Chuyện Mai Lang Vương mua trang sức cho Sao đã bị Lãm lan truyền khắp Mai Viện. Số là chàng ta vẫn còn ấm ức về vụ chầu chè đó, thế nên mới lem lẻm cái miệng mà kể hết cho Thần Tình, Ưu Liên, Xích Phượng và cả những thuộc hạ thân cận khác của Mai Thần biết. Mọi người sau khi biết chuyện, ai cũng ngỡ ngàng, các vị Hoa Tiên lập tức đến tìm Sao, phấn khích muốn xem chiếc vòng mà Mai Lang mua về.
Sao không hiểu mô tê gì, các chị bảo sao thì em nghe vậy. Em lấy chiếc vòng ra cho các nàng xem, khi nhìn thấy nó, các nàng không khỏi trầm trồ, chưa cần nói đến mấy viên đá kia, chỉ riêng chất liệu bạch kim làm nên chiếc vòng đã đủ nói lên độ đắt đỏ của nó rồi. Các nàng lại một lần nữa kinh ngạc về Mai Lang, theo như hiểu biết của các nàng thì Mai Lang là một người sống rất tiết kiệm. Chàng rất ít khi tiêu pha phung phí, vì hoàn cảnh của một đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ lo toan đủ đầy nên Mai Lang luôn ý thức được tầm quan trọng của việc tiết kiệm.
Khi chàng làm tiểu đồng rồi phụ việc cho các vị thần, chàng đã luôn cẩn trọng quản lí chi tiêu, cố gắng tích cóp tài sản, cũng nhờ đó mà chàng mua được nhà ở Khau Pạ khá sớm. Đến khi làm Vương, các nàng cũng chẳng bao giờ thấy Mai Lang chi tiêu quá đà việc gì cả, chàng đưa bảy phần bổng lộc cho các nàng, mặc các nàng quản lí, ba phần bổng lộc còn lại thì cất giữ nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng lại gửi vào trai quán, vì chàng chẳng có sở thích hay thời gian rảnh rỗi nên cũng chẳng có cớ để mà tiêu tiền.
Ấy thế mà… Dạo gần đây chàng lại tiêu khá nhiều cho Sao. Các nàng nhận ra, Mai Lang không hề ngần ngại vung tiền chỉ để mua cho Sao một nụ cười.
Bị Lãm tiết lộ chuyện bí mật, Mai Lang Vương ban đầu cảm thấy khá ngượng ngập. Tuy vậy chàng không hề hối hận hay khó xử gì, vẫn tỏ ra bình thản mặc kệ lời ai nói. Chàng nghĩ việc chàng làm là đúng, vì chàng yêu thương em nên muốn tặng em trang sức, đó là điều hiển nhiên thôi. Không chỉ riêng chàng mà gã nào cũng sẽ làm vậy, vì thế, Mai Lang Vương không lên tiếng nói gì, khi gặp Lãm và nhận phải nụ cười đùa bỡn đắc ý của chàng ta, chàng cũng chỉ lạnh nhạt phớt lờ mà thôi.
Thần Tình từ trên mái nhà đột ngột nhảy phóc xuống và ôm chặt lấy cổ chàng từ phía sau, Mai Lang Vương đang nâng sách trên tay và đi dạo ngoài sân, bị nàng ta tập kích bất ngờ vậy, chàng nhất thời không phản ứng kịp.
Thần Tình treo lủng lẳng trên người chàng, tay bám chặt cổ chàng, vì nàng ta chỉ cao đến ngực chàng thôi nên khi nàng ta làm vậy, chân nàng ta sẽ cách mặt đất một khoảng dài. Mai Lang Vương đứng im, mắt hơi liếc xuống nàng, Thần Tình phụng phịu má, làm mình làm mẩy, khóc lóc đòi - Mai Lang Vương! Ta cũng muốn có vòng tay đá mặt trăng! Ngươi mua cho ta đi! Thật không công bằng khi chỉ có mình Sao được sở hữu nó!
Mai Lang Vương tiếp tục lật sách, không buồn hất nàng ra, nhàn nhạt đáp - Được thôi, ngài cứ nói với Ưu Liên một tiếng, Ưu Liên sẽ an bài.
- Không chịu! - Thần Tình vẫn nũng nịu thốt lên - Ta không thích Ưu Liên mua cho ta! Ta thích ngươi mua cơ! Tại sao ngươi mua cho Sao được mà không mua cho ta được?!
Mai Lang Vương im lặng không nói.
Thần Tình thấy chàng im như vậy, nàng ta lại ấm ức kể lể - Ngươi nhờ ta mua biết bao nhiêu thứ, ta không quản khó nhọc lên rừng xuống bể đem về cho ngươi. Giờ ta chỉ muốn một chiếc vòng, ngươi lại nhỏ mọn không chịu tặng! Ngươi không có chút lịch thiệp nào cả!
Mai Lang Vương thở dài.
Ừm thì… Đúng là vậy thật, nhưng chỉ là một phần…
Đúng là chàng rất thường xuyên viết thư nhờ nàng ta mua món này món kia cho Sao. Thần Tình là một vị thần luôn ngao du khắp nơi, nàng ta thường xuyên qua lại giữa thần giới này và thần giới khác, giữa hồng trần và thần giới. Nghề tay trái của nàng ta là thông thương xuyên không gian. Thoạt tiên, nàng ta sẽ nhận đơn hàng từ những vị khách, sau đó mua thứ mà họ yêu cầu về rồi thu một khoảng phí bao gồm phí vận chuyển và lợi nhuận tăng thêm từ món hàng. Những món quà mà nàng ta mang đến cho Sao đương nhiên đều do chàng đặt nàng ta cả, chàng đều trả phí sòng phẳng với nàng ta rồi, thế nên, lời ban nãy của nàng ta thật sự nghe hơi khiên cưỡng.
Tuy vậy, Mai Lang Vương không thể thẳng thừng nói thế với nàng, nghĩ đi nghĩ lại thì… Nàng ấy cũng đã giúp đỡ chàng rất nhiều, mặc dù chàng không biết nàng ta đã giúp gì…
Có lẽ là… Chơi đùa với Sao chăng? Chàng cũng chẳng biết nữa. Hình như nghe Ưu Liên bảo rằng nàng ta đã tá túc ở Mai Viện khá lâu và Ưu Liên đang định thu tiền trọ…
Mai Lang Vương không quan tâm đến việc đó nữa, chàng chỉ muốn Thần Tình ngưng cái việc bám lên người chàng thôi. Mai Thần hướng về cây mai ở góc sân, đó là cây mai mà chàng đã chăm bẵm được năm mươi năm rồi, dáng vẻ rất thanh thoát, chàng khá là yêu quý nó.
- Tặng trang sức thì không được nhưng tặng mai thì được. Chậu mai đó do ta tự tay uốn nắn, ta tặng nó cho ngài nhé? Thần Tình nhìn chậu mai phía xa, đó là một cây mai vàng ươm, nhiều tầng, dáng uốn lượn thanh thoát tuyệt mỹ. Những cành hoa vươn ra đều đặn và tao nhã, nở chi chít hoa vàng trăm cánh, quả là một tuyệt tác lộng lẫy. Lãm đang ngồi uống trà trên giường tre, nghe Mai Lang Vương nói vậy cũng chiếu mắt về phía nó, chàng ta không khỏi tặc lưỡi tiếc nuối - Chậu mai đẹp như vậy mà ngài cũng muốn tặng đi ư? Vậy thì từ nay tôi không được ngắm nó nữa rồi, nghe lòng trống vắng quá.
Thế nhưng Thần Tình lại bĩu môi.
Mai Lang Vương không thấy được biểu cảm ấy của nàng.
Lãm vừa trông thấy nàng làm bộ dạng đó, chàng ta cơ hồ đoán được nàng sắp nói gì, mặc dù hai người như chó với mèo nhưng Lãm cũng không nỡ nhìn nàng ta gặp họa, chàng lập tức đưa tay ra hiệu cho nàng ta im.
Thần Tình bắt được sóng của Lãm, tuy vậy lời đã thoát ra khỏi miệng nàng rồi, không thể nuốt vào được nữa. Giọng buồn chán vẳng vào tai Mai Lang Vương, vì miệng nàng kề sát tai chàng nên câu nói đó vọng vào đầu chàng rất rõ.
- Gì chứ? Nếu tặng chậu mai đó cho ta thì rồi nó sẽ chết khô vì không ai tưới thôi.
Lãm bấy giờ đã vùi mặt vào tay, thở dài ngao ngán.
Hơi lạnh. Thần Tình ngay lập tức cảm nhận được một luồng hơi lạnh bức bách ập vào người mình. Nàng run rẩy hướng mắt lên, môi khó khăn hình thành một nụ cười xoa dịu nhưng không thể. Nàng vô thức buông tay ra, trượt khỏi người chàng, cảnh giác lùi về sau ba bước.
Mai Lang Vương vẫn không quay lại đối diện nàng, tư thế lật sách của chàng giữ nguyên như thế, hơi lạnh toát ra từ bóng lưng hiên ngang đó thật dữ dội, cả Thần Tình và Lãm đều mơ hồ nghe thấy tiếng gió bấc rít bên tai.
Mấy cánh hoa mai ve vẩy rồi rụng dần xuống.
Hoa mai trong viện đổ cánh rào rào.
Mãi hồi lâu sau, có lẽ là hơn một khắc, hoặc cũng có lẽ là chỉ vài giây trôi qua thôi, Thần Tình chẳng ý thức được thời gian nữa, nàng chỉ cảm thấy tiếng gió và hơi lạnh đã áp đảo nàng cả thế kỉ, nàng mới nghe thấy chàng lên tiếng. Mai Lang Vương vẫn không quay đầu, chỉ có giọng lạnh nhạt đập vào tai nàng, khiến cơ thể nàng phát cóng.
Chàng nói: Thần Tình, từ nay đừng đến Mai Viện nữa.
Nàng trố mắt ra, cảm giác như bầu trời kia vừa đổ sụp xuống người.
Mai Lang Vương cất bước rời đi, vạt áo mỹ lệ vờn bay, trong không khí rét đậm rét hại ấy, vạt áo của chàng hung hãn bay múa tựa như một tấm lụa đang hiên ngang đối đầu với bão tố vậy. Mai Lang Vương đi thẳng vào trong nhà, không buồn quay lại nhìn nàng dù chỉ một lần, khiến Thần Tình suy sụp tột độ.
Thần Tình run rẩy ôm lấy vai, sững sờ hồi lâu, nàng đang rất sốc. Đợi cho cơn chấn động tâm lí đó qua đi, nàng mới có thể bình tĩnh lại đôi chút, nhưng tâm trí vẫn kích động lắm, nàng cuống quýt hét lên - Mai Lang Vương! Ngươi không cho ta ở đây thì ta biết ở đâu??? Tản Viên Sơn Thánh lại đuổi ta đi rồi! Chẳng lẽ ngươi nỡ nhìn ta ngủ bờ ngủ bụi bên ngoài ư? Hu hu!
Bước chân của Mai Lang Vương hơi khựng lại, chàng dừng ở bậc hiên thứ hai, nhạt nhẽo buông lời - Quanh đây có nhiều ngọn dừa lắm, lên đó mà ngủ.
- Ngươi…! - Thần Tình ré lên - Ngươi nỡ để một nữ nhi liễu yếu đào tơ như ta ngủ trên ngọn dừa ư?!!!
Mai Lang Vương lúc này đã mất hút sau cửa buồng rồi.
Đợi Mai Thần đi khuất vài khắc, Lãm mới từ tốn giải thích với nàng. Mai Lang Vương rất yêu quý mai của mình, những chậu mai ở đây đều do chàng tự tay chăm sóc, thế nên không dễ gì để được chàng tặng cho đâu. Mai của chàng rất có giá trị, vì đó là mai hình thành từ chính sức mạnh của chàng nên có thể nở quanh năm suốt tháng, lại lâu tàn phai, chính vì thế, những vị thần khác rất chuộng mai của chàng, mỗi dịp xuân sang họ đều gửi thư đến và ngỏ ý muốn mua mai của chàng về để trưng tết nhưng Mai Lang Vương luôn từ chối.
Mặc dù chàng chủ trương giữ mối quan hệ hòa nhã với mọi người nhưng lại tỏ thái độ rất dứt khoát đối với mai của mình. Mai của chàng, chàng chỉ tặng cho bằng hữu mà thôi. Ai được sở hữu mai ấy thì xem như đã trở thành bằng hữu của chàng.
Đó là lí do mà năm ngoái, chàng gửi tặng nữ thần Kon Chư Răng một chậu mai. Vĩnh Nghiêm cũng được chàng tặng cho một chậu, Lãm cũng có. Khi chàng nói với Thần Tình rằng chàng sẽ tặng mai cho nàng, điều đó cũng có nghĩa là chàng đã xem nàng là bằng hữu.
Ngược lại, chàng cực kì ghét ai khinh nhờn mai của chàng. Mai Lang Vương yêu quý mai và yêu quý thực vật nói chung, vì vậy chàng cực kì ghét những người xem thường cây cỏ. Trong những hành động xem thường cây cỏ ấy, chàng lại ghét nhất chính là việc bỏ cây chết khô không tưới. Tội ác đó, trong tâm trí chàng, chẳng khác tội giết người là bao.
Thần Tình đã phạm vào điều tối kỵ đó của chàng.
Bị Thần Tình chọc giận, Mai Lang Vương không còn tâm trạng đọc sách nữa. Chàng cất sách vào phòng rồi đi thẳng ra nhà sau, băng qua khoảnh sân sau rộng lớn, vòng qua cổng tròn rồi đi đến chỗ Sao.
Sân sau của chàng có một cây mai khổng lồ, cánh hoa luôn rụng rơi phủ kín mặt sân, tạo thành một tấm thảm vàng rực. Mãi Lang Vương bước lên tấm thảm mềm mại ấy, cúi người đi qua cổng tròn, trước cổng tròn nối liền khu của chàng và em cũng trồng một hàng mai, những cây mai đó đều cao hơn hai mét, hoa mai lúc nào cũng ươm vàng đường đi.
Vừa thoát ra khỏi cổng tròn, chàng đã nhìn thấy em rồi, Sao đang đứng bên vại nước, tay cầm gáo dừa tưới tắm cho hàng mai trồng quanh bờ tường và trước cổng tròn ấy. Khi thấy chàng, em liền mỉm cười vui tươi, trông có vẻ em không ngạc nhiên lắm, bởi vì từ tiếng guốc, em đã biết là chàng đang đến rồi.
- Mai Lang.
- Đang tưới cây à? - Chàng bước đến gần em, vừa trông thấy em là bao nhiêu buồn bực của chàng tiêu biến hết, giống như vừa được đưa đến một vườn hoa ngát hương vậy.
- Vâng. - Sao nói và tiếp tục rũ nước trong gáo lên mấy gốc mai.
- Để ta giúp. - Chàng đón lấy gáo nước trong tay em, ân cần thay em tưới cho mấy gốc mai đó.
Sao không phản đối gì cả, đây là công việc mà chàng am hiểu hơn em, vì thế em chỉ nép vào bên cạnh chàng, ngoãn ngoãn nhìn chàng tưới cây, môi nở nụ cười hiền dịu. Mai Lang Vương vừa làm việc vừa chú ý đến tay em, dạo này chàng có thói quen ngắm nhìn vị trí đó. Sự trống trải trên cổ tay nhỏ bé nõn nà khiến chàng khựng lại, chàng nhẹ hỏi - Vòng tay đâu rồi? Hôm nay em không đeo?
Sao a lên một tiếng ngạc nhiên, em không nghĩ chàng lại tinh ý như vậy. Sao bối rối cười, giải thích - Vì em không muốn nó bị trầy trong lúc làm việc nên đã cất đi rồi ạ.
- Trầy cũng không sao, ta sẽ đưa nó đến thợ kim hoàng xử lí. - Chàng trấn an.
- Không được, em không thích. Đó là món đồ rất quý giá, em không thể để nó bị trầy hay xước được. - Sao kiên quyết lắc đầu.
- Nhưng ta mua cho em không phải để em đem cất. - Chàng vẫn không hài lòng.
- Thì em đâu cất mãi. - Sao ôm cánh tay chàng, cười xoa dịu - Sau này có dịp em sẽ lấy ra đeo mà, em chỉ cất tạm thời thôi.
Mai Lang Vương nghe em nói vậy, chàng chỉ đành cười nhẹ chiều theo. Khi em ôm lấy cánh tay chàng thì dù em có nói gì chàng cũng nghe cả. Sao dường như biết được điều đó nên mỗi khi muốn nũng nịu với chàng điều gì em lại tự giác ôm lấy cánh tay chàng hoặc tựa vào người chàng. Mai Lang Vương mặc dù hiểu về lâu dài việc này sẽ tạo nên hệ quả không tốt, tuy vậy, chàng không thể kiểm soát được tâm trí.
Hai người tựa vào nhau một chút thì có cơn gió lướt qua, gió kéo những cành mai rì rào chuyển động. Hoa mai theo gió rụng rơi, tạo thành một khung cảnh rực rỡ, tiếng chuông đâu đó tinh tang vang lên, trầm bổng dìu dặt, gõ từng nhịp từng nhịp vào không trung theo sự chuyển động của gió.
Mai Lang Vương hơi ngẩn người, chàng nhìn lên cành mai, lập tức thấy chiếc chuông gió mà Vĩnh Nghiêm tặng treo lủng lẳng trên ấy. Đôi mắt nâu dời sang Sao như thắc mắc, Sao liền cười rạng rỡ, không đáp mà chỉ tựa vào người chàng.
Tiếng chuông đinh đang lan dài trong lòng hai người, hệt như lúc ở miếu Nổi Phù Châu, cả hai đã được ngồi bên nhau, thư thái lắng nghe tiếng chuông ngân. Kỉ niệm, đẹp đẽ như cánh hoa, từng chút từng chút vờn qua tâm trí.
- Thì ra… Em xin Vĩnh Nghiêm chiếc chuông này là để tưởng nhớ khoảnh khắc ấy à? - Chàng êm đềm cười.
- Vâng ạ. - Sao đỏ bừng mặt, khe khẽ gật đầu - Treo chuông gió ở đây, mỗi khi gió reo, em và Mai Lang đều sẽ nghe thấy tiếng chuông.
Chuông gió treo trên hàng mai trồng ở bờ tường ngăn cách giữa hai khu, một khi nó cất tiếng thì Sao ở bên này cũng nghe thấy mà chàng ở bên kia cũng sẽ thưởng thức được. Mỗi khi tiếng chuông vang, kỉ niệm kia sẽ lại tràn về trong lòng, bâng khuâng da diết, tâm hồn của hai người sẽ lại được kết nối.
Mai Lang Vương choàng tay qua vai em và ghì em vào người chàng. Sao ngoan ngoãn đứng bên chàng, mắt dõi nhìn những đóa hoa đang nở rộ trên cao.
Tiếng chuông ngân vang mãi, ngân vang mãi, cùng với những cánh mai, rụng rơi.
Sao không hiểu mô tê gì, các chị bảo sao thì em nghe vậy. Em lấy chiếc vòng ra cho các nàng xem, khi nhìn thấy nó, các nàng không khỏi trầm trồ, chưa cần nói đến mấy viên đá kia, chỉ riêng chất liệu bạch kim làm nên chiếc vòng đã đủ nói lên độ đắt đỏ của nó rồi. Các nàng lại một lần nữa kinh ngạc về Mai Lang, theo như hiểu biết của các nàng thì Mai Lang là một người sống rất tiết kiệm. Chàng rất ít khi tiêu pha phung phí, vì hoàn cảnh của một đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ lo toan đủ đầy nên Mai Lang luôn ý thức được tầm quan trọng của việc tiết kiệm.
Khi chàng làm tiểu đồng rồi phụ việc cho các vị thần, chàng đã luôn cẩn trọng quản lí chi tiêu, cố gắng tích cóp tài sản, cũng nhờ đó mà chàng mua được nhà ở Khau Pạ khá sớm. Đến khi làm Vương, các nàng cũng chẳng bao giờ thấy Mai Lang chi tiêu quá đà việc gì cả, chàng đưa bảy phần bổng lộc cho các nàng, mặc các nàng quản lí, ba phần bổng lộc còn lại thì cất giữ nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng lại gửi vào trai quán, vì chàng chẳng có sở thích hay thời gian rảnh rỗi nên cũng chẳng có cớ để mà tiêu tiền.
Ấy thế mà… Dạo gần đây chàng lại tiêu khá nhiều cho Sao. Các nàng nhận ra, Mai Lang không hề ngần ngại vung tiền chỉ để mua cho Sao một nụ cười.
Bị Lãm tiết lộ chuyện bí mật, Mai Lang Vương ban đầu cảm thấy khá ngượng ngập. Tuy vậy chàng không hề hối hận hay khó xử gì, vẫn tỏ ra bình thản mặc kệ lời ai nói. Chàng nghĩ việc chàng làm là đúng, vì chàng yêu thương em nên muốn tặng em trang sức, đó là điều hiển nhiên thôi. Không chỉ riêng chàng mà gã nào cũng sẽ làm vậy, vì thế, Mai Lang Vương không lên tiếng nói gì, khi gặp Lãm và nhận phải nụ cười đùa bỡn đắc ý của chàng ta, chàng cũng chỉ lạnh nhạt phớt lờ mà thôi.
Thần Tình từ trên mái nhà đột ngột nhảy phóc xuống và ôm chặt lấy cổ chàng từ phía sau, Mai Lang Vương đang nâng sách trên tay và đi dạo ngoài sân, bị nàng ta tập kích bất ngờ vậy, chàng nhất thời không phản ứng kịp.
Thần Tình treo lủng lẳng trên người chàng, tay bám chặt cổ chàng, vì nàng ta chỉ cao đến ngực chàng thôi nên khi nàng ta làm vậy, chân nàng ta sẽ cách mặt đất một khoảng dài. Mai Lang Vương đứng im, mắt hơi liếc xuống nàng, Thần Tình phụng phịu má, làm mình làm mẩy, khóc lóc đòi - Mai Lang Vương! Ta cũng muốn có vòng tay đá mặt trăng! Ngươi mua cho ta đi! Thật không công bằng khi chỉ có mình Sao được sở hữu nó!
Mai Lang Vương tiếp tục lật sách, không buồn hất nàng ra, nhàn nhạt đáp - Được thôi, ngài cứ nói với Ưu Liên một tiếng, Ưu Liên sẽ an bài.
- Không chịu! - Thần Tình vẫn nũng nịu thốt lên - Ta không thích Ưu Liên mua cho ta! Ta thích ngươi mua cơ! Tại sao ngươi mua cho Sao được mà không mua cho ta được?!
Mai Lang Vương im lặng không nói.
Thần Tình thấy chàng im như vậy, nàng ta lại ấm ức kể lể - Ngươi nhờ ta mua biết bao nhiêu thứ, ta không quản khó nhọc lên rừng xuống bể đem về cho ngươi. Giờ ta chỉ muốn một chiếc vòng, ngươi lại nhỏ mọn không chịu tặng! Ngươi không có chút lịch thiệp nào cả!
Mai Lang Vương thở dài.
Ừm thì… Đúng là vậy thật, nhưng chỉ là một phần…
Đúng là chàng rất thường xuyên viết thư nhờ nàng ta mua món này món kia cho Sao. Thần Tình là một vị thần luôn ngao du khắp nơi, nàng ta thường xuyên qua lại giữa thần giới này và thần giới khác, giữa hồng trần và thần giới. Nghề tay trái của nàng ta là thông thương xuyên không gian. Thoạt tiên, nàng ta sẽ nhận đơn hàng từ những vị khách, sau đó mua thứ mà họ yêu cầu về rồi thu một khoảng phí bao gồm phí vận chuyển và lợi nhuận tăng thêm từ món hàng. Những món quà mà nàng ta mang đến cho Sao đương nhiên đều do chàng đặt nàng ta cả, chàng đều trả phí sòng phẳng với nàng ta rồi, thế nên, lời ban nãy của nàng ta thật sự nghe hơi khiên cưỡng.
Tuy vậy, Mai Lang Vương không thể thẳng thừng nói thế với nàng, nghĩ đi nghĩ lại thì… Nàng ấy cũng đã giúp đỡ chàng rất nhiều, mặc dù chàng không biết nàng ta đã giúp gì…
Có lẽ là… Chơi đùa với Sao chăng? Chàng cũng chẳng biết nữa. Hình như nghe Ưu Liên bảo rằng nàng ta đã tá túc ở Mai Viện khá lâu và Ưu Liên đang định thu tiền trọ…
Mai Lang Vương không quan tâm đến việc đó nữa, chàng chỉ muốn Thần Tình ngưng cái việc bám lên người chàng thôi. Mai Thần hướng về cây mai ở góc sân, đó là cây mai mà chàng đã chăm bẵm được năm mươi năm rồi, dáng vẻ rất thanh thoát, chàng khá là yêu quý nó.
- Tặng trang sức thì không được nhưng tặng mai thì được. Chậu mai đó do ta tự tay uốn nắn, ta tặng nó cho ngài nhé? Thần Tình nhìn chậu mai phía xa, đó là một cây mai vàng ươm, nhiều tầng, dáng uốn lượn thanh thoát tuyệt mỹ. Những cành hoa vươn ra đều đặn và tao nhã, nở chi chít hoa vàng trăm cánh, quả là một tuyệt tác lộng lẫy. Lãm đang ngồi uống trà trên giường tre, nghe Mai Lang Vương nói vậy cũng chiếu mắt về phía nó, chàng ta không khỏi tặc lưỡi tiếc nuối - Chậu mai đẹp như vậy mà ngài cũng muốn tặng đi ư? Vậy thì từ nay tôi không được ngắm nó nữa rồi, nghe lòng trống vắng quá.
Thế nhưng Thần Tình lại bĩu môi.
Mai Lang Vương không thấy được biểu cảm ấy của nàng.
Lãm vừa trông thấy nàng làm bộ dạng đó, chàng ta cơ hồ đoán được nàng sắp nói gì, mặc dù hai người như chó với mèo nhưng Lãm cũng không nỡ nhìn nàng ta gặp họa, chàng lập tức đưa tay ra hiệu cho nàng ta im.
Thần Tình bắt được sóng của Lãm, tuy vậy lời đã thoát ra khỏi miệng nàng rồi, không thể nuốt vào được nữa. Giọng buồn chán vẳng vào tai Mai Lang Vương, vì miệng nàng kề sát tai chàng nên câu nói đó vọng vào đầu chàng rất rõ.
- Gì chứ? Nếu tặng chậu mai đó cho ta thì rồi nó sẽ chết khô vì không ai tưới thôi.
Lãm bấy giờ đã vùi mặt vào tay, thở dài ngao ngán.
Hơi lạnh. Thần Tình ngay lập tức cảm nhận được một luồng hơi lạnh bức bách ập vào người mình. Nàng run rẩy hướng mắt lên, môi khó khăn hình thành một nụ cười xoa dịu nhưng không thể. Nàng vô thức buông tay ra, trượt khỏi người chàng, cảnh giác lùi về sau ba bước.
Mai Lang Vương vẫn không quay lại đối diện nàng, tư thế lật sách của chàng giữ nguyên như thế, hơi lạnh toát ra từ bóng lưng hiên ngang đó thật dữ dội, cả Thần Tình và Lãm đều mơ hồ nghe thấy tiếng gió bấc rít bên tai.
Mấy cánh hoa mai ve vẩy rồi rụng dần xuống.
Hoa mai trong viện đổ cánh rào rào.
Mãi hồi lâu sau, có lẽ là hơn một khắc, hoặc cũng có lẽ là chỉ vài giây trôi qua thôi, Thần Tình chẳng ý thức được thời gian nữa, nàng chỉ cảm thấy tiếng gió và hơi lạnh đã áp đảo nàng cả thế kỉ, nàng mới nghe thấy chàng lên tiếng. Mai Lang Vương vẫn không quay đầu, chỉ có giọng lạnh nhạt đập vào tai nàng, khiến cơ thể nàng phát cóng.
Chàng nói: Thần Tình, từ nay đừng đến Mai Viện nữa.
Nàng trố mắt ra, cảm giác như bầu trời kia vừa đổ sụp xuống người.
Mai Lang Vương cất bước rời đi, vạt áo mỹ lệ vờn bay, trong không khí rét đậm rét hại ấy, vạt áo của chàng hung hãn bay múa tựa như một tấm lụa đang hiên ngang đối đầu với bão tố vậy. Mai Lang Vương đi thẳng vào trong nhà, không buồn quay lại nhìn nàng dù chỉ một lần, khiến Thần Tình suy sụp tột độ.
Thần Tình run rẩy ôm lấy vai, sững sờ hồi lâu, nàng đang rất sốc. Đợi cho cơn chấn động tâm lí đó qua đi, nàng mới có thể bình tĩnh lại đôi chút, nhưng tâm trí vẫn kích động lắm, nàng cuống quýt hét lên - Mai Lang Vương! Ngươi không cho ta ở đây thì ta biết ở đâu??? Tản Viên Sơn Thánh lại đuổi ta đi rồi! Chẳng lẽ ngươi nỡ nhìn ta ngủ bờ ngủ bụi bên ngoài ư? Hu hu!
Bước chân của Mai Lang Vương hơi khựng lại, chàng dừng ở bậc hiên thứ hai, nhạt nhẽo buông lời - Quanh đây có nhiều ngọn dừa lắm, lên đó mà ngủ.
- Ngươi…! - Thần Tình ré lên - Ngươi nỡ để một nữ nhi liễu yếu đào tơ như ta ngủ trên ngọn dừa ư?!!!
Mai Lang Vương lúc này đã mất hút sau cửa buồng rồi.
Đợi Mai Thần đi khuất vài khắc, Lãm mới từ tốn giải thích với nàng. Mai Lang Vương rất yêu quý mai của mình, những chậu mai ở đây đều do chàng tự tay chăm sóc, thế nên không dễ gì để được chàng tặng cho đâu. Mai của chàng rất có giá trị, vì đó là mai hình thành từ chính sức mạnh của chàng nên có thể nở quanh năm suốt tháng, lại lâu tàn phai, chính vì thế, những vị thần khác rất chuộng mai của chàng, mỗi dịp xuân sang họ đều gửi thư đến và ngỏ ý muốn mua mai của chàng về để trưng tết nhưng Mai Lang Vương luôn từ chối.
Mặc dù chàng chủ trương giữ mối quan hệ hòa nhã với mọi người nhưng lại tỏ thái độ rất dứt khoát đối với mai của mình. Mai của chàng, chàng chỉ tặng cho bằng hữu mà thôi. Ai được sở hữu mai ấy thì xem như đã trở thành bằng hữu của chàng.
Đó là lí do mà năm ngoái, chàng gửi tặng nữ thần Kon Chư Răng một chậu mai. Vĩnh Nghiêm cũng được chàng tặng cho một chậu, Lãm cũng có. Khi chàng nói với Thần Tình rằng chàng sẽ tặng mai cho nàng, điều đó cũng có nghĩa là chàng đã xem nàng là bằng hữu.
Ngược lại, chàng cực kì ghét ai khinh nhờn mai của chàng. Mai Lang Vương yêu quý mai và yêu quý thực vật nói chung, vì vậy chàng cực kì ghét những người xem thường cây cỏ. Trong những hành động xem thường cây cỏ ấy, chàng lại ghét nhất chính là việc bỏ cây chết khô không tưới. Tội ác đó, trong tâm trí chàng, chẳng khác tội giết người là bao.
Thần Tình đã phạm vào điều tối kỵ đó của chàng.
Bị Thần Tình chọc giận, Mai Lang Vương không còn tâm trạng đọc sách nữa. Chàng cất sách vào phòng rồi đi thẳng ra nhà sau, băng qua khoảnh sân sau rộng lớn, vòng qua cổng tròn rồi đi đến chỗ Sao.
Sân sau của chàng có một cây mai khổng lồ, cánh hoa luôn rụng rơi phủ kín mặt sân, tạo thành một tấm thảm vàng rực. Mãi Lang Vương bước lên tấm thảm mềm mại ấy, cúi người đi qua cổng tròn, trước cổng tròn nối liền khu của chàng và em cũng trồng một hàng mai, những cây mai đó đều cao hơn hai mét, hoa mai lúc nào cũng ươm vàng đường đi.
Vừa thoát ra khỏi cổng tròn, chàng đã nhìn thấy em rồi, Sao đang đứng bên vại nước, tay cầm gáo dừa tưới tắm cho hàng mai trồng quanh bờ tường và trước cổng tròn ấy. Khi thấy chàng, em liền mỉm cười vui tươi, trông có vẻ em không ngạc nhiên lắm, bởi vì từ tiếng guốc, em đã biết là chàng đang đến rồi.
- Mai Lang.
- Đang tưới cây à? - Chàng bước đến gần em, vừa trông thấy em là bao nhiêu buồn bực của chàng tiêu biến hết, giống như vừa được đưa đến một vườn hoa ngát hương vậy.
- Vâng. - Sao nói và tiếp tục rũ nước trong gáo lên mấy gốc mai.
- Để ta giúp. - Chàng đón lấy gáo nước trong tay em, ân cần thay em tưới cho mấy gốc mai đó.
Sao không phản đối gì cả, đây là công việc mà chàng am hiểu hơn em, vì thế em chỉ nép vào bên cạnh chàng, ngoãn ngoãn nhìn chàng tưới cây, môi nở nụ cười hiền dịu. Mai Lang Vương vừa làm việc vừa chú ý đến tay em, dạo này chàng có thói quen ngắm nhìn vị trí đó. Sự trống trải trên cổ tay nhỏ bé nõn nà khiến chàng khựng lại, chàng nhẹ hỏi - Vòng tay đâu rồi? Hôm nay em không đeo?
Sao a lên một tiếng ngạc nhiên, em không nghĩ chàng lại tinh ý như vậy. Sao bối rối cười, giải thích - Vì em không muốn nó bị trầy trong lúc làm việc nên đã cất đi rồi ạ.
- Trầy cũng không sao, ta sẽ đưa nó đến thợ kim hoàng xử lí. - Chàng trấn an.
- Không được, em không thích. Đó là món đồ rất quý giá, em không thể để nó bị trầy hay xước được. - Sao kiên quyết lắc đầu.
- Nhưng ta mua cho em không phải để em đem cất. - Chàng vẫn không hài lòng.
- Thì em đâu cất mãi. - Sao ôm cánh tay chàng, cười xoa dịu - Sau này có dịp em sẽ lấy ra đeo mà, em chỉ cất tạm thời thôi.
Mai Lang Vương nghe em nói vậy, chàng chỉ đành cười nhẹ chiều theo. Khi em ôm lấy cánh tay chàng thì dù em có nói gì chàng cũng nghe cả. Sao dường như biết được điều đó nên mỗi khi muốn nũng nịu với chàng điều gì em lại tự giác ôm lấy cánh tay chàng hoặc tựa vào người chàng. Mai Lang Vương mặc dù hiểu về lâu dài việc này sẽ tạo nên hệ quả không tốt, tuy vậy, chàng không thể kiểm soát được tâm trí.
Hai người tựa vào nhau một chút thì có cơn gió lướt qua, gió kéo những cành mai rì rào chuyển động. Hoa mai theo gió rụng rơi, tạo thành một khung cảnh rực rỡ, tiếng chuông đâu đó tinh tang vang lên, trầm bổng dìu dặt, gõ từng nhịp từng nhịp vào không trung theo sự chuyển động của gió.
Mai Lang Vương hơi ngẩn người, chàng nhìn lên cành mai, lập tức thấy chiếc chuông gió mà Vĩnh Nghiêm tặng treo lủng lẳng trên ấy. Đôi mắt nâu dời sang Sao như thắc mắc, Sao liền cười rạng rỡ, không đáp mà chỉ tựa vào người chàng.
Tiếng chuông đinh đang lan dài trong lòng hai người, hệt như lúc ở miếu Nổi Phù Châu, cả hai đã được ngồi bên nhau, thư thái lắng nghe tiếng chuông ngân. Kỉ niệm, đẹp đẽ như cánh hoa, từng chút từng chút vờn qua tâm trí.
- Thì ra… Em xin Vĩnh Nghiêm chiếc chuông này là để tưởng nhớ khoảnh khắc ấy à? - Chàng êm đềm cười.
- Vâng ạ. - Sao đỏ bừng mặt, khe khẽ gật đầu - Treo chuông gió ở đây, mỗi khi gió reo, em và Mai Lang đều sẽ nghe thấy tiếng chuông.
Chuông gió treo trên hàng mai trồng ở bờ tường ngăn cách giữa hai khu, một khi nó cất tiếng thì Sao ở bên này cũng nghe thấy mà chàng ở bên kia cũng sẽ thưởng thức được. Mỗi khi tiếng chuông vang, kỉ niệm kia sẽ lại tràn về trong lòng, bâng khuâng da diết, tâm hồn của hai người sẽ lại được kết nối.
Mai Lang Vương choàng tay qua vai em và ghì em vào người chàng. Sao ngoan ngoãn đứng bên chàng, mắt dõi nhìn những đóa hoa đang nở rộ trên cao.
Tiếng chuông ngân vang mãi, ngân vang mãi, cùng với những cánh mai, rụng rơi.
Danh sách chương