Edit: Mina
Kỷ Tiện Bắc vẫn đang chờ Hạ Mộc nói chuyện xong với bà Hoàng rồi mới đi tìm cô, nào biết giữa chừng bị bố anh gọi.
Kỷ Thượng Thanh hỏi anh về chuyện công việc: “Xác định muốn hợp tác lâu dài với Nhậm Ngạn Đông?”
Kỷ Tiện Bắc: “Vâng, trước kia Viễn Đông bọn họ phát triển chủ yếu ở nước ngoài, hiện nay có chuyển một phần về quốc nội, tài nguyên trong nước của con hơn hẳn cậu ta, nhưng ở nước ngoài, tài nguyên của cậu ta hơn hẳn con, việc hợp tác cùng thắng, cớ sao không làm?”
Kỷ Thượng Thanh gật đầu, không quên nhắc nhở anh: “Dù muốn hợp tác lâu dài cũng đừng lạnh nhạt với tập đoàn Tiêu Hoa, làm ăn kiêng kị nhất chính là tập trung mạo hiểm, không thể gởi gắm hy vọng lên một người nào đó.”
Dừng lại, Kỷ Thượng Thanh còn nói thêm: “Tập đoàn Tiêu Hoa là bạn hợp tác làm ăn sớm nhất với Trung Thần của các con, qua nhiều năm cũng có sự ăn ý, dù bây giờ có nhiều đối tượng hợp tác tốt hơn, cũng đừng quên khi trước tập đoàn Tiêu Hoa đã cùng Trung Thần các con vượt qua đoạn đường gian nan nhất.”
Kỷ Tiện Bắc: “Con biết, tự con có chừng mực.” Thế nên dù đạt được nhận thức chung với Nhậm Ngạn Đông lúc Viễn Đông và tập đoàn Tiêu Hoa cạnh tranh nhau, anh chỉ đứng bên làm quần chúng, tuy nhiên anh vẫn đưa Tiêu Tiêu một chút tài nguyên nhân mạch.
Trong khoảng thời gian này Kỷ Thượng Thanh thường xuyên công tác ở nước ngoài, không chú ý tới Viễn Đông, hỏi trực tiếp Kỷ Tiện Bắc: “Sau khi thu mua công ty khoa học kỹ thuật Nhậm Ngạn Đông dự định phát triển theo hướng nào?”
Kỷ Tiện Bắc: “Máy móc, công nghiệp và giáo dục, khả năng sẽ nghiên cứu, phát minh về phương diện giáo dục trước tiên.”
“Ừm, triển vọng của ngành sản xuất này không tồi, nếu con có tài chính không dùng tới có thể suy xét đến vấn đề nhập cổ phần.” Kỷ Thượng Thanh uống cạn ly rượu vang đỏ, Kỷ Tiện Bắc hỏi phục vụ muốn một ly, “Bố uống ít thôi.”
“Không có gì, lâu lắm rồi không được uống, mẹ con quản nghiêm không cho uống.”
“……”
Kỷ Thượng Thanh bỗng nhớ tới: “Bao lâu rồi con không về nhà?”
Kỷ Tiện Bắc: “Cũng khá lâu.”
Kỷ Thượng Thanh hơi gật đầu: “Khi nào rảnh thì về nhà ăn cơm, đợt này bố bận, chỉ có mình mẹ con ở nhà.”
Kỷ Tiện Bắc như có suy tư vài giây, “Vâng, hôm nào con mang bạn gái về.”
Kỷ Thượng Thanh ngẩn ra, thử anh: “Đang kết giao bạn gái?”
Kỷ Tiện Bắc như thật như giả: “Không khác lắm, chẳng phải chú Ôn nói muốn giới thiệu cho con sao? Sắp có rồi.”
Kỷ Thượng Thanh: “……”
Đúng lúc chủ tịch Ôn tới tìm ông, Kỷ Thượng Thanh nói: “Hôm nào lại nói chuyện tiếp.”
“Vâng, bố đi trước.” Lúc này Kỷ Tiện Bắc mới có thời gian rảnh đi tìm Hạ Mộc, nào hay, bà Hoàng vừa đi, Nhậm Ngạn Đông đã ngồi xuống bên cạnh Hạ Mộc.
Nhậm Ngạn Đông đưa cô một ly chân dài, Hạ Mộc khách sáo nói: “Cảm ơn, tôi vừa uống khá nhiều rồi, dạ dày có chút không thoải mái.”
“Đây là nước lọc.”
“Cảm ơn.” Hạ Mộc nhận lấy.
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, Hạ Mộc nhấp mấy ngụm, không lên tiếng.
Chung quanh giương cung bạt kiếm, có người đi qua xem náo nhiệt.
Nhậm Ngạn Đông không đề cập tới hội nghị, hỏi cô: “Tiếng Anh của em rất tốt?”
Xem ra ban nãy anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và bà Hoàng, cô gật đầu: “Linh hoạt? Hẳn là có thể tốt hơn anh một chút.”
Nhậm Ngạn Đông ‘Ồ’ một tiếng: “Khiêm tốn chút được không?”
Hạ Mộc hỏi lại: “Tại sao phải khiêm tốn?”
Nhậm Ngạn Đông lắc nhẹ ly rượu, dường như vô lực phản bác.
Vài giây sau, vẫn hỏi cô: “Tiếng Anh đang ở trình độ nào?” Anh không tin cô qua nhị khẩu (1), cảm thấy vừa rồi cô nói phải chuẩn bị kỳ thi nhất khẩu (2) là vì uyển chuyển từ chối bà Hoàng.
Hạ Mộc không đáp hỏi ngược: “Có phải nếu tôi nói cho anh, tôi sẽ được lợi gì không?”
Nhậm Ngạn Đông: “Trong đầu em ngoài ích lợi ra còn có gì khác không?”
Hạ Mộc: “Có Kỷ Tiện Bắc.”
Nhậm Ngạn Đông: “……”
Hạ Mộc suy nghĩ vài giây, mỉm cười: “Nhậm tổng, chúng ta làm một cái giao ước nhé?”
Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào cô.
Hạ Mộc nói: “Đổi bằng điểm tích lũy, nếu tôi giành được năm điểm tích lũy từ anh, anh cho tôi một cuộc phỏng vấn, đến nỗi quy tắc đổi điểm, thật ra cũng không có quy tắc gì, anh cảm thấy lần nào tôi biểu hiện khiến anh ngạc nhiên hoặc là thưởng thức, thì anh cho tôi thêm một điểm.”
Cô hỏi: “Dám giao ước không? Nhậm tổng.”
Ánh mắt khiêu khích kia, quá liều lĩnh.
Nhậm Ngạn Đông chợt cười, rất nhạt.
Dừng một lát, anh nói: “Năm điểm tích lũy? Em lấy đâu ra nhiều tự tin như thế?”
Hạ Mộc: “Cái này không cần anh quan tâm, anh cứ nói anh dám đánh cược không đi?”
Giữa hai người có chừng mấy giây tĩnh lặng.
Nhậm Ngạn Đông nói: “Cho em một điểm, chỉ cần bốn cái là được.”
Hạ Mộc chạm khẽ vào ly của anh: “Cảm ơn Nhậm tổng, không cần, năm cái đúng năm cái, không cần cho tôi cũng có thể đoạt được.”
Nhậm Ngạn Đông uống cạn sạch một hơi ly rượu vang: “Thời hạn có hiệu lực hai năm.”
Hạ Mộc: “Quân tử nhất ngôn.”
Cũng uống hết toàn bộ nước lọc trong ly.
Nhậm Ngạn Đông nghĩ đến bản thân còn thiếu cô một lời cảm ơn, nói với cô: “Tin tức lần trước, tính một điểm, tôi không nợ gì em nữa.”
Hạ Mộc gật đầu: “Được, vậy thì còn bốn điểm.”
Cô nâng lên ly rượu vang khi nãy của cô: “Nếu Nhậm tổng không có phân phó khác, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.”
Nhậm Ngạn Đông nhắc nhở cô: “Buổi tối ngày kia, đừng quên.”
Bây giờ anh dễ nói chuyện với cô, không có nghĩa sự việc kia cứ thế cho qua.
Hạ Mộc cười: “Trí nhớ tôi tốt lắm.” Cô đứng dậy, hơi khom người với anh, nâng bước rời đi.
Nhậm Ngạn Đông lại hỏi người phục vụ muốn một ly rượu vang, không vội vã rời đi.
Tối nay anh không có ý định nói chuyện với Hạ Mộc, nhưng vừa rồi thấy bà Hoàng đến tìm cô, anh sợ bà Hoàng sẽ nói ra vài câu trào phúng, thế là anh bất giác đi tới đây.
Thực ra cũng không có gì để nói với cô, trường hợp này không thích hợp tìm cô tính sổ, đành hỏi mấy câu hỏi vô nghĩa nhàm chán, hỏi tiếng Anh của cô thế nào.
Nhậm Ngạn Đông xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy tối nay mình có chút ăn no rửng mỡ, thế mà chủ động tới tìm cô, còn cô thì sao, rõ ràng không coi chuyện này là to tát.
Anh lại nhấp mấy ngụm rượu vang, định đứng dậy rời đi, kết quả bên cạnh có người ngồi xuống.
Nhậm Ngạn Đông ngước mắt, là Tiêu Ảnh, anh hơi gật đầu, ngay cả chào hỏi cũng lười nói.
Tiêu Ảnh chạm vào ly rượu của anh: “Đã lâu không gặp.”
Nhậm Ngạn Đông ‘ừ’ một tiếng, không tiếp lời, cũng không uống rượu.
Khóe môi Tiêu Ảnh cứng đờ, từ sau khi chia tay, đã gần hai năm cô ta không gặp người đàn ông này, cuộc hội nghị tài chính lần trước anh không tham dự, cử tổng giám đốc điều hành Viễn Đông bọn họ tới.
Vốn dĩ nghe nói năm nay anh cũng không có ý định tới, ai biết đột nhiên thay đổi chủ ý, nói có thời gian tham gia.
Kỳ thực cô ta và anh cũng coi như là người trong vòng, chỉ cần cô ta muốn, luôn có thể ngẫu nhiên gặp được anh.
Nhưng cô ta vẫn chờ, muốn chờ một ngày nào đó, có lẽ anh sẽ đi tìm cô ta, và rồi việc chờ đợi này kéo dài tận hai năm.
Năm đó cô ta là người nói lời chia tay, lúc cô ta xảy ra tai nạn giao thông, anh chẳng hề có vẻ quan tâm, nên đi công tác vẫn đi công tác, sau khi cô ta ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ nói không có việc gì, anh liền đến sân bay đi công tác, mãi tới khi cô ta xuất viện, cũng không thấy anh ghé thăm cô ta thêm lần nào.
Không chịu được uất ức, lần đâu tiên cô ta tranh cãi với anh, nói muốn chia tay.
Kết quả anh bình tĩnh đáp: “Được.” Sau đó cúp điện thoại.
Cô ta cũng có lòng kiêu ngạo và tự tôn, kiên quyết không chủ động đi tìm anh.
Thời gian cứ thế trôi qua hai năm.
Nhưng vừa rồi thấy anh chủ động tới tìm Hạ Mộc, cô ta cũng không rõ vì sao, lòng ghen ghét đố kị khiến cô ta nhất thời mất đi lý trí, kiêu ngạo kiên trì hai năm, trong một giây đó, hoàn toàn sụp đổ.
Thế là cô ta chủ động ngồi xuống bên cạnh anh, còn chủ động bắt chuyện với anh.
Nhưng anh thì sao? Vẫn là vẻ mặt hờ hững.
Tiêu Ảnh thu lại suy nghĩ rối rắm, “Anh bận, em đi trước.”
Nhậm Ngạn Đông vẫn chỉ gật đầu.
Trong lòng Tiêu Ảnh như bị kim chích, uống cạn sạch ly rượu, đứng dậy rời đi.
Hạ Mộc đi xuyên qua đám người, thật ra thì cũng không có mục tiêu gì, chỉ muốn cảm nhận một chút bầu không khí này.
Những gương mặt ở đây, phần lớn cô đều quen thuộc, trải qua câu hỏi phỏng vấn trong phiên hội nghị kia, có khá nhiều người có chút ấn tượng với cô, tuy nhiên mỗi người đều bận việc của chính mình, không có nhiều người chú ý tới cô.
Ở quầy rượu, cô bắt gặp một người coi như người quen, Ôn đổng, lần đầu tiên chính thức gặp mặt Ôn đổng, dù đã sớm biết Ôn đổng là ai, con trai cả của ông cụ Ôn, người từng được điều đến thôn nhỏ của các cô trước kia.
Ôn đổng thấy cô, khựng lại hai giây, ngay sau đó giơ tay: “Hạ tiểu thư, hân hạnh gặp mặt.”
Hạ Mộc thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng vươn tay ra bắt tay với Ôn đổng: “Cảm ơn Ôn đổng nâng đỡ.”
“Người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng.” Nói chuyện ở đây không tiện, Ôn đổng có thành ý hẹn cô: “Không biết sáng ngày kia Hạ tiểu thư có thời gian không?”
Hạ Mộc đoán được ý của Ôn đổng, người làm ăn không thích thiếu ân tình nhất, đại khái muốn trả ơn cô, cô mỉm cười: “Ôn đổng có chỉ thị gì, cứ việc phân phó.”
“Không có phân phó gì cả, chỉ muốn mời Hạ tiểu thư ghé thăm văn phòng của tôi thưởng thức tách trà.”
“Vinh hạnh của vãn bối.”
“Quyết định vậy nhé.”
“Ôn đổng ngài bận, không quấy rầy ngài nữa.”
Ôn đổng không uống rượu, bảo người phục vụ rót ly nước lọc cho ông.
Đợi Ôn đổng rời đi, Hạ Mộc nhìn bóng dáng ông như có điều suy tư, sáng ngày kia đến văn phòng ông ấy uống trà, buổi tối lại phải tham dự Hồng Môn Yến của Nhậm Ngạn Đông, có lẽ ngày đó sẽ là ngày cả đời cô cũng không quên được mất.
Hạ Mộc cũng muốn ly nước ấm, vừa đi vài bước, lại bắt gặp thư ký Phàn, thư ký Phàn đến gần, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng cũng thấy em.”
“Có việc gì ạ?”
“Có chút.” Thư ký Phàn cười đưa ly nước trong tay cho cô: “Kỷ tổng dặn dò chị, nhất định phải đưa tận tay em.”
“Cảm ơn, tối nay làm phiền chị quá.” Thành chân chạy cho cô và Kỷ Tiện Bắc.
Thư ký Phàn cười: “Nhìn người trẻ tuổi các em tình tứ như vậy, chị có cảm giác chị đã già thật rồi.” Con gái cô ấy năm nay học lớp 3, thực sự có cảm giác bản thân già rồi.
Hạ Mộc cười: “Trong lòng em, chị mãi mãi tuổi hai mươi.”
“Trẻ con, được rồi, em cứ từ từ uống, chị đi đây.” Thư ký Phàn xoay người rời đi.
Hạ Mộc nhìn nhìn ly nước chân dài, bên trong có mấy viên đá… Còn có một viên kẹo hình trái tim.
Viên kẹo này lấy ở khu đồ ăn ngọt bên kia, mùi vị không tệ lắm, chua chua ngọt ngọt.
Hạ Mộc uống mấy ngụm, lạnh căm, ngòn ngọt, còn có tí chua chua.
Cô nhìn ly chân dài nghiền ngẫm, bỗng nhiên bật cười.
Người đàn ông này, lại ghen tị.
Anh đặt viên kẹo hình trái tim này trong nước đá lạnh, là đang nói cho cô: Trái tim anh sắp lạnh rồi.
Hạ Mộc càng nghĩ càng muốn cười, nhẫn nhịn, đi đến chỗ vắng người, lấy ra di động gọi cho Kỷ Tiện Bắc, gọi hai lần anh mới nghe máy: “Alo, em chờ một chút, anh bên này hơi ồn.”
Anh tìm một chỗ yên tĩnh: “Ừm, có chuyện gì?” Anh ra vẻ ngữ khí nhàn nhạt.
Hạ Mộc cười: “Tiểu cẩu lương ~”
Kỷ Tiện Bắc cũng không nỡ giận cô, hỏi cô: “Có ăn cái gì không?”
Hỏi một đằng Hạ Mộc trả lời một nẻo: “Em đang ngậm trái tim bé nhỏ trong miệng, ủ ấm cho anh nè.”
Kỷ Tiện Bắc giả vờ nói: “… Trái tim bé nhỏ gì?” Nói, khóe miệng bất giác hiện lên ý cười.
Hạ Mộc nói: “Cái ly có trái tim nhỏ nhỏ ấy, không phải lạnh sao, thế nên em ngậm nó trong miệng đó.” Hỏi anh: “Anh bây giờ có cảm thấy trong lòng ấm áp không?”
Kỷ Tiện Bắc không quá quen ‘ừm’ một tiếng.
Hạ Mộc ha ha bật cười.
Kỷ Tiện Bắc: “…… Về nhà xem anh trị em thế nào!”
Hạ Mộc về đến nhà đã rạng sáng, kết thúc một ngày không còn việc gì làm, chỉ có mệt mỏi vô cùng.
Tắm xong nằm trên giường liền ngủ thiếp đi, mãi tới khi được một vòng tay quen thuộc ôm trong ngực, cô buồn ngủ không mở nổi mắt, “Về khi nào thế?”
“Nửa tiếng trước, tắm xong rồi.” Kỷ Tiện Bắc hôn cô.
“Mệt lắm.”
“Ừ, không làm.” Anh ôm cô vào lòng.
Kỷ Tiện Bắc vươn tay tắt đèn, hỏi cô mai còn phải đi không?
Hạ Mộc ‘ừm’ một tiếng.
Qua vài giây, cô lại hỏi anh: “Anh thì sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Anh không đi, phải qua Hồng Kông một chuyến, đã đặt vé máy bay sáng mai.” Anh nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, dỗ cô ngủ.
Hạ Mộc vừa nghe ngày mai anh phải đi công tác, cơn buồn ngủ biến mất sạch, mở mắt ra nhìn anh, trong bóng tối không thấy rõ thứ gì, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ.
“Thứ mấy trở về?”
“Thứ sáu.” Dừng một lát, giọng anh khàn khàn: “Bảo bối.”
Hạ Mộc: “Hửm?”
Kỷ Tiện Bắc thấp giọng nói: “Thứ bảy chúng ta trở về nhà em nhé, dẫn anh về gặp người lớn trong nhà, được không?”
(1) (2) Kỳ thi CATTI chia thành 3 cấp độ, tam khẩu, nhị khẩu, nhất khẩu. Nhị khẩu chia làm “Năng lực tổng hợp” – thi viết và “Thực lực phiên dịch giữa hai người” – máy móc kiểm tra phiên dịch. Qua bài kiểm tra nhị khẩu, thì có thể báo danh nhất khẩu rồi. Tương tự, “Thực lực phiên dịch” cũng do máy kiểm tra, về chủ đề phiên dịch nhất khẩu hơi khó một chút, ví dụ lần tôi kiểm tra có liên quan tới chuyên ngành sinh vật học. Thời gian ghi âm phiên dịch nhất khẩu cũng dài hơn so với nhị khẩu, tỉ lệ vượt qua nhất khẩu khá thấp ( tra cứu trên mạng thấy hằng năm toàn quốc chỉ có khoảng 5 người), yêu cầu sàng lọc rất cao,… ( Nguồn: bình luận của WU Marie| zhihu.com)
• 06/07/2019 •
Kỷ Tiện Bắc vẫn đang chờ Hạ Mộc nói chuyện xong với bà Hoàng rồi mới đi tìm cô, nào biết giữa chừng bị bố anh gọi.
Kỷ Thượng Thanh hỏi anh về chuyện công việc: “Xác định muốn hợp tác lâu dài với Nhậm Ngạn Đông?”
Kỷ Tiện Bắc: “Vâng, trước kia Viễn Đông bọn họ phát triển chủ yếu ở nước ngoài, hiện nay có chuyển một phần về quốc nội, tài nguyên trong nước của con hơn hẳn cậu ta, nhưng ở nước ngoài, tài nguyên của cậu ta hơn hẳn con, việc hợp tác cùng thắng, cớ sao không làm?”
Kỷ Thượng Thanh gật đầu, không quên nhắc nhở anh: “Dù muốn hợp tác lâu dài cũng đừng lạnh nhạt với tập đoàn Tiêu Hoa, làm ăn kiêng kị nhất chính là tập trung mạo hiểm, không thể gởi gắm hy vọng lên một người nào đó.”
Dừng lại, Kỷ Thượng Thanh còn nói thêm: “Tập đoàn Tiêu Hoa là bạn hợp tác làm ăn sớm nhất với Trung Thần của các con, qua nhiều năm cũng có sự ăn ý, dù bây giờ có nhiều đối tượng hợp tác tốt hơn, cũng đừng quên khi trước tập đoàn Tiêu Hoa đã cùng Trung Thần các con vượt qua đoạn đường gian nan nhất.”
Kỷ Tiện Bắc: “Con biết, tự con có chừng mực.” Thế nên dù đạt được nhận thức chung với Nhậm Ngạn Đông lúc Viễn Đông và tập đoàn Tiêu Hoa cạnh tranh nhau, anh chỉ đứng bên làm quần chúng, tuy nhiên anh vẫn đưa Tiêu Tiêu một chút tài nguyên nhân mạch.
Trong khoảng thời gian này Kỷ Thượng Thanh thường xuyên công tác ở nước ngoài, không chú ý tới Viễn Đông, hỏi trực tiếp Kỷ Tiện Bắc: “Sau khi thu mua công ty khoa học kỹ thuật Nhậm Ngạn Đông dự định phát triển theo hướng nào?”
Kỷ Tiện Bắc: “Máy móc, công nghiệp và giáo dục, khả năng sẽ nghiên cứu, phát minh về phương diện giáo dục trước tiên.”
“Ừm, triển vọng của ngành sản xuất này không tồi, nếu con có tài chính không dùng tới có thể suy xét đến vấn đề nhập cổ phần.” Kỷ Thượng Thanh uống cạn ly rượu vang đỏ, Kỷ Tiện Bắc hỏi phục vụ muốn một ly, “Bố uống ít thôi.”
“Không có gì, lâu lắm rồi không được uống, mẹ con quản nghiêm không cho uống.”
“……”
Kỷ Thượng Thanh bỗng nhớ tới: “Bao lâu rồi con không về nhà?”
Kỷ Tiện Bắc: “Cũng khá lâu.”
Kỷ Thượng Thanh hơi gật đầu: “Khi nào rảnh thì về nhà ăn cơm, đợt này bố bận, chỉ có mình mẹ con ở nhà.”
Kỷ Tiện Bắc như có suy tư vài giây, “Vâng, hôm nào con mang bạn gái về.”
Kỷ Thượng Thanh ngẩn ra, thử anh: “Đang kết giao bạn gái?”
Kỷ Tiện Bắc như thật như giả: “Không khác lắm, chẳng phải chú Ôn nói muốn giới thiệu cho con sao? Sắp có rồi.”
Kỷ Thượng Thanh: “……”
Đúng lúc chủ tịch Ôn tới tìm ông, Kỷ Thượng Thanh nói: “Hôm nào lại nói chuyện tiếp.”
“Vâng, bố đi trước.” Lúc này Kỷ Tiện Bắc mới có thời gian rảnh đi tìm Hạ Mộc, nào hay, bà Hoàng vừa đi, Nhậm Ngạn Đông đã ngồi xuống bên cạnh Hạ Mộc.
Nhậm Ngạn Đông đưa cô một ly chân dài, Hạ Mộc khách sáo nói: “Cảm ơn, tôi vừa uống khá nhiều rồi, dạ dày có chút không thoải mái.”
“Đây là nước lọc.”
“Cảm ơn.” Hạ Mộc nhận lấy.
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, Hạ Mộc nhấp mấy ngụm, không lên tiếng.
Chung quanh giương cung bạt kiếm, có người đi qua xem náo nhiệt.
Nhậm Ngạn Đông không đề cập tới hội nghị, hỏi cô: “Tiếng Anh của em rất tốt?”
Xem ra ban nãy anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và bà Hoàng, cô gật đầu: “Linh hoạt? Hẳn là có thể tốt hơn anh một chút.”
Nhậm Ngạn Đông ‘Ồ’ một tiếng: “Khiêm tốn chút được không?”
Hạ Mộc hỏi lại: “Tại sao phải khiêm tốn?”
Nhậm Ngạn Đông lắc nhẹ ly rượu, dường như vô lực phản bác.
Vài giây sau, vẫn hỏi cô: “Tiếng Anh đang ở trình độ nào?” Anh không tin cô qua nhị khẩu (1), cảm thấy vừa rồi cô nói phải chuẩn bị kỳ thi nhất khẩu (2) là vì uyển chuyển từ chối bà Hoàng.
Hạ Mộc không đáp hỏi ngược: “Có phải nếu tôi nói cho anh, tôi sẽ được lợi gì không?”
Nhậm Ngạn Đông: “Trong đầu em ngoài ích lợi ra còn có gì khác không?”
Hạ Mộc: “Có Kỷ Tiện Bắc.”
Nhậm Ngạn Đông: “……”
Hạ Mộc suy nghĩ vài giây, mỉm cười: “Nhậm tổng, chúng ta làm một cái giao ước nhé?”
Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào cô.
Hạ Mộc nói: “Đổi bằng điểm tích lũy, nếu tôi giành được năm điểm tích lũy từ anh, anh cho tôi một cuộc phỏng vấn, đến nỗi quy tắc đổi điểm, thật ra cũng không có quy tắc gì, anh cảm thấy lần nào tôi biểu hiện khiến anh ngạc nhiên hoặc là thưởng thức, thì anh cho tôi thêm một điểm.”
Cô hỏi: “Dám giao ước không? Nhậm tổng.”
Ánh mắt khiêu khích kia, quá liều lĩnh.
Nhậm Ngạn Đông chợt cười, rất nhạt.
Dừng một lát, anh nói: “Năm điểm tích lũy? Em lấy đâu ra nhiều tự tin như thế?”
Hạ Mộc: “Cái này không cần anh quan tâm, anh cứ nói anh dám đánh cược không đi?”
Giữa hai người có chừng mấy giây tĩnh lặng.
Nhậm Ngạn Đông nói: “Cho em một điểm, chỉ cần bốn cái là được.”
Hạ Mộc chạm khẽ vào ly của anh: “Cảm ơn Nhậm tổng, không cần, năm cái đúng năm cái, không cần cho tôi cũng có thể đoạt được.”
Nhậm Ngạn Đông uống cạn sạch một hơi ly rượu vang: “Thời hạn có hiệu lực hai năm.”
Hạ Mộc: “Quân tử nhất ngôn.”
Cũng uống hết toàn bộ nước lọc trong ly.
Nhậm Ngạn Đông nghĩ đến bản thân còn thiếu cô một lời cảm ơn, nói với cô: “Tin tức lần trước, tính một điểm, tôi không nợ gì em nữa.”
Hạ Mộc gật đầu: “Được, vậy thì còn bốn điểm.”
Cô nâng lên ly rượu vang khi nãy của cô: “Nếu Nhậm tổng không có phân phó khác, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.”
Nhậm Ngạn Đông nhắc nhở cô: “Buổi tối ngày kia, đừng quên.”
Bây giờ anh dễ nói chuyện với cô, không có nghĩa sự việc kia cứ thế cho qua.
Hạ Mộc cười: “Trí nhớ tôi tốt lắm.” Cô đứng dậy, hơi khom người với anh, nâng bước rời đi.
Nhậm Ngạn Đông lại hỏi người phục vụ muốn một ly rượu vang, không vội vã rời đi.
Tối nay anh không có ý định nói chuyện với Hạ Mộc, nhưng vừa rồi thấy bà Hoàng đến tìm cô, anh sợ bà Hoàng sẽ nói ra vài câu trào phúng, thế là anh bất giác đi tới đây.
Thực ra cũng không có gì để nói với cô, trường hợp này không thích hợp tìm cô tính sổ, đành hỏi mấy câu hỏi vô nghĩa nhàm chán, hỏi tiếng Anh của cô thế nào.
Nhậm Ngạn Đông xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy tối nay mình có chút ăn no rửng mỡ, thế mà chủ động tới tìm cô, còn cô thì sao, rõ ràng không coi chuyện này là to tát.
Anh lại nhấp mấy ngụm rượu vang, định đứng dậy rời đi, kết quả bên cạnh có người ngồi xuống.
Nhậm Ngạn Đông ngước mắt, là Tiêu Ảnh, anh hơi gật đầu, ngay cả chào hỏi cũng lười nói.
Tiêu Ảnh chạm vào ly rượu của anh: “Đã lâu không gặp.”
Nhậm Ngạn Đông ‘ừ’ một tiếng, không tiếp lời, cũng không uống rượu.
Khóe môi Tiêu Ảnh cứng đờ, từ sau khi chia tay, đã gần hai năm cô ta không gặp người đàn ông này, cuộc hội nghị tài chính lần trước anh không tham dự, cử tổng giám đốc điều hành Viễn Đông bọn họ tới.
Vốn dĩ nghe nói năm nay anh cũng không có ý định tới, ai biết đột nhiên thay đổi chủ ý, nói có thời gian tham gia.
Kỳ thực cô ta và anh cũng coi như là người trong vòng, chỉ cần cô ta muốn, luôn có thể ngẫu nhiên gặp được anh.
Nhưng cô ta vẫn chờ, muốn chờ một ngày nào đó, có lẽ anh sẽ đi tìm cô ta, và rồi việc chờ đợi này kéo dài tận hai năm.
Năm đó cô ta là người nói lời chia tay, lúc cô ta xảy ra tai nạn giao thông, anh chẳng hề có vẻ quan tâm, nên đi công tác vẫn đi công tác, sau khi cô ta ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ nói không có việc gì, anh liền đến sân bay đi công tác, mãi tới khi cô ta xuất viện, cũng không thấy anh ghé thăm cô ta thêm lần nào.
Không chịu được uất ức, lần đâu tiên cô ta tranh cãi với anh, nói muốn chia tay.
Kết quả anh bình tĩnh đáp: “Được.” Sau đó cúp điện thoại.
Cô ta cũng có lòng kiêu ngạo và tự tôn, kiên quyết không chủ động đi tìm anh.
Thời gian cứ thế trôi qua hai năm.
Nhưng vừa rồi thấy anh chủ động tới tìm Hạ Mộc, cô ta cũng không rõ vì sao, lòng ghen ghét đố kị khiến cô ta nhất thời mất đi lý trí, kiêu ngạo kiên trì hai năm, trong một giây đó, hoàn toàn sụp đổ.
Thế là cô ta chủ động ngồi xuống bên cạnh anh, còn chủ động bắt chuyện với anh.
Nhưng anh thì sao? Vẫn là vẻ mặt hờ hững.
Tiêu Ảnh thu lại suy nghĩ rối rắm, “Anh bận, em đi trước.”
Nhậm Ngạn Đông vẫn chỉ gật đầu.
Trong lòng Tiêu Ảnh như bị kim chích, uống cạn sạch ly rượu, đứng dậy rời đi.
Hạ Mộc đi xuyên qua đám người, thật ra thì cũng không có mục tiêu gì, chỉ muốn cảm nhận một chút bầu không khí này.
Những gương mặt ở đây, phần lớn cô đều quen thuộc, trải qua câu hỏi phỏng vấn trong phiên hội nghị kia, có khá nhiều người có chút ấn tượng với cô, tuy nhiên mỗi người đều bận việc của chính mình, không có nhiều người chú ý tới cô.
Ở quầy rượu, cô bắt gặp một người coi như người quen, Ôn đổng, lần đầu tiên chính thức gặp mặt Ôn đổng, dù đã sớm biết Ôn đổng là ai, con trai cả của ông cụ Ôn, người từng được điều đến thôn nhỏ của các cô trước kia.
Ôn đổng thấy cô, khựng lại hai giây, ngay sau đó giơ tay: “Hạ tiểu thư, hân hạnh gặp mặt.”
Hạ Mộc thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng vươn tay ra bắt tay với Ôn đổng: “Cảm ơn Ôn đổng nâng đỡ.”
“Người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng.” Nói chuyện ở đây không tiện, Ôn đổng có thành ý hẹn cô: “Không biết sáng ngày kia Hạ tiểu thư có thời gian không?”
Hạ Mộc đoán được ý của Ôn đổng, người làm ăn không thích thiếu ân tình nhất, đại khái muốn trả ơn cô, cô mỉm cười: “Ôn đổng có chỉ thị gì, cứ việc phân phó.”
“Không có phân phó gì cả, chỉ muốn mời Hạ tiểu thư ghé thăm văn phòng của tôi thưởng thức tách trà.”
“Vinh hạnh của vãn bối.”
“Quyết định vậy nhé.”
“Ôn đổng ngài bận, không quấy rầy ngài nữa.”
Ôn đổng không uống rượu, bảo người phục vụ rót ly nước lọc cho ông.
Đợi Ôn đổng rời đi, Hạ Mộc nhìn bóng dáng ông như có điều suy tư, sáng ngày kia đến văn phòng ông ấy uống trà, buổi tối lại phải tham dự Hồng Môn Yến của Nhậm Ngạn Đông, có lẽ ngày đó sẽ là ngày cả đời cô cũng không quên được mất.
Hạ Mộc cũng muốn ly nước ấm, vừa đi vài bước, lại bắt gặp thư ký Phàn, thư ký Phàn đến gần, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng cũng thấy em.”
“Có việc gì ạ?”
“Có chút.” Thư ký Phàn cười đưa ly nước trong tay cho cô: “Kỷ tổng dặn dò chị, nhất định phải đưa tận tay em.”
“Cảm ơn, tối nay làm phiền chị quá.” Thành chân chạy cho cô và Kỷ Tiện Bắc.
Thư ký Phàn cười: “Nhìn người trẻ tuổi các em tình tứ như vậy, chị có cảm giác chị đã già thật rồi.” Con gái cô ấy năm nay học lớp 3, thực sự có cảm giác bản thân già rồi.
Hạ Mộc cười: “Trong lòng em, chị mãi mãi tuổi hai mươi.”
“Trẻ con, được rồi, em cứ từ từ uống, chị đi đây.” Thư ký Phàn xoay người rời đi.
Hạ Mộc nhìn nhìn ly nước chân dài, bên trong có mấy viên đá… Còn có một viên kẹo hình trái tim.
Viên kẹo này lấy ở khu đồ ăn ngọt bên kia, mùi vị không tệ lắm, chua chua ngọt ngọt.
Hạ Mộc uống mấy ngụm, lạnh căm, ngòn ngọt, còn có tí chua chua.
Cô nhìn ly chân dài nghiền ngẫm, bỗng nhiên bật cười.
Người đàn ông này, lại ghen tị.
Anh đặt viên kẹo hình trái tim này trong nước đá lạnh, là đang nói cho cô: Trái tim anh sắp lạnh rồi.
Hạ Mộc càng nghĩ càng muốn cười, nhẫn nhịn, đi đến chỗ vắng người, lấy ra di động gọi cho Kỷ Tiện Bắc, gọi hai lần anh mới nghe máy: “Alo, em chờ một chút, anh bên này hơi ồn.”
Anh tìm một chỗ yên tĩnh: “Ừm, có chuyện gì?” Anh ra vẻ ngữ khí nhàn nhạt.
Hạ Mộc cười: “Tiểu cẩu lương ~”
Kỷ Tiện Bắc cũng không nỡ giận cô, hỏi cô: “Có ăn cái gì không?”
Hỏi một đằng Hạ Mộc trả lời một nẻo: “Em đang ngậm trái tim bé nhỏ trong miệng, ủ ấm cho anh nè.”
Kỷ Tiện Bắc giả vờ nói: “… Trái tim bé nhỏ gì?” Nói, khóe miệng bất giác hiện lên ý cười.
Hạ Mộc nói: “Cái ly có trái tim nhỏ nhỏ ấy, không phải lạnh sao, thế nên em ngậm nó trong miệng đó.” Hỏi anh: “Anh bây giờ có cảm thấy trong lòng ấm áp không?”
Kỷ Tiện Bắc không quá quen ‘ừm’ một tiếng.
Hạ Mộc ha ha bật cười.
Kỷ Tiện Bắc: “…… Về nhà xem anh trị em thế nào!”
Hạ Mộc về đến nhà đã rạng sáng, kết thúc một ngày không còn việc gì làm, chỉ có mệt mỏi vô cùng.
Tắm xong nằm trên giường liền ngủ thiếp đi, mãi tới khi được một vòng tay quen thuộc ôm trong ngực, cô buồn ngủ không mở nổi mắt, “Về khi nào thế?”
“Nửa tiếng trước, tắm xong rồi.” Kỷ Tiện Bắc hôn cô.
“Mệt lắm.”
“Ừ, không làm.” Anh ôm cô vào lòng.
Kỷ Tiện Bắc vươn tay tắt đèn, hỏi cô mai còn phải đi không?
Hạ Mộc ‘ừm’ một tiếng.
Qua vài giây, cô lại hỏi anh: “Anh thì sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Anh không đi, phải qua Hồng Kông một chuyến, đã đặt vé máy bay sáng mai.” Anh nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, dỗ cô ngủ.
Hạ Mộc vừa nghe ngày mai anh phải đi công tác, cơn buồn ngủ biến mất sạch, mở mắt ra nhìn anh, trong bóng tối không thấy rõ thứ gì, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ.
“Thứ mấy trở về?”
“Thứ sáu.” Dừng một lát, giọng anh khàn khàn: “Bảo bối.”
Hạ Mộc: “Hửm?”
Kỷ Tiện Bắc thấp giọng nói: “Thứ bảy chúng ta trở về nhà em nhé, dẫn anh về gặp người lớn trong nhà, được không?”
(1) (2) Kỳ thi CATTI chia thành 3 cấp độ, tam khẩu, nhị khẩu, nhất khẩu. Nhị khẩu chia làm “Năng lực tổng hợp” – thi viết và “Thực lực phiên dịch giữa hai người” – máy móc kiểm tra phiên dịch. Qua bài kiểm tra nhị khẩu, thì có thể báo danh nhất khẩu rồi. Tương tự, “Thực lực phiên dịch” cũng do máy kiểm tra, về chủ đề phiên dịch nhất khẩu hơi khó một chút, ví dụ lần tôi kiểm tra có liên quan tới chuyên ngành sinh vật học. Thời gian ghi âm phiên dịch nhất khẩu cũng dài hơn so với nhị khẩu, tỉ lệ vượt qua nhất khẩu khá thấp ( tra cứu trên mạng thấy hằng năm toàn quốc chỉ có khoảng 5 người), yêu cầu sàng lọc rất cao,… ( Nguồn: bình luận của WU Marie| zhihu.com)
• 06/07/2019 •
Danh sách chương