- Không thể nào tin được! Trên đời sao lại có ai dại dột đến thế? Đan Thanh ngắt lời Vĩnh Lộc, cô ta bắt đầu nghĩ câu chuyện này cũng giống như bao câu chuyện truyền kì khác, chúng đều sặc mùi đồn thổi vô căn cứ. Gia Linh vẫn là người dễ chấp nhận với mọi khả năng nhất, cô ấy chỉ suy nghĩ và tìm cách hợp lí hóa chuyện đó.
- Cũng không thể nói như thế được. Dù sao thì con người ai cũng có điểm yếu riêng. Đối với em thì không là vấn đề gì, nhưng đối với họ thì đó lại là cả cuộc sống. Vả lại, đây là giai đoạn mà mọi cảm xúc đều rất hỗn loạn và khuếch đại.
- Em không nghĩ mọi cảm xúc ở đây bao hàm cả “tôi muốn chết đi”. Nghiêm túc mà nói, mấy đứa bên ngoài thì em không chắc, nhưng đối với những đứa đã đặt chân vào đây?! Bị vả vào má là chúng sẽ khóc lóc than vãn sao? Em không nghĩ vậy! Chúng sẽ tát trả kẻ thù gấp đôi!
Gia Linh cũng có đôi chút suy nghĩ về những điều Đan Thanh vừa nói. Con bé cũng có lí… nhưng mọi chuyện lúc nào mà chẳng có ngoại lệ. Ngọc Quí nôn nóng thúc giục Vĩnh Lộc tiếp tục câu chuyện, không quan tâm đến chuyện nó có bao nhiêu phần là đáng tin cậy. Vĩnh Lộc bình thản tiếp tục câu chuyện, cô không bận tâm việc mọi người có tin hay không. Đối với cô, việc đó không ảnh hưởng gì đến những điều mà cô đã trải qua và ghi nhớ trong đầu.
XXX
Học kì đã sắp kết thúc. Theo thông lệ hàng năm, trước kì nghỉ, toàn trường sẽ tổ chức lễ hội văn hóa. Các lớp sẽ dựng gian hàng, trang trí sân khấu, tổ chức các cuộc thi… Là thành viên mới của ban đại diện học sinh, và vẫn giữ ý định ngồi trên chiếc ghế đó trong mấy năm tới, Khiết Đường rất năng nổ trong việc tổ chức lễ hội lần này. Vĩnh Lộc cũng bị cô kéo theo mấy hoạt động này đến mức cô ấy mệt phờ người. Không hiểu có phải là tình cờ hay là do thông minh đột xuất, Trúc Đào tham gia vào một vai nào đó trong vở kịch của trường nên cô ta được miễn hoàn toàn mấy công việc khác. Vĩnh Lộc ngao ngán nhìn cảnh Khiết Đường đứng giữa sân trường la hét vào mặt của tất cả những ai đi ngang qua trước mũi của cô ta. Mọi người đều cuống quít răm rắp làm theo lệnh của cô ta, chỉ sợ nếu có làm gì sai ý cô ta thì lại phải hứng đủ xúi quẩy. Trong quang cảnh mọi người đều tất bật như vậy, Vĩnh Lộc chú ý đến một anh chàng đang ngồi thừ người ra ở một góc sân, không chịu động tay dời chân làm việc gì cả. Khiết Đường cũng nhìn thấy bộ dạng lười biếng đó, cô ta hùng hổ bước tới hét vào mặt cậu ta. Anh chàng cũng không chịu tỏ ra lép vế, cứ mạnh miệng mà trả treo với cô ta. Cuối cùng, cậu ta đứng dậy và bỏ đi mất, khiến cho Khiết Đường vừa tức vừa thẹn đến tím mặt. Cô ta quay về lườm nguýt cái đám nịnh bợ của mình, lập tức có một đứa lên tiếng.
- Thằng ấy là Tuấn Anh, ỷ mình nhà giàu nên cư xử hống hách như thế đấy.
Khiết Đường mím môi lại, chẳng qua lúc này cô đang bận nhiều việc nên không tiện mà ra tay dằn mặt hắn. Hắn cứ đợi mà xem. Giàu thì sao chứ? Tiền không phải là thước đo trong cái xã hội thu nhỏ ở đây.
Vĩnh Lộc chú ý thấy vẻ mặt của Khiết Đường là đã hiểu ra ngay được ý định của cô ta. Vĩnh Lộc thở dài trong lòng. Chuyện của Tuyết Lê vẫn còn đang làm cô thấy áy náy trong lòng. Nhiều lần cô tự hỏi, cô có thể làm gì để ngăn chuyện đó xảy ra, làm sao mà cô biết cô gái đó lại phản ứng như thế… Cô ấy cũng muốn khuyên bảo Khiết Đường nhưng cô ta đang say sưa với việc thể hiện quyền lực của mình, nhất quyết không chịu để cho ai qua mặt, hết lần này đến lần khác tra tấn những người làm phật ý cô ta. Vĩnh Lộc cũng không dám liều, bạn bè thì bạn bè, ai mà biết cô ta có nghe theo cô hay là cũng nghe không thuận tai rồi nổi giận lây sang cô. Từ ngày cô ta nắm được cái ghế kia, sự xấu tính vốn có của cô ta đã tăng thêm gấp bội, Vĩnh Lộc đành bất lực nhìn cô ta hành hạ người khác. Lo sợ cho mình, thương hại cho kẻ kia, và cũng buồn lòng vì sự trượt dài của Khiết Đường.
Nhưng mặc cho Khiết Đường khao khát thế nào, sự đời chẳng bao giờ dễ dàng cho cô ta kiểm soát. Chỉ trong vòng vài ngày, những người bên cạnh cô ta thưa thớt dần. Ban đầu chỉ là những tai nạn vô cớ mà Khiết Đường đổ lỗi cho sự ngu ngốc hoặc lười nhác của bọn họ. Nhưng những sự việc tương tự cứ ập đến dồn dập cho những người bên cạnh cô ta, khiến cho trong trường dấy lên lời đồn về sự trả thù từ một nạn nhân nào đó của cô ta. Dĩ nhiên cô ta bỏ ngoài tai lời đồn đó, nhưng cô cũng hiểu sự việc không đơn giản là tình cờ hay là vận xui nữa. Đó là sự thách thức. Khiết Đường mở to mắt giám sát mọi thứ hòng tóm cho được kẻ to gan lớn mật kia nhưng vẫn vô phương tìm ra được dấu vết nào. Công việc chuẩn bị lễ hội bừa bộn càng khiến thái độ cô ta mấy ngày nay thêm cáu gắt. Mọi người càng có thêm cớ để xa lánh cô ta. Khiết Đường cũng chẳng ngạc nhiên gì với sự phản ứng hèn nhát này, đợi đến khi cô ta xử lí xong chuyện này, cô sẽ tính sổ đến bọn nó. Vĩnh Lộc trở thành người duy nhất ngồi cùng bàn với cô ta trong nhà ăn.
Khiết Đường không nén được sự tức giận trong giọng nói khi phê bình Trúc Đào.
- Sao cô ta không đến trường chứ?! Cô ta đâu có bị thương tích gì!
- Suýt nữa thì đó là cô ấy rồi. Bồ cũng biết tính nết cô ta là thế mà.
- Chỉ có như thế mà cũng sợ đến mức trốn luôn trong bệnh viện!
Nói thế cũng có phần hơn oan ức cho Trúc Đào. Cô ấy không trở về trường mà ở lì nơi bệnh viện không hẳn chỉ vì sợ. Cô ấy cảm thấy mình cũng có phần trách nhiệm trong vụ tai nạn và nhất định phải ở lại để trông nom người bị thương. Mặc dù vết thương của cậu ta cũng không đến nỗi nặng, và Vĩ Diệp đã mấy lần đuổi khéo cô ta về nhưng Trúc Đào vẫn quanh quẩn trong phòng của cậu. Cậu ta không thấy thoải mái gì về sự hiện diện và chăm sóc của cô ta, quá phiền phức và luộm thuộm. Trong lúc cô ta đang săm soi mấy lọ thuốc, Vĩ Diệp với tay lấy chai nước và nhận ra nó đã sắp cạn. Trúc Đào chí ít cũng hiểu được việc cần làm lúc này là gì, cô ta vội xỏ dép vào và mở cửa ra ngoài. Đúng lúc đó, Quế Chi cũng xuất hiện ngay cửa. Trúc Đào giật thót người, cô ấy biết cô gái này, cô ấy thường thấy cô ta ngồi cùng bàn với Tuyết Lê… Mấy lời đồn về sự trả thù của cô gái tội nghiệp đó lại râm ran bên tai cô. Trúc Đào lấy lại bình tĩnh rồi mỉm cười chào cô ta với vẻ rỗng tuếch thường ngày của mình.
- Chào. Tui là Trúc Đào. Bồ đến thăm bệnh à?
- … Phải. Tui biết bồ là ai…
- Ồ, tui cũng rất muốn biết tên bồ là gì. Nhưng bây giờ người bệnh đang có nhu cầu khẩn cấp, tui phải đi đây! Bồ có thể ở đây trông chừng cậu ta. Khi tui quay lại, chúng ta có thể tiếp tục!
Quế Chi nhìn cô ta biến đi mất trên hành lang. Một ý nghĩ kinh khủng chạy qua đầu cô. Nó khiến cô ngay lập tức phải chạy vào phòng để hỏi Vĩ Diệp:
- Hai người đang cặp với nhau à?! Bây giờ cô ta còn đến tận đây!
- Cái gì?! Cô ta là người cuối cùng tui mong sẽ đến đây! Mấy ngày nay bồ đã ở đâu vậy?!
Quế Chi kiếm một cái ghế để ngồi xuống và rũ bỏ cái ý nghĩ đó đi. Cô ấy mệt mỏi xoa đầu và không biết có nên thú nhận sự hèn nhát của mình với cậu ta hay không. Vĩ Diệp quẳng cho cô vài cái kẹo do Trúc Đào mang đến, không tỏ ra thắc mắc gì.
- Bồ nên đến đây với tui mấy ngày. Cứ xem như là nuôi bệnh, thay đổi không khí hay là lánh nạn đều được. Trông bồ thật khủng khiếp!
- Tui không thể… Có một số chuyện…
- Tui cũng có nghe, nhưng chuyện đó thật là nhảm nhí!
- Không… Bồ không biết đâu. Tui có vài việc cần làm, tui không thể đến đây.
Luôn là kẻ thông minh, Vĩ Diệp nhìn qua bộ dạng của cô ấy là đã nảy ra ý nghi ngờ. Những người khác thì cậu có thể bỏ mặc, nhưng với cô em họ này thì không thể.
- Ôi! Chính là bồ...!
- Không! Tui không có!
Trúc Đào xô cửa bước vào. Cả Vĩ Diệp và Quế Chi đều hốt hoảng và nhanh chóng làm ra bộ dạng bình thản, trong khi lòng dạ họ đều rối bời vì bí mật còn dang dở. Không có vẻ gì là đã nghe được những điều họ nói, Trúc Đào đưa cà phê cho bọn họ rồi vui vẻ ngồi xuống uống nốt ly của mình. Quế Chi nhìn Vĩ Diệp lắc đầu, chỉ ngồi im nhấm nháp cà phê, không đá động gì đến chuyện đó nữa. Cô ấy thốt lên đột ngột:
- Đắng quá!
- Cũng có một chút. Bồ nên làm theo công thức của tui, uống một ngụm rồi ăn một viên kẹo. À, mà lúc nãy khi đi mua cà phê, tui có thấy Bách Du!
Vĩ Diệp ngước mắt lên:
- Anh ta đi thăm bệnh ai à?
- Không, trông như anh ta mới nhập viện. Không hiểu sao đến bây giờ anh ta mới nhập viện. Bồ có nghĩ anh ta bị chấn thương bên trong không? Ban đầu thì không thấy biểu hiện gì, vài ngày sau mới bộc lộ?
- Bồ chỉ nói linh tinh.
- Thật đấy! Không chừng đầu anh ta có vấn đề gì đó! Tui thấy anh ta đang la hét đòi trở về trường trong khi các y tá đang cố ngăn anh ta lại.
- Thô lỗ là tính cách của anh ta, không phải do chấn thương đâu.
- Nhưng anh ta cứ luôn miệng la mấy câu rất kì lạ. “Tôi phải tìm cô ta! Tôi phải cứu cậu ta! Tôi phải hỏi cô ta cho ra lẽ!”. Đại loại thế.
Quế Chi tái mặt. Đó là điều làm cô và Thiên Minh lo lắng. Nếu anh ta nói cho ai biết chuyện đã gặp cô vào buổi tối hôm qua, cô sẽ gặp rắc rối ngay lập tức. Thiên Minh bảo cô vào bệnh viện để tìm cách giải quyết ổn thỏa với cậu ta, cô ta bảo cô nên đi một mình. “Khiết Đường đang giám sát tui. Cô ta biết tui là bạn thân nhất của Tuyết Lê nên luôn xem tui là kẻ tình nghi số một. Tui không thể đến đó. Nhưng bồ thì có thể… Mặc dù bồ ít nhiều cũng qua lại với Tuyết Lê. Nhưng anh bồ đang nằm trong đó, bồ có thể lấy danh nghĩa thăm cậu ta mà chẳng ai thắc mắc.” Nhưng đến đây rồi thì cũng chẳng giải quyết được gì. Thiên Minh đã hi vọng Bách Du vẫn còn hôn mê và Quế Chi có thể dễ dàng xử lí anh ta. Quế Chi rất sợ hãi với ý nghĩ đó, nhưng chẳng thể nghĩ ra được cách nào khác. Bây giờ, khi biết anh ta đã tỉnh, một phần trong cô nhẹ nhõm khi biết mình không phải làm chuyện đáng sợ đó. Nhưng mặt khác, rắc rối của cô đang dần dần lộ rõ hơn. Làm sao cô có thể đối mặt với một gã cục súc như thế khi mà hắn không chỉ đã tỉnh mà còn đang trong tình trạng điên loạn như thế? Cô tưởng tượng ra cảnh hắn sẽ túm lấy cổ cô ngay khi nhìn thấy cô xuất hiện. Hắn sẽ làm gì với cô đây?
Vĩ Diệp nhận ra vẻ mặt tái nhợt của cô, nghi ngờ của cậu lại càng thêm được khẳng định. Vĩ Diệp từ từ ra khỏi giường và bước ra ngoài nghe ngóng thử. Đúng như Trúc Đào nói, tình hình có vẻ như chẳng yên ổn hơn chút nào. Muốn xử lí chuyện này, cậu cần phải hiểu rõ nó trước. Vĩ Diệp bèn giả vờ than đói và kiếm được cớ đẩy Trúc Đào ra ngoài. Khi chỉ còn hai người bọn họ, cậu nghiêm nghị bảo Quế Chi kể cho cậu biết toàn bộ sự thật. Không thể tự mình nghĩ ra được kế sách nào, Quế Chi đành nói ra đầu đuôi mọi chuyện với cậu ta. Vĩ Diệp thở phào khi biết cô ấy cũng không lún quá sâu vào những chuyện này. Cậu thẳng thắn khuyên cô ấy:
- Tui sẽ đi nói với anh ta rằng Thiên Minh đứng sau mọi chuyện! Bồ sẽ đứng ngoài chuyện xảy ra sau đó!
- Không! Đó không phải là cách! Tui không thể. Tui không muốn để cho một mình cô ấy gánh chịu! Khiết Đường sẽ trả đũa cô ấy! Cô ấy có thể sẽ phải vào tù!
- Nhưng chính cô ta tự gây ra chuyện này! Bồ thực sự tin điều cô ta nói ư?! Cô ta là một con điên! Tuyết Lê không đời nào bệnh hoạn đến độ viết ra những chuyện như thế! Chính cô ta viết ra nó! Cô ta đang lừa bồ bước vào thuyền của cô ta, bồ sẽ bị đắm cùng với cô ta nếu không dứt khoát bước ra khỏi chuyện này!
- Không, cô ấy không phải là tác giả đâu. Khi chuyện của Bách Du gặp sự cố và không theo mạch truyện nữa, Thiên Minh hoàn toàn mất bình tĩnh. Cô ấy không biết phải làm gì tiếp theo để che đậy nó. Nếu cô ấy đã đủ ma mãnh để đạo diễn tất cả mọi thứ, sao cô ấy không thể vượt qua chuyện này?
- … Bồ có lí. Nhưng dù cho đúng là Tuyết Lê đã lập ra các kế hoạch hại người đó, Thiên Minh cũng chẳng phải là nạn nhân. Cô ta bị sự tức giận làm cho phát điên nên mới có thể biến những dòng chữ đó thành hiện thực. Cô ta không đáng để bồ phải dấn thân vào rắc rối này!
- Tui không muốn mất thêm một người bạn nữa!
- Tui là bạn tốt nhất của bồ!
- Nhưng bồ không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh tui! Chính xác là tui không thể nào bắt kịp bồ! Tui chỉ là một đứa bình thường trong ngôi trường này. Với bọn họ, tui cảm thấy mình không cần phải cố gắng để tỏ ra hòa hợp. Nó thoải mái hơn rất nhiều khi tui ở bên cạnh nhóm bạn của bồ. Tui không thể bắt bồ vì tui mà bỏ bạn bè của mình. Bồ cũng có thể vì tui mà đừng ép tui phải bỏ rơi cô ấy không?
Vĩ Diệp cau mày nhìn cô ấy. Cuối cùng, cậu ta nói:
- … Đầu tiên, chúng ta cần phải làm gì đó để xoa dịu Bách Du.
- Cám ơn!
- … Tui sẽ đi nói với anh ta rằng bồ cũng chỉ là một nạn nhân. Bồ cũng nhận được một lá thư nặc danh bảo bồ đến đó vào tối hôm qua. Nhớ chưa?! Lá thư đó tự nhận là Tuyết Lê, và nó khiến bồ không cưỡng được tò mò nên đã đến đó.
Quế Chi ôm chầm lấy cậu ta. Mọi thứ thật dễ dàng khi có cậu ta ở bên cạnh cô. Cô ấy không còn cảm thấy bối rối hay sợ hãi nữa.
- Cám ơn! Tui biết mà! Bồ luôn là người tốt với tui nhất!
XOX
Màn đêm kéo xuống và bao phủ toàn bộ khu vực vườn trường. Những con thú hoạt động về đêm bắt đầu ra khỏi tổ để săn tìm con mồi của mình. Mọi tạo vật của bóng tối đều giăng ra những cạm bẫy và mánh khóe quỷ quyệt nhất của mình nhằm đạt cho bằng được vị trí đứng đầu. Khiết Đường lặng lẽ bước vào ngôi nhà kính, thận trọng quan sát khắp xung quanh. Ánh trăng soi xuống những luống hoa nhỏ trong căn nhà kính tạo thành những cái bóng kì dị trên nền nhà, khi Khiết Đường loáng thoáng nhìn qua, cô cứ giật mình vì ngỡ đó là bóng người. Cô ta không hề mong đợi sẽ gặp được ai nhưng sự vắng lặng ở đây khiến cô bứt rứt vì cảm giác bị mắc kẹt không thể tìm ra được bước đi kế tiếp. Có vẻ như một kẻ nào đó đang quan sát cô, bởi vì ngay thời điểm cô vừa bước vào căn nhà kính không lâu, cô nghe thấy tiếng chuông của một chiếc di động. Khiết Đường tìm kiếm nơi phát ra tiếng động và dễ dàng nhận ra cái màn hình đang phát sáng được giấu giữa những chậu cây. Khiết Đường nhặt nó lên, cô ngờ ngợ nhớ ra chủ nhân của chiếc điện thoại. Khiết Đường vẫn thường lén nhìn anh ta ngồi nhắn tin trong giờ ăn, không nghi ngờ gì đây đúng là di động của Đức Tòng. Khiết Đường nhấn nút mở tin nhắn vừa được gửi đến. Cánh cửa bỗng nhiên mở toang ra, Bách Du lao vào căn phòng và cướp chiếc điện thọai từ trên tay cô một cách thô bạo. Khiết Đường nổi cáu lên với anh ta. Vĩnh Lộc cũng bước vào căn nhà kính nhưng cũng chẳng dám xen vào giữa Bách Du và cái di động. Vĩnh Lộc thận trọng nhìn anh ta đang ngấu nghiến những dòng chữ trên màn hình, cô ấy khẽ quay sang Khiết Đường và thì thầm:
- Đó là di động của anh ta?! Anh ta đâu?!
- Tui không biết.
- Nhưng anh ta đã hẹn bồ đến đây mà...
- Thật là bực mình! Anh ta nhắn tin rằng không muốn gặp ai ngoài trừ tôi, anh ta bảo không tin tưởng bất kì ai cả. Tôi đã bảo là anh đừng có đến mà!
Khiết Đường trút cơn giận sang Bách Du. Cô ta xem đây là cơ hội duy nhất để tóm được kẻ đó. Dù đã cố gắng điều tra nhưng cô ta vẫn không thể xác định được kẻ nào đang gây loạn trong trường. Việc kẻ đó cứ nhởn nhơ ở ngoài kia là lời thách thức cho cái triều đại mà cô ta vừa đặt những viên gạch đầu tiên. Cơ hội đã chợt đến với cô khi Đức Tòng, người đã không đến trường nhiều ngày nay, bỗng nhiên nhắn tin cho cô và bảo rằng anh ta đã biết kẻ đó là ai. Anh ta đang lẩn trốn sự trả thù của kẻ đó. Và anh ta chỉ tin tưởng vào mỗi cô, người duy nhất có thể đánh trả được hắn…
- Tôi là bạn thân nhất của nó! Tất nhiên là nó tin tưởng tôi! Nó không ra mặt là vì...!
- Câm mồm anh lại! Anh muốn tất cả nghe thấy à?!
Vĩnh Lộc lo lắng nhìn sự căng thẳng đang tăng lên trong ngôi nhà kính, cô ấy quyết định làm nguội đầu của bọn họ lại bằng cách hướng họ về lại thực tế.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì?!
- Anh ta đã đổi địa điểm rồi. Anh ta muốn một mình tui đến chỗ đó trong nửa tiếng nữa.
- Vậy… bồ sẽ đến đó?
- Tất nhiên. Tui không thể để lỡ dịp nữa. Lần này, hai người làm ơn đừng manh động như vậy nữa. Cứ im lặng mà ẩn nấp cho kỹ, tui có thể tự xoay xở được trong một lúc.
Bách Du hậm hực trao di động cho Vĩnh Lộc, cô ấy nhìn dòng tin nhắn của Đức Tòng. Một linh cảm không tốt chợt đến khi cô nhìn vào những kí tự trên màn hình. Nhưng cô đã không kịp thốt lên lời cảnh báo nào, Khiết Đường đã quyết tâm hùng hổ ra khỏi căn nhà kính và hướng đến điểm hẹn. Để giữ khoảng cách, Bách Du và Vĩnh Lộc đứng đợi một chốc rồi mới từ từ đến điểm hẹn để yểm trợ cho cô ta. Ai cũng hiểu rằng Đức Tòng không phải là người đã gửi những tin nhắn đó.
XXX
- Làm ơn ra mặt đi! Đêm nay đã quá dài rồi đấy!
Khiết Đường không dấu được vẻ bực nhọc trong giọng nói. Trái với sự huyên náo vào buổi sáng, vào ban đêm, căn phòng ăn trở thành một cảnh tượng hoàn toàn đối nghịch với những bộ bàn ghế được xếp gọn gàng, sạch sẽ và tỏa ra hơi lạnh rợn người. Khiết Đường đá chân vào mớ đồ trang trí hổ lốn đang nằm trên sàn. Công việc tổ chức lễ hội vẫn còn ám ảnh cô ta, mặc dù nó chẳng hệ trọng gì so với việc cô đang dấn thân vào. Khiết Đường ngắm nghía những quầy hàng ăn đang được trang trí để chuẩn bị phục vụ cho lễ hội. Cô ta thầm nhạo báng những kẻ ngu ngốc không để ý gì đến việc niêm phong những thùng bánh kẹo. Tiện tay, cô ta xé lấy một gói kẹo để xoa dịu cơn đói của mình. Cô ta suýt đánh rơi viên kẹo của mình khi nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ phía trên đầu mình. Khiết Đường ngước lên và bước lui lại. Cô ta tự trách mình đã quên mất việc kiểm tra ở trên tầng lửng. Một bóng người tiến sát đến bên lan can và ngước xuống nhìn cô. Khiết Đường cười thầm khi nhận ra mình đã đoán đúng. Cô ta cất tiếng chào Đức Tòng, thật kì lạ là lại có lúc cô sẽ nói với anh ta bằng giọng điệu mai mỉa thế này.
- Lâu ngày không gặp. Trông anh có vẻ khổ sở quá đấy!
Đức Tòng không thể trả lời cô ta, miệng anh ta bị một miếng giẻ bịt chặt, trong khi toàn thân bị trói chặt vào chiếc ghế. Tình cảnh của anh ta làm cô ta bật cười, chung quy thì cô ta cũng chỉ khoái anh ta vì danh tiếng. Khiết Đường chợt chú ý đến kẻ vừa đến sau lưng anh ta, cũng chẳng phải là ngạc nhiên gì.
- Thiên Minh, dĩ nhiên là cô!
- Bất ngờ còn nằm ở phía sau, con khốn!
Khiết Đường chẳng thèm để ý gì đến lời đe dọa của đối phương, cô ta từ tốn giơ di động của mình lên cho Thiên Minh xem và thách thức.
- Trừ khi mày bay từ trên đó xuống đây, mày không thể kịp ngăn tao gọi cho người của mình. Họ đang chờ ngay ngoài kia! Tại sao một người cẩn thận và tinh ý như mày lại dám gọi tao đến đây khi mày biết chắc chắn tao sẽ không bao giờ đến một mình?!
- Bởi vì tao biết mày sẽ đến một mình.
Khiết Đường suy nghĩ về điều cô ta nói, không rõ đó là lời nói gây phân tâm hay thực sự cô ta có đủ tài để xử lí hết đám người ngoài kia. Cánh cửa lại mở ra và dáng người to lớn của Bách Du xuất hiện. Khiết Đường thở phào, chỉ cần có anh ta là đủ. Bách Du tiến tới phía sau cô ta, đã quá muộn khi cô ta chột dạ.
- Sao anh lại vào đây?! Tôi vẫn chưa gọi điện mà!
- Cũng không thể nói như thế được. Dù sao thì con người ai cũng có điểm yếu riêng. Đối với em thì không là vấn đề gì, nhưng đối với họ thì đó lại là cả cuộc sống. Vả lại, đây là giai đoạn mà mọi cảm xúc đều rất hỗn loạn và khuếch đại.
- Em không nghĩ mọi cảm xúc ở đây bao hàm cả “tôi muốn chết đi”. Nghiêm túc mà nói, mấy đứa bên ngoài thì em không chắc, nhưng đối với những đứa đã đặt chân vào đây?! Bị vả vào má là chúng sẽ khóc lóc than vãn sao? Em không nghĩ vậy! Chúng sẽ tát trả kẻ thù gấp đôi!
Gia Linh cũng có đôi chút suy nghĩ về những điều Đan Thanh vừa nói. Con bé cũng có lí… nhưng mọi chuyện lúc nào mà chẳng có ngoại lệ. Ngọc Quí nôn nóng thúc giục Vĩnh Lộc tiếp tục câu chuyện, không quan tâm đến chuyện nó có bao nhiêu phần là đáng tin cậy. Vĩnh Lộc bình thản tiếp tục câu chuyện, cô không bận tâm việc mọi người có tin hay không. Đối với cô, việc đó không ảnh hưởng gì đến những điều mà cô đã trải qua và ghi nhớ trong đầu.
XXX
Học kì đã sắp kết thúc. Theo thông lệ hàng năm, trước kì nghỉ, toàn trường sẽ tổ chức lễ hội văn hóa. Các lớp sẽ dựng gian hàng, trang trí sân khấu, tổ chức các cuộc thi… Là thành viên mới của ban đại diện học sinh, và vẫn giữ ý định ngồi trên chiếc ghế đó trong mấy năm tới, Khiết Đường rất năng nổ trong việc tổ chức lễ hội lần này. Vĩnh Lộc cũng bị cô kéo theo mấy hoạt động này đến mức cô ấy mệt phờ người. Không hiểu có phải là tình cờ hay là do thông minh đột xuất, Trúc Đào tham gia vào một vai nào đó trong vở kịch của trường nên cô ta được miễn hoàn toàn mấy công việc khác. Vĩnh Lộc ngao ngán nhìn cảnh Khiết Đường đứng giữa sân trường la hét vào mặt của tất cả những ai đi ngang qua trước mũi của cô ta. Mọi người đều cuống quít răm rắp làm theo lệnh của cô ta, chỉ sợ nếu có làm gì sai ý cô ta thì lại phải hứng đủ xúi quẩy. Trong quang cảnh mọi người đều tất bật như vậy, Vĩnh Lộc chú ý đến một anh chàng đang ngồi thừ người ra ở một góc sân, không chịu động tay dời chân làm việc gì cả. Khiết Đường cũng nhìn thấy bộ dạng lười biếng đó, cô ta hùng hổ bước tới hét vào mặt cậu ta. Anh chàng cũng không chịu tỏ ra lép vế, cứ mạnh miệng mà trả treo với cô ta. Cuối cùng, cậu ta đứng dậy và bỏ đi mất, khiến cho Khiết Đường vừa tức vừa thẹn đến tím mặt. Cô ta quay về lườm nguýt cái đám nịnh bợ của mình, lập tức có một đứa lên tiếng.
- Thằng ấy là Tuấn Anh, ỷ mình nhà giàu nên cư xử hống hách như thế đấy.
Khiết Đường mím môi lại, chẳng qua lúc này cô đang bận nhiều việc nên không tiện mà ra tay dằn mặt hắn. Hắn cứ đợi mà xem. Giàu thì sao chứ? Tiền không phải là thước đo trong cái xã hội thu nhỏ ở đây.
Vĩnh Lộc chú ý thấy vẻ mặt của Khiết Đường là đã hiểu ra ngay được ý định của cô ta. Vĩnh Lộc thở dài trong lòng. Chuyện của Tuyết Lê vẫn còn đang làm cô thấy áy náy trong lòng. Nhiều lần cô tự hỏi, cô có thể làm gì để ngăn chuyện đó xảy ra, làm sao mà cô biết cô gái đó lại phản ứng như thế… Cô ấy cũng muốn khuyên bảo Khiết Đường nhưng cô ta đang say sưa với việc thể hiện quyền lực của mình, nhất quyết không chịu để cho ai qua mặt, hết lần này đến lần khác tra tấn những người làm phật ý cô ta. Vĩnh Lộc cũng không dám liều, bạn bè thì bạn bè, ai mà biết cô ta có nghe theo cô hay là cũng nghe không thuận tai rồi nổi giận lây sang cô. Từ ngày cô ta nắm được cái ghế kia, sự xấu tính vốn có của cô ta đã tăng thêm gấp bội, Vĩnh Lộc đành bất lực nhìn cô ta hành hạ người khác. Lo sợ cho mình, thương hại cho kẻ kia, và cũng buồn lòng vì sự trượt dài của Khiết Đường.
Nhưng mặc cho Khiết Đường khao khát thế nào, sự đời chẳng bao giờ dễ dàng cho cô ta kiểm soát. Chỉ trong vòng vài ngày, những người bên cạnh cô ta thưa thớt dần. Ban đầu chỉ là những tai nạn vô cớ mà Khiết Đường đổ lỗi cho sự ngu ngốc hoặc lười nhác của bọn họ. Nhưng những sự việc tương tự cứ ập đến dồn dập cho những người bên cạnh cô ta, khiến cho trong trường dấy lên lời đồn về sự trả thù từ một nạn nhân nào đó của cô ta. Dĩ nhiên cô ta bỏ ngoài tai lời đồn đó, nhưng cô cũng hiểu sự việc không đơn giản là tình cờ hay là vận xui nữa. Đó là sự thách thức. Khiết Đường mở to mắt giám sát mọi thứ hòng tóm cho được kẻ to gan lớn mật kia nhưng vẫn vô phương tìm ra được dấu vết nào. Công việc chuẩn bị lễ hội bừa bộn càng khiến thái độ cô ta mấy ngày nay thêm cáu gắt. Mọi người càng có thêm cớ để xa lánh cô ta. Khiết Đường cũng chẳng ngạc nhiên gì với sự phản ứng hèn nhát này, đợi đến khi cô ta xử lí xong chuyện này, cô sẽ tính sổ đến bọn nó. Vĩnh Lộc trở thành người duy nhất ngồi cùng bàn với cô ta trong nhà ăn.
Khiết Đường không nén được sự tức giận trong giọng nói khi phê bình Trúc Đào.
- Sao cô ta không đến trường chứ?! Cô ta đâu có bị thương tích gì!
- Suýt nữa thì đó là cô ấy rồi. Bồ cũng biết tính nết cô ta là thế mà.
- Chỉ có như thế mà cũng sợ đến mức trốn luôn trong bệnh viện!
Nói thế cũng có phần hơn oan ức cho Trúc Đào. Cô ấy không trở về trường mà ở lì nơi bệnh viện không hẳn chỉ vì sợ. Cô ấy cảm thấy mình cũng có phần trách nhiệm trong vụ tai nạn và nhất định phải ở lại để trông nom người bị thương. Mặc dù vết thương của cậu ta cũng không đến nỗi nặng, và Vĩ Diệp đã mấy lần đuổi khéo cô ta về nhưng Trúc Đào vẫn quanh quẩn trong phòng của cậu. Cậu ta không thấy thoải mái gì về sự hiện diện và chăm sóc của cô ta, quá phiền phức và luộm thuộm. Trong lúc cô ta đang săm soi mấy lọ thuốc, Vĩ Diệp với tay lấy chai nước và nhận ra nó đã sắp cạn. Trúc Đào chí ít cũng hiểu được việc cần làm lúc này là gì, cô ta vội xỏ dép vào và mở cửa ra ngoài. Đúng lúc đó, Quế Chi cũng xuất hiện ngay cửa. Trúc Đào giật thót người, cô ấy biết cô gái này, cô ấy thường thấy cô ta ngồi cùng bàn với Tuyết Lê… Mấy lời đồn về sự trả thù của cô gái tội nghiệp đó lại râm ran bên tai cô. Trúc Đào lấy lại bình tĩnh rồi mỉm cười chào cô ta với vẻ rỗng tuếch thường ngày của mình.
- Chào. Tui là Trúc Đào. Bồ đến thăm bệnh à?
- … Phải. Tui biết bồ là ai…
- Ồ, tui cũng rất muốn biết tên bồ là gì. Nhưng bây giờ người bệnh đang có nhu cầu khẩn cấp, tui phải đi đây! Bồ có thể ở đây trông chừng cậu ta. Khi tui quay lại, chúng ta có thể tiếp tục!
Quế Chi nhìn cô ta biến đi mất trên hành lang. Một ý nghĩ kinh khủng chạy qua đầu cô. Nó khiến cô ngay lập tức phải chạy vào phòng để hỏi Vĩ Diệp:
- Hai người đang cặp với nhau à?! Bây giờ cô ta còn đến tận đây!
- Cái gì?! Cô ta là người cuối cùng tui mong sẽ đến đây! Mấy ngày nay bồ đã ở đâu vậy?!
Quế Chi kiếm một cái ghế để ngồi xuống và rũ bỏ cái ý nghĩ đó đi. Cô ấy mệt mỏi xoa đầu và không biết có nên thú nhận sự hèn nhát của mình với cậu ta hay không. Vĩ Diệp quẳng cho cô vài cái kẹo do Trúc Đào mang đến, không tỏ ra thắc mắc gì.
- Bồ nên đến đây với tui mấy ngày. Cứ xem như là nuôi bệnh, thay đổi không khí hay là lánh nạn đều được. Trông bồ thật khủng khiếp!
- Tui không thể… Có một số chuyện…
- Tui cũng có nghe, nhưng chuyện đó thật là nhảm nhí!
- Không… Bồ không biết đâu. Tui có vài việc cần làm, tui không thể đến đây.
Luôn là kẻ thông minh, Vĩ Diệp nhìn qua bộ dạng của cô ấy là đã nảy ra ý nghi ngờ. Những người khác thì cậu có thể bỏ mặc, nhưng với cô em họ này thì không thể.
- Ôi! Chính là bồ...!
- Không! Tui không có!
Trúc Đào xô cửa bước vào. Cả Vĩ Diệp và Quế Chi đều hốt hoảng và nhanh chóng làm ra bộ dạng bình thản, trong khi lòng dạ họ đều rối bời vì bí mật còn dang dở. Không có vẻ gì là đã nghe được những điều họ nói, Trúc Đào đưa cà phê cho bọn họ rồi vui vẻ ngồi xuống uống nốt ly của mình. Quế Chi nhìn Vĩ Diệp lắc đầu, chỉ ngồi im nhấm nháp cà phê, không đá động gì đến chuyện đó nữa. Cô ấy thốt lên đột ngột:
- Đắng quá!
- Cũng có một chút. Bồ nên làm theo công thức của tui, uống một ngụm rồi ăn một viên kẹo. À, mà lúc nãy khi đi mua cà phê, tui có thấy Bách Du!
Vĩ Diệp ngước mắt lên:
- Anh ta đi thăm bệnh ai à?
- Không, trông như anh ta mới nhập viện. Không hiểu sao đến bây giờ anh ta mới nhập viện. Bồ có nghĩ anh ta bị chấn thương bên trong không? Ban đầu thì không thấy biểu hiện gì, vài ngày sau mới bộc lộ?
- Bồ chỉ nói linh tinh.
- Thật đấy! Không chừng đầu anh ta có vấn đề gì đó! Tui thấy anh ta đang la hét đòi trở về trường trong khi các y tá đang cố ngăn anh ta lại.
- Thô lỗ là tính cách của anh ta, không phải do chấn thương đâu.
- Nhưng anh ta cứ luôn miệng la mấy câu rất kì lạ. “Tôi phải tìm cô ta! Tôi phải cứu cậu ta! Tôi phải hỏi cô ta cho ra lẽ!”. Đại loại thế.
Quế Chi tái mặt. Đó là điều làm cô và Thiên Minh lo lắng. Nếu anh ta nói cho ai biết chuyện đã gặp cô vào buổi tối hôm qua, cô sẽ gặp rắc rối ngay lập tức. Thiên Minh bảo cô vào bệnh viện để tìm cách giải quyết ổn thỏa với cậu ta, cô ta bảo cô nên đi một mình. “Khiết Đường đang giám sát tui. Cô ta biết tui là bạn thân nhất của Tuyết Lê nên luôn xem tui là kẻ tình nghi số một. Tui không thể đến đó. Nhưng bồ thì có thể… Mặc dù bồ ít nhiều cũng qua lại với Tuyết Lê. Nhưng anh bồ đang nằm trong đó, bồ có thể lấy danh nghĩa thăm cậu ta mà chẳng ai thắc mắc.” Nhưng đến đây rồi thì cũng chẳng giải quyết được gì. Thiên Minh đã hi vọng Bách Du vẫn còn hôn mê và Quế Chi có thể dễ dàng xử lí anh ta. Quế Chi rất sợ hãi với ý nghĩ đó, nhưng chẳng thể nghĩ ra được cách nào khác. Bây giờ, khi biết anh ta đã tỉnh, một phần trong cô nhẹ nhõm khi biết mình không phải làm chuyện đáng sợ đó. Nhưng mặt khác, rắc rối của cô đang dần dần lộ rõ hơn. Làm sao cô có thể đối mặt với một gã cục súc như thế khi mà hắn không chỉ đã tỉnh mà còn đang trong tình trạng điên loạn như thế? Cô tưởng tượng ra cảnh hắn sẽ túm lấy cổ cô ngay khi nhìn thấy cô xuất hiện. Hắn sẽ làm gì với cô đây?
Vĩ Diệp nhận ra vẻ mặt tái nhợt của cô, nghi ngờ của cậu lại càng thêm được khẳng định. Vĩ Diệp từ từ ra khỏi giường và bước ra ngoài nghe ngóng thử. Đúng như Trúc Đào nói, tình hình có vẻ như chẳng yên ổn hơn chút nào. Muốn xử lí chuyện này, cậu cần phải hiểu rõ nó trước. Vĩ Diệp bèn giả vờ than đói và kiếm được cớ đẩy Trúc Đào ra ngoài. Khi chỉ còn hai người bọn họ, cậu nghiêm nghị bảo Quế Chi kể cho cậu biết toàn bộ sự thật. Không thể tự mình nghĩ ra được kế sách nào, Quế Chi đành nói ra đầu đuôi mọi chuyện với cậu ta. Vĩ Diệp thở phào khi biết cô ấy cũng không lún quá sâu vào những chuyện này. Cậu thẳng thắn khuyên cô ấy:
- Tui sẽ đi nói với anh ta rằng Thiên Minh đứng sau mọi chuyện! Bồ sẽ đứng ngoài chuyện xảy ra sau đó!
- Không! Đó không phải là cách! Tui không thể. Tui không muốn để cho một mình cô ấy gánh chịu! Khiết Đường sẽ trả đũa cô ấy! Cô ấy có thể sẽ phải vào tù!
- Nhưng chính cô ta tự gây ra chuyện này! Bồ thực sự tin điều cô ta nói ư?! Cô ta là một con điên! Tuyết Lê không đời nào bệnh hoạn đến độ viết ra những chuyện như thế! Chính cô ta viết ra nó! Cô ta đang lừa bồ bước vào thuyền của cô ta, bồ sẽ bị đắm cùng với cô ta nếu không dứt khoát bước ra khỏi chuyện này!
- Không, cô ấy không phải là tác giả đâu. Khi chuyện của Bách Du gặp sự cố và không theo mạch truyện nữa, Thiên Minh hoàn toàn mất bình tĩnh. Cô ấy không biết phải làm gì tiếp theo để che đậy nó. Nếu cô ấy đã đủ ma mãnh để đạo diễn tất cả mọi thứ, sao cô ấy không thể vượt qua chuyện này?
- … Bồ có lí. Nhưng dù cho đúng là Tuyết Lê đã lập ra các kế hoạch hại người đó, Thiên Minh cũng chẳng phải là nạn nhân. Cô ta bị sự tức giận làm cho phát điên nên mới có thể biến những dòng chữ đó thành hiện thực. Cô ta không đáng để bồ phải dấn thân vào rắc rối này!
- Tui không muốn mất thêm một người bạn nữa!
- Tui là bạn tốt nhất của bồ!
- Nhưng bồ không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh tui! Chính xác là tui không thể nào bắt kịp bồ! Tui chỉ là một đứa bình thường trong ngôi trường này. Với bọn họ, tui cảm thấy mình không cần phải cố gắng để tỏ ra hòa hợp. Nó thoải mái hơn rất nhiều khi tui ở bên cạnh nhóm bạn của bồ. Tui không thể bắt bồ vì tui mà bỏ bạn bè của mình. Bồ cũng có thể vì tui mà đừng ép tui phải bỏ rơi cô ấy không?
Vĩ Diệp cau mày nhìn cô ấy. Cuối cùng, cậu ta nói:
- … Đầu tiên, chúng ta cần phải làm gì đó để xoa dịu Bách Du.
- Cám ơn!
- … Tui sẽ đi nói với anh ta rằng bồ cũng chỉ là một nạn nhân. Bồ cũng nhận được một lá thư nặc danh bảo bồ đến đó vào tối hôm qua. Nhớ chưa?! Lá thư đó tự nhận là Tuyết Lê, và nó khiến bồ không cưỡng được tò mò nên đã đến đó.
Quế Chi ôm chầm lấy cậu ta. Mọi thứ thật dễ dàng khi có cậu ta ở bên cạnh cô. Cô ấy không còn cảm thấy bối rối hay sợ hãi nữa.
- Cám ơn! Tui biết mà! Bồ luôn là người tốt với tui nhất!
XOX
Màn đêm kéo xuống và bao phủ toàn bộ khu vực vườn trường. Những con thú hoạt động về đêm bắt đầu ra khỏi tổ để săn tìm con mồi của mình. Mọi tạo vật của bóng tối đều giăng ra những cạm bẫy và mánh khóe quỷ quyệt nhất của mình nhằm đạt cho bằng được vị trí đứng đầu. Khiết Đường lặng lẽ bước vào ngôi nhà kính, thận trọng quan sát khắp xung quanh. Ánh trăng soi xuống những luống hoa nhỏ trong căn nhà kính tạo thành những cái bóng kì dị trên nền nhà, khi Khiết Đường loáng thoáng nhìn qua, cô cứ giật mình vì ngỡ đó là bóng người. Cô ta không hề mong đợi sẽ gặp được ai nhưng sự vắng lặng ở đây khiến cô bứt rứt vì cảm giác bị mắc kẹt không thể tìm ra được bước đi kế tiếp. Có vẻ như một kẻ nào đó đang quan sát cô, bởi vì ngay thời điểm cô vừa bước vào căn nhà kính không lâu, cô nghe thấy tiếng chuông của một chiếc di động. Khiết Đường tìm kiếm nơi phát ra tiếng động và dễ dàng nhận ra cái màn hình đang phát sáng được giấu giữa những chậu cây. Khiết Đường nhặt nó lên, cô ngờ ngợ nhớ ra chủ nhân của chiếc điện thoại. Khiết Đường vẫn thường lén nhìn anh ta ngồi nhắn tin trong giờ ăn, không nghi ngờ gì đây đúng là di động của Đức Tòng. Khiết Đường nhấn nút mở tin nhắn vừa được gửi đến. Cánh cửa bỗng nhiên mở toang ra, Bách Du lao vào căn phòng và cướp chiếc điện thọai từ trên tay cô một cách thô bạo. Khiết Đường nổi cáu lên với anh ta. Vĩnh Lộc cũng bước vào căn nhà kính nhưng cũng chẳng dám xen vào giữa Bách Du và cái di động. Vĩnh Lộc thận trọng nhìn anh ta đang ngấu nghiến những dòng chữ trên màn hình, cô ấy khẽ quay sang Khiết Đường và thì thầm:
- Đó là di động của anh ta?! Anh ta đâu?!
- Tui không biết.
- Nhưng anh ta đã hẹn bồ đến đây mà...
- Thật là bực mình! Anh ta nhắn tin rằng không muốn gặp ai ngoài trừ tôi, anh ta bảo không tin tưởng bất kì ai cả. Tôi đã bảo là anh đừng có đến mà!
Khiết Đường trút cơn giận sang Bách Du. Cô ta xem đây là cơ hội duy nhất để tóm được kẻ đó. Dù đã cố gắng điều tra nhưng cô ta vẫn không thể xác định được kẻ nào đang gây loạn trong trường. Việc kẻ đó cứ nhởn nhơ ở ngoài kia là lời thách thức cho cái triều đại mà cô ta vừa đặt những viên gạch đầu tiên. Cơ hội đã chợt đến với cô khi Đức Tòng, người đã không đến trường nhiều ngày nay, bỗng nhiên nhắn tin cho cô và bảo rằng anh ta đã biết kẻ đó là ai. Anh ta đang lẩn trốn sự trả thù của kẻ đó. Và anh ta chỉ tin tưởng vào mỗi cô, người duy nhất có thể đánh trả được hắn…
- Tôi là bạn thân nhất của nó! Tất nhiên là nó tin tưởng tôi! Nó không ra mặt là vì...!
- Câm mồm anh lại! Anh muốn tất cả nghe thấy à?!
Vĩnh Lộc lo lắng nhìn sự căng thẳng đang tăng lên trong ngôi nhà kính, cô ấy quyết định làm nguội đầu của bọn họ lại bằng cách hướng họ về lại thực tế.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì?!
- Anh ta đã đổi địa điểm rồi. Anh ta muốn một mình tui đến chỗ đó trong nửa tiếng nữa.
- Vậy… bồ sẽ đến đó?
- Tất nhiên. Tui không thể để lỡ dịp nữa. Lần này, hai người làm ơn đừng manh động như vậy nữa. Cứ im lặng mà ẩn nấp cho kỹ, tui có thể tự xoay xở được trong một lúc.
Bách Du hậm hực trao di động cho Vĩnh Lộc, cô ấy nhìn dòng tin nhắn của Đức Tòng. Một linh cảm không tốt chợt đến khi cô nhìn vào những kí tự trên màn hình. Nhưng cô đã không kịp thốt lên lời cảnh báo nào, Khiết Đường đã quyết tâm hùng hổ ra khỏi căn nhà kính và hướng đến điểm hẹn. Để giữ khoảng cách, Bách Du và Vĩnh Lộc đứng đợi một chốc rồi mới từ từ đến điểm hẹn để yểm trợ cho cô ta. Ai cũng hiểu rằng Đức Tòng không phải là người đã gửi những tin nhắn đó.
XXX
- Làm ơn ra mặt đi! Đêm nay đã quá dài rồi đấy!
Khiết Đường không dấu được vẻ bực nhọc trong giọng nói. Trái với sự huyên náo vào buổi sáng, vào ban đêm, căn phòng ăn trở thành một cảnh tượng hoàn toàn đối nghịch với những bộ bàn ghế được xếp gọn gàng, sạch sẽ và tỏa ra hơi lạnh rợn người. Khiết Đường đá chân vào mớ đồ trang trí hổ lốn đang nằm trên sàn. Công việc tổ chức lễ hội vẫn còn ám ảnh cô ta, mặc dù nó chẳng hệ trọng gì so với việc cô đang dấn thân vào. Khiết Đường ngắm nghía những quầy hàng ăn đang được trang trí để chuẩn bị phục vụ cho lễ hội. Cô ta thầm nhạo báng những kẻ ngu ngốc không để ý gì đến việc niêm phong những thùng bánh kẹo. Tiện tay, cô ta xé lấy một gói kẹo để xoa dịu cơn đói của mình. Cô ta suýt đánh rơi viên kẹo của mình khi nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ phía trên đầu mình. Khiết Đường ngước lên và bước lui lại. Cô ta tự trách mình đã quên mất việc kiểm tra ở trên tầng lửng. Một bóng người tiến sát đến bên lan can và ngước xuống nhìn cô. Khiết Đường cười thầm khi nhận ra mình đã đoán đúng. Cô ta cất tiếng chào Đức Tòng, thật kì lạ là lại có lúc cô sẽ nói với anh ta bằng giọng điệu mai mỉa thế này.
- Lâu ngày không gặp. Trông anh có vẻ khổ sở quá đấy!
Đức Tòng không thể trả lời cô ta, miệng anh ta bị một miếng giẻ bịt chặt, trong khi toàn thân bị trói chặt vào chiếc ghế. Tình cảnh của anh ta làm cô ta bật cười, chung quy thì cô ta cũng chỉ khoái anh ta vì danh tiếng. Khiết Đường chợt chú ý đến kẻ vừa đến sau lưng anh ta, cũng chẳng phải là ngạc nhiên gì.
- Thiên Minh, dĩ nhiên là cô!
- Bất ngờ còn nằm ở phía sau, con khốn!
Khiết Đường chẳng thèm để ý gì đến lời đe dọa của đối phương, cô ta từ tốn giơ di động của mình lên cho Thiên Minh xem và thách thức.
- Trừ khi mày bay từ trên đó xuống đây, mày không thể kịp ngăn tao gọi cho người của mình. Họ đang chờ ngay ngoài kia! Tại sao một người cẩn thận và tinh ý như mày lại dám gọi tao đến đây khi mày biết chắc chắn tao sẽ không bao giờ đến một mình?!
- Bởi vì tao biết mày sẽ đến một mình.
Khiết Đường suy nghĩ về điều cô ta nói, không rõ đó là lời nói gây phân tâm hay thực sự cô ta có đủ tài để xử lí hết đám người ngoài kia. Cánh cửa lại mở ra và dáng người to lớn của Bách Du xuất hiện. Khiết Đường thở phào, chỉ cần có anh ta là đủ. Bách Du tiến tới phía sau cô ta, đã quá muộn khi cô ta chột dạ.
- Sao anh lại vào đây?! Tôi vẫn chưa gọi điện mà!
Danh sách chương