Mai Lang Vương thư thái khi thấy em yêu thích món quà. Đó là lần đầu tiên chàng thấy em vui khi nhận một món trang sức. Mỗi lần chàng trao trang sức cho em, Sao đều tỏ vẻ khó chịu cau có, không giống như bây giờ… Em thật vui mừng và hạnh phúc…
Hai biểu hiện trái ngược ấy khiến chàng xót xa lòng. Nụ cười trên môi dần nhuốm buồn."
- o-
Căn nhà mà Lãm thuê từ em được chàng ta sử dụng để làm thư viện cho những đứa trẻ nghèo dưới thị trấn. Chàng ta thậm chí còn dành thời gian rảnh rỗi của mình để dạy thêm cho chúng, hướng dẫn chúng cách ôn luyện để vượt qua kì sát hạch tiểu đồng, giúp chúng có được ấn tích điểm và đi vào con đường rèn luyện thành thần.
Sở dĩ Sao biết được điều này là do mấy hôm trước em có xuống thị trấn mua ít quà vặt cùng các chị. Trên đường trở về vô tình đi ngang qua đó và thấy Lãm đã biến cả hai căn nhà thành một thư viện nho nhỏ rồi. Em và các chị cùng vào đó xem qua, may mắn thay Lãm cũng vừa đi làm về, thế là mọi người thông tỏ mọi chuyện.
Khi đã biết rõ điều đó, Sao lập tức đề nghị với Lãm rằng em sẽ không thu tiền nhà của chàng nữa. Lãm kiên quyết từ chối vì cho rằng việc chàng đang làm là việc riêng tư không liên quan gì đến em, em cứ thoải mái thu phí, chàng trả được mà. Nhưng Sao lại chắc nịch bảo rằng em cũng muốn giúp đỡ bọn trẻ. Em muốn hợp tác với chàng để cùng phát triển thư viện này.
Sau khi bàn bạc với Lãm kĩ lưỡng, Sao trở về và thuật lại mọi chuyện với Mai Lang Vương. Chàng hiển nhiên không phản đối, hôm sau ngay lập tức tìm Lãm và điều chỉnh lại những điều khoản trong khế ước mà hai người lập ra trước đó. Thế là thu nhập thụ động của Sao cũng tiêu tan, nhưng em rất vui vẻ. Sao viết thư cho Nhã Lang và nói về thư viện ấy, Nhã Lang hào hứng bảo rằng ở Văn Phủ cũng còn tồn đọng rất nhiều đầu sách, chàng ta sẽ gửi chúng đến đó cho em để làm giàu thêm kho sách của thư viện.
Nhờ có sự chung tay của mọi người, thư viện dành riêng cho những đứa trẻ nghèo càng lúc càng được mở rộng hơn. Sao thường dành thời gian xuống đó quét dọn và dạy cho bọn trẻ về các loài thảo dược. Kể từ khi em tới lui nơi đó thường xuyên, Mai Lang Vương cũng bắt đầu sắp xếp công việc để đi cùng em. Cứ mỗi buổi chiều là cả hai lại xuống đấy, Mai Lang Vương thỉnh thoảng cũng đứng ra giảng dạy một số bài học về tiên thuật cho bọn trẻ.
Với đề nghị của Sao, Lãm mở ra một hộp thư tài trợ cho thư viện. Thông qua hộp thư đó, các bậc hảo tâm khắp nơi có thể gửi tiền đến để giúp đỡ các em. Sao quyết định trích một nửa tài sản của mình để đóng góp đầu tiên, em thậm chí còn nghĩ rằng mỗi khi xuất bản được một quyển sách, em sẽ dùng ba phần tư tiền nhuận bút của mình để giúp bọn trẻ. Mai Lang Vương biết suy nghĩ này, cho nên trong danh sách thu chi đã tự động xuất hiện thêm một khoản tài trợ.
Một ngày, khi em và chàng xuống đó quan sát bọn trẻ học tập như thường lệ thì trông thấy Lãm đang giảng bài cho chúng. Lãm đứng trên bảng đen, viết ra những dòng nội dung tinh gọn của bài giảng rồi thao thao giảng dạy. Lãm dạy rất sinh động, chàng không bao giờ vội vàng mà luôn dừng lại giải đáp các thắc mắc của học trò. Những ví dụ mà chàng đưa ra vô cùng hấp dẫn, bài giảng nào của Lãm cũng thú vị và dễ hiểu cả.
Sao trông tư thế thanh tao tuấn nhã đó, đột nhiên nghĩ rằng, nếu lấy một người như Lãm thì cũng rất ổn. Lãm một là độc thân, hai là không có địa vị quá cao. Hơn nữa chàng còn có tính hài hước, quan trọng hơn, chàng có một trái tim nhân hậu ấm áp, thương yêu trẻ con và luôn tận tình giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Chàng sẽ là một người chồng, người cha tuyệt vời.
Sao bắt đầu nảy sinh sự ngưỡng mộ với Lãm nên em thường xuyên có những cử chỉ chăm sóc quá chừng mực với chàng. Em chủ động mang nước và khăn đến mỗi khi Lãm giảng bài xong. Khi rảnh rỗi em cũng sang nhà Lãm làm một số công việc lặt vặt giúp chàng ta. Giờ em mới nhận ra, Lãm sống một thân một mình từ đó đến giờ, nhà cửa đều phải tự dọn dẹp, hẳn là chàng vất vả nhiều lắm.
Sao thậm chí đã tự nấu thức ăn và mang đến cho chàng.
Sự quan tâm mà em dành cho Lãm khiến Mai Lang Vương buốt giá. Chàng càng lúc càng ghét việc em đi xuống thư viện ấy, chỉ muốn cách ly em khỏi Lãm thôi. Đến nỗi chàng không chịu được sự có mặt của Lãm ở Mai Viện nữa, ánh mắt nhìn chàng ta dần nhuốm hận ý. Lãm toát mồ hôi ròng ròng, chàng ta chẳng biết mình đã làm chuyện gì đắc tội với ông Mai Thần.
Lãm khó hiểu một thời gian, cho đến khi nghe thấy lời đề nghị của Sao. Một ngày, em đón đường chàng ở cổng Mai Viện và vui vẻ đề nghị muốn cùng chàng trao đổi thư từ. Lãm có ăn gan hùm mật gấu cũng chẳng dám đồng ý, tuy nhiên tạm thời chưa biết tìm cớ từ chối thế nào. Trong lúc chàng ta lúng ta lúng túng thì vạt áo thêu hoa xuất hiện, Mai Lang Vương tựa lưng vào bờ tường, khoanh tay, lạnh lẽo rơi mắt lên cả hai.
Hôm sau, khi hai chàng đang làm việc ở thư phòng thì Mai Lang Vương đột nhiên bảo - Lãm, ta sẽ chuyển ngươi về Khau Pạ một thời gian.
Lãm điếng người, công văn trên tay rơi lộp bộp xuống đất.
Mai Lang Vương không bận tâm đến cơn sốc cực độ đó, tiếp tục nói - Yên tâm, ngươi lên đó hỗ trợ Nhuận một thời gian thôi, khi nào ta kết hôn xong thì sẽ điều ngươi về.
Lãm bần thần đi đến bàn làm việc, đập hai tay xuống một cách dữ dội, vừa kích động, vừa sợ hãi mà van nài - Ông tha cho tôi! Tôi mua nhà mua đất ở đây rồi! Ông đẩy tôi lên trên đó thì lấy ai trông giữ tài sản hả?!
Mai Lang Vương tiếp tục phê phê duyệt duyệt, trông không có vẻ gì là sẽ rút lại ý định, Lãm lại run rẩy cầu xin - Vương, xin ngài đó! Làm ơn đi! Tôi không lên cái Khau Pạ đó được đâu! Ở đó toàn là Hoa Tiên, không ai nấu thức ăn mặn cho tôi ăn hết, cũng chẳng có rượu luôn! Tôi làm sao mà sống nổi?! Hu hu, Vương! Đừng mà…
Mai Lang Vương thoáng dừng bút lại, mày kiếm chùn xuống.
Đề nghị mà Sao nói với Lãm ngày ấy rốt cuộc được chàng ta chấp nhận, Lãm đồng ý sẽ trao đổi thư từ với em. Sao rất vui mừng, em hăm hở viết thư tâm sự về các sở thích của mình và gửi cho Lãm, chàng ta cũng làm việc tương tự, hai người thường trao đổi thư từ trên con đường chính lát đá trắng dẫn ra cổng viện.
Họ trao đổi thư từ tầm nửa tháng thì chuyển sang trao quà đáp lễ. Sao quyết định làm tặng Lãm một lọ dưa muối vì trong lá thư nào đấy, chàng bảo rằng thích ăn món đó. Sao muối dưa tặng chàng còn Lãm thì trao cho em một hộp trang sức. Khi em đang tung tăng ôm món quà mới trở về thì chạm mặt Mai Lang Vương ở cổng tròn khu làm việc.
- Gì đấy? Trông em rất vui vẻ.
Sao khoe món quà trong tay, tươi cười - Đây là quà đáp lễ đầu tiên giữa em và anh Lãm đấy!
Mai Lang Vương cười cười, mở hộp ra, bên trong là món trang sức rất bắt mắt. Chàng hỏi em - Thích không? Sao gật đầu nhưng rất ái ngại - Em tặng anh có lọ dưa muối, tại sao anh lại tặng món đắt tiền thế này cho em nhỉ? Em cảm thấy chẳng tương xứng gì cả.
- Đừng bận tâm chuyện đó. - Chàng nói rồi lấy sợi dây choàng lên cổ em, hài lòng gật đầu - Rất hợp với em đấy.
- Vâng ạ. - Sao ngắm ngắm món quà, đúng là vậy thật, món trang sức này không cầu kì lòe loẹt mà tinh tế tao nhã rất hợp ý em.
Mai Lang Vương thư thái khi thấy em yêu thích món quà. Đó là lần đầu tiên chàng thấy em vui khi nhận một món trang sức. Mỗi lần chàng trao trang sức cho em, Sao đều tỏ vẻ khó chịu cau có, không giống như bây giờ… Em thật vui mừng và hạnh phúc…
Hai biểu hiện trái ngược ấy khiến chàng xót xa lòng. Nụ cười trên môi dần nhuốm buồn.
Sao và Lãm còn trao quà khá nhiều nữa, Sao thường tặng Lãm những món quà vặt mà em tự tay làm còn Lãm thì tặng cho em trang sức và đồ chơi dân gian. Một ngày, Sao dệt được một chiếc khăn tay, em liền thêu lên đó hoa văn mà Lãm thích rồi đem đến tặng cho chàng ta. Lãm nhận khăn và trao cho em một chiếc tò he đất. Đó là bức tượng mang hình dáng một chú lợn con xinh xắn nhỏ bằng lòng bàn tay được làm từ đất nung. Trên thân có khoét những lỗ nhỏ, trông rất kì lạ.
Em nhận món quà và rối rít cảm ơn chàng, sau đó trở về nhà Mai Lang Vương để làm việc, vừa đi Sao vừa nghiên cứu món đồ chơi, em không hiểu tại sao người ta lại khoét lỗ trên món đồ dễ thương này. Em vừa nhô vào cổng tròn đã va sầm vào người chàng, Mai Lang Vương đang đứng đợi sẵn ở cổng. Sao ôm đầu, lùi lại, Mai Lang Vương nhìn món quà lạ lẫm trên tay em rồi bất ngờ cướp lấy nó.
- Ngài làm gì vậy?! - Em kêu lên, chực giật lại món quà.
Mai Lang Vương không bận tâm đến em, vì Sao lùn có một mẩu nên còn khuya mới cướp lại được món đồ trên tay chàng. Chàng đưa khối đất nung lên môi, kề vào lỗ nhỏ tạo phía sau món đồ và nhẹ nhàng thổi. Món đồ chơi lập tức phát ra tiếng "huýt, huýt" kéo dài, nghe rất vui tai.
- Oa… - Sao bây giờ mới vỡ lẽ, thì ra công dụng của những lỗ nhỏ là để thông hơi nhằm tạo âm thanh.
Mai Lang Vương hướng dẫn xong, lại trả món quà cho em, ý bảo em thử thổi xem sao. Em đón món quà từ chàng, nhìn lỗ nhỏ phía sau khối đất nung đắn đo hồi lâu. Cái này… Bị chàng đặt môi lên rồi… Em làm sao thổi được chứ?
- Sao thế? - Mai Lang Vương thản nhiên hỏi.
Sao im lặng một lúc, hai má dần ửng đỏ bối rối. Đôi mắt to tròn lay động, hệt như mặt nước bị nắng phủ chiếu.
Em đưa món quà lên và kề môi vào đó, dùng hết sức thổi một hơi. Âm thanh "huýtttt" gõ vào không trung nghe thật vui nhộn. Mai Lang Vương khoanh tay nhìn em, đôi mắt nâu rung động, chẳng biết chàng đang nghĩ gì. Thế rồi bất chợt, chàng lại cúi xuống, bế em lên. Sao không vùng vẫy nữa, Mai Lang Vương hạnh phúc vờn lấy vành tai bé nhỏ, âu yếm mang em về phòng.
Hai biểu hiện trái ngược ấy khiến chàng xót xa lòng. Nụ cười trên môi dần nhuốm buồn."
- o-
Căn nhà mà Lãm thuê từ em được chàng ta sử dụng để làm thư viện cho những đứa trẻ nghèo dưới thị trấn. Chàng ta thậm chí còn dành thời gian rảnh rỗi của mình để dạy thêm cho chúng, hướng dẫn chúng cách ôn luyện để vượt qua kì sát hạch tiểu đồng, giúp chúng có được ấn tích điểm và đi vào con đường rèn luyện thành thần.
Sở dĩ Sao biết được điều này là do mấy hôm trước em có xuống thị trấn mua ít quà vặt cùng các chị. Trên đường trở về vô tình đi ngang qua đó và thấy Lãm đã biến cả hai căn nhà thành một thư viện nho nhỏ rồi. Em và các chị cùng vào đó xem qua, may mắn thay Lãm cũng vừa đi làm về, thế là mọi người thông tỏ mọi chuyện.
Khi đã biết rõ điều đó, Sao lập tức đề nghị với Lãm rằng em sẽ không thu tiền nhà của chàng nữa. Lãm kiên quyết từ chối vì cho rằng việc chàng đang làm là việc riêng tư không liên quan gì đến em, em cứ thoải mái thu phí, chàng trả được mà. Nhưng Sao lại chắc nịch bảo rằng em cũng muốn giúp đỡ bọn trẻ. Em muốn hợp tác với chàng để cùng phát triển thư viện này.
Sau khi bàn bạc với Lãm kĩ lưỡng, Sao trở về và thuật lại mọi chuyện với Mai Lang Vương. Chàng hiển nhiên không phản đối, hôm sau ngay lập tức tìm Lãm và điều chỉnh lại những điều khoản trong khế ước mà hai người lập ra trước đó. Thế là thu nhập thụ động của Sao cũng tiêu tan, nhưng em rất vui vẻ. Sao viết thư cho Nhã Lang và nói về thư viện ấy, Nhã Lang hào hứng bảo rằng ở Văn Phủ cũng còn tồn đọng rất nhiều đầu sách, chàng ta sẽ gửi chúng đến đó cho em để làm giàu thêm kho sách của thư viện.
Nhờ có sự chung tay của mọi người, thư viện dành riêng cho những đứa trẻ nghèo càng lúc càng được mở rộng hơn. Sao thường dành thời gian xuống đó quét dọn và dạy cho bọn trẻ về các loài thảo dược. Kể từ khi em tới lui nơi đó thường xuyên, Mai Lang Vương cũng bắt đầu sắp xếp công việc để đi cùng em. Cứ mỗi buổi chiều là cả hai lại xuống đấy, Mai Lang Vương thỉnh thoảng cũng đứng ra giảng dạy một số bài học về tiên thuật cho bọn trẻ.
Với đề nghị của Sao, Lãm mở ra một hộp thư tài trợ cho thư viện. Thông qua hộp thư đó, các bậc hảo tâm khắp nơi có thể gửi tiền đến để giúp đỡ các em. Sao quyết định trích một nửa tài sản của mình để đóng góp đầu tiên, em thậm chí còn nghĩ rằng mỗi khi xuất bản được một quyển sách, em sẽ dùng ba phần tư tiền nhuận bút của mình để giúp bọn trẻ. Mai Lang Vương biết suy nghĩ này, cho nên trong danh sách thu chi đã tự động xuất hiện thêm một khoản tài trợ.
Một ngày, khi em và chàng xuống đó quan sát bọn trẻ học tập như thường lệ thì trông thấy Lãm đang giảng bài cho chúng. Lãm đứng trên bảng đen, viết ra những dòng nội dung tinh gọn của bài giảng rồi thao thao giảng dạy. Lãm dạy rất sinh động, chàng không bao giờ vội vàng mà luôn dừng lại giải đáp các thắc mắc của học trò. Những ví dụ mà chàng đưa ra vô cùng hấp dẫn, bài giảng nào của Lãm cũng thú vị và dễ hiểu cả.
Sao trông tư thế thanh tao tuấn nhã đó, đột nhiên nghĩ rằng, nếu lấy một người như Lãm thì cũng rất ổn. Lãm một là độc thân, hai là không có địa vị quá cao. Hơn nữa chàng còn có tính hài hước, quan trọng hơn, chàng có một trái tim nhân hậu ấm áp, thương yêu trẻ con và luôn tận tình giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Chàng sẽ là một người chồng, người cha tuyệt vời.
Sao bắt đầu nảy sinh sự ngưỡng mộ với Lãm nên em thường xuyên có những cử chỉ chăm sóc quá chừng mực với chàng. Em chủ động mang nước và khăn đến mỗi khi Lãm giảng bài xong. Khi rảnh rỗi em cũng sang nhà Lãm làm một số công việc lặt vặt giúp chàng ta. Giờ em mới nhận ra, Lãm sống một thân một mình từ đó đến giờ, nhà cửa đều phải tự dọn dẹp, hẳn là chàng vất vả nhiều lắm.
Sao thậm chí đã tự nấu thức ăn và mang đến cho chàng.
Sự quan tâm mà em dành cho Lãm khiến Mai Lang Vương buốt giá. Chàng càng lúc càng ghét việc em đi xuống thư viện ấy, chỉ muốn cách ly em khỏi Lãm thôi. Đến nỗi chàng không chịu được sự có mặt của Lãm ở Mai Viện nữa, ánh mắt nhìn chàng ta dần nhuốm hận ý. Lãm toát mồ hôi ròng ròng, chàng ta chẳng biết mình đã làm chuyện gì đắc tội với ông Mai Thần.
Lãm khó hiểu một thời gian, cho đến khi nghe thấy lời đề nghị của Sao. Một ngày, em đón đường chàng ở cổng Mai Viện và vui vẻ đề nghị muốn cùng chàng trao đổi thư từ. Lãm có ăn gan hùm mật gấu cũng chẳng dám đồng ý, tuy nhiên tạm thời chưa biết tìm cớ từ chối thế nào. Trong lúc chàng ta lúng ta lúng túng thì vạt áo thêu hoa xuất hiện, Mai Lang Vương tựa lưng vào bờ tường, khoanh tay, lạnh lẽo rơi mắt lên cả hai.
Hôm sau, khi hai chàng đang làm việc ở thư phòng thì Mai Lang Vương đột nhiên bảo - Lãm, ta sẽ chuyển ngươi về Khau Pạ một thời gian.
Lãm điếng người, công văn trên tay rơi lộp bộp xuống đất.
Mai Lang Vương không bận tâm đến cơn sốc cực độ đó, tiếp tục nói - Yên tâm, ngươi lên đó hỗ trợ Nhuận một thời gian thôi, khi nào ta kết hôn xong thì sẽ điều ngươi về.
Lãm bần thần đi đến bàn làm việc, đập hai tay xuống một cách dữ dội, vừa kích động, vừa sợ hãi mà van nài - Ông tha cho tôi! Tôi mua nhà mua đất ở đây rồi! Ông đẩy tôi lên trên đó thì lấy ai trông giữ tài sản hả?!
Mai Lang Vương tiếp tục phê phê duyệt duyệt, trông không có vẻ gì là sẽ rút lại ý định, Lãm lại run rẩy cầu xin - Vương, xin ngài đó! Làm ơn đi! Tôi không lên cái Khau Pạ đó được đâu! Ở đó toàn là Hoa Tiên, không ai nấu thức ăn mặn cho tôi ăn hết, cũng chẳng có rượu luôn! Tôi làm sao mà sống nổi?! Hu hu, Vương! Đừng mà…
Mai Lang Vương thoáng dừng bút lại, mày kiếm chùn xuống.
Đề nghị mà Sao nói với Lãm ngày ấy rốt cuộc được chàng ta chấp nhận, Lãm đồng ý sẽ trao đổi thư từ với em. Sao rất vui mừng, em hăm hở viết thư tâm sự về các sở thích của mình và gửi cho Lãm, chàng ta cũng làm việc tương tự, hai người thường trao đổi thư từ trên con đường chính lát đá trắng dẫn ra cổng viện.
Họ trao đổi thư từ tầm nửa tháng thì chuyển sang trao quà đáp lễ. Sao quyết định làm tặng Lãm một lọ dưa muối vì trong lá thư nào đấy, chàng bảo rằng thích ăn món đó. Sao muối dưa tặng chàng còn Lãm thì trao cho em một hộp trang sức. Khi em đang tung tăng ôm món quà mới trở về thì chạm mặt Mai Lang Vương ở cổng tròn khu làm việc.
- Gì đấy? Trông em rất vui vẻ.
Sao khoe món quà trong tay, tươi cười - Đây là quà đáp lễ đầu tiên giữa em và anh Lãm đấy!
Mai Lang Vương cười cười, mở hộp ra, bên trong là món trang sức rất bắt mắt. Chàng hỏi em - Thích không? Sao gật đầu nhưng rất ái ngại - Em tặng anh có lọ dưa muối, tại sao anh lại tặng món đắt tiền thế này cho em nhỉ? Em cảm thấy chẳng tương xứng gì cả.
- Đừng bận tâm chuyện đó. - Chàng nói rồi lấy sợi dây choàng lên cổ em, hài lòng gật đầu - Rất hợp với em đấy.
- Vâng ạ. - Sao ngắm ngắm món quà, đúng là vậy thật, món trang sức này không cầu kì lòe loẹt mà tinh tế tao nhã rất hợp ý em.
Mai Lang Vương thư thái khi thấy em yêu thích món quà. Đó là lần đầu tiên chàng thấy em vui khi nhận một món trang sức. Mỗi lần chàng trao trang sức cho em, Sao đều tỏ vẻ khó chịu cau có, không giống như bây giờ… Em thật vui mừng và hạnh phúc…
Hai biểu hiện trái ngược ấy khiến chàng xót xa lòng. Nụ cười trên môi dần nhuốm buồn.
Sao và Lãm còn trao quà khá nhiều nữa, Sao thường tặng Lãm những món quà vặt mà em tự tay làm còn Lãm thì tặng cho em trang sức và đồ chơi dân gian. Một ngày, Sao dệt được một chiếc khăn tay, em liền thêu lên đó hoa văn mà Lãm thích rồi đem đến tặng cho chàng ta. Lãm nhận khăn và trao cho em một chiếc tò he đất. Đó là bức tượng mang hình dáng một chú lợn con xinh xắn nhỏ bằng lòng bàn tay được làm từ đất nung. Trên thân có khoét những lỗ nhỏ, trông rất kì lạ.
Em nhận món quà và rối rít cảm ơn chàng, sau đó trở về nhà Mai Lang Vương để làm việc, vừa đi Sao vừa nghiên cứu món đồ chơi, em không hiểu tại sao người ta lại khoét lỗ trên món đồ dễ thương này. Em vừa nhô vào cổng tròn đã va sầm vào người chàng, Mai Lang Vương đang đứng đợi sẵn ở cổng. Sao ôm đầu, lùi lại, Mai Lang Vương nhìn món quà lạ lẫm trên tay em rồi bất ngờ cướp lấy nó.
- Ngài làm gì vậy?! - Em kêu lên, chực giật lại món quà.
Mai Lang Vương không bận tâm đến em, vì Sao lùn có một mẩu nên còn khuya mới cướp lại được món đồ trên tay chàng. Chàng đưa khối đất nung lên môi, kề vào lỗ nhỏ tạo phía sau món đồ và nhẹ nhàng thổi. Món đồ chơi lập tức phát ra tiếng "huýt, huýt" kéo dài, nghe rất vui tai.
- Oa… - Sao bây giờ mới vỡ lẽ, thì ra công dụng của những lỗ nhỏ là để thông hơi nhằm tạo âm thanh.
Mai Lang Vương hướng dẫn xong, lại trả món quà cho em, ý bảo em thử thổi xem sao. Em đón món quà từ chàng, nhìn lỗ nhỏ phía sau khối đất nung đắn đo hồi lâu. Cái này… Bị chàng đặt môi lên rồi… Em làm sao thổi được chứ?
- Sao thế? - Mai Lang Vương thản nhiên hỏi.
Sao im lặng một lúc, hai má dần ửng đỏ bối rối. Đôi mắt to tròn lay động, hệt như mặt nước bị nắng phủ chiếu.
Em đưa món quà lên và kề môi vào đó, dùng hết sức thổi một hơi. Âm thanh "huýtttt" gõ vào không trung nghe thật vui nhộn. Mai Lang Vương khoanh tay nhìn em, đôi mắt nâu rung động, chẳng biết chàng đang nghĩ gì. Thế rồi bất chợt, chàng lại cúi xuống, bế em lên. Sao không vùng vẫy nữa, Mai Lang Vương hạnh phúc vờn lấy vành tai bé nhỏ, âu yếm mang em về phòng.
Danh sách chương