Đinh Ngạn Tư lạnh lùng mặc quần vào, nhìn tinh d*ch còn dính trên mặt cô.
Vẻ đẹp đơn thuần nhất lại xứng với thứ dâm uế nhất. Đồ của anh.
Nhìn cô anh lại không tức giận được. Hơn nữa... Đúng là có hơi nhanh.
Đinh Ngạn Tư hận mình không biết cố gắng, không trách cô được. "Xin lỗi." Anh xin lỗi cô.
Tuy cô vũ nhục tôn nghiêm của một thằng đàn ông, nhưng anh không nhịn được mà bắn lên mặt cô, nhất định phải xin lỗi.
Tinh d*ch vừa nhớt vừa tanh, ngay cả bản thân anh cũng ghét bỏ, sao có thể vô tư bắn lên mặt con gái nhà người ta!
Trần Nhuế Sơ lên tiếng: "Không sao."
Đinh Ngạn Từ nửa quỳ xuống, tùy ý thắt hai nút thắt trước, sau khi bảo đảm hai vú của cô không bị lộ ra, liền nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.
Anh kéo cô tới cửa, mở cửa ra, kéo cô tới trước bồn rửa tay.
Trần Nhuế Sơ nhìn chính mình trong gương, vành tai nóng lên, cuống quít cúi đầu. Cô mở vòi nước, trong lòng hoảng loạn, nhất thời không biết nặng nhẹ, lỡ tay mở lớn, dòng nước lập tức bắn ra làm cả người Trần Nhuế bị ướt.
Bàn tay to duỗi tới chỉnh lại vòi nước. Đinh Ngạn Tư nhìn thoáng qua quần áo ướt đẫm của cô, theo bản năng nhíu mày, sớm biết như vậy, ngay cả vòi nước anh cũng chỉnh cho cô.
Anh mở vòi nước, dòng nước chậm rãi chảy ra: "Cúi đầu xuống đi."
Trần Nhuế Sơ giật mình, sau khi ý thức được anh muốn rửa cho cô, nhiệt độ trên mặt liền tăng. Sau khi duỗi tay vén tóc mái ra sau tai, cô nhắm mắt khom người.
Bàn tay mang theo dòng nước mát lạnh nhẹ nhàng đặt trên mặt cô. Nước mềm mại, động tác càng mềm mại hơn.
Bên tai là tiếng nước ào ạt khiến lòng người yên lặng, nhưng trái tim Trần Nhuế Sơ lại đập như sấm.
Thời gian một phút thật ra trôi qua rất nhanh.
Đinh Ngạn Tư tắt nước, nâng mặt cô lên, gương mặt nhỏ rốt cuộc cũng trở về trắng nõn, bọt nước còn dính trên da thịt non nớt của cô.
Từ sớm Đinh Ngạn Tư đã muốn hái đóa hoa này. Cô là đóa hoa.
Cô mở mắt ra, đáy mắt che giấu ý cười: "Cảm ơn."
Đinh Ngạn Tư ngẩn ra, buông tay, dời mắt: "Không có gì." Ba chữ trầm thấp, không nghe ra cảm xúc gì.
Trần Nhuế Sơ quay lại gian vệ sinh vừa rồi, cởi bỏ nút thắt anh vừa thắt cho cô, mặc lại nội y xong, sau đó nhìn chằm chằm đồng phục ướt đẫm tới phát sầu. Không thể cứ mặc như vậy ra ngoài.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái áo khoác đồng phục màu lam.
Trần Nhuế Sơ ngẩng đầu.
Đinh Ngạn Tư nói: "mặc lên đi."
Trần Nhuế Sơ sửng sốt, sau khi hiểu ý anh, tim càng đập loạn nhịp.
Đinh Ngạn Tư thấy cô không có phản ứng, tưởng cô không chịu mặc, trong lòng rất khó chịu.
Đến gần cô một bước, mở đồng phục ra, tìm được cổ áo khoác lên cho cô, sau đó nâng tay cô nên cho vào tay áo, nói: "mặc vào đi, rất bình thường."
Anh từng gặp rất nhiều cô gái mặc đồng phục của bạn trai.
Đinh Ngạn Tư giúp cô mặc xong, lui một bước, vừa lòng "Ù" một tiếng. Thật ra rất đẹp, có điều đồng phục có hơi dài, che cả váy dưới thân, thoạt nhìn chẳng ra gì cả.
"Cảm ơn." Trần Nhuế Sơ kéo đồng phục của anh, cười trả lời. "Không có gì."
Đinh Ngạn Tư nhìn cô, nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được mà giải thích.
"Thật ra... Bình thường tôi không nhanh như vậy." Mười mấy năm hiếm khi có lúc khó xử, Đinh Ngạn Tư cố tình quay đầu không nhìn cô.
"Gì cơ?"
Đinh Ngạn Tư hít sâu một hơi, giải thích đơn giản: "Tôi nói, vừa rồi em bảo tôi nhanh, thật ra ngày thường... Tôi không phải như vậy."
Nói rõ ràng như vậy, nếu Trần Nhuế Sơ còn không hiểu, anh thật hoài nghi cô cố ý khiến anh xấu hổ.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm mạng nhện trên góc tường.
"Em biết rồi." Cô đáp, "Anh không cần để ý câu nói đó trong lòng."
Đinh Ngạn Tư nghe vậy, tâm trạng thoải mái không ít, liền biết cô khi đó chỉ tùy ý nói mà thôi.
"Dù anh như thế nào, em cũng đều không ghét bỏ anh." Đinh Ngạn Tư kinh ngạc.
Thao! Điều này có ý gì!
"Không phải, tôi thật sự có thể cứng lâu, em tin tôi." Đinh Ngạn Tư bắt lấy tay cô, hung tợn nói.
"Em tin em tin." Trần Nhuế Sơ chớp mắt.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt sủng nịnh của cô khiến Đinh Ngạn Tư cảm thấy, cô đang trấn an mình sao? ...
Đinh Ngạn Tư lần nữa thêm Wechat của Trần Nhuế Sơ, lần này không phải nick phụ, là Wechat thật.
Tối nay, Trần Nhuế Sơ uống sữa xong lên giường nằm chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ lại click vào Wechat của Đinh Ngạn Tư.
Nhu tâm linh tương thông, Đinh Ngạn Tư gửi tin nhắn cho cô. "Thay đổi nhận xét chưa?"
"Đổi rồi!" Trần Nhuế Sơ bật cười một tiếng. "Chụp màn hình." Lời ít mà ý nhiều.
Trần Nhuế Sơ cắt ảnh gửi cho anh.
Bên kia, Đinh Ngạn Tư nhìn ghi chú trên ảnh chụp màn hình, trong lòng rốt cuộc cũng thoải mái một chút.
"Ngủ ngon."
"Vâng, ngủ ngon." Trần Nhuế Sơ trả lời anh.
Ghi chú trên ảnh chụp màn hình là: Con người rắn rỏi.
Vẻ đẹp đơn thuần nhất lại xứng với thứ dâm uế nhất. Đồ của anh.
Nhìn cô anh lại không tức giận được. Hơn nữa... Đúng là có hơi nhanh.
Đinh Ngạn Tư hận mình không biết cố gắng, không trách cô được. "Xin lỗi." Anh xin lỗi cô.
Tuy cô vũ nhục tôn nghiêm của một thằng đàn ông, nhưng anh không nhịn được mà bắn lên mặt cô, nhất định phải xin lỗi.
Tinh d*ch vừa nhớt vừa tanh, ngay cả bản thân anh cũng ghét bỏ, sao có thể vô tư bắn lên mặt con gái nhà người ta!
Trần Nhuế Sơ lên tiếng: "Không sao."
Đinh Ngạn Từ nửa quỳ xuống, tùy ý thắt hai nút thắt trước, sau khi bảo đảm hai vú của cô không bị lộ ra, liền nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.
Anh kéo cô tới cửa, mở cửa ra, kéo cô tới trước bồn rửa tay.
Trần Nhuế Sơ nhìn chính mình trong gương, vành tai nóng lên, cuống quít cúi đầu. Cô mở vòi nước, trong lòng hoảng loạn, nhất thời không biết nặng nhẹ, lỡ tay mở lớn, dòng nước lập tức bắn ra làm cả người Trần Nhuế bị ướt.
Bàn tay to duỗi tới chỉnh lại vòi nước. Đinh Ngạn Tư nhìn thoáng qua quần áo ướt đẫm của cô, theo bản năng nhíu mày, sớm biết như vậy, ngay cả vòi nước anh cũng chỉnh cho cô.
Anh mở vòi nước, dòng nước chậm rãi chảy ra: "Cúi đầu xuống đi."
Trần Nhuế Sơ giật mình, sau khi ý thức được anh muốn rửa cho cô, nhiệt độ trên mặt liền tăng. Sau khi duỗi tay vén tóc mái ra sau tai, cô nhắm mắt khom người.
Bàn tay mang theo dòng nước mát lạnh nhẹ nhàng đặt trên mặt cô. Nước mềm mại, động tác càng mềm mại hơn.
Bên tai là tiếng nước ào ạt khiến lòng người yên lặng, nhưng trái tim Trần Nhuế Sơ lại đập như sấm.
Thời gian một phút thật ra trôi qua rất nhanh.
Đinh Ngạn Tư tắt nước, nâng mặt cô lên, gương mặt nhỏ rốt cuộc cũng trở về trắng nõn, bọt nước còn dính trên da thịt non nớt của cô.
Từ sớm Đinh Ngạn Tư đã muốn hái đóa hoa này. Cô là đóa hoa.
Cô mở mắt ra, đáy mắt che giấu ý cười: "Cảm ơn."
Đinh Ngạn Tư ngẩn ra, buông tay, dời mắt: "Không có gì." Ba chữ trầm thấp, không nghe ra cảm xúc gì.
Trần Nhuế Sơ quay lại gian vệ sinh vừa rồi, cởi bỏ nút thắt anh vừa thắt cho cô, mặc lại nội y xong, sau đó nhìn chằm chằm đồng phục ướt đẫm tới phát sầu. Không thể cứ mặc như vậy ra ngoài.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái áo khoác đồng phục màu lam.
Trần Nhuế Sơ ngẩng đầu.
Đinh Ngạn Tư nói: "mặc lên đi."
Trần Nhuế Sơ sửng sốt, sau khi hiểu ý anh, tim càng đập loạn nhịp.
Đinh Ngạn Tư thấy cô không có phản ứng, tưởng cô không chịu mặc, trong lòng rất khó chịu.
Đến gần cô một bước, mở đồng phục ra, tìm được cổ áo khoác lên cho cô, sau đó nâng tay cô nên cho vào tay áo, nói: "mặc vào đi, rất bình thường."
Anh từng gặp rất nhiều cô gái mặc đồng phục của bạn trai.
Đinh Ngạn Tư giúp cô mặc xong, lui một bước, vừa lòng "Ù" một tiếng. Thật ra rất đẹp, có điều đồng phục có hơi dài, che cả váy dưới thân, thoạt nhìn chẳng ra gì cả.
"Cảm ơn." Trần Nhuế Sơ kéo đồng phục của anh, cười trả lời. "Không có gì."
Đinh Ngạn Tư nhìn cô, nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được mà giải thích.
"Thật ra... Bình thường tôi không nhanh như vậy." Mười mấy năm hiếm khi có lúc khó xử, Đinh Ngạn Tư cố tình quay đầu không nhìn cô.
"Gì cơ?"
Đinh Ngạn Tư hít sâu một hơi, giải thích đơn giản: "Tôi nói, vừa rồi em bảo tôi nhanh, thật ra ngày thường... Tôi không phải như vậy."
Nói rõ ràng như vậy, nếu Trần Nhuế Sơ còn không hiểu, anh thật hoài nghi cô cố ý khiến anh xấu hổ.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm mạng nhện trên góc tường.
"Em biết rồi." Cô đáp, "Anh không cần để ý câu nói đó trong lòng."
Đinh Ngạn Tư nghe vậy, tâm trạng thoải mái không ít, liền biết cô khi đó chỉ tùy ý nói mà thôi.
"Dù anh như thế nào, em cũng đều không ghét bỏ anh." Đinh Ngạn Tư kinh ngạc.
Thao! Điều này có ý gì!
"Không phải, tôi thật sự có thể cứng lâu, em tin tôi." Đinh Ngạn Tư bắt lấy tay cô, hung tợn nói.
"Em tin em tin." Trần Nhuế Sơ chớp mắt.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt sủng nịnh của cô khiến Đinh Ngạn Tư cảm thấy, cô đang trấn an mình sao? ...
Đinh Ngạn Tư lần nữa thêm Wechat của Trần Nhuế Sơ, lần này không phải nick phụ, là Wechat thật.
Tối nay, Trần Nhuế Sơ uống sữa xong lên giường nằm chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ lại click vào Wechat của Đinh Ngạn Tư.
Nhu tâm linh tương thông, Đinh Ngạn Tư gửi tin nhắn cho cô. "Thay đổi nhận xét chưa?"
"Đổi rồi!" Trần Nhuế Sơ bật cười một tiếng. "Chụp màn hình." Lời ít mà ý nhiều.
Trần Nhuế Sơ cắt ảnh gửi cho anh.
Bên kia, Đinh Ngạn Tư nhìn ghi chú trên ảnh chụp màn hình, trong lòng rốt cuộc cũng thoải mái một chút.
"Ngủ ngon."
"Vâng, ngủ ngon." Trần Nhuế Sơ trả lời anh.
Ghi chú trên ảnh chụp màn hình là: Con người rắn rỏi.
Danh sách chương