Edit: Mina

Hạ Mộc và Hứa Mạn hẹn gặp ở chỗ cũ, quán cay Tứ Xuyên trước cổng trường đại học.

Đang kì nghỉ hè nên không có nhiều khách tới lắm.

Lúc Hạ Mộc đi vào, Hứa Mạn đã ngồi chờ ở đó, còn lau sạch bộ bát đũa, rót nước lọc cho Hạ Mộc.

“Không phải nói gần 12 giờ mới đến à, sao tới sớm hơn cả tớ thế?” Hạ Mộc ngồi xuống, vừa lúc khát nước, uống hết nửa ly nước.

Hứa Mạn nói: “Hôm nay đi phương tiện công cộng, không ngờ nhanh hơn cả lái xe.”

Hạ Mộc thuận miệng hỏi câu: “Trời nóng thế này, sao cậu lại muốn đi phương tiện công cộng?”

“Lát nữa muốn uống chút rượu.” Hứa Mạn chỉ chỉ góc bàn: “Tớ mua nhị oa đầu (1) tới rồi.”

(1) 二锅头 (chưng cất rượu lần thứ nhì): Là một loại rượu mạnh, độ rượu tầm 56% – 60%.

Hạ Mộc nói thẳng: “Tớ lái xe, buổi chiều cũng có việc, không thể uống với cậu.”

“Cũng không có ý định bảo cậu uống, hiện giờ dạ dày của cậu chưa thể uống rượu.” Hứa Mạn hỏi chủ quán muốn một cốc giấy, đổ nửa cốc rượu.

Cô ấy mỉm cười nói: “Xe của cậu phong cách thật đấy, không ngờ bạn trai của cậu hào phóng với cậu như vậy.”

Hạ Mộc gật đầu: “Là rất hào phóng.”

Không nói thêm gì khác.

Nói nhiều chẳng khác nào nói về thân thế của Hứa Mạn, không thích hợp.

Cô nhìn Hứa Mạn: “Công việc không suôn sẻ à?”

Hứa Mạn lắc đầu: “Không phải, là chuyện riêng.” Cô ấy đón tầm mắt của Hạ Mộc: “Tớ không muốn nói, được không? Chỉ muốn tìm một người đi ăn cùng tớ thôi.”

Hạ Mộc hiểu loại tâm trạng này: “Được, không say không về với cậu.”

“Cảm ơn.” Qua vài giây, Hứa Mạn nói: “Sau này sẽ nói cho cậu sau, hôm nay không muốn nói.” Sau đó nhấp một ngụm rượu trắng, nuốt xuống cổ họng cay xè nóng rát.

Hứa Mạn uống rượu, còn Hạ Mộc uống nước với cô ấy.

Hai người yên lặng ăn thức ăn, không ai nói chuyện.

Thế nhưng không khí không hề nặng nề ngột ngạt.

Hồi lâu, Hứa Mạn đột nhiên nói câu: “Hạ Mộc, từ nhỏ đến lớn, có một giây nào cậu cảm thấy bản thân rất thừa thãi không? Không nên có mặt trên đời này ấy.”

Hạ Mộc ngừng tay, đồng cảm với cô ấy, cũng đồng cảm với chính mình.

Cô nói: “Có chứ, không chỉ một giây đâu mà là rất nhiều lần.” Nhất là mỗi khi bị bố mẹ quở trách, cảm thấy ngoài em trai ra thì cô và em gái chính là sự tồn tại chướng mắt dư thừa trong nhà.

Hứa Mạn thở dài, buồn bực uống cạn sạch cốc rượu, “Từ khi tớ bắt đầu hiểu chuyện, không ngày nào không cảm thấy bản thân thừa thãi, nhưng có thể làm gì bây giờ chứ.”

Cô ấy lại rót nửa cốc rượu, “Từ nhỏ tới lớn, tớ không có một người bạn nào, tớ không muốn kết bạn, sợ người ta cười nhạo tớ, coi thường tớ.”

Nói, cô ấy chạm ly nước của Hạ Mộc: “Hội nghị Thượng đỉnh sắp tới rồi, chúc cậu đi phỏng vấn hết thảy đều thuận lợi.”

“Cảm ơn.”

Hứa Mạn mua nửa cân rượu trắng, mới uống được một phần hai đã bị Hạ Mộc tịch thu, nói uống nhiều hại sức khỏe.

“Tớ cũng rất muốn nằm viện một lần, xem xem có người nào quan tâm tớ không.” Cô ấy cười khổ.

Hạ Mộc nói: “Dù có ai quan tâm hay không, chúng ta đều phải sống vì chính mình, nói ra tuy có hơi ích kỷ, nhưng làm gì có người nào không sống vì bản thân đâu.”

Hứa Mạn bưng má, cười nói: “Thế nên, tớ mới coi cậu là thần tượng đấy.”

“Muốn xin chữ ký không?”

“Cậu biến đi!”

Ăn cơm xong, Hứa Mạn nói phải về công ty một chuyến.

“Cậu uống rượu đi công ty làm gì nữa?”

“Có bản văn kiện cần tìm lãnh đạo ký tên.” Cô ấy uống nửa ly nước đá: “Chỉ chút rượu này, không có việc gì đâu.”

Hạ Mộc quên không hỏi: “Hôm nay cậu không đi làm à?”

“Hôm nay tớ xin nghỉ, sau khi đi làm chưa nghỉ phép lần nào.”

Thanh toán xong, hai người đi ra tiệm cơm.

Hạ Mộc muốn đưa cô ấy đi công ty, Hứa Mạn cũng không từ chối, “Được, đúng lúc muốn ngồi thử xe Z4 mới ra của cậu.”

“Dáng xe thật gợi cảm, tớ thích.” Hứa Mạn sờ sờ thân xe: “Chờ tớ kiếm được nhiều tiền cũng phải mua cho bản thân một chiếc mới được, tớ cùng Nhậm Sơ đầu tư một ít vào thị trường chứng khoán, chỉ mong cuối năm có thể leo thang, tới lúc đó tớ phát tài rồi sẽ mời cậu đi du lịch ha.”

Hạ Mộc nửa nói giỡn: “Tớ còn tưởng cậu muốn tặng cho tớ một chiếc xe thể thao phong cách hơn cơ chứ.”

Khởi động động cơ rời đi.

Lúc lái xe, Hứa Mạn không tiếp tục bắt chuyện với cô.

Đưa Hứa Mạn đến tập đoàn Viễn Đông, hai người lại hàn huyên vài câu, Hứa Mạn đang định đẩy cửa xuống xe, bỗng nhìn thấy một người đàn ông đi ra tòa cao ốc của công ty cô ấy.

“Ồ, Hạ Mộc, cậu nhìn xem, người đàn ông kia đẹp trai nhỉ?” Mặc áo sơmi màu đen, một đôi mắt đào hoa câu người.

Nhưng mà cảm thấy quen quen.

Hạ Mộc nhìn theo tầm mắt cô ấy, là Đường Văn Tích.

Cô xoay mặt Hứa Mạn lại, “Cậu bị cận à?”

Hứa Mạn: “……” Thật thà lắc đầu.

Hạ Mộc nói: “Tên đàn ông cặn bã đó, cậu nói anh ta đẹp trai?”

Hứa Mạn nhíu mày: “Cậu quen à?”

“Không thân.”

“À, tớ nhớ ra rồi, tớ đã nói mà, sao lại nhìn quen thế, không phải anh ta chính là người đàn ông đứng cạnh cậu bên chiếc siêu xe xuất hiện trên diễn đàn trường học của chúng ta sao?” Hứa Mạn tò mò: “Là bạn trai cậu?”

“Không phải, là bạn của bạn trai tớ.”

Hứa Mạn gật đầu, “Không nói nữa, tớ đi lên đi, bằng không lát nữa lại không tìm thấy lãnh đạo của bọn tớ.”

Cô ấy xuống xe đóng cửa xe lại, vẫy tay với Hạ Mộc: “Chờ cậu tham gia phỏng vấn Hội nghị Thượng đỉnh xong, chúng ta đi quán bar chơi nhé.”

Hạ Mộc làm động tác nghe điện thoại.

Hứa Mạn dặn dò cô lái xe cẩn thận, ngoài trời nắng to, cô ấy chạy chậm vào tòa cao ốc Viễn Đông.

Hạ Mộc khởi động xe, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cửa kính bên ghế phụ bị gõ vài cái, là Đường Văn Tích.

Cô hạ cửa xe xuống, “Có chuyện gì?” Đối mặt với Đường Văn Tích, sắc mặt cô chưa bao giờ tốt.

Đường Văn Tích dựa vào cửa xe: “Thái độ của cô là sao hả! Dù gì tôi cũng giang hồ gặp nguy cứu giúp cô rất nhiều lần, không trông cậy vào cô đền ơn, nhưng thái độ cũng nên có chút ít nhé!”

Hạ Mộc liếc anh ta một cái, nghĩ đến chuyện phòng K, biểu cảm thu bớt lại.

Đường Văn Tích châm điếu thuốc, vẻ mặt khinh thường: “Cô gái vừa rồi, cô biết cô ta là ai không?”

“Biết.”

“Biết cô còn đi cùng với cô ta?”

“Liên quan gì tới anh?!”

“Thể loại con gái riêng này, cô vẫn nên ít qua lại với cô ta thôi.” Giọng điệu của Đường Văn Tích không hề che giấu sự ghét bỏ, sự ghét bỏ này giống hệt như ba năm trước đây anh ta chê bai cô không biết cách uống cafe.

Ánh mắt Hạ Mộc lạnh nhạt: “Anh nghĩ cô ấy muốn làm con gái riêng à? Lúc cô ấy biết chỉ mới bảy tám tuổi, chẳng lẽ lại tự tay bóp chết chính mình sao?”

Đường Văn Tích bị nghẹn, không có lời nào phản biện.

Hạ Mộc học anh ta, dùng ánh mắt miệt thị: “Loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi như anh, cho không cô ấy, cô ấy cũng chướng mắt không thèm!”

“Cô lặp lại lần nữa thử xem?” Đường Văn Tích híp mắt.

Ánh mắt Hạ Mộc như khiêu khích, thực sự gằn từng chữ một lặp lại một lần: “Tôi – nói – loại – đàn – ông – như – anh, cho – không – cô – ấy, cô – ấy – cũng – chướng – mắt – không – thèm!”

Cô ngước cằm: “Tôi nói rồi đấy, anh làm gì được nào?”

Sau đó lấy ra di động quơ quơ tay: “Tôi phải báo cho ông xã của tôi biết anh bắt nạt tôi.”

“Mẹ kiếp! Ai bắt nạt ai hả! Hạ Mộc, cô có chút lương tâm nào không thế!” Đường Văn Tích nén giận, hai người xỉa xói bới móc nhau gần ba năm, mỗi lần nhìn biểu cảm khoe khoang lại khinh thường trên mặt cô, anh ta thật sự có suy nghĩ muốn đánh người, loại con gái này, CMN, Kỷ Tiện Bắc mắt mù mới xem cô như bảo bối.

Hạ Mộc vứt điện thoại sang một bên, cô không có ý định tố cáo với Kỷ Tiện Bắc, chỉ làm Đường Văn Tích bực tức chút thôi.

Cô cởi đai an toàn, đẩy cửa xuống xe, tìm một cục đá nhỏ trên mặt đất, viết mấy chữ trên bề mặt xi măng rồi dùng sức dẫm dẫm.

Đường Văn Tích nhìn cô như nhìn bệnh nhân tâm thần.

Hạ Mộc dẫm chân rất nhiều lần mới cảm thấy hả giận, sau khi lên xe nghênh ngang rời đi.

Đường Văn Tích buồn bực thu tầm mắt, đi đến chỗ cô viết chữ nhìn kỹ xem, ba chữ kia là: TWX

Chữ cái đầu trong tên của anh ta.

F*ck, người phụ nữ này thật độc ác, dám dẫm anh ta dưới chân.

Hoãn vài giây, Đường Văn Tích cũng lên xe của mình, lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhắn tin cho Kỷ Tiện Bắc: [ Anh, em nhìn thấy Hạ Mộc ở trên đường, chuyện gì thế, mới đi làm mà anh đã cho cô ta rêu rao đi chiếc xe thể thao tân tiến nhất rồi? Còn chọn màu đỏ rực nữa chứ! ]

Kỷ Tiện Bắc: [ Sợi dây thần kinh nào của cậu bị chập à? ]

Đường Văn Tích: [ Một phóng viên vừa mới tốt nghiệp ra trường, từ chiếc xe đi lại cho đến trang phục trên người cô ta đều quá xa xỉ, không hợp với quần chúng (mọi người xung quanh). ]

Kỷ Tiện Bắc: [ Cô ấy mặc rất bình thường, vả lại gương mặt của cô ấy không thích hợp làm quần chúng. ]

Đường Văn Tích: [ … ]

Đồ không biết xấu hổ, khen nức mũi mà không đỏ mặt.

Kỷ Tiện Bắc nói: [ Anh đã cố gắng khiêm tốn rồi, còn chưa tặng cô ấy những thứ quý giá đâu. ]

Đường Văn Tích: [ … Anh nuôi cô ta như nuôi con gái rượu của mình đấy à? ]

Kỷ Tiện Bắc: [ Đường Văn Tích, hôm nay cậu rất rảnh rỗi sao? ]

Đường Văn Tích: [ … Em không rảnh! Chỉ đột nhiên nhớ tới cái biển số xe kia, không phải cái đấy anh bảo chú Kỷ làm cho anh à? Cho cô ta đi có ổn không? ]

Kỷ Tiện Bắc: [ Bắc Kinh nhiều xe như vậy, chưa chắc bố anh sẽ nhìn thấy, mà có thấy thì cũng không sao cả, dù gì sớm hay muộn cũng phải gặp người lớn trong nhà, lại nói vốn dĩ biển số xe kia là quà sinh nhật tặng cô ấy tròn 20 tuổi, cô ấy không dùng ai dùng? ]

Đường Văn Tích: [ … Xem như em chưa hỏi gì. ]

Kỷ Tiện Bắc cất điện thoại đi, xoa xoa mi tâm, từ buổi sáng đến bây giờ tham dự mấy cái hội nghị, còn có rất nhiều văn kiện phải xử lý, hoạt động luôn chân luôn tay.

Anh đứng dậy rót ly nước ấm, dựa vào cửa sổ khuây khỏa đầu óc.

Bất giác lại nhìn về phía bức tranh chữ treo trên tường, mới đầu nhìn vào cũng không thấy có điểm nào quá kinh diễm so với những bức tranh chữ khác, nhưng càng ngắm càng có thể nhận ra giữa những hàng chữ chứa đựng thứ gì đó không giống.

Ngày trước, lần đầu tiên thấy Hạ Mộc cũng là loại cảm giác này.

Anh quen Hạ Mộc là có liên quan tới giáo sư Âu Dương.

Khi ấy giáo sư Âu Dương gọi điện thoại cho anh, nói có việc cần nhờ.

Giáo sư Âu Dương rất ít khi tìm anh giúp đỡ, anh cũng tò mò là chuyện gì.

Giáo sư Âu Dương cũng không khách sáo với anh: “Có một học trò của thầy gia cảnh khó khăn, lại rất sĩ diện, không xin học bổng trợ cấp, nhà trường cung cấp công việc để vừa học vừa làm em ấy cũng không đi, em xem xem công ty em có vị trí thực tập nào phù hợp cho em ấy vào làm trong thời gian nghỉ hè này không.”

Anh ngạc nhiên, tại sao giáo sư Âu Dương lại giúp đỡ nữ sinh, uyển chuyển hỏi: “Thầy, cô ấy có điểm gì đặc biệt?”

Lúc ấy giáo sư Âu Dương đã nói: “Ngoài lòng hư vinh cao ra thì không tìm được khuyết điểm khác, nhiều năm rồi, trừ em ra, chỉ có em ấy khiến cho thầy ở độ tuổi này vẫn phải thán phục.”

Giáo sư Âu Dương dừng lại, nói tiếp: “Vả lại, ai mà không có lòng hư vinh chứ? Chẳng qua lòng hư vinh của có tiền bị đống tiền của chính mình che đậy, còn người không có tiền, lòng hư vinh nhìn có vẻ quá mức trần trụi, thật ra không ai có thể chê cười người khác, dù sao thầy cảm thấy khuyết điểm này của em ấy không có vấn đề gì.”

Giáo sư đã nói vậy, anh liền đáp ứng sắp xếp công việc cho cô.

Lần đầu tiên anh gặp Hạ Mộc, cô mặc chiếc áo T-shirt trắng ngắn tay, mặt áo trước còn có mấy hình trái tim nhỏ lấp lánh, phía dưới mặc chiếc quần jean màu lam.

Rất quê mùa, mì sợi canh suông ngay cả khuôn mặt cũng không trang điểm.

Đôi mắt trong veo, có chút quật cường.

Ngồi câu nệ trong văn phòng của anh, không lên tiếng.

Ngoan ngoãn làm người ta đau lòng.

Anh sắp xếp cho cô thực tập ở công ty ủy thác, tiền lương gấp đôi nhân viên chính thức.

Anh cho rằng Hạ Mộc tới tìm anh nói không cần nhiều tiền lương như vậy.

Hoặc bày tỏ lòng biết ơn với anh, nói vài lời khách sáo: Cảm thấy năng lực của bản thân không phù hợp với mức lương cao như vậy. Kết quả cô không nói gì cả, chỉ lạnh nhạt nói một tiếng cảm ơn.

Sau lại, cô nhận số tiền lương gấp đôi người khác, nhưng sức sáng tạo lại có giá trị gấp ba lần so với nhiều người.

Giáo sư Âu Dương nói, ở trong mắt cô, chỉ có cô không muốn làm chứ không có cô không làm được.

Về sau, khi khá thân với cô, anh hỏi cô, dù gì cũng là cuộc phỏng vấn, sao lại ăn mặc như vậy, cũng không có trang điểm.

Kết quả cô nói, nếu cô trang điểm, mặc váy thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy cô không phải nghiêm túc đi làm, sẽ xem thường cô, mà lúc ấy cô cần công việc kia để rèn luyện bản thân.

Anh không hiểu lắm.

Sau đi làm, cô chỉ trang điểm nhẹ, vẫn không mặc váy, cũng không mặc quần lửng, lúc nào cũng quần dài.

Mùa hè ở Bắc Kinh mặc quần dài, người khác nhìn vào cũng thấy ngốt.

Mãi đến khi anh theo đuổi cô, bọn họ ở bên nhau, anh mới hiểu ý khác trong lời nói của cô.

Đôi chân của cô rất đẹp, vừa thẳng vừa trắng.

Dáng người của cô, gợi cảm làm anh khó lòng kìm nổi.

Nhưng sau khi ở bên nhau, mùa hè cô cũng không hay mặc váy hoặc quần sooc, thỉnh thoảng mặc quần dài đến đầu gối, dù mặc váy, cũng là váy dài che kín đôi chân.

Anh cảm thấy chính mình đã đủ bận rộn đủ mệt mỏi rồi, thời gian nghỉ ngơi, thời gian dành cho bản thân mỗi ngày quá ít ỏi, nhưng khi anh và Hạ Mộc ở bên nhau, mới biết cô còn bận hơn cả anh.

Mỗi lần hẹn hò anh đều phải sắp xếp dựa theo thời gian của cô, còn trông mong chờ đón cô tan tầm.

Có lần chỗ cô đi làm thêm đột xuất mở họp tập huấn, anh đợi cô hai tiếng đồng hồ.

Sau khi lên xe cô nhẹ nhàng ôm anh một cái, lại hôn anh một chút, không nói gì khác, sau đó tâm tình của anh cũng thoải mái hẳn, cam tâm tình nguyện.

Từ ban đầu động tâm, đến về sau càng động tâm hơn, chính anh cũng cảm thấy hoang đường.

Năm ấy cô mới 19 tuổi, mà anh đã 30.

Đã sớm qua độ tuổi ảo tưởng về tình yêu.

Nhưng lại rất để bụng về cô.

Tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Tiện Bắc thu suy nghĩ về, “Mời vào.”

Thư ký Phàn tiến vào, “Kỷ tổng, lúc Hội nghị diễn ra có phần phóng viên đặt câu hỏi, anh có sắp xếp gì không? Ngẫu nhiên hay là sao?”

Cô ấy nhìn anh, cảm thấy cô ấy vào đây hỏi cái vấn đề này như dao găm vào tim anh, bởi người anh muốn cho đặt câu hỏi chưa chắc người đó sẽ để ý tới anh…

Kỷ Tiện Bắc suy nghĩ hai giây, hơi thở dài trong lòng, nói với thư ký Phàn: “Chờ tôi về nhà thương lượng với Hạ Mộc một chút xem sao.”

Thư ký Phàn: “… Được.”

• 17/06/2019 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện