Khi Sao và thần sông về đến khu của ngài thì cũng là lúc Thủy Cơ rời khỏi phủ. Sao nhìn theo bóng áo giao lĩnh lướt thướt trước gió chiều, ánh mắt si tình lúc nãy lại hiện về, em thoáng ngây ra, Sao dường như đã cảm nhận được một điều gì đó từ ánh mắt ấy của Thủy Cơ.
Đó là một điều rất mới mẻ. Điều mà em chưa từng được biết…
- Ban nãy Thủy Cơ đã nhìn Vĩnh Nghiêm rất lạ đúng không? - Thần sông cất tiếng.
Sao quay phắt sang ngài, mặt hiện lên chữ không ngờ to tướng. Thần sông nheo mắt cười, mở quạt ra đung đưa - Ta cũng đã nhìn thấy ánh mắt của em ấy.
- Thì ra là thế… - Sao hiểu chuyện, cúi xuống nhìn lớp gạch Bát Tràng cam đỏ dưới sân - Ánh mắt ấy… Biểu hiện cho điều gì vậy ạ? - Sao đắn đo hỏi.
Thần sông xếp quạt, đáp nhẹ nhàng - Tình yêu.
- Tình yêu ư? - Sao mơ hồ lặp lại, ánh mắt ấy biểu hiện cho tình yêu? Tình yêu là gì? Có giống với cảm xúc mà em dành cho mọi người không? Sao đưa tay lên, khẽ che đi mi mắt trái. Không… Em yêu quý mọi người rất nhiều nhưng chưa từng nhìn ai với ánh mắt như vậy.
Thế thì… Tình yêu mà chị Thủy Cơ dành cho anh Vĩnh Nghiêm là gì???
Sao cảm thấy đó là một vấn đề rắc rối, vì vậy em quyết định xếp lại, không tìm hiểu nữa.
Khi vào nhà, thần sông để Sao được tham quan tự do còn bản thân thì đi đến bên vườn tưới cây. Sao cũng không biết đi đâu, em không có thói quen đi quanh quẩn trong nhà người khác.
Sao chạy đến chỗ thần sông, ngài thong thả rưới nước từ gáo lên những cây cảnh trong vườn, khi ngài làm việc này, đôi mày u ám mới hiếm hoi dãn ra, trông ngài bớt ưu tư đi một chút.
Tưới xong mấy cây kiểng thì ngài đột nhiên mang gáo nước đến góc nhỏ trong vườn. Sao đi theo ngài, em chợt nhận ra, đó là chỗ mà ban sáng em thấy ngài đứng.
Lúc đó ngài đã đứng ở vị trí này rất lâu.
Khi hai người đến gần, Sao mới thấy được bụi hoa mười giờ đang khép nụ say ngủ dưới góc vườn ấy. Nó nằm im lìm, chỉm lỉm trong góc khuất của khu vườn hoa lệ, so với những cây kiểng đẹp đẽ, quý giá được trồng trong chậu, đặt trên bệ kia thì thật như trời và vực.
Tuy vậy, thần sông có vẻ rất nâng niu chúng. Ngài ngồi xuống, cẩn thận dùng tay vẩy nước lên đám lá xanh rì và những bông hoa đang mơ màng, tựa như rằng ngài sợ chúng sẽ vỡ.
Sao thừ người nhìn ngài chăm chăm.
Đám hoa mười giờ này dường như có một ý nghĩa nào đó rất đặc biệt với ngài.
- Là do phu nhân của ta trồng đấy. - Thần sông đột nhiên nói.
Sao nghe đến đây, tự dưng chẳng muốn nói điều gì nữa, em im lặng nghe ngài tâm tình.
- Khi nàng còn sống, ta chưa từng thích đám mười giờ này của nàng. Ta yêu quý cây kiểng của mình, vì thế luôn dành thời gian cho chúng. Phu nhân thấy ta yêu thích việc chăm bẵm cây cảnh như vậy, nàng cũng muốn trồng thứ gì đó để khiến ta vui. Thế nhưng ta chưa từng khen đám hoa mười giờ này của nàng. Đôi lúc ta còn chê chúng tầm thường nữa.
Thần sông chạm tay vào một đóa hoa đã khép, giọng xúc động đau đớn - Giờ thì ta có muốn nói gì với nàng cũng không được nữa. Khi nàng không còn ở bên ta, đám hoa mười giờ này bỗng trở nên thật rực rỡ, thật quý báu. Giờ ta mới nhận ra vẻ đẹp của chúng nhưng chẳng thể khen cho nàng nghe nữa rồi, chỉ có thể nâng cánh hoa lên mà nuối tiếc.
- Đó là lí do ngài đứng ở đây đến chiều muộn ư? - Sao cụp mắt lại, hoa mười giờ chỉ nở vào lúc sáng mà thôi. Em nhớ rõ thời gian mà mình đến đây, lúc đó trời đã quá trưa, thần sông đội nắng đứng bên góc vườn nhìn đám mười giờ đã khép…
- … - Thần sông không đáp.
Dù ngài không thừa nhận nhưng Sao đã có câu trả lời.
Em quay đi, hướng về phía tàu đao cong cong, trên bầu trời cao rộng lúc này chiều tà đã nhuộm tím. Em đã từng trải qua cảm giác mất đi người mình yêu quý nhất, chỉ một lần thôi, cho đến mãi mãi về sau, cũng không thể quên lãng.
Khi đêm buông xuống, những kỉ niệm đẹp đẽ lại hiện diện, có những kỉ niệm tươi mới đến nỗi cứ ngỡ chỉ vừa diễn ra hôm qua. Sao mơ màng chạy theo hồi ức, chạy theo bóng dáng thân thương của Mực. Hai đứa rong ruổi trên đồng ruộng bao la, đôi mắt háo hức của chú chó nhỏ phản chiếu khuôn mặt vui cười của em.
Thế rồi, giật mình tỉnh dậy, Mực đã không còn nữa…
Ngày hôm qua cũng chẳng còn, chẳng còn gì hết, em cũng chẳng còn là Sao của ngày hôm qua.
Rồi thì… Dù muốn hay không, em cũng đã đi trên con đường khác. Mực và quá khứ dù day dứt dù yêu quý đến mấy, cũng chỉ đành xếp lại ngăn tủ mà thôi.
Em đã trải qua nỗi đau và tìm thấy ánh sáng hi vọng…
Sao nhìn sang thần sông, tay siết lại, nguyện cầu. Em ước mong ngài cũng sẽ thoát khỏi hố sâu kí ức.
- Con làm gì vậy? - Thần sông ngạc nhiên khi thấy hành động kì lạ của Sao.
- Dạ?! - Em đỏ mặt, xấu hổ lắp bắp - Không có gì đâu ạ…
Thần sông sững người suy nghĩ…
Chẳng biết ngài đã nghĩ gì mà đôi mắt buồn thương lặng lẽ nhắm lại, thay vào đó, nụ cười hiền hòa nở trên môi.
- Vào trong thôi, ta gọi người dọn bữa tối.
- Vâng! - Sao háo hức đáp, em sẽ ở lại cùng ngài đến khi bữa tối kết thúc.
…
Trong bữa ăn, thần sông và Sao còn nói thêm rất nhiều chuyện, cho đến khi dùng bữa xong, hai người vẫn rất hăng say. Sao nán lại nghe ngài kể thêm mấy cuộc phiêu lưu nữa, đến khi trời tối hẳn em mới nghĩ đến chuyện quay về.
Thần sông tiễn em ra đến cổng, hai người thong thả dạo bước giữa vườn cây.
- Thần sông, con có điều này rất tò mò.
- Chuyện gì?
Sao nhìn mặt trăng treo trên cao, nghĩ ngợi một chốc rồi mới mạnh dạn hỏi - Anh Vĩnh Nghiêm và Mai Lang là bạn thân ạ?
Sao đã luôn thắc mắc chuyện này, kì thực, cuộc gặp gỡ giữa em, Mai Lang và Vĩnh Nghiêm diễn ra quá chóng vánh. Em chỉ biết Vĩnh Nghiêm là em trai của thần sông còn mối quan hệ giữa chàng và Mai Lang thì không. Trông cách nói chuyện của họ rất thân thiết, kể cả những lời mà chị Thủy Cơ nói về Mai Lang cũng vậy, có vẻ như là… Mọi người biết nhau từ lâu lắm rồi.
- Con nghĩ như vậy à? - Thần sông gấp quạt lại, đặt hờ nan quạt đã khép lên môi, âm trầm hỏi.
- Vâng ạ. - Sao đáp không suy nghĩ - Trông cách họ nói chuyện với nhau, con chỉ có thể nghĩ đến mối quan hệ ấy.
- Ha ha. - Thần sông dừng bước, lúc bấy giờ hai người đã ra đến cổng rồi.
Sao thấy vậy, em cúi đầu cung kính chào ngài rồi lẳng lặng rời đi.
Khi Sao cất được vài bước chân, sau lưng em chợt vang lên giọng nói của thần sông. Lời nói của ngài âm vang trong không trung, nhuộm vào lòng Sao một mảng u tối.
Thần sông nói, với chất giọng rất trầm:
- Mai Thần là người đã cướp đi ba trăm năm thanh xuân của Vĩnh Nghiêm. Ngài ấy và nó từng là kẻ thù.
- o-
Trở về khu tây rồi, lời nói của thần sông vẫn còn vọng vang trong tâm trí Sao. Em khựng lại trước cửa tròn, nhìn vào khu nhà to lớn trước mắt. Ánh đèn dầu cam nhạt đang tỏa từ trong những gian nhà rường cổ kính. Ánh đèn sáng bừng, ấm áp, mời gọi bước chân lạc lõng lạnh lẽo của em.
Mai Lang và anh Vĩnh Nghiêm từng là kẻ thù.
Mai Lang cướp đi ba trăm năm tuổi xuân của anh Vĩnh Nghiêm.
Hình ảnh Vĩnh Nghiêm hiện về trong đầu Sao - Chàng thanh niên tuấn tú với nụ cười hào sảng phóng khoáng. Cuộc đối thoại giữa chàng ta và Mai Lang ở miếu nổi Phù Châu em vẫn còn nhớ rất rõ. Mai Lang rất quý anh Vĩnh Nghiêm, ánh mắt của ngài ấy, nụ cười của ngài ấy, sự quan tâm của ngài ấy… Tất cả đều là chân thật.
Thế thì… Làm sao họ có thể là kẻ thù được chứ?
Làm sao Mai Lang lại nỡ ra tay với anh Vĩnh Nghiêm?
Sao nặng nề buông tiếng thở.
Chẳng lẽ trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì đó ư?
Nghĩ đến đây, lòng em bỗng nhiên trở nên trĩu nặng. Sao nhắm tịt mắt, lắc mạnh đầu, em sẽ chờ thời cơ thích hợp để hỏi Mai Lang.
Đúng vậy, Sao hạ quyết tâm. Em sẽ nghe chính Mai Lang kể rõ, chỉ Mai Lang chứ không phải ai khác.
Nghĩ thế, Sao không còn do dự nữa mà tiến thẳng vào nhà. Bấy giờ, trên sập gỗ bên gian thứ hai của nhà chính, Mai Thần đang nằm nghiêng thư giãn. Chàng đã thay áo ngủ, trước mặt là chén trà nghi ngút khói, chàng chỉ vừa mới rót nó ra đây thôi.
- Mai Lang! - Sao chạy đến chỗ chàng.
- Về rồi à? - Mai Thần đưa mắt sang Sao, môi ẩn hiện ý cười. Trông chàng thật thư thái nhàn hạ, đôi mắt nâu không còn mệt mỏi áp lực như khi ở Mai Viện nữa, ngược lại chúng hơi mờ sương.
- Ngài ăn gì chưa? - Sao rối rít hỏi.
- Rồi. - Mai Lang Vương hớp một ngụm trà.
- Ngài đang đợi em ạ? - Em hỏi khi thấy chàng đang mặc áo ngủ, thông thường khi đã thay áo thì chàng sẽ không ra ngoài nữa.
- Ta cũng chưa muốn ngủ. - Chàng đáp, dù không trực tiếp trả lời vào câu hỏi của Sao nhưng ẩn ý cũng đã thể hiện rõ ràng. Sao thấy lòng mềm nhũn, em nhoẻn cười hạnh phúc với chàng. Mai Lang Vương trông nụ cười đó, đáy mắt rối bời.
- Em đi tắm đây! - Sao rời đi, tung tăng gõ guốc khắp nhà.
Mai Lang Vương ngồi thẳng dậy, tựa vào gối trái dựa để uống trà dễ hơn, tiếng guốc của Sao chàng đã nghe quen tai rồi.
Vì đã nghe quen như vậy nên khi không nghe thấy sẽ cảm thấy rất trống vắng.
Mai Lang Vương hướng mắt ra vườn, ánh trăng đang chiếu lên những chậu kiểng tao nhã ngoài kia. Khung cảnh xa lạ quá, chàng chợt nhớ vườn mai nhà mình da diết.
…
Tắm xong, Sao bắt đầu ôm gối tiến đến sập của chàng, nằm xuống. Mai Lang Vương thấy thế, chàng vội vàng can ngăn - Muốn ngủ thì vào phòng mà ngủ.
Sao vẫn đặt gối xuống và nằm im bên cạnh chàng, lưng em chạm vào người chàng. Sao nhắm mắt mơ màng, đáp lại một cách nũng nịu - Em ngủ chút thôi, dù gì ngài cũng còn ngồi đây uống trà đến khuya mà? Khi nào ngài muốn ngủ thì gọi em dậy.
Mai Lang Vương bất lực để yên.
Vì hiện tại hai người đang ở chỗ lạ nên chàng mới dễ tính với Sao thế này, nếu là ở Mai Viện thì chàng sẽ bắt em trở về phòng cho bằng được.
Mai Thần ra lệnh cho tiểu đồng đóng bớt mấy cánh cửa.
Sao luôn ngủ rất nhanh, hôm nay em cũng trải qua nhiều chuyện thế nên càng dễ ngủ hơn. Mai Lang Vương im lặng ngồi bên cạnh, dù cửa đã đóng kín cả và chàng chẳng còn có thể hóng gió hay thưởng cảnh nữa nhưng Mai Thần vẫn ngồi yên trên sập.
Chàng vừa thưởng trà vừa suy tư.
Chẳng biết nên ở lại đây bao lâu… Không hiểu sao, linh cảm bất an luôn đeo bám chàng.
Trong lúc Mai Thần chìm vào tư lự thì ngoài sân lại vang lên tiếng bước chân. Mai Lang Vương sực tỉnh, biết chắc người đến là ai nên chàng ngay lập tức cho tiểu đồng mở cửa. Vĩnh Nghiêm tiến vào sân nhà, khi thấy cửa nhà chính đã đóng mà ánh đèn vẫn còn sáng bừng, chàng ta liền gấp gáp tiến tới, định bụng sẽ đập cửa thật mạnh.
Nấm đấm của Vĩnh Nghiêm rơi vào không trung.
Ngay khi chàng ta gõ tay xuống, cánh cửa đã bật ra, thế là chẳng có tiếng động nào được tạo.
Vĩnh Nghiêm hơi sững người nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đối diện với chàng lúc này là một tiểu tiên đồng, khuôn mặt bụ bẫm tối sẫm vì đứng ngược sáng, chỉ có đôi mắt to tròn là hơi lóe lên.
Vĩnh Nghiêm lướt qua tiểu đồng nhìn vào trong, trên sập ở gian thứ hai, chàng thấy Mai Thần đang thong dong uống trà, đầu không thèm ngẩng lên, giống như không chú ý vậy.
- Mai… - Vĩnh Nghiêm định hét
Mai Lang Vương lập tức đưa tay lên môi, làm động tác "suỵt" với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tiểu đồng nép qua một bên để Vĩnh Nghiêm bước vào trong nhà. Khi đi đến sập gỗ, chàng mới nhận ra Sao đang say ngủ bên cạnh Mai Thần. Bấy giờ Vĩnh Nghiêm mới hiểu ý, cũng không lớn tiếng nữa, âm lượng giảm xuống mức trung bình - Ta đang xem mấy sổ sách này, chúng khó quá, ngươi giúp ta tí đi.
Mai Lang Vương cau mày hướng mắt lên, đôi mắt nâu phản chiếu khuôn mặt thản nhiên của Vĩnh Nghiêm. Vẻ mặt đó như đang thể hiện rằng, việc chàng phải giúp chàng ta hoàn thành công việc chính là một lẽ hiển nhiên vậy.
Mai Lang Vương rót chén trà khác, không quan tâm đến Vĩnh Nghiêm. Chàng ta thấy thế, ngồi phịch xuống sập, khiến Mai Lang Vương phải vội vàng đưa tay ra hiệu cho chàng ta nhẹ nhàng lại.
- Ngươi giúp ta. - Vĩnh Nghiêm hạ giọng.
- Giờ này khuya rồi. - Mai Lang Vương từ chối.
- Ngươi giúp ta. - Vĩnh Nghiêm tiếp tục nói.
Mai Lang Vương dừng lại, chén trà chạm vào môi mà nước trà không sao tràn vào miệng được. Chàng sau cùng chỉ đành nặng nề đặt chén trà xuống, bắn ánh mắt khó chịu về phía Vĩnh Nghiêm.
Khi thấy chàng trưng ra biểu cảm đó, Vĩnh Nghiêm biết là đề nghị của mình đã được xem xét. Chàng ta nhe răng cười, mày mắt tươi roi rói.
- Đợi ta thay áo. - Mai Lang Vương nói, chàng cẩn thận bước xuống sập, bế Sao lên. Em say ngủ hồn nhiên, hoàn toàn không chút cựa quậy trong vòng tay chàng. Mai Thần bế Sao vào phòng, đặt em lên giường và đắp chăn cẩn thận.
- Gì vậy? Có cần chăm chút thế không? Nuôi vợ từ thuở bé à? - Vĩnh Nghiêm thấy Mai Lang Vương chu đáo tỉ mỉ như thế, lòng đột nhiên buồn cười, chàng bỉu môi trêu ghẹo.
Mai Lang Vương trở về phòng riêng thay áo, khi ra khỏi phòng của Sao chàng mới khẽ cất tiếng, nhắc nhở - Không biết gì thì đừng nói linh tinh.
Vĩnh Nghiêm cũng không đối đáp lại chàng, chàng ta đã đạt được mục đích nên rất vui vẻ tựa vào vách phòng đợi chờ. Mai Thần thay áo xong, bước ra, Vĩnh Nghiêm liền thân thiết khoác vai chàng.
- Đi thôi đi thôi! Đêm nay có người làm việc cùng rồi.
Mai Lang Vương đẩy tay Vĩnh Nghiêm ra khỏi vai một cách lạnh nhạt, buồn bực - Ta chỉ hướng dẫn thôi, công việc của ngươi thì ngươi tự làm.
- Ầy… Đừng khó khăn như vậy mà… - Vĩnh Nghiêm vẫn cười xán lạn, vỗ lên vai chàng - Giúp đỡ ta chút đi chứ.
Mai Lang Vương không nói gì thêm nữa, nhắm mắt hừ mũi.
Vĩnh Nghiêm đưa chàng về khu của mình, hai người nhanh chóng rời đi, tranh thủ lúc trời vẫn còn chưa khuya hẳn.
Đó là một điều rất mới mẻ. Điều mà em chưa từng được biết…
- Ban nãy Thủy Cơ đã nhìn Vĩnh Nghiêm rất lạ đúng không? - Thần sông cất tiếng.
Sao quay phắt sang ngài, mặt hiện lên chữ không ngờ to tướng. Thần sông nheo mắt cười, mở quạt ra đung đưa - Ta cũng đã nhìn thấy ánh mắt của em ấy.
- Thì ra là thế… - Sao hiểu chuyện, cúi xuống nhìn lớp gạch Bát Tràng cam đỏ dưới sân - Ánh mắt ấy… Biểu hiện cho điều gì vậy ạ? - Sao đắn đo hỏi.
Thần sông xếp quạt, đáp nhẹ nhàng - Tình yêu.
- Tình yêu ư? - Sao mơ hồ lặp lại, ánh mắt ấy biểu hiện cho tình yêu? Tình yêu là gì? Có giống với cảm xúc mà em dành cho mọi người không? Sao đưa tay lên, khẽ che đi mi mắt trái. Không… Em yêu quý mọi người rất nhiều nhưng chưa từng nhìn ai với ánh mắt như vậy.
Thế thì… Tình yêu mà chị Thủy Cơ dành cho anh Vĩnh Nghiêm là gì???
Sao cảm thấy đó là một vấn đề rắc rối, vì vậy em quyết định xếp lại, không tìm hiểu nữa.
Khi vào nhà, thần sông để Sao được tham quan tự do còn bản thân thì đi đến bên vườn tưới cây. Sao cũng không biết đi đâu, em không có thói quen đi quanh quẩn trong nhà người khác.
Sao chạy đến chỗ thần sông, ngài thong thả rưới nước từ gáo lên những cây cảnh trong vườn, khi ngài làm việc này, đôi mày u ám mới hiếm hoi dãn ra, trông ngài bớt ưu tư đi một chút.
Tưới xong mấy cây kiểng thì ngài đột nhiên mang gáo nước đến góc nhỏ trong vườn. Sao đi theo ngài, em chợt nhận ra, đó là chỗ mà ban sáng em thấy ngài đứng.
Lúc đó ngài đã đứng ở vị trí này rất lâu.
Khi hai người đến gần, Sao mới thấy được bụi hoa mười giờ đang khép nụ say ngủ dưới góc vườn ấy. Nó nằm im lìm, chỉm lỉm trong góc khuất của khu vườn hoa lệ, so với những cây kiểng đẹp đẽ, quý giá được trồng trong chậu, đặt trên bệ kia thì thật như trời và vực.
Tuy vậy, thần sông có vẻ rất nâng niu chúng. Ngài ngồi xuống, cẩn thận dùng tay vẩy nước lên đám lá xanh rì và những bông hoa đang mơ màng, tựa như rằng ngài sợ chúng sẽ vỡ.
Sao thừ người nhìn ngài chăm chăm.
Đám hoa mười giờ này dường như có một ý nghĩa nào đó rất đặc biệt với ngài.
- Là do phu nhân của ta trồng đấy. - Thần sông đột nhiên nói.
Sao nghe đến đây, tự dưng chẳng muốn nói điều gì nữa, em im lặng nghe ngài tâm tình.
- Khi nàng còn sống, ta chưa từng thích đám mười giờ này của nàng. Ta yêu quý cây kiểng của mình, vì thế luôn dành thời gian cho chúng. Phu nhân thấy ta yêu thích việc chăm bẵm cây cảnh như vậy, nàng cũng muốn trồng thứ gì đó để khiến ta vui. Thế nhưng ta chưa từng khen đám hoa mười giờ này của nàng. Đôi lúc ta còn chê chúng tầm thường nữa.
Thần sông chạm tay vào một đóa hoa đã khép, giọng xúc động đau đớn - Giờ thì ta có muốn nói gì với nàng cũng không được nữa. Khi nàng không còn ở bên ta, đám hoa mười giờ này bỗng trở nên thật rực rỡ, thật quý báu. Giờ ta mới nhận ra vẻ đẹp của chúng nhưng chẳng thể khen cho nàng nghe nữa rồi, chỉ có thể nâng cánh hoa lên mà nuối tiếc.
- Đó là lí do ngài đứng ở đây đến chiều muộn ư? - Sao cụp mắt lại, hoa mười giờ chỉ nở vào lúc sáng mà thôi. Em nhớ rõ thời gian mà mình đến đây, lúc đó trời đã quá trưa, thần sông đội nắng đứng bên góc vườn nhìn đám mười giờ đã khép…
- … - Thần sông không đáp.
Dù ngài không thừa nhận nhưng Sao đã có câu trả lời.
Em quay đi, hướng về phía tàu đao cong cong, trên bầu trời cao rộng lúc này chiều tà đã nhuộm tím. Em đã từng trải qua cảm giác mất đi người mình yêu quý nhất, chỉ một lần thôi, cho đến mãi mãi về sau, cũng không thể quên lãng.
Khi đêm buông xuống, những kỉ niệm đẹp đẽ lại hiện diện, có những kỉ niệm tươi mới đến nỗi cứ ngỡ chỉ vừa diễn ra hôm qua. Sao mơ màng chạy theo hồi ức, chạy theo bóng dáng thân thương của Mực. Hai đứa rong ruổi trên đồng ruộng bao la, đôi mắt háo hức của chú chó nhỏ phản chiếu khuôn mặt vui cười của em.
Thế rồi, giật mình tỉnh dậy, Mực đã không còn nữa…
Ngày hôm qua cũng chẳng còn, chẳng còn gì hết, em cũng chẳng còn là Sao của ngày hôm qua.
Rồi thì… Dù muốn hay không, em cũng đã đi trên con đường khác. Mực và quá khứ dù day dứt dù yêu quý đến mấy, cũng chỉ đành xếp lại ngăn tủ mà thôi.
Em đã trải qua nỗi đau và tìm thấy ánh sáng hi vọng…
Sao nhìn sang thần sông, tay siết lại, nguyện cầu. Em ước mong ngài cũng sẽ thoát khỏi hố sâu kí ức.
- Con làm gì vậy? - Thần sông ngạc nhiên khi thấy hành động kì lạ của Sao.
- Dạ?! - Em đỏ mặt, xấu hổ lắp bắp - Không có gì đâu ạ…
Thần sông sững người suy nghĩ…
Chẳng biết ngài đã nghĩ gì mà đôi mắt buồn thương lặng lẽ nhắm lại, thay vào đó, nụ cười hiền hòa nở trên môi.
- Vào trong thôi, ta gọi người dọn bữa tối.
- Vâng! - Sao háo hức đáp, em sẽ ở lại cùng ngài đến khi bữa tối kết thúc.
…
Trong bữa ăn, thần sông và Sao còn nói thêm rất nhiều chuyện, cho đến khi dùng bữa xong, hai người vẫn rất hăng say. Sao nán lại nghe ngài kể thêm mấy cuộc phiêu lưu nữa, đến khi trời tối hẳn em mới nghĩ đến chuyện quay về.
Thần sông tiễn em ra đến cổng, hai người thong thả dạo bước giữa vườn cây.
- Thần sông, con có điều này rất tò mò.
- Chuyện gì?
Sao nhìn mặt trăng treo trên cao, nghĩ ngợi một chốc rồi mới mạnh dạn hỏi - Anh Vĩnh Nghiêm và Mai Lang là bạn thân ạ?
Sao đã luôn thắc mắc chuyện này, kì thực, cuộc gặp gỡ giữa em, Mai Lang và Vĩnh Nghiêm diễn ra quá chóng vánh. Em chỉ biết Vĩnh Nghiêm là em trai của thần sông còn mối quan hệ giữa chàng và Mai Lang thì không. Trông cách nói chuyện của họ rất thân thiết, kể cả những lời mà chị Thủy Cơ nói về Mai Lang cũng vậy, có vẻ như là… Mọi người biết nhau từ lâu lắm rồi.
- Con nghĩ như vậy à? - Thần sông gấp quạt lại, đặt hờ nan quạt đã khép lên môi, âm trầm hỏi.
- Vâng ạ. - Sao đáp không suy nghĩ - Trông cách họ nói chuyện với nhau, con chỉ có thể nghĩ đến mối quan hệ ấy.
- Ha ha. - Thần sông dừng bước, lúc bấy giờ hai người đã ra đến cổng rồi.
Sao thấy vậy, em cúi đầu cung kính chào ngài rồi lẳng lặng rời đi.
Khi Sao cất được vài bước chân, sau lưng em chợt vang lên giọng nói của thần sông. Lời nói của ngài âm vang trong không trung, nhuộm vào lòng Sao một mảng u tối.
Thần sông nói, với chất giọng rất trầm:
- Mai Thần là người đã cướp đi ba trăm năm thanh xuân của Vĩnh Nghiêm. Ngài ấy và nó từng là kẻ thù.
- o-
Trở về khu tây rồi, lời nói của thần sông vẫn còn vọng vang trong tâm trí Sao. Em khựng lại trước cửa tròn, nhìn vào khu nhà to lớn trước mắt. Ánh đèn dầu cam nhạt đang tỏa từ trong những gian nhà rường cổ kính. Ánh đèn sáng bừng, ấm áp, mời gọi bước chân lạc lõng lạnh lẽo của em.
Mai Lang và anh Vĩnh Nghiêm từng là kẻ thù.
Mai Lang cướp đi ba trăm năm tuổi xuân của anh Vĩnh Nghiêm.
Hình ảnh Vĩnh Nghiêm hiện về trong đầu Sao - Chàng thanh niên tuấn tú với nụ cười hào sảng phóng khoáng. Cuộc đối thoại giữa chàng ta và Mai Lang ở miếu nổi Phù Châu em vẫn còn nhớ rất rõ. Mai Lang rất quý anh Vĩnh Nghiêm, ánh mắt của ngài ấy, nụ cười của ngài ấy, sự quan tâm của ngài ấy… Tất cả đều là chân thật.
Thế thì… Làm sao họ có thể là kẻ thù được chứ?
Làm sao Mai Lang lại nỡ ra tay với anh Vĩnh Nghiêm?
Sao nặng nề buông tiếng thở.
Chẳng lẽ trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì đó ư?
Nghĩ đến đây, lòng em bỗng nhiên trở nên trĩu nặng. Sao nhắm tịt mắt, lắc mạnh đầu, em sẽ chờ thời cơ thích hợp để hỏi Mai Lang.
Đúng vậy, Sao hạ quyết tâm. Em sẽ nghe chính Mai Lang kể rõ, chỉ Mai Lang chứ không phải ai khác.
Nghĩ thế, Sao không còn do dự nữa mà tiến thẳng vào nhà. Bấy giờ, trên sập gỗ bên gian thứ hai của nhà chính, Mai Thần đang nằm nghiêng thư giãn. Chàng đã thay áo ngủ, trước mặt là chén trà nghi ngút khói, chàng chỉ vừa mới rót nó ra đây thôi.
- Mai Lang! - Sao chạy đến chỗ chàng.
- Về rồi à? - Mai Thần đưa mắt sang Sao, môi ẩn hiện ý cười. Trông chàng thật thư thái nhàn hạ, đôi mắt nâu không còn mệt mỏi áp lực như khi ở Mai Viện nữa, ngược lại chúng hơi mờ sương.
- Ngài ăn gì chưa? - Sao rối rít hỏi.
- Rồi. - Mai Lang Vương hớp một ngụm trà.
- Ngài đang đợi em ạ? - Em hỏi khi thấy chàng đang mặc áo ngủ, thông thường khi đã thay áo thì chàng sẽ không ra ngoài nữa.
- Ta cũng chưa muốn ngủ. - Chàng đáp, dù không trực tiếp trả lời vào câu hỏi của Sao nhưng ẩn ý cũng đã thể hiện rõ ràng. Sao thấy lòng mềm nhũn, em nhoẻn cười hạnh phúc với chàng. Mai Lang Vương trông nụ cười đó, đáy mắt rối bời.
- Em đi tắm đây! - Sao rời đi, tung tăng gõ guốc khắp nhà.
Mai Lang Vương ngồi thẳng dậy, tựa vào gối trái dựa để uống trà dễ hơn, tiếng guốc của Sao chàng đã nghe quen tai rồi.
Vì đã nghe quen như vậy nên khi không nghe thấy sẽ cảm thấy rất trống vắng.
Mai Lang Vương hướng mắt ra vườn, ánh trăng đang chiếu lên những chậu kiểng tao nhã ngoài kia. Khung cảnh xa lạ quá, chàng chợt nhớ vườn mai nhà mình da diết.
…
Tắm xong, Sao bắt đầu ôm gối tiến đến sập của chàng, nằm xuống. Mai Lang Vương thấy thế, chàng vội vàng can ngăn - Muốn ngủ thì vào phòng mà ngủ.
Sao vẫn đặt gối xuống và nằm im bên cạnh chàng, lưng em chạm vào người chàng. Sao nhắm mắt mơ màng, đáp lại một cách nũng nịu - Em ngủ chút thôi, dù gì ngài cũng còn ngồi đây uống trà đến khuya mà? Khi nào ngài muốn ngủ thì gọi em dậy.
Mai Lang Vương bất lực để yên.
Vì hiện tại hai người đang ở chỗ lạ nên chàng mới dễ tính với Sao thế này, nếu là ở Mai Viện thì chàng sẽ bắt em trở về phòng cho bằng được.
Mai Thần ra lệnh cho tiểu đồng đóng bớt mấy cánh cửa.
Sao luôn ngủ rất nhanh, hôm nay em cũng trải qua nhiều chuyện thế nên càng dễ ngủ hơn. Mai Lang Vương im lặng ngồi bên cạnh, dù cửa đã đóng kín cả và chàng chẳng còn có thể hóng gió hay thưởng cảnh nữa nhưng Mai Thần vẫn ngồi yên trên sập.
Chàng vừa thưởng trà vừa suy tư.
Chẳng biết nên ở lại đây bao lâu… Không hiểu sao, linh cảm bất an luôn đeo bám chàng.
Trong lúc Mai Thần chìm vào tư lự thì ngoài sân lại vang lên tiếng bước chân. Mai Lang Vương sực tỉnh, biết chắc người đến là ai nên chàng ngay lập tức cho tiểu đồng mở cửa. Vĩnh Nghiêm tiến vào sân nhà, khi thấy cửa nhà chính đã đóng mà ánh đèn vẫn còn sáng bừng, chàng ta liền gấp gáp tiến tới, định bụng sẽ đập cửa thật mạnh.
Nấm đấm của Vĩnh Nghiêm rơi vào không trung.
Ngay khi chàng ta gõ tay xuống, cánh cửa đã bật ra, thế là chẳng có tiếng động nào được tạo.
Vĩnh Nghiêm hơi sững người nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đối diện với chàng lúc này là một tiểu tiên đồng, khuôn mặt bụ bẫm tối sẫm vì đứng ngược sáng, chỉ có đôi mắt to tròn là hơi lóe lên.
Vĩnh Nghiêm lướt qua tiểu đồng nhìn vào trong, trên sập ở gian thứ hai, chàng thấy Mai Thần đang thong dong uống trà, đầu không thèm ngẩng lên, giống như không chú ý vậy.
- Mai… - Vĩnh Nghiêm định hét
Mai Lang Vương lập tức đưa tay lên môi, làm động tác "suỵt" với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tiểu đồng nép qua một bên để Vĩnh Nghiêm bước vào trong nhà. Khi đi đến sập gỗ, chàng mới nhận ra Sao đang say ngủ bên cạnh Mai Thần. Bấy giờ Vĩnh Nghiêm mới hiểu ý, cũng không lớn tiếng nữa, âm lượng giảm xuống mức trung bình - Ta đang xem mấy sổ sách này, chúng khó quá, ngươi giúp ta tí đi.
Mai Lang Vương cau mày hướng mắt lên, đôi mắt nâu phản chiếu khuôn mặt thản nhiên của Vĩnh Nghiêm. Vẻ mặt đó như đang thể hiện rằng, việc chàng phải giúp chàng ta hoàn thành công việc chính là một lẽ hiển nhiên vậy.
Mai Lang Vương rót chén trà khác, không quan tâm đến Vĩnh Nghiêm. Chàng ta thấy thế, ngồi phịch xuống sập, khiến Mai Lang Vương phải vội vàng đưa tay ra hiệu cho chàng ta nhẹ nhàng lại.
- Ngươi giúp ta. - Vĩnh Nghiêm hạ giọng.
- Giờ này khuya rồi. - Mai Lang Vương từ chối.
- Ngươi giúp ta. - Vĩnh Nghiêm tiếp tục nói.
Mai Lang Vương dừng lại, chén trà chạm vào môi mà nước trà không sao tràn vào miệng được. Chàng sau cùng chỉ đành nặng nề đặt chén trà xuống, bắn ánh mắt khó chịu về phía Vĩnh Nghiêm.
Khi thấy chàng trưng ra biểu cảm đó, Vĩnh Nghiêm biết là đề nghị của mình đã được xem xét. Chàng ta nhe răng cười, mày mắt tươi roi rói.
- Đợi ta thay áo. - Mai Lang Vương nói, chàng cẩn thận bước xuống sập, bế Sao lên. Em say ngủ hồn nhiên, hoàn toàn không chút cựa quậy trong vòng tay chàng. Mai Thần bế Sao vào phòng, đặt em lên giường và đắp chăn cẩn thận.
- Gì vậy? Có cần chăm chút thế không? Nuôi vợ từ thuở bé à? - Vĩnh Nghiêm thấy Mai Lang Vương chu đáo tỉ mỉ như thế, lòng đột nhiên buồn cười, chàng bỉu môi trêu ghẹo.
Mai Lang Vương trở về phòng riêng thay áo, khi ra khỏi phòng của Sao chàng mới khẽ cất tiếng, nhắc nhở - Không biết gì thì đừng nói linh tinh.
Vĩnh Nghiêm cũng không đối đáp lại chàng, chàng ta đã đạt được mục đích nên rất vui vẻ tựa vào vách phòng đợi chờ. Mai Thần thay áo xong, bước ra, Vĩnh Nghiêm liền thân thiết khoác vai chàng.
- Đi thôi đi thôi! Đêm nay có người làm việc cùng rồi.
Mai Lang Vương đẩy tay Vĩnh Nghiêm ra khỏi vai một cách lạnh nhạt, buồn bực - Ta chỉ hướng dẫn thôi, công việc của ngươi thì ngươi tự làm.
- Ầy… Đừng khó khăn như vậy mà… - Vĩnh Nghiêm vẫn cười xán lạn, vỗ lên vai chàng - Giúp đỡ ta chút đi chứ.
Mai Lang Vương không nói gì thêm nữa, nhắm mắt hừ mũi.
Vĩnh Nghiêm đưa chàng về khu của mình, hai người nhanh chóng rời đi, tranh thủ lúc trời vẫn còn chưa khuya hẳn.
Danh sách chương