Mấy chữ "Vẫn luôn chỉ có mình anh" sắp buột miệng nói ra, Trần Nhuế Sơ đột nhiên dừng lại, kìm nén tâm trạng kích động, hỏi: "Tại sao?"

Tại sao chỉ cho mình anh xem? "Em muốn biết nguyên nhân, hay đã biết nguyên nhân nhưng vẫn cố tình trêu anh." Đinh Ngạn Tư trầm giọng, mang theo men say đứt quãng, logic lại rõ ràng.

Trần Nhuế Sơ sửng sốt, trêu sao?

"Được rồi, muốn trêu thì cứ trêu đi." Đinh Ngạn Tư khẽ cười, môi lạnh dán lên tai cô, "Bởi vì thích em, bởi vì ghen tị. Đã hiểu chưa?"

Giọng nói nghẹn ngào như cánh chim gãi vào trái tim cô, cảm giác tê dại từ trái tim lan tràn khắp người.

"Hiểu... Hiểu..." Trần Nhuế Sơ cố nén vui mừng, ý cười trên môi căn bản không nhịn được, nhẹ nhàng cong lên.

Tỏ tình xong, Đinh Ngạn Tư cảm thấy tâm trạng bớt phiền muộn hơn. Anh thích cô, tuy rằng không biết cô nghĩ thế nào, nhưng anh có thể theo đuổi cô.

Gần quan được ban lộc, anh là bạn tình của cô, có lẽ có thể dễ dàng có được trái tim cô.

"Cười cái gì?"

Trần Nhuế Sơ nghiêng mặt, hôn lên môi anh.

"Vậy em thì sao? Anh nói lý do rồi, em có đồng ý không?" Đinh Ngạn Tư nhéo cái bớt kia.

"Anh không muốn em phát sóng trực tiếp cho người khác xem sao?" Trần Nhuế Sơ chuyển lời anh nói thành ngôn ngữ dễ hiểu.

"Đều là của anh, nơi này, còn cả nơi này." Đinh Ngạn Tư lẩm bẩm, ngón tay nắm lấy mông cô, môi lên dán lên mặt cô, tay còn lại chỉ vào hai bầu vú dựng thẳng.

Trần Nhuế Sơ thấy tai anh, ánh đèn xung quanh dường như cũng biến thành màu hồng. Bầu không khí ngọt ngào, giống như vị ngọt của kẹo mạch nha khi nhỏ ăn nhớ mãi không quên.

Nhẹ nhàng nhón mũi chân lên, bàn tay mềm mại xoa gương mặt nóng bỏng của anh, bốn mắt nhìn nhau.

Đinh Ngạn Tư nhìn hai mắt cô tròn xoa, giấy tiếp theo, môi anh bị cô hôn lên, đầu lưỡi ngọt ngào gấp gáp đi vào trong. Anh lập tức duỗi tay ôm lấy eo cô, ôm chặt.

Một nụ hôn xong.

Trần Nhuế Sơ thì thầm bên tai anh: "Ôm cho chật." Sau đó nhảy lên, hai chân vòng lấy eo anh.

Đinh Ngạn Tư lắc lư mấy cái liền vững vàng ôm lấy cô.

Trần Nhuế Sơ bám vào anh, học anh cắn lên vành tai, thì thầm: "Vẫn luôn chỉ có anh, người xem em chỉ có anh."

Đinh Ngạn Tư sửng sốt, sau khi xác nhận những gì mình vừa nghe không phải vì men say mà sinh ảo giác, lập tức kích động không thôi.

Anh nắm chặt mông cô thêm một chút. Giọng anh khàn khàn: "Có ý gì đây?"

"Em thích anh từ lâu lắm rồi, phát sóng trực tiếp... Thật ra là cái bẫy của em, một cái bẫy chờ anh rơi vào..." Cô không biết có thể xem

như cái bẫy hay không, dù sao ngay từ đầu, cô chỉ muốn Đinh Ngạn Tư nhìn cô mà thôi.

Anh mới là thợ săn, cô là con mồi tự chui vào lòng anh mà thôi. Đinh Ngạn Tư thông minh, rất nhanh chải chuốt rõ ràng sự việc.

Máu trong người như đang quay cuồng, tay chân kích động đến run lên nhè nhẹ.

"Em thành công rồi, anh đã sập bẫy." "Cũng may anh sập bẫy."

Bằng không, chúng ta đã không như bây giờ.

"Lưỡng tình tương duyệt? Chúng ta." Ở nơi an tĩnh, Đinh Ngạn Tư hỏi như vậy.

"Vâng." Trần Nhuế Sơ nhẹ nhàng đáp, hạnh phúc đến cười ra tiếng.

"Bạn tình chuyển thành yêu đương." Đinh Ngạn Tư gấp gáp muốn một danh phận.

"Vâng... Trai gái yêu đương." Trần Nhuế Sơ chớp mắt, bốn chữ này nói ra có chút kỳ diệu, cả người thoải mái không ít.

"Được rồi, đổi nơi đi." Đinh Ngạn Tư buông cô ra, muốn kéo cô rời đi.

"Đi đâu?"

"Nhà anh."

Trần Nhuế Sơ đỏ mặt, hỏi: "Ba mẹ anh không ở nhà sao?" "Không có."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện