Mộc Hàn Hạ đợi một lát ở bãi đỗ xe ngầm của Phong Thần mới nhìn thấy Lâm Mạc Thần đi ra từ thang máy riêng. Trời đã tối, bãi đỗ xe không ngừng có người đi qua. Trong ánh sáng u ám anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài, nhìn từ xa, vừa tuấn lãng vừa xa cách, nhưng khi nhìn thấy cô, trong ánh mắt anh lập tức có ý cười. Đi đến bên cạnh cô, không quan tâm bên cạnh có người hay không, ôm lấy eo cô.

Mộc Hàn Hạ hơi ngượng ngùng, đẩy anh ra: “Tìm nơi không có người đi, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Đến văn phòng anh?” Anh nói.

Trong tiềm thức Mộc Hàn Hạ cũng không muốn công khai chuyện hiện tại của hai người cho bàn dân thiên hạ biết, lắc đầu: “Không nên. Đổi nơi khác đi.”

Bởi vì Mộc Hàn Hạ vẫn còn phải quay về công ty tăng ca, cuối cùng hai người quyết định ngồi vào trong xe của Lâm Mạc Thần ở bãi đỗ xe. Nhưng cũng may nơi đậu xe dành cho lãnh đạo cấp cao chỉ là một khoảng nhỏ, hôm nay xung quanh cũng không có chiếc xe nào, lại không có ai hết. Hai người ngồi ở hàng ghế sau, cửa xe đen sẫm, ngăn cách bọn họ hoàn toàn với hoàn cảnh u ám xung quanh.

Lâm Mạc Thần nắm tay cô, trên mặt mang theo nụ cười nhạt: “Có chuyện gì mà vội vàng tìm anh như vậy?”

Mộc Hàn Hạ quay đầu nhìn thẳng vào anh, thản nhiên bình tĩnh nói: “Có chuyện chưa nói với anh, em và Phương Nghi sẽ lập tức tiến vào lĩnh vực trang phục thương mại điện tử. Nếu làm tốt có thể ảnh hưởng đến nghiệp vụ trang phục và trung tâm thương mại thực thể của Phong Thần, nhưng có lẽ là ở mức độ vừa phải.”

Lâm Mạc Thần nắm tay cô đổi từ tay trái sang tay phải hỏi: “Tại sao không nói sớm với anh?”

Mộc Hàn Hạ cúi đầu: “Chuyện này có liên quan đến quyền lợi một người bạn của em, lần trước em đã nói với anh người mắc bệnh nặng ấy.” Im lặng một lát, cô bỗng nhiên có phản ứng với những lời Lâm Mạc Thần vừa nói.

“Là có gì không ổn sao?” Cô nhìn chằm chằm vào anh.

Lâm Mạc Thần im lặng. Không gian trong xe chật chội, hơi thở im lặng của anh giống như bao trùm lấy cô, ánh mắt anh trầm lặng không gợn sóng.

Trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi hồi hộp.

Lâm Mạc Thần cũng vì sự hoảng hốt trong ánh mắt của cô mà cảm thấy ưu phiền. Người phụ nữ mình bồi dưỡng nhiều năm, cho dù đã trốn đi nhiều năm, nhưng làm việc vẫn giống như anh. Trước khi làm kế hoạch gì cũng không để lộ ra nửa chút gió, lại trực tiếp tiến vào lĩnh vực anh cũng nhắm tới.

Nhưng Phong Thần phía sau anh, giao dịch buôn bán quá lớn, người đi theo cũng quá nhiều tựa như một tàu sân bay khổng lồ chống lại một đội ca nô tấn công đặc biệt của cô. Nếu cô sớm nói với anh, anh sẽ không né tránh, mà cũng chả tránh được, nhưng sẽ nghĩ cách giúp cho cô tránh khỏi mũi nhọn của Phong Thần, nhưng hiện tại...

“Anh nghĩ gì vậy?” Mộc Hàn Hạ đột nhiên hỏi.

Điều này làm cho Lâm Mạc Thần thu lại dòng suy nghĩ mỉm cười. Chưa được bao lâu, người con gái này cũng đã bắt đầu lên tiếng chiếm quyền chủ động trong mối quan hệ của hai người.

Nhưng Mộc Hàn Hạ không nghĩ tới khi cô đang rối như tơ vò, Lâm Mạc Thần đột nhiên ôm lấy cô đặt lên đùi, mặt cô lập tức nóng lên, thấp giọng nói: “Anh làm gì vậy, đây là bãi đỗ xe đấy.”

Lâm Mạc Thần khẽ nói: “Không sao.” Đúng là hơi chật hẹp, nhưng anh không giống như trước không thích nhìn thấy vẻ mặt không xác định được của cô, chỉ có ôm vào trong lòng mới cảm thấy yên tâm.

“Summer, nếu chúng ta gặp nhau trên thương trường, em sẽ làm như thế nào?”

Bởi vì ngồi trên đùi anh nên Mộc Hàn Hạ cũng cao hơn so với anh, cúi đầu nhìn vào mắt anh nói: “Vậy...xin chỉ giáo?”

Lâm Mạc Thần lập tức nở nụ cười, đè gáy cô hôn thật sâu. Mộc Hàn Hạ lấy tay chặn lại, sau đó bắt được cổ áo anh, thấp giọng nói: “Anh sẽ làm như thế nào?”

“Tự do cạnh tranh, dựa vào vận may. Anh sẽ không để cho bất cứ ai ức hiếp em, nhưng anh cũng sẽ...không nương tay với em.” Nói xong anh cắn môi cô. Mộc Hàn Hạ nghe vậy lập tức thất thần, nhưng nhanh chóng nhắm mắt khép kín nỗi buồn trong không gian, sau đó nhìn khuôn mặt lạnh lùng mệt mỏi của anh. Sau đó lại nhắm mắt, thu lại tất cả suy nghĩ, hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn, cũng hơi cắn môi anh một chút.

Điều này khiến Lâm Mạc Thần vô cùng thích, ôm cô càng lúc càng chặt hơn. Có lẽ là do lúc trước cũng như hiện tại hai người có quá ít thời gian thân mật với nhau, hơn nữa đều ở trong phòng, lúc này khi hôn nồng nhiệt ở bãi đỗ xe không người, cả hai đều cảm thấy thỏa mãn, cảm giác được một loại kích thích khác. Đương nhiên Lâm Mạc Thần là người đàn ông coi trọng thể diện, tất nhiên sẽ không làm gì cô trong này, nhưng anh vẫn cho phép mình khiêu khích cô. Hơn nữa triền miên đêm hôm qua đối với anh mà nói căn bản chỉ là giải quyết tạm thời. Anh không để ý tới sự chống cự của cô, cởi áo sơ mi của cô ra, vùi mặt hôn, tay cũng chứa đựng tình dục vuốt ve lưng và eo cô.

Trong đầu Mộc Hàn Hạ đột nhiên hiện lên cách Lục Chương gọi Lâm Mạc Thần, một suy nghĩ lướt qua trong đầu, lão già điên nổi dậy, thật sự là không ngăn được. Đương nhiên cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Cô không thể nói rõ mình có cảm giác gì, có lẽ là cảm thấy bên cạnh cả hai có rất nhiều ràng buộc, nhưng cũng vô cùng lưu luyến sự thân thiết với thân thể anh như vậy. Hai tay cô luồn vào mái tóc đen của anh, tim càng đập nhanh hơn. Còn Lâm Mạc Thần nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, cảm thấy mỹ mãn, lại kéo mặt cô xuống, dùng sức hôn, sau đó ậm ờ nói: “Đại chiến sắp tới, anh nhất định bắt em cúi đầu chịu thua, tước vũ khí đầu hàng giống như đêm hôm qua.”

Hai tuần tiếp theo, Trương Tử lại trải qua một trận cấp cứu bệnh tình mới tạm ổn định.

Mộc Hàn Hạ vẫn mất ăn mất ngủ ở trong công ty, không phân biệt ngày đêm.

Dưới sự điều khiển của Lâm Mạc Thần, đầu tư tài chính của Phong Thần dường như dùng tốc độ nhanh nhất rút khỏi thị trường chứng khoán. Mặc dù thiệt hại gần một nửa, nhưng chủ lực vẫn tồn tại, trở thành đối tượng nhiều người ngưỡng mộ thán phục.

Trang web” Tư nhân đính chế” tiến vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng.

Trong lúc đó Mộc Hàn Hạ cũng qua đêm ba lần ở nhà Lâm Mạc Thần. Có lẽ là bởi vì tính cách cố chấp của hai người, nên khi ban đêm làm tình càng mạnh mẽ giằng co quyết liệt hơn so với ban ngày trên thương trường. Bọn họ ngày càng quen thuộc với cơ thể của nhau, cũng ngày càng lưu luyến kí kết ngầm.

Hai tuần sau, trang web “Wardrobe e-show” có Trương Tử gia nhập cổ phần chính thức login. Ngày đầu kinh doanh đạt 3 triệu, ngày thứ hai đột phá 5 triệu, ngày thứ ba 15 triệu... Nhất thời vô cùng nổi bật, trở thành người đứng đầu lĩnh vực thương mại điện tử, sàn giao dịch mới được coi trọng nhất.

Truyền thông đánh giá “e-show” như thế này: “Xuất thế ngang trời, tựa như một mũi nhọn sắc bén, tiến vào ngành sản xuất trang phục thương mại điện tử, lấy đi một chén súp.” Nó nhận được mức độ chú ý và hoan nghênh cao như vậy, nên một tuần sau khi tập đoàn Phong Thần tổ chức họp báo long trọng tuyên bố trong mấy ngày tới hạng mục “Tư nhân đính chế” sẽ tiến vào lĩnh vực thương mại điện tử, trọng điểm là ngành sản xuất trang phục thì tất cả mức độ chú ý, cũng không đạt được hiệu quả nghiền nát tất cả như mong muốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện