“Ồ không không không, ta hoàn toàn không hề có ý xấu!” Lệ Tiêu giơ lên hai tay, huýt sáo một cái vô cùng vô tôi “Ta còn đang là một người bị thương đang dưỡng bệnh đây, cô nương đừng dọa ta sợ”
Bạch Liên cau mày, thu kiếm lại rồi đi vào trong Mẫu Đơn Các, đưa cho Bỉ Ngạn một ánh mắt: cẩn thận!
Tiêu âm u nhìn thoáng qua Bạch Liên Hắn nghĩ, không phải ai cũng ngốc nghếch như con bé nhặt hắn về này rồi Mẫu Đơn gì đó, Bạch Liên lúc nãy, cũng không phải loại người đơn giản dễ dụ
Người thực sự mà Lệ Tiêu dề chừng lúc này chính là cái nam nhân mơ mơ màng màng lúc nào cũng lượn lờ xung quanh bà chủ của Mẫu Đơn Các đó!
Nghe như Bỉ Ngạn thì đó là Hy Tử Kỳ, người của hoàng tộc Hy quốc Buổi chiều khi Lệ Tiêu tiếp cận Mẫu Đơn thì liền bị ánh mắt của Hy Tử Kỳ làm cho sởn cả một thân da gà, sau khi nói mấy lời mà hắn tự tin là sẽ không có chút nào để bị nghi ngờ, liền nhờ vào Bỉ Ngạn mà nhanh chóng rời đi
Bỉ Ngạn nhìn Lệ Tiêu hoàn toàn không chút đề phòng mình mà lẩm bẩm, khẽ cười Có phải hắn đang nghĩ nàng thật ngốc, sẽ luôn nghe lời hắn như một cô em gái nhà bên, không cần thiết phải làm bộ làm tịch với nàng hay không?
Như vậy càng thuận tiện với nàng, không phải sao?
Tiêu, anh tự tin quá, nếu như tôi khiến cho anh yêu tôi tới muốn sống muốn chết, có phải hay chăng sẽ rất thú vị?
Nàng ôm lấy tay của Lệ Tiêu, cong mắt cười: “Tiêu, anh còn đứng đây làm gì nữa? Còn không mau đi vào, sắp tới giờ ăn tối rồi!”
“Ồ, bây giờ tôi mới để ý…” Tiêu ngáp một cái, lau lau mắt một chút đi vào, cũng không đẩy lại Bỉ Ngạn đang dính sát mình như keo dính chuột Thực ra thì hắn bị dính phiền cũng quen, cô gái này thích bám lấy hắn thì hắn cũng không muốn quản nữa vậy
Đây chính là vì Bỉ Ngạn đã từng cứu mạng hắn mà thôi, còn là những kẻ xấu xí khác, Tiêu đã sớm móc mắt bọn họ ra Tiêu nghĩ vậy…
===
Đừng coi thường phái nữ nha ==
Được rùi, ngủ ngon nên viết truyện tỉnh táo hẳn, chương nãy ta còn vừa viết vừa ngáp, ha ha ha
Chương số bao nhiêu nhỉ? 4/8 chăng
Bạch Liên cau mày, thu kiếm lại rồi đi vào trong Mẫu Đơn Các, đưa cho Bỉ Ngạn một ánh mắt: cẩn thận!
Tiêu âm u nhìn thoáng qua Bạch Liên Hắn nghĩ, không phải ai cũng ngốc nghếch như con bé nhặt hắn về này rồi Mẫu Đơn gì đó, Bạch Liên lúc nãy, cũng không phải loại người đơn giản dễ dụ
Người thực sự mà Lệ Tiêu dề chừng lúc này chính là cái nam nhân mơ mơ màng màng lúc nào cũng lượn lờ xung quanh bà chủ của Mẫu Đơn Các đó!
Nghe như Bỉ Ngạn thì đó là Hy Tử Kỳ, người của hoàng tộc Hy quốc Buổi chiều khi Lệ Tiêu tiếp cận Mẫu Đơn thì liền bị ánh mắt của Hy Tử Kỳ làm cho sởn cả một thân da gà, sau khi nói mấy lời mà hắn tự tin là sẽ không có chút nào để bị nghi ngờ, liền nhờ vào Bỉ Ngạn mà nhanh chóng rời đi
Bỉ Ngạn nhìn Lệ Tiêu hoàn toàn không chút đề phòng mình mà lẩm bẩm, khẽ cười Có phải hắn đang nghĩ nàng thật ngốc, sẽ luôn nghe lời hắn như một cô em gái nhà bên, không cần thiết phải làm bộ làm tịch với nàng hay không?
Như vậy càng thuận tiện với nàng, không phải sao?
Tiêu, anh tự tin quá, nếu như tôi khiến cho anh yêu tôi tới muốn sống muốn chết, có phải hay chăng sẽ rất thú vị?
Nàng ôm lấy tay của Lệ Tiêu, cong mắt cười: “Tiêu, anh còn đứng đây làm gì nữa? Còn không mau đi vào, sắp tới giờ ăn tối rồi!”
“Ồ, bây giờ tôi mới để ý…” Tiêu ngáp một cái, lau lau mắt một chút đi vào, cũng không đẩy lại Bỉ Ngạn đang dính sát mình như keo dính chuột Thực ra thì hắn bị dính phiền cũng quen, cô gái này thích bám lấy hắn thì hắn cũng không muốn quản nữa vậy
Đây chính là vì Bỉ Ngạn đã từng cứu mạng hắn mà thôi, còn là những kẻ xấu xí khác, Tiêu đã sớm móc mắt bọn họ ra Tiêu nghĩ vậy…
===
Đừng coi thường phái nữ nha ==
Được rùi, ngủ ngon nên viết truyện tỉnh táo hẳn, chương nãy ta còn vừa viết vừa ngáp, ha ha ha
Chương số bao nhiêu nhỉ? 4/8 chăng
Danh sách chương