Sở Thiên Vũ trở về đại lý tự thì thấy Trạch Nhĩ cùng Mộc Nhĩ Lam đang đứng ngoài cửa, Mộc Nhĩ Lam vui vẻ chào:
"Gặp lại nhau rồi thiếu tự khanh đại nhân."
Sở Thiên Vũ bất ngờ, y hỏi:
"Hai người chưa đi sao?"
"Chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi ngươi về thôi." Trạch Nhĩ đáp.
"Đợi ta?"
"Ừm." Mộc Nhĩ Lam gật đầu.
"Để làm gì?"
Trạch Nhĩ từ trước giờ vốn thẳng thắn nên khi Sở Thiên Vũ hỏi thì y đi thẳng vào vấn đề luôn, y nói:
"Thiên Lăng hoàng đế trước giờ công tư rõ ràng, ngươi rốt cuộc đã nói gì khiến ngài đổi ý?"
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y nói:
"Chẳng có gì hết, chỉ là do tâm tư bệ hạ thôi."
Mộc Nhĩ Lam có chút chán nản, người đứng trước mặt y tâm tư quá kính. Sở Thiên Vũ thấy vậy cũng hỏi tiếp:
"Hiện giờ hai người đã là người của Thiên Lăng Quốc rồi, tên ở Tây Vực không thể sử dụng được nữa."
Trạch Nhĩ nghe vậy cũng đáp:
"Phải."
"Vậy nghĩ ra tên mới chưa?"
Câu hỏi của Sở Thiên Vũ khiến cho Trạch Nhĩ và Mộc Nhĩ Lam suy tư, khoảng một lúc sau thì Mộc Nhĩ Lam nói:
"Nếu vậy ngươi chọn tên giúp bọn ta đi."
Sở Thiên Vũ kinh ngạc, y cười cười đáp:
"Chuyện này e là không được, hai người đã được đích thân hoàng hậu hạ lệnh đưa vào cung, chuyện này có lẽ nên để cho người quyết định."
"Chỉ là một cái tên thôi chứ có phải việc gì to tát đâu, ngươi lúc đầu nhắn nhủ lời của hoàng hậu thì chắc ngươi là người thân cận rồi. Ta nghĩ người sẽ không để ý đâu."
"Việc này..."
Trạch Nhĩ thấy Sở Thiên Vũ còn hơi ấp úng liền khuyên nhủ:
"Ta nghĩ Mộc Nhĩ Lam nói đúng đó, dù sao ngươi cũng là người mở ra cuộc đời mới cho bọn ta, để ngươi đặt tên cho bọn ta cũng chẳng có gì đáng ngại."
Sở Thiên Vũ cũng chỉ gật đầu, y suy tư một lúc lâu mới nói nói:
"Trạch Nhĩ tên là La Trạm, còn Mộc Nhĩ Lam lấy tên là Tần Tuyên đi."
"Hửm."
"Ta đôi lúc hình dung chữ 'Tuyên' thành màu lam, rất giống màu mắt của ngươi. Chữ 'La' rất giống màu trắng, giống tính cách của ngươi, quá thẳng thắn."
"Không tệ." Tần Tuyên gật đầu nói.
"Cũng trễ rồi, bọn ta đi đây." La Trạm vỗ vai Tần Tuyên rồi nhìn sang Sở Thiên Vũ.
"Ừm, vậy hai người đi đi."
Sở Thiên Vũ nói xong thì La Trạm và Tần Tuyên rời khỏi. Lúc này Nguyên Trừng mới đi ra nói:
"Sở lão đệ, đại nhân đợi đệ nãy giờ đó."
"Hóa ra là vậy, ta đi liền đây." Sở Thiên Vũ đáp.
Sở Thiên Vũ nhanh chóng đến chỗ Lâm tự khanh. Vừa thấy y Lâm tự khanh liền nói:
"Thiên Vũ, lại đây."
Sở Thiên Vũ không hiểu chuyện gì nhưng y vẫn làm theo, tiến tới chỗ Lâm tự khanh.
Lâm tự khanh đưa cho y tờ giấy, ông nói:
"Hiện giờ cậu đã chính thức là thiếu tự khanh của đại lý tự rồi, ít nhất cũng phải có biệt viện riêng. Ngươi xem cái này có được không?"
Tờ giấy ghi biệt viện này rộng hơn 200m², nằm ở phía Đông Bắc An Dương Thành lại khá gần Trạch Vương phủ của Long Dạ Trạch nhưng lại cũ kĩ.
Lâm tự khanh nhìn sắc mặt y cố vẻ trầm ngâm liền nói:
"Biệt viện này lâu quá không ai ở nên đã hơi cũ kĩ, nếu không thích ta sẽ đổi căn khác."
Sở Thiên Vũ đáp:
"Đại nhân có lòng sao hạ quan không nhận được chứ."
Lâm tự khanh nghe vậy thì hài lòng, ông nói:
"Ừm, vậy ta sẽ lập tức cho người tu sửa nhanh."
"Không cần đâu đại nhân."
"Hửm, sao vậy?"
"Chuyện này để hạ quan tự làm, ta muốn tự sửa chữa nó lại."
Lâm tự khanh có vẻ nghi hoặc, ông hỏi:
"Một mình ngươi làm được không đó?"
"Chuyện này đại nhân không cần lo, cứ tin tưởng ở ta."
"Ừm, vậy ngươi tự làm đi."
"Tạ tạ đại nhân."
"À còn nữa!"
"Đại nhân còn việc gì à?"
"Nhớ kĩ lời ta nói, quan trường giống như chiến trường, chưa biết ai thật sự là bạn đâu."
"Tạ đại nhân chỉ bảo, Thiên Vũ nhớ rồi."
Sở Thiên Vũ vừa ra khỏi thì y lập tức đến chỗ Đỗ Nguyên Ân. Thấy y, Đỗ Nguyên Ân vẫn như lần trước, vui vẻ chào hỏi:
"Nha, Sở Thiếu khanh mấy ngày không gặp ngài đã nhậm chức rồi, nhanh thật đó."
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y tháo mũ quan trên đầu mình xuống đặt trên bàn, nói:
"Ta vẫn vậy thôi, Đỗ đại ca đừng làm quá."
"Sao mà ta dám. Lúc trước có công hộ giá, dành thắng lợi trong đại hội, vào đại lý tự có mấy ngày đã một mình phá được vụ án lớn nữa chứ."
"Chỉ..."
"Dừng."
Đỗ Nguyên Ân nâng tay, hắn nói:
"Ngài đang định nói chỉ là chuyện nhỏ, không cần để tâm chứ gì."
Bị nói đúng ý, Sở Thiên Vũ chỉ đành im lặng.
"Hì hì!"
"Đối với ngài là chuyện nhỏ nhưng đối với bọn ta là chuyện lớn đó, ngài rốt cuộc là không để tâm hay giả ngốc vậy."
"Ta chỉ là cảm thấy không đáng bận tâm."
Đỗ Nguyên Ân nghe vậy cũng chỉ biết thở dài rồi hỏi:
"Ta nghe nói là Lâm đại nhân tặng ngài biệt viện ở phía Đông Bắc phải không?"
"Phải."
"Vậy là ngài sắp đi rồi."
"Có lẽ vậy."
"Chỗ ta không có quà cáp để tặng nhưng có thể mời Sở thiếu khanh một tuần trà không? Xem như là để chúc mừng và chia tay luôn."
"Được chứ."
"Mời."
...----------------...
Sau khi cùng dùng trà với Đỗ Nguyên Ân xong thì Sở Thiên Vũ đi đến biệt viện xem trước.
Đứng trước cổng, Sở Thiên Vũ thầm nghĩ:
_ Biệt viện này khá cũ, chắc là đã lâu không ai ở rồi.
_ Thôi kệ vào trong xem thử.
Sở Thiên Vũ vừa dứt suy nghĩ liền đi đến đẩy công, do tạm thời chưa được trang trí nên khi vừa mở cổng bụi đả bây tứ tung khiến y phủi phủi.
Bên trong là một sân rộng lớn đã phủ rêu, còn có mấy chậu đá cùng bọn hoa đã cũ mộc đầy cỏ. _ Bậc thang cùng sàn nhà có một số chỗ đã bị nứt cũng thủng lỗ.
Sở Thiên Vũ đẩy cửa bước vào trong sảnh, bao trùm căn phòng là bụi bẩn cùng màn nhện đầy. Nhìn lên thì thấy bên trên trần nhà còn lủng lỗ.
_ Tuy bị thủng vài chỗ nhưng nền móng rất tốt, sửa chữa vài chỗ là được. Bàn ghế cũng còn tốt lắm nè.
Tiếp tục như vậy, Sở Thiên Vũ đi hết một vòng, xem xét không bỏ qua một ngốc ngắt nào trong biệt viện cả.
Về đến phòng mình ở đại lý tự thì Sở Thiên Vũ nhanh chóng thống kê ra hết tất cả những đồ cần mua, nhờ số tiền Thiên đế mới cho nên y cũng có vốn. Nhắc tới tiền luôn bỗng Sở Thiên Vũ nhớ lại:
_ Hình như lúc mình đi vẫn chưa đòi tiền lương của nàng ấy thì phải, dù sao cũng gần hai tháng còn gì. Nhưng có nên đòi không đây? ...----------------...
Hôm sau
Sở Thiên Vũ vốn định hôm nay sẽ ra mua vật liệu nhưng sáng sớm y đã bị đánh thức, nói là Thiên đế triệu kiến nên đành tức tốc vào cung.
Càng Đức Điện
Sở Thiên Vũ bước vào, y thấy Thiên đế đã ngồi nghiêm chỉnh ở chính điện.
"Hạ thần bái kiến bệ hạ."
"Ừm, miễn lễ."
"Không biết bệ hạ tìm hạ thần có việc gì?"
Thiên đế nghe vậy đành ho nhẹ, ông nói:
"Thật ra trẫm cũng không muốn gọi ngươi vào sáng sớm đâu nhưng có việc quan trọng chỉ ngươi mới có khả năng giải quyết nhanh thôi."
"Là việc gì ạ."
"Gần đây trong cung sảy ra một số chuyện kì lạ."
"Nói vậy là hạ thần phải điều tra ở trong cung rồi."
"Ừm."
"Vậy thần có một chuyện muốn thỉnh cầu bệ hạ có được không?"
"Việc gì?"
"Thần muốn mượn Mộc công công trong vụ điều tra này."
Thiên đế ngạc nhiên, ông hỏi:
"Ngươi quen biết hắn sao?"
"Thưa, đều là người quen của Trạch Vương điện hạ nên bọn thần cũng biết nhau."
"Ừm, ân chuẩn."
"Tạ bệ hạ."
Sở Thiên Vũ bước ra ngoài, y không thấy Mộc Dung đâu nên hỏi tên gác cửa hỏi:
"Vị công công này, có thể cho hỏi là Mộc công công đã đi đâu không?"
"Buổi sáng nô tài đã thấy ngài ấy rời khỏi, cũng không biết đi đâu."
"Ra là vậy, đa tạ."
Sở Thiên Vũ không hỏi được gì đành rời khỏi, y thầm nghĩ:
_Tên nhóc đáng chết, không biết chạy đi đâu rồi. Thôi vậy, đi tìm người biết chuyện hỏi.
"Gặp lại nhau rồi thiếu tự khanh đại nhân."
Sở Thiên Vũ bất ngờ, y hỏi:
"Hai người chưa đi sao?"
"Chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi ngươi về thôi." Trạch Nhĩ đáp.
"Đợi ta?"
"Ừm." Mộc Nhĩ Lam gật đầu.
"Để làm gì?"
Trạch Nhĩ từ trước giờ vốn thẳng thắn nên khi Sở Thiên Vũ hỏi thì y đi thẳng vào vấn đề luôn, y nói:
"Thiên Lăng hoàng đế trước giờ công tư rõ ràng, ngươi rốt cuộc đã nói gì khiến ngài đổi ý?"
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y nói:
"Chẳng có gì hết, chỉ là do tâm tư bệ hạ thôi."
Mộc Nhĩ Lam có chút chán nản, người đứng trước mặt y tâm tư quá kính. Sở Thiên Vũ thấy vậy cũng hỏi tiếp:
"Hiện giờ hai người đã là người của Thiên Lăng Quốc rồi, tên ở Tây Vực không thể sử dụng được nữa."
Trạch Nhĩ nghe vậy cũng đáp:
"Phải."
"Vậy nghĩ ra tên mới chưa?"
Câu hỏi của Sở Thiên Vũ khiến cho Trạch Nhĩ và Mộc Nhĩ Lam suy tư, khoảng một lúc sau thì Mộc Nhĩ Lam nói:
"Nếu vậy ngươi chọn tên giúp bọn ta đi."
Sở Thiên Vũ kinh ngạc, y cười cười đáp:
"Chuyện này e là không được, hai người đã được đích thân hoàng hậu hạ lệnh đưa vào cung, chuyện này có lẽ nên để cho người quyết định."
"Chỉ là một cái tên thôi chứ có phải việc gì to tát đâu, ngươi lúc đầu nhắn nhủ lời của hoàng hậu thì chắc ngươi là người thân cận rồi. Ta nghĩ người sẽ không để ý đâu."
"Việc này..."
Trạch Nhĩ thấy Sở Thiên Vũ còn hơi ấp úng liền khuyên nhủ:
"Ta nghĩ Mộc Nhĩ Lam nói đúng đó, dù sao ngươi cũng là người mở ra cuộc đời mới cho bọn ta, để ngươi đặt tên cho bọn ta cũng chẳng có gì đáng ngại."
Sở Thiên Vũ cũng chỉ gật đầu, y suy tư một lúc lâu mới nói nói:
"Trạch Nhĩ tên là La Trạm, còn Mộc Nhĩ Lam lấy tên là Tần Tuyên đi."
"Hửm."
"Ta đôi lúc hình dung chữ 'Tuyên' thành màu lam, rất giống màu mắt của ngươi. Chữ 'La' rất giống màu trắng, giống tính cách của ngươi, quá thẳng thắn."
"Không tệ." Tần Tuyên gật đầu nói.
"Cũng trễ rồi, bọn ta đi đây." La Trạm vỗ vai Tần Tuyên rồi nhìn sang Sở Thiên Vũ.
"Ừm, vậy hai người đi đi."
Sở Thiên Vũ nói xong thì La Trạm và Tần Tuyên rời khỏi. Lúc này Nguyên Trừng mới đi ra nói:
"Sở lão đệ, đại nhân đợi đệ nãy giờ đó."
"Hóa ra là vậy, ta đi liền đây." Sở Thiên Vũ đáp.
Sở Thiên Vũ nhanh chóng đến chỗ Lâm tự khanh. Vừa thấy y Lâm tự khanh liền nói:
"Thiên Vũ, lại đây."
Sở Thiên Vũ không hiểu chuyện gì nhưng y vẫn làm theo, tiến tới chỗ Lâm tự khanh.
Lâm tự khanh đưa cho y tờ giấy, ông nói:
"Hiện giờ cậu đã chính thức là thiếu tự khanh của đại lý tự rồi, ít nhất cũng phải có biệt viện riêng. Ngươi xem cái này có được không?"
Tờ giấy ghi biệt viện này rộng hơn 200m², nằm ở phía Đông Bắc An Dương Thành lại khá gần Trạch Vương phủ của Long Dạ Trạch nhưng lại cũ kĩ.
Lâm tự khanh nhìn sắc mặt y cố vẻ trầm ngâm liền nói:
"Biệt viện này lâu quá không ai ở nên đã hơi cũ kĩ, nếu không thích ta sẽ đổi căn khác."
Sở Thiên Vũ đáp:
"Đại nhân có lòng sao hạ quan không nhận được chứ."
Lâm tự khanh nghe vậy thì hài lòng, ông nói:
"Ừm, vậy ta sẽ lập tức cho người tu sửa nhanh."
"Không cần đâu đại nhân."
"Hửm, sao vậy?"
"Chuyện này để hạ quan tự làm, ta muốn tự sửa chữa nó lại."
Lâm tự khanh có vẻ nghi hoặc, ông hỏi:
"Một mình ngươi làm được không đó?"
"Chuyện này đại nhân không cần lo, cứ tin tưởng ở ta."
"Ừm, vậy ngươi tự làm đi."
"Tạ tạ đại nhân."
"À còn nữa!"
"Đại nhân còn việc gì à?"
"Nhớ kĩ lời ta nói, quan trường giống như chiến trường, chưa biết ai thật sự là bạn đâu."
"Tạ đại nhân chỉ bảo, Thiên Vũ nhớ rồi."
Sở Thiên Vũ vừa ra khỏi thì y lập tức đến chỗ Đỗ Nguyên Ân. Thấy y, Đỗ Nguyên Ân vẫn như lần trước, vui vẻ chào hỏi:
"Nha, Sở Thiếu khanh mấy ngày không gặp ngài đã nhậm chức rồi, nhanh thật đó."
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y tháo mũ quan trên đầu mình xuống đặt trên bàn, nói:
"Ta vẫn vậy thôi, Đỗ đại ca đừng làm quá."
"Sao mà ta dám. Lúc trước có công hộ giá, dành thắng lợi trong đại hội, vào đại lý tự có mấy ngày đã một mình phá được vụ án lớn nữa chứ."
"Chỉ..."
"Dừng."
Đỗ Nguyên Ân nâng tay, hắn nói:
"Ngài đang định nói chỉ là chuyện nhỏ, không cần để tâm chứ gì."
Bị nói đúng ý, Sở Thiên Vũ chỉ đành im lặng.
"Hì hì!"
"Đối với ngài là chuyện nhỏ nhưng đối với bọn ta là chuyện lớn đó, ngài rốt cuộc là không để tâm hay giả ngốc vậy."
"Ta chỉ là cảm thấy không đáng bận tâm."
Đỗ Nguyên Ân nghe vậy cũng chỉ biết thở dài rồi hỏi:
"Ta nghe nói là Lâm đại nhân tặng ngài biệt viện ở phía Đông Bắc phải không?"
"Phải."
"Vậy là ngài sắp đi rồi."
"Có lẽ vậy."
"Chỗ ta không có quà cáp để tặng nhưng có thể mời Sở thiếu khanh một tuần trà không? Xem như là để chúc mừng và chia tay luôn."
"Được chứ."
"Mời."
...----------------...
Sau khi cùng dùng trà với Đỗ Nguyên Ân xong thì Sở Thiên Vũ đi đến biệt viện xem trước.
Đứng trước cổng, Sở Thiên Vũ thầm nghĩ:
_ Biệt viện này khá cũ, chắc là đã lâu không ai ở rồi.
_ Thôi kệ vào trong xem thử.
Sở Thiên Vũ vừa dứt suy nghĩ liền đi đến đẩy công, do tạm thời chưa được trang trí nên khi vừa mở cổng bụi đả bây tứ tung khiến y phủi phủi.
Bên trong là một sân rộng lớn đã phủ rêu, còn có mấy chậu đá cùng bọn hoa đã cũ mộc đầy cỏ. _ Bậc thang cùng sàn nhà có một số chỗ đã bị nứt cũng thủng lỗ.
Sở Thiên Vũ đẩy cửa bước vào trong sảnh, bao trùm căn phòng là bụi bẩn cùng màn nhện đầy. Nhìn lên thì thấy bên trên trần nhà còn lủng lỗ.
_ Tuy bị thủng vài chỗ nhưng nền móng rất tốt, sửa chữa vài chỗ là được. Bàn ghế cũng còn tốt lắm nè.
Tiếp tục như vậy, Sở Thiên Vũ đi hết một vòng, xem xét không bỏ qua một ngốc ngắt nào trong biệt viện cả.
Về đến phòng mình ở đại lý tự thì Sở Thiên Vũ nhanh chóng thống kê ra hết tất cả những đồ cần mua, nhờ số tiền Thiên đế mới cho nên y cũng có vốn. Nhắc tới tiền luôn bỗng Sở Thiên Vũ nhớ lại:
_ Hình như lúc mình đi vẫn chưa đòi tiền lương của nàng ấy thì phải, dù sao cũng gần hai tháng còn gì. Nhưng có nên đòi không đây? ...----------------...
Hôm sau
Sở Thiên Vũ vốn định hôm nay sẽ ra mua vật liệu nhưng sáng sớm y đã bị đánh thức, nói là Thiên đế triệu kiến nên đành tức tốc vào cung.
Càng Đức Điện
Sở Thiên Vũ bước vào, y thấy Thiên đế đã ngồi nghiêm chỉnh ở chính điện.
"Hạ thần bái kiến bệ hạ."
"Ừm, miễn lễ."
"Không biết bệ hạ tìm hạ thần có việc gì?"
Thiên đế nghe vậy đành ho nhẹ, ông nói:
"Thật ra trẫm cũng không muốn gọi ngươi vào sáng sớm đâu nhưng có việc quan trọng chỉ ngươi mới có khả năng giải quyết nhanh thôi."
"Là việc gì ạ."
"Gần đây trong cung sảy ra một số chuyện kì lạ."
"Nói vậy là hạ thần phải điều tra ở trong cung rồi."
"Ừm."
"Vậy thần có một chuyện muốn thỉnh cầu bệ hạ có được không?"
"Việc gì?"
"Thần muốn mượn Mộc công công trong vụ điều tra này."
Thiên đế ngạc nhiên, ông hỏi:
"Ngươi quen biết hắn sao?"
"Thưa, đều là người quen của Trạch Vương điện hạ nên bọn thần cũng biết nhau."
"Ừm, ân chuẩn."
"Tạ bệ hạ."
Sở Thiên Vũ bước ra ngoài, y không thấy Mộc Dung đâu nên hỏi tên gác cửa hỏi:
"Vị công công này, có thể cho hỏi là Mộc công công đã đi đâu không?"
"Buổi sáng nô tài đã thấy ngài ấy rời khỏi, cũng không biết đi đâu."
"Ra là vậy, đa tạ."
Sở Thiên Vũ không hỏi được gì đành rời khỏi, y thầm nghĩ:
_Tên nhóc đáng chết, không biết chạy đi đâu rồi. Thôi vậy, đi tìm người biết chuyện hỏi.
Danh sách chương