- o-
Dọc theo dãy Khau Pạ - Nơi thuộc lãnh địa Hoa Thần, những căn nhà sàn của các vị Hoa tiên đang sụp đổ.
Muôn ngàn đóa Đỗ Quyên héo úa, rơi rụng.
Khau Pạ đẹp nhất với Đỗ Quyên, nhưng Đỗ Quyên không còn khoe sắc nữa. Điều đó chứng tỏ rằng, vị thần bảo hộ cho Khau Pạ đã ra đi.
- Chị Ưu Liên! - Bạch Sứ quay phắt lại, run sợ nhìn thiếu nữ áo hồng.
- Chủ nhân! - Ưu Liên đón nhận ánh mắt của nàng bằng khuôn mặt sững sờ, trắng bệch như giấy.
- Chủ nhân! - Ngay sau đó, một bóng hình đỏ rực như lửa bất thần bay vút qua Bạch Sứ và Ưu Liên, điên cuồng phi về phía Lô Suây Tông.
- Xích Phượng! - Ưu Liên đang đứng nghệt mặt ra, sau khi thấy bóng áo đỏ lao đi vun vút, lí trí bừng tỉnh, nàng liền lập tức đuổi theo người đó.
- Bạch Sứ, em ở lại trấn thủ nơi này! - Trước khi đi, nàng không quên dặn dò.
- Vâng! - Bạch Sứ gật đầu, ngoan ngoãn đáp, tà tứ thân trắng như mây trời của nàng bay phất lên, mờ mờ sương khói.
...
Ưu Liên đuổi theo bóng áo đỏ đến bên sườn Lô Suây Tông, khi nàng đáp xuống, nàng chỉ thấy Xích Phượng đang quỳ trên một mõm đá, khóc nức nở.
Ưu Liên đứng trơ ra như phỗng nhìn đóa Ban trắng nát tan trên mõm đá.
Đó... Chính là Hoa Thần, là chủ nhân của các nàng.
- Chủ nhân! - Xích Phượng ôm lấy đóa hoa Ban, khóc một cách thảm thiết. Thiếu nữ mặc áo tứ thân đỏ rực, chói chang như hoa phượng mùa hè, nàng chưa từng khóc, chưa từng tỏ ra yếu đuối trước ai, vậy mà vào lúc này, nàng lại khóc như trẻ thơ.
- Chủ nhân... - Ưu Liên quỳ sụp xuống.
Đừng nói là Xích Phượng, ngay cả nàng cũng đang cảm thấy trời đất này tựa như vừa đảo lộn, quay cuồng.
Có tiếng động lịch kịch vang lên. Dường như ai đó vừa giẫm chân lên đá. Xích Phượng vì quá đau buồn mà không còn tâm trí chú ý xung quanh nữa, riêng Ưu Liên thì vẫn giữ được tỉnh táo. Nàng quay đầu lại, sắc sảo quan sát. Ngay lúc đó, trong đôi đồng tử màu nâu liền hiện lên hình bóng của bốn người.
Bốn kẻ đó đều mặc áo Chàm. Bọn chúng là thuộc hạ của Phong Thần. Ưu Liên biết chúng, chúng lần lượt là Phong Xuân, Phong Đông, Phong Thu và Phong Hạ.
- Chủ nhân... - Phong Thu - Thiếu nữ duy nhất trong nhóm tứ phong bước lên vài bước, nước mắt tràn mi.
Đôi mắt đẹp đau khổ suy sụp, nhưng rồi bất chợt lóe lên tia sáng rợn người.
Phong Thu trừng trừng nhìn đóa Ban trắng trên tay Xích Phượng, giọng nàng âm lãnh, chết chóc - Con đàn bà khốn khiếp, chính ả đã giết chết Phong Thần!
- Câm mồm cho ta! - Xích Phương gầm lên. - Là chủ nhân của các ngươi! Là gã đàn ông tệ bạc đó! Năm đó chính hắn dùng bao lời ngon ngọt dụ dỗ chủ nhân của ta! Đến khi ngài trao tình cảm cho hắn... Thì hắn lại... - Càng nói, giọng nàng càng nghẹn đi.
- Hừ, là do ả không biết lượng sức, dám quyến rũ chủ nhân! - Phong Thu đay nghiến, khóe môi nàng giật giật liên hồi. Dường như nàng rất ghét Hoa Thần và những thuộc hạ của ngài ấy - Chủ nhân của chúng ta không bao giờ bị thứ tình cảm tầm thường chi phối. Ả không biết tốt xấu, tự nguyên dâng hiến cho chủ nhân. Đã vậy còn không biết ngoan ngoãn nghe lời, không chịu phản bội lại Hùng Vương để trung thành với chủ nhân, ả là một con đàn bà ti tiện!
- Ngươi nói cái gì?! - Xích Phượng trừng mắt, nàng cất đóa hoa Ban kia vào ngực áo, phẫn nộ đứng lên.
Phía này, Phong Thu cũng sẵn sàng rút vũ khí.
- Này này. - Thế nhưng, Phong Xuân đã điềm đạm lên tiếng, ngăn cuộc chiến của hai nàng. Thiếu niên tuấn tú hòa nhã mỉm cười, nụ cười của ngài ấm áp như gió xuân - Chuyện cũng đã đi đến nước này, chúng ta có quyết chiến thêm cũng vô nghĩa thôi.
Ưu Liên nhìn ngài ta, nàng cũng cẩn trọng đưa tay, ngăn Xích Phượng lại.
- Theo ta suy đoán, Hoa Thần vẫn chưa ra tay với Phong Thần đâu. - Phong Xuân thong thả nói - Nếu Phong Thần thật sự mất đi thì tứ phong chúng ta sẽ ngay lập tức bị ảnh hưởng.
- Phải. - Phong Đông lạnh lùng hừ mũi.
- Đúng vậy đó! - Phong Hạ nắm chặt hai tay, nhảy cẫng lên. Phong Hạ luôn chú ý những hành động của Phong Đông, dù Phong Đông có làm gì, cậu ta cũng sẽ không bao giờ kém cạnh.
- Vậy... Ả đã phong ấn chủ nhân? - Phong Thu nói, đáy mắt nàng thoáng hiện lên tia mừng rỡ nhưng rồi lại tối tăm nhanh chóng.
- Chúng ta không biết Hoa Thần đã phong ấn chủ nhân ở nơi nào. - Phong Xuân thở dài.
- Phong Xuân, chủ nhân của chúng ta đã ra đi mãi mãi còn chủ nhân của các ngươi thì bị phong ấn. Đây là cái kết tốt đẹp nhất cho tất cả mọi chuyện. Nếu các ngươi biết khôn thì rút về phía thượng lưu sông Cầu của các ngươi đi. Từ nay, Hoa giới - Phong giới nước sông không phạm nước giếng! - Ưu Liên sắc lạnh yêu cầu.
- Nước sông không phạm nước giếng? - Phong Xuân nhếch mép - Được thôi, Ưu Liên tiên nữ, chỉ cần ngài giao tiểu chủ nhân ra, chúng ta sẽ ngay lập tức rút về thượng lưu sông Cầu, mãi mãi không xâm phạm vào Khau Pạ nữa.
- Nực cười! - Xích Phượng thốt lên - Tiểu chủ nhân nào chứ? Con của Hoa Thần là tiểu chủ tử của chúng ta, họ chẳng liên quan gì đến Phong giới các ngươi cả!
- Con ắt theo cha, đó là lẽ đương nhiên. - Phong Xuân nói - Con trai của Phong Thần sẽ đi theo Phong Thần, các ngươi mau giao hai chủ tử ra!
- Chúng ta ở đây chỉ tuân theo quy luật mẫu hệ thôi! - Ưu Liên lạnh lùng đáp lại, nàng lao về phía Phong Xuân, tung ra một kích.
Đằng kia, Xích Phượng cũng nhanh chóng nhập cuộc.
Giao tranh với hai vị Hoa tiên kia thật sự rất mất thời gian, hơn nữa nếu kéo dài lâu, khả năng cao là tứ phong sẽ mất cả chì lẫn chài.
Vừa không bắt được hai vị chủ tử mà vừa không thể triệt tiêu được lực lượng nòng cốt của Hoa giới.
Đây quả là cuộc chiến vô nghĩa.
Phong Xuân suy tính trong đầu, sau khi đã có tính toán cẩn thận, hắn liền ra ám hiệu với Phong Đông.
Đôi mắt lạnh lùng của Phong Đông lóe lên.
Hắn cùng Phong Hạ đột nhiên rời khỏi trận chiến, quay về căn cứ chính của Hoa thần.
- Bạch Sứ! - Khi Phong Hạ và Phong Đông rời đi, Ưu Liên đã ngay lập tức nhận ra ý đồ của tứ phong.
Nàng nhanh chóng cùng Xích Phượng trở về yểm trợ cho Bạch Sứ.
Tuy nhiên, Phong Thu và Phong Xuân cũng đã đuổi theo hai nàng.
Cuộc chiến của họ giờ đây đã thay đổi, nó trở thành cuộc tranh đoạt hai vị tiểu chủ nhân.
...
Ưu Liên, Xích Phượng bị Phong Xuân và Phong Thu cản chân một đoạn. Đến khi hai nàng quay trở về được căn cứ thì Bạch Sứ đã bị Phong Đông và Phong Hạ đánh trọng thương. Trên tay Phong Đông còn ôm lấy một tiểu chủ tử.
- Bạch Sứ! - Ưu Liên vội vàng đáp xuống bên cạnh thiếu nữ áo trắng, đỡ nàng dậy.
Hai tay của Bạch Sứ đang bế tiểu chủ tử còn lại.
- Chị... Em xin lỗi... - Bạch Sứ nói, hơi thở của nàng mỏng manh, yếu ớt. Từ khóe mắt to tròn non nớt, nước mắt rơi xuống. Nàng đã không giữ được tiểu chủ tử... Nàng đã để tiểu chủ tử bị cướp đi.
- Đừng tự trách nữa, một mình em không đối phó lại chúng. - Ưu Liên truyền thần lực vào người nàng, tức giận nói. Đôi mắt nâu đặt lên khuôn mặt kiêu ngạo của Phong Đông.
Bọn chúng đã cướp được một đứa trẻ... Xem ra bọn chúng sẽ rút đi ngay thôi.... Ưu Liên nghiến răng nghĩ.
- Ha ha, làm rất tốt! - Phong Xuân và Phong Thu lúc này cũng đến nơi, khi thấy Phong Đông đã hoàn thành được nhiệm vụ, Phong Xuân liền vui mừng khen ngợi.
Hắn tươi cười nhìn Ưu Liên, ngoài mặt tuy hòa nhã những đáy mắt tràn ngập khiêu khích - Thế này là quá tốt rồi, chúng ta sẽ giữ một đứa trẻ, Ưu Liên tiên nữ.
- Chị! - Xích Phượng không chịu nổi nữa, tay nàng siết chặt đến mức kêu răn rắc. Nàng quay sang Ưu Liên, kêu lên. Nàng không chấp nhận việc này.
- Đành thôi, Xích Phượng. - Nhưng Ưu Liên lại nhắm mắt, thỏng hai vai xuống, bất lực buông ra một câu.
Trong đầu nàng hiện lên khung cảnh tan hoang của Khau Pạ, hiện lên đóa hoa Ban xơ xác bên mõm đá, tim thắt lại.
Tại sao chủ nhân lại dùng cả sinh mệnh của mình để phong ấn Phong Thần, kết thúc mọi chuyện? Chủ nhân... Chỉ không muốn xung đột tiếp tục diễn ra...
Thấy Ưu Liên không có ý định cướp lại đứa trẻ, Phong Xuân hừ mũi, chậm rãi ra lệnh cho ba người kia rời đi.
Xích Phượng tức giận đuổi theo, nhưng nàng đã bị Ưu Liên dùng pháp lực ngăn cản.
Nhóm Tứ Phong nhanh chóng ra khỏi Khau Pạ, tiến về phía Đông Bắc xa xăm.
Bọn chúng mang theo một trong hai đứa trẻ của Hoa Thần, trở về miền thượng lưu sông Cầu.
- Chị... - Bạch Sứ xót xa nhìn Ưu Liên.
Ưu Liên không nói gì cả, nàng đưa tay xoa lên mái tóc mềm mại của hài tử trong lòng Bạch Sứ.
Cả hai đứa trẻ mà Hoa Thần sinh ra đều là nam. Đứa mà Tứ Phong mang đi là em, còn đứa mà các nàng giữ lại được chính là anh.
- Chúng ta sẽ nuôi dạy đứa trẻ này thật tốt, các em của ta. - Ưu Liên nói, nước mắt rỏ xuống khuôn mặt bụ bẫm của hài tử.
- ... - Xích Phượng đang bị thuật của Ưu Liên giữ lại đằng xa nghe thấy thế, nàng chỉ biết cắn chặt môi, nước mắt tấm tức tuông dài.
Dọc theo dãy Khau Pạ - Nơi thuộc lãnh địa Hoa Thần, những căn nhà sàn của các vị Hoa tiên đang sụp đổ.
Muôn ngàn đóa Đỗ Quyên héo úa, rơi rụng.
Khau Pạ đẹp nhất với Đỗ Quyên, nhưng Đỗ Quyên không còn khoe sắc nữa. Điều đó chứng tỏ rằng, vị thần bảo hộ cho Khau Pạ đã ra đi.
- Chị Ưu Liên! - Bạch Sứ quay phắt lại, run sợ nhìn thiếu nữ áo hồng.
- Chủ nhân! - Ưu Liên đón nhận ánh mắt của nàng bằng khuôn mặt sững sờ, trắng bệch như giấy.
- Chủ nhân! - Ngay sau đó, một bóng hình đỏ rực như lửa bất thần bay vút qua Bạch Sứ và Ưu Liên, điên cuồng phi về phía Lô Suây Tông.
- Xích Phượng! - Ưu Liên đang đứng nghệt mặt ra, sau khi thấy bóng áo đỏ lao đi vun vút, lí trí bừng tỉnh, nàng liền lập tức đuổi theo người đó.
- Bạch Sứ, em ở lại trấn thủ nơi này! - Trước khi đi, nàng không quên dặn dò.
- Vâng! - Bạch Sứ gật đầu, ngoan ngoãn đáp, tà tứ thân trắng như mây trời của nàng bay phất lên, mờ mờ sương khói.
...
Ưu Liên đuổi theo bóng áo đỏ đến bên sườn Lô Suây Tông, khi nàng đáp xuống, nàng chỉ thấy Xích Phượng đang quỳ trên một mõm đá, khóc nức nở.
Ưu Liên đứng trơ ra như phỗng nhìn đóa Ban trắng nát tan trên mõm đá.
Đó... Chính là Hoa Thần, là chủ nhân của các nàng.
- Chủ nhân! - Xích Phượng ôm lấy đóa hoa Ban, khóc một cách thảm thiết. Thiếu nữ mặc áo tứ thân đỏ rực, chói chang như hoa phượng mùa hè, nàng chưa từng khóc, chưa từng tỏ ra yếu đuối trước ai, vậy mà vào lúc này, nàng lại khóc như trẻ thơ.
- Chủ nhân... - Ưu Liên quỳ sụp xuống.
Đừng nói là Xích Phượng, ngay cả nàng cũng đang cảm thấy trời đất này tựa như vừa đảo lộn, quay cuồng.
Có tiếng động lịch kịch vang lên. Dường như ai đó vừa giẫm chân lên đá. Xích Phượng vì quá đau buồn mà không còn tâm trí chú ý xung quanh nữa, riêng Ưu Liên thì vẫn giữ được tỉnh táo. Nàng quay đầu lại, sắc sảo quan sát. Ngay lúc đó, trong đôi đồng tử màu nâu liền hiện lên hình bóng của bốn người.
Bốn kẻ đó đều mặc áo Chàm. Bọn chúng là thuộc hạ của Phong Thần. Ưu Liên biết chúng, chúng lần lượt là Phong Xuân, Phong Đông, Phong Thu và Phong Hạ.
- Chủ nhân... - Phong Thu - Thiếu nữ duy nhất trong nhóm tứ phong bước lên vài bước, nước mắt tràn mi.
Đôi mắt đẹp đau khổ suy sụp, nhưng rồi bất chợt lóe lên tia sáng rợn người.
Phong Thu trừng trừng nhìn đóa Ban trắng trên tay Xích Phượng, giọng nàng âm lãnh, chết chóc - Con đàn bà khốn khiếp, chính ả đã giết chết Phong Thần!
- Câm mồm cho ta! - Xích Phương gầm lên. - Là chủ nhân của các ngươi! Là gã đàn ông tệ bạc đó! Năm đó chính hắn dùng bao lời ngon ngọt dụ dỗ chủ nhân của ta! Đến khi ngài trao tình cảm cho hắn... Thì hắn lại... - Càng nói, giọng nàng càng nghẹn đi.
- Hừ, là do ả không biết lượng sức, dám quyến rũ chủ nhân! - Phong Thu đay nghiến, khóe môi nàng giật giật liên hồi. Dường như nàng rất ghét Hoa Thần và những thuộc hạ của ngài ấy - Chủ nhân của chúng ta không bao giờ bị thứ tình cảm tầm thường chi phối. Ả không biết tốt xấu, tự nguyên dâng hiến cho chủ nhân. Đã vậy còn không biết ngoan ngoãn nghe lời, không chịu phản bội lại Hùng Vương để trung thành với chủ nhân, ả là một con đàn bà ti tiện!
- Ngươi nói cái gì?! - Xích Phượng trừng mắt, nàng cất đóa hoa Ban kia vào ngực áo, phẫn nộ đứng lên.
Phía này, Phong Thu cũng sẵn sàng rút vũ khí.
- Này này. - Thế nhưng, Phong Xuân đã điềm đạm lên tiếng, ngăn cuộc chiến của hai nàng. Thiếu niên tuấn tú hòa nhã mỉm cười, nụ cười của ngài ấm áp như gió xuân - Chuyện cũng đã đi đến nước này, chúng ta có quyết chiến thêm cũng vô nghĩa thôi.
Ưu Liên nhìn ngài ta, nàng cũng cẩn trọng đưa tay, ngăn Xích Phượng lại.
- Theo ta suy đoán, Hoa Thần vẫn chưa ra tay với Phong Thần đâu. - Phong Xuân thong thả nói - Nếu Phong Thần thật sự mất đi thì tứ phong chúng ta sẽ ngay lập tức bị ảnh hưởng.
- Phải. - Phong Đông lạnh lùng hừ mũi.
- Đúng vậy đó! - Phong Hạ nắm chặt hai tay, nhảy cẫng lên. Phong Hạ luôn chú ý những hành động của Phong Đông, dù Phong Đông có làm gì, cậu ta cũng sẽ không bao giờ kém cạnh.
- Vậy... Ả đã phong ấn chủ nhân? - Phong Thu nói, đáy mắt nàng thoáng hiện lên tia mừng rỡ nhưng rồi lại tối tăm nhanh chóng.
- Chúng ta không biết Hoa Thần đã phong ấn chủ nhân ở nơi nào. - Phong Xuân thở dài.
- Phong Xuân, chủ nhân của chúng ta đã ra đi mãi mãi còn chủ nhân của các ngươi thì bị phong ấn. Đây là cái kết tốt đẹp nhất cho tất cả mọi chuyện. Nếu các ngươi biết khôn thì rút về phía thượng lưu sông Cầu của các ngươi đi. Từ nay, Hoa giới - Phong giới nước sông không phạm nước giếng! - Ưu Liên sắc lạnh yêu cầu.
- Nước sông không phạm nước giếng? - Phong Xuân nhếch mép - Được thôi, Ưu Liên tiên nữ, chỉ cần ngài giao tiểu chủ nhân ra, chúng ta sẽ ngay lập tức rút về thượng lưu sông Cầu, mãi mãi không xâm phạm vào Khau Pạ nữa.
- Nực cười! - Xích Phượng thốt lên - Tiểu chủ nhân nào chứ? Con của Hoa Thần là tiểu chủ tử của chúng ta, họ chẳng liên quan gì đến Phong giới các ngươi cả!
- Con ắt theo cha, đó là lẽ đương nhiên. - Phong Xuân nói - Con trai của Phong Thần sẽ đi theo Phong Thần, các ngươi mau giao hai chủ tử ra!
- Chúng ta ở đây chỉ tuân theo quy luật mẫu hệ thôi! - Ưu Liên lạnh lùng đáp lại, nàng lao về phía Phong Xuân, tung ra một kích.
Đằng kia, Xích Phượng cũng nhanh chóng nhập cuộc.
Giao tranh với hai vị Hoa tiên kia thật sự rất mất thời gian, hơn nữa nếu kéo dài lâu, khả năng cao là tứ phong sẽ mất cả chì lẫn chài.
Vừa không bắt được hai vị chủ tử mà vừa không thể triệt tiêu được lực lượng nòng cốt của Hoa giới.
Đây quả là cuộc chiến vô nghĩa.
Phong Xuân suy tính trong đầu, sau khi đã có tính toán cẩn thận, hắn liền ra ám hiệu với Phong Đông.
Đôi mắt lạnh lùng của Phong Đông lóe lên.
Hắn cùng Phong Hạ đột nhiên rời khỏi trận chiến, quay về căn cứ chính của Hoa thần.
- Bạch Sứ! - Khi Phong Hạ và Phong Đông rời đi, Ưu Liên đã ngay lập tức nhận ra ý đồ của tứ phong.
Nàng nhanh chóng cùng Xích Phượng trở về yểm trợ cho Bạch Sứ.
Tuy nhiên, Phong Thu và Phong Xuân cũng đã đuổi theo hai nàng.
Cuộc chiến của họ giờ đây đã thay đổi, nó trở thành cuộc tranh đoạt hai vị tiểu chủ nhân.
...
Ưu Liên, Xích Phượng bị Phong Xuân và Phong Thu cản chân một đoạn. Đến khi hai nàng quay trở về được căn cứ thì Bạch Sứ đã bị Phong Đông và Phong Hạ đánh trọng thương. Trên tay Phong Đông còn ôm lấy một tiểu chủ tử.
- Bạch Sứ! - Ưu Liên vội vàng đáp xuống bên cạnh thiếu nữ áo trắng, đỡ nàng dậy.
Hai tay của Bạch Sứ đang bế tiểu chủ tử còn lại.
- Chị... Em xin lỗi... - Bạch Sứ nói, hơi thở của nàng mỏng manh, yếu ớt. Từ khóe mắt to tròn non nớt, nước mắt rơi xuống. Nàng đã không giữ được tiểu chủ tử... Nàng đã để tiểu chủ tử bị cướp đi.
- Đừng tự trách nữa, một mình em không đối phó lại chúng. - Ưu Liên truyền thần lực vào người nàng, tức giận nói. Đôi mắt nâu đặt lên khuôn mặt kiêu ngạo của Phong Đông.
Bọn chúng đã cướp được một đứa trẻ... Xem ra bọn chúng sẽ rút đi ngay thôi.... Ưu Liên nghiến răng nghĩ.
- Ha ha, làm rất tốt! - Phong Xuân và Phong Thu lúc này cũng đến nơi, khi thấy Phong Đông đã hoàn thành được nhiệm vụ, Phong Xuân liền vui mừng khen ngợi.
Hắn tươi cười nhìn Ưu Liên, ngoài mặt tuy hòa nhã những đáy mắt tràn ngập khiêu khích - Thế này là quá tốt rồi, chúng ta sẽ giữ một đứa trẻ, Ưu Liên tiên nữ.
- Chị! - Xích Phượng không chịu nổi nữa, tay nàng siết chặt đến mức kêu răn rắc. Nàng quay sang Ưu Liên, kêu lên. Nàng không chấp nhận việc này.
- Đành thôi, Xích Phượng. - Nhưng Ưu Liên lại nhắm mắt, thỏng hai vai xuống, bất lực buông ra một câu.
Trong đầu nàng hiện lên khung cảnh tan hoang của Khau Pạ, hiện lên đóa hoa Ban xơ xác bên mõm đá, tim thắt lại.
Tại sao chủ nhân lại dùng cả sinh mệnh của mình để phong ấn Phong Thần, kết thúc mọi chuyện? Chủ nhân... Chỉ không muốn xung đột tiếp tục diễn ra...
Thấy Ưu Liên không có ý định cướp lại đứa trẻ, Phong Xuân hừ mũi, chậm rãi ra lệnh cho ba người kia rời đi.
Xích Phượng tức giận đuổi theo, nhưng nàng đã bị Ưu Liên dùng pháp lực ngăn cản.
Nhóm Tứ Phong nhanh chóng ra khỏi Khau Pạ, tiến về phía Đông Bắc xa xăm.
Bọn chúng mang theo một trong hai đứa trẻ của Hoa Thần, trở về miền thượng lưu sông Cầu.
- Chị... - Bạch Sứ xót xa nhìn Ưu Liên.
Ưu Liên không nói gì cả, nàng đưa tay xoa lên mái tóc mềm mại của hài tử trong lòng Bạch Sứ.
Cả hai đứa trẻ mà Hoa Thần sinh ra đều là nam. Đứa mà Tứ Phong mang đi là em, còn đứa mà các nàng giữ lại được chính là anh.
- Chúng ta sẽ nuôi dạy đứa trẻ này thật tốt, các em của ta. - Ưu Liên nói, nước mắt rỏ xuống khuôn mặt bụ bẫm của hài tử.
- ... - Xích Phượng đang bị thuật của Ưu Liên giữ lại đằng xa nghe thấy thế, nàng chỉ biết cắn chặt môi, nước mắt tấm tức tuông dài.
Danh sách chương