Bầu trời Thần giới lúc này đã vào chiều, đứng bên rìa của bức tường thành cẩn sứ nổi danh nhìn lên, có thể thấy được lớp kết giới trong suốt khổng lồ đang bao phủ bên trên Vàm Thuật. Một áng mây đen âm u vừa trút sạch cơn giận lên vùng đất ấy. Khi mây đen tan hết, nắng chiếu xuống khiến kết giới hực sáng, trông như một cái bát pha lê úp ngược bị ánh đèn xuyên thấu, đẹp mỹ lệ.

Hắn đứng đó, nhìn kết giới kia đến ngây người. Khuôn mặt hắn bị quấn chặt bởi những thớ vải lanh màu đỏ. Chúng xếp thành từng nếp từng nếp, phủ kín hết cả người hắn và chỉ chừa lại đôi mắt. Mỗi khi có gió thổi qua, những thớ vải buông rũ tự do lại được thể bay lả tả, phần phật đập vào không trung, trông ma mị và chói mắt.

Trên tay hắn cầm một chén sành, nhìn kĩ thì… Đó giống như là một chén bánh đúc. Quả thật là vậy, trên lớp bánh trắng nõn nà mời gọi còn có thêm tôm, thịt, củ cải đỏ, sắn và hành phi. Vừa nhìn đã thấy thèm rồi.

Hắn đỡ cái chén một cách hời hợt trên những ngón tay, ánh mắt dần dịch chuyển khỏi lớp kết giới trên không và dời xuống. Dưới chân hắn là một kẻ khác, cũng ăn mặc kì quái như vậy, chỉ có điều kẻ đó mặc vải lanh màu đen.

- Nè. - Hắn giơ chân đá lên đầu của tên áo đen nằm bất động. Chân hắn đeo hài. Mũi hài đập bộp bộp lên đỉnh đầu của kẻ áo đen nhưng vẫn không khiến thân hình quái dị động đậy. Hắn lại cáu bẳn ngồi xuống, đặt chén bánh đúc qua một bên và nhìn tên áo đen bằng ánh mắt vô hồn.

Tên áo đen đó đang nằm trên đất với một tư thế khó coi. Đó là tư thế khó coi nhất mà hắn từng thấy. Đùi của tên đó khuỵu xuống, dính chặt vào mặt đất trong khi người hắn thì đổ ra phía sau, lưng cong lên tạo với mặt đất một góc hai mươi độ, tay co quắp và đôi mắt thì trợn trừng đến mức sắp lọt ra ngoài, dường như đã rất quằn quại đau đớn trước khi về chầu trời.

Hắn thở ra một hơi nhàm chán, đặt chén bánh đúc lên giữa ấn đường của tên áo đen.

- Nghe ngươi gọi ta vội vàng đi mua đây này, biết bao nhiêu tiền không hả? - Hắn chán ngán than vãn - Tưởng lại được tính phí giao hàng như thường lệ chứ? Nào ngờ lại phải cúng không cho ngươi thế này…

Hắn vừa nói vừa phất nhẹ tay, một mùi hương thơm lừng lan tỏa, đến khi cánh tay hắn dừng lại, giữa ngón trỏ và ngón cái đã xuất hiện ba nén hương cháy đỏ. Khói từ những nén hương chùng chình uốn lượn, kết hợp với khung cảnh tiêu điều của buổi chiều tà, thật là bi ai tịch mịch.

Hắn cắm hương xuống đất, ngay gần đỉnh đầu tên áo đen. Sau khi thành tâm bái lạy xác chết ba lần, hắn mới chậm rãi dịch chuyển mắt đến bàn tay đang co quắp ghê tợn của người đồng đội. Trên lòng bàn tay ấy cắm chặt một nhành mai hoa. Dù theo ước tính tên áo đen có vẻ đã chết được vài ngày thế nhưng nhành mai đó thì vẫn tỏa hương khoe sắc.

Hắn đưa tay rút nhành mai ra. Vẫn không thể rút được. Hắn lướt ngón tay qua cổ tay tím tái chằng chịt gân xanh và cắt đứt bàn tay ấy đi. Bàn tay với những ngón tay quắp vào nhau dần tan vào không khí, đến lúc này hắn mới có thể tách lấy nhành mai.

Hắn nhìn nhành mai đó đến mức tròng trắng ngang dọc tia máu.

Trong đầu hắn âm vang lên ba chữ, đầy căm ghét và thống hận.

Hắn vốn định giữ nhành mai lại để trả cho chủ nhân của nó, thế nhưng lúc hắn chuẩn bị bỏ nhành mai vào ngực áo thì nó đã hóa thành tia sáng lấp lánh và biến mất rồi.

Hắn sững lại, mắt trừng lên, cơ mặt rì rịch chuyển động, kèm theo tiếng nghiến răng kẽo kẹt.

Thân xác của tên áo đen lúc này đã hoàn toàn hòa vào đất.



Mai Lang Vương và Sử Quân tiến vào khu nhà dành cho quản ngục, bấy giờ trước căn nhà của Thủy Cơ binh lính và người hầu kẻ hạ đều đã được bố trí sẵn, cả khu nhà cũng được đảm bảo an ninh, không một ai ngoài phận sự có thể tiến vào.

Mai Lang Vương gấp quạt, nhẹ bước đi vào nhà, chàng đi đến đâu, thuộc hạ cúi đầu chào đến đó, khi chàng đi qua đã được vài phút họ vẫn không dám ngẩng đầu lên. Sử Quân tháp tùng chàng cho đến tận phòng Thủy Cơ, chàng ta sẽ tiếp tục theo hầu chàng như vậy mãi. Tên thuộc hạ theo chàng từ đầu thì nán lại cửa và đứng chờ ở đó, khi nào chàng lên đường về phủ thần sông thì hắn mới rời theo chàng.

Sử Quân đã cho người thông báo với Thủy Cơ từ sớm, chủ yếu muốn nàng chuẩn bị chu đáo để đón chào Vương. Thủy Cơ sau lần trúng độc sức khỏe vẫn chưa khôi phục được, nếu là nàng của trước kia, hẳn nàng sẽ từ chối cuộc gặp mặt này ngay lập tức, nàng chẳng có lí do gì để phải ăn mặc thật kĩ lưỡng mà đón chàng cả.

Tất nhiên, đó là nàng của trước kia…

Sau lần nhìn thấy Mai Lang Vương ở căn nhà đối diện, Thủy Cơ đã nghiệm ra nhiều điều. Nàng bây giờ đang ngồi trên chiếu hoa trong phòng riêng. Đối diện chiếu hoa của nàng là một chiếc sập được an bài sẵn, ngăn cách giữa chiếu hoa và sập là một tấm bình phong, giữa sập và giường ngủ của nàng cũng được ngăn cách bởi một bức mành lớn.

Tiếng guốc thanh nhã ấy bắt đầu vang lên trên hành lang. Nó càng lúc càng tiến đến gần cửa phòng, sau cùng thì "cộp" - Nó đã bước qua bậc cửa. Thủy Cơ ngồi sau bình phong căng thẳng vươn lưng. Trống ngực nàng đang đập, mồ hôi tay ướt đẫm.

Mai Lang Vương ngồi lên sập, tựa tay vào gối trái dựa và hờ hững nhìn bức bình phong bằng gỗ mun trước mặt. Trên bức bình phong đó người ta điêu khắc những bức tranh tùng cúc trúc mai tượng trưng cho tứ quân tử. Quả là bức bình phong tốt, sử dụng trong trường hợp này càng tốt hơn.

Tiếng rót trà róc rách bắt đầu vang lên giữa không gian chùng nặng. Bên kia Thủy Cơ vẫn chưa lấy lại được hơi thở bình lặng, nàng hoang mang tột cùng, tuy vậy vẫn nhất quyết vươn thẳng lưng và ngẩng cao đầu, cố không tỏ ra sợ hãi.

- Sức khỏe của nàng thế nào? - Câu đầu tiên mà chàng hỏi không ngờ lại là một câu hỏi thăm.

Thủy Cơ ngớ ra, mày nhíu lại, bức bối hạ giọng - Đã hồi sức tương đối.

- Ừm, tốt lắm. - Mai Lang Vương uống trà, đưa mắt ra cửa sổ nhìn mấy đóa Hoàng Thảo đang rũ xuống. Dưới ánh chiều, chúng đẹp một cách thơ mộng.

Hai người lại im lặng. Một khắc sau, người không chịu được chính là Thủy Cơ, nàng nắm hai tay lại, ấn nó lên chiếu, lớn giọng hỏi chàng - Tại sao ngươi lại cứu ta?!

Mai Lang Vương ngạc nhiên, chàng chẳng hiểu tại sao nàng lại nổi giận với mình, tuy vậy, chàng vẫn nhẹ nhàng trả lời - Vì ta có chuyện cần hỏi nàng.

- Chuyện cần hỏi? - Thủy Cơ cười khẩy, nàng chẳng cần biết lý lẽ đúng sai gì nữa, đứng trước kẻ này, kẻ mà nàng vô cùng căm ghét nhưng lại có ơn cứu mạng nàng này, nàng chẳng biết phải dùng thái độ nào mà đối đãi nữa, chỉ biết giả đò tức giận mà cao giọng đối đáp - Ta và ngươi không có gì để nói với nhau cả!

- Có đấy. - Mai Lang Vương nhắm mắt, thanh tĩnh hớp một ngụm trà cho thư thái và buông giọng nhẹ tênh - Về Thị Hoa.

Thủy Cơ ngậm miệng.

- Sao thế? - Mai Lang Vương mở mắt, sắc bén liếc bức bình phong, ngữ điệu trầm thấp chậm rãi - Nàng ta là người đã đưa cho nàng chiếc găng tay ấy có đúng không? Thủy Cơ cúi gằm mặt, không dám nói gì nữa. Chiếc găng tay? Nếu hắn biết đến sự tồn tại của nó thì có nghĩa là hắn cũng đã điều tra ra được mọi hành tung cũng như phương thức gây án của nàng.

Thủy Cơ rầu rĩ nhìn những đầu ngón tay gầy như que củi, chỉ sống trong ngục thất tối tăm mấy ngày mà nàng đã mất sắc như vậy. Chuyện xảy ra ở phủ là do nàng làm, do nàng quyết tâm thực hiện, bị bại lộ cũng là phần số của nàng, nàng cam tâm tình nguyện chịu phạt. Còn Thị Hoa? Nàng ấy chỉ là người đưa tin và là cộng sự của nàng, nàng ấy không đáng bị kéo vào chuyện này. Sau cùng đây chỉ là ân oán của riêng nàng.

Vì vậy, nàng sẽ không nói gì cả. Không thể để Thị Hoa phải chịu trách nhiệm liên đới.

Thủy Cơ khép chặt môi, quay lưng lại với tấm bình phong, một mực hướng mắt về phía trước. Mai Lang Vương không biết nàng đang làm gì, chàng chỉ nghe thấy tiếng lụa cọ xát với bề mặt chiếu loạt soạt vang lên, vì đó là âm thanh không minh bạch, cho nên chàng cũng chẳng thể hỏi.

Lại một khoảng im lặng kéo dài.

Mai Lang Vương đã hết kiên nhẫn, chàng không muốn tiếp tục chờ đợi nàng nữa. Đôi mắt nâu dõi nhìn sắc trời, giờ cơm chiều sắp tới, nếu chàng còn dây dưa thì sẽ không xong mất.

- Nàng có biết ai là người hạ độc nàng không? - Chàng thở dài, trực tiếp đi vào vấn đề dù cách này hơi thô bạo vì nó sẽ đánh trực diện vào tâm lí của một người bệnh như nàng.

Thủy Cơ đơ ra, môi mím lại, cảnh giác đáp - Không.

- Nàng có biết ai là người giúp ta tìm ra chiếc găng tay không? - Chàng lại hỏi.

Thủy Cơ lắc đầu thật mạnh - Chuyện của ngươi ta làm sao mà biết được.

- Cũng phải, nếu nàng biết thì đã không phải bị độc tố giày vò. - Mai Lang Vương nhỏ nhẹ nói, ngữ điệu của chàng quả thật có chút xót thương.

Thủy Cơ thấy chàng tỏ vẻ thương hại mình thì cơn giận trong lòng bỗng chốc bùng lên. Nàng nghiến răng, rin rít - Đừng giả mèo khóc chuột!

- Này! Nàng kia! - Sử Quân đứng phía sau sập đã không còn chịu nổi sự hống hách của nàng nữa. Chàng sôi máu gầm lên, bất chấp cả tác phong nghề nghiệp mà quát sa sả vào bình phong - Nàng vừa phải thôi! Vì Vương niệm tình nàng nên mới dễ dãi với nàng từ đầu đến giờ, nếu là kẻ khác không biết phải bị đánh bao nhiêu hèo mới đủ! Vương đã ban ơn cứu nàng, còn ban ơn chăm chút nàng, nàng một tiếng cảm tạ cũng không có đã đành lại còn hỗn xược với ngài như thế, nền tảng gia giáo của nàng mỏng manh vậy ư?

Thủy Cơ bị mắng, cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm nhưng không cãi được lời nào.

Đúng là nàng đã có những hành động thất lễ.

Mai Lang Vương lạnh lẽo liếc Sử Quân. Chàng ta rụt lại mười phần, im bặt cúi xuống.

- Xin lỗi nàng, thuộc hạ của ta đã thất thố. - Mai Lang Vương lịch thiệp nói.

Thủy Cơ đến đây thì không còn ương bướng nữa, nàng ta đã nhận thức trở lại vị trí của bản thân, không còn bị cơn giận điều khiển.

Mai Lang Vương biết rằng không thể cứ vòng vo với nàng ta thế này. Chàng vốn định nói từ từ để nàng ta dễ chấp nhận nhưng có vẻ nó đã cho hiệu ứng ngược. Vì vậy, chàng quyết định nói thẳng - Hôm đó, sau khi nàng rời khỏi nhà bếp để tìm thầy lang, Thị Hoa đã trở lại một lần nữa để cất giấu đôi găng tay cho nàng. Nàng ta sau đó đã tiết lộ với Sao vị trí cất giấu đôi găng tay, đến khi ta và Vĩnh Nghiêm tìm được nó thì nàng ta lại đến gặp chúng ta và tố cáo mọi tội lỗi của nàng.

- Gì… Cơ…?!

Mai Lang Vương không cho nàng chút khoảng lặng nào, tiếp tục nói - Sau khi buộc tội nàng, chúng ta giữ Thị Hoa lại phủ. Vĩnh Nghiêm chưa ra tay với nàng nên Thị Hoa có vẻ tức giận, nàng ta đã tự sắp đặt một vụ ám sát rồi đổ tội cho nàng, mặt khác, nàng ta sai người hạ độc dược vào thức ăn của nàng, hẳn là để bịt đầu mối.

Suy nghĩ một chốc, chàng lại nói - Nếu nàng không tin ta có thể đưa lời khai của những kẻ đồng phạm với nàng ta cho nàng xem. Trong đám đồng phạm đó có tên thủ lĩnh của Đổi Vận. - Chàng cười mỉm - Hẳn là nàng biết? Ta cũng có thể cho nàng gặp hắn và trực tiếp nghe hắn khai nhận.

Phía sau bức bình phong, Thủy Cơ trợn trắng mắt, khuỵu người sang trái, mặt tái bệch. Mai Lang Vương ái ngại nhìn chén trà đặt dưới sập, không nói gì nữa, từ bên kia bình phong đang vẳng ra tiếng khóc.

Đó là tiếng khóc tức tưởi, nghẹn ngào, nấc lên từng hồi từng hồi một.

Sử Quân bấy giờ cũng không còn tức giận nữa, chàng hơi quay đi, mặt tỏ ra khổ sở khi phải chứng kiến một cô gái thương tâm khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện