"Ta không sao, ta muốn nghe tiếp."

Sở Thiên Vũ cảm nhận được nàng đang run rẩy sợ hãi nhưng vẫn nói tiếp:

"Khi thấy ta bọn họ nhào vô tấn công ta giống như những con con quỷ nhưng trong đó chỉ có duy nhất một cậu bé còn ý thức nhận thức phòng vệ trước ta."

"Cậu bé mà chàng nói là Lôi Dịch hay Mộc Dung?"

"Là lão tứ, lúc đó đệ ấy tả tơi, trên người máu me đầy mình, luôn luôn ở trong trạng thái phòng thủ hết cỡ."

"Hèn chi tên nhóc đó lúc nào cũng có một bộ mặt, chắc là vụ đó ám ảnh lắm."

"Nếu là nàng thì chắc đã bị..."

Sở Thiên Vũ định nói tiếp nhưng lại nhìn thấy biểu cảm của nàng có gì đó hơi sai sai thì rén ngang, không nói nữa. Nàng cười nhẹ, ảm đạm nói:

"Nếu là ta sẽ bị gì hả?"

"Ờ... thì..."

"BỊ GÌ HẢ?"

"Không có gì hết, công chứa nhà ta lợi hại vậy thì làm sao có chuyện gì được chứ, dù gặp nạn cũng được quý nhân giúp đỡ."

"Giỏi nịn." nàng nhếch môi.

"Hihi."

"Được rồi, Lôi Dịch xong rồi tới tên nhóc Mộc Dung đó đi."

"mười bốn tuổi, lúc đi ngang qua một trấn nhỏ ta gặp một đám trẻ bắt nạt lão ngũ, lúc đó đệ ấy tuy là rách rưới nhưng lại có đôi con ngươi khiến ta rất ấn tượng."

"Vốn ý định ban đầu là bỏ đi nhưng đại tỷ và đệ đệ nàng lại thu nhận nên ta cũng đành chấp nhận."

"Nói vậy, Mộc Dung là ăn mày à."

"Ừm."

Nghe đến đây Long Ninh Tuyết vô thức nói:

"Giống thật."

"Giống gì?". Sở Thiên Vũ hỏi.

"Ờ... thì làm ta nhớ tới lúc trước khi được nhận nuôi Vy Nhi cũng là ăn mày."

"Nhưng mà nàng hỏi ta về việc đó làm gì?"

Long Ninh Tuyết cau này, nàng mạnh tay cốc đầu Sở Thiên Vũ một cái cho bỏ tức.

"Ui da! Sao đánh ta?"

"Năm người kết nghĩa thành huynh đệ chắc chắn cả năm đều đồng lòng hết. Chàng được gọi một tiếng nhị ca mà ngay cả đệ đệ mình gặp khó khăn cũng không biết."

"Ý nàng là lão ngũ sao, nó gặp khó khăn gì?"

Long Ninh Tuyết không thèm nhìn Sở Thiên Vũ nữa, nàng quay sang chỗ khác khiến y hốt hoảng vội vỗ về:

"Thôi mà~nói ta nghe được không, nàng không nói làm sao ta biết được chứ."

"Chàng giỏi quá mà, sao không tự tìm đi."

"Thôi thôi mà~đừng giận~kể ta nghe đi."

"Nếu bổn cung nói muốn chàng tìm cách giúp muội phu tương lai của bổn cung thì chàng có giúp không?"



"Ai? Ý nàng là lão ngũ à?"

"Ta hỏi chàng có giúp hay không thôi, đừng vòng vo."

"Công chúa điện hạ đã bảo thần không nghe được sao."

Long Ninh Tuyết cười cười, nàng nâng cằm Sở Thiên Vũ, nói:

"Vậy mới ngoan chứ."

"Chụt!"

"Vậy công chúa điện hạ muốn ta làm gì đây?"

"Có cách nào nâng địa vị của tiểu tử Mộc Dung kia lên một chút không hoặc ít nhất cũng đừng làm thái giám được không."

"Đúng như ta nghĩa, muội phu mà nàng nói là lão ngũ."

"Chàng sớm biết rồi còn cố tình lòng vòng với ta!"

"Đừng dỗi nữa, từ lúc gặp nàng tới giờ nói được mấy câu là nàng lại giận."

Long Ninh Tuyết nghe vậy bỗng đứng bật dậy rời khỏi người Sở Thiên Vũ, tưk giận nói:

"Ý chàng nói ta hẹp hòi chứ gì! Đi một mạch lâu như vậy không hỏi thăm ta một tý, đến được một lúc lại chê ta. Không thích thú từ nay đừng tới nữa!"

_ Chết rồi, quên mất nàng ấy là người dễ giận.

Sở Thiên Vũ hốt hoảng, y tự trách mình chơi dại liền chạy nhanh tới quỳ gối ôm chặt Long Ninh Tuyết, khóc lóc nói:

"Là ta lỡ lời, công chúa điện hạ tha cho ta, ta không dám nữa...Huhu!"

Long Ninh Tuyết nhìn con người đang quỳ xuống ôm chặt người mình khóc lóc làm nàng cảm thấy buồn cười. Lần đầu gặp mặt Sở Thiên Vũ nàng biết y là người cao ngạo, cho dù có thực hiện lễ nghi phép tắc thì Sở Thiên Vũ vẫn bằng mặt không bằng lòng. Chỉ duy ở trước mặt nàng lại rất thật lòng.

Con người cao ngạo này hiện giờ lại vứt bỏ lòng tự trọng cầu xin nàng dù y rất trọng thể diện.

Long Ninh Tuyết ho nhẹ, nàng bắt chéo tay, hỏi:

"Khụ...khụ..."

"Biết lỗi thật sao?"

Sở Thiên Vũ nghe vậy gật đầu lia lịa.

"Ừm, ừm."

"Đây là lần cuối cũng là lời cảnh cáo của ta, sau này nếu còn dám bỏ mặt ta, biết mà không nói còn trách móc này nọ thì liệu hồn đó."

"Ta biết rồi, nương tử là nhất."

"Ai là nương tử của chàng chứ...hưm...bỏ đi."

Sở Thiên Vũ tươi cười đứng lên ôm chặt lấy Long Ninh Tuyết khiến nàng khó chịu nói:

"Đừng giỡn nữa, quay lại việc chính cho ta."

"Được rồi."

"Chàng có cách nào giúp không?"

"Tạm thời không thể nhanh chóng được."

"Ý chàng là sao?"



"Hiện tại kế hoạch của chúng ta chỉ là vừa bước giai đoạn diễn biến, nếu hành động nông nổi sẽ thua."

"Vậy chàng muốn lấy đi hạnh phúc của hai người họ sao?"

"Không, chỉ là tạm thời chưa thể."

"Chưa thể, chưa thể, chàng vốn dĩ không quan tâm đến họ!"

Sở Thiên Vũ thở dài, có lẽ hôm nay không suông sẻ như y nghĩ, y chỉ hỏi:

"Vậy ta hỏi nàng, nàng nghĩ cho họ vậy có từng nghĩ cho ta chưa."

"Chàng lợi hại vậy chẳng lẽ không giúp được họ."

"Ta đồng ý với nàng rằng thân phận hiện giờ của họ có chút xa cách, vậy nàng nhìn bây giờ thân phận của chúng ta cũng như vậy không?"

"Chàng là tham mưu chính trong chuyện này nên chắc chắn chàng có cách nên ta..."

Sở Thiên Vũ hơi u buồn, sắc mặt không còn tươi cười như trước nữa, y nói:

"Lúc trước nàng nói Nam Vương muốn giết nàng nên quyết tâm nhất định phải hạ ông ta xuống, hiện giờ nàng lại đòi ta hủy bỏ hết tất cả để làm một việc vốn không liên quan."

"Ta thừa nhận rằng ta biết Mộc Dung thích Chiêu Dương quận chúa nhưng nàng có từng nghĩ tâm hai người họ đồng nhất chưa? Họ có thống nhất hết với nhau chưa?"

"Chuyện này..."

"Nàng nghĩ cho họ nhưng nàng có bao giờ mở rộng vấn đề ra không, hạnh phúc mà được nối bằng sự chấp vá, có được từ sự giúp đỡ của người khác có bền hay không! Nàng có nghĩ đến không?!"

"Ta..."

Sở Thiên Vũ bỗng lùi lại, y nói:

"Lúc đầu ta nghĩ mình có thể thay đổi nàng dù một chút thôi cũng được, nhưng ta sai rồi, sai từ lúc bắt đầu."

"Tiểu Vũ đừng hiểu lầm, ta chỉ là lo lắng..."

"Nàng vốn không nghĩ đến cảm nhận của ta! Nàng luôn nghĩ rằng chỉ cần nàng muốn thì ta phải làm theo ý nàng! Nàng cuối cùng cũng chỉ ta là công cụ mà thôi!"

Tim Long Ninh Tuyết bắt đầu co thắt, nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi nghe những lời Sở Thiên Vũ căm phẫn thốt ra, nàng chỉ có thể nói:

"Tiểu Vũ..."

Sở Thiên Vũ cười nhẹ, hiện giờ y cảm thấy rất nực cười, người trước mặt rốt cuộc là con người như thế nào, ngắt lời Long Ninh Tuyết:

"Người là công chúa cao quý, kẻ như ta vốn không xứng với người."

Nói rồi Sở Thiên Vũ lướt qua Long Ninh Tuyết. Long Ninh Tuyết vừa kịp kéo tay y lại, nàng nói:

"Tiểu Vũ, nghe ta giải thích."

Sở Thiên Vũ quay lại nói:

"Công chúa điện hạ ban đầu vốn muốn ta đến đây là chỉ vì người nhà người chứ không phải vì ta, người lúc nãy nói không muốn ta đến nửa vậy sao này ta sẽ không đến nữa."

Giờ đây không muốn nghe gì nữa trực tiếp hất tay Long Ninh Tuyết ra rồi bước nhanh rời khỏi. Lòng ngực Long Ninh Tuyết đau quặng lại, vừa sợ vừa lo. Nàng cuối cùng cũng đã hiểu cảm giác của Sở Thiên Vũ lúc muốn níu kéo nàng lại khi trước.

...----------------...

Sáng sớm hôm sau Long Dạ Trạch tươi cười đến tìm Long Ninh Tuyết nhưng khi cậu mở cửa ra chỉ thấy nàng co lại, cậu hốt hoảng nhanh đi tới hỏi:

"A tỷ, tỷ sao vậy?"

Long Ninh Tuyết đôi mắt đỏ hoe ứa lệ nhìn Long Dạ Trạch, rưng rưng nói:

"Tiểu Trạch, Tiểu Vũ giận ta rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện