong, mỗi tháng hai người bay qua gặp nhau một lần, không phải là không thể.

Mộc Hàn Hạ quyết định, tối nay sau khi tan tầm về nhà, sẽ gọi điện thoại cho anh.

Hơn mười giờ, di động của Lâm Mạc Thần vang lên.

Anh đã về tới khách sạn, ngồi trên sô pha xem tạp chí. Việc khai phá mảnh đất Ất đã bắt đầu, còn mảnh đất A hợp tác với Dung Duyệt cũng tiến vào giai đoạn thi công chủ chốt. Mọi việc đã định, so với thời gian trước anh nhàn hơn một chút.

Di động vang lên, anh mỉm cười, cầm lấy, nhưng không lập tức nhận ngay.

Người gọi tới không phải là cô, mà là Tôn Chí.

Tôn Chí hiếm khi gọi điện thoại cho anh vào thời gian này trừ phi có chuyện vô cùng khẩn cấp.

Ngoài cửa sổ bóng đêm đã rất sâu, ánh sao ẩn núp, gió lạnh mang theo tuyết, Lâm Mạc Thần cầm điện thoại, nhìn chăm chú mấy giây, bỏ tạp chí xuống, nhận cuộc gọi.

Công việc của Mộc Hàn Hạ hôm nay hơi nhiều, về đến nhà đã là hơn mười một giờ, nhưng cô đoán anh vẫn còn chưa đi ngủ, hơn nữa cô phải nói với anh chuyện hôm nay, không thể giấu ở trong lòng nữa.

Thực ra cô đã nghĩ thông suốt, anh bỏ được cũng tốt, không bỏ được cũng tốt, dịu dàng cũng tốt, mạnh mẽ cũng tốt, chỉ cần hai người bình tĩnh đối mặt là được.

Vào nhà, chui ngay vào chiếc chăn, sau đó làm tổ trên sô pha, gọi điện thoại cho anh.

“Tút...tút...tút...”

Điện thoại được kết nối nhưng không có người nghe máy.

Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, thông thường vào giờ này, anh có bận chuyện gì cũng xong rồi chứ, hơn nữa sinh lực anh luôn tràn đầy, lúc này chắc chắn còn chưa ngủ.

Tại sao không nhận điện thoại?

Cô suy nghĩ, lại gọi đến máy bàn trong phòng khách sạn của anh.

Vẫn không có người nghe.

Có lẽ là có việc gấp nên bận rộn chăng?

Mộc Hàn Hạ nghĩ như vậy, đi rửa mặt, thay quần áo, sau đó nằm xuống giường.

Đã gần mười hai giờ đêm.

Cô nằm một lát, bỗng nhiên đứng dậy, gọi vào di động, máy bàn, nhưng vẫn không có người nghe. Cô nghĩ ra, gọi cho Tôn Chí, nhưng vẫn không có ai nghe.

Mộc Hàn Hạ ngồi một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên, lại thấy ngoài cửa sổ ánh sao mơ hồ đã bị tầng mây che khuất, đó là mùa đông lạnh lẽo yên tĩnh kéo dài bên phương bắc.

Lời tác giả: Được, bắt đầu ngược.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện