Edit: Mina

Đi cả đoạn đường dưới ánh mặt trời, chóp mũi Vạn Hi đổ chút mồ hôi, lão Cố dùng lòng bàn tay lau nhẹ đi cho cô, Vạn Hi ngẩn người, hai tai đỏ bừng.

Vừa định trách lão Cố ‘anh làm gì đấy’, sau lại nghĩ Hạ Mộc và Kỷ Tiện Bắc đang ở đây, cô nhìn lão Cố, không nói gì, ánh mắt lại cảnh cáo lão Cố chú ý tình huống, lão Cố cười cợt nhả, coi như không nhìn thấy.

Bọn họ bên này xuân về hoa nở, Kỷ Tiện Bắc bên kia mưa tuyết đầy trời, tuyết rơi giữa tiết trời tháng Sáu.

Lão Cố quay đầu nhìn Kỷ Tiện Bắc, rồi lại nhìn Hạ Mộc, xong đời, gặp rắc rối rồi.

Anh ta ho khẽ hai tiếng, mặt không đỏ tim không nhảy nói với Kỷ Tiện Bắc: “Lúc nãy tôi nói với cậu thế nào hả? Nếu muốn cai thuốc thì phải hạ quyết tâm, người khác cho cậu thuốc thì cậu không được hút, đừng có ngại từ chối, nếu không cả đời cũng không cai được đâu, cậu nhìn tôi này, người ta nhét vào tay tôi nhưng tôi đâu có nhận.”

Đi tới rút điếu thuốc trong tay Kỷ Tiện Bắc, vỗ vỗ bả vai anh: “Nhận lỗi đi, không sao, Hạ Mộc không phải cô gái không biết nói lý.”

Kỷ Tiện Bắc híp đôi mắt, ánh mắt lạnh thấu xương.

Lão Cố chột dạ, sợ Kỷ Tiện Bắc nói bừa trước mặt Vạn Hi, mau chóng chữa lời, dáng vẻ nghiêm túc giải thích cho Hạ Mộc: “Cô cũng đừng trách Kỷ Tiện Bắc, vừa rồi Nhậm Ngạn Đông qua đây, tôi nói tôi với Kỷ Tiện Bắc không hút, đang cai thuốc, Nhậm Ngạn Đông lại nói đàn ông cai thuốc cái gì, phụ nữ lải nhải vài ba câu cứ nghe có lệ thôi, coi là thật làm gì. Cậu ta cứ một mực đưa cho Kỷ Tiện Bắc, cô nói xem sao Kỷ Tiện Bắc có thể không biết ngại làm mất mặt cậu ta được đây?”

Anh ta nói: “Lát tôi đi mắng Nhậm Ngạn Đông cho.”

Vạn Hi: “…”

Cô ấy cũng không nghe tiếp nổi, ý bảo anh ta ngậm miệng, lão Cố cũng nghe lời, lanh lẹ đổi đề tài, hơi hếch cằm: “Trời nắng quá, vào trong hẵng nói.”

Nói, cầm tay Vạn Hi đi vào nhà ăn.

Hôm nay mở hội nghị đông người, bên này người đến người đi, Vạn Hi muốn gạt tay anh ta ra, lão Cố lại càng nắm chặt hơn, bọn họ ở bên nhau mới được mấy ngày, anh ta lại như hận không thể khoe khoang cho cả thế giới biết họ đang yêu nhau.

Vạn Hi còn định tránh tay anh ta, nhiều người nhìn cô ấy như thế, mặt cô ấy cũng đỏ bừng.

Lão Cố dọa cô ấy: “Em cứ ngọ nguậy tiếp đi, coi chừng tôi hôn em đó.”

Vạn Hi: “……” Thật sự bất động, để mặc anh ta dắt tay.

Bên ngoài nhà ăn.

Kỷ Tiện Bắc nhìn Hạ Mộc, không giải thích, giao quyền chủ động cho cô: “Anh muốn nghe em nói.”

Hạ Mộc: “Về nhà xử lý anh sau.”

Kỷ Tiện Bắc: “Anh hút hay không, chẳng lẽ em không biết? Trước kia có lần nào anh hút thuốc em không cảm nhận được? Cách điện thoại, anh ở bên kia New York hút điếu thuốc em cũng cảm nhận được, giờ cách gần thế này, em còn tiếp tục giả vờ.”

Sau khi nói xong anh hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, anh đây chưa đánh đã thừa nhận những lần hút thuốc lá trước kia là thật.

Hạ Mộc cười: “Em biết lần này anh không hút, anh xem ngày trước anh gạt em hút bao nhiêu lần, em nói về nhà xử lý anh, không đổ oan cho anh chứ?”

Kỷ Tiện Bắc: “……”

Anh nhìn cô, bị tức cười, dùng sức xoa xoa đầu cô, “Đi ăn cơm thôi.”

Đến bây giờ không ai không biết bọn họ là vợ chồng, hai người hành động thân mật cũng không ai tò mò.

Kỷ Tiện Bắc và cô mười ngón tay đan xen, bỗng nghiêng mắt nhìn cô: “Dạo này mệt lắm phải không?” Phải học hành, còn phải chuẩn bị cho buổi chủ trì sáng nay, lúc cô đứng trên đài, lại làm anh chấn động lần nữa.

Hạ Mộc: “Mệt cũng không mệt lắm, nhưng nghĩ đến tên đàn ông khốn kiếp nào đó, trong lòng khó chịu thực sự.”

“…” Kỷ Tiện Bắc: “Sau này không bao giờ cắt đứt liên lạc với em nữa, dù xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Hạ Mộc và anh nhìn nhau vài giây: “Nếu anh lại phớt lờ em, em nhất định sẽ ly hôn với anh.”

Kỷ Tiện Bắc: “Sẽ không.” Anh không nỡ.

Cũng không thèm để ý đám người nối đuôi không dứt đi vào nhà ăn, anh giữ ót cô đặt một nụ hôn lên môi cô, ngay sau đó buông cô ra.

Trái tim Hạ Mộc run lên, sau khi phản ứng lại tức muốn hộc máu đẩy mạnh hông anh: “Anh chú ý trường hợp được không hả?!” Ở đây không giống sân bay, bên này toàn người quen mặt.

Kỷ Tiện Bắc cười: “Đây là lời khen và sự khẳng định cho sự biểu hiện sáng nay của em.”

Cầm tay cô đi tiếp về phía trước, “Quên nói với em, tối nay lão Cố mời khách, Thẩm Lăng bảo anh dẫn em đi cùng, khi nào tan họp em đứng chờ anh ngoài cửa nhé.”

Hạ Mộc: “Không cần, em với Vạn Hi đi tàu điện ngầm qua đó.”

Kỷ Tiện Bắc: “Anh dẫn em đi tàu điện ngầm bao nhiêu lần rồi? Vẫn chưa chán?” Năm ngoái sau khi Vạn Hi nhắc tới đi tàu điện ngầm, cứ khi nào rảnh anh lại dẫn cô đi tàu điện ngầm.

Hạ Mộc: “Đây là chút sở thích của bọn con gái tụi em.”

Kỷ Tiện Bắc cũng không nói gì thêm, bảo cô đi tàu điện ngầm nhớ để ý túi xách và di động.

Vừa vào nhà ăn, di động của Hạ Mộc vang lên, là Trư Trư gọi tới, trong nhà ăn ồn, cô lại xoay người đi ra ngoài.

Trư Trư vẫn như trước kia lúc nào cũng tràn đầy năng lượng: “Nữ thần, cậu đang làm gì đấy? Gần một năm không gặp tớ nhớ cậu sắp chết rồi này, lần trước nghỉ tết định tới trường cậu gặp cậu, kết quả cậu lại về nước, giờ cậu đang ở đâu thế? Tớ qua tìm cậu.”

Hạ Mộc biết cô ấy không bao giờ xem tin tức kinh tế tài chính, cười nói: “Đang trên địa bàn của cậu.”

Trư Trư đang nằm trên giường phòng của Tư Đồ Đồng Đồng, cọ người ngồi dậy: “Thật hay giả thế?!”

Hạ Mộc: “Lừa cậu làm gì?” Nói tiếp: “Đi ăn cơm với cậu và mợ tương lai của cậu đó.”

Trư Trư: “Cậu cũng đi cái hội nghị Thượng đỉnh gì gì đó à?”

Hạ Mộc: “Ừ, tớ là phóng viên, sao thiếu tớ được.”

Trư Trư: “Cậu ở bên đó được bao lâu rồi?”

Hạ Mộc: “Từ khi nghỉ hè đã ở bên này, đi làm thêm cho mợ út tương lai của cậu.”

Trư Trư: “Đồng Đồng cũng đúng lúc được nghỉ, thế thì chiều nay tớ với Đồng Đồng sẽ bay về Thượng Hải, tối nay chúng ta gặp nhau nhé, đúng rồi, tớ cũng gọi cả Nhậm Sơ nữa, tạm biệt thời thanh xuân.”

Hạ Mộc: “… Có ý gì?”

Trư Trư: “Thì một năm nay, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện, sau đó kỷ niệm Đồng Đồng thất tình, cũng đúng lúc Nhậm Sơ nói chú Ba cậu ấy đang ở Thượng Hải, đi gặp chú Ba cậu ấy uống rượu, nói cái gì mà cậu ấy phải thực hiện cuộc hẹn ở quán bar, còn có Hứa Mạn cũng phải đi Thượng Hải công tác, thế thì vừa vặn gặp nhau, từ khi tốt nghiệp chúng ta đã không tụ họp rồi, chủ yếu là, cậu kết hôn, còn thiếu bọn tớ một chầu ăn đấy.”

Hạ Mộc phân tích lời nói của Trư Trư một phen, “Đồng Đồng biết cậu út cậu có bạn gái?”

Trư Trư thở dài, xoắn một lọn tóc rồi lại cọ cọ chóp mũi: “Ừ, biết từ lâu rồi, từ khi cậu út tớ chưa yêu cậu ấy đã biết rồi, cậu út tớ cảm giác được Đồng Đồng có ý với cậu, thế là có lần đăng trong vòng bạn bè mấy bức ảnh chụp Vạn Hi, viết dòng ghi chú buồn nôn ‘tôi yêu cô ấy’, tối đó Đồng Đồng khóc nức lên, tớ còn sững sờ, vì tớ không hề thấy trạng thái đó của cậu út tớ trong vòng bạn bè, về sau mới biết, cậu tớ tùy chỉnh chỉ có Đồng Đồng nhìn thấy.”

Hạ Mộc cũng nói không lên lời tư vị gì, nhưng lại cảm thấy may mắn cho Đồng Đồng: “Cũng tốt, cách từ chối như vậy không làm ai xấu hổ, cậu của cậu cũng vì nghĩ tốt cho Đồng Đồng.”

Nói, không khỏi lo lắng: “Cậu để Đồng Đồng tới đây, không sợ cậu ấy thấy cậu út cậu với Vạn Hi đi cùng nhau, cậu ấy sẽ khó chịu sao?”

Trư Trư: “Đồng Đồng nói đối mặt sẽ không còn nhớ mong, giờ cậu ấy có thể điều chỉnh được cảm xúc rồi.” Cửa ký túc xá mở ra, Đồng Đồng mua cơm về tiến vào phòng.

Trư Trư nói với Hạ Mộc: “Không nói nữa, tớ với Đồng Đông ăn đây, buổi tối chỗ cũ, không gặp không về!”

Sau khi phiên hội nghị buổi chiều kết thúc, Hạ Mộc và Vạn Hi cùng nhau rời đi.

Hạ Mộc chỉ khi ở cùng Kỷ Tiện Bắc mới nói không dứt lời, Vạn Hi cũng vậy, khi ở cùng lão Cố cô ấy mới nói nhiều vài câu, hai người đều là người không thích tám chuyện, đi bộ mười phút thì có đến tám phút im lặng không nói gì.

Mỗi người nghĩ ngợi về chuyện riêng của mình, mỗi người thưởng thức cảnh phố đêm.

Lúc đợi tàu điện ngầm, Hạ Mộc nhìn cô ấy: “Không ngờ cô và lão Cố ở bên nhau.”

Vạn Hi cười cười: “Bản thân tôi cũng không nghĩ tới.”

Hạ Mộc nhận thấy khóe mắt Vạn Hi hiện lên ý cười, khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng trước kia.

Không khỏi bừng tỉnh, khó trách Hứa Mạn nói sau khi yêu cả người cô trở nên khác xưa.

Chính mình không cảm nhận được, người ngoài đứng nhìn liếc mắt một cái lại biết ngay.

Tàu tới, Vạn Hi hơi hất cằm: “Đi thôi.” Đây là trạm thứ ba, không nhiều người lắm, các cô tìm vị trí ngồi xuống.

“Trong khoảng thời gian này tôi ở chung với cô, tôi phát hiện tôi trẻ ra vài tuổi.” Vạn Hi mỉm cười.

Hạ Mộc: “…” Cũng cười cười: “Nói như thể cô già lắm vậy.”

Vạn Hi: “Sắp 30 rồi, còn không già sao?”

Hạ Mộc ngẩn người: “Không nhìn ra đó.”

Vạn Hi: “Tôi cũng cho rằng bản thân mình còn trẻ, nhưng khi tôi thấy cô, cảm nhận được tình cảm mãnh liệt và lòng nhiệt huyết của cô như hồi tôi hai mươi tuổi, thì tôi mới phát hiện, à, thì ra tôi đã 30 tuổi.” Người đàn ông kia cũng ở bên cạnh cô gần 30 năm.

Cô và lão Cố là thanh mai trúc mã, hai người quen nhau từ khi chưa biết đi đường.

Trước nay cô luôn nghĩ bản thân có thể tìm được một người đàn ông đẹp trai tài giỏi và thành thục như Kỷ Tiện Bắc.

Nhưng vẫn chưa gặp được, người thích cô cô chướng mắt, người cô coi trọng, lại không yêu cô.

Mãi đến mấy hôm trước, bố mẹ sắp xếp một buổi xem mắt cho cô, lão Cố biết chuyện, trước khi cô đến chỗ hẹn, lão Cố nhìn cô chăm chú thật lâu thật lâu, lâu đến mức cảm giác thời gian như đã trôi qua cả một thế kỷ.

Đầu óc cô hỗn loạn, không biết nói gì.

Lão Cố mở miệng trước: “Trước kia em muốn tìm người tốt hơn, tôi…” Lão Cố thở hắt, trong ánh mắt hiện lên khổ sở, anh nói: “Tôi cảm thấy rất đúng, rốt cuộc con gái mà, ai lại không thích trai đẹp chứ.”

Lặng im hồi lâu.

Cô hơi há mồm, không nói lên lời.

Anh điều chỉnh hơi thở: “Nếu em không tìm được người thích hợp, muốn đi xem mắt để chắp vá, vậy… Có thể chắp vá với tôi không? Dù sao cũng là tạm bợ, ít nhất em biết nhân phẩm của tôi thế nào, đúng không?”

Lão Cố căng thẳng, nói xong lại cảm thấy không ổn, vội bổ sung: “Nếu em không muốn, vậy cũng không sao, tôi sẽ không giận, thật đó, vẫn sẽ đối xử tốt với em như trước, không để ai bắt nạt em.”

Anh thổ lộ vụng về như vậy, hèn mọn như vậy.

Một lời tỏ tình không chút lãng mạn, thậm chí cũng chẳng được coi là lời tỏ tình, vậy mà cô lại rơi nước mắt đầy mặt.

Đợi đến khi cô bình tĩnh lại, trách móc anh: “Nếu có ý với tôi, vậy tại sao năm ngoái ở câu lạc bộ, lần đó Kỷ Tiện Bắc chơi trò chơi, lúc sau anh ta thua người khác hò hét, nói anh ta hôn tôi, anh còn hùa theo cái gì!”

Lão Cố: “Dù sao em cũng không thích tôi, thấy em… Rất thưởng thức cậu ấy, không dễ dàng gì em mới gặp được một người đàn ông làm em đỏ tai, vả lại, Kỷ Tiện Bắc thật sự không tồi, thấy em vui, tôi cũng muốn tác hợp một chút, Vạn Hi, tôi muốn em sống vui vẻ.”

Tối đó, anh nở nụ cười, cùng hò reo với đám người kia, nhưng ai biết lúc đó trong lòng anh có cảm xúc gì? Lúc ấy cô đã mắng anh: “CMN anh đúng là đồ ngốc, đáng đời anh bao năm nay không kiếm được bạn gái!”

Lão Cố cũng không giận, nói với cô: “Đến tuổi này rồi tôi không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ sau khi thổ lộ với em xong, em sẽ không để ý tới tôi nữa.” Thế nên chỉ còn cách giả bộ không có việc gì, thu lại tấm lòng này.

Tàu tới trạm kế tiếp, có người xuống có người lên.

Trong chốc lát ầm ĩ nhốn nháo.

Vạn Hi hoàn hồn, theo bản năng nhìn về phía Hạ Mộc, Hạ Mộc đang ngắm bên ngoài cửa sổ.

Hạ Mộc biết vừa rồi Vạn Hi hồi tưởng, thế nên không làm phiền cô ấy.

Lúc các cô đến câu lạc bộ, lão Cố và Kỷ Tiện Bắc vẫn chưa tới, Đường Văn Tích cũng không có ở đây.

Thẩm Lăng và Nhậm Ngạn Đông còn có Tưởng Bách Xuyên đang đánh bài.

Sau khi chào hỏi, “Đi đâu ăn cơm thế?” Vạn Hi hỏi.

Thẩm Lăng: “Ở khách sạn ngay bên cạnh, tôi thấy không cần thiết qua đó, để bọn họ đóng gói mang sang cũng được, chúng ta ăn tạm chút thôi, chơi là chính.”

Anh ta gẩy gẩy tàn thuốc, rút quân bài.

Hạ Mộc nhìn anh ta vài lần, vẫn tật xấu không đổi mà.

Đàn ông nói cai thuốc chắc cũng giống như đàn ông hứa hẹn với người phụ nữ, nghe thôi, đừng tin là thật.

Nhậm Ngạn Đông dập điếu thuốc vừa nhả khói được hai lần vào gạt tàn, liếc nhìn cô: “Muốn đánh không?”

Hạ Mộc cầm mấy quả anh đào ăn, lắc đầu: “Không chơi, giờ đầu óc không đủ dùng, không chơi lại các anh, đánh ván nào thua ván nấy mất.”

Tưởng Bách Xuyên không biết chuyện Nhậm Ngạn Đông thích Hạ Mộc, nhìn anh dập tàn thuốc: “Cậu cũng định cai thuốc à?”

Thẩm Lăng cướp lời: “Cậu ta cai thuốc tạm thời.” Hạ Mộc ở đây anh mới không hút, dù muốn hút anh vẫn sẽ nhịn.

Tưởng Bách Xuyên nói Thẩm Lăng: “Dù cai thuốc tạm thời thì cũng hơn anh, anh bị đuổi ra ngoài mà vẫn hút kìa?”

Thẩm Lăng: “Hút hết hộp này không hút nữa thật.”

Mọi người: “……”

Câu này giống hệt tụi con gái thường nói, ăn nốt tối nay thôi, kể từ ngày mai tôi bắt đầu giảm béo thật đó.

Sau đó ngày mai rồi lại ngày mai.

Hạ Mộc đứng sau lưng Thẩm Lăng xem bài, thuận miệng hỏi câu: “Tưởng tổng không hút thuốc lá sao?”

Tưởng Bách Xuyên: “Ừ, cai từ lâu rồi.”

Thẩm Lăng: “Cậu ta nghe lời vợ lắm, vợ cậu ta nói hướng đông, cậu ta tuyệt đối không dám hướng tây.”

Hạ Mộc hơi ngạc nhiên, “Tưởng tổng… Kết hôn rồi?” Theo dõi Tưởng Bách Xuyên bao năm, nhưng chưa từng nghe thấy tin tức anh ấy kết hôn.

Trong phòng chỉ có mấy người bọn họ, nhân viên phục vụ cũng không có.

Thẩm Lăng không cố kỵ: “Lấy giấy đăng ký kết hôn được một năm rưỡi rồi, chỉ có bạn bè trong vòng chúng tôi biết, bên ngoài không ai biết cả.”

Khó trách.

Hạ Mộc gật đầu, không hỏi nhiều, tiếp tục ăn anh đào.

Vạn Hi cười, “Đến khi nào Tưởng tổng mới mời chúng ta uống rượu mừng đây?”

Tưởng Bách Xuyên: “Chưa xác định, nhưng đến lúc đó chắc chắn sẽ mời mọi người.” Một ván này kết thúc, anh ấy đứng dậy nhường chỗ cho Vạn Hi: “Cô đánh đi, tôi đi nói chút chuyện với Hạ Mộc.”

“Được.” Vạn Hi ngồi vào chỗ.

Hạ Mộc ngẩn ra, Tưởng Bách Xuyên chủ động tìm cô nói chuyện?

Chắc Thẩm Lăng đã nói trước với anh ấy.

Cô đi theo Tưởng Bách Xuyên đến khu nghỉ ngơi, Tưởng Bách Xuyên tự rót cho mình nửa ly rượu vang, đưa cho cô một ly nước trái cây.

“Cảm ơn Tưởng tổng.” Cô nhận lấy.

“Khách sáo rồi.”

Dự họp cả ngày, Tưởng Bách Xuyên cũng thấy hơi mệt, anh hơi ngả về phía sau, dựa vào sofa, hỏi cô: “Muốn tôi giúp việc gì?”

Hạ Mộc mỉm cười: “Khẳng định tôi tìm anh giúp đỡ mà không phải muốn phỏng vấn anh thế sao?”

Tưởng Bách Xuyên: “Nếu muốn phỏng vấn tôi thì lúc ở New York cô đã gặp trực tiếp tôi rồi, tôi thường xuyên tới quán cafe cô làm thêm, tới bao nhiêu lần cũng không thấy cô chủ động giới thiệu bản thân.”

“Tưởng tổng biết tôi sao?”

“Ừ, ngày đó Kỷ Tiện Bắc cầu hôn, ảnh chụp và video của hai người tràn ngập trang chủ trong nhóm của chúng tôi.”

“……”

Tưởng Bách Xuyên nhấp ngụm rượu: “Tìm tôi thông qua Thẩm Lăng chứ không nhờ thẳng Kỷ Tiện Bắc, thì chắc chắn là muốn tôi giúp đỡ, hơn nữa chuyện này cũng không dễ làm.”

Thật ra cô hoàn toàn có thể nhờ Kỷ Tiện Bắc, dựa vào mối quan hệ của Kỷ Tiện Bắc và anh, anh sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.

Nhưng vì cô sợ việc này làm anh khó xử, thế nên không muốn Kỷ Tiện Bắc xen vào.

Cô cho anh thời gian suy xét, nếu anh không muốn nhận việc này thì anh sẽ từ chối qua Thẩm Lăng, Thẩm Lăng chỉ cần coi như không có chuyện gì, không chủ động nhắc tới giúp cô giới thiệu làm quen thì cô liền hiểu ngay.

Như vậy không làm bất cứ ai xấu hổ.

Hạ Mộc uống mấy ngụm nước trái cây, giao tiếp với người thông minh có thể lược đi rất nhiều phiền toái, cô chưa nói gì anh đã lờ mờ đoán được chính xác.

Cô nhìn anh: “Đoán ra tôi nhờ anh giúp chuyện gì rồi?”

Tưởng Bách Xuyên gật đầu: “Nhờ tôi tìm Đường Đường giúp cô lấy về đoạn video ở quán cafe.”

Nếu không cô muốn gì chẳng có, tiền tài danh vọng Kỷ Tiện Bắc đều có thể thỏa mãn cô, không cần tìm tới anh.

Hạ Mộc: “Đúng vậy, tuy tôi không hiểu Đường Đường, nhưng tôi cảm thấy Đường Đường là cô gái thông minh, trong tình huống cô ấy không thân với Tiêu Ảnh thì sẽ không để Tiêu Ảnh xóa sạch mọi chứng cứ, cô ấy sẽ không hủy hết mà chừa lại đường lui cho mình, rốt cuộc không ai lường trước tương lai xảy ra chuyện gì, người phụ nữ thông minh luôn biết cách bảo vệ bản thân, thế nên trong tay cô ấy nhất định có đoạn video hoàn chỉnh.”

Chẳng qua, Đường Đường sẽ không dễ dàng giúp đỡ người không quen biết.

Tưởng Bách Xuyên ngẫm nghĩ vài giây, muốn biết suy nghĩ của cô: “Nếu cô có đoạn video kia, cô định đáp trả Tiêu Ảnh như thế nào? Gậy ông đập lưng ông?”

Hạ Mộc lắc đầu: “Làm thế chỉ trị được ngọn chứ không trị được tận gốc, tìm được tử huyệt của cô ta để sau này cô ta thành thật chút, tôi rất bận, không có nhiều thời gian lãng phí trên người không đâu.”

Tưởng Bách Xuyên: “Việc này tôi sẽ giúp cô.”

Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, cảm kích: “Cảm ơn Tưởng tổng.” Khẽ chạm ly với Tưởng Bách Xuyên.

Uống hết ly trái cây, nói với Tưởng Bách Xuyên: “Tưởng tổng, sau này trong công việc có gì cần đến tôi, anh cứ gọi một cuộc điện thoại, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn lòng.”

Tưởng Bách Xuyên uống cạn ly rượu, “Đến lúc đó chắc chắn sẽ không khách sáo với cô.”

Lúc này trong phòng cũng náo nhiệt hơn, mọi người lục tục tới đông đủ.

Kỷ Tiện Bắc đi tới: “Hai người nói chuyện gì vậy?”

Tưởng Bách Xuyên cười: “Phiếm.”

Nói chuyện phiếm.

Kỷ Tiện Bắc: “Tưởng Bách Xuyên, cậu sa ngã.”

Tưởng Bách Xuyên cười ha ha, lại nói: “Tôi bị Nhậm Ngạn Đông dạy hư.”

Hạ Mộc: “……” Thì ra mấy người này sau lưng đều là một dạng.

Sau khi dùng bữa bên khách sạn, bọn họ trở lại câu lạc bộ tiếp tục chơi đùa, lúc sau nhiều người quậy tung phòng lên.

Hạ Mộc và một vài người quây thành một nhóm đánh bài, cô tùy tiện đánh, có khi thắng có khi thua, cũng không cố ý để một người nào đó thua thảm hại.

Kỷ Tiện Bắc và Vạn Hi bàn chuyện, Vạn Hi nói tình hình tiến triển của trang web giáo dục, còn nói qua tình hình quyên góp thiết bị máy chiếu dạy học và máy tính của anh và Nhậm Ngạn Đông.

Kỷ Tiện Bắc: “Cảm ơn, vất vả rồi.”

Vạn Hi: “Đều là công của chú Vạn, tôi chỉ phụ giúp một tay thôi.” Chú Vạn là ông chủ của tiệm tranh chữ.

Hỏi anh: “Hạ Mộc vẫn chưa biết chuyện anh thông qua trang web giúp đỡ vùng núi khó khăn?”

Kỷ Tiện Bắc: “Chưa nói, không biết cô ấy có đoán được không, nhưng mấy chuyện này đều không quan trọng.”

Vạn Hi mỉm cười: “Ngày trước còn không nghĩ ra tại sao anh lại một lòng một dạ với Hạ Mộc như vậy.”

Kỷ Tiện Bắc cười: “Giờ thì hiểu rồi?”

Vạn Hi gật đầu: “Dù gặp phải chuyện gì thì cô ấy cũng không oán giận, không thuận theo, không lấy lòng, chỉ làm chính mình, mãi mãi mạnh mẽ tự tin.”

Kỷ Tiện Bắc không khỏi nhìn về phía bàn chơi bài bên kia, cô lười nhác xem bài, trông dáng vẻ cũng không tính là đang đánh bài.

Cô vẫn đang trưởng thành.

Không chỉ lo cho bản thân mà còn biết để ý đến cảm nhận của những người xung quanh.

Di động của Hạ Mộc vang lên, là Trư Trư gọi tới.

“Alo, nữ thần, cậu xuống đi, bọn tớ tới cả rồi, ở ngay tầng dưới quán bar đó.”

“Không lên chào cậu út cậu sao?”

“Có cái gì đẹp đâu, nếu tớ nhớ cậu út, tớ cứ soi gương nhìn bản thân là được.”

“……”

“Xuống dưới đi, Đồng Đồng không quá muốn gặp cậu út xấu xí của tớ.”

“Được, đợi tớ đánh xong ván này đã.”

Nhậm Ngạn Đông đúng lúc cũng đặt di động xuống, hỏi Hạ Mộc: “Định xuống lầu à?”

“Ừm, Nhậm Sơ cũng tới?”

“Tới, lát cùng đi xuống đi.”

“Được.”

Kết thúc ván này, bọn họ nhường vị trí cho những người khác.

“Đi đâu thế?” Tưởng Bách Xuyên hỏi.

“Xuống dưới quán bar, Nhậm Sơ qua đây.”

“Nhậm Sơ là bạn của cô đúng không?” Thẩm Lăng hỏi.

Hạ Mộc: “Đúng vậy, bạn cùng lớp.”

“Hai người đi chơi trước đi, lát chúng tôi cũng xuống lầu uống rượu ca hát sau.” Bọn Thẩm Lăng tiếp tục đánh bài.

Hạ Mộc nói một tiếng với Kỷ Tiện Bắc: “Em đi xuống lầu.”

Kỷ Tiện Bắc: “Uống ít thôi.”

Hạ Mộc ra dấu OK, đi cùng Nhậm Ngạn Đông rời khỏi phòng.

Vạn Hi nhìn ra được Nhậm Ngạn Đông có ý với Hạ Mộc, năm ngoái ở căn phòng này, cô ấy đã cảm nhận được, Vạn Hi nói: “Anh và Nhậm Ngạn Đông đều có vận khí tốt.”

Kỷ Tiện Bắc hơi giật mình: “Nhìn ra rồi?”

Vạn Hi: “Ừm, anh có vận khí tốt, gặp được tình địch quang minh lỗi lạc như anh ấy, anh ấy cũng vận khí tốt, gặp được tình địch lòng dạ rộng lượng như anh.”

Cô ấy nói: “Thế nên cao thủ luôn thích quyết đấu với cao thủ, cách thức khác nhau, kết cục cũng khác nhau.”

Kỷ Tiện Bắc chạm ly trên không với cô: “Cảm ơn.”

Dưới lầu quán bar.

Trư Trư, Tư Đồ Đồng Đồng, Hứa Mạn và Nhậm Sơ, bọn họ ngồi vây quanh một chiếc bàn, thấy Hạ Mộc đi xuống: “Nữ thần, ở đây này.” Trư Trư kích động gọi.

Lần đầu tiên, Nhậm Sơ, Nhậm Ngạn Đông và Hạ Mộc, ba người ngồi trên một chiếc bàn.

Ánh đèn quán bar lờ mờ, mọi nỗi căng thẳng đều bị che giấu.

“Chú Ba, chú ngồi một chỗ với đám người trẻ tuổi chúng cháu, có thấy bản thân cũng trẻ lại không?” Trư Trư gọi một ly rượu mạnh đưa cho Nhậm Ngạn Đông.

Nhậm Ngạn Đông: “Ừ, cảm giác trở về tuổi 18.”

Trư Trư cười ha ha.

“Nhậm tổng.” Hứa Mạn đứng dậy, nhịn thở, đây là lần đầu tiên cô ấy cách Nhậm Ngạn Đông gần đến vậy, tay chân luống cuống, mấy lời nói kia của Nhậm Ngạn Đông nói qua điện thoại lần trước, đến giờ cô ấy nghĩ tới vẫn không biết nên chui vào đâu.

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, ý bảo cô ấy ngồi xuống: “Hôm nay không có lãnh đạo hay nhân viên, không cần căng thẳng.” Lại nói: “Mấy cháu có thể giống Nhậm Sơ gọi tôi là chú Ba.” ‘Mấy cháu’ trong ý của anh không bao gồm cả Hạ Mộc.

Mấy cô cậu đều mời Nhậm Ngạn Đông một ly, thật sự gọi một tiếng chú Ba.

Hạ Mộc cũng mời Nhậm Ngạn Đông một ly: “Nhậm tổng, cảm ơn tối nay mời chúng tôi uống rượu.”

Nhậm Sơ uống mấy ngụm rượu, có thêm chút can đảm, muốn thắng chú một lần, nói với Hạ Mộc: “Hạ Mộc, cậu không nghe thấy chú Ba tớ nói các cậu gọi chú ấy là chú sao, cậu cứ gọi Nhậm tổng, mau sửa miệng đi.”

Nhậm Ngạn Đông bất chợt nhìn cậu, tuy ánh mắt không rét lạnh nhưng lại làm Nhậm Sơ hơi sợ sệt, yên lặng uống ly rượu Cocktail của mình.

Mặt khác mấy cô gái đang nói chuyện phiếm, cũng không hiểu bọn họ có ý gì, không để ý tới.

Hạ Mộc nghẹn cười, xoay mặt nhìn nơi khác.

Uống rượu một lúc, ba cô gái đi lên chiếm sân khấu cầm tay nhau ca hát.

Chỉ còn dư lại Nhậm Sơ, Nhậm Ngạn Đông và Hạ Mộc.

Nhậm Sơ ho khẽ vài tiếng, không dám nhìn Nhậm Ngạn Đông, tầm mắt dừng bên người anh, mời Nhậm Ngạn Đông một ly: “Chú Ba, cảm ơn chú.” Cảm ơn anh không tức giận, cũng cảm ơn anh không giấu diếm.

Nhậm Ngạn Đông cố ý hỏi: “Cảm ơn chú cái gì?”

Nhậm Sơ: “…”

Hạ Mộc thay Nhậm Sơ giải vây: “Cảm ơn anh khiến cậu ấy trở thành người giàu có, thị trường chứng khoán của Viễn Đông các anh dạo gần đây lại tăng lên, giá trị con người của Nhậm Sơ cũng theo đó như nước lên thuyền lên, có đúng không, Nhậm Sơ?”

Nhậm Ngạn Đông: “…”

Suýt nữa bị nghẹn, anh nhìn Hạ Mộc: “Không biết phải kính trọng người lớn tuổi sao?”

Hạ Mộc cười: “Chú Ba, cháu tự phạt một ly, chú cứ tùy tiện.”

Nhậm Sơ: “……” Bỗng trong lòng sảng khoái hơn hẳn.

Nhậm Ngạn Đông vô ngữ dời tầm mắt, nhìn mấy cô gái điên loạn trên đài.

Nhậm Sơ hỏi Nhậm Ngạn Đông: “Chú Ba, tối nay cháu được phép uống nhiều đúng không?”

Nhậm Ngạn Đông: “Chỉ cần cháu uống được thì bao nhiêu cũng được.”

Nhậm Sơ: “Thế thì cháu phải tận dụng cơ hội, đêm nay không say không về.”

Nhậm Ngạn Đông: “Ừ, uống say cũng được, nhưng đừng giống lần trước, chưa kịp uống ngụm nào đã khóc lóc chạy ra ngoài.”

Nhậm Sơ tức muốn hộc máu: “Chú Ba! Chú nói bừa cái gì đấy! Ai khóc hả? Hả?!”

Sự thật chính là, ngày đó vừa đến quán bar, nhân viên pha chế chưa pha xong ly rượu ngon, chú Ba đã nói với cậu, nói chuyện giữa cánh đàn ông với nhau.

Cậu hỏi có chuyện gì, trong lòng cũng hào hứng.

Chú Ba: Chuyện về Hạ Mộc.

Nhậm Sơ sửng sốt.

Chú Ba nói thẳng: Chú cũng thích cô ấy.

Cậu suýt nữa ngất xỉu đi.

Lúc sau không biết thế nào, vừa uất ức lại bực tức, tính tình bỗng bùng phát, cậu còn tưởng bản thân sẽ dám tranh cãi với chú Ba một hồi, kết quả khi thấy chú Ba bình tĩnh nhìn cậu, cậu tự dưng hoảng sợ, chưa kịp uống rượu đã chạy ra ngoài.

Hạ Mộc uống rượu mạnh, không cảm nhận được vị cay, hiện tại ba người bọn họ có thể ngồi với nhau như vậy, không hận không oán, nghe ca hát, uống rượu, và nên biết ơn nhất chính là người đàn ông tài giỏi thành thục bên cạnh cô đây.

Nhậm Ngạn Đông nhìn trên đài, bỗng nhíu mày: “Mấy cô nhóc kia khóc gì thế?” Bạn của Trư Trư vừa hát vừa khóc, Trư Trư cũng khóc theo.

Nhậm Sơ: “Tư Đồ Đồng Đồng thất tình.”

Nhậm Ngạn Đông: “……”

Nhậm Sơ: “Hình như Tư Đồ Đồng Đồng thích cậu út của Trư Trư, qua đây khóc một lát, kỷ niệm tình yêu của bản thân chết đi, sau đó sống lại một lần nữa.”

Nhậm Ngạn Đông: “……”

Con nít ngày nay… Nhất thời không tìm được từ hình dung cho phù hợp.

Anh không thể hiểu được suy nghĩ của mấy cô gái kia, tình yêu đối với anh mà nói, không có liên quan đến có được hay không.

Có anh, thì tình yêu sẽ tồn tại.

Tửu lượng của Nhậm Sơ rất tệ, mới uống mấy chén đầu lưỡi đã hơi tê tê, cậu đứng dậy lên đài, nói muốn ca hát, chọn bài tặng cho bản thân, cũng tặng cho mấy cô bạn kia, còn tặng cho chú Ba và cả Hạ Mộc nữa.

Quán bar ầm ĩ, tiếng Nhậm Sơ điên cuồng ca hát vẫn nghe thấy rõ ràng.

Hạ Mộc ngước cằm, nhìn trên đài, vậy mà ba cậu ấy lại hát cùng Nhậm Sơ.

“Đây là bài hát gì vậy?” Nhậm Ngạn Đông rất ít khi nghe nhạc, đến câu lạc bộ cũng không hát hò.

Hạ Mộc: “Chúng ta không giống nhau.”

Nhậm Ngạn Đông gật gật đầu, nghe Nhậm Sơ và mấy cô gái cuồng loạn.

“Chúng ta không giống nhau, mỗi người đều có cảnh ngộ khác nhau… Nhưng chúng ta đều hy vọng, kiếp sau vẫn có thể gặp lại nhau…”

Nhậm Ngạn Đông bỗng nghiêng mặt, “Em còn thiếu một điểm tích lũy, thời hạn còn một năm.”

Hạ Mộc: “Tôi từ bỏ một điểm tích lũy kia.”

Nhậm Ngạn Đông nghi hoặc nhìn cô.

Hạ Mộc: “Thật sự từ bỏ, trước kia tôi quá hùng hổ, nhất quyết phải bức người không đường lui để chứng minh bản thân hơn người mới thôi, tôi biết rõ anh từng nói không muốn nhận phỏng vấn nữa, nhưng lại khăng khăng muốn khiêu khích.”

Dừng một chút, cô nói: “Mấy tháng nay tôi đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.”

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, thật sự đã trưởng thành lên nhiều, chạm ly với cô, “Đợi sau này em mở chương trình phỏng vấn, tôi sẽ đi cổ vũ, làm thính giả bên dưới khán đài.”

Hạ Mộc cười, “Đến lúc đó sẽ cho anh chiếm nhiều ống kính.”

Uống cạn sạch chút rượu còn sót trong ly.

Đặt cái ly một bên, cô nhìn trên đài, bọn họ say sưa ca hát.

Giống hệt lần tụ họp tốt nghiệp năm ngoái.

Có lẽ đây là thanh xuân, từng cười, từng khóc, từng yêu, từng thương, từng đau, từng oán, từng hận, từng vấp ngã, bò dậy, sau đó trở lại bình thường, nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục bước đi.

• 12/01/2020 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện