Mọi người cũng không đứng ở vườn trước nữa, quyết định di chuyển về khu của chàng để trò chuyện thoải mái hơn. Mai Lang Vương và Sao trước tiên đi tắm rửa để tẩy sạch bụi đường. Ưu Liên, Bạch Sứ và Xích Phượng thì chuẩn bị bàn tròn để mọi người hội họp chuyện trò. Lãm cũng được Mai Lang Vương cho phép nghỉ ngơi. Chàng ta cũng đi tắm rửa thư giãn, tối nay chàng ta không cần phải xuống núi nữa, Lãm cuối cùng có thể ngủ một giấc rồi.
Khi ba người họ trở lại, bàn tròn và trà bánh đã chuẩn bị sẵn sàng. Thần Tình đủng đỉnh bóc hạt dưa ngồi đợi. Nàng ta rảnh nhất, chẳng có chuyện gì để làm. Sao nghe các chị nói rằng, sau khi em và Mai Lang vừa lên thuyền rời đi thì nàng ta cũng lập tức quay về Mai Viện, như thể đã lên kế hoạch từ trước vậy.
Mai Lang Vương kéo Sao ngồi xuống ngay cạnh chàng, hành động vô cùng tự nhiên. Chàng đã quen với việc đó rồi. Sao cũng không ngần ngại gì, em ngoan ngoãn ngồi xuống, rót trà ra cho chàng và thuận tay nhón một chiếc bánh.
Lãm vô tư an tọa bên cạnh Sao, sau đó liền bị Mai Lang Vương dùng ánh mắt ra hiệu mà phải di chuyển sang chỗ chàng. Thần Tình đang cắn hạt dưa dở, trông bộ dạng ráo riết đó của Mai Lang Vương, nàng có chút khó hiểu, hai mắt sáng quắc bám lên người chàng và Sao.
Tam vị Hoa Tiên bấy giờ cũng từ cổng tròn đi vào, các nàng vừa xử lí một số chuyện vặt xong. Ba người lần lượt ngồi xuống bên cạnh Sao và Thần Tình, bàn tròn lập tức kín chỗ, khung cảnh đoàn viên ấm áp.
- Chuyến đi này kéo dài quá lâu so với dự kiến. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy? - Ưu Liên cất tiếng hỏi, nàng bắt đầu truy cứu chuyện về muộn của hai người. Dù sao Mai Lang Vương và em đi lâu như vậy cũng là một việc làm thiếu kỉ luật, nàng không thể mắt nhắm mắt mở cho qua được. Nếu thật sự cả hai vì đi chơi mà không màng đến công việc ở nhà thì nàng sẽ phạt cho một trận.
Mai Lang Vương và Sao đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc tra hỏi này. Hai người còn lạ gì tính nghiêm khắc của các nàng nữa. Mai Lang Vương chậm rãi lay quạt, kể hết sự tình đã xảy ra ở phủ thần sông cho mọi người nghe. Sau khi tỏ tường mọi chuyện, ai cũng sững sờ.
- Ôi trời… Vậy là thần sông đã qua đời ư? - Ưu Liên bàng hoàng.
- Vâng… - Sao đau xót gật đầu.
- Không ngờ chuyện lại diễn ra như vậy, cứ nghĩ là hai người mãi vui chơi quên mất đường về. - Đôi vai căng cứng của Lãm dần dần thả lỏng, chàng không khỏi e ngại. Chàng nào biết rằng em và Mai Thần lại vướng vào một vụ rắc rối như thế? Nếu giải quyết không khéo, chẳng biết chừng còn có thể gây ra một cuộc xung đột không đáng có cho Thần giới.
- Em trai thần sông trẻ người non dạ, sẽ không sao khi để cậu ta cai quản Vàm Thuật chứ?! - Xích Phượng bực bội lên tiếng. Cơn giận của nàng đùng đùng bốc lên kể từ lúc nàng nghe đến đoạn Vĩnh Nghiêm đòi ra tay với Sao và nhốt em vào khu biệt giam, khiến cho Mai Lang bị hạ nhục. Xích Phượng không chịu được thái độ hống hách đó của Vĩnh Nghiêm và gia tộc chàng, Mai Lang đường đường là thiếu chủ của Khau Pạ, làm sao những người đó có thể xúc phạm ngài ấy như vậy được? Nàng không thể tha thứ.
Mai Lang Vương xoa dịu Xích Phượng, chàng biết nàng đang giận - Không sao đâu, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
- Mai Lang lúc nào cũng dễ dãi! - Xích Phượng không đồng tình - Khi xưa Mai Lang còn nhỏ, người ta nói một hai lời không hay, Mai Lang bao dung bỏ qua cũng không sao. Giờ Mai Lang đã là Vương rồi, phải giữ uy nghiêm của mình chứ? Tại sao lại để người khác ngang nhiên miệt thị mình như vậy? - Chuyện đã qua, họ cũng chỉ là bị hại, hơn nữa họ đã chân thành tạ lỗi rồi. - Mai Lang Vương nhẹ đáp.
- Mai Lang!
Xích Phượng tức anh ách, gầm lên. Ưu Liên và Bạch Sứ kín đáo can ngăn nàng bằng cách đá nhẹ lên chân nàng một cái. Xích Phượng dời mắt sang Ưu Liên, lập tức nhận ngay cái nhìn trấn áp lạnh lẽo của nàng ta, nàng ấm ức im lặng.
Thần Tình ăn gần hết đĩa hạt dưa trên bàn rồi lại mon men ăn sang đĩa bánh của Sao. Đó là bánh mà Mai Lang Vương mua cho em khi còn ở Vàm Thuật, những loại bánh đến từ bên ngoài thơm lừng bắt mắt.
Nàng không góp bất kì lời nào vào cuộc trò chuyện cả, nàng thích nghe chuyện hơn. Vả lại nàng cũng không hứng thú với Vàm Thuật cho lắm. Cái vùng đất nghiêm ngặt, đi vào đi ra đều bị soát chặt như đi tù, hơn cả trăm năm rồi nàng không thèm quay lại.
Không khí ấm áp vui vẻ vì câu chuyện rắc rối kia mà bị át đi mất, Bạch Sứ vội vàng kéo nó về. Nàng mỉm cười đề nghị - Mai Lang và Sao vất vả rồi, chúng ta đừng nói đến những chuyện không vui nữa. Thời gian qua Sao cũng chịu ấm ức nhiều, em đã bị nhốt vào khu biệt giam và còn bị đối xử tệ hại. Mai Lang thì phải chạy đôn chạy đáo điều tra giải quyết mọi việc, hẳn là mệt mỏi lắm. Tại sao chúng ta không tổ chức một buổi tiệc để hai người thư giãn nhỉ?
- Tiệc ư? - Lãm nghe đề xuất của nàng, nửa muốn tán thành nửa không dám đồng ý. Chàng ý nhị liếc mắt sang Mai Lang Vương, dò đoán xem thế nào. Chẳng phải ông Mai Thần đó không hứng thú với tiệc tùng sao?
- Đề xuất của Bạch Sứ rất hay. - Ưu Liên hiền dịu nói, mắt cũng hướng về phía chàng - Mai Lang thấy thế nào?
Mai Lang Vương lay quạt thanh tao, chàng lại nhìn sang Sao, em đang bận ăn bánh đua với Thần Tình.
- Được, cứ quyết định vậy đi. - Chàng không hề ngần ngại đồng ý, nét mặt thậm chí còn ẩn hiện niềm vui êm hòa.
Ưu Liên, Bạch Sứ và Lãm ngẩn người hồi lâu. Họ không thể ngờ được là chàng lại đồng ý, lại còn tỏ thái độ thư thái đó. Họ cảm thấy rằng chàng đã thay đổi rất nhiều, chuyến đi đến Vàm Thuật kia dường như đã tác động điều gì đó đến chàng, khiến chàng hoàn toàn đổi khác.
Chàng trở nên dễ chịu và dịu dàng hơn xưa. Ánh mắt không còn lạnh nhạt và cô độc nữa, thay vào đó luôn ấm áp lay động. Chàng cũng không còn vô cảm với thế giới, tâm tính trở nên hiền hòa, thân thiện, lại hay nói cười hơn trước.
Đặc biệt là cách mà chàng đối xử với Sao, rất khác biệt. Chàng chú tâm đến em hẳn, tựa như em là cả thế giới đối với chàng vậy. Ngày trước chàng cũng quan tâm em, tuy nhiên sự quan tâm đó là sự quan tâm có chừng mực giữa một trưởng bối dành cho một tiểu đồng. Còn bây giờ… Sự quan tâm của chàng dành cho Sao… Nồng đượm say mê và chiếm hữu. Cơ hồ như là… Sự quan tâm của một chàng trai dành cho cô gái mình cảm mến vậy.
Sự khác biệt đó khiến các vị Hoa Tiên và cả Lãm vô cùng băn khoăn.
- Tiệc không thì chán lắm! - Thần Tình lúc này mới cao hứng góp vui. Nàng đã ăn hết ba chiếc bánh quy sô cô la, dẫu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thắng được Sao. Bụng nàng lúc này no căng, nàng vừa xoa bụng vừa hớn hở nói - Ăn no rồi đi ngủ thì sẽ thành lợn béo đấy! Tại sao chúng ta không thêm tăng hai tăng ba cho vui nhỉ? Tăng một là tiệc, tăng hai thì xuống thị trấn quậy một trận tưng bừng, tăng ba thuê thuyền ngao du trên sông Hậu ca hát thưởng trà ngắm cảnh đêm, tăng bốn lên lầu, ngồi xem mua rối nước… Ái chà, đã chơi thì phải chơi cho tới bến chứ! Chơi thâu đêm suốt sáng luôn!
- Hay đấy! - Xích Phượng lập tức giơ hai tay tán đồng.
Ưu Liên day trán mệt mỏi trong khi Lãm và Bạch Sứ thì không giấu được nỗi ái ngại trong ánh mắt. Thần Tình đúng là một dân chơi sành điệu. Nàng ấy biết nhiều cách hưởng thụ thật đấy. Tuy đề xuất của nàng ấy không tồi và mọi người cũng muốn tham gia lắm nhưng khổ nỗi Mai Viện nhiều việc, các vị Hoa Tiên không những phải coi sóc mọi chuyện ở đây mà còn phải quản thêm một số vấn đề ở Khau Pạ nữa, không có sức chơi thâu đêm như vậy.
Riêng Lãm và Mai Lang Vương, một đống công việc chất cao như núi còn đang đợi hai chàng ở khu làm việc. Thời gian qua tuy Lãm làm thay Mai Lang công việc, nhưng số việc đó chỉ là những việc nằm trong phạm vi quyền hạn của chàng ta thôi. Một số công việc Lãm không thể làm thay được mà buộc phải có con dấu của Mai Thần. Số việc đó đang xếp chồng lên nhau chực chờ đè chết Mai Thần kia kìa. Cả hai chàng đều không thể tham gia vào cuộc rong chơi vui thú mà Thần Tình vừa bày ra.
Mai Lang Vương dừng quạt một chút, ngẫm nghĩ hồi lâu. Sao vẫn như thường lệ không chú tâm đến cuộc trò chuyện của người lớn, em chỉ đang tí tởn mừng vì vừa thắng được Thần Tình.
- Ý của Thần Tình cũng rất hay. - Mai Lang Vương chợt nói.
Ba người kia lập tức trợn mắt hướng về chàng.
- Này, thôi đi! Việc chất đống rồi đấy! - Lãm lên tiếng phản đối.
- Đúng vậy, chúng ta cũng không có thời gian. - Ưu Liên can ngăn.
Mai Lang Vương bình thản cười, thong thả nói - Trước tiên cứ làm việc đã, khi nào việc thư thả rồi thì hãy tính đến tiệc tùng vui chơi.
Lãm thở phào nhẹ nhõm, ngồi ngay ngắn lại ghế, bình tĩnh uống trà.
Mai Lang Vương lại tiếp tục - Còn buổi tiệc, đúng là chỉ ăn uống thôi thì rất nhàm chán. Cùng xuống thị trấn vui chơi cũng tốt, nhưng chơi thâu đêm suốt sáng thì không được. Nếu chỉ đi dạo và vui chơi vài canh giờ thì không sao.
- Nếu vậy… - Bạch Sứ nhìn sang Ưu Liên, mày mắt tươi như hoa nở - Em đồng ý.
Ưu Liên lắc đầu cười, nàng còn có thể nói gì nữa? Cả Mai Lang và các em đều tán đồng thì nàng cũng chỉ đành chiều theo thôi.
- Hazzz chán chết, đi tới đi lui mỏi chân mà không được ngồi du thuyền hay xem múa rối à? - Thần Tình thấy kế hoạch của mình bị lược mất vài chi tiết thì tỏ ra rất nhàm chán, tuy vậy, nàng đành miễn cưỡng chấp nhận thôi. Không thể trách được, mấy người ở Mai Viện này vốn là những con mọt việc mà.
Mai Lang Vương véo má Sao, em bấy giờ mới phải quay sang nhìn chàng. Sao hơi giận dỗi vì chàng lại véo má em như thế, đây là kiểu chọc ghẹo điển hình mà chàng vẫn thường áp dụng với em.
- Gì ạ? - Em biết là chàng lại có chuyện căn dặn nên mới véo má em như vậy.
- Nghe gì không? - Chàng cười hỏi.
- Mọi người định mở tiệc và đi chơi ạ? - Em ngẫm nghĩ rồi lặp lại.
- Ừm. Em có thích không?
- Thích lắm ạ! - Sao tít mắt đáp, nhưng rồi em lại thoáng chút đắn đo - Cơ mà em không hi vọng nhiều lắm, bởi vì chưa biết chừng công việc lại đổ xuống và buổi vui chơi sẽ bị hủy bỏ.
- Không đâu. - Chàng trấn an - Ta sẽ không để nó bị hủy bỏ.
Sao long lanh nhìn chàng, mắt em bắt đầu bừng sáng.
Mai Lang Vương nghe lòng run lên, chàng êm dịu dỗ ngọt em - Hãy đợi. Ta sẽ cố gắng hoàn tất công việc và sớm bắt đầu cuộc vui chơi đó.
- Hay quá! - Sao vỗ tay, reo mừng.
Em và chàng lại chìm vào khung cảnh ngọt ngào êm ái, khiến những người ngồi đó, phút chốc, trở nên mờ dần đi.
Thần Tình và Lãm kì thị nhìn họ, trong khi ba vị Hoa Tiên thì chìm vào suy tư, trầm lặng.
Khi ba người họ trở lại, bàn tròn và trà bánh đã chuẩn bị sẵn sàng. Thần Tình đủng đỉnh bóc hạt dưa ngồi đợi. Nàng ta rảnh nhất, chẳng có chuyện gì để làm. Sao nghe các chị nói rằng, sau khi em và Mai Lang vừa lên thuyền rời đi thì nàng ta cũng lập tức quay về Mai Viện, như thể đã lên kế hoạch từ trước vậy.
Mai Lang Vương kéo Sao ngồi xuống ngay cạnh chàng, hành động vô cùng tự nhiên. Chàng đã quen với việc đó rồi. Sao cũng không ngần ngại gì, em ngoan ngoãn ngồi xuống, rót trà ra cho chàng và thuận tay nhón một chiếc bánh.
Lãm vô tư an tọa bên cạnh Sao, sau đó liền bị Mai Lang Vương dùng ánh mắt ra hiệu mà phải di chuyển sang chỗ chàng. Thần Tình đang cắn hạt dưa dở, trông bộ dạng ráo riết đó của Mai Lang Vương, nàng có chút khó hiểu, hai mắt sáng quắc bám lên người chàng và Sao.
Tam vị Hoa Tiên bấy giờ cũng từ cổng tròn đi vào, các nàng vừa xử lí một số chuyện vặt xong. Ba người lần lượt ngồi xuống bên cạnh Sao và Thần Tình, bàn tròn lập tức kín chỗ, khung cảnh đoàn viên ấm áp.
- Chuyến đi này kéo dài quá lâu so với dự kiến. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy? - Ưu Liên cất tiếng hỏi, nàng bắt đầu truy cứu chuyện về muộn của hai người. Dù sao Mai Lang Vương và em đi lâu như vậy cũng là một việc làm thiếu kỉ luật, nàng không thể mắt nhắm mắt mở cho qua được. Nếu thật sự cả hai vì đi chơi mà không màng đến công việc ở nhà thì nàng sẽ phạt cho một trận.
Mai Lang Vương và Sao đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc tra hỏi này. Hai người còn lạ gì tính nghiêm khắc của các nàng nữa. Mai Lang Vương chậm rãi lay quạt, kể hết sự tình đã xảy ra ở phủ thần sông cho mọi người nghe. Sau khi tỏ tường mọi chuyện, ai cũng sững sờ.
- Ôi trời… Vậy là thần sông đã qua đời ư? - Ưu Liên bàng hoàng.
- Vâng… - Sao đau xót gật đầu.
- Không ngờ chuyện lại diễn ra như vậy, cứ nghĩ là hai người mãi vui chơi quên mất đường về. - Đôi vai căng cứng của Lãm dần dần thả lỏng, chàng không khỏi e ngại. Chàng nào biết rằng em và Mai Thần lại vướng vào một vụ rắc rối như thế? Nếu giải quyết không khéo, chẳng biết chừng còn có thể gây ra một cuộc xung đột không đáng có cho Thần giới.
- Em trai thần sông trẻ người non dạ, sẽ không sao khi để cậu ta cai quản Vàm Thuật chứ?! - Xích Phượng bực bội lên tiếng. Cơn giận của nàng đùng đùng bốc lên kể từ lúc nàng nghe đến đoạn Vĩnh Nghiêm đòi ra tay với Sao và nhốt em vào khu biệt giam, khiến cho Mai Lang bị hạ nhục. Xích Phượng không chịu được thái độ hống hách đó của Vĩnh Nghiêm và gia tộc chàng, Mai Lang đường đường là thiếu chủ của Khau Pạ, làm sao những người đó có thể xúc phạm ngài ấy như vậy được? Nàng không thể tha thứ.
Mai Lang Vương xoa dịu Xích Phượng, chàng biết nàng đang giận - Không sao đâu, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
- Mai Lang lúc nào cũng dễ dãi! - Xích Phượng không đồng tình - Khi xưa Mai Lang còn nhỏ, người ta nói một hai lời không hay, Mai Lang bao dung bỏ qua cũng không sao. Giờ Mai Lang đã là Vương rồi, phải giữ uy nghiêm của mình chứ? Tại sao lại để người khác ngang nhiên miệt thị mình như vậy? - Chuyện đã qua, họ cũng chỉ là bị hại, hơn nữa họ đã chân thành tạ lỗi rồi. - Mai Lang Vương nhẹ đáp.
- Mai Lang!
Xích Phượng tức anh ách, gầm lên. Ưu Liên và Bạch Sứ kín đáo can ngăn nàng bằng cách đá nhẹ lên chân nàng một cái. Xích Phượng dời mắt sang Ưu Liên, lập tức nhận ngay cái nhìn trấn áp lạnh lẽo của nàng ta, nàng ấm ức im lặng.
Thần Tình ăn gần hết đĩa hạt dưa trên bàn rồi lại mon men ăn sang đĩa bánh của Sao. Đó là bánh mà Mai Lang Vương mua cho em khi còn ở Vàm Thuật, những loại bánh đến từ bên ngoài thơm lừng bắt mắt.
Nàng không góp bất kì lời nào vào cuộc trò chuyện cả, nàng thích nghe chuyện hơn. Vả lại nàng cũng không hứng thú với Vàm Thuật cho lắm. Cái vùng đất nghiêm ngặt, đi vào đi ra đều bị soát chặt như đi tù, hơn cả trăm năm rồi nàng không thèm quay lại.
Không khí ấm áp vui vẻ vì câu chuyện rắc rối kia mà bị át đi mất, Bạch Sứ vội vàng kéo nó về. Nàng mỉm cười đề nghị - Mai Lang và Sao vất vả rồi, chúng ta đừng nói đến những chuyện không vui nữa. Thời gian qua Sao cũng chịu ấm ức nhiều, em đã bị nhốt vào khu biệt giam và còn bị đối xử tệ hại. Mai Lang thì phải chạy đôn chạy đáo điều tra giải quyết mọi việc, hẳn là mệt mỏi lắm. Tại sao chúng ta không tổ chức một buổi tiệc để hai người thư giãn nhỉ?
- Tiệc ư? - Lãm nghe đề xuất của nàng, nửa muốn tán thành nửa không dám đồng ý. Chàng ý nhị liếc mắt sang Mai Lang Vương, dò đoán xem thế nào. Chẳng phải ông Mai Thần đó không hứng thú với tiệc tùng sao?
- Đề xuất của Bạch Sứ rất hay. - Ưu Liên hiền dịu nói, mắt cũng hướng về phía chàng - Mai Lang thấy thế nào?
Mai Lang Vương lay quạt thanh tao, chàng lại nhìn sang Sao, em đang bận ăn bánh đua với Thần Tình.
- Được, cứ quyết định vậy đi. - Chàng không hề ngần ngại đồng ý, nét mặt thậm chí còn ẩn hiện niềm vui êm hòa.
Ưu Liên, Bạch Sứ và Lãm ngẩn người hồi lâu. Họ không thể ngờ được là chàng lại đồng ý, lại còn tỏ thái độ thư thái đó. Họ cảm thấy rằng chàng đã thay đổi rất nhiều, chuyến đi đến Vàm Thuật kia dường như đã tác động điều gì đó đến chàng, khiến chàng hoàn toàn đổi khác.
Chàng trở nên dễ chịu và dịu dàng hơn xưa. Ánh mắt không còn lạnh nhạt và cô độc nữa, thay vào đó luôn ấm áp lay động. Chàng cũng không còn vô cảm với thế giới, tâm tính trở nên hiền hòa, thân thiện, lại hay nói cười hơn trước.
Đặc biệt là cách mà chàng đối xử với Sao, rất khác biệt. Chàng chú tâm đến em hẳn, tựa như em là cả thế giới đối với chàng vậy. Ngày trước chàng cũng quan tâm em, tuy nhiên sự quan tâm đó là sự quan tâm có chừng mực giữa một trưởng bối dành cho một tiểu đồng. Còn bây giờ… Sự quan tâm của chàng dành cho Sao… Nồng đượm say mê và chiếm hữu. Cơ hồ như là… Sự quan tâm của một chàng trai dành cho cô gái mình cảm mến vậy.
Sự khác biệt đó khiến các vị Hoa Tiên và cả Lãm vô cùng băn khoăn.
- Tiệc không thì chán lắm! - Thần Tình lúc này mới cao hứng góp vui. Nàng đã ăn hết ba chiếc bánh quy sô cô la, dẫu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thắng được Sao. Bụng nàng lúc này no căng, nàng vừa xoa bụng vừa hớn hở nói - Ăn no rồi đi ngủ thì sẽ thành lợn béo đấy! Tại sao chúng ta không thêm tăng hai tăng ba cho vui nhỉ? Tăng một là tiệc, tăng hai thì xuống thị trấn quậy một trận tưng bừng, tăng ba thuê thuyền ngao du trên sông Hậu ca hát thưởng trà ngắm cảnh đêm, tăng bốn lên lầu, ngồi xem mua rối nước… Ái chà, đã chơi thì phải chơi cho tới bến chứ! Chơi thâu đêm suốt sáng luôn!
- Hay đấy! - Xích Phượng lập tức giơ hai tay tán đồng.
Ưu Liên day trán mệt mỏi trong khi Lãm và Bạch Sứ thì không giấu được nỗi ái ngại trong ánh mắt. Thần Tình đúng là một dân chơi sành điệu. Nàng ấy biết nhiều cách hưởng thụ thật đấy. Tuy đề xuất của nàng ấy không tồi và mọi người cũng muốn tham gia lắm nhưng khổ nỗi Mai Viện nhiều việc, các vị Hoa Tiên không những phải coi sóc mọi chuyện ở đây mà còn phải quản thêm một số vấn đề ở Khau Pạ nữa, không có sức chơi thâu đêm như vậy.
Riêng Lãm và Mai Lang Vương, một đống công việc chất cao như núi còn đang đợi hai chàng ở khu làm việc. Thời gian qua tuy Lãm làm thay Mai Lang công việc, nhưng số việc đó chỉ là những việc nằm trong phạm vi quyền hạn của chàng ta thôi. Một số công việc Lãm không thể làm thay được mà buộc phải có con dấu của Mai Thần. Số việc đó đang xếp chồng lên nhau chực chờ đè chết Mai Thần kia kìa. Cả hai chàng đều không thể tham gia vào cuộc rong chơi vui thú mà Thần Tình vừa bày ra.
Mai Lang Vương dừng quạt một chút, ngẫm nghĩ hồi lâu. Sao vẫn như thường lệ không chú tâm đến cuộc trò chuyện của người lớn, em chỉ đang tí tởn mừng vì vừa thắng được Thần Tình.
- Ý của Thần Tình cũng rất hay. - Mai Lang Vương chợt nói.
Ba người kia lập tức trợn mắt hướng về chàng.
- Này, thôi đi! Việc chất đống rồi đấy! - Lãm lên tiếng phản đối.
- Đúng vậy, chúng ta cũng không có thời gian. - Ưu Liên can ngăn.
Mai Lang Vương bình thản cười, thong thả nói - Trước tiên cứ làm việc đã, khi nào việc thư thả rồi thì hãy tính đến tiệc tùng vui chơi.
Lãm thở phào nhẹ nhõm, ngồi ngay ngắn lại ghế, bình tĩnh uống trà.
Mai Lang Vương lại tiếp tục - Còn buổi tiệc, đúng là chỉ ăn uống thôi thì rất nhàm chán. Cùng xuống thị trấn vui chơi cũng tốt, nhưng chơi thâu đêm suốt sáng thì không được. Nếu chỉ đi dạo và vui chơi vài canh giờ thì không sao.
- Nếu vậy… - Bạch Sứ nhìn sang Ưu Liên, mày mắt tươi như hoa nở - Em đồng ý.
Ưu Liên lắc đầu cười, nàng còn có thể nói gì nữa? Cả Mai Lang và các em đều tán đồng thì nàng cũng chỉ đành chiều theo thôi.
- Hazzz chán chết, đi tới đi lui mỏi chân mà không được ngồi du thuyền hay xem múa rối à? - Thần Tình thấy kế hoạch của mình bị lược mất vài chi tiết thì tỏ ra rất nhàm chán, tuy vậy, nàng đành miễn cưỡng chấp nhận thôi. Không thể trách được, mấy người ở Mai Viện này vốn là những con mọt việc mà.
Mai Lang Vương véo má Sao, em bấy giờ mới phải quay sang nhìn chàng. Sao hơi giận dỗi vì chàng lại véo má em như thế, đây là kiểu chọc ghẹo điển hình mà chàng vẫn thường áp dụng với em.
- Gì ạ? - Em biết là chàng lại có chuyện căn dặn nên mới véo má em như vậy.
- Nghe gì không? - Chàng cười hỏi.
- Mọi người định mở tiệc và đi chơi ạ? - Em ngẫm nghĩ rồi lặp lại.
- Ừm. Em có thích không?
- Thích lắm ạ! - Sao tít mắt đáp, nhưng rồi em lại thoáng chút đắn đo - Cơ mà em không hi vọng nhiều lắm, bởi vì chưa biết chừng công việc lại đổ xuống và buổi vui chơi sẽ bị hủy bỏ.
- Không đâu. - Chàng trấn an - Ta sẽ không để nó bị hủy bỏ.
Sao long lanh nhìn chàng, mắt em bắt đầu bừng sáng.
Mai Lang Vương nghe lòng run lên, chàng êm dịu dỗ ngọt em - Hãy đợi. Ta sẽ cố gắng hoàn tất công việc và sớm bắt đầu cuộc vui chơi đó.
- Hay quá! - Sao vỗ tay, reo mừng.
Em và chàng lại chìm vào khung cảnh ngọt ngào êm ái, khiến những người ngồi đó, phút chốc, trở nên mờ dần đi.
Thần Tình và Lãm kì thị nhìn họ, trong khi ba vị Hoa Tiên thì chìm vào suy tư, trầm lặng.
Danh sách chương