Chàng bảo nàng bướng bỉnh? Đúng vậy, nàng chính là bướng bỉnh đấy. Cả đời này chàng cũng đừng mong thoát khỏi nàng. Nàng sẽ bám chặt lấy chàng, sẽ hành hạ chàng và nó. Nàng sẽ cho chàng cảm nhận được nỗi đau khổ vì dám xem nhẹ sự cố gắng của nàng."
- o-
- Mai Lang, tại sao ngài lại làm thế? - Sao hỏi khi chàng đặt em lên giường.
Mai Lang Vương thở dài, xoa đầu em, nhẹ đáp - Sớm muộn gì nàng ấy cũng phải nhìn thấy cảnh này thôi.
- Nhưng chẳng phải ngài không muốn chị tổn thương ư? - Sao không giấu được sự run sợ, ánh nhìn ban nãy của Đào Hoa khiến em lạnh toát người - Em với ngài tốt hơn hết không nên gần gũi thân mật trước mặt chị ấy.
Mai Lang Vương than thở - Bởi vì nàng ấy bướng bỉnh nên ta không còn cách nào khác. Ta không muốn tổn thương nàng ấy nhưng rồi nàng ấy cũng phải chấp nhận thôi.
Và chàng không nói về Đào Hoa nữa, chàng cuốn lấy tóc em và hôn lên đó, cười mỉm nhắc lại - Gặp em vào năm ngày sau.
Sao tròn xoe mắt nhìn chàng, Mai Lang Vương véo má em thật dịu dàng rồi đứng dậy rời đi.
Khi chàng ra đến cửa, đúng như dự đoán, chàng nhìn thấy Đào Hoa đợi sẵn. Mai Lang Vương cùng nàng đi đến góc vườn, nơi khuất hẳn khỏi tầm mắt Sao và trò chuyện. Đào Hoa không khóc hay dùng ánh mắt u oán nhìn chàng nữa. Nàng trách móc và nổi giận. Giọng nói không còn hiền hòa dịu dàng như thường nhật mà cao vút, hằn học.
- Vương, chàng thật tàn nhẫn! Chàng có thể làm thế trước mặt em ư? Chàng thậm chí còn không có chút e ngại nào?!
Mai Lang Vương khoanh tay nhìn tán mai nở rộ bên vườn, khó hiểu hỏi lại nàng - Chẳng phải ta đã nói rõ với nàng rồi ư? Đào Hoa không thể trách cứ chàng thêm điều gì nữa, nàng im bặt và phải chấp nhận những gì mà chàng nói.
- Năm ấy ta đã nói rõ với nàng. Nếu nàng không bướng bỉnh thì chuyện này đã kết thúc từ lâu rồi, chúng ta không phải ràng buộc vào nhau nữa. Bởi vì nàng bướng bỉnh cho nên chuyện này mới kéo dài. Ta đang kiên nhẫn chờ đợi nàng đấy. Nàng đừng thấy ta kiên nhẫn với nàng thì cứ thế mà lấn tới.
Chàng lại lay quạt thanh tao, trầm giọng buông lời - Ta có cuộc sống của ta, nàng đã can thiệp vào hơi thái quá rồi. Ta không thích bị nàng quản thúc, nàng cũng không có quyền hành đó. Nếu nàng đến đây và muốn xen vào cuộc sống của ta thì ta cũng bỏ mặc, chỉ có điều, nàng phải chấp nhận chuyện giữa ta và Sao thôi.
- Vương… - Đào Hoa cắn môi, tay siết chặt run rẩy.
- Sao là người ta chọn, ta sẽ giữ em ấy bên cạnh mãi mãi. Cuộc sống của ta và em ấy không liên quan gì đến nàng cả. - Mai Lang Vương thẳng thắn đáp.
Đào Hoa run run lùi lại vài bước chân, nàng cảm thấy thật suy sụp. Người đàn ông này… Sau bao nhiêu năm như vậy vẫn kiên quyết khước từ nàng thế ư? Dù nàng sử dụng cách nào, dù nàng tấn công ồ ạt hay tấn công rả rích thì chàng vẫn một mực lạnh nhạt với nàng.
Tại sao? Tại sao nàng không thể đi vào lòng chàng mà con bé kia thì có thể? Nàng với nó khác nhau ở điểm nào?
Mai Lang Vương hơi quay lại nhìn nàng, vẻ mặt đau đớn ấy khiến chàng thương xót. Thật ra chàng không hề muốn gây thương tổn cho nàng, chàng vẫn luôn quan tâm đến nàng và kiên nhẫn chờ đợi. Dẫu vậy, có một số chuyện, không nói thẳng thì không được.
Dù chàng không muốn gây khổ đau cho ai nhưng vấn đề cảm xúc thì không thể cưỡng cầu. Ai cũng có quyền định đoạt cuộc đời của mình cả, không lí nào chàng lại bị tước đoạt đi cái quyền ấy.
Mai Lang Vương thở dài rồi rời đi. Chàng không nán lại để nói thêm gì với Đào Hoa nữa. Đào Hoa cũng không níu kéo, nàng chỉ trân trân nhìn theo bóng chàng.
Thế rồi nàng quay đầu nhìn vào nhà.
Ánh mắt nàng lạnh giá.
Nàng và Mai Lang được đính ước với nhau từ khi chàng mười bảy. Hôn ước ấy đã tồn tại rất lâu rồi, đích thân các vị Hoa Tiên mang sính lễ đến và dạm ngõ nàng về cho chàng. Mặc dù Mai Lang không có tình cảm với nàng, mặc dù chàng xa lánh nàng và khước từ hôn ước ấy, thế nhưng Đào Hoa chưa bao giờ đánh mất hi vọng.
Nàng luôn tin rằng rồi sẽ có lúc chàng phải chấp nhận nàng thôi, rồi sẽ có lúc chàng phải ngoan ngoãn cử hành hôn lễ cùng nàng thôi. Đào Hoa chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đánh mất vị trí hôn thê của chàng. Nàng luôn sẵn sàng để trở thành vợ chàng và trở thành nữ chủ nhân của Khau Pạ.
Vì thế cho nên mặc chàng lạnh lùng, mặc chàng bỏ chạy, nàng vẫn không hề vội vã. Nàng thong thả áp dụng hết chiến thuật này đến chiến thuật khác, nghĩ rằng rồi sẽ có lúc chàng phải chịu thua nàng. Chàng càng kiên quyết thì nàng càng bướng bỉnh. Nàng không tin rằng lạt mềm lại không thể buộc chặt được chàng.
Thế rồi khi nàng chuyển sang kế mưa dầm thấm lâu bằng những bộ lễ phục, tình hình trở nên khả quan trông thấy. Mai Lang dần trở nên dịu dàng hơn, dù chàng vẫn đều đặn đáp lễ bằng mai cho nàng nhưng đã chịu kèm theo những món quà nhỏ.
Đào Hoa không tiếc thời gian và công sức với chàng đâu, nàng sẵn sàng may lễ phục cho chàng thêm trăm năm ngàn năm nữa. Chỉ cần chinh phục được chàng thì nàng không tiếc gì cả, đối với nàng, việc ấy cũng giống như việc dệt lụa hay thêu thùa vậy, chỉ cần kiên trì cần mẫn thì rồi sẽ thành công.
Thế nhưng, thành công chưa đến thì nàng đã nghe phong thanh rằng chàng có người khác bên ngoài. Họ đồn rằng chàng yêu con bé tiểu đồng nào đấy, tình tứ với nó khắp nơi, đến nỗi bị bọn người Văn Phủ đem ra giễu cợt, viết truyện đàm tiếu. Đào Hoa ban đầu chỉ cười nhạt bỏ ngoài tai. Nàng không chú ý đến tin đồn nhảm nhí ấy nữa.
Tình tứ ư? Chàng ư? Một tảng đá vô cảm như chàng mà cũng có thể bị gán với hai từ "tình tứ"? Đã vậy còn là tình tứ với một tiểu đồng? Thoáng nghe đã thấy hoang đường rồi.
Tin đồn ngày một lan rộng, không những bên ngoài truyền tai nhau đồn đãi mà nội bộ Khau Pạ cũng bán tín bán nghi. Nàng sắc sảo quan sát các phó tướng của chàng, từ Nhuận đến Sử Quân rồi những người khác. Lạ lùng thay họ không hề bất ngờ hay tức giận, ngược lại còn tủm tỉm nhìn nhau, trao đổi một ánh nhìn rất sâu kín. Đào Hoa khó hiểu nhưng vẫn để những ngờ vực ấy trong lòng, cho đến khi nghe thấy mấy lời của Thủy Tiên.
Chúng như giọt nước tràn ly, khiến nàng quyết định gửi một lá thư cho các vị Hoa Tiên để hỏi rõ.
Khi nhận được hồi âm của các vị Hoa Tiên, nàng đã bàng hoàng suy sụp một trận. Cảm giác đó tựa như cái cảm giác mà, lũ tằm nàng chăm bẵm suốt một năm trời, chỉ còn một ngày nữa thôi là thu hoạch được, tự dưng lăn đùng ra chết vậy. Bao nhiêu công sức nàng bỏ ra trong suốt gần bốn trăm năm thoắt chốc đổ sông đổ biển. Mai Lang Vương, chàng cuối cùng cũng biết rung động, cũng biết đến tình yêu, thế nhưng lại không phải yêu nàng.
Đào Hoa vừa cảm thấy hụt hẫng, vừa cảm thấy mất niềm tin mà cũng vừa cảm thấy giận dữ. Các vị Hoa Tiên còn nói với nàng rằng con bé đó đã sống bên chàng hơn ba năm rồi. Mai Lang Vương sắp xếp một khu riêng cho nó, hơn nữa còn mở lối thông từ nhà nó sang nhà chàng. Mai Lang Vương nuôi dạy con nhóc từ hồi nó mười ba đến khi nó mười bảy, mang nó theo khắp nơi. Chàng còn phá lệ giữ nó trong nhà và không để nó động tay vào việc gì ngoài trừ việc hầu hạ chăm sóc chàng. Dẫu vậy, chỉ cần nó mệt hay nhõng nhẽo bảo không làm thì chàng sẵn sàng làm thay nó ngay.
Mai Lang xem nhóc đó như báu vật vậy, giữ nó kĩ hơn cả giữ trứng. Chàng nâng niu và luôn kề cận bên nó không rời, yêu thương nó vô vàn. Chàng đã vì nó mà phá vỡ hết những quy tắc của mình.
Đào Hoa bắt đầu hoài nghi. Liệu, Mai Lang Vương mà các vị Hoa Tiên miêu tả trong thư kia có phải là Mai Lang Vương mà nàng biết nữa không?
Và rồi, nàng quyết định đến Mai Viện một chuyến để mục sở thị.
Lần đầu hội ngộ sau bao nhiêu năm xa cách, nàng nhận ra rằng chàng dịu dàng hơn xưa hẳn. Nếu là ngày xưa, khi trông thấy nàng, chàng sẽ liếc mắt một cái rồi đưa mắt đi ngay, tiếp tục tập trung vào công việc đang làm hoặc suy tư đang nghĩ. Ấy thế mà, hôm đó chàng lại dừng mắt ở nàng khá lâu, lại tiến đến gần nàng và thốt lên tên nàng. Trông chàng khi ấy thật nhu hòa, dường như vẻ lạnh nhạt thường trực đã bị mặt trời đốt cháy, khiến bao nhiêu chồi non ẩn sâu bên trong chàng lộ ra, nở rộ rực rỡ.
Tuy vậy, Đào Hoa chỉ chú ý đến chàng một phần thôi, người mà nàng muốn nhìn thấy nhất chính là con bé tiểu đồng mà mọi người đang nhắc đến. Con bé ấy ngồi trên giường tre của chàng, nó và chàng ngồi sát bên nhau, không có khoảng cách. Vậy là những gì mọi người đồn đãi đều đúng hết ư? Vậy là nó đã chiếm được trái tim chàng ư? Đào Hoa trầm lặng nhìn nó, con nhóc khá đẹp đấy, nhưng cũng chỉ tầm tầm với mấy tiên nữ thường lảng vảng quanh chàng thôi. So với nàng, nó như cỏ dại vậy, Đào Hoa không buồn đánh giá nhan sắc.
Trong bữa tiệc, nàng kĩ lưỡng quan sát chàng và nó. Vừa ngồi vào bàn là chàng đã ngay lập tức dành chỗ cho nó ngay, như thể sợ rằng nó sẽ không ngồi bên chàng vậy. Nếu hôm đó các vị Hoa Tiên không giữ nó lại thì nàng còn khuya mới ngồi được vào vị trí ấy. Đào Hoa cay đắng cười, mà cho dù có được ngồi cạnh chàng thì sao? Mắt chàng chỉ đặt vào nó thôi.
Đến khi nàng gắp thức ăn cho chàng, nàng mới cảm thấy tâm trạng khởi sắc hơn một chút. Lần đầu tiên, chàng không từ chối thức ăn nàng gắp mà lại im lặng dùng. Đã vậy chàng còn gắp thức ăn cho nàng nữa. Đào Hoa bỡ ngỡ, chàng quả thật đã thay đổi rồi.
Lúc bữa tiệc kết thúc, ngay khi con bé vừa làm xong việc là tiểu đồng của chàng lập tức chạy đến và vời nó đi. Đào Hoa sắc sảo lóe mắt, khớp thật đấy! Khớp tựa như được canh chừng một cách sát sao vậy. Nàng lướt mắt ra cổng tròn rồi lại lẳng lặng rũ mắt xuống, phải chăng chàng vẫn còn ở đó? Đứng đó đợi nó à? Mới xa nó có một chút mà đã bứt rứt thế rồi ư?
Cuộc trò chuyện sau đó giữa nàng với các vị Hoa Tiên không nằm ngoài suy đoán của nàng. Đối với các vị Hoa Tiên thì chàng có bao nhiêu thê thiếp mà chẳng được? Chỉ cần chàng hài lòng là được. Các vị ấy xem chàng là nhất, cho nên chỉ cần chàng thích thì họ sẽ cưới về cho chàng ngay. Họ sẽ không bao giờ vì nàng hay vì bất kì ai mà chùn tay.
Đào Hoa thật ra cũng không thấy ngại việc chàng có thiếp. Với nàng thì chàng có lấy bao nhiêu thiếp cũng chẳng sao. Thiếp thì cũng chỉ như con hầu thôi, có một con hầu hay thêm vài con hầu thì cũng vậy, chỉ có vợ mới có quyền hành, chỉ vợ mới có thể đồng hành cùng chàng mãi mãi. Vả lại, có thiếp thì càng tốt, nàng lại có thêm người hầu kẻ hạ. Nàng sẽ cho con bé đó hiểu rõ sự cách biệt giữa vợ và thiếp là thế nào. Nó có được tình yêu của chàng ư? Vô nghĩa. Người được buộc chặt với chàng là nàng.
Chàng bảo nàng bướng bỉnh? Đúng vậy, nàng chính là bướng bỉnh đấy. Cả đời này chàng cũng đừng mong thoát khỏi nàng. Nàng sẽ bám chặt lấy chàng, sẽ hành hạ chàng và nó. Nàng sẽ cho chàng cảm nhận được nỗi đau khổ vì dám xem nhẹ sự cố gắng của nàng.
Đào Hoa chậm bước tiến vào nhà.
Chàng càng yêu thương nó thì nàng sẽ càng giày xéo nó.
- o-
- Mai Lang, tại sao ngài lại làm thế? - Sao hỏi khi chàng đặt em lên giường.
Mai Lang Vương thở dài, xoa đầu em, nhẹ đáp - Sớm muộn gì nàng ấy cũng phải nhìn thấy cảnh này thôi.
- Nhưng chẳng phải ngài không muốn chị tổn thương ư? - Sao không giấu được sự run sợ, ánh nhìn ban nãy của Đào Hoa khiến em lạnh toát người - Em với ngài tốt hơn hết không nên gần gũi thân mật trước mặt chị ấy.
Mai Lang Vương than thở - Bởi vì nàng ấy bướng bỉnh nên ta không còn cách nào khác. Ta không muốn tổn thương nàng ấy nhưng rồi nàng ấy cũng phải chấp nhận thôi.
Và chàng không nói về Đào Hoa nữa, chàng cuốn lấy tóc em và hôn lên đó, cười mỉm nhắc lại - Gặp em vào năm ngày sau.
Sao tròn xoe mắt nhìn chàng, Mai Lang Vương véo má em thật dịu dàng rồi đứng dậy rời đi.
Khi chàng ra đến cửa, đúng như dự đoán, chàng nhìn thấy Đào Hoa đợi sẵn. Mai Lang Vương cùng nàng đi đến góc vườn, nơi khuất hẳn khỏi tầm mắt Sao và trò chuyện. Đào Hoa không khóc hay dùng ánh mắt u oán nhìn chàng nữa. Nàng trách móc và nổi giận. Giọng nói không còn hiền hòa dịu dàng như thường nhật mà cao vút, hằn học.
- Vương, chàng thật tàn nhẫn! Chàng có thể làm thế trước mặt em ư? Chàng thậm chí còn không có chút e ngại nào?!
Mai Lang Vương khoanh tay nhìn tán mai nở rộ bên vườn, khó hiểu hỏi lại nàng - Chẳng phải ta đã nói rõ với nàng rồi ư? Đào Hoa không thể trách cứ chàng thêm điều gì nữa, nàng im bặt và phải chấp nhận những gì mà chàng nói.
- Năm ấy ta đã nói rõ với nàng. Nếu nàng không bướng bỉnh thì chuyện này đã kết thúc từ lâu rồi, chúng ta không phải ràng buộc vào nhau nữa. Bởi vì nàng bướng bỉnh cho nên chuyện này mới kéo dài. Ta đang kiên nhẫn chờ đợi nàng đấy. Nàng đừng thấy ta kiên nhẫn với nàng thì cứ thế mà lấn tới.
Chàng lại lay quạt thanh tao, trầm giọng buông lời - Ta có cuộc sống của ta, nàng đã can thiệp vào hơi thái quá rồi. Ta không thích bị nàng quản thúc, nàng cũng không có quyền hành đó. Nếu nàng đến đây và muốn xen vào cuộc sống của ta thì ta cũng bỏ mặc, chỉ có điều, nàng phải chấp nhận chuyện giữa ta và Sao thôi.
- Vương… - Đào Hoa cắn môi, tay siết chặt run rẩy.
- Sao là người ta chọn, ta sẽ giữ em ấy bên cạnh mãi mãi. Cuộc sống của ta và em ấy không liên quan gì đến nàng cả. - Mai Lang Vương thẳng thắn đáp.
Đào Hoa run run lùi lại vài bước chân, nàng cảm thấy thật suy sụp. Người đàn ông này… Sau bao nhiêu năm như vậy vẫn kiên quyết khước từ nàng thế ư? Dù nàng sử dụng cách nào, dù nàng tấn công ồ ạt hay tấn công rả rích thì chàng vẫn một mực lạnh nhạt với nàng.
Tại sao? Tại sao nàng không thể đi vào lòng chàng mà con bé kia thì có thể? Nàng với nó khác nhau ở điểm nào?
Mai Lang Vương hơi quay lại nhìn nàng, vẻ mặt đau đớn ấy khiến chàng thương xót. Thật ra chàng không hề muốn gây thương tổn cho nàng, chàng vẫn luôn quan tâm đến nàng và kiên nhẫn chờ đợi. Dẫu vậy, có một số chuyện, không nói thẳng thì không được.
Dù chàng không muốn gây khổ đau cho ai nhưng vấn đề cảm xúc thì không thể cưỡng cầu. Ai cũng có quyền định đoạt cuộc đời của mình cả, không lí nào chàng lại bị tước đoạt đi cái quyền ấy.
Mai Lang Vương thở dài rồi rời đi. Chàng không nán lại để nói thêm gì với Đào Hoa nữa. Đào Hoa cũng không níu kéo, nàng chỉ trân trân nhìn theo bóng chàng.
Thế rồi nàng quay đầu nhìn vào nhà.
Ánh mắt nàng lạnh giá.
Nàng và Mai Lang được đính ước với nhau từ khi chàng mười bảy. Hôn ước ấy đã tồn tại rất lâu rồi, đích thân các vị Hoa Tiên mang sính lễ đến và dạm ngõ nàng về cho chàng. Mặc dù Mai Lang không có tình cảm với nàng, mặc dù chàng xa lánh nàng và khước từ hôn ước ấy, thế nhưng Đào Hoa chưa bao giờ đánh mất hi vọng.
Nàng luôn tin rằng rồi sẽ có lúc chàng phải chấp nhận nàng thôi, rồi sẽ có lúc chàng phải ngoan ngoãn cử hành hôn lễ cùng nàng thôi. Đào Hoa chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đánh mất vị trí hôn thê của chàng. Nàng luôn sẵn sàng để trở thành vợ chàng và trở thành nữ chủ nhân của Khau Pạ.
Vì thế cho nên mặc chàng lạnh lùng, mặc chàng bỏ chạy, nàng vẫn không hề vội vã. Nàng thong thả áp dụng hết chiến thuật này đến chiến thuật khác, nghĩ rằng rồi sẽ có lúc chàng phải chịu thua nàng. Chàng càng kiên quyết thì nàng càng bướng bỉnh. Nàng không tin rằng lạt mềm lại không thể buộc chặt được chàng.
Thế rồi khi nàng chuyển sang kế mưa dầm thấm lâu bằng những bộ lễ phục, tình hình trở nên khả quan trông thấy. Mai Lang dần trở nên dịu dàng hơn, dù chàng vẫn đều đặn đáp lễ bằng mai cho nàng nhưng đã chịu kèm theo những món quà nhỏ.
Đào Hoa không tiếc thời gian và công sức với chàng đâu, nàng sẵn sàng may lễ phục cho chàng thêm trăm năm ngàn năm nữa. Chỉ cần chinh phục được chàng thì nàng không tiếc gì cả, đối với nàng, việc ấy cũng giống như việc dệt lụa hay thêu thùa vậy, chỉ cần kiên trì cần mẫn thì rồi sẽ thành công.
Thế nhưng, thành công chưa đến thì nàng đã nghe phong thanh rằng chàng có người khác bên ngoài. Họ đồn rằng chàng yêu con bé tiểu đồng nào đấy, tình tứ với nó khắp nơi, đến nỗi bị bọn người Văn Phủ đem ra giễu cợt, viết truyện đàm tiếu. Đào Hoa ban đầu chỉ cười nhạt bỏ ngoài tai. Nàng không chú ý đến tin đồn nhảm nhí ấy nữa.
Tình tứ ư? Chàng ư? Một tảng đá vô cảm như chàng mà cũng có thể bị gán với hai từ "tình tứ"? Đã vậy còn là tình tứ với một tiểu đồng? Thoáng nghe đã thấy hoang đường rồi.
Tin đồn ngày một lan rộng, không những bên ngoài truyền tai nhau đồn đãi mà nội bộ Khau Pạ cũng bán tín bán nghi. Nàng sắc sảo quan sát các phó tướng của chàng, từ Nhuận đến Sử Quân rồi những người khác. Lạ lùng thay họ không hề bất ngờ hay tức giận, ngược lại còn tủm tỉm nhìn nhau, trao đổi một ánh nhìn rất sâu kín. Đào Hoa khó hiểu nhưng vẫn để những ngờ vực ấy trong lòng, cho đến khi nghe thấy mấy lời của Thủy Tiên.
Chúng như giọt nước tràn ly, khiến nàng quyết định gửi một lá thư cho các vị Hoa Tiên để hỏi rõ.
Khi nhận được hồi âm của các vị Hoa Tiên, nàng đã bàng hoàng suy sụp một trận. Cảm giác đó tựa như cái cảm giác mà, lũ tằm nàng chăm bẵm suốt một năm trời, chỉ còn một ngày nữa thôi là thu hoạch được, tự dưng lăn đùng ra chết vậy. Bao nhiêu công sức nàng bỏ ra trong suốt gần bốn trăm năm thoắt chốc đổ sông đổ biển. Mai Lang Vương, chàng cuối cùng cũng biết rung động, cũng biết đến tình yêu, thế nhưng lại không phải yêu nàng.
Đào Hoa vừa cảm thấy hụt hẫng, vừa cảm thấy mất niềm tin mà cũng vừa cảm thấy giận dữ. Các vị Hoa Tiên còn nói với nàng rằng con bé đó đã sống bên chàng hơn ba năm rồi. Mai Lang Vương sắp xếp một khu riêng cho nó, hơn nữa còn mở lối thông từ nhà nó sang nhà chàng. Mai Lang Vương nuôi dạy con nhóc từ hồi nó mười ba đến khi nó mười bảy, mang nó theo khắp nơi. Chàng còn phá lệ giữ nó trong nhà và không để nó động tay vào việc gì ngoài trừ việc hầu hạ chăm sóc chàng. Dẫu vậy, chỉ cần nó mệt hay nhõng nhẽo bảo không làm thì chàng sẵn sàng làm thay nó ngay.
Mai Lang xem nhóc đó như báu vật vậy, giữ nó kĩ hơn cả giữ trứng. Chàng nâng niu và luôn kề cận bên nó không rời, yêu thương nó vô vàn. Chàng đã vì nó mà phá vỡ hết những quy tắc của mình.
Đào Hoa bắt đầu hoài nghi. Liệu, Mai Lang Vương mà các vị Hoa Tiên miêu tả trong thư kia có phải là Mai Lang Vương mà nàng biết nữa không?
Và rồi, nàng quyết định đến Mai Viện một chuyến để mục sở thị.
Lần đầu hội ngộ sau bao nhiêu năm xa cách, nàng nhận ra rằng chàng dịu dàng hơn xưa hẳn. Nếu là ngày xưa, khi trông thấy nàng, chàng sẽ liếc mắt một cái rồi đưa mắt đi ngay, tiếp tục tập trung vào công việc đang làm hoặc suy tư đang nghĩ. Ấy thế mà, hôm đó chàng lại dừng mắt ở nàng khá lâu, lại tiến đến gần nàng và thốt lên tên nàng. Trông chàng khi ấy thật nhu hòa, dường như vẻ lạnh nhạt thường trực đã bị mặt trời đốt cháy, khiến bao nhiêu chồi non ẩn sâu bên trong chàng lộ ra, nở rộ rực rỡ.
Tuy vậy, Đào Hoa chỉ chú ý đến chàng một phần thôi, người mà nàng muốn nhìn thấy nhất chính là con bé tiểu đồng mà mọi người đang nhắc đến. Con bé ấy ngồi trên giường tre của chàng, nó và chàng ngồi sát bên nhau, không có khoảng cách. Vậy là những gì mọi người đồn đãi đều đúng hết ư? Vậy là nó đã chiếm được trái tim chàng ư? Đào Hoa trầm lặng nhìn nó, con nhóc khá đẹp đấy, nhưng cũng chỉ tầm tầm với mấy tiên nữ thường lảng vảng quanh chàng thôi. So với nàng, nó như cỏ dại vậy, Đào Hoa không buồn đánh giá nhan sắc.
Trong bữa tiệc, nàng kĩ lưỡng quan sát chàng và nó. Vừa ngồi vào bàn là chàng đã ngay lập tức dành chỗ cho nó ngay, như thể sợ rằng nó sẽ không ngồi bên chàng vậy. Nếu hôm đó các vị Hoa Tiên không giữ nó lại thì nàng còn khuya mới ngồi được vào vị trí ấy. Đào Hoa cay đắng cười, mà cho dù có được ngồi cạnh chàng thì sao? Mắt chàng chỉ đặt vào nó thôi.
Đến khi nàng gắp thức ăn cho chàng, nàng mới cảm thấy tâm trạng khởi sắc hơn một chút. Lần đầu tiên, chàng không từ chối thức ăn nàng gắp mà lại im lặng dùng. Đã vậy chàng còn gắp thức ăn cho nàng nữa. Đào Hoa bỡ ngỡ, chàng quả thật đã thay đổi rồi.
Lúc bữa tiệc kết thúc, ngay khi con bé vừa làm xong việc là tiểu đồng của chàng lập tức chạy đến và vời nó đi. Đào Hoa sắc sảo lóe mắt, khớp thật đấy! Khớp tựa như được canh chừng một cách sát sao vậy. Nàng lướt mắt ra cổng tròn rồi lại lẳng lặng rũ mắt xuống, phải chăng chàng vẫn còn ở đó? Đứng đó đợi nó à? Mới xa nó có một chút mà đã bứt rứt thế rồi ư?
Cuộc trò chuyện sau đó giữa nàng với các vị Hoa Tiên không nằm ngoài suy đoán của nàng. Đối với các vị Hoa Tiên thì chàng có bao nhiêu thê thiếp mà chẳng được? Chỉ cần chàng hài lòng là được. Các vị ấy xem chàng là nhất, cho nên chỉ cần chàng thích thì họ sẽ cưới về cho chàng ngay. Họ sẽ không bao giờ vì nàng hay vì bất kì ai mà chùn tay.
Đào Hoa thật ra cũng không thấy ngại việc chàng có thiếp. Với nàng thì chàng có lấy bao nhiêu thiếp cũng chẳng sao. Thiếp thì cũng chỉ như con hầu thôi, có một con hầu hay thêm vài con hầu thì cũng vậy, chỉ có vợ mới có quyền hành, chỉ vợ mới có thể đồng hành cùng chàng mãi mãi. Vả lại, có thiếp thì càng tốt, nàng lại có thêm người hầu kẻ hạ. Nàng sẽ cho con bé đó hiểu rõ sự cách biệt giữa vợ và thiếp là thế nào. Nó có được tình yêu của chàng ư? Vô nghĩa. Người được buộc chặt với chàng là nàng.
Chàng bảo nàng bướng bỉnh? Đúng vậy, nàng chính là bướng bỉnh đấy. Cả đời này chàng cũng đừng mong thoát khỏi nàng. Nàng sẽ bám chặt lấy chàng, sẽ hành hạ chàng và nó. Nàng sẽ cho chàng cảm nhận được nỗi đau khổ vì dám xem nhẹ sự cố gắng của nàng.
Đào Hoa chậm bước tiến vào nhà.
Chàng càng yêu thương nó thì nàng sẽ càng giày xéo nó.
Danh sách chương