- o-
Theo ước tính của Mai Lang Vương, chàng sẽ mất khoảng một canh giờ để giải quyết những việc còn lại, thế nhưng, những vị tiên chủ của các tiểu đồng mất tích vì muốn cảm ơn chàng nên đã đến trụ sở quản lí. Mai Lang Vương phải dành thời gian tiếp chuyện cùng họ, thế là, đến tờ mờ sáng chàng mới xử lí xong mọi việc.
Sao ngồi trên tràng kỷ trong phòng nghỉ riêng của các quan, đung đưa chân. Những tiểu đồng phục vụ trong trụ sở quản lí chuẩn bị trà và đồ ngọt cho cô bé ăn lót dạ.
- Mai Lang Vương, đa tạ ngài, nếu không có ngài ta chẳng biết làm sao nữa…
- Mai Lang Vương, ngài ngụ trên núi Sam ư? Liệu hôm nào… Ta có thể đến chỗ ngài được không? Bên kia, vọng qua giọng nói dịu êm của các vị nữ thần. Sao biết, rất nhiều nữ thần đang vây quanh Mai Lang Vương bên ấy, bọn họ đã nói chuyện rất lâu rồi.
Những người đó nói rất nhiều lời với chàng nhưng Sao chỉ nghe được vài tiếng đáp ngắn gọn từ Mai Lang Vương. Cô bé nghĩ, chàng là người kiệm lời.
Mắt đột nhiên cay cay, Sao dụi mắt. Hôm nay cô bé không được ngủ. Mà, Sao cũng chẳng muốn ngủ. Cô bé phải tỉnh táo, phải đợi chàng trai ấy trở về…
Trong lúc Sao cố ăn hết một chiếc bánh phục linh thì phía sau phát ra tiếng lộp cộp. Sao quay lại, một ít vụn bánh vương trên môi.
- Sao. - Mai Lang Vương ngạc nhiên nhìn cô bé.
Sự xuất hiện của chàng khiến động tác nhai bánh của cô bé dần chậm lại.
Mai Lang Vương tiến đến bên tràng kỷ, trên bàn bánh trái ngổn ngang. Một chén trà uống dở đã nguội nằm im lìm, Sao dường như không thích trà, có lẽ vì nó quá đắng.
Chàng lau vụn bánh trên mặt cô bé đi.
Sao thoáng rụt lại khi tay chàng đến gần, nhưng sau cùng, lại chấp nhận…
Mai Lang Vương phì cười.
Mặc dù ban đầu chàng thấy thật khó khăn, nhưng giờ… Có lẽ cũng dần hình dung được con đường phía trước của mình rồi.
Từ nay về sau, chàng sẽ chăm sóc cho Sao.
- Về thôi. - Chàng nói.
- Dạ. - Sao đứng dậy, phủi hết vụn bánh rơi trên áo rồi bước đi.
Mai Lang Vương chú ý bộ dạng của Sao, áo dài của cô bé đã bị rách khá nhiều và chân thì trầy xước. Lúc chạy xuống núi, Sao không mang guốc, thế nên chân cô bé đã bị mặt đất và cỏ cây làm bị thương.
- Người đâu. - Chàng hướng vào bên trong, gọi.
- Vâng. - Một tiểu đồng cung kính bước ra, cúi người.
- Em chuẩn bị cho ta một tấm khăn lớn và một đôi guốc mộc nhé. - Chàng vừa nói vừa nhìn Sao - Cỡ cô bé này ấy.
- Vâng. - Tiểu đồng kia đáp rồi lui đi, thoáng sau đã trở lại cùng với những gì chàng yêu cầu.
Mai Lang Vương choàng khăn qua người Sao rồi đặt đôi guốc mộc nhỏ xinh xuống đất, ân cần nói - Mang vào đi.
Sao ngập ngừng, cô bé nhìn đôi guốc, cảm thấy nó xa lạ quá. Ở thôn quê, cô bé đã quen đi dép cao su hoặc đi chân đất. Sao chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ phải mang những mảnh gỗ kì dị này. Đó cũng là lí do khiến lúc chạy xuống núi, cô bé không thèm mang đôi guốc mà Ưu Liên để sẵn dưới giường. Cô bé vẫn quen đi chân đất hơn.
- Sao vậy? - Thấy Sao do dự, chàng liền hỏi.
- … Dạ - Sao không biết nói thế nào, chỉ đành xỏ guốc theo ý chàng.
Mai Lang Vương nắm tay Sao, cô bé đi bên cạnh chàng mà vẻ mặt cứ tỏ ra không thoải mái. Thần Mai ngạc nhiên, quan sát Sao nhiều hơn, chàng thấy rằng, Sao như đang có thành kiến với đôi guốc dưới chân vậy.
- Ra là không quen mang guốc - Chàng vỡ lẽ - Nhưng rồi cô bé sẽ phải tập quen thôi. - Suy nghĩ đó nảy lên, khiến chàng quyết định im lặng và đợi chờ Sao thích nghi.
Hai người đi ra thị trấn, nơi này vẫn tấp nập như vậy. Hai bên đường hàng quán la liệt, nào là đồ ăn, đồ chơi, rồi đến cả những trò vui.
Sao không quan tâm đến âm nhạc hay trò xiếc. Cô bé lại đặc biệt chú ý đến những hàng bán đồ ngọt và đồ chơi. Đôi mắt to tròn háo hức dõi theo chúng.
Mai Lang Vương có cảm giác rất lạ.
Đây là lần đầu tiên chàng cùng ai đó thăm thú phố phường.
Tuổi thơ của chàng là những tháng ngày học tập miệt mài, đến khi trưởng thành, chàng chỉ biết làm việc, chưa bao giờ cùng ai đó tận hưởng cảm giác thư giãn này.
Với chàng, điều đó cũng không phải bất hạnh. Chàng thích cuộc sống của mình, môi trường của mình. Sự xuất hiện của Sao chẳng qua như một luồng gió mới thổi vào cuộc sống thanh tĩnh đó, khiến nơi vốn dĩ luôn yên bình ấy trở nên lộng gió hơn.
Mai Lang Vương dừng lại bên một sạp bánh nướng. Cô chủ nhìn chàng và Sao, niềm nở - Quý khách mua gì đây?
Chàng quay sang Sao, nhẹ nhàng nói - Em muốn ăn gì?
Sao quan sát vỉ nướng lớn đặt trên lò than, trên đó có bánh khoai mì nướng, chuối nếp nướng và cả chuối nướng, khoai lang nướng nữa. Đôi mắt to tròn sáng lóe, Sao hớn hở đáp - Muốn ăn hết ạ!
- Có ăn nổi không? - Mai Lang Vương bật cười.
- Có! Bụng em rất to! Có thể ăn hết luôn! - Sao vỗ bụng như để chứng minh cho chàng thấy sức ăn phi thường của mình.
- Được, vậy bán cho ta mỗi thứ một ít. - Chàng nhìn cô chủ.
Cô chủ sạp hàng dường như thú vị với cuộc đối đáp giữa hai người. Cô ấy vừa chuẩn bị món ăn vừa cười cười, sau cùng còn tặng thêm cho Sao một miếng khoai nướng.
Đoạn đường đến Mai Viện vẫn còn tương đối xa. Mai Lang Vương dắt tay Sao đi, chỉ cần cô bé tỏ vẻ thích thú món gì, chàng liền dừng lại mua món đó. Cho đến khi họ tới chân núi, trên tay Sao đã ôm lỉnh kỉnh đồ, nào là tò he, nào là chong chóng, các loại bánh ngọt.
- Giờ thì về thôi. - Mai Lang Vương bế Sao lên, nhảy thoăn thoắt qua những triền đá mà lên núi.
Cô bé hơi bất ngờ, vội vàng ôm những món đồ mình yêu thích thật chặt. Mai Lang Vương buồn cười về điều này. Sao… Đúng là một đứa trẻ.
Em ấy vẫn còn rất nhỏ bé…
Theo ước tính của Mai Lang Vương, chàng sẽ mất khoảng một canh giờ để giải quyết những việc còn lại, thế nhưng, những vị tiên chủ của các tiểu đồng mất tích vì muốn cảm ơn chàng nên đã đến trụ sở quản lí. Mai Lang Vương phải dành thời gian tiếp chuyện cùng họ, thế là, đến tờ mờ sáng chàng mới xử lí xong mọi việc.
Sao ngồi trên tràng kỷ trong phòng nghỉ riêng của các quan, đung đưa chân. Những tiểu đồng phục vụ trong trụ sở quản lí chuẩn bị trà và đồ ngọt cho cô bé ăn lót dạ.
- Mai Lang Vương, đa tạ ngài, nếu không có ngài ta chẳng biết làm sao nữa…
- Mai Lang Vương, ngài ngụ trên núi Sam ư? Liệu hôm nào… Ta có thể đến chỗ ngài được không? Bên kia, vọng qua giọng nói dịu êm của các vị nữ thần. Sao biết, rất nhiều nữ thần đang vây quanh Mai Lang Vương bên ấy, bọn họ đã nói chuyện rất lâu rồi.
Những người đó nói rất nhiều lời với chàng nhưng Sao chỉ nghe được vài tiếng đáp ngắn gọn từ Mai Lang Vương. Cô bé nghĩ, chàng là người kiệm lời.
Mắt đột nhiên cay cay, Sao dụi mắt. Hôm nay cô bé không được ngủ. Mà, Sao cũng chẳng muốn ngủ. Cô bé phải tỉnh táo, phải đợi chàng trai ấy trở về…
Trong lúc Sao cố ăn hết một chiếc bánh phục linh thì phía sau phát ra tiếng lộp cộp. Sao quay lại, một ít vụn bánh vương trên môi.
- Sao. - Mai Lang Vương ngạc nhiên nhìn cô bé.
Sự xuất hiện của chàng khiến động tác nhai bánh của cô bé dần chậm lại.
Mai Lang Vương tiến đến bên tràng kỷ, trên bàn bánh trái ngổn ngang. Một chén trà uống dở đã nguội nằm im lìm, Sao dường như không thích trà, có lẽ vì nó quá đắng.
Chàng lau vụn bánh trên mặt cô bé đi.
Sao thoáng rụt lại khi tay chàng đến gần, nhưng sau cùng, lại chấp nhận…
Mai Lang Vương phì cười.
Mặc dù ban đầu chàng thấy thật khó khăn, nhưng giờ… Có lẽ cũng dần hình dung được con đường phía trước của mình rồi.
Từ nay về sau, chàng sẽ chăm sóc cho Sao.
- Về thôi. - Chàng nói.
- Dạ. - Sao đứng dậy, phủi hết vụn bánh rơi trên áo rồi bước đi.
Mai Lang Vương chú ý bộ dạng của Sao, áo dài của cô bé đã bị rách khá nhiều và chân thì trầy xước. Lúc chạy xuống núi, Sao không mang guốc, thế nên chân cô bé đã bị mặt đất và cỏ cây làm bị thương.
- Người đâu. - Chàng hướng vào bên trong, gọi.
- Vâng. - Một tiểu đồng cung kính bước ra, cúi người.
- Em chuẩn bị cho ta một tấm khăn lớn và một đôi guốc mộc nhé. - Chàng vừa nói vừa nhìn Sao - Cỡ cô bé này ấy.
- Vâng. - Tiểu đồng kia đáp rồi lui đi, thoáng sau đã trở lại cùng với những gì chàng yêu cầu.
Mai Lang Vương choàng khăn qua người Sao rồi đặt đôi guốc mộc nhỏ xinh xuống đất, ân cần nói - Mang vào đi.
Sao ngập ngừng, cô bé nhìn đôi guốc, cảm thấy nó xa lạ quá. Ở thôn quê, cô bé đã quen đi dép cao su hoặc đi chân đất. Sao chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ phải mang những mảnh gỗ kì dị này. Đó cũng là lí do khiến lúc chạy xuống núi, cô bé không thèm mang đôi guốc mà Ưu Liên để sẵn dưới giường. Cô bé vẫn quen đi chân đất hơn.
- Sao vậy? - Thấy Sao do dự, chàng liền hỏi.
- … Dạ - Sao không biết nói thế nào, chỉ đành xỏ guốc theo ý chàng.
Mai Lang Vương nắm tay Sao, cô bé đi bên cạnh chàng mà vẻ mặt cứ tỏ ra không thoải mái. Thần Mai ngạc nhiên, quan sát Sao nhiều hơn, chàng thấy rằng, Sao như đang có thành kiến với đôi guốc dưới chân vậy.
- Ra là không quen mang guốc - Chàng vỡ lẽ - Nhưng rồi cô bé sẽ phải tập quen thôi. - Suy nghĩ đó nảy lên, khiến chàng quyết định im lặng và đợi chờ Sao thích nghi.
Hai người đi ra thị trấn, nơi này vẫn tấp nập như vậy. Hai bên đường hàng quán la liệt, nào là đồ ăn, đồ chơi, rồi đến cả những trò vui.
Sao không quan tâm đến âm nhạc hay trò xiếc. Cô bé lại đặc biệt chú ý đến những hàng bán đồ ngọt và đồ chơi. Đôi mắt to tròn háo hức dõi theo chúng.
Mai Lang Vương có cảm giác rất lạ.
Đây là lần đầu tiên chàng cùng ai đó thăm thú phố phường.
Tuổi thơ của chàng là những tháng ngày học tập miệt mài, đến khi trưởng thành, chàng chỉ biết làm việc, chưa bao giờ cùng ai đó tận hưởng cảm giác thư giãn này.
Với chàng, điều đó cũng không phải bất hạnh. Chàng thích cuộc sống của mình, môi trường của mình. Sự xuất hiện của Sao chẳng qua như một luồng gió mới thổi vào cuộc sống thanh tĩnh đó, khiến nơi vốn dĩ luôn yên bình ấy trở nên lộng gió hơn.
Mai Lang Vương dừng lại bên một sạp bánh nướng. Cô chủ nhìn chàng và Sao, niềm nở - Quý khách mua gì đây?
Chàng quay sang Sao, nhẹ nhàng nói - Em muốn ăn gì?
Sao quan sát vỉ nướng lớn đặt trên lò than, trên đó có bánh khoai mì nướng, chuối nếp nướng và cả chuối nướng, khoai lang nướng nữa. Đôi mắt to tròn sáng lóe, Sao hớn hở đáp - Muốn ăn hết ạ!
- Có ăn nổi không? - Mai Lang Vương bật cười.
- Có! Bụng em rất to! Có thể ăn hết luôn! - Sao vỗ bụng như để chứng minh cho chàng thấy sức ăn phi thường của mình.
- Được, vậy bán cho ta mỗi thứ một ít. - Chàng nhìn cô chủ.
Cô chủ sạp hàng dường như thú vị với cuộc đối đáp giữa hai người. Cô ấy vừa chuẩn bị món ăn vừa cười cười, sau cùng còn tặng thêm cho Sao một miếng khoai nướng.
Đoạn đường đến Mai Viện vẫn còn tương đối xa. Mai Lang Vương dắt tay Sao đi, chỉ cần cô bé tỏ vẻ thích thú món gì, chàng liền dừng lại mua món đó. Cho đến khi họ tới chân núi, trên tay Sao đã ôm lỉnh kỉnh đồ, nào là tò he, nào là chong chóng, các loại bánh ngọt.
- Giờ thì về thôi. - Mai Lang Vương bế Sao lên, nhảy thoăn thoắt qua những triền đá mà lên núi.
Cô bé hơi bất ngờ, vội vàng ôm những món đồ mình yêu thích thật chặt. Mai Lang Vương buồn cười về điều này. Sao… Đúng là một đứa trẻ.
Em ấy vẫn còn rất nhỏ bé…
Danh sách chương