Đến cuối giờ ngọ Mai Lang Vương mới rời khỏi chỗ của Vĩnh Nghiêm mà quay về khu lưu trú. Chàng ở khu lưu trú thêm nửa canh giờ, sau đó lại lên đường đến trụ sở quan lí. Vĩnh Nghiêm không phải vất vả tới lui như chàng, hôm nay chàng ta được nghỉ, cứ thế ở yên trong khu của mình, thong dong ngắm hoa luyện kiếm, đã vậy còn có một bóng hồng kề cận chăm sóc, vô cùng an nhàn thư thả.
Khi trời trở chiều cũng là lúc Mai Lang Vương sắp về, Sao ngồi đợi chàng ở tràng kỷ ngoài nhà chính, em vừa ôm sách vừa đung đưa chân mà dõi mắt ra cổng tròn. Mỗi lần chàng trở về em đều chạy ùa ra đó đón chàng, Mai Lang rất vui khi nhìn thấy em, chàng thường dừng bước, chờ em chạy đến rồi nắm tay em dắt vào nhà.
Sao háo hức lật lật trang sách, hôm nay em và chàng cũng sẽ chào đón nhau như vậy.
Ngoài cổng vang lên tiếng lao xao, Sao ngẩng phắt đầu, hướng về phía đó. Em không tỏ vẻ mừng rỡ bởi vì thông qua tiếng bước chân, em có thể biết là Mai Lang vẫn chưa về. Chủ nhân của tiếng động ngoài cổng là người khác.
Một góc áo hồng rực lộ ra sau khung cửa, Sao chớp mắt, ngạc nhiên, mắt em khẽ dời lên, Thị Hoa liền xuất hiện.
Nàng ta cùng hai người hầu khác đang tiến vào khu lưu trú.
- Tiểu thư. - Thị Hoa nhanh chóng nhận ra em đang nhìn nàng, vì vậy nàng không dám dấn bước tới nữa, cung kính đứng ngoài cổng cúi chào em. Ngăn trở em và nàng lúc này là một khoảng sân rộng tầm mười mét.
- Chị Thị Hoa? - Sao vẫn ngồi trên ghế, khẽ đặt quyển sách lên bàn. Em rất ngạc nhiên, Sao không hiểu vì cớ gì Thị Hoa lại đến đây.
Thị Hoa đoán được suy nghĩ của em bằng cách nhìn biểu cảm trên khuôn mặt. Sao đúng là giống như Thủy Cơ nhận xét, buồn vui đều thể hiện rõ ràng. Nàng cười mỉm, hiền dịu giải thích - Em có chuẩn bị ít mứt, biết cô Sao thích ăn nên em bèn mang đến cho cô.
- Oa, mứt ạ? - Sao nghe đến đây, lòng lập tức reo lên hân hoan. Em vẫy tay, vui vẻ gọi nàng - Chị đừng cúi chào em như vậy, vào đây đi ạ!
Thị Hoa cười nhạt âm trầm, vậy là nàng đã thâu tóm được con bé ngốc nghếch, thật dễ dàng làm sao. Nàng bước vào gian chính, ngồi xuống tràng kỷ đối diện em, hai thị nữ đi theo nàng mang một tráp sứ đựng đầy mứt đặt lên bàn cùng với một ấm nước sâm. Tráp mứt mà nàng chuẩn bị gồm rất nhiều loại mứt khác nhau, trông màu sắc và nguyên liệu rất đẹp đẽ lạ mắt, Sao chưa từng thấy những loại mứt ấy bao giờ.
- Đây là mứt hoa bụp giấm, mứt sung, mứt khoai môn, mứt bí đao và mứt đu đủ.
Thị Hoa lần lượt lướt tay qua từng loại mứt một, giới thiệu với em. Sao bỡ ngỡ nhìn theo tay nàng, mứt bụp giấm màu đỏ rực, trông nó giống như là hoa của một loại cây nào đó. Còn sung, khoai môn, bí đao, đu đủ thì em đã biết, tuy nhiên chưa từng ăn mứt được chế biến từ những loại này. Hơn nữa… Sao cau mày, những loại mứt này chưa biết ngon dở thế nào nhưng đã khiến em chùn bước, em rất lười đi rửa tay, trong khi chúng thì lại là loại mứt ngào đường nhễ nhại.
- Trông lạ quá ạ. - Sao cười nói, dù em nghĩ rằng mình sẽ không ăn chúng vì ngại bẩn nhưng em thật sự cảm kích tấm lòng của Thị Hoa, em lễ phép cúi người nói với nàng - Cảm ơn chị đã mang đến cho em!
- Ôi, cô đừng nói thế mà. - Thị Hoa đón nhận cái cúi đầu của em như một lẽ đương nhiên, dẫu vậy lời nói của nàng lại rất kính cẩn. Nàng lấy chén trà, nâng ấm sâm bằng sứ mà mình mang đến lên rồi rót cho em một chén, giọng vẫn ngọt lịm như vậy, ân cần - Em còn chuẩn bị món này, là sâm rong biển nấu cùng với đường phèn đấy ạ, trời nóng dùng thứ này giải nhiệt rất tốt, nếu cô thích thì mỗi ngày em sẽ nấu và đem đến cho cô.
- Sâm rong biển với đường phèn ư? - Mắt Sao sáng lên, em đón lấy chén và chăm chú thưởng thức.
Sao đang có kế hoạch trong đầu, em đang định tìm hiểu công thức của món này để nấu cho Mai Lang.
Hai người đang nói chuyện đến đây thì Mai Lang Vương trở về, vừa nghe thấy tiếng guốc quen thuộc ấy, Sao đã đặt cạch chén sâm xuống bàn, nhanh như một cơn gió lướt ra cổng. Thị Hoa bất ngờ với tốc độ của em, nàng thậm chí chưa nhận thức được chuyện gì, chỉ nghe một tràng guốc vọng vang, bóng hình nhỏ bé ấy đã lượn đi mất rồi.
Thị Hoa đưa mắt ra cổng, thấy Sao đang lao vào lòng một người. Người đó dừng lại đón lấy em, nụ cười ấm áp hiếm thấy nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú.
Thị Hoa sầm mặt, lặng người hồi lâu.
Thì ra Vương đã trở về và con bé đó còn nhanh chân hơn cả nàng, chạy ra đón ngài trước.
- Mai Lang! - Sao mừng rỡ ôm lấy chàng, cười tươi như hoa nở - Ngài về rồi!
- Ừm, hôm nay ở nhà có ngoan không? Không lén đưa dâu cho các tiểu đồng ăn hết đấy chứ? - Mai Lang Vương cúi xuống nhìn em, buồn cười hỏi.
Sao dẩu môi, lắc đầu nguầy nguậy nói - Không… Dù rất chua nhưng em đã cố gắng ăn hết khẩu phần mà ngài dặn…
- Ngoan lắm. - Mai Lang Vương hài lòng cười, chàng nắm tay em đưa vào trong, Sao vô tư đi bên cạnh chàng.
Thị Hoa thấy hai người đang tiến vào, nàng lập tức khoác bộ dạng khúm núm lên người mà ngập ngừng lùi về sau. Mai Lang Vương hơi khựng bước chân khi nhận ra sự hiện diện của nàng, chàng ý tứ đánh mắt về phía Sao, thấy em vẫn hồn nhiên vô tư, lòng nhanh chóng dãn ra, chàng mỉm cười thư thả.
Mai Lang Vương chú ý đến tráp mứt đầy màu sắc trên bàn, cùng với chiếc ấm sứ tinh xảo và chén nước có màu đen đang uống dở. Mùi hương của rong biển cộng với quả la hán thoang thoảng trong không gian, Mai Lang Vương có thể biết được đầy đủ thành phần của chén nước kia chỉ dựa vào mùi.
Nói chung nó không có gì nguy hiểm cả, chỉ là một loại nước thanh nhiệt bình thường. Chàng không lưu tâm đến nó nữa, ánh nhìn đối với Thị Hoa cũng bớt đi mấy phần hàn khí. Mai Thần nắm tay Sao cùng ngồi xuống tràng kỷ.
- Kính mừng Vương trở về. - Thị Hoa và các thị nữ khác nghiêm cẩn chào chàng.
Mai Lang Vương gật đầu, không nói gì thêm, Thị Hoa vì vậy cũng không thể ngồi xuống cùng trò chuyện với hai người mà chỉ có thể đứng hầu một bên. Nàng dù ngoài mặt tỏ ra bình thản và cung kính nhưng trong lòng rất sốt ruột. Nàng đến đây không phải để đứng bên lề như thế này. May mà Sao không phụ lòng nàng, em quay sang Mai Lang Vương kể rõ mọi chuyện cho chàng nghe, vẻ mặt của em khi kể về nàng rất thích thú, quý mến, hai mắt em tít lại, thật ra em đã bị chinh phục bởi chén nước sâm thơm nồng của nàng.
Mai Lang Vương êm đềm nghe Sao nói, ánh mắt chàng ấm áp và dễ chịu, dường như với chàng, Sao là một điệu nhạc rất dịu êm, chỉ cần được ở cạnh em là chàng đã cảm thấy thoải mái thư giãn rồi. Sau khi được Sao kể rõ đầu đuôi cho nghe, Mai Lang Vương liền hướng về phía Thị Hoa, mỉm môi cười nói - Nàng thật ân cần chu đáo.
Thị Hoa nhận lấy lời khen từ chàng, lồng ngực nàng nở ra, cuối cùng nàng cũng đạt được mục đích, quả nhiên tấn công từ chỗ con bé đó là một nước cờ đúng đắn.
Tuy vậy, Mai Lang Vương vẫn không cho nàng ngồi. Chàng dù khen ngợi nàng nhưng tuyệt nhiên không nói thêm điều gì liên quan đến nàng nữa, Thị Hoa vì vậy chỉ có thể đứng đó - Phía sau tràng kỷ - Nơi cách chàng và Sao đến năm bước chân.
- Chị hãy ngồi xuống đi! - Vẫn là Sao cứu giúp nàng.
Thị Hoa gượng gạo cười, e ngại hướng mắt về phía chàng, Mai Lang Vương không lên tiếng phản đối cũng chẳng gật đầu cho phép, khiến nàng phải đứng đó lưỡng lự một lúc lâu. Sao thấy nàng mãi không chịu ngồi, em biết là nàng ngại, vì vậy em liền tươi rói nhoẻn môi, trấn an - Chị cứ ngồi đi ạ!
Mai Lang Vương rót một chén trà, thong dong tựa vào ghế thưởng trà mà không bày tỏ thái độ gì. Thị Hoa ấp úng ngồi xuống, đánh mắt về phía chàng, vẫn thấy chàng đang dõi ra sân ngắm cây kiểng. Nàng cười xòa cùng Sao, nhờ có em mà nàng đã đạt được ý nguyện, Sao không hiểu hết ý nghĩa trong nụ cười của nàng, chỉ cảm thấy nàng thật thục nữ, thật lễ nghĩa, em càng quý nàng hơn.
- Mai Lang muốn dùng bữa chưa? - Sao tựa vào cánh tay chàng, cười hỏi.
Mai Lang Vương nhìn sang em, ánh mắt lay động, khẽ gật đầu - Em cứ dọn cơm đi.
- Vậy ngài đợi em nhé! - Sao hăng hái đứng lên.
Mai Lang Vương dõi theo em mãi, chàng không trả lời, chỉ có khóe môi cong lên hình thành một nụ cười trìu mến.
Thị Hoa chú ý tất cả những hành động của chàng, nàng thầm lưu giữ trong lòng. Nàng sẽ ghi nhớ thật kĩ những sở thích của Vương, chắc chắn nàng sẽ đi được vào lòng ngài thôi.
Sao tất bật đi chuẩn bị cơm, Thị Hoa định đi cùng em nhưng Sao đã bảo rằng nàng không cần bận tâm đến chuyện này. Các tiểu đồng của Mai Viện dường như cũng không thích người khác chạm vào thức ăn dâng cho Vương, vì thế Thị Hoa cũng không nhúng tay vào nữa, nàng im lặng ngồi lại.
Sao đi rồi thì ở tràng kỷ chỉ còn lại Mai Lang Vương và nàng, Thị Hoa nghe lòng bồi hồi, vẫn như lần đầu đối mặt, khí thế của Vương thật sự rất lấn át, khiến nàng không thể ngồi yên.
Nàng một lần nữa lén nhìn Vương, không có Sao, chàng lại tiếp tục hướng mắt ra sân và nhìn mấy chậu kiểng. Mai Lang Vương giống như một người vô cảm với thế giới, chàng lúc nào cũng chìm vào khoảng tư lự riêng của mình, chỉ khi nào cô bé kia cất tiếng gọi thì chàng mới rời khỏi khoảng không ấy mà bước ra thế giới bên ngoài. Chàng như vậy… Quả đúng như người khác nhận xét, thật là một người khó gần, khó nắm bắt.
Thị Hoa đột nhiên cảm thấy con đường phía trước đầy chông gai.
Lần này Sao không dọn cơm ở tràng kỷ mà dọn ở sập, Mai Lang Vương cũng không ý kiến gì, em dọn ở đâu thì chàng ngoan ngoãn ngồi ăn ở đó. Thị Hoa thấy chàng di chuyển thì cũng di chuyển theo chàng, Mai Lang Vương ngồi xuống sập, Sao liền đưa bát cơm đầy ắp đến, chàng yên lặng đón lấy và từ tốn ăn.
Tất cả các người hầu quanh đó đều quỳ dưới sập, những tiểu đồng và đầy tớ khác thì đứng hầu một bên, ngay cả Thị Hoa cũng không ngoại lệ, nàng nửa ngồi nửa quỳ sát bên sập mà quan sát Mai Thần, chỉ có Sao mới được ngồi trên sập cùng chàng mà thôi. Thị Hoa rơi mắt lên mấy món đã được dọn ra cẩn thận, tất cả chỉ là những món dân dã đơn giản, ngoại trừ nguyên liệu hoàn toàn từ rau củ và đậu hủ ra thì không có gì đặc biệt. Điều đó khiến nàng cảm thấy khó chịu, so với bữa cơm mà nàng chuẩn bị với món đậu phụ Kẻ Mơ nức tiếng thật sự kém xa, ấy vậy mà Vương lại ăn rất ngon lành, chàng thậm chí đã ăn gần hết bát cơm đầy vung ấy.
Thị Hoa cúi đầu suy nghĩ, phải chăng là do kĩ thuật nấu? - Mai Lang, ăn bát nữa nhé! - Sao đợi chàng ăn hết bát cơm, nhanh nhảu nói.
Mai Lang Vương cười gượng, chìa bát ra cho em, Sao liền đơm một bát đầy khác. Thị Hoa cau mày, nhìn chàng một cách khó hiểu, Vương lại tiếp tục ăn hết bát cơm đó, mặc dù trông ngài khổ sở như bị ép cung vậy.
- Ăn canh nhiều một chút! - Sao trút hết rau và canh trong bát lớn vào bát của chàng.
- … - Mai Lang Vương nghiêm chỉnh ăn hết, không dám có một lời phản đối nào.
Sao thấy chàng ngoan ngoãn vâng lời như thường lệ thì vui lắm, em vì vậy cảm thấy rất ngon miệng, Sao có thể ăn thêm ít cơm nữa. Mai Lang Vương trông vẻ mặt tươi vui của em, ánh mắt chàng dịu lại, chàng dừng đũa, hạ bát cơm xuống vài giây, ngắm em.
Thị Hoa bắt đầu cảm thấy kế hoạch của nàng có gì đó không ổn. Nàng cúi mặt xuống, tựa cằm lên những ngón tay, nghi hoặc.
Chẳng hiểu sao nàng cảm thấy kế hoạch của nàng có chút sai sai, dù vậy nàng lại không biết nó sai ở điểm nào.
Hơn hai khắc trôi qua và Mai Thần cũng dùng bữa xong, Sao cùng các tiểu đồng lật đật dọn dẹp, Thị Hoa thấy thế cũng tham gia. Lần này các tiểu đồng không ngăn nàng nữa, riêng Sao thì vẫn như cũ bảo nàng cứ ngồi yên không cần bận tâm, tuy vậy Thị Hoa lại có mục đích khác cho nên kiên quyết dọn dẹp giúp em. Sao thấy nàng kiên quyết như vậy, hết cách, em đành phải chiều lòng.
Thị Hoa mang thức ăn thừa vào bếp, tranh thủ lúc Sao và các tiểu đồng không để ý, nàng đã lén nếm thử thức ăn. Hương vị của món ăn lan tỏa nơi vị giác khiến nàng sững sờ. Khả năng nấu nướng này tuy cũng tạm ổn nhưng so với nàng thì hãy còn kém xa. Nàng chẳng hiểu tại sao một người như Vương lại có thể dùng thức ăn này, với địa vị và phẩm giá của ngài ấy thì trù nghệ này thật sự quá tầm thường. Đây giống như thức ăn do một bà nội trợ bình dân nấu ra, không phải do một đầu bếp có thâm niên kinh nghiệm chuẩn bị, vì vậy hương vị thật là thấp kém.
Chẳng ngờ khẩu vị của Vương lại ở ngưỡng này… Thị Hoa cảm thấy thật thất vọng.
Nắm được khẩu vị của Vương rồi Thị Hoa lại thất thiểu trở về khu lưu trú, bấy giờ Mai Lang Vương đã tắm rửa xong, chàng thay áo ngủ và ngồi trên sập uống trà, vì có sự hiện diện của Thị Hoa nên chàng không gỡ tóc xuống, trên đầu vẫn đội khăn đóng, tuy nhiên khăn đội đầu không còn là loại khăn tinh xảo như trước nữa mà là một dải khăn mềm màu trắng điệp màu với áo ngủ, số vòng quấn cũng ít hơn, chỉ có năm lớp.
Sao đang ngồi bên cạnh chàng, tay em cầm một quả dâu tây, vừa thấy Thị Hoa tiến vào em đã ngay lập tức gọi nàng đến, Thị Hoa nhân cơ hội đó liền quỳ bên cạnh sập, nơi chỉ cách Mai Thần hai tấc, nàng gần như đã ngồi ngay bên dưới chàng.
- Chị ăn đi ạ! - Sao đẩy đĩa dâu về phía nàng.
- Cảm ơn em. - Thị Hoa nhón lấy một quả dâu, e ngại hồi lâu mới nếm thử, vị chua ngay lập tức khiến nàng cau mày.
- Mai Lang chuẩn bị cho em đó! - Sao vui vẻ nói.
- Thế à? Thật là loại dâu ngon ngọt. - Thị Hoa nhoẻn miệng khen.
Mai Lang Vương thanh tĩnh thưởng trà nghe nàng nói vậy, chàng đột nhiên quay sang bên, bật cười.
Thị Hoa ngẩn ra trước thái độ của chàng, chỉ nghe tiếng cười trầm thấp vẳng vào tai.
- Mai Lang cười gì thế? - Sao lập tức hỏi.
Mai Lang Vương không đáp, nụ cười vẫn còn vấn vương trên khuôn mặt chàng. Sao thấy chàng không chịu trả lời mình, em lập tức nhích đến gần và phồng đôi má gây áp lực, Mai Lang Vương dừng mắt trên người em hồi lâu, bộ dạng của Sao khiến chàng không giữ nổi vẻ nghiêm nghị thường trực nữa.
- Trời sắp sụp tối rồi. - Bất đắc dĩ chàng đành phải gõ trán em một cái, đánh trống lảng sang chuyện khác.
- A… - Sao lúc này mới sực nhớ ra bản thân chưa đi tắm nữa, nếu tắm muộn thì sẽ bị cảm lạnh, vì vậy em liền bật dậy, chạy ùa ra sau nhà.
Tiếng guốc của Sao như một điệu cồng chiêng hỗn loạn khua vang khắp các ngõ ngách. Mai Lang Vương lại chẳng hề tỏ ra khó chịu vì sự ồn ào, chàng thậm chí còn như say mê tiếng guốc ấy. Chàng hơi tựa vào gối trái dựa, mắt rũ xuống trầm ngâm, lắng tai nghe từng nhịp từng nhịp guốc reo.
Khoảnh khắc ấy, Thị Hoa có cảm giác rằng nàng và tất cả những người có mặt xung quanh đều bị lu mờ hết, trong thế giới của Vương chỉ còn lại tiếng guốc kia mà thôi. Cảm giác đó khiến nàng bức bối, nhất thời Thị Hoa không kiểm soát được tâm trạng, nàng đã buột miệng cười chê - Ôi, một tiểu thư đài cát lại đi đứng thiếu đoan trang như vậy thật chẳng ra làm sao. - Tay nàng che lên miệng, cười gượng lắc đầu - Vương có thấy như vậy không? Tiểu thư thì phải nhã nhặn nhu mì, đi khẽ cười duyên, cô Sao xem ra phải học lại lễ tiết rồi.
- Ừm. - Mai Lang Vương nâng chén trà lên, mờ màng thưởng thức, trông chàng rất đăm chiêu, dường như đang suy nghĩ lời nàng.
Thị Hoa thấy chàng đã uống cạn chén trà, nàng biết cơ hội của mình đã đến vì vậy liền cẩn thận nâng ấm trà lên, nhìn chàng mong chờ. Mai Lang Vương cũng không để nàng đợi, chàng lịch thiệp chìa chén ra, Thị Hoa cười duyên e thẹn, yểu điệu hầu trà chàng. Khi Mai Lang Vương nâng chén trà vừa được nàng rót cho lên môi, mùi hương ban sáng mà chàng vô tình ngửi thấy lại nồng nàn bám lấy đầu mũi, chàng thoáng sững người, chậm rãi thưởng thức chén trà trên tay, đồng tử nâu sẫm nhè nhẹ dãn ra, trông chàng phút chốc trở nên thật thư thái.
Thị Hoa cười yêu kiều.
- Mùi hương của nàng rất dễ chịu. - Hồi lâu sau, Mai Lang Vương chợt hướng mắt về phía nàng, buông giọng nhận xét.
- Ôi… Thế ạ? - Thị Hoa lập tức bối rối xấu hổ, khẽ vén tóc ra sau vành tai, cúi mặt ấp úng.
Mai Lang Vương vân vê chiếc chén Bát Tràng tinh tế, bề mặt trơn láng và mát lạnh của nó khiến thần trí chàng trở nên tỉnh táo, tiếp tục nói thêm - Ta ngửi thấy mùi của hoa cam, chút mùi nồng của hoa hồng, mùi đậm của hoa nhài, một ít mùi của đinh hương và cuối cùng là mùi trầm thoang thoảng. - Chàng chiếu ánh nhìn bình lặng về phía nàng, cười nhẹ - Đó đều là những mùi hương thư giãn, khiến cho tinh thần trở nên sảng khoái mà đàn ông chúng ta rất lưu luyến.
- Vương… - Thị Hoa sửng sốt, nàng im bặt hồi lâu, lòng trở nên hỗn loạn. Loại nước hoa mà nàng đang dùng là một loại hương đặc biệt có thể quyến rũ phái mạnh. Nàng đã cố tình mua nó từ các thương đoàn bên ngoài, muốn dùng nó để tăng thêm sự thành công cho kế hoạch. Nàng vốn không nghĩ nó có nhiều thành phần như vậy, không ngờ Vương lại có thể chỉ rõ ra từng hương liệu một, đã vậy còn vô tình hữu ý nói ra công dụng.
Thị Hoa cảnh giác hướng mắt lên, phải chăng ngài đã đoán được mục đích của nàng? Thế nhưng, khi nàng chiếu ánh nhìn vào chàng, Mai Lang Vương lại tỏ ra rất hòa nhã an nhiên, trông chàng không có vẻ gì là nguy hiểm cả, điều ấy làm Thị Hoa ngớ người một lúc.
Hoặc là ngài ấy chỉ thính mũi thôi. Thị Hoa cười nghĩ.
Đúng vậy, ngài ấy thật sự có chiếc mũi rất nhạy, vì vậy ngài ấy sẽ chịu ảnh hưởng từ loại nước hoa này mạnh mẽ hơn ai hết. Thị Hoa cười thật mê hoặc, thẹn thùng bò lên sập của chàng. Mai Lang Vương không phản đối gì cả, Thị Hoa càng được thể lấn tới, giờ nàng mới nhận ra Vương là người đàn ông dễ tính đến vậy!
Đàn ông càng dễ dãi thì sẽ càng dễ bị trũng sâu vào nhu hương của đàn bà.
Nàng cố tình nhích đến thật gần chàng, ân cần rót trà cho Vương mỗi khi chàng hạ chén xuống. Cuối cùng kế hoạch của nàng cũng thành công, Thị Hoa đắc ý trong lòng, dù cả ngày hôm nay nàng thật vất vả nhưng rốt cuộc nàng cũng leo lên sập của Mai Lang Vương một cách mỹ mãn.
Thị Hoa cố tình chạm cánh tay mềm mại lên người chàng, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt kiều mị nhìn sang, nàng giống như cánh bướm đêm quyến rũ, cứ từng chút từng chút thâu tóm sự chú ý của chàng.
Mai Lang Vương không nói gì khi nàng đến gần, cũng không nói gì khi nàng chạm vào người, thậm chí nàng có kéo tay chàng và ôm lấy đi nữa thì chàng cũng chẳng bận tâm. Mai Thần vẫn theo đuổi tiếng guốc ở nhà sau. Trong tâm chàng luôn phẳng lặng, nếu có chăng bị xao động, thì chính là do tiếng guốc kia thôi.
Tiếng guốc ấy như những vòng tròn nước cứ không ngừng dao động trên mặt hồ sâu thẳm.
Khi trời trở chiều cũng là lúc Mai Lang Vương sắp về, Sao ngồi đợi chàng ở tràng kỷ ngoài nhà chính, em vừa ôm sách vừa đung đưa chân mà dõi mắt ra cổng tròn. Mỗi lần chàng trở về em đều chạy ùa ra đó đón chàng, Mai Lang rất vui khi nhìn thấy em, chàng thường dừng bước, chờ em chạy đến rồi nắm tay em dắt vào nhà.
Sao háo hức lật lật trang sách, hôm nay em và chàng cũng sẽ chào đón nhau như vậy.
Ngoài cổng vang lên tiếng lao xao, Sao ngẩng phắt đầu, hướng về phía đó. Em không tỏ vẻ mừng rỡ bởi vì thông qua tiếng bước chân, em có thể biết là Mai Lang vẫn chưa về. Chủ nhân của tiếng động ngoài cổng là người khác.
Một góc áo hồng rực lộ ra sau khung cửa, Sao chớp mắt, ngạc nhiên, mắt em khẽ dời lên, Thị Hoa liền xuất hiện.
Nàng ta cùng hai người hầu khác đang tiến vào khu lưu trú.
- Tiểu thư. - Thị Hoa nhanh chóng nhận ra em đang nhìn nàng, vì vậy nàng không dám dấn bước tới nữa, cung kính đứng ngoài cổng cúi chào em. Ngăn trở em và nàng lúc này là một khoảng sân rộng tầm mười mét.
- Chị Thị Hoa? - Sao vẫn ngồi trên ghế, khẽ đặt quyển sách lên bàn. Em rất ngạc nhiên, Sao không hiểu vì cớ gì Thị Hoa lại đến đây.
Thị Hoa đoán được suy nghĩ của em bằng cách nhìn biểu cảm trên khuôn mặt. Sao đúng là giống như Thủy Cơ nhận xét, buồn vui đều thể hiện rõ ràng. Nàng cười mỉm, hiền dịu giải thích - Em có chuẩn bị ít mứt, biết cô Sao thích ăn nên em bèn mang đến cho cô.
- Oa, mứt ạ? - Sao nghe đến đây, lòng lập tức reo lên hân hoan. Em vẫy tay, vui vẻ gọi nàng - Chị đừng cúi chào em như vậy, vào đây đi ạ!
Thị Hoa cười nhạt âm trầm, vậy là nàng đã thâu tóm được con bé ngốc nghếch, thật dễ dàng làm sao. Nàng bước vào gian chính, ngồi xuống tràng kỷ đối diện em, hai thị nữ đi theo nàng mang một tráp sứ đựng đầy mứt đặt lên bàn cùng với một ấm nước sâm. Tráp mứt mà nàng chuẩn bị gồm rất nhiều loại mứt khác nhau, trông màu sắc và nguyên liệu rất đẹp đẽ lạ mắt, Sao chưa từng thấy những loại mứt ấy bao giờ.
- Đây là mứt hoa bụp giấm, mứt sung, mứt khoai môn, mứt bí đao và mứt đu đủ.
Thị Hoa lần lượt lướt tay qua từng loại mứt một, giới thiệu với em. Sao bỡ ngỡ nhìn theo tay nàng, mứt bụp giấm màu đỏ rực, trông nó giống như là hoa của một loại cây nào đó. Còn sung, khoai môn, bí đao, đu đủ thì em đã biết, tuy nhiên chưa từng ăn mứt được chế biến từ những loại này. Hơn nữa… Sao cau mày, những loại mứt này chưa biết ngon dở thế nào nhưng đã khiến em chùn bước, em rất lười đi rửa tay, trong khi chúng thì lại là loại mứt ngào đường nhễ nhại.
- Trông lạ quá ạ. - Sao cười nói, dù em nghĩ rằng mình sẽ không ăn chúng vì ngại bẩn nhưng em thật sự cảm kích tấm lòng của Thị Hoa, em lễ phép cúi người nói với nàng - Cảm ơn chị đã mang đến cho em!
- Ôi, cô đừng nói thế mà. - Thị Hoa đón nhận cái cúi đầu của em như một lẽ đương nhiên, dẫu vậy lời nói của nàng lại rất kính cẩn. Nàng lấy chén trà, nâng ấm sâm bằng sứ mà mình mang đến lên rồi rót cho em một chén, giọng vẫn ngọt lịm như vậy, ân cần - Em còn chuẩn bị món này, là sâm rong biển nấu cùng với đường phèn đấy ạ, trời nóng dùng thứ này giải nhiệt rất tốt, nếu cô thích thì mỗi ngày em sẽ nấu và đem đến cho cô.
- Sâm rong biển với đường phèn ư? - Mắt Sao sáng lên, em đón lấy chén và chăm chú thưởng thức.
Sao đang có kế hoạch trong đầu, em đang định tìm hiểu công thức của món này để nấu cho Mai Lang.
Hai người đang nói chuyện đến đây thì Mai Lang Vương trở về, vừa nghe thấy tiếng guốc quen thuộc ấy, Sao đã đặt cạch chén sâm xuống bàn, nhanh như một cơn gió lướt ra cổng. Thị Hoa bất ngờ với tốc độ của em, nàng thậm chí chưa nhận thức được chuyện gì, chỉ nghe một tràng guốc vọng vang, bóng hình nhỏ bé ấy đã lượn đi mất rồi.
Thị Hoa đưa mắt ra cổng, thấy Sao đang lao vào lòng một người. Người đó dừng lại đón lấy em, nụ cười ấm áp hiếm thấy nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú.
Thị Hoa sầm mặt, lặng người hồi lâu.
Thì ra Vương đã trở về và con bé đó còn nhanh chân hơn cả nàng, chạy ra đón ngài trước.
- Mai Lang! - Sao mừng rỡ ôm lấy chàng, cười tươi như hoa nở - Ngài về rồi!
- Ừm, hôm nay ở nhà có ngoan không? Không lén đưa dâu cho các tiểu đồng ăn hết đấy chứ? - Mai Lang Vương cúi xuống nhìn em, buồn cười hỏi.
Sao dẩu môi, lắc đầu nguầy nguậy nói - Không… Dù rất chua nhưng em đã cố gắng ăn hết khẩu phần mà ngài dặn…
- Ngoan lắm. - Mai Lang Vương hài lòng cười, chàng nắm tay em đưa vào trong, Sao vô tư đi bên cạnh chàng.
Thị Hoa thấy hai người đang tiến vào, nàng lập tức khoác bộ dạng khúm núm lên người mà ngập ngừng lùi về sau. Mai Lang Vương hơi khựng bước chân khi nhận ra sự hiện diện của nàng, chàng ý tứ đánh mắt về phía Sao, thấy em vẫn hồn nhiên vô tư, lòng nhanh chóng dãn ra, chàng mỉm cười thư thả.
Mai Lang Vương chú ý đến tráp mứt đầy màu sắc trên bàn, cùng với chiếc ấm sứ tinh xảo và chén nước có màu đen đang uống dở. Mùi hương của rong biển cộng với quả la hán thoang thoảng trong không gian, Mai Lang Vương có thể biết được đầy đủ thành phần của chén nước kia chỉ dựa vào mùi.
Nói chung nó không có gì nguy hiểm cả, chỉ là một loại nước thanh nhiệt bình thường. Chàng không lưu tâm đến nó nữa, ánh nhìn đối với Thị Hoa cũng bớt đi mấy phần hàn khí. Mai Thần nắm tay Sao cùng ngồi xuống tràng kỷ.
- Kính mừng Vương trở về. - Thị Hoa và các thị nữ khác nghiêm cẩn chào chàng.
Mai Lang Vương gật đầu, không nói gì thêm, Thị Hoa vì vậy cũng không thể ngồi xuống cùng trò chuyện với hai người mà chỉ có thể đứng hầu một bên. Nàng dù ngoài mặt tỏ ra bình thản và cung kính nhưng trong lòng rất sốt ruột. Nàng đến đây không phải để đứng bên lề như thế này. May mà Sao không phụ lòng nàng, em quay sang Mai Lang Vương kể rõ mọi chuyện cho chàng nghe, vẻ mặt của em khi kể về nàng rất thích thú, quý mến, hai mắt em tít lại, thật ra em đã bị chinh phục bởi chén nước sâm thơm nồng của nàng.
Mai Lang Vương êm đềm nghe Sao nói, ánh mắt chàng ấm áp và dễ chịu, dường như với chàng, Sao là một điệu nhạc rất dịu êm, chỉ cần được ở cạnh em là chàng đã cảm thấy thoải mái thư giãn rồi. Sau khi được Sao kể rõ đầu đuôi cho nghe, Mai Lang Vương liền hướng về phía Thị Hoa, mỉm môi cười nói - Nàng thật ân cần chu đáo.
Thị Hoa nhận lấy lời khen từ chàng, lồng ngực nàng nở ra, cuối cùng nàng cũng đạt được mục đích, quả nhiên tấn công từ chỗ con bé đó là một nước cờ đúng đắn.
Tuy vậy, Mai Lang Vương vẫn không cho nàng ngồi. Chàng dù khen ngợi nàng nhưng tuyệt nhiên không nói thêm điều gì liên quan đến nàng nữa, Thị Hoa vì vậy chỉ có thể đứng đó - Phía sau tràng kỷ - Nơi cách chàng và Sao đến năm bước chân.
- Chị hãy ngồi xuống đi! - Vẫn là Sao cứu giúp nàng.
Thị Hoa gượng gạo cười, e ngại hướng mắt về phía chàng, Mai Lang Vương không lên tiếng phản đối cũng chẳng gật đầu cho phép, khiến nàng phải đứng đó lưỡng lự một lúc lâu. Sao thấy nàng mãi không chịu ngồi, em biết là nàng ngại, vì vậy em liền tươi rói nhoẻn môi, trấn an - Chị cứ ngồi đi ạ!
Mai Lang Vương rót một chén trà, thong dong tựa vào ghế thưởng trà mà không bày tỏ thái độ gì. Thị Hoa ấp úng ngồi xuống, đánh mắt về phía chàng, vẫn thấy chàng đang dõi ra sân ngắm cây kiểng. Nàng cười xòa cùng Sao, nhờ có em mà nàng đã đạt được ý nguyện, Sao không hiểu hết ý nghĩa trong nụ cười của nàng, chỉ cảm thấy nàng thật thục nữ, thật lễ nghĩa, em càng quý nàng hơn.
- Mai Lang muốn dùng bữa chưa? - Sao tựa vào cánh tay chàng, cười hỏi.
Mai Lang Vương nhìn sang em, ánh mắt lay động, khẽ gật đầu - Em cứ dọn cơm đi.
- Vậy ngài đợi em nhé! - Sao hăng hái đứng lên.
Mai Lang Vương dõi theo em mãi, chàng không trả lời, chỉ có khóe môi cong lên hình thành một nụ cười trìu mến.
Thị Hoa chú ý tất cả những hành động của chàng, nàng thầm lưu giữ trong lòng. Nàng sẽ ghi nhớ thật kĩ những sở thích của Vương, chắc chắn nàng sẽ đi được vào lòng ngài thôi.
Sao tất bật đi chuẩn bị cơm, Thị Hoa định đi cùng em nhưng Sao đã bảo rằng nàng không cần bận tâm đến chuyện này. Các tiểu đồng của Mai Viện dường như cũng không thích người khác chạm vào thức ăn dâng cho Vương, vì thế Thị Hoa cũng không nhúng tay vào nữa, nàng im lặng ngồi lại.
Sao đi rồi thì ở tràng kỷ chỉ còn lại Mai Lang Vương và nàng, Thị Hoa nghe lòng bồi hồi, vẫn như lần đầu đối mặt, khí thế của Vương thật sự rất lấn át, khiến nàng không thể ngồi yên.
Nàng một lần nữa lén nhìn Vương, không có Sao, chàng lại tiếp tục hướng mắt ra sân và nhìn mấy chậu kiểng. Mai Lang Vương giống như một người vô cảm với thế giới, chàng lúc nào cũng chìm vào khoảng tư lự riêng của mình, chỉ khi nào cô bé kia cất tiếng gọi thì chàng mới rời khỏi khoảng không ấy mà bước ra thế giới bên ngoài. Chàng như vậy… Quả đúng như người khác nhận xét, thật là một người khó gần, khó nắm bắt.
Thị Hoa đột nhiên cảm thấy con đường phía trước đầy chông gai.
Lần này Sao không dọn cơm ở tràng kỷ mà dọn ở sập, Mai Lang Vương cũng không ý kiến gì, em dọn ở đâu thì chàng ngoan ngoãn ngồi ăn ở đó. Thị Hoa thấy chàng di chuyển thì cũng di chuyển theo chàng, Mai Lang Vương ngồi xuống sập, Sao liền đưa bát cơm đầy ắp đến, chàng yên lặng đón lấy và từ tốn ăn.
Tất cả các người hầu quanh đó đều quỳ dưới sập, những tiểu đồng và đầy tớ khác thì đứng hầu một bên, ngay cả Thị Hoa cũng không ngoại lệ, nàng nửa ngồi nửa quỳ sát bên sập mà quan sát Mai Thần, chỉ có Sao mới được ngồi trên sập cùng chàng mà thôi. Thị Hoa rơi mắt lên mấy món đã được dọn ra cẩn thận, tất cả chỉ là những món dân dã đơn giản, ngoại trừ nguyên liệu hoàn toàn từ rau củ và đậu hủ ra thì không có gì đặc biệt. Điều đó khiến nàng cảm thấy khó chịu, so với bữa cơm mà nàng chuẩn bị với món đậu phụ Kẻ Mơ nức tiếng thật sự kém xa, ấy vậy mà Vương lại ăn rất ngon lành, chàng thậm chí đã ăn gần hết bát cơm đầy vung ấy.
Thị Hoa cúi đầu suy nghĩ, phải chăng là do kĩ thuật nấu? - Mai Lang, ăn bát nữa nhé! - Sao đợi chàng ăn hết bát cơm, nhanh nhảu nói.
Mai Lang Vương cười gượng, chìa bát ra cho em, Sao liền đơm một bát đầy khác. Thị Hoa cau mày, nhìn chàng một cách khó hiểu, Vương lại tiếp tục ăn hết bát cơm đó, mặc dù trông ngài khổ sở như bị ép cung vậy.
- Ăn canh nhiều một chút! - Sao trút hết rau và canh trong bát lớn vào bát của chàng.
- … - Mai Lang Vương nghiêm chỉnh ăn hết, không dám có một lời phản đối nào.
Sao thấy chàng ngoan ngoãn vâng lời như thường lệ thì vui lắm, em vì vậy cảm thấy rất ngon miệng, Sao có thể ăn thêm ít cơm nữa. Mai Lang Vương trông vẻ mặt tươi vui của em, ánh mắt chàng dịu lại, chàng dừng đũa, hạ bát cơm xuống vài giây, ngắm em.
Thị Hoa bắt đầu cảm thấy kế hoạch của nàng có gì đó không ổn. Nàng cúi mặt xuống, tựa cằm lên những ngón tay, nghi hoặc.
Chẳng hiểu sao nàng cảm thấy kế hoạch của nàng có chút sai sai, dù vậy nàng lại không biết nó sai ở điểm nào.
Hơn hai khắc trôi qua và Mai Thần cũng dùng bữa xong, Sao cùng các tiểu đồng lật đật dọn dẹp, Thị Hoa thấy thế cũng tham gia. Lần này các tiểu đồng không ngăn nàng nữa, riêng Sao thì vẫn như cũ bảo nàng cứ ngồi yên không cần bận tâm, tuy vậy Thị Hoa lại có mục đích khác cho nên kiên quyết dọn dẹp giúp em. Sao thấy nàng kiên quyết như vậy, hết cách, em đành phải chiều lòng.
Thị Hoa mang thức ăn thừa vào bếp, tranh thủ lúc Sao và các tiểu đồng không để ý, nàng đã lén nếm thử thức ăn. Hương vị của món ăn lan tỏa nơi vị giác khiến nàng sững sờ. Khả năng nấu nướng này tuy cũng tạm ổn nhưng so với nàng thì hãy còn kém xa. Nàng chẳng hiểu tại sao một người như Vương lại có thể dùng thức ăn này, với địa vị và phẩm giá của ngài ấy thì trù nghệ này thật sự quá tầm thường. Đây giống như thức ăn do một bà nội trợ bình dân nấu ra, không phải do một đầu bếp có thâm niên kinh nghiệm chuẩn bị, vì vậy hương vị thật là thấp kém.
Chẳng ngờ khẩu vị của Vương lại ở ngưỡng này… Thị Hoa cảm thấy thật thất vọng.
Nắm được khẩu vị của Vương rồi Thị Hoa lại thất thiểu trở về khu lưu trú, bấy giờ Mai Lang Vương đã tắm rửa xong, chàng thay áo ngủ và ngồi trên sập uống trà, vì có sự hiện diện của Thị Hoa nên chàng không gỡ tóc xuống, trên đầu vẫn đội khăn đóng, tuy nhiên khăn đội đầu không còn là loại khăn tinh xảo như trước nữa mà là một dải khăn mềm màu trắng điệp màu với áo ngủ, số vòng quấn cũng ít hơn, chỉ có năm lớp.
Sao đang ngồi bên cạnh chàng, tay em cầm một quả dâu tây, vừa thấy Thị Hoa tiến vào em đã ngay lập tức gọi nàng đến, Thị Hoa nhân cơ hội đó liền quỳ bên cạnh sập, nơi chỉ cách Mai Thần hai tấc, nàng gần như đã ngồi ngay bên dưới chàng.
- Chị ăn đi ạ! - Sao đẩy đĩa dâu về phía nàng.
- Cảm ơn em. - Thị Hoa nhón lấy một quả dâu, e ngại hồi lâu mới nếm thử, vị chua ngay lập tức khiến nàng cau mày.
- Mai Lang chuẩn bị cho em đó! - Sao vui vẻ nói.
- Thế à? Thật là loại dâu ngon ngọt. - Thị Hoa nhoẻn miệng khen.
Mai Lang Vương thanh tĩnh thưởng trà nghe nàng nói vậy, chàng đột nhiên quay sang bên, bật cười.
Thị Hoa ngẩn ra trước thái độ của chàng, chỉ nghe tiếng cười trầm thấp vẳng vào tai.
- Mai Lang cười gì thế? - Sao lập tức hỏi.
Mai Lang Vương không đáp, nụ cười vẫn còn vấn vương trên khuôn mặt chàng. Sao thấy chàng không chịu trả lời mình, em lập tức nhích đến gần và phồng đôi má gây áp lực, Mai Lang Vương dừng mắt trên người em hồi lâu, bộ dạng của Sao khiến chàng không giữ nổi vẻ nghiêm nghị thường trực nữa.
- Trời sắp sụp tối rồi. - Bất đắc dĩ chàng đành phải gõ trán em một cái, đánh trống lảng sang chuyện khác.
- A… - Sao lúc này mới sực nhớ ra bản thân chưa đi tắm nữa, nếu tắm muộn thì sẽ bị cảm lạnh, vì vậy em liền bật dậy, chạy ùa ra sau nhà.
Tiếng guốc của Sao như một điệu cồng chiêng hỗn loạn khua vang khắp các ngõ ngách. Mai Lang Vương lại chẳng hề tỏ ra khó chịu vì sự ồn ào, chàng thậm chí còn như say mê tiếng guốc ấy. Chàng hơi tựa vào gối trái dựa, mắt rũ xuống trầm ngâm, lắng tai nghe từng nhịp từng nhịp guốc reo.
Khoảnh khắc ấy, Thị Hoa có cảm giác rằng nàng và tất cả những người có mặt xung quanh đều bị lu mờ hết, trong thế giới của Vương chỉ còn lại tiếng guốc kia mà thôi. Cảm giác đó khiến nàng bức bối, nhất thời Thị Hoa không kiểm soát được tâm trạng, nàng đã buột miệng cười chê - Ôi, một tiểu thư đài cát lại đi đứng thiếu đoan trang như vậy thật chẳng ra làm sao. - Tay nàng che lên miệng, cười gượng lắc đầu - Vương có thấy như vậy không? Tiểu thư thì phải nhã nhặn nhu mì, đi khẽ cười duyên, cô Sao xem ra phải học lại lễ tiết rồi.
- Ừm. - Mai Lang Vương nâng chén trà lên, mờ màng thưởng thức, trông chàng rất đăm chiêu, dường như đang suy nghĩ lời nàng.
Thị Hoa thấy chàng đã uống cạn chén trà, nàng biết cơ hội của mình đã đến vì vậy liền cẩn thận nâng ấm trà lên, nhìn chàng mong chờ. Mai Lang Vương cũng không để nàng đợi, chàng lịch thiệp chìa chén ra, Thị Hoa cười duyên e thẹn, yểu điệu hầu trà chàng. Khi Mai Lang Vương nâng chén trà vừa được nàng rót cho lên môi, mùi hương ban sáng mà chàng vô tình ngửi thấy lại nồng nàn bám lấy đầu mũi, chàng thoáng sững người, chậm rãi thưởng thức chén trà trên tay, đồng tử nâu sẫm nhè nhẹ dãn ra, trông chàng phút chốc trở nên thật thư thái.
Thị Hoa cười yêu kiều.
- Mùi hương của nàng rất dễ chịu. - Hồi lâu sau, Mai Lang Vương chợt hướng mắt về phía nàng, buông giọng nhận xét.
- Ôi… Thế ạ? - Thị Hoa lập tức bối rối xấu hổ, khẽ vén tóc ra sau vành tai, cúi mặt ấp úng.
Mai Lang Vương vân vê chiếc chén Bát Tràng tinh tế, bề mặt trơn láng và mát lạnh của nó khiến thần trí chàng trở nên tỉnh táo, tiếp tục nói thêm - Ta ngửi thấy mùi của hoa cam, chút mùi nồng của hoa hồng, mùi đậm của hoa nhài, một ít mùi của đinh hương và cuối cùng là mùi trầm thoang thoảng. - Chàng chiếu ánh nhìn bình lặng về phía nàng, cười nhẹ - Đó đều là những mùi hương thư giãn, khiến cho tinh thần trở nên sảng khoái mà đàn ông chúng ta rất lưu luyến.
- Vương… - Thị Hoa sửng sốt, nàng im bặt hồi lâu, lòng trở nên hỗn loạn. Loại nước hoa mà nàng đang dùng là một loại hương đặc biệt có thể quyến rũ phái mạnh. Nàng đã cố tình mua nó từ các thương đoàn bên ngoài, muốn dùng nó để tăng thêm sự thành công cho kế hoạch. Nàng vốn không nghĩ nó có nhiều thành phần như vậy, không ngờ Vương lại có thể chỉ rõ ra từng hương liệu một, đã vậy còn vô tình hữu ý nói ra công dụng.
Thị Hoa cảnh giác hướng mắt lên, phải chăng ngài đã đoán được mục đích của nàng? Thế nhưng, khi nàng chiếu ánh nhìn vào chàng, Mai Lang Vương lại tỏ ra rất hòa nhã an nhiên, trông chàng không có vẻ gì là nguy hiểm cả, điều ấy làm Thị Hoa ngớ người một lúc.
Hoặc là ngài ấy chỉ thính mũi thôi. Thị Hoa cười nghĩ.
Đúng vậy, ngài ấy thật sự có chiếc mũi rất nhạy, vì vậy ngài ấy sẽ chịu ảnh hưởng từ loại nước hoa này mạnh mẽ hơn ai hết. Thị Hoa cười thật mê hoặc, thẹn thùng bò lên sập của chàng. Mai Lang Vương không phản đối gì cả, Thị Hoa càng được thể lấn tới, giờ nàng mới nhận ra Vương là người đàn ông dễ tính đến vậy!
Đàn ông càng dễ dãi thì sẽ càng dễ bị trũng sâu vào nhu hương của đàn bà.
Nàng cố tình nhích đến thật gần chàng, ân cần rót trà cho Vương mỗi khi chàng hạ chén xuống. Cuối cùng kế hoạch của nàng cũng thành công, Thị Hoa đắc ý trong lòng, dù cả ngày hôm nay nàng thật vất vả nhưng rốt cuộc nàng cũng leo lên sập của Mai Lang Vương một cách mỹ mãn.
Thị Hoa cố tình chạm cánh tay mềm mại lên người chàng, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt kiều mị nhìn sang, nàng giống như cánh bướm đêm quyến rũ, cứ từng chút từng chút thâu tóm sự chú ý của chàng.
Mai Lang Vương không nói gì khi nàng đến gần, cũng không nói gì khi nàng chạm vào người, thậm chí nàng có kéo tay chàng và ôm lấy đi nữa thì chàng cũng chẳng bận tâm. Mai Thần vẫn theo đuổi tiếng guốc ở nhà sau. Trong tâm chàng luôn phẳng lặng, nếu có chăng bị xao động, thì chính là do tiếng guốc kia thôi.
Tiếng guốc ấy như những vòng tròn nước cứ không ngừng dao động trên mặt hồ sâu thẳm.
Danh sách chương