Edit: Mina
Trư Trư và Tư Đồ Đồng Đồng tập trung hát mấy bài ca tình thâm, không biết nên an ủi Hạ Mộc ra sao, chỉ đành không quấy rầy cô.
Hạ Mộc yên lặng ngồi trên ghế sofa, hòa hoãn lại lại cầm một quả quýt lột vỏ.
Không biết tối nay cô đã ăn bao nhiêu quả, trước kia cô không ăn nhiều hoa quả chua như vậy.
Trong lúc suy nghĩ miên man, đồ vật trong tay cũng thành thứ tiêu khiển, bỗng dưng có cảm giác an toàn.
Trước người đột nhiên bị bóng đen bao phủ, cô không nhìn thấy là ai, hơi thở trên người anh cô đã quá quen thuộc, nhưng hiện tại không muốn nhìn thấy anh.
“Không phải em không thích ăn đồ chua sao?” Kỷ Tiện Bắc cúi người, một tay chống ghế sofa sau lưng cô, gần như ôm trọn cả người cô.
Hạ Mộc không để ý tới anh, tách một múi quýt ăn, quả quýt này chua hơn mấy quả quýt vừa ăn.
Cô nhíu mày, khó khăn nuốt xuống.
Suýt nữa chua chết cô.
Kỷ Tiện Bắc nói: “Chua thì để ăn anh hộ.”
Duỗi tay muốn lấy quả quýt trong tay cô.
Hạ Mộc ngẩng đầu, Kỷ Tiện Bắc chưa kịp phản ứng lại, cô đã bóp miệng anh, thô lỗ nhét gần hết cả quả quýt vào miệng anh.
Kỷ Tiện Bắc: “…”
Cô đang nổi nóng, anh chỉ có thể nhường nhịn cô.
Cô nhét vào miệng anh, anh phải xử lý chúng.
Cho dù là quả chanh, anh cũng phải nuốt hết.
Sau khi nuốt xong, Kỷ Tiện Bắc thầm mắng người mua quýt một trăm lần.
Sao không mua loại quýt vừa ngon vừa ngọt mà lại mua loại vừa chua vừa chát như này.
Kỷ Tiện Bắc cúi đầu hôn lên môi Hạ Mộc: “Muốn nghe hát không, anh hát cho em nghe.”
“Ồn.” Hạ Mộc thấy quá phiền, dùng sức đẩy anh ra, “Đừng chắn em.”
Kỷ Tiện Bắc bất đắc dĩ cười: “Anh chắn gì em?”
“Chắn em ngắm nam thần của em.”
Kỷ Tiện Bắc bị nghẹn, “Không phải nam thần ở trước mặt em à? Đèn phòng tối, em phải nhìn cho kĩ, anh mới là nam thần trong lòng em.” Nói xong còn đụng đụng mắt cô.
Hạ Mộc: “Không biết xấu hổ!”
Kỷ Tiện Bắc cười, vừa rồi nói xong ngay cả anh cũng nổi da gà toàn thân.
Anh xoa xoa trán, có lẽ buổi tối uống nhiều rượu quá chăng.
Bên kia.
Nhậm Ngạn Đông thu hồi tầm mắt, không khéo, ban nãy vô tình liếc qua thấy một màn thân mật của họ.
“Không phải tối nay anh biết Hạ Mộc tới đây nên cố ý mua quýt cho cô ấy ăn chứ?” Khóe môi cậu Trư Trư nhếch cao như không chê lớn chuyện.
Nhậm Ngạn Đông liếc anh ta một cái: “Đầu anh bị hỏng rồi?”
Cậu Trư Trư sờ sờ đầu: “Tôi hỏng hay không khó mà nói, nhưng chắc chắn anh bị hỏng.”
Nhậm Ngạn Đông: “…”
Cậu Trư Trư lắc đầu, không nói thêm gì nữa, uống cạn ly rượu vang, nói với mấy người trong phòng, thời gian không còn sớm, nên đến giờ giải tán rồi chứ? Mọi người tò mò, hiện tại mới là mấy giờ, không phải trước kia 3, 4 giờ còn chê sớm sao?
Sau lại nghĩ, Nhậm Ngạn Đông và Kỷ Tiện Bắc tụ lại một chỗ cũng khá khó xử, trăm miệng một lời nói chơi đến đây thôi liền giải tán.
Hạ Mộc, Trư Trư và Tư Đồ Đồng Đồng chào tạm biệt, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đi chưa được hai bước đã bị Kỷ Tiện Bắc bắt lấy tay phải, cô ngẩn ra, không quen.
Anh thường dùng tay phải dắt tay trái cô.
Kỷ Tiện Bắc cầm tay cô đến chỗ Nhậm Ngạn Đông, cậu Trư Trư và Nhậm Ngạn Đông vừa đứng dậy, cũng chuẩn bị rời đi.
“Gây phiền phức cho anh rồi.” Kỷ Tiện Bắc vỗ vỗ bả vai cậu Trư Trư.
Cậu Trư Trư cười: “Bạn bè với nhau cả, nói lời khách sáo làm gì.”
Kỷ Tiện Bắc dừng ánh mắt trên người Nhậm Ngạn Đông, Nhậm Ngạn Đông cũng nhìn anh, hai người khẽ gật đầu, gần như đồng thời vươn tay phải, nắm nhẹ.
Ngay sau đó tách ra.
Hạ Mộc không nhìn hai người họ, cô cố gắng hít thở, cảm thấy thiếu oxy.
Cô đã tin lời Đường Văn Tích nói, lúc hai người họ chạm trán thì không khí xung quanh cũng phải đứng yên, giương cung bạt kiếm.
Kỷ Tiện Bắc dùng sức nắm chặt tay cô, ý bảo: “Chào đi, chúng ta về trước.”
Hạ Mộc hơi gật đầu với Nhậm Ngạn Đông, không biết phải nói gì, chào cậu Trư Trư hai câu.
Kỷ Tiện Bắc dắt tay cô rời đi.
“Hai người các anh định khi nào hẹn nhau đánh một trận?” Cậu Trư Trư trêu chọc, “Thật sự, không đánh tôi không thấy đã ghiền, tục ngữ nói không đánh không yêu. Thực ra, trước khi Hạ Mộc xuất hiện, tôi cảm thấy không có cô gái nào có thể xứng đôi với các anh.”
“Miệng chó không khạc được ngà voi.” Nhậm Ngạn Đông nâng bước rời đi.
Cậu Trư Trư nhún nhún vai, cười cười.
Mãi đến khi ngồi trên xe trở về khách sạn, Hạ Mộc vẫn có chút hoảng hốt.
Hôn môi với Kỷ Tiện Bắc vô số lần nhưng vừa rồi hôn môi trong căn phòng kia, thấm sâu vào lòng cô.
Mang theo dục vọng chiếm hữu công khai chủ quyền, còn mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, sau khi hôn, anh cố tình thấp giọng dịu dàng nói với cô “Anh sai rồi”.
Ba từ kia, không chỉ là có cô, chắc chắn Nhậm Ngạn Đông cũng nghe được.
Ô tô rời khởi Club, Hạ Mộc ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, bình ổn lại cảm xúc.
Kỷ Tiện Bắc vặn uống chai nước khoáng lạnh nhằm hạ nhiệt độ trong người.
Ô tô của Nhậm Ngạn Đông và Kỷ Tiện Bắc một trước một sau chạy trên trục đường chính, xe của Nhậm Ngạn Đông chạy nhanh, chốc lát liền đuổi kịp rồi vượt qua xe của Kỷ Tiện Bắc.
Lúc ô tô đi song song, Nhậm Ngạn Đông không khỏi xoay mặt nhìn bên phải.
Cửa sau xe ô tô của Kỷ Tiện Bắc mở, anh và Hạ Mộc ngồi cách nhau rất xa.
Ô tô vượt lên phía trước.
Nhậm Ngạn Đông thu hồi tầm mắt, tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, dùng sức xoa xoa trán, có vẻ tối nay uống quá nhiều.
Kỷ Tiện Bắc uống hết hơn nửa chai nước lạnh, mở chai nước khoáng bình thường đưa Hạ Mộc: “Uống nước.”
“Cảm ơn, không khát.”
Kỷ Tiện Bắc đóng nắp chai.
Tài xế cảm thấy màn đối thoại của hai người không đúng, thức thời nâng tấm kính chắn giữa lên.
Kỷ Tiện Bắc tới gần Hạ Mộc, ôm cô vào ngực: “Vẫn còn giận?”
Hạ Mộc hỏi lại: “Giận cái gì?”
Kỷ Tiện Bắc cũng giả bộ hồ đồ: “Không có gì.”
Anh hôn khóe môi cô, Hạ Mộc đẩy mặt anh, “Mùi rượu nồng quá.”
“Vừa nãy uống nhiều.”
Kỷ Tiện Bắc lấy khuôn mặt cọ cọ má cô, “Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
“Không muốn hỏi gì cả.” Hạ Mộc bình tĩnh đáp.
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô: “Trò chơi kia, tối nay là lần đầu anh chơi, là vì có em ở đó.”
Hạ Mộc không lên tiếng.
Trầm mặc một hồi, Kỷ Tiện Bắc nói: “Lúc xúc động thường làm chuyện hồ đồ, có khi vì tranh cãi mà tìm mọi cách xả giận, em xem suýt nữa tối nay chúng ta không còn đường lui, về sau chúng ta đừng dỗi nhau vì mấy chuyện nhỏ này, anh sẽ làm tấm gương tốt, em cũng phải sửa thói xấu của em.”
Anh cọ cọ chóp mũi cô: “Nghe thấy không?”
“Không.”
Kỷ Tiện Bắc cười, “Về nhà mang lên giường dạy em phải sửa thế nào.”
“Cút!” Hạ Mộc nghiêng đầu trừng anh.
Kỷ Tiện Bắc không tức giận, xoa xoa mặt cô, nói ra hết: “Sau này anh sẽ tuân thủ thời gian đã hứa, hôm nay cho anh xin lỗi.”
Anh không viện cớ là do Tiêu Tiêu hàn huyên sang nhiều chuyện khác.
Hạ Mộc không đáp, Kỷ Tiện Bắc cầm tay cô vòng qua eo anh, Hạ Mộc dùng sức véo hông anh vài cái, Kỷ Tiện Bắc bị đau ‘azz’ một tiếng.
Có vẻ cô đã ngơi cơn giận, Kỷ Tiện Bắc cúi đầu hôn môi, mút lưỡi cô.
Hạ Mộc bị hôn động tình, hôn lại anh.
Tài xế đang ngồi đằng trước, bọn họ dừng động tác hôn.
Trong xe yên tĩnh hẳn.
Bọn họ thường xuyên giận dỗi, cãi nhau xong lại hết tức giận, áy náy xong lại vui vẻ.
Hai người không nhắc đến chuyện xảy ra trong căn phòng kia nữa, những điều không thoải mái cũng trôi đi.
Di động của Hạ Mộc rung lên, là tổng biên tập gửi cho cô một vài tư liệu liên quan đến tập đoàn Tiêu Hoa và tập đoàn Viễn Đông.
Cô tải xuống, cất điện thoại đi, lại dựa vào lồng ngực Kỷ Tiện Bắc.
Thỉnh thoảng, cô động đậy một chút.
“Nghĩ gì thế?” Kỷ Tiện Bắc rũ mắt hỏi cô.
Hạ Mộc: “Nghĩ đến chuyên mục tin tức.”
“Chuyên mục?”
“Ừm.” Hạ Mộc thuật lại những gì tổng biên tập nói, cô nhân cơ hội này hỏi anh: “Anh có biết gì về việc bọn họ thua mua công ty khoa học kĩ thuật không?”
Trư Trư và Tư Đồ Đồng Đồng tập trung hát mấy bài ca tình thâm, không biết nên an ủi Hạ Mộc ra sao, chỉ đành không quấy rầy cô.
Hạ Mộc yên lặng ngồi trên ghế sofa, hòa hoãn lại lại cầm một quả quýt lột vỏ.
Không biết tối nay cô đã ăn bao nhiêu quả, trước kia cô không ăn nhiều hoa quả chua như vậy.
Trong lúc suy nghĩ miên man, đồ vật trong tay cũng thành thứ tiêu khiển, bỗng dưng có cảm giác an toàn.
Trước người đột nhiên bị bóng đen bao phủ, cô không nhìn thấy là ai, hơi thở trên người anh cô đã quá quen thuộc, nhưng hiện tại không muốn nhìn thấy anh.
“Không phải em không thích ăn đồ chua sao?” Kỷ Tiện Bắc cúi người, một tay chống ghế sofa sau lưng cô, gần như ôm trọn cả người cô.
Hạ Mộc không để ý tới anh, tách một múi quýt ăn, quả quýt này chua hơn mấy quả quýt vừa ăn.
Cô nhíu mày, khó khăn nuốt xuống.
Suýt nữa chua chết cô.
Kỷ Tiện Bắc nói: “Chua thì để ăn anh hộ.”
Duỗi tay muốn lấy quả quýt trong tay cô.
Hạ Mộc ngẩng đầu, Kỷ Tiện Bắc chưa kịp phản ứng lại, cô đã bóp miệng anh, thô lỗ nhét gần hết cả quả quýt vào miệng anh.
Kỷ Tiện Bắc: “…”
Cô đang nổi nóng, anh chỉ có thể nhường nhịn cô.
Cô nhét vào miệng anh, anh phải xử lý chúng.
Cho dù là quả chanh, anh cũng phải nuốt hết.
Sau khi nuốt xong, Kỷ Tiện Bắc thầm mắng người mua quýt một trăm lần.
Sao không mua loại quýt vừa ngon vừa ngọt mà lại mua loại vừa chua vừa chát như này.
Kỷ Tiện Bắc cúi đầu hôn lên môi Hạ Mộc: “Muốn nghe hát không, anh hát cho em nghe.”
“Ồn.” Hạ Mộc thấy quá phiền, dùng sức đẩy anh ra, “Đừng chắn em.”
Kỷ Tiện Bắc bất đắc dĩ cười: “Anh chắn gì em?”
“Chắn em ngắm nam thần của em.”
Kỷ Tiện Bắc bị nghẹn, “Không phải nam thần ở trước mặt em à? Đèn phòng tối, em phải nhìn cho kĩ, anh mới là nam thần trong lòng em.” Nói xong còn đụng đụng mắt cô.
Hạ Mộc: “Không biết xấu hổ!”
Kỷ Tiện Bắc cười, vừa rồi nói xong ngay cả anh cũng nổi da gà toàn thân.
Anh xoa xoa trán, có lẽ buổi tối uống nhiều rượu quá chăng.
Bên kia.
Nhậm Ngạn Đông thu hồi tầm mắt, không khéo, ban nãy vô tình liếc qua thấy một màn thân mật của họ.
“Không phải tối nay anh biết Hạ Mộc tới đây nên cố ý mua quýt cho cô ấy ăn chứ?” Khóe môi cậu Trư Trư nhếch cao như không chê lớn chuyện.
Nhậm Ngạn Đông liếc anh ta một cái: “Đầu anh bị hỏng rồi?”
Cậu Trư Trư sờ sờ đầu: “Tôi hỏng hay không khó mà nói, nhưng chắc chắn anh bị hỏng.”
Nhậm Ngạn Đông: “…”
Cậu Trư Trư lắc đầu, không nói thêm gì nữa, uống cạn ly rượu vang, nói với mấy người trong phòng, thời gian không còn sớm, nên đến giờ giải tán rồi chứ? Mọi người tò mò, hiện tại mới là mấy giờ, không phải trước kia 3, 4 giờ còn chê sớm sao?
Sau lại nghĩ, Nhậm Ngạn Đông và Kỷ Tiện Bắc tụ lại một chỗ cũng khá khó xử, trăm miệng một lời nói chơi đến đây thôi liền giải tán.
Hạ Mộc, Trư Trư và Tư Đồ Đồng Đồng chào tạm biệt, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đi chưa được hai bước đã bị Kỷ Tiện Bắc bắt lấy tay phải, cô ngẩn ra, không quen.
Anh thường dùng tay phải dắt tay trái cô.
Kỷ Tiện Bắc cầm tay cô đến chỗ Nhậm Ngạn Đông, cậu Trư Trư và Nhậm Ngạn Đông vừa đứng dậy, cũng chuẩn bị rời đi.
“Gây phiền phức cho anh rồi.” Kỷ Tiện Bắc vỗ vỗ bả vai cậu Trư Trư.
Cậu Trư Trư cười: “Bạn bè với nhau cả, nói lời khách sáo làm gì.”
Kỷ Tiện Bắc dừng ánh mắt trên người Nhậm Ngạn Đông, Nhậm Ngạn Đông cũng nhìn anh, hai người khẽ gật đầu, gần như đồng thời vươn tay phải, nắm nhẹ.
Ngay sau đó tách ra.
Hạ Mộc không nhìn hai người họ, cô cố gắng hít thở, cảm thấy thiếu oxy.
Cô đã tin lời Đường Văn Tích nói, lúc hai người họ chạm trán thì không khí xung quanh cũng phải đứng yên, giương cung bạt kiếm.
Kỷ Tiện Bắc dùng sức nắm chặt tay cô, ý bảo: “Chào đi, chúng ta về trước.”
Hạ Mộc hơi gật đầu với Nhậm Ngạn Đông, không biết phải nói gì, chào cậu Trư Trư hai câu.
Kỷ Tiện Bắc dắt tay cô rời đi.
“Hai người các anh định khi nào hẹn nhau đánh một trận?” Cậu Trư Trư trêu chọc, “Thật sự, không đánh tôi không thấy đã ghiền, tục ngữ nói không đánh không yêu. Thực ra, trước khi Hạ Mộc xuất hiện, tôi cảm thấy không có cô gái nào có thể xứng đôi với các anh.”
“Miệng chó không khạc được ngà voi.” Nhậm Ngạn Đông nâng bước rời đi.
Cậu Trư Trư nhún nhún vai, cười cười.
Mãi đến khi ngồi trên xe trở về khách sạn, Hạ Mộc vẫn có chút hoảng hốt.
Hôn môi với Kỷ Tiện Bắc vô số lần nhưng vừa rồi hôn môi trong căn phòng kia, thấm sâu vào lòng cô.
Mang theo dục vọng chiếm hữu công khai chủ quyền, còn mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, sau khi hôn, anh cố tình thấp giọng dịu dàng nói với cô “Anh sai rồi”.
Ba từ kia, không chỉ là có cô, chắc chắn Nhậm Ngạn Đông cũng nghe được.
Ô tô rời khởi Club, Hạ Mộc ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, bình ổn lại cảm xúc.
Kỷ Tiện Bắc vặn uống chai nước khoáng lạnh nhằm hạ nhiệt độ trong người.
Ô tô của Nhậm Ngạn Đông và Kỷ Tiện Bắc một trước một sau chạy trên trục đường chính, xe của Nhậm Ngạn Đông chạy nhanh, chốc lát liền đuổi kịp rồi vượt qua xe của Kỷ Tiện Bắc.
Lúc ô tô đi song song, Nhậm Ngạn Đông không khỏi xoay mặt nhìn bên phải.
Cửa sau xe ô tô của Kỷ Tiện Bắc mở, anh và Hạ Mộc ngồi cách nhau rất xa.
Ô tô vượt lên phía trước.
Nhậm Ngạn Đông thu hồi tầm mắt, tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, dùng sức xoa xoa trán, có vẻ tối nay uống quá nhiều.
Kỷ Tiện Bắc uống hết hơn nửa chai nước lạnh, mở chai nước khoáng bình thường đưa Hạ Mộc: “Uống nước.”
“Cảm ơn, không khát.”
Kỷ Tiện Bắc đóng nắp chai.
Tài xế cảm thấy màn đối thoại của hai người không đúng, thức thời nâng tấm kính chắn giữa lên.
Kỷ Tiện Bắc tới gần Hạ Mộc, ôm cô vào ngực: “Vẫn còn giận?”
Hạ Mộc hỏi lại: “Giận cái gì?”
Kỷ Tiện Bắc cũng giả bộ hồ đồ: “Không có gì.”
Anh hôn khóe môi cô, Hạ Mộc đẩy mặt anh, “Mùi rượu nồng quá.”
“Vừa nãy uống nhiều.”
Kỷ Tiện Bắc lấy khuôn mặt cọ cọ má cô, “Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
“Không muốn hỏi gì cả.” Hạ Mộc bình tĩnh đáp.
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô: “Trò chơi kia, tối nay là lần đầu anh chơi, là vì có em ở đó.”
Hạ Mộc không lên tiếng.
Trầm mặc một hồi, Kỷ Tiện Bắc nói: “Lúc xúc động thường làm chuyện hồ đồ, có khi vì tranh cãi mà tìm mọi cách xả giận, em xem suýt nữa tối nay chúng ta không còn đường lui, về sau chúng ta đừng dỗi nhau vì mấy chuyện nhỏ này, anh sẽ làm tấm gương tốt, em cũng phải sửa thói xấu của em.”
Anh cọ cọ chóp mũi cô: “Nghe thấy không?”
“Không.”
Kỷ Tiện Bắc cười, “Về nhà mang lên giường dạy em phải sửa thế nào.”
“Cút!” Hạ Mộc nghiêng đầu trừng anh.
Kỷ Tiện Bắc không tức giận, xoa xoa mặt cô, nói ra hết: “Sau này anh sẽ tuân thủ thời gian đã hứa, hôm nay cho anh xin lỗi.”
Anh không viện cớ là do Tiêu Tiêu hàn huyên sang nhiều chuyện khác.
Hạ Mộc không đáp, Kỷ Tiện Bắc cầm tay cô vòng qua eo anh, Hạ Mộc dùng sức véo hông anh vài cái, Kỷ Tiện Bắc bị đau ‘azz’ một tiếng.
Có vẻ cô đã ngơi cơn giận, Kỷ Tiện Bắc cúi đầu hôn môi, mút lưỡi cô.
Hạ Mộc bị hôn động tình, hôn lại anh.
Tài xế đang ngồi đằng trước, bọn họ dừng động tác hôn.
Trong xe yên tĩnh hẳn.
Bọn họ thường xuyên giận dỗi, cãi nhau xong lại hết tức giận, áy náy xong lại vui vẻ.
Hai người không nhắc đến chuyện xảy ra trong căn phòng kia nữa, những điều không thoải mái cũng trôi đi.
Di động của Hạ Mộc rung lên, là tổng biên tập gửi cho cô một vài tư liệu liên quan đến tập đoàn Tiêu Hoa và tập đoàn Viễn Đông.
Cô tải xuống, cất điện thoại đi, lại dựa vào lồng ngực Kỷ Tiện Bắc.
Thỉnh thoảng, cô động đậy một chút.
“Nghĩ gì thế?” Kỷ Tiện Bắc rũ mắt hỏi cô.
Hạ Mộc: “Nghĩ đến chuyên mục tin tức.”
“Chuyên mục?”
“Ừm.” Hạ Mộc thuật lại những gì tổng biên tập nói, cô nhân cơ hội này hỏi anh: “Anh có biết gì về việc bọn họ thua mua công ty khoa học kĩ thuật không?”
Danh sách chương