Edit: Mina
Đầu tháng mười hai, Bắc Kinh đón trận mưa tuyết lớn đầu mùa đông.
Trận tuyết kéo dài suốt đêm, chung quanh khu chung cư trắng xóa, trên đường lưu lại những hàng dấu chân.
“Sao dậy sớm thế?” Kỷ Tiện Bắc chưa tỉnh ngủ theo thói quen ôm lấy Hạ Mộc, sờ sờ, bên người trống không, mở mắt mới phát hiện cô đang ngồi cạnh cửa sổ sát đất ngắm nhìn bên ngoài.
Hạ Mộc chỉ chỉ bên ngoài: “Tuyết rơi lớn thật.” Hỏi anh: “Anh có định đi công ty không?”
Kỷ Tiện Bắc xốc chăn xuống giường: “Có, còn nhiều việc phải xử lý, hơn nữa đã hẹn với người ta rồi.” Tối hôm qua anh vừa đi công tác trở về.
Hạ Mộc đi theo sau anh vào phòng tắm, “Hôm nay em rảnh rỗi, em đưa anh đi làm nhé?”
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô, cười nói: “Em đột nhiên tốt thế làm anh không quen, cảm giác có bẫy.” Thuận tay cầm lấy vòi hoa sen.
“Anh cứ thử tập làm quen đi.” Hạ Mộc dựa vào cánh cửa: “Tháng này em chỉ có vài bài viết, muốn lấy nhiều tiền thưởng chút, hôm nay đi ra ngoài xem xem có tin tức gì hay ho không, lấy tin rồi biên tập hai bài.”
“Em nói như thể lấy tin và biên soạn tin tức dễ như đi chợ mua thức ăn, chỉ cần đi ra ngoài đi dạo là có thể mua được ấy nhỉ.” Kỷ Tiện Bắc chỉnh mức nước ấm, duỗi tay về phía cô: “Qua đây, anh gội đầu cho em.”
Hơn một tháng không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn, từ chiều tối hôm qua đến nữa đêm, bọn họ làm ba lần, tóc tai cô ướt đẫm mồ hôi, sau lại buồn ngủ quá tắm cũng không tắm, lăn ra ngủ luôn.
Hạ Mộc lo lắng: “Vẫn để em tự gội đi, nhỡ anh gội nước chảy vào tai em thì sao?”
“Tay em để không à?” Kỷ Tiện Bắc ý bảo cô: “Lấy hai tay che lại thì nước bắn vào tai sao được, mang ghế qua đây ngồi.”
Hạ Mộc nghi ngờ nhìn anh: “Sao hôm nay anh tốt bụng thế?”
Kỷ Tiện Bắc: “Em đưa anh đi làm, anh phải đối xử với em tốt hơn một chút.”
Hạ Mộc mới không tin, hỏi anh: “Nói đi, rốt cuộc làm chuyện gì trái lương tâm hả?” Anh chưa bao giờ gội đầu cho cô.
Còn có thể làm ra chuyện gì trái với lương tâm chứ? Đương nhiên là hút mấy điếu thuốc…
Kỷ Tiện Bắc giục cô: “Mau qua đây.”
Hạ Mộc cầm một cái ghế tới, ngồi xuống, cố gắng duỗi dài cổ, hai tay che tai, “Gội đi.” Lại dặn dò anh: “Anh vặn nhỏ nước lại, bắn lên áo ngủ của em rồi này.”
“Dù gì cũng phải thay đồ ngủ, ướt cũng không sao.” Kỷ Tiện Bắc sợ cô cúi đầu không thoải mái: “Nếu không đi xuống phòng tắm dưới lầu, em nằm trên giường gội đầu để anh gội cho em.”
“Gội đi, em không phải loại người làm ra vẻ.” Hạ Mộc nói đến tóc: “Tóc dài quá, gội đầu thấy phiền, ngày nào cũng tốn thời gian xử lý, em muốn đi cắt tóc.”
Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Cắt như nào?”
Hạ Mộc nghĩ ngợi: “Muốn cắt ngắn đi, uốn kiểu tóc xinh đẹp chút, thế nào?”
Trong lòng Kỷ Tiện Bắc không đồng ý, anh không có hứng thú với đầu tóc, dài hay ngắn cũng được, nhưng nếu cô cắt tóc ngắn, về sau mặc lễ phục sau lưng sẽ không có gì để che chắn.
Cổ của cô, xương bướm của cô đều lộ ra ngoài.
Hạ Mộc thấy anh không lên tiếng, hỏi anh: “Thấy không đẹp à?”
Kỷ Tiện Bắc bắt đầu vuốt dầu gội lên tóc cô, vài giây sau mới hỏi một câu: “Em muốn cắt tóc ngắn?”
Hạ Mộc gật đầu: “Không cắt ngắn quá, chỉ muốn thử xem sao, nếu khó coi, một hai năm sau tóc lại dài ra thôi, tóc em nhanh dài.”
“Ừm, tùy em.” Kỷ Tiện Bắc khom lưng xoa nhẹ đầu cô, bọt trắng ngày càng nhiều…
Kỷ Tiện Bắc không bảo tài xế tới đón, Hạ Mộc muốn đưa anh đi làm, anh liền theo ý cô.
Đi ngang qua một tòa cao ốc, dù tuyết bay đầy trời, gió Bắc thổi vù vù, bên kia vẫn vây chật kín, xếp hàng dài như rồng rắn, chiếm gần hết lối đi bộ.
“Quay số?” Hạ Mộc liếc xem, quay đầu nghiêm túc nhìn đường đi phía trước.
“Ừ.” Kỷ Tiện Bắc thu tầm mắt, nói với cô một công ty bất động sản của tập đoàn Tiêu Hoa mở bán 60 căn hộ với giá cực ưu đãi.
Hạ Mộc: “Thị lực của anh tốt ghê? Xa thế mà anh vẫn nhìn thấy trên đó viết gì à?” Lại không quên phân phó anh: “Giúp em chụp mấy bức ảnh xếp hàng, lát nữa em biên soạn tin tức.”
Kỷ Tiện Bắc lấy ra di động chụp mấy tấm, chọn hai bức có góc chụp đẹp gửi cho cô, nói đến đề tài vừa rồi: “Hôm qua có tin tức nói hôm nay quay số, em không thấy sao?”
“Tối qua anh trở về em không để ý lướt tin tức.” Hạ Mộc hỏi: “Giá phòng ưu đãi? Giá ưu đãi bao nhiêu?”
“Mỗi mét vuông ít hơn 15000 so với mức giá trung bình.”
“Nhiều thế? Sớm biết vậy tối hôm qua em đã không ngủ để đi xếp hàng rồi, nói không chừng có thể quay trúng.”
“Em không ăn không uống đứng chờ xếp hàng cũng không thể quay trúng, đều được sắp đặt trước, thật sự cho rằng người bình thường lấy được giá hời đó sao?” Kỷ Tiện Bắc nhìn cô: “Em mua phòng làm gì?”
Hạ Mộc cười nói: “Phòng ở trước kết hôn đó, nếu không kho tiền nhỏ của em sau này sẽ thành tài sản chung mất.”
Kỷ Tiện Bắc cười không nổi, cũng không biết nói đùa sao.
Mãi đến tận bây giờ, trong tiềm thức của cô vẫn luôn cảm thấy kết hôn với anh không thể dài lâu, một lòng muốn chừa lại đường lui cho mình.
Giống như trước kia cô thuê một căn phòng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đường lui.
“Anh nhìn em làm gì?” Hạ Mộc liếc nhìn anh, bị người khác nhìn chằm chằm rất không được tự nhiên.
Kỷ Tiện Bắc nói: “Em không cần mua phòng ở trước kết hôn.”
“Hm?”
“Anh sẽ không làm công chứng tài sản trước kết hôn, chờ đến ngày chúng mình đi đăng ký, anh sẽ xin sở giao dịch toàn bộ cổ phần của công ty anh làm chúng ta giữ chung.”
“Kỷ Tiện Bắc, lần sau anh đừng có nói mấy lời như này lúc em đang lái xe!” Hạ Mộc thở hắt, vừa rồi tay run lên, hơi trượt tay, suýt nữa tông phải đuôi xe.
Kỷ Tiện Bắc cười: “Em điển hình loại người được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Hạ Mộc liếc nhìn anh, ngoài mặt cô biểu hiện trấn định, trong lòng lại sôi trào.
Kỷ Tiện Bắc trêu cô: “Anh còn tưởng em sẽ nói: Em không cần, đấy là anh vất vả lắm mới kiếm được, em mà cầm sẽ không yên lòng.”
Hạ Mộc cười nói: “Em vô tâm, không có chuyện không yên lòng, vả lại em có ngốc đâu, nhiều tiền như thế sao em lại không muốn chứ.”
Kỷ Tiện Bắc cười: “Là anh ngốc, sau này mỗi ngày anh đều phải nghĩ biện pháp đối xử tốt với em, xin em đừng ly hôn với anh.”
Hạ Mộc gật đầu: “Ừm, sau này cũng chỉ được phép đối tốt với em, nếu không mỗi một giây em đều làm loạn muốn ly hôn với anh đó.” Nghiêng mặt nhìn anh, ra vẻ nghiêm túc: “Thật ra em không muốn đâu, nhưng nếu em không cần, trong lòng anh sẽ khó chịu biết nhường nào, em không thể khiến anh buồn.”
Kỷ Tiện Bắc: “Khó chịu anh cũng bằng lòng.”
Hạ Mộc cười: “Em không nỡ để anh khó chịu, em thích ăn tiên bối ngọt, không thích mặn.”
Hai người đấu miệng không biết mệt.
Dừng một lát, Hạ Mộc nói: “Em không cắt tóc nữa.”
“Không cắt?”
“Vâng.”
Kỷ Tiện Bắc chống khuỷu tay lên cửa kính, buồn bã nói: “Sao tâm địa em đen tối thế, một nửa tài sản của anh chỉ đổi lấy một bộ tóc dài của em thôi à?”
“Đúng vậy, thấy rất vinh hạnh phải không?” Hạ Mộc nhướng mày.
Kỷ Tiện Bắc: “Thôi, em cắt đi, anh có rất nhiều tiền có thể mua bộ tóc nối dài quấn quanh trái đất mấy vòng, hơn nữa chất tóc cũng đẹp hơn của em.”
“Ha ha.” Hạ Mộc không nhịn được bật cười.
Mấy phút sau tới dưới tòa Trung Thần, Hạ Mộc dừng xe.
Kỷ Tiện Bắc cởi đai an toàn, chưa kịp đẩy cửa xe xuống đã bị Hạ Mộc ôm chặt, “Đại tiên bối, cho em ôm một cái, buổi sáng không ăn no, cho em gặm một cái.”
Cô cắn nhẹ môi anh, mút nhẹ, quấn quýt một lúc lâu mới buông ra.
Kỷ Tiện Bắc nói: “Nhìn vào số tiền trong tương lai, nhớ đối xử tốt với anh chút, nghe chưa?” Anh véo véo tai cô.
Hạ Mộc hôn anh: “Không có tiền em vẫn yêu anh.” Lại bỏ thêm câu: “Nếu có tiền, em sẽ càng yêu anh hơn.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Cốc trán cô một cái: “Đồ lòng lang dạ sói, anh lên đây, buổi tối tới đón anh cùng đi nhà hàng kia ăn cơm.” Trước khi xuống xe lại hôn môi cô: “Lái xe cẩn thận.”
Kỷ Tiện Bắc đi vào công ty, Hạ Mộc không vội vã rời đi, đậu xe ở lề đường.
Suốt dọc đường, tâm tình cô vẫn không thể bình tĩnh.
Không ngờ anh không chút do dự nói không làm công chứng tài sản trước kết hôn, muốn lấy toàn bộ cổ phần anh có để cô cùng nắm giữ.
Lần trước còn tưởng sẽ không có chuyện thứ ba làm cô mất đi năng lực sắp xếp từ ngữ, lúc này mới mấy tháng trôi qua, anh lại làm được lần nữa.
Còn có chuyện thứ tư không? Cô không biết, cô cũng không dám khẳng định không có.
Hồi lâu mới trở lại bình thường, Hạ Mộc yên lặng, bắt đầu biên soạn tin tức ban nãy, phân tích phòng ốc thành phố đi xuống, lại viết thêm hai câu cảm thán, đính kèm ảnh chụp Kỷ Tiện Bắc gửi cô, xong xuôi gửi thẳng cho tổng biên tập.
Vừa về đến nhà, Kỷ Tiện Bắc gửi cho cô một liên kết bài báo, tiêu đề: ‘Còn tưởng đường vành đai 2 (*) có siêu thị mới khai trương, mọi người xếp hàng nhận trứng gà, hóa ra đang ôm tiền tranh phòng ở’.
(*) 二环 ( 2nd Ring Road): Đường vành đai 2 là đường cao tốc vành đai bao quanh trung tâm Bắc Kinh. Đường vành đai có thể được chia thành hai phần: đường vành đai ban đầu và đường vành đai mới được mở rộng.
Là tin tức cô vừa biên soạn khi nãy.
Kỷ Tiện Bắc: [ Tốc độ nhanh thật đấy. ]
Hạ Mộc: [ Nhờ phúc của anh đó. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Nội dung bài viết rất khá, về phương diện chuyên nghiệp câu từ sắc sảo sâu sắc, có điều… ]
Hạ Mộc hỏi: [ Có điều gì? ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Tiêu đề ngắn gọn nghiêm túc chút được không hả? ]
Hạ Mộc hiếm khi không đứng đắn nói đùa: [ Không thích cô đọng súc tích, cứ thích anh như vậy đấy. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ … ]
Hạ Mộc nói: [ Cũng chẳng phải tin tức về chứng khoán, không cần bài bản. ]
Dù là chứng khoán, cô vẫn sẽ chế giễu một chút.
Kỷ Tiện Bắc sắp phải đi mở họp: [ Anh làm việc đây, đừng dán mắt vào di động, chú ý nghỉ ngơi. ]
Lúc mở họp, Tiêu Tiêu gọi điện thoại tới, anh không nhận máy, ấn từ chối.
Lần này họp hội nghị khá lâu, hơn hai tiếng sau mới kết thúc.
Vừa trở lại văn phòng, Tiêu Tiêu lại gọi tới, sau khi hàn huyên hai câu, hỏi anh đã xem tin tức hôm nay chưa, cố ý nhấn mạnh, “Có liên quan tới Tiêu Hoa của bọn tôi, cũng liên quan gián tiếp tới anh.”
Kỷ Tiện Bắc ‘ừ’ một tiếng, không hỏi cô ấy gọi có chuyện gì.
Tiêu Tiêu nói thẳng mục đích: “Nếu tôi không biết Hạ Mộc là bạn gái anh, suy xét đến mặt mũi anh, loại tin tức như thế chắc chắn tôi sẽ tìm lãnh đạo của bọn họ rút về.”
Kỷ Tiện Bắc chậm rãi nói: “Không cần nhìn mặt mũi của tôi, cô có thể sai người rút tin về.”
Tiêu Tiêu dừng lại, không hiểu ý của anh: “Anh với Hạ Mộc?” Chia tay?
Kỷ Tiện Bắc: “Rất ổn, đã về gặp bố mẹ cô ấy từ lâu.”
Tiêu Tiêu: “…… Kỷ Tiện Bắc, tôi muốn không tranh cãi với anh, anh xem loại tin tức này… Rõ ràng có ác ý bẻ lái dư luận, cứ tiếp tục như vậy rất có khả năng làm ảnh hưởng tới thị trường chứng khoán của Tiêu Hoa bọn tôi!”
Giọng điệu của Kỷ Tiện Bắc rất lạnh nhạt: “Sao lại có ác ý bẻ lái chứ?”
Tiêu Tiêu không tin Kỷ Tiện Bắc không nhìn thấy bài báo, nhưng anh tỏ ra không biết, cô chỉ đành nói rõ: “Cái gì mà tặng trứng gà, ôm tiền tranh phòng ở, trong đó có rất nhiều nội dung ngầm nói Tiêu Hoa chúng tôi quảng cáo giả dối để lợi dụng tuyên truyền căn hộ.”
Kỷ Tiện Bắc hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sự thật? Cuối cùng ai sẽ quay trúng số 60 căn hộ giá cực ưu đãi kia của các cô? Chính các cô biết rõ nhất.”
Tiêu Tiêu bị nghẹn, cô phản ứng cũng nhanh: “Chúng tôi đương nhiên biết rõ, danh sách quay số đều được ghi lại ở bên đó.”
Kỷ Tiện Bắc ‘À’ một tiếng, lười tranh luận, ngữ khí nhàn nhạt nói với Tiêu Tiêu: “Bài viết này của Hạ Mộc chỉ đang nói khách quan thực trạng mua phòng ở hiện nay, không cố ý bôi đen Tiêu Hoa các cô, còn cô?”
Tiêu Tiêu không muốn gây xích mích với Kỷ Tiện Bắc vì chuyện này, giọng cô dịu đi: “Tôi biết Hạ Mộc là phóng viên, không cố ý nhằm vào ai, nhưng rốt cuộc có gây tổn hại tới lợi ích của Tiêu Hoa chúng tôi.”
Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tiêu Tiêu: “Anh bảo Hạ Mộc rút tin tức kia về đi.”
Kỷ Tiện Bắc: “Như thế khác gì tôi vả mặt cô ấy?”
Tiêu Tiêu biết việc này không dễ, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Anh nói với Hạ Mộc một tiếng, nói tin tức của cô ấy gây tổn hại đến lợi ích của đối tác làm ăn của anh, cũng gián tiếp gây tổn hại đến lợi ích của anh, cần phải gỡ xuống, bảo cô ấy sau này cố gắng tránh viết chủ đề đó.”
Kỷ Tiện Bắc không do dự: “Không cần trao đổi việc này nữa, cô ấy chưa bao giờ can thiệp tôi hợp tác làm ăn với ai, tôi cũng sẽ không hỏi công việc của cô ấy, cô có thể trực tiếp tìm gặp cô ấy thương lượng, hoặc tìm người gỡ tin tức kia xuống, đây là việc của phòng ban quan hệ xã hội bên các cô.”
Anh từ chối thẳng thừng, xem ra tìm anh không giải quyết được.
Tiêu Tiêu thử thăm dò hỏi: “Nếu tôi tìm người rút tin về thì sao?” Anh sẽ ngồi yên mặc kệ không?
Kỷ Tiện Bắc đáp cô ấy: “Tháng sau tôi sẽ không còn tiền tiêu vặt.”
Tiêu Tiêu không hiểu: “Có ý gì?”
Kỷ Tiện Bắc không hề ngượng ngùng: “Ý là, tiền thưởng của Hạ Mộc đều cho tôi tiêu, cô ấy không có tin tức đồng nghĩa sẽ không được kiểm duyệt, vậy thì tôi lấy gì để tiêu bây giờ?”
Tiêu Tiêu bị những lời này chặn họng, cô dở khóc dở cười, lại tức ngực phát đau.
Mấy câu nói buồn nôn này, giờ đây anh dùng rất thuận mồm.
Tiêu Tiêu biết nhiều lời vô ích, “Thôi, anh bận việc của mình đi.”
Vừa định kết thúc cuộc trò chuyện, cô bỗng nghĩ tới: “Vốn sáng nay tôi định đi góp vốn, kết quả bị tin tức này làm chậm chân, Kỷ tổng… Anh hiểu chứ?” Nhân cơ hội này, hỏi anh khoản vay vốn.
Kỷ Tiện Bắc giả bộ hồ đồ: “… Ừm, thế thì cô mau đi đi, nói với tài xế, tiền phạt vượt đèn đỏ cứ tính của tôi.”
Tiêu Tiêu: “……”
Suýt bị chết sặc, bình tĩnh lại, cô đành phải nói thẳng: “Tôi cũng không tham lam, cho tôi vay mười lăm tỷ, lãi suất hồi báo vẫn theo quy củ cũ.”
Vài giây sau, Kỷ Tiện Bắc nói: “Buổi trưa tôi sẽ bàn việc này với Tiêu đổng.”
Tiêu Tiêu ngạc nhiên: “Bố tôi muốn đi tìm anh à?”
“Ừ, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới.”
“Được, vậy đến lúc đó nói sau, anh làm việc đi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Kỷ Tiện Bắc đặt di động xuống đi rót nước, chưa ngồi vào chỗ, di động vang lên, anh vươn tay lấy, là mẹ anh gọi tới, “Alo, mẹ.”
“Đang bận không?”
“Có chuyện gì, mẹ nói đi.”
Mẹ Kỷ: “Tối hôm qua chú Tiêu con tới nhà chúng ta.”
“Có chuyện gì sao?”
Dừng vài giây, mẹ Kỷ nói: “Muốn con giả làm bạn trai của Tiêu Tiêu.”
“… Cái gì?”
Mẹ Kỷ thuật lại một lần: “Ý của chú Tiêu con là, dì con sắp làm phẫu thuật mổ não, phẫu thuật có nguy hiểm, dì con vẫn canh cánh chuyện kết hôn của Tiêu Tiêu, nói con bé sắp hai mươi chín tuổi rồi, sợ mình lên bàn phẫu thuật không xuống được, nhắc mãi với chú Tiêu con, nói con xuất sắc mọi mặt, thế là chú Tiêu con liền tới tìm bố con trao đổi.”
Điều Kỷ Tiện Bắc quan tâm nhất là: “Mẹ, mẹ với bố con trả lời chú Tiêu ra sao?”
Mẹ Kỷ: “Mẹ chưa nói gì cả.”
Lần đầu tiên Kỷ Tiện Bắc gấp gáp: “Bố con thì sao?”
“Bố con đương nhiên sẽ không tự chủ trương, ông ấy nói mười mấy tuổi con đã một mình ra nước ngoài, luôn tự quyết định mọi chuyện, chuyện lớn như vậy bảo chú Tiêu trực tiếp tới tìm con thì hơn.”
Kỷ Tiện Bắc thở phào nhẹ nhõm: “Thay con cảm ơn bố.”
Mẹ Kỷ: “Ừ, thể nào chú Tiêu cũng tới tìm con đó.”
“Chú ấy hẹn con rồi, sắp tới nơi.”
“Không nói nữa, chuyện của bản thân con, tự con xem xem thế nào.”
Kỷ Tiện Bắc đặt điện thoại một bên, xoa xoa mi tâm, thật đúng là… Một lời khó nói hết.
Hơn mười phút sau, chủ tịch Tiêu tới, hai người trò chuyện một lúc.
Thư ký bưng trà tới, Kỷ Tiện Bắc đứng dậy bưng trà mời Tiêu đổng.
Chủ tịch Tiêu nâng tách trà lên thổi nhẹ, nhấp một ngụm nhỏ.
Có vài lời nói ra đúng là rất ngại, nhưng vẫn phải căng da đầu, ông nói: “Hôm nay chú Tiêu tới tìm cháu, có một yêu cầu quá đáng.”
Kỷ Tiện Bắc cũng sửa lại xưng hô: “Chú Tiêu, chú nói ạ.”
Tiêu đổng nói mục đích của mình, lại nói: “Tối hôm qua chú đến nhà cháu ngồi một lát, nói tình hình cho bố mẹ cháu, bọn họ không có ý kiến gì, thế nên hôm nay chú tới đây tìm cháu, vốn rất ngại, nhưng mà…”
Nói, Tiêu đổng thở dài: “Dì cháu bà ấy… Chú thật sự sợ nhỡ may nếu phẫu thuật xảy ra nguy hiểm gì, bà ấy không còn cơ hội mở mắt, Tiêu Tiêu là tiếc nuối duy nhất của bà ấy, cháu nói sao chú nhẫn tâm được?”
Tạm dừng vài giây, chỉnh lại cảm xúc: “Chú nghĩ tới nghĩ lui, nếu trước khi phẫu thuật dì cháu biết cháu là bạn trai của Tiêu Tiêu, bà ấy nhất định sẽ yên tâm, hai vợ chồng già nhà chú vẫn luôn thưởng thức cháu, cách đối nhân xử thế hay năng lực cá nhân đều rất xuất sắc, chú dì thường dạy bảo Tiêu Tiêu noi gương cháu học hỏi.”
Kỷ Tiện Bắc bình tĩnh nhìn ông ấy: “Chú Tiêu, chú với dì quá khen rồi.” Anh mời Tiêu đổng điếu thuốc, Tiêu đổng xua tay, nói đã cai thuốc.
Anh cũng không hút, bỏ lại vào hộp thuốc.
Tiêu đổng đã nhờ vả trực tiếp, anh không thể lảng tránh, “Chú Tiêu, nếu cháu không có bạn gái, hoặc là chuyện này ngoài cháu ra không có ai khác làm được, cháu chắc chắn sẽ không chối từ.”
Tiêu đổng tay bưng chén trà khựng lại, có bạn gái?
Trước đó ông đã tìm gặp riêng cháu gái Tiêu Ảnh, nhờ Tiêu Ảnh hỏi thăm hộ xem hiện giờ Kỷ Tiện Bắc có bạn gái hay không.
Bởi vì con gái ông từng thổ lộ với Kỷ Tiện Bắc và bị uyển chuyển từ chối, ông không dám hỏi con gái mình chuyện đời tư của Kỷ Tiện Bắc, sợ kích thích con gái, ông đành tìm cháu gái.
Tiêu Ảnh nói cứ giao việc này cho cháu, kết quả hôm trước Tiêu Ảnh nói với ông, đã hỏi thăm đám bạn bè tốt nhất của Kỷ Tiện Bắc, nói Kỷ Tiện Bắc không có bạn gái, có thể yên tâm nhờ anh giúp đỡ.
Thế nên rốt cuộc nhầm lẫn ở đâu?
Tiêu đổng bình ổn lại: “Trước đó chú đã hỏi thăm vài người, ai cũng nói cháu đang độc thân thế nên chú mới yên tâm tìm cháu, không nghĩ tới cháu giữ kín như vậy.”
Kỷ Tiện Bắc: “Chắc có lẽ chú hỏi không phải bạn của cháu, hầu hết người trong vòng của chúng cháu không người nào không biết bạn gái cháu là ai, Tiêu Tiêu cũng biết, quan hệ giữa cô ấy và bạn gái cháu cũng rất khá.”
Tiêu đổng ngạc nhiên, sau đó nói xin lỗi: “Việc này trách chú Tiêu không biết rõ, chú cũng không dám hỏi Tiêu Tiêu quá nhiều.” Ông cách khoảng không chạm ly: “Cháu đừng để chuyện này trong lòng.”
Kỷ Tiện Bắc: “Chú Tiêu nói quá lời.”
Tiêu đổng nghiền ngẫm nhấp ngụm trà, Kỷ Tiện Bắc nói người trong vòng đều biết bạn gái anh là ai, Tiêu Ảnh lại nói đã hỏi thăm nhiều người, việc này làm cho…
Ông làm dịu bầu không khí: “Bạn gái là thiên kim nhà ai thế?”
Kỷ Tiện Bắc nửa đùa nửa thật nói: “Nhà cháu ạ, lúc còn trẻ mẹ cháu nằm mơ cũng muốn sinh con gái, bây giờ cháu tìm cho mẹ cháu một người vừa có thể làm con dâu lại có thể làm con gái.”
Tiêu đổng nháy mắt hiểu ra, cười nói: “Ồ, không tồi không tồi, tìm được cô con dâu tốt như vậy là phúc khí của mẹ cháu.”
Hai người đông một câu tây một câu, sau lại nói sang chuyện công việc.
Mắt thấy đã đến giờ ăn trưa, Kỷ Tiện Bắc nhìn đồng hồ đeo tay: “Tiêu đổng, trưa nay chú ở lại nếm thử đồ ăn của nhà ăn Trung Thần bọn cháu, cháu sẽ bảo đầu bếp làm mấy món ngon.”
Tiêu đổng liên tục xua tay, nói ông còn phải trở về công ty xử lý công việc.
Kỷ Tiện Bắc tiễn Tiêu đổng xuống dưới sảnh, trong lòng anh vẫn nghĩ về chuyện mẹ Tiêu Tiêu làm phẫu thuật, tuy rằng từ chối, trong lòng vẫn không khỏi áy náy.
Nói với Tiêu đổng: “Hội bạn bè của chúng cháu có rất nhiều anh em độc thân lại ưu tú, mọi phương diện đều không thua kém cháu, Tiêu Tiêu cũng quen biết, chỉ cần cháu nói một câu, ai cũng sẵn sàng giúp đỡ, cháu nhất định sẽ làm tốt chuyện này giúp chú.”
Tiêu đổng: “Thế thì làm phiền cháu, cháu cũng giúp chú khuyên nhủ Tiêu Tiêu nhiều một chút.”
Kỷ Tiện Bắc tỏ thái độ chân thành: “Vâng, chú cũng bảo dì yên tâm, cháu luôn coi Tiêu Tiêu như em gái mình, không để người khác ăn hiếp cô ấy, bao gồm cả sau này cô ấy gả chồng.”
Tiêu đổng bảo Kỷ Tiện Bắc giả làm bạn trai của Tiêu Tiêu cũng không phải không có tâm tư khác, đúng thật là nhìn trúng anh làm con rể, nếu anh chưa có bạn gái, vừa hay tác hợp cho anh với Tiêu Tiêu.
Nhưng nào biết chuyện thành ra thế này.
Tiêu đổng lại nhờ Kỷ Tiện Bắc: “Chuyện chú tới tìm cháu giả làm bạn trai Tiêu Tiêu, cháu thay chú gạt nó nhé, nếu không con bé lại trách mắng chú, đều tại chú già đến hồ đồ.”
Kỷ Tiện Bắc gật đầu, nói không thành vấn đề, anh hiểu Tiêu đổng, thương xót cho tấm lòng của những người làm bố làm mẹ.
Tiêu đổng vỗ vỗ bả vai Kỷ Tiện Bắc: “Chú không có may mắn kia, aiz.”
Kỷ Tiện Bắc hiểu ý Tiêu đổng, là tiếc nuối anh và Tiêu Tiêu không thể ở bên nhau.
Lúc Tiêu đổng rời đi lại cảm kích một phen, nói làm phiền anh tìm người giúp Tiêu Tiêu.
Kỷ Tiện Bắc: “Chú Tiêu khách sáo, đây là trách nhiệm của cháu.”
Tiêu đổng ngồi vào xe chào tạm biệt.
Kỷ Tiện Bắc thở phào, vẫn thấy có lỗi trong lòng, Tiêu đổng đối với anh rất tốt, tuy rằng trên bàn đàm phán không ai bận tâm đến tình cảm, nhưng từ lúc anh lập nghiệp Tiêu đổng đã cho anh không ít tài nguyên.
Năm đó một mình anh kiên trì lập nghiệp, bố anh không đồng ý, nói sản nghiệp của Kỷ gia đã đủ bận rộn mệt nhọc, đừng kiếm thêm việc vào người.
Anh kiên trì, bố anh đành tôn trọng anh, anh cũng không tìm bố nhờ vả.
Sau lại gặp thời vận nhân mạch, tạo dựng lên Trung Thần bây giờ.
Về tới văn phòng, Kỷ Tiện Bắc gọi điện thoại cho một người bạn, kể lại chuyện vừa rồi, bên kia ngay lập tức đồng ý, nói đến hôm đó gọi lại cho anh ta, ngày đó nhất định mặc kệ gió mưa cũng có mặt.
“Cảm ơn người anh em.”
“Khách sáo với tôi làm gì, đúng rồi, hôm nào lại tới nhà cậu chơi đi, muốn nghe Hạ Mộc hát.”
“Hạ Mộc không biết hát, ngũ âm không đủ.”
“Tôi không hiếm lạ những người hát êm tai, chỉ muốn nghe ngũ âm không đủ.”
“…” Kỷ Tiện Bắc không đồng ý: “Đổi yêu cầu khác.”
“Không có yêu cầu khác, tôi không thiếu tiền cũng không thiếu tình, chỉ muốn nghe mỹ nữ của người đàn ông khác có ngũ không đủ ca hát để tìm lại chút cân bằng trong lòng, quyết định thế nhé, tôi chuẩn bị thông báo với mọi người trong nhóm đây.” Trực tiếp cúp điện thoại.
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Bảo Hạ Mộc hát trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy còn không cầm dao chém chết anh sao.
Ngồi một lát, Kỷ Tiện Bắc chuẩn bị đi ăn cơm, vừa gập máy tính xuống, mẹ anh lại gọi điện thoại tới: “Nói chuyện xong rồi?”
“Vâng, chú Tiêu đi rồi.”
“Con đồng ý à?”
“Không ạ.” Kỷ Tiện Bắc nói tiếp: “Con đã giúp chú Tiêu tìm được người phù hợp, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ cùng Tiêu Tiêu diễn kịch gặp người lớn trong nhà, không ảnh hưởng tới dì làm phẫu thuật.”
Im lặng vài giây, mẹ Kỷ nói: “Không nghĩ tới con từ chối dứt khoát như vậy.”
Kỷ Tiện Bắc: “Vâng, nếu không có Hạ Mộc, nói không chừng con cũng giúp chuyện lần này.”
Mẹ Kỷ hiểu con trai mình, tuy rằng từ chối, chắc chắn trong lòng vẫn còn băn khoăn.
Bà an ủi Kỷ Tiện Bắc: “Có một số việc tận tâm là được, giả làm bạn trai người khác vốn không phải chuyện đáng tin cậy, vả lại con còn có bạn gái.”
Kỷ Tiện Bắc: “Cũng chính bởi vì Hạ Mộc con mới từ chối, nếu đồng ý với chú Tiêu, từ giờ trở đi, con phải dành thời gian đi gặp dì với Tiêu Tiêu, lúc nào cũng phải sắm vai người yêu.”
Anh dừng lại: “Tới lúc đó không thể thiếu mấy động tác thân mật với Tiêu Tiêu.”
Mẹ Kỷ: “Ừ, cái này đúng là không thể tránh khỏi.”
Kỷ Tiện Bắc nói tiếp: “Giả vờ một lần chắc chắn không đủ, lúc dì làm phẫu thuật hay hồi phục sau phẫu thuật, con luôn phải sắm vai trong khoảng một năm.”
Mẹ Kỷ: “Mấy việc này đều là việc nhỏ, nhưng phiền phức càng lớn hơn.” Bà hỏi: “Chẳng lẽ con không biết chú Tiêu con bảo con giúp chuyện này… Thực ra có tâm tư gì sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Đoán được, nhưng không chắc chắn.” Anh cười: “Không thể quá tự luyến.”
Mẹ Kỷ: “Aiz, con với bố con giống nhau, tự luyến đến mức cho rằng mọi cô gái xinh đẹp trên thế giới này đều phải lòng mấy người, yêu đến mức không thể tự kiềm chế.”
Nhịn không được chế nhạo: “Con tự luyến chút thì thôi, dù gì cũng có chút vốn liếng nhan sắc của mẹ, con xem xem bố con kìa.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Vô ngữ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mẹ Kỷ lại vòng về đề tài trước: “Con đừng quá tự trách bản thân, tận tâm tận lực là được.”
Kỷ Tiện Bắc: “Vâng, con không phải mặt trời, không thể chiếu sáng khắp muôn nơi.”
Mẹ Kỷ: “Dù con là mặt trời thì cũng có lúc bị mặt trăng che khuất.”
“Mẹ, mẹ đừng tranh cãi.”
Mẹ Kỷ bỗng nhiên nhớ ra: “Mấy hôm trước bố con đột nhiên nói với mẹ, hồi tháng tám nhìn thấy con với Hạ Mộc ở sân bay.”
Kỷ Tiện Bắc: “…”
Cung phản xạ của bố anh dài đến vậy sao?
Anh vẫn khá bình tĩnh: “Bố nói sao ạ?”
“Không nói gì thêm.” Vài giây sau, mẹ Kỷ hỏi: “Chuẩn bị bao giờ dẫn Hạ Mộc về nhà?”
“Vẫn còn sớm, chờ cô ấy có chút tự tin hẵng về.”
“Ừ, vậy chúc con mộng đẹp sớm trở thành sự thật nhé.”
“……” Kỷ Tiện Bắc suy nghĩ một lát: “Mẹ, con sắp cầu hôn Hạ Mộc.”
“Con bé đi du học thế nên con không có tự tin?” Vài giây sau mẹ Kỷ lại nói: “Cũng phải thôi, trường đại học kia của con bé hơn nửa không phú thì quý, không hiếm người trẻ tuổi tài cao, rốt cuộc con lớn hơn con bé những mười tuổi, nói không có sự khác biệt là giả.” (sự khác biệt giữa hai thế hệ)
“… Mẹ, mẹ nói mấy câu dễ nghe được không?”
Mẹ Kỷ không tiếp tục đả kích anh nữa, nhắc nhở: “Đã yêu đương còn sắp kết hôn, nhớ nói với bố con một tiếng, tránh cho có ngày người ta lại giới thiệu đối tượng cho con, bố con khó từ chối.”
“Vâng, con gọi ngay đây.”
“Con chờ một lát đi, chờ bố con cơm nước xong, để ông ấy ăn ngon bữa cơm này đã.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
• 23/08/2019 •
Đầu tháng mười hai, Bắc Kinh đón trận mưa tuyết lớn đầu mùa đông.
Trận tuyết kéo dài suốt đêm, chung quanh khu chung cư trắng xóa, trên đường lưu lại những hàng dấu chân.
“Sao dậy sớm thế?” Kỷ Tiện Bắc chưa tỉnh ngủ theo thói quen ôm lấy Hạ Mộc, sờ sờ, bên người trống không, mở mắt mới phát hiện cô đang ngồi cạnh cửa sổ sát đất ngắm nhìn bên ngoài.
Hạ Mộc chỉ chỉ bên ngoài: “Tuyết rơi lớn thật.” Hỏi anh: “Anh có định đi công ty không?”
Kỷ Tiện Bắc xốc chăn xuống giường: “Có, còn nhiều việc phải xử lý, hơn nữa đã hẹn với người ta rồi.” Tối hôm qua anh vừa đi công tác trở về.
Hạ Mộc đi theo sau anh vào phòng tắm, “Hôm nay em rảnh rỗi, em đưa anh đi làm nhé?”
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô, cười nói: “Em đột nhiên tốt thế làm anh không quen, cảm giác có bẫy.” Thuận tay cầm lấy vòi hoa sen.
“Anh cứ thử tập làm quen đi.” Hạ Mộc dựa vào cánh cửa: “Tháng này em chỉ có vài bài viết, muốn lấy nhiều tiền thưởng chút, hôm nay đi ra ngoài xem xem có tin tức gì hay ho không, lấy tin rồi biên tập hai bài.”
“Em nói như thể lấy tin và biên soạn tin tức dễ như đi chợ mua thức ăn, chỉ cần đi ra ngoài đi dạo là có thể mua được ấy nhỉ.” Kỷ Tiện Bắc chỉnh mức nước ấm, duỗi tay về phía cô: “Qua đây, anh gội đầu cho em.”
Hơn một tháng không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn, từ chiều tối hôm qua đến nữa đêm, bọn họ làm ba lần, tóc tai cô ướt đẫm mồ hôi, sau lại buồn ngủ quá tắm cũng không tắm, lăn ra ngủ luôn.
Hạ Mộc lo lắng: “Vẫn để em tự gội đi, nhỡ anh gội nước chảy vào tai em thì sao?”
“Tay em để không à?” Kỷ Tiện Bắc ý bảo cô: “Lấy hai tay che lại thì nước bắn vào tai sao được, mang ghế qua đây ngồi.”
Hạ Mộc nghi ngờ nhìn anh: “Sao hôm nay anh tốt bụng thế?”
Kỷ Tiện Bắc: “Em đưa anh đi làm, anh phải đối xử với em tốt hơn một chút.”
Hạ Mộc mới không tin, hỏi anh: “Nói đi, rốt cuộc làm chuyện gì trái lương tâm hả?” Anh chưa bao giờ gội đầu cho cô.
Còn có thể làm ra chuyện gì trái với lương tâm chứ? Đương nhiên là hút mấy điếu thuốc…
Kỷ Tiện Bắc giục cô: “Mau qua đây.”
Hạ Mộc cầm một cái ghế tới, ngồi xuống, cố gắng duỗi dài cổ, hai tay che tai, “Gội đi.” Lại dặn dò anh: “Anh vặn nhỏ nước lại, bắn lên áo ngủ của em rồi này.”
“Dù gì cũng phải thay đồ ngủ, ướt cũng không sao.” Kỷ Tiện Bắc sợ cô cúi đầu không thoải mái: “Nếu không đi xuống phòng tắm dưới lầu, em nằm trên giường gội đầu để anh gội cho em.”
“Gội đi, em không phải loại người làm ra vẻ.” Hạ Mộc nói đến tóc: “Tóc dài quá, gội đầu thấy phiền, ngày nào cũng tốn thời gian xử lý, em muốn đi cắt tóc.”
Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Cắt như nào?”
Hạ Mộc nghĩ ngợi: “Muốn cắt ngắn đi, uốn kiểu tóc xinh đẹp chút, thế nào?”
Trong lòng Kỷ Tiện Bắc không đồng ý, anh không có hứng thú với đầu tóc, dài hay ngắn cũng được, nhưng nếu cô cắt tóc ngắn, về sau mặc lễ phục sau lưng sẽ không có gì để che chắn.
Cổ của cô, xương bướm của cô đều lộ ra ngoài.
Hạ Mộc thấy anh không lên tiếng, hỏi anh: “Thấy không đẹp à?”
Kỷ Tiện Bắc bắt đầu vuốt dầu gội lên tóc cô, vài giây sau mới hỏi một câu: “Em muốn cắt tóc ngắn?”
Hạ Mộc gật đầu: “Không cắt ngắn quá, chỉ muốn thử xem sao, nếu khó coi, một hai năm sau tóc lại dài ra thôi, tóc em nhanh dài.”
“Ừm, tùy em.” Kỷ Tiện Bắc khom lưng xoa nhẹ đầu cô, bọt trắng ngày càng nhiều…
Kỷ Tiện Bắc không bảo tài xế tới đón, Hạ Mộc muốn đưa anh đi làm, anh liền theo ý cô.
Đi ngang qua một tòa cao ốc, dù tuyết bay đầy trời, gió Bắc thổi vù vù, bên kia vẫn vây chật kín, xếp hàng dài như rồng rắn, chiếm gần hết lối đi bộ.
“Quay số?” Hạ Mộc liếc xem, quay đầu nghiêm túc nhìn đường đi phía trước.
“Ừ.” Kỷ Tiện Bắc thu tầm mắt, nói với cô một công ty bất động sản của tập đoàn Tiêu Hoa mở bán 60 căn hộ với giá cực ưu đãi.
Hạ Mộc: “Thị lực của anh tốt ghê? Xa thế mà anh vẫn nhìn thấy trên đó viết gì à?” Lại không quên phân phó anh: “Giúp em chụp mấy bức ảnh xếp hàng, lát nữa em biên soạn tin tức.”
Kỷ Tiện Bắc lấy ra di động chụp mấy tấm, chọn hai bức có góc chụp đẹp gửi cho cô, nói đến đề tài vừa rồi: “Hôm qua có tin tức nói hôm nay quay số, em không thấy sao?”
“Tối qua anh trở về em không để ý lướt tin tức.” Hạ Mộc hỏi: “Giá phòng ưu đãi? Giá ưu đãi bao nhiêu?”
“Mỗi mét vuông ít hơn 15000 so với mức giá trung bình.”
“Nhiều thế? Sớm biết vậy tối hôm qua em đã không ngủ để đi xếp hàng rồi, nói không chừng có thể quay trúng.”
“Em không ăn không uống đứng chờ xếp hàng cũng không thể quay trúng, đều được sắp đặt trước, thật sự cho rằng người bình thường lấy được giá hời đó sao?” Kỷ Tiện Bắc nhìn cô: “Em mua phòng làm gì?”
Hạ Mộc cười nói: “Phòng ở trước kết hôn đó, nếu không kho tiền nhỏ của em sau này sẽ thành tài sản chung mất.”
Kỷ Tiện Bắc cười không nổi, cũng không biết nói đùa sao.
Mãi đến tận bây giờ, trong tiềm thức của cô vẫn luôn cảm thấy kết hôn với anh không thể dài lâu, một lòng muốn chừa lại đường lui cho mình.
Giống như trước kia cô thuê một căn phòng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đường lui.
“Anh nhìn em làm gì?” Hạ Mộc liếc nhìn anh, bị người khác nhìn chằm chằm rất không được tự nhiên.
Kỷ Tiện Bắc nói: “Em không cần mua phòng ở trước kết hôn.”
“Hm?”
“Anh sẽ không làm công chứng tài sản trước kết hôn, chờ đến ngày chúng mình đi đăng ký, anh sẽ xin sở giao dịch toàn bộ cổ phần của công ty anh làm chúng ta giữ chung.”
“Kỷ Tiện Bắc, lần sau anh đừng có nói mấy lời như này lúc em đang lái xe!” Hạ Mộc thở hắt, vừa rồi tay run lên, hơi trượt tay, suýt nữa tông phải đuôi xe.
Kỷ Tiện Bắc cười: “Em điển hình loại người được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Hạ Mộc liếc nhìn anh, ngoài mặt cô biểu hiện trấn định, trong lòng lại sôi trào.
Kỷ Tiện Bắc trêu cô: “Anh còn tưởng em sẽ nói: Em không cần, đấy là anh vất vả lắm mới kiếm được, em mà cầm sẽ không yên lòng.”
Hạ Mộc cười nói: “Em vô tâm, không có chuyện không yên lòng, vả lại em có ngốc đâu, nhiều tiền như thế sao em lại không muốn chứ.”
Kỷ Tiện Bắc cười: “Là anh ngốc, sau này mỗi ngày anh đều phải nghĩ biện pháp đối xử tốt với em, xin em đừng ly hôn với anh.”
Hạ Mộc gật đầu: “Ừm, sau này cũng chỉ được phép đối tốt với em, nếu không mỗi một giây em đều làm loạn muốn ly hôn với anh đó.” Nghiêng mặt nhìn anh, ra vẻ nghiêm túc: “Thật ra em không muốn đâu, nhưng nếu em không cần, trong lòng anh sẽ khó chịu biết nhường nào, em không thể khiến anh buồn.”
Kỷ Tiện Bắc: “Khó chịu anh cũng bằng lòng.”
Hạ Mộc cười: “Em không nỡ để anh khó chịu, em thích ăn tiên bối ngọt, không thích mặn.”
Hai người đấu miệng không biết mệt.
Dừng một lát, Hạ Mộc nói: “Em không cắt tóc nữa.”
“Không cắt?”
“Vâng.”
Kỷ Tiện Bắc chống khuỷu tay lên cửa kính, buồn bã nói: “Sao tâm địa em đen tối thế, một nửa tài sản của anh chỉ đổi lấy một bộ tóc dài của em thôi à?”
“Đúng vậy, thấy rất vinh hạnh phải không?” Hạ Mộc nhướng mày.
Kỷ Tiện Bắc: “Thôi, em cắt đi, anh có rất nhiều tiền có thể mua bộ tóc nối dài quấn quanh trái đất mấy vòng, hơn nữa chất tóc cũng đẹp hơn của em.”
“Ha ha.” Hạ Mộc không nhịn được bật cười.
Mấy phút sau tới dưới tòa Trung Thần, Hạ Mộc dừng xe.
Kỷ Tiện Bắc cởi đai an toàn, chưa kịp đẩy cửa xe xuống đã bị Hạ Mộc ôm chặt, “Đại tiên bối, cho em ôm một cái, buổi sáng không ăn no, cho em gặm một cái.”
Cô cắn nhẹ môi anh, mút nhẹ, quấn quýt một lúc lâu mới buông ra.
Kỷ Tiện Bắc nói: “Nhìn vào số tiền trong tương lai, nhớ đối xử tốt với anh chút, nghe chưa?” Anh véo véo tai cô.
Hạ Mộc hôn anh: “Không có tiền em vẫn yêu anh.” Lại bỏ thêm câu: “Nếu có tiền, em sẽ càng yêu anh hơn.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Cốc trán cô một cái: “Đồ lòng lang dạ sói, anh lên đây, buổi tối tới đón anh cùng đi nhà hàng kia ăn cơm.” Trước khi xuống xe lại hôn môi cô: “Lái xe cẩn thận.”
Kỷ Tiện Bắc đi vào công ty, Hạ Mộc không vội vã rời đi, đậu xe ở lề đường.
Suốt dọc đường, tâm tình cô vẫn không thể bình tĩnh.
Không ngờ anh không chút do dự nói không làm công chứng tài sản trước kết hôn, muốn lấy toàn bộ cổ phần anh có để cô cùng nắm giữ.
Lần trước còn tưởng sẽ không có chuyện thứ ba làm cô mất đi năng lực sắp xếp từ ngữ, lúc này mới mấy tháng trôi qua, anh lại làm được lần nữa.
Còn có chuyện thứ tư không? Cô không biết, cô cũng không dám khẳng định không có.
Hồi lâu mới trở lại bình thường, Hạ Mộc yên lặng, bắt đầu biên soạn tin tức ban nãy, phân tích phòng ốc thành phố đi xuống, lại viết thêm hai câu cảm thán, đính kèm ảnh chụp Kỷ Tiện Bắc gửi cô, xong xuôi gửi thẳng cho tổng biên tập.
Vừa về đến nhà, Kỷ Tiện Bắc gửi cho cô một liên kết bài báo, tiêu đề: ‘Còn tưởng đường vành đai 2 (*) có siêu thị mới khai trương, mọi người xếp hàng nhận trứng gà, hóa ra đang ôm tiền tranh phòng ở’.
(*) 二环 ( 2nd Ring Road): Đường vành đai 2 là đường cao tốc vành đai bao quanh trung tâm Bắc Kinh. Đường vành đai có thể được chia thành hai phần: đường vành đai ban đầu và đường vành đai mới được mở rộng.
Là tin tức cô vừa biên soạn khi nãy.
Kỷ Tiện Bắc: [ Tốc độ nhanh thật đấy. ]
Hạ Mộc: [ Nhờ phúc của anh đó. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Nội dung bài viết rất khá, về phương diện chuyên nghiệp câu từ sắc sảo sâu sắc, có điều… ]
Hạ Mộc hỏi: [ Có điều gì? ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Tiêu đề ngắn gọn nghiêm túc chút được không hả? ]
Hạ Mộc hiếm khi không đứng đắn nói đùa: [ Không thích cô đọng súc tích, cứ thích anh như vậy đấy. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ … ]
Hạ Mộc nói: [ Cũng chẳng phải tin tức về chứng khoán, không cần bài bản. ]
Dù là chứng khoán, cô vẫn sẽ chế giễu một chút.
Kỷ Tiện Bắc sắp phải đi mở họp: [ Anh làm việc đây, đừng dán mắt vào di động, chú ý nghỉ ngơi. ]
Lúc mở họp, Tiêu Tiêu gọi điện thoại tới, anh không nhận máy, ấn từ chối.
Lần này họp hội nghị khá lâu, hơn hai tiếng sau mới kết thúc.
Vừa trở lại văn phòng, Tiêu Tiêu lại gọi tới, sau khi hàn huyên hai câu, hỏi anh đã xem tin tức hôm nay chưa, cố ý nhấn mạnh, “Có liên quan tới Tiêu Hoa của bọn tôi, cũng liên quan gián tiếp tới anh.”
Kỷ Tiện Bắc ‘ừ’ một tiếng, không hỏi cô ấy gọi có chuyện gì.
Tiêu Tiêu nói thẳng mục đích: “Nếu tôi không biết Hạ Mộc là bạn gái anh, suy xét đến mặt mũi anh, loại tin tức như thế chắc chắn tôi sẽ tìm lãnh đạo của bọn họ rút về.”
Kỷ Tiện Bắc chậm rãi nói: “Không cần nhìn mặt mũi của tôi, cô có thể sai người rút tin về.”
Tiêu Tiêu dừng lại, không hiểu ý của anh: “Anh với Hạ Mộc?” Chia tay?
Kỷ Tiện Bắc: “Rất ổn, đã về gặp bố mẹ cô ấy từ lâu.”
Tiêu Tiêu: “…… Kỷ Tiện Bắc, tôi muốn không tranh cãi với anh, anh xem loại tin tức này… Rõ ràng có ác ý bẻ lái dư luận, cứ tiếp tục như vậy rất có khả năng làm ảnh hưởng tới thị trường chứng khoán của Tiêu Hoa bọn tôi!”
Giọng điệu của Kỷ Tiện Bắc rất lạnh nhạt: “Sao lại có ác ý bẻ lái chứ?”
Tiêu Tiêu không tin Kỷ Tiện Bắc không nhìn thấy bài báo, nhưng anh tỏ ra không biết, cô chỉ đành nói rõ: “Cái gì mà tặng trứng gà, ôm tiền tranh phòng ở, trong đó có rất nhiều nội dung ngầm nói Tiêu Hoa chúng tôi quảng cáo giả dối để lợi dụng tuyên truyền căn hộ.”
Kỷ Tiện Bắc hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sự thật? Cuối cùng ai sẽ quay trúng số 60 căn hộ giá cực ưu đãi kia của các cô? Chính các cô biết rõ nhất.”
Tiêu Tiêu bị nghẹn, cô phản ứng cũng nhanh: “Chúng tôi đương nhiên biết rõ, danh sách quay số đều được ghi lại ở bên đó.”
Kỷ Tiện Bắc ‘À’ một tiếng, lười tranh luận, ngữ khí nhàn nhạt nói với Tiêu Tiêu: “Bài viết này của Hạ Mộc chỉ đang nói khách quan thực trạng mua phòng ở hiện nay, không cố ý bôi đen Tiêu Hoa các cô, còn cô?”
Tiêu Tiêu không muốn gây xích mích với Kỷ Tiện Bắc vì chuyện này, giọng cô dịu đi: “Tôi biết Hạ Mộc là phóng viên, không cố ý nhằm vào ai, nhưng rốt cuộc có gây tổn hại tới lợi ích của Tiêu Hoa chúng tôi.”
Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tiêu Tiêu: “Anh bảo Hạ Mộc rút tin tức kia về đi.”
Kỷ Tiện Bắc: “Như thế khác gì tôi vả mặt cô ấy?”
Tiêu Tiêu biết việc này không dễ, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Anh nói với Hạ Mộc một tiếng, nói tin tức của cô ấy gây tổn hại đến lợi ích của đối tác làm ăn của anh, cũng gián tiếp gây tổn hại đến lợi ích của anh, cần phải gỡ xuống, bảo cô ấy sau này cố gắng tránh viết chủ đề đó.”
Kỷ Tiện Bắc không do dự: “Không cần trao đổi việc này nữa, cô ấy chưa bao giờ can thiệp tôi hợp tác làm ăn với ai, tôi cũng sẽ không hỏi công việc của cô ấy, cô có thể trực tiếp tìm gặp cô ấy thương lượng, hoặc tìm người gỡ tin tức kia xuống, đây là việc của phòng ban quan hệ xã hội bên các cô.”
Anh từ chối thẳng thừng, xem ra tìm anh không giải quyết được.
Tiêu Tiêu thử thăm dò hỏi: “Nếu tôi tìm người rút tin về thì sao?” Anh sẽ ngồi yên mặc kệ không?
Kỷ Tiện Bắc đáp cô ấy: “Tháng sau tôi sẽ không còn tiền tiêu vặt.”
Tiêu Tiêu không hiểu: “Có ý gì?”
Kỷ Tiện Bắc không hề ngượng ngùng: “Ý là, tiền thưởng của Hạ Mộc đều cho tôi tiêu, cô ấy không có tin tức đồng nghĩa sẽ không được kiểm duyệt, vậy thì tôi lấy gì để tiêu bây giờ?”
Tiêu Tiêu bị những lời này chặn họng, cô dở khóc dở cười, lại tức ngực phát đau.
Mấy câu nói buồn nôn này, giờ đây anh dùng rất thuận mồm.
Tiêu Tiêu biết nhiều lời vô ích, “Thôi, anh bận việc của mình đi.”
Vừa định kết thúc cuộc trò chuyện, cô bỗng nghĩ tới: “Vốn sáng nay tôi định đi góp vốn, kết quả bị tin tức này làm chậm chân, Kỷ tổng… Anh hiểu chứ?” Nhân cơ hội này, hỏi anh khoản vay vốn.
Kỷ Tiện Bắc giả bộ hồ đồ: “… Ừm, thế thì cô mau đi đi, nói với tài xế, tiền phạt vượt đèn đỏ cứ tính của tôi.”
Tiêu Tiêu: “……”
Suýt bị chết sặc, bình tĩnh lại, cô đành phải nói thẳng: “Tôi cũng không tham lam, cho tôi vay mười lăm tỷ, lãi suất hồi báo vẫn theo quy củ cũ.”
Vài giây sau, Kỷ Tiện Bắc nói: “Buổi trưa tôi sẽ bàn việc này với Tiêu đổng.”
Tiêu Tiêu ngạc nhiên: “Bố tôi muốn đi tìm anh à?”
“Ừ, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới.”
“Được, vậy đến lúc đó nói sau, anh làm việc đi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Kỷ Tiện Bắc đặt di động xuống đi rót nước, chưa ngồi vào chỗ, di động vang lên, anh vươn tay lấy, là mẹ anh gọi tới, “Alo, mẹ.”
“Đang bận không?”
“Có chuyện gì, mẹ nói đi.”
Mẹ Kỷ: “Tối hôm qua chú Tiêu con tới nhà chúng ta.”
“Có chuyện gì sao?”
Dừng vài giây, mẹ Kỷ nói: “Muốn con giả làm bạn trai của Tiêu Tiêu.”
“… Cái gì?”
Mẹ Kỷ thuật lại một lần: “Ý của chú Tiêu con là, dì con sắp làm phẫu thuật mổ não, phẫu thuật có nguy hiểm, dì con vẫn canh cánh chuyện kết hôn của Tiêu Tiêu, nói con bé sắp hai mươi chín tuổi rồi, sợ mình lên bàn phẫu thuật không xuống được, nhắc mãi với chú Tiêu con, nói con xuất sắc mọi mặt, thế là chú Tiêu con liền tới tìm bố con trao đổi.”
Điều Kỷ Tiện Bắc quan tâm nhất là: “Mẹ, mẹ với bố con trả lời chú Tiêu ra sao?”
Mẹ Kỷ: “Mẹ chưa nói gì cả.”
Lần đầu tiên Kỷ Tiện Bắc gấp gáp: “Bố con thì sao?”
“Bố con đương nhiên sẽ không tự chủ trương, ông ấy nói mười mấy tuổi con đã một mình ra nước ngoài, luôn tự quyết định mọi chuyện, chuyện lớn như vậy bảo chú Tiêu trực tiếp tới tìm con thì hơn.”
Kỷ Tiện Bắc thở phào nhẹ nhõm: “Thay con cảm ơn bố.”
Mẹ Kỷ: “Ừ, thể nào chú Tiêu cũng tới tìm con đó.”
“Chú ấy hẹn con rồi, sắp tới nơi.”
“Không nói nữa, chuyện của bản thân con, tự con xem xem thế nào.”
Kỷ Tiện Bắc đặt điện thoại một bên, xoa xoa mi tâm, thật đúng là… Một lời khó nói hết.
Hơn mười phút sau, chủ tịch Tiêu tới, hai người trò chuyện một lúc.
Thư ký bưng trà tới, Kỷ Tiện Bắc đứng dậy bưng trà mời Tiêu đổng.
Chủ tịch Tiêu nâng tách trà lên thổi nhẹ, nhấp một ngụm nhỏ.
Có vài lời nói ra đúng là rất ngại, nhưng vẫn phải căng da đầu, ông nói: “Hôm nay chú Tiêu tới tìm cháu, có một yêu cầu quá đáng.”
Kỷ Tiện Bắc cũng sửa lại xưng hô: “Chú Tiêu, chú nói ạ.”
Tiêu đổng nói mục đích của mình, lại nói: “Tối hôm qua chú đến nhà cháu ngồi một lát, nói tình hình cho bố mẹ cháu, bọn họ không có ý kiến gì, thế nên hôm nay chú tới đây tìm cháu, vốn rất ngại, nhưng mà…”
Nói, Tiêu đổng thở dài: “Dì cháu bà ấy… Chú thật sự sợ nhỡ may nếu phẫu thuật xảy ra nguy hiểm gì, bà ấy không còn cơ hội mở mắt, Tiêu Tiêu là tiếc nuối duy nhất của bà ấy, cháu nói sao chú nhẫn tâm được?”
Tạm dừng vài giây, chỉnh lại cảm xúc: “Chú nghĩ tới nghĩ lui, nếu trước khi phẫu thuật dì cháu biết cháu là bạn trai của Tiêu Tiêu, bà ấy nhất định sẽ yên tâm, hai vợ chồng già nhà chú vẫn luôn thưởng thức cháu, cách đối nhân xử thế hay năng lực cá nhân đều rất xuất sắc, chú dì thường dạy bảo Tiêu Tiêu noi gương cháu học hỏi.”
Kỷ Tiện Bắc bình tĩnh nhìn ông ấy: “Chú Tiêu, chú với dì quá khen rồi.” Anh mời Tiêu đổng điếu thuốc, Tiêu đổng xua tay, nói đã cai thuốc.
Anh cũng không hút, bỏ lại vào hộp thuốc.
Tiêu đổng đã nhờ vả trực tiếp, anh không thể lảng tránh, “Chú Tiêu, nếu cháu không có bạn gái, hoặc là chuyện này ngoài cháu ra không có ai khác làm được, cháu chắc chắn sẽ không chối từ.”
Tiêu đổng tay bưng chén trà khựng lại, có bạn gái?
Trước đó ông đã tìm gặp riêng cháu gái Tiêu Ảnh, nhờ Tiêu Ảnh hỏi thăm hộ xem hiện giờ Kỷ Tiện Bắc có bạn gái hay không.
Bởi vì con gái ông từng thổ lộ với Kỷ Tiện Bắc và bị uyển chuyển từ chối, ông không dám hỏi con gái mình chuyện đời tư của Kỷ Tiện Bắc, sợ kích thích con gái, ông đành tìm cháu gái.
Tiêu Ảnh nói cứ giao việc này cho cháu, kết quả hôm trước Tiêu Ảnh nói với ông, đã hỏi thăm đám bạn bè tốt nhất của Kỷ Tiện Bắc, nói Kỷ Tiện Bắc không có bạn gái, có thể yên tâm nhờ anh giúp đỡ.
Thế nên rốt cuộc nhầm lẫn ở đâu?
Tiêu đổng bình ổn lại: “Trước đó chú đã hỏi thăm vài người, ai cũng nói cháu đang độc thân thế nên chú mới yên tâm tìm cháu, không nghĩ tới cháu giữ kín như vậy.”
Kỷ Tiện Bắc: “Chắc có lẽ chú hỏi không phải bạn của cháu, hầu hết người trong vòng của chúng cháu không người nào không biết bạn gái cháu là ai, Tiêu Tiêu cũng biết, quan hệ giữa cô ấy và bạn gái cháu cũng rất khá.”
Tiêu đổng ngạc nhiên, sau đó nói xin lỗi: “Việc này trách chú Tiêu không biết rõ, chú cũng không dám hỏi Tiêu Tiêu quá nhiều.” Ông cách khoảng không chạm ly: “Cháu đừng để chuyện này trong lòng.”
Kỷ Tiện Bắc: “Chú Tiêu nói quá lời.”
Tiêu đổng nghiền ngẫm nhấp ngụm trà, Kỷ Tiện Bắc nói người trong vòng đều biết bạn gái anh là ai, Tiêu Ảnh lại nói đã hỏi thăm nhiều người, việc này làm cho…
Ông làm dịu bầu không khí: “Bạn gái là thiên kim nhà ai thế?”
Kỷ Tiện Bắc nửa đùa nửa thật nói: “Nhà cháu ạ, lúc còn trẻ mẹ cháu nằm mơ cũng muốn sinh con gái, bây giờ cháu tìm cho mẹ cháu một người vừa có thể làm con dâu lại có thể làm con gái.”
Tiêu đổng nháy mắt hiểu ra, cười nói: “Ồ, không tồi không tồi, tìm được cô con dâu tốt như vậy là phúc khí của mẹ cháu.”
Hai người đông một câu tây một câu, sau lại nói sang chuyện công việc.
Mắt thấy đã đến giờ ăn trưa, Kỷ Tiện Bắc nhìn đồng hồ đeo tay: “Tiêu đổng, trưa nay chú ở lại nếm thử đồ ăn của nhà ăn Trung Thần bọn cháu, cháu sẽ bảo đầu bếp làm mấy món ngon.”
Tiêu đổng liên tục xua tay, nói ông còn phải trở về công ty xử lý công việc.
Kỷ Tiện Bắc tiễn Tiêu đổng xuống dưới sảnh, trong lòng anh vẫn nghĩ về chuyện mẹ Tiêu Tiêu làm phẫu thuật, tuy rằng từ chối, trong lòng vẫn không khỏi áy náy.
Nói với Tiêu đổng: “Hội bạn bè của chúng cháu có rất nhiều anh em độc thân lại ưu tú, mọi phương diện đều không thua kém cháu, Tiêu Tiêu cũng quen biết, chỉ cần cháu nói một câu, ai cũng sẵn sàng giúp đỡ, cháu nhất định sẽ làm tốt chuyện này giúp chú.”
Tiêu đổng: “Thế thì làm phiền cháu, cháu cũng giúp chú khuyên nhủ Tiêu Tiêu nhiều một chút.”
Kỷ Tiện Bắc tỏ thái độ chân thành: “Vâng, chú cũng bảo dì yên tâm, cháu luôn coi Tiêu Tiêu như em gái mình, không để người khác ăn hiếp cô ấy, bao gồm cả sau này cô ấy gả chồng.”
Tiêu đổng bảo Kỷ Tiện Bắc giả làm bạn trai của Tiêu Tiêu cũng không phải không có tâm tư khác, đúng thật là nhìn trúng anh làm con rể, nếu anh chưa có bạn gái, vừa hay tác hợp cho anh với Tiêu Tiêu.
Nhưng nào biết chuyện thành ra thế này.
Tiêu đổng lại nhờ Kỷ Tiện Bắc: “Chuyện chú tới tìm cháu giả làm bạn trai Tiêu Tiêu, cháu thay chú gạt nó nhé, nếu không con bé lại trách mắng chú, đều tại chú già đến hồ đồ.”
Kỷ Tiện Bắc gật đầu, nói không thành vấn đề, anh hiểu Tiêu đổng, thương xót cho tấm lòng của những người làm bố làm mẹ.
Tiêu đổng vỗ vỗ bả vai Kỷ Tiện Bắc: “Chú không có may mắn kia, aiz.”
Kỷ Tiện Bắc hiểu ý Tiêu đổng, là tiếc nuối anh và Tiêu Tiêu không thể ở bên nhau.
Lúc Tiêu đổng rời đi lại cảm kích một phen, nói làm phiền anh tìm người giúp Tiêu Tiêu.
Kỷ Tiện Bắc: “Chú Tiêu khách sáo, đây là trách nhiệm của cháu.”
Tiêu đổng ngồi vào xe chào tạm biệt.
Kỷ Tiện Bắc thở phào, vẫn thấy có lỗi trong lòng, Tiêu đổng đối với anh rất tốt, tuy rằng trên bàn đàm phán không ai bận tâm đến tình cảm, nhưng từ lúc anh lập nghiệp Tiêu đổng đã cho anh không ít tài nguyên.
Năm đó một mình anh kiên trì lập nghiệp, bố anh không đồng ý, nói sản nghiệp của Kỷ gia đã đủ bận rộn mệt nhọc, đừng kiếm thêm việc vào người.
Anh kiên trì, bố anh đành tôn trọng anh, anh cũng không tìm bố nhờ vả.
Sau lại gặp thời vận nhân mạch, tạo dựng lên Trung Thần bây giờ.
Về tới văn phòng, Kỷ Tiện Bắc gọi điện thoại cho một người bạn, kể lại chuyện vừa rồi, bên kia ngay lập tức đồng ý, nói đến hôm đó gọi lại cho anh ta, ngày đó nhất định mặc kệ gió mưa cũng có mặt.
“Cảm ơn người anh em.”
“Khách sáo với tôi làm gì, đúng rồi, hôm nào lại tới nhà cậu chơi đi, muốn nghe Hạ Mộc hát.”
“Hạ Mộc không biết hát, ngũ âm không đủ.”
“Tôi không hiếm lạ những người hát êm tai, chỉ muốn nghe ngũ âm không đủ.”
“…” Kỷ Tiện Bắc không đồng ý: “Đổi yêu cầu khác.”
“Không có yêu cầu khác, tôi không thiếu tiền cũng không thiếu tình, chỉ muốn nghe mỹ nữ của người đàn ông khác có ngũ không đủ ca hát để tìm lại chút cân bằng trong lòng, quyết định thế nhé, tôi chuẩn bị thông báo với mọi người trong nhóm đây.” Trực tiếp cúp điện thoại.
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Bảo Hạ Mộc hát trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy còn không cầm dao chém chết anh sao.
Ngồi một lát, Kỷ Tiện Bắc chuẩn bị đi ăn cơm, vừa gập máy tính xuống, mẹ anh lại gọi điện thoại tới: “Nói chuyện xong rồi?”
“Vâng, chú Tiêu đi rồi.”
“Con đồng ý à?”
“Không ạ.” Kỷ Tiện Bắc nói tiếp: “Con đã giúp chú Tiêu tìm được người phù hợp, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ cùng Tiêu Tiêu diễn kịch gặp người lớn trong nhà, không ảnh hưởng tới dì làm phẫu thuật.”
Im lặng vài giây, mẹ Kỷ nói: “Không nghĩ tới con từ chối dứt khoát như vậy.”
Kỷ Tiện Bắc: “Vâng, nếu không có Hạ Mộc, nói không chừng con cũng giúp chuyện lần này.”
Mẹ Kỷ hiểu con trai mình, tuy rằng từ chối, chắc chắn trong lòng vẫn còn băn khoăn.
Bà an ủi Kỷ Tiện Bắc: “Có một số việc tận tâm là được, giả làm bạn trai người khác vốn không phải chuyện đáng tin cậy, vả lại con còn có bạn gái.”
Kỷ Tiện Bắc: “Cũng chính bởi vì Hạ Mộc con mới từ chối, nếu đồng ý với chú Tiêu, từ giờ trở đi, con phải dành thời gian đi gặp dì với Tiêu Tiêu, lúc nào cũng phải sắm vai người yêu.”
Anh dừng lại: “Tới lúc đó không thể thiếu mấy động tác thân mật với Tiêu Tiêu.”
Mẹ Kỷ: “Ừ, cái này đúng là không thể tránh khỏi.”
Kỷ Tiện Bắc nói tiếp: “Giả vờ một lần chắc chắn không đủ, lúc dì làm phẫu thuật hay hồi phục sau phẫu thuật, con luôn phải sắm vai trong khoảng một năm.”
Mẹ Kỷ: “Mấy việc này đều là việc nhỏ, nhưng phiền phức càng lớn hơn.” Bà hỏi: “Chẳng lẽ con không biết chú Tiêu con bảo con giúp chuyện này… Thực ra có tâm tư gì sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Đoán được, nhưng không chắc chắn.” Anh cười: “Không thể quá tự luyến.”
Mẹ Kỷ: “Aiz, con với bố con giống nhau, tự luyến đến mức cho rằng mọi cô gái xinh đẹp trên thế giới này đều phải lòng mấy người, yêu đến mức không thể tự kiềm chế.”
Nhịn không được chế nhạo: “Con tự luyến chút thì thôi, dù gì cũng có chút vốn liếng nhan sắc của mẹ, con xem xem bố con kìa.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Vô ngữ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mẹ Kỷ lại vòng về đề tài trước: “Con đừng quá tự trách bản thân, tận tâm tận lực là được.”
Kỷ Tiện Bắc: “Vâng, con không phải mặt trời, không thể chiếu sáng khắp muôn nơi.”
Mẹ Kỷ: “Dù con là mặt trời thì cũng có lúc bị mặt trăng che khuất.”
“Mẹ, mẹ đừng tranh cãi.”
Mẹ Kỷ bỗng nhiên nhớ ra: “Mấy hôm trước bố con đột nhiên nói với mẹ, hồi tháng tám nhìn thấy con với Hạ Mộc ở sân bay.”
Kỷ Tiện Bắc: “…”
Cung phản xạ của bố anh dài đến vậy sao?
Anh vẫn khá bình tĩnh: “Bố nói sao ạ?”
“Không nói gì thêm.” Vài giây sau, mẹ Kỷ hỏi: “Chuẩn bị bao giờ dẫn Hạ Mộc về nhà?”
“Vẫn còn sớm, chờ cô ấy có chút tự tin hẵng về.”
“Ừ, vậy chúc con mộng đẹp sớm trở thành sự thật nhé.”
“……” Kỷ Tiện Bắc suy nghĩ một lát: “Mẹ, con sắp cầu hôn Hạ Mộc.”
“Con bé đi du học thế nên con không có tự tin?” Vài giây sau mẹ Kỷ lại nói: “Cũng phải thôi, trường đại học kia của con bé hơn nửa không phú thì quý, không hiếm người trẻ tuổi tài cao, rốt cuộc con lớn hơn con bé những mười tuổi, nói không có sự khác biệt là giả.” (sự khác biệt giữa hai thế hệ)
“… Mẹ, mẹ nói mấy câu dễ nghe được không?”
Mẹ Kỷ không tiếp tục đả kích anh nữa, nhắc nhở: “Đã yêu đương còn sắp kết hôn, nhớ nói với bố con một tiếng, tránh cho có ngày người ta lại giới thiệu đối tượng cho con, bố con khó từ chối.”
“Vâng, con gọi ngay đây.”
“Con chờ một lát đi, chờ bố con cơm nước xong, để ông ấy ăn ngon bữa cơm này đã.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
• 23/08/2019 •
Danh sách chương