Mai Lang Vương trở về khu lưu trú ngay sau đó, bước chân của chàng tương đối vội vàng vì giờ cũng đã hơi muộn so với giờ về thường ngay rồi. Lúc gần đến cổng nhà, Mai Lang Vương cố tình đi chậm lại, tiếng guốc vì thế gõ xuống mặt đường một cách rõ ràng hơn, âm thanh trầm bổng vang động.
Mai Lang Vương lắng tai nghe kĩ.
Từ trong nhà không vang lên tràng guốc thân thuộc ấy.
Đôi mày kiếm khẽ nhíu, lòng chàng đột nhiên trở nên trống rỗng. Mai Lang Vương bước qua cửa tròn đi vào sân, lúc này hoàng hôn đã phủ kín sân rồi. Màu cam hồng nhạt nhòa của tia nắng cuối ngày vát lên mái ngói, rũ xuống nhành kiểng, chiếu sáng những vại sành xa xa. Nắng chiều khảm lên những cột hiên đôi vệt yếu ớt, khiến cho bóng tối trong các gian nhà vì vậy mà trở nên dày hơn.
Mai Lang Vương đứng tại cổng tròn đó, ngẩn ngơ nhìn vào nhà chính, chỉ thấy tràng kỷ trống không im lìm nằm yên dưới chiều tà. Chàng lại liếc mắt qua các khu vực xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng ấy đâu.
Mai Lang Vương hụt hẫng đi vào nhà, các tiểu đồng lúc này đã nhận ra chàng về, vội vàng chạy ra đón mừng.
- Vương!
- Vương đã về!
Mai Lang Vương gật đầu cười với chúng trong khi mắt vẫn đặt vào cửa buồng. Chàng nhìn như đóng đinh vào lối đi ấy, ánh nhìn đầy mong chờ, đầy trông ngóng.
Một phút trôi qua và chẳng có ai xuất hiện.
Mai Lang Vương đột nhiên cảm thấy lồng ngực thật lạnh lẽo, tuy vậy, một cảm xúc khác đã nhanh chóng trỗi dậy thay thế cho sự trống vắng, đó chính là nỗi lắng lo. Chàng lập tức quay sang tiểu đồng, gấp gáp hỏi - Sao đâu rồi? Hôm nay ở nhà có chuyện gì không? Các tiểu đồng ngớ ra nhìn chàng rồi lại ngơ ngác nhìn nhau, sau hồi lâu trao đổi ánh nhìn hoài nghi, chúng lắc lắc đầu, cung kính đáp - Không ạ, hôm nay ở nhà không có chuyện gì xảy ra cả, còn chị Sao thì chúng em thấy chị ở trong phòng, chắc chị lại ngủ quên rồi ạ.
Mai Lang Vương nghe đến đây, lòng nhẹ tênh. Những cảm xúc khó hiểu ban nãy cũng được cởi bỏ. Chàng gõ quạt vào tay, đi vào nhà, tiến đến phòng Sao.
Bấy giờ Sao đang nằm trên giường, đúng như những tiểu đồng nói, em đã ngủ quên. Sao nằm nghiêng trên giường say sưa ngủ, hoàng hôn xuyên qua song cửa sổ phủ lên đôi má hồng hào, thắp sáng hàng mi cong cong, trông em như một thiên thần nhỏ vậy, thật an tịnh, yên lành.
Mai Lang Vương gác một tay lên khung cửa, ngây người ngắm em. Đôi mắt nâu trông dịu dàng là thế nhưng đáy mắt lại đang ân ẩn những tia dập dờn, xao xuyến. Ánh mắt đó tựa như mặt hồ ngày thu bị tia sáng từ những viên pha lê quấy nhiễu, trở nên lấp lánh một cách rất nhu hòa, rất yên lặng.
Chàng đang đắn đo… Chàng có nên gọi em dậy hay không?
- Nếu ngủ vào buổi chiều thì sẽ bị "mặt trời đè" đấy. - Mai Lang Vương nghĩ.
Thế rồi chàng quyết định đi đến bên giường, đứng lặng ở vị trí cách em một bước chân. Chàng khoanh tay lại, gõ ngón trỏ lên nan quạt, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập do dự. Mặc dù chàng biết rõ, vào lúc này nên dứt khoát đánh thức em, thế nhưng chàng lại không thể làm được.
Sao đang ngủ rất ngon lành, chàng làm sao có thể phá hỏng giấc ngủ say sưa này?
Rất may cho chàng, Sao đã giật mình thức dậy.
Đôi mắt non nớt mơ màng hé mở, khi hình ảnh chàng dần hiện ra, em lập tức bật dậy, ngạc nhiên - Mai Lang!
Mai Lang Vương trầm ngâm rơi mắt lên người em, môi chàng hơi mím. Sao chớp chớp mắt, trông Mai Lang như thể đang có điều khó nói vậy.
- Ngài sao thế? - Sao gãi gãi má.
Mai Lang Vương hơi tủi thân mà buông giọng - Hôm nay em không đón ta.
- A… - Sao vỡ lẽ, hối lỗi cười gượng - Em xin lỗi ạ, vì em ngủ quên mất.
Mai Lang Vương vẫn không lấy lại vẻ mặt bình thường được, đáy mắt vẫn còn chất chứa buồn bực. Chàng quay lưng đi ra ngoài, dịu giọng nói - Thôi được rồi, ta đi tắm đây.
- Mai Lang! - Sao thấy chàng bỏ đi như vậy thì lập tức đuổi theo, tiếng guốc lại gõ ầm ĩ khắp nhà. Em vừa nhịp guốc vừa đi bên cạnh chàng, nắm lấy cánh tay cầm quạt mà lay lay, giọng nài nỉ ngọt ngào - Em xin lỗi mà, lần sau sẽ không như vậy nữa! Chỉ vì mãi suy nghĩ chuyện của chị Thị Hoa nên em ngủ thiếp đi lúc nào không hay… Mai Lang tha thứ cho em nhé!
Mai Lang Vương không nói gì, tủm tỉm cười. Tiếng guốc của em lại ngân vang, chàng lại được nghe thấy âm thanh êm ái ấy.
- Mai Lang… - Sao van vỉ.
Mai Lang Vương phì cười, luồng hơi lạnh lan tỏa trong ngực dần tiêu tan. Chàng quay sang em, gõ nhẹ lên vầng trán nhỏ bé, cười mỉm - Ừm.
Sao thấy chàng đã vui vẻ trở lại, em mừng lắm, cười tươi như hoa nở.
Mai Lang Vương ngơ ngẩn ngắm nụ cười đó, lồng ngực đập thình thịch rộn ràng.
Hai người cùng đi vào phòng chàng, Sao chuẩn bị trang phục cho chàng thay còn Mai Lang Vương thì đứng bên gương gỡ tóc. Dải khăn quấn tinh xảo được chàng rút ra, vắt qua những ngón tay thon dài mà thả xuống chạm đất. Mai Lang Vương rút thêm sợi dây đang trói buột mái tóc đen dài ra nữa, lập tức khiến những lọn tóc xổ tung, nhè nhẹ bay khi những cơn gió dập dìu từ cửa sổ luồn vào.
Sao đi đến đón lấy khăn đóng trên tay chàng, tỉ mỉ cuộn nó lại và hỏi - Hôm nay ngài sẽ gội tóc ư?
- Ừm. - Mai Lang Vương vừa nói vừa bước ra cửa, tay lướt dọc từ cổ xuống thắt lưng, tiếng nút bấm kim loại trên áo dài bị mở bung liền vang lên lạch cạch, sau đó chàng bước chân qua bậc cửa cao hai tấc chạm trổ hoa văn tinh xảo và đi ra nhà sau.
Sao nhìn theo cho đến khi tiếng guốc thanh nhã ấy tắt hẳn rồi khẽ đưa tay vuốt ve bộ trang phục vừa chuẩn bị. Em mỉm cười sâu lắng, đặt bộ áo lên sập cùng với những thứ cần thiết khác rồi đi ra ngoài.
Khi Mai Lang Vương ra đến nhà sau, trước nhà tắm đã có sẵn năm tiểu đồng đứng đợi, chàng cởi áo dài bên ngoài ra đưa cho chúng rồi lại cởi lớp áo lót bên trong, cuối cùng chỉ còn lại một tấm khố trắng quấn qua người. Mai Lang Vương đi vào nhà tắm, thư thái thưởng thức phút giây nghỉ ngơi cuối ngày. Hôm nay công việc của chàng quá nhiều và chàng thậm chí còn phải gặp bọn tội phạm, bụi đất và mồ hôi vương đầy cơ thể, khiến chàng khó chịu vô cùng.
Khi chàng chuẩn bị gội tóc thì tiểu đồng bên ngoài lập tức xuất hiện và bê một chậu nước vào. Đó là hỗn hợp bồ kết và vỏ bưởi phơi khô đã đun sôi. Hỗn hợp này là một loài dầu gội tự nhiên, giúp cho tóc trở nên mượt, đen và khỏe mạnh.
Mai Lang Vương tự mình thực hiện các bước còn lại của việc tắm rửa, mặc dù theo lý sẽ có tiểu đồng hầu chuyện đó. Chàng không quen với việc có người khác ở bên cạnh khi tắm, kể từ khi chàng còn nhỏ chàng đã ghét điều đó rồi.
Những lúc thư giản như thế này là lúc chàng thả cho tâm trí được rong chơi tự do, vì vậy chàng rất ngại việc người khác làm phiền. Đây là thời khắc riêng tư của chàng, chàng chỉ muốn được một mình.
Tầm hai khắc sau thì Mai Lang Vương tắm xong, chàng vừa vắt khăn qua vai vừa thư thả đi ra gian ngoài. Mái tóc sũng nước rỏ những giọt tí tách lên sàn nhà, thấm ướt một phần vai áo chàng. Mai Lang Vương hờ hững lau lau nó, vẻ mặt lạnh nhạt, chàng hơi thô bạo với mái tóc của mình.
- Mai Lang, đừng làm vậy. - Sao đang dọn cơm ở tràng kỷ, ngoảnh lại thấy chàng vẫn như thường lệ nện khăn lên tóc thì liền kêu lên.
Mai Lang Vương hơi bối rối nhìn sang em, như một thói quen, chàng ngồi xuống sập, chờ đợi. Sao chuẩn bị xong mọi thứ thì nhanh nhảu chạy đến gần chàng, em leo lên sập, khuỵu gối quỳ sau lưng chàng, tay nắm lấy tấm khăn đang vắt qua bờ vai rộng và cẩn thận xoa xoa mái tóc đen dài.
Mai Lang Vương đã quen với việc được Sao lau tóc cho mỗi khi gội tóc xong.
- Được rồi đấy ạ. - Khi những lọn tóc trong tay đã không còn sũng nước nữa, Sao mới nhẹ nhàng vuốt chúng lại cho ngay ngắn, nhoẻn cười nói - Ngài có thể dùng cơm được rồi.
Mai Lang Vương êm đềm nhìn em, chàng lại tiến ra tràng kỷ và đợi Sao trong khi em đem chiếc khăn vừa lau tóc cho chàng đi phơi. Sao ngồi xuống bên cạnh chàng, ân cần hầu cơm chàng như mọi ngày, hôm nay không có Thị Hoa xuất hiện gây phiền, không gian trở nên bình yên hẳn.
Mọi chuyện diễn ra vào buổi chiều đó không có gì khác biệt so với mọi ngày, đến giờ tuất, khi trong nhà đã trở nên ổn thỏa và Sao được rảnh rỗi hơn, em liền đi ra gian ngoài và tìm kiếm chàng. Mai Lang Vương đang ngồi trên sập đọc sách, tuyển tập thơ mấy hôm trước chàng đã đọc xong, hôm nay chàng đọc một quyển bí sử.
Sao ngồi xuống bên sập, chăm chú nhìn chàng.
Mai Lang Vương nghe tiếng guốc nên đã sớm đoán được hành động của em, thật ra từ đầu đến cuối chàng đều không tập trung vào mấy con chữ trên trang sách mà chỉ im lặng dõi theo tiếng guốc. Âm thanh đó giúp chàng có thể biết được những nơi mà em đã đi qua, công việc mà em đang làm, thậm chí là tâm trạng của em nữa.
Chàng chỉ cầm sách cho có mà thôi.
- Xong việc rồi à? - Mai Lang Vương hạ sách xuống một chút, đôi mắt nâu tuyệt đẹp liền lộ ra sau quyển sách dày, nhẹ giọng hỏi.
- Vâng. - Sao vô tư cắn một quả dâu đỏ hồng, chân đung đưa hồn nhiên, cười đáp.
Mai Lang Vương lại nhìn nhìn trang sách, chàng chợt nhớ ra buổi chiều Sao có nói rằng em vì mãi suy nghĩ chuyện của Thị Hoa nên mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Lòng chàng đột nhiên cảm thấy xót, chàng ra hiệu cho tiểu đồng quanh đó lui đi hết rồi từ tốn nói với em - Chuyện của Thị Hoa em có muốn biết sự thật không?
- Dạ? - Sao sững ra, quả dâu chỉ còn một nửa khựng lại trước đôi môi hồng. Em dừng mắt trên người chàng, Mai Lang Vương thì bày ra gương mặt trầm lặng.
Biểu cảm ấy cho em biết rằng ban nãy em không nghe nhầm, Mai Lang thực sự đã hỏi em rằng có muốn biết sự thật liên quan đến Thị Hoa hay không. Sao nghĩ ngợi vài giây, trông Mai Lang như vậy em đoán đó hẳn cũng không phải chuyện tốt đẹp. Em chuẩn bị tinh thần một chốc, ăn nốt mảnh dâu còn lại rồi gật gật đầu.
Mai Lang Vương đặt sách xuống, rót chén trà, vừa thưởng trà vừa kể cho em nghe mọi chuyện.
- Ôi… - Sao rùng mình, ôm lấy vai, em không nhìn chàng nữa, Sao quay mặt đi, mắt em rơi lên đôi chân nhỏ đặt trên lớp gạch bông xanh trắng, thừ người suốt một khắc liền.
Mai Lang Vương lo lắng nhìn em, tuy vậy chàng không nói gì cả, chàng để cho em được thanh tĩnh.
Cuối cùng, Sao cũng lên tiếng, em lắc đầu, cười gượng mà than - Không ngờ lòng chị ấy thâm sâu quá, ngoài mặt tươi cười hiền dịu mà trong lòng lại tính toán chuyện hại người hại mình xảo diệu như vậy.
- Vĩnh Nghiêm đã do dự với Thủy Cơ, Thị Hoa có lẽ rất khó chịu về điều đó. - Mai Lang Vương đáp. Ngay từ khi Thị Hoa xuất hiện ở chỗ của Vĩnh Nghiêm là chàng đã mơ hồ đoán ra được mục đích của nàng. Mối quan hệ giữa Thị Hoa và Vĩnh Nghiêm nhập nhằng, chàng cũng không hỏi. Thị Hoa dịu dàng tú lệ lại thêm mùi hương mê hoặc… Chàng không chắc tên Vĩnh Nghiêm ấy có trụ vững hay không.
Nói chung đó đều là chuyện riêng tư của họ, chàng không can thiệp cũng không có ý định tìm hiểu. Điều mà chàng quan tâm chỉ là việc Thị Hoa gây ra đã khiến Sao u sầu, chàng vốn không định nói cho em nghe nhưng vì em quá lo nên chàng buộc phải nói.
- Thế nên ta đã bảo ngay từ đầu là em đừng lo lắng gì cả. Những kẻ đó không đáng để em lo lắng đâu, chỉ phí hoài tấm lòng của em thôi.
- Mai Lang… - Sao nghẹn giọng thốt, em đâu biết là Thị Hoa xấu tính như thế? Em chỉ lo rằng em và chàng đã hiểu lầm nàng, thế nên mới lo lắng sốt ruột - Em đúng là ngây ngô ha…
Mai Lang Vương im lặng.
- Em luôn được bao bọc trong sự bảo vệ và tình yêu thương của mọi người, Mai Lang và những người quanh em đều đối đãi với em bằng tấm lòng chân thành. Em chưa từng gặp phải chuyện này, không nghĩ rằng ngoài kia lại có những người đầy toan tính, đầy mưu mô, có thể sẵn sàng hạ bệ và gây đau khổ cho người khác chỉ vì lợi ích của bản thân… Em đã rơi vào bàn cờ của họ, vô tình trở thành một con cờ trên đó, em đúng là ngây ngô quá.
- Em như vậy mới là tốt. - Mai Lang Vương cười nhẹ nhõm, xoa đầu em.
- Dạ? - Sao không hiểu ý chàng, em đang trách bản thân vì quá ngốc nghếch mà không nhìn thấy cạm bẫy của người khác. Em đang định hứa với lòng rằng sẽ trở nên khôn ngoan hơn để không phải bị dắt mũi như vậy nữa, thế mà chàng lại bảo rằng "em như vậy mới tốt"?
Mai Lang Vương hướng mắt ra vườn, nhìn đám chậu kiểng say ngủ dưới đêm, chậm rãi nói - Đúng là ngoài kia có rất nhiều người xấu, họ sẵn sàng tính trăm phương ngàn kế để đạp người khác xuống và cướp lấy lợi ích về mình. Đó là những người bị tham vọng lợi danh điều khiển, họ đã mất đi khả năng cảm nhận những hạnh phúc chân thật rồi. Con người càng tính toán thì tâm hồn sẽ càng khô cạn và những cảm xúc sẽ lặng tắt, họ khi ấy không còn là con người nữa mà sẽ trở thành những cỗ máy vô cảm, chỉ biết nghe theo lệnh của đồng tiền, của danh lợi, sống như vậy thì có gì vui chứ? Cả đời bị danh và lợi điều khiển, đặt để.
Chàng lại nhìn sang em, cười dịu dàng - Em thì khác, mặc dù em không biết tính toán, không có tham vọng và luôn ngây thơ hồn nhiên nhưng nhờ đó, em có thể cảm nhận được những hạnh phúc chân thật. Em có thể hiểu được trái tim mình một cách rõ ràng và trải nghiệm được các cảm xúc của bản thân. Em đã sống một cuộc đời trọn vẹn mà không bị điều khiển bởi bất kì thứ gì, với ta đó mới là sống thật sự.
- Mai Lang… - Sao xúc động nhìn chàng.
Mai Lang Vương chợt thấy rối bời, đáy mắt chàng trở nên lấp loáng không yên. Dẫu vậy chàng lại không thể tránh ánh nhìn đáng yêu ấy, chàng chỉ biết đối diện với nó và chịu đựng thứ xúc cảm choáng ngợp đang xâm chiếm lồng ngực.
- Ngài thật là nhạy bén, trong lúc em còn đang mơ hồ thì ngài đã nhận ra mọi việc rồi. - Sao cúi đầu, cười mỉm nâng bình trà lên, Mai Lang Vương lập tức chìa chén ra, Sao cẩn thận rót trà cho chàng.
Những lời nói của Mai Lang thật sự đã an ủi em rất nhiều. Những lời ấy khiến em cảm động. Sao vốn nghĩ bản thân còn quá đơn thuần ngốc nghếch, còn quá dở so với người khác. Nhưng Mai Lang lại nói rằng em thế mới tốt, ngài ấy chấp nhận sự ngây ngô của em và cổ vũ nó. Em không biết nói gì hơn.
- Bởi vì ta cũng gặp qua không ít chuyện rồi. - Mai Lang Vương đưa chén trà lên môi, trân trọng thưởng thức. Mùi hương lưu trên chén trà mà Sao rót không nồng nàn đến khó chịu như mùi của Thị Hoa. Mùi hương này giống như mùi thoang thoảng của hoa cỏ hoang sơ sinh trưởng trên triền núi. Nó khiến chàng cảm giác như thể được đứng trên sườn cao lộng gió, tự do dõi mắt khắp sơn hà mênh mông mờ ẩn trong mây mù. Một mùi hương thư thái, tĩnh tại. Đúng là mùi hương của em.
Sao nghe thế, lại nhớ đến những lời mà thần sông từng nói về chàng, đột nhiên em lại thấy thương chàng vô hạn.
Em thì có chàng chở che, cho dù có khờ dại một chút cũng không sao. Chàng thì khác, một người như chàng lại phải đối mặt với biết bao ô trọc… Có lẽ chính vì vậy mà chàng mới hình thành cho bản thân tính cách nghiêm nghị cẩn trọng đó, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn bảo vệ mình khỏi mấy chuyện thị phi mà thôi.
Sao khẽ nắm lấy tay áo chàng, e ngại cúi mặt, xót xa hồi lâu. Mai Lang Vương dừng chén trà một chút, lặng yên nhìn em, mặc dù chẳng có lời nói nào được cất lên nhưng chàng có thể cảm nhận được tình thương mà em dành cho mình. Đôi mắt nâu rung động, cõi lòng chàng đong đầy hơi ấm.
Hai người im lặng chốc chốc, Sao ngồi đó ân cần hầu trà chàng. Thông thường Sao sẽ không làm việc này đâu vì Mai Lang Vương có tính tự giác cao nên lúc nào cũng tự rót tự uống, duy hôm này, em đặc biệt thương chàng, vì vậy mới ôm lấy bình trà mà tỉ mỉ hầu hạ.
Mai Lang Vương cũng thay đổi không như mọi ngày nữa. Bình thường chàng sẽ không để Sao làm việc này. Chàng thích tự phục vụ việc trà nước hơn là có người bên cạnh bưng rót bởi điều đó làm chàng cảm thấy không thoải mái. Kể cả việc dùng cơm cũng vậy, trước đây khi Sao chưa đến, chàng cũng tự dùng cơm một mình chứ không cho phép ai đến gần hầu hạ.
Thế nhưng… Bây giờ khi có em, chàng lại muốn được em săn sóc. Chẳng hiểu từ lúc nào chàng đã phụ thuộc vào sự chăm sóc đó, thậm chí đến nghiện. Mỗi khi em không quan tâm đến chàng thì chàng lại thấy trống rỗng và thiếu vắng.
Mai Lang Vương uống hết trà thì lại ngoan ngoãn chìa chén ra cho Sao, em cười vui vẻ, xem chừng rất thích sự tự giác ấy của chàng.
- À… Mà ban nãy ngài nói anh Vĩnh Nghiêm do dự với chị Thủy Cơ ạ? - Sao lúc này mới nghiệm ra lời mà chàng nói, ngập ngừng hỏi lại.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, vẻ mặt trở nên hiếu kỳ - Gì vậy? Em đã nghĩ ra điều gì ư?
- He he. - Sao cười tươi, lắc lắc đầu, hai má ửng đỏ.
Mai Lang Vương cau mày, mắt chất chứa hoài nghi. Chàng không thích em giấu giếm chàng điều gì. Mai Thần đưa tay gõ trán em, khi ngón tay chàng chuẩn bị va vào vầng trán nhỏ bé ấy, chàng lại đột nhiên hạ lực, điều đó khiến cho cái gõ thoắt chốc trở thành cái chạm nhẹ nhàng. Ngón tay chàng lướt qua làn da trán mềm mại, nghiêm giọng truy vấn - Nói cho ta nghe, mau lên.
Sao bỡ ngỡ với hành động của chàng, em ôm trán, hơi sững người vì chẳng biết tại sao chàng không gõ trán em hung hăng như mọi khi nữa. Dẫu vậy, em cũng không lưu ý đến điều đó quá lâu, Sao cười mỉm, gõ gõ guốc lên sàn nhà thành từng nhịp cộp cộp và nói - Anh Vĩnh Nghiêm cũng yêu quý chị Thủy Cơ rất nhiều, đúng không ạ?
Mai Lang Vương im lặng nghe em nói.
- Chị Thủy Cơ yêu quý anh Vĩnh Nghiêm lắm, mỗi lần chị nhìn anh, ánh mắt của chị đều ánh lên tình thương mênh mông. Thế nhưng em biết, chị cũng buồn anh rất nhiều. Anh Vĩnh Nghiêm luôn không để ý đến chị.
- Ừm… - Mai Lang Vương suy tư thưởng trà, mắt rơi lên nhành kiểng vừa bị gió khua trước sân. Sao thật là tinh mắt, chàng thì chẳng bao giờ chú ý đến những việc đó. Đàn ông các chàng ít khi quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hơn nữa lại là chuyện của phái yếu, các chàng càng không dám lưu tâm quá nhiều vì sợ sẽ thất thố.
Lại nói tên Vĩnh Nghiêm kia… Hắn so với chàng không có khác biệt gì. Nếu hỏi hắn về binh pháp hay võ thuật thì hắn sẽ bàn luận cho nghe đến sáng đến chiều ngay, còn nếu hỏi hắn về vấn đề phong nguyệt… Hơn nữa còn là tâm tư nhi nữ… Hắn chắc chắn mù tịt.
- Lúc em bị nghi ngờ, anh Vĩnh Nghiêm không ngần ngại rút kiếm ra tấn công em, điều đó chứng tỏ rằng nỗi hận và nỗi đau trong lòng anh vô cùng sâu sắc. Thế nhưng khi biết người ra tay ám hại thần sông là chị Thủy Cơ, anh lại do dự không quyết, hẳn là vị trí của chị Thủy Cơ trong lòng anh rất quan trọng, quan trọng hơn cả nỗi hận và nỗi đau ấy. - Sao tủm tỉm nói.
Mai Lang Vương nhíu mày nhìn nụ cười tủm ta tủm tỉm của Sao. Cô bé này ngốc thật, có thể kể lại chuyện đó với vẻ mặt vui tươi thế ư? Rõ ràng tên Vĩnh Nghiêm đó đã vị nể tình riêng và không quan tâm gì đến tính mạng của em.
Mai Lang Vương lắng tai nghe kĩ.
Từ trong nhà không vang lên tràng guốc thân thuộc ấy.
Đôi mày kiếm khẽ nhíu, lòng chàng đột nhiên trở nên trống rỗng. Mai Lang Vương bước qua cửa tròn đi vào sân, lúc này hoàng hôn đã phủ kín sân rồi. Màu cam hồng nhạt nhòa của tia nắng cuối ngày vát lên mái ngói, rũ xuống nhành kiểng, chiếu sáng những vại sành xa xa. Nắng chiều khảm lên những cột hiên đôi vệt yếu ớt, khiến cho bóng tối trong các gian nhà vì vậy mà trở nên dày hơn.
Mai Lang Vương đứng tại cổng tròn đó, ngẩn ngơ nhìn vào nhà chính, chỉ thấy tràng kỷ trống không im lìm nằm yên dưới chiều tà. Chàng lại liếc mắt qua các khu vực xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng ấy đâu.
Mai Lang Vương hụt hẫng đi vào nhà, các tiểu đồng lúc này đã nhận ra chàng về, vội vàng chạy ra đón mừng.
- Vương!
- Vương đã về!
Mai Lang Vương gật đầu cười với chúng trong khi mắt vẫn đặt vào cửa buồng. Chàng nhìn như đóng đinh vào lối đi ấy, ánh nhìn đầy mong chờ, đầy trông ngóng.
Một phút trôi qua và chẳng có ai xuất hiện.
Mai Lang Vương đột nhiên cảm thấy lồng ngực thật lạnh lẽo, tuy vậy, một cảm xúc khác đã nhanh chóng trỗi dậy thay thế cho sự trống vắng, đó chính là nỗi lắng lo. Chàng lập tức quay sang tiểu đồng, gấp gáp hỏi - Sao đâu rồi? Hôm nay ở nhà có chuyện gì không? Các tiểu đồng ngớ ra nhìn chàng rồi lại ngơ ngác nhìn nhau, sau hồi lâu trao đổi ánh nhìn hoài nghi, chúng lắc lắc đầu, cung kính đáp - Không ạ, hôm nay ở nhà không có chuyện gì xảy ra cả, còn chị Sao thì chúng em thấy chị ở trong phòng, chắc chị lại ngủ quên rồi ạ.
Mai Lang Vương nghe đến đây, lòng nhẹ tênh. Những cảm xúc khó hiểu ban nãy cũng được cởi bỏ. Chàng gõ quạt vào tay, đi vào nhà, tiến đến phòng Sao.
Bấy giờ Sao đang nằm trên giường, đúng như những tiểu đồng nói, em đã ngủ quên. Sao nằm nghiêng trên giường say sưa ngủ, hoàng hôn xuyên qua song cửa sổ phủ lên đôi má hồng hào, thắp sáng hàng mi cong cong, trông em như một thiên thần nhỏ vậy, thật an tịnh, yên lành.
Mai Lang Vương gác một tay lên khung cửa, ngây người ngắm em. Đôi mắt nâu trông dịu dàng là thế nhưng đáy mắt lại đang ân ẩn những tia dập dờn, xao xuyến. Ánh mắt đó tựa như mặt hồ ngày thu bị tia sáng từ những viên pha lê quấy nhiễu, trở nên lấp lánh một cách rất nhu hòa, rất yên lặng.
Chàng đang đắn đo… Chàng có nên gọi em dậy hay không?
- Nếu ngủ vào buổi chiều thì sẽ bị "mặt trời đè" đấy. - Mai Lang Vương nghĩ.
Thế rồi chàng quyết định đi đến bên giường, đứng lặng ở vị trí cách em một bước chân. Chàng khoanh tay lại, gõ ngón trỏ lên nan quạt, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập do dự. Mặc dù chàng biết rõ, vào lúc này nên dứt khoát đánh thức em, thế nhưng chàng lại không thể làm được.
Sao đang ngủ rất ngon lành, chàng làm sao có thể phá hỏng giấc ngủ say sưa này?
Rất may cho chàng, Sao đã giật mình thức dậy.
Đôi mắt non nớt mơ màng hé mở, khi hình ảnh chàng dần hiện ra, em lập tức bật dậy, ngạc nhiên - Mai Lang!
Mai Lang Vương trầm ngâm rơi mắt lên người em, môi chàng hơi mím. Sao chớp chớp mắt, trông Mai Lang như thể đang có điều khó nói vậy.
- Ngài sao thế? - Sao gãi gãi má.
Mai Lang Vương hơi tủi thân mà buông giọng - Hôm nay em không đón ta.
- A… - Sao vỡ lẽ, hối lỗi cười gượng - Em xin lỗi ạ, vì em ngủ quên mất.
Mai Lang Vương vẫn không lấy lại vẻ mặt bình thường được, đáy mắt vẫn còn chất chứa buồn bực. Chàng quay lưng đi ra ngoài, dịu giọng nói - Thôi được rồi, ta đi tắm đây.
- Mai Lang! - Sao thấy chàng bỏ đi như vậy thì lập tức đuổi theo, tiếng guốc lại gõ ầm ĩ khắp nhà. Em vừa nhịp guốc vừa đi bên cạnh chàng, nắm lấy cánh tay cầm quạt mà lay lay, giọng nài nỉ ngọt ngào - Em xin lỗi mà, lần sau sẽ không như vậy nữa! Chỉ vì mãi suy nghĩ chuyện của chị Thị Hoa nên em ngủ thiếp đi lúc nào không hay… Mai Lang tha thứ cho em nhé!
Mai Lang Vương không nói gì, tủm tỉm cười. Tiếng guốc của em lại ngân vang, chàng lại được nghe thấy âm thanh êm ái ấy.
- Mai Lang… - Sao van vỉ.
Mai Lang Vương phì cười, luồng hơi lạnh lan tỏa trong ngực dần tiêu tan. Chàng quay sang em, gõ nhẹ lên vầng trán nhỏ bé, cười mỉm - Ừm.
Sao thấy chàng đã vui vẻ trở lại, em mừng lắm, cười tươi như hoa nở.
Mai Lang Vương ngơ ngẩn ngắm nụ cười đó, lồng ngực đập thình thịch rộn ràng.
Hai người cùng đi vào phòng chàng, Sao chuẩn bị trang phục cho chàng thay còn Mai Lang Vương thì đứng bên gương gỡ tóc. Dải khăn quấn tinh xảo được chàng rút ra, vắt qua những ngón tay thon dài mà thả xuống chạm đất. Mai Lang Vương rút thêm sợi dây đang trói buột mái tóc đen dài ra nữa, lập tức khiến những lọn tóc xổ tung, nhè nhẹ bay khi những cơn gió dập dìu từ cửa sổ luồn vào.
Sao đi đến đón lấy khăn đóng trên tay chàng, tỉ mỉ cuộn nó lại và hỏi - Hôm nay ngài sẽ gội tóc ư?
- Ừm. - Mai Lang Vương vừa nói vừa bước ra cửa, tay lướt dọc từ cổ xuống thắt lưng, tiếng nút bấm kim loại trên áo dài bị mở bung liền vang lên lạch cạch, sau đó chàng bước chân qua bậc cửa cao hai tấc chạm trổ hoa văn tinh xảo và đi ra nhà sau.
Sao nhìn theo cho đến khi tiếng guốc thanh nhã ấy tắt hẳn rồi khẽ đưa tay vuốt ve bộ trang phục vừa chuẩn bị. Em mỉm cười sâu lắng, đặt bộ áo lên sập cùng với những thứ cần thiết khác rồi đi ra ngoài.
Khi Mai Lang Vương ra đến nhà sau, trước nhà tắm đã có sẵn năm tiểu đồng đứng đợi, chàng cởi áo dài bên ngoài ra đưa cho chúng rồi lại cởi lớp áo lót bên trong, cuối cùng chỉ còn lại một tấm khố trắng quấn qua người. Mai Lang Vương đi vào nhà tắm, thư thái thưởng thức phút giây nghỉ ngơi cuối ngày. Hôm nay công việc của chàng quá nhiều và chàng thậm chí còn phải gặp bọn tội phạm, bụi đất và mồ hôi vương đầy cơ thể, khiến chàng khó chịu vô cùng.
Khi chàng chuẩn bị gội tóc thì tiểu đồng bên ngoài lập tức xuất hiện và bê một chậu nước vào. Đó là hỗn hợp bồ kết và vỏ bưởi phơi khô đã đun sôi. Hỗn hợp này là một loài dầu gội tự nhiên, giúp cho tóc trở nên mượt, đen và khỏe mạnh.
Mai Lang Vương tự mình thực hiện các bước còn lại của việc tắm rửa, mặc dù theo lý sẽ có tiểu đồng hầu chuyện đó. Chàng không quen với việc có người khác ở bên cạnh khi tắm, kể từ khi chàng còn nhỏ chàng đã ghét điều đó rồi.
Những lúc thư giản như thế này là lúc chàng thả cho tâm trí được rong chơi tự do, vì vậy chàng rất ngại việc người khác làm phiền. Đây là thời khắc riêng tư của chàng, chàng chỉ muốn được một mình.
Tầm hai khắc sau thì Mai Lang Vương tắm xong, chàng vừa vắt khăn qua vai vừa thư thả đi ra gian ngoài. Mái tóc sũng nước rỏ những giọt tí tách lên sàn nhà, thấm ướt một phần vai áo chàng. Mai Lang Vương hờ hững lau lau nó, vẻ mặt lạnh nhạt, chàng hơi thô bạo với mái tóc của mình.
- Mai Lang, đừng làm vậy. - Sao đang dọn cơm ở tràng kỷ, ngoảnh lại thấy chàng vẫn như thường lệ nện khăn lên tóc thì liền kêu lên.
Mai Lang Vương hơi bối rối nhìn sang em, như một thói quen, chàng ngồi xuống sập, chờ đợi. Sao chuẩn bị xong mọi thứ thì nhanh nhảu chạy đến gần chàng, em leo lên sập, khuỵu gối quỳ sau lưng chàng, tay nắm lấy tấm khăn đang vắt qua bờ vai rộng và cẩn thận xoa xoa mái tóc đen dài.
Mai Lang Vương đã quen với việc được Sao lau tóc cho mỗi khi gội tóc xong.
- Được rồi đấy ạ. - Khi những lọn tóc trong tay đã không còn sũng nước nữa, Sao mới nhẹ nhàng vuốt chúng lại cho ngay ngắn, nhoẻn cười nói - Ngài có thể dùng cơm được rồi.
Mai Lang Vương êm đềm nhìn em, chàng lại tiến ra tràng kỷ và đợi Sao trong khi em đem chiếc khăn vừa lau tóc cho chàng đi phơi. Sao ngồi xuống bên cạnh chàng, ân cần hầu cơm chàng như mọi ngày, hôm nay không có Thị Hoa xuất hiện gây phiền, không gian trở nên bình yên hẳn.
Mọi chuyện diễn ra vào buổi chiều đó không có gì khác biệt so với mọi ngày, đến giờ tuất, khi trong nhà đã trở nên ổn thỏa và Sao được rảnh rỗi hơn, em liền đi ra gian ngoài và tìm kiếm chàng. Mai Lang Vương đang ngồi trên sập đọc sách, tuyển tập thơ mấy hôm trước chàng đã đọc xong, hôm nay chàng đọc một quyển bí sử.
Sao ngồi xuống bên sập, chăm chú nhìn chàng.
Mai Lang Vương nghe tiếng guốc nên đã sớm đoán được hành động của em, thật ra từ đầu đến cuối chàng đều không tập trung vào mấy con chữ trên trang sách mà chỉ im lặng dõi theo tiếng guốc. Âm thanh đó giúp chàng có thể biết được những nơi mà em đã đi qua, công việc mà em đang làm, thậm chí là tâm trạng của em nữa.
Chàng chỉ cầm sách cho có mà thôi.
- Xong việc rồi à? - Mai Lang Vương hạ sách xuống một chút, đôi mắt nâu tuyệt đẹp liền lộ ra sau quyển sách dày, nhẹ giọng hỏi.
- Vâng. - Sao vô tư cắn một quả dâu đỏ hồng, chân đung đưa hồn nhiên, cười đáp.
Mai Lang Vương lại nhìn nhìn trang sách, chàng chợt nhớ ra buổi chiều Sao có nói rằng em vì mãi suy nghĩ chuyện của Thị Hoa nên mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Lòng chàng đột nhiên cảm thấy xót, chàng ra hiệu cho tiểu đồng quanh đó lui đi hết rồi từ tốn nói với em - Chuyện của Thị Hoa em có muốn biết sự thật không?
- Dạ? - Sao sững ra, quả dâu chỉ còn một nửa khựng lại trước đôi môi hồng. Em dừng mắt trên người chàng, Mai Lang Vương thì bày ra gương mặt trầm lặng.
Biểu cảm ấy cho em biết rằng ban nãy em không nghe nhầm, Mai Lang thực sự đã hỏi em rằng có muốn biết sự thật liên quan đến Thị Hoa hay không. Sao nghĩ ngợi vài giây, trông Mai Lang như vậy em đoán đó hẳn cũng không phải chuyện tốt đẹp. Em chuẩn bị tinh thần một chốc, ăn nốt mảnh dâu còn lại rồi gật gật đầu.
Mai Lang Vương đặt sách xuống, rót chén trà, vừa thưởng trà vừa kể cho em nghe mọi chuyện.
- Ôi… - Sao rùng mình, ôm lấy vai, em không nhìn chàng nữa, Sao quay mặt đi, mắt em rơi lên đôi chân nhỏ đặt trên lớp gạch bông xanh trắng, thừ người suốt một khắc liền.
Mai Lang Vương lo lắng nhìn em, tuy vậy chàng không nói gì cả, chàng để cho em được thanh tĩnh.
Cuối cùng, Sao cũng lên tiếng, em lắc đầu, cười gượng mà than - Không ngờ lòng chị ấy thâm sâu quá, ngoài mặt tươi cười hiền dịu mà trong lòng lại tính toán chuyện hại người hại mình xảo diệu như vậy.
- Vĩnh Nghiêm đã do dự với Thủy Cơ, Thị Hoa có lẽ rất khó chịu về điều đó. - Mai Lang Vương đáp. Ngay từ khi Thị Hoa xuất hiện ở chỗ của Vĩnh Nghiêm là chàng đã mơ hồ đoán ra được mục đích của nàng. Mối quan hệ giữa Thị Hoa và Vĩnh Nghiêm nhập nhằng, chàng cũng không hỏi. Thị Hoa dịu dàng tú lệ lại thêm mùi hương mê hoặc… Chàng không chắc tên Vĩnh Nghiêm ấy có trụ vững hay không.
Nói chung đó đều là chuyện riêng tư của họ, chàng không can thiệp cũng không có ý định tìm hiểu. Điều mà chàng quan tâm chỉ là việc Thị Hoa gây ra đã khiến Sao u sầu, chàng vốn không định nói cho em nghe nhưng vì em quá lo nên chàng buộc phải nói.
- Thế nên ta đã bảo ngay từ đầu là em đừng lo lắng gì cả. Những kẻ đó không đáng để em lo lắng đâu, chỉ phí hoài tấm lòng của em thôi.
- Mai Lang… - Sao nghẹn giọng thốt, em đâu biết là Thị Hoa xấu tính như thế? Em chỉ lo rằng em và chàng đã hiểu lầm nàng, thế nên mới lo lắng sốt ruột - Em đúng là ngây ngô ha…
Mai Lang Vương im lặng.
- Em luôn được bao bọc trong sự bảo vệ và tình yêu thương của mọi người, Mai Lang và những người quanh em đều đối đãi với em bằng tấm lòng chân thành. Em chưa từng gặp phải chuyện này, không nghĩ rằng ngoài kia lại có những người đầy toan tính, đầy mưu mô, có thể sẵn sàng hạ bệ và gây đau khổ cho người khác chỉ vì lợi ích của bản thân… Em đã rơi vào bàn cờ của họ, vô tình trở thành một con cờ trên đó, em đúng là ngây ngô quá.
- Em như vậy mới là tốt. - Mai Lang Vương cười nhẹ nhõm, xoa đầu em.
- Dạ? - Sao không hiểu ý chàng, em đang trách bản thân vì quá ngốc nghếch mà không nhìn thấy cạm bẫy của người khác. Em đang định hứa với lòng rằng sẽ trở nên khôn ngoan hơn để không phải bị dắt mũi như vậy nữa, thế mà chàng lại bảo rằng "em như vậy mới tốt"?
Mai Lang Vương hướng mắt ra vườn, nhìn đám chậu kiểng say ngủ dưới đêm, chậm rãi nói - Đúng là ngoài kia có rất nhiều người xấu, họ sẵn sàng tính trăm phương ngàn kế để đạp người khác xuống và cướp lấy lợi ích về mình. Đó là những người bị tham vọng lợi danh điều khiển, họ đã mất đi khả năng cảm nhận những hạnh phúc chân thật rồi. Con người càng tính toán thì tâm hồn sẽ càng khô cạn và những cảm xúc sẽ lặng tắt, họ khi ấy không còn là con người nữa mà sẽ trở thành những cỗ máy vô cảm, chỉ biết nghe theo lệnh của đồng tiền, của danh lợi, sống như vậy thì có gì vui chứ? Cả đời bị danh và lợi điều khiển, đặt để.
Chàng lại nhìn sang em, cười dịu dàng - Em thì khác, mặc dù em không biết tính toán, không có tham vọng và luôn ngây thơ hồn nhiên nhưng nhờ đó, em có thể cảm nhận được những hạnh phúc chân thật. Em có thể hiểu được trái tim mình một cách rõ ràng và trải nghiệm được các cảm xúc của bản thân. Em đã sống một cuộc đời trọn vẹn mà không bị điều khiển bởi bất kì thứ gì, với ta đó mới là sống thật sự.
- Mai Lang… - Sao xúc động nhìn chàng.
Mai Lang Vương chợt thấy rối bời, đáy mắt chàng trở nên lấp loáng không yên. Dẫu vậy chàng lại không thể tránh ánh nhìn đáng yêu ấy, chàng chỉ biết đối diện với nó và chịu đựng thứ xúc cảm choáng ngợp đang xâm chiếm lồng ngực.
- Ngài thật là nhạy bén, trong lúc em còn đang mơ hồ thì ngài đã nhận ra mọi việc rồi. - Sao cúi đầu, cười mỉm nâng bình trà lên, Mai Lang Vương lập tức chìa chén ra, Sao cẩn thận rót trà cho chàng.
Những lời nói của Mai Lang thật sự đã an ủi em rất nhiều. Những lời ấy khiến em cảm động. Sao vốn nghĩ bản thân còn quá đơn thuần ngốc nghếch, còn quá dở so với người khác. Nhưng Mai Lang lại nói rằng em thế mới tốt, ngài ấy chấp nhận sự ngây ngô của em và cổ vũ nó. Em không biết nói gì hơn.
- Bởi vì ta cũng gặp qua không ít chuyện rồi. - Mai Lang Vương đưa chén trà lên môi, trân trọng thưởng thức. Mùi hương lưu trên chén trà mà Sao rót không nồng nàn đến khó chịu như mùi của Thị Hoa. Mùi hương này giống như mùi thoang thoảng của hoa cỏ hoang sơ sinh trưởng trên triền núi. Nó khiến chàng cảm giác như thể được đứng trên sườn cao lộng gió, tự do dõi mắt khắp sơn hà mênh mông mờ ẩn trong mây mù. Một mùi hương thư thái, tĩnh tại. Đúng là mùi hương của em.
Sao nghe thế, lại nhớ đến những lời mà thần sông từng nói về chàng, đột nhiên em lại thấy thương chàng vô hạn.
Em thì có chàng chở che, cho dù có khờ dại một chút cũng không sao. Chàng thì khác, một người như chàng lại phải đối mặt với biết bao ô trọc… Có lẽ chính vì vậy mà chàng mới hình thành cho bản thân tính cách nghiêm nghị cẩn trọng đó, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn bảo vệ mình khỏi mấy chuyện thị phi mà thôi.
Sao khẽ nắm lấy tay áo chàng, e ngại cúi mặt, xót xa hồi lâu. Mai Lang Vương dừng chén trà một chút, lặng yên nhìn em, mặc dù chẳng có lời nói nào được cất lên nhưng chàng có thể cảm nhận được tình thương mà em dành cho mình. Đôi mắt nâu rung động, cõi lòng chàng đong đầy hơi ấm.
Hai người im lặng chốc chốc, Sao ngồi đó ân cần hầu trà chàng. Thông thường Sao sẽ không làm việc này đâu vì Mai Lang Vương có tính tự giác cao nên lúc nào cũng tự rót tự uống, duy hôm này, em đặc biệt thương chàng, vì vậy mới ôm lấy bình trà mà tỉ mỉ hầu hạ.
Mai Lang Vương cũng thay đổi không như mọi ngày nữa. Bình thường chàng sẽ không để Sao làm việc này. Chàng thích tự phục vụ việc trà nước hơn là có người bên cạnh bưng rót bởi điều đó làm chàng cảm thấy không thoải mái. Kể cả việc dùng cơm cũng vậy, trước đây khi Sao chưa đến, chàng cũng tự dùng cơm một mình chứ không cho phép ai đến gần hầu hạ.
Thế nhưng… Bây giờ khi có em, chàng lại muốn được em săn sóc. Chẳng hiểu từ lúc nào chàng đã phụ thuộc vào sự chăm sóc đó, thậm chí đến nghiện. Mỗi khi em không quan tâm đến chàng thì chàng lại thấy trống rỗng và thiếu vắng.
Mai Lang Vương uống hết trà thì lại ngoan ngoãn chìa chén ra cho Sao, em cười vui vẻ, xem chừng rất thích sự tự giác ấy của chàng.
- À… Mà ban nãy ngài nói anh Vĩnh Nghiêm do dự với chị Thủy Cơ ạ? - Sao lúc này mới nghiệm ra lời mà chàng nói, ngập ngừng hỏi lại.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, vẻ mặt trở nên hiếu kỳ - Gì vậy? Em đã nghĩ ra điều gì ư?
- He he. - Sao cười tươi, lắc lắc đầu, hai má ửng đỏ.
Mai Lang Vương cau mày, mắt chất chứa hoài nghi. Chàng không thích em giấu giếm chàng điều gì. Mai Thần đưa tay gõ trán em, khi ngón tay chàng chuẩn bị va vào vầng trán nhỏ bé ấy, chàng lại đột nhiên hạ lực, điều đó khiến cho cái gõ thoắt chốc trở thành cái chạm nhẹ nhàng. Ngón tay chàng lướt qua làn da trán mềm mại, nghiêm giọng truy vấn - Nói cho ta nghe, mau lên.
Sao bỡ ngỡ với hành động của chàng, em ôm trán, hơi sững người vì chẳng biết tại sao chàng không gõ trán em hung hăng như mọi khi nữa. Dẫu vậy, em cũng không lưu ý đến điều đó quá lâu, Sao cười mỉm, gõ gõ guốc lên sàn nhà thành từng nhịp cộp cộp và nói - Anh Vĩnh Nghiêm cũng yêu quý chị Thủy Cơ rất nhiều, đúng không ạ?
Mai Lang Vương im lặng nghe em nói.
- Chị Thủy Cơ yêu quý anh Vĩnh Nghiêm lắm, mỗi lần chị nhìn anh, ánh mắt của chị đều ánh lên tình thương mênh mông. Thế nhưng em biết, chị cũng buồn anh rất nhiều. Anh Vĩnh Nghiêm luôn không để ý đến chị.
- Ừm… - Mai Lang Vương suy tư thưởng trà, mắt rơi lên nhành kiểng vừa bị gió khua trước sân. Sao thật là tinh mắt, chàng thì chẳng bao giờ chú ý đến những việc đó. Đàn ông các chàng ít khi quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hơn nữa lại là chuyện của phái yếu, các chàng càng không dám lưu tâm quá nhiều vì sợ sẽ thất thố.
Lại nói tên Vĩnh Nghiêm kia… Hắn so với chàng không có khác biệt gì. Nếu hỏi hắn về binh pháp hay võ thuật thì hắn sẽ bàn luận cho nghe đến sáng đến chiều ngay, còn nếu hỏi hắn về vấn đề phong nguyệt… Hơn nữa còn là tâm tư nhi nữ… Hắn chắc chắn mù tịt.
- Lúc em bị nghi ngờ, anh Vĩnh Nghiêm không ngần ngại rút kiếm ra tấn công em, điều đó chứng tỏ rằng nỗi hận và nỗi đau trong lòng anh vô cùng sâu sắc. Thế nhưng khi biết người ra tay ám hại thần sông là chị Thủy Cơ, anh lại do dự không quyết, hẳn là vị trí của chị Thủy Cơ trong lòng anh rất quan trọng, quan trọng hơn cả nỗi hận và nỗi đau ấy. - Sao tủm tỉm nói.
Mai Lang Vương nhíu mày nhìn nụ cười tủm ta tủm tỉm của Sao. Cô bé này ngốc thật, có thể kể lại chuyện đó với vẻ mặt vui tươi thế ư? Rõ ràng tên Vĩnh Nghiêm đó đã vị nể tình riêng và không quan tâm gì đến tính mạng của em.
Danh sách chương