Hội nghị diễn ra đủ mười hai giờ, ngay cả cơm trưa cũng là ăn linh tinh trong phòng hội nghị, bầu không khí sôi nổi, Chỉ San tuy vừa nhịn suốt đêm, nhưng cũng không thấy buồn ngủ. Triệu Thừa Hiên cởi áo vét, chỉ mặc độc chiếc sơ-mi trắng, càng lộ vẻ đẹp đẽ như quan ngọc. Năm gần đây thịnh hành màu da khỏe khoắn, anh là một trong số rất ít người có làn da trắng nõn nhưng không khiến người ta chán ghét, làn da trắng bệch kia phảng phất khí chất nho nhã, giống như món đồ gốm sứ ở trong lò nung, trải qua nhiều lần rèn giũa bằng lửa nóng, cuối cùng cũng ra đời với một kiếp sống khác, từ trong ra ngoài càng bền bỉ hơn. Anh cực kỳ thay đổi hình tượng, nhìn anh ăn một phần thức ăn nhanh dường như rất ngon miệng, cùng với cấp dưới tạo nên một hình ảnh hòa hợp không nói nên lời.

Sau khi kết thúc buổi tăng ca, màn đêm đã phủ xuống, mọi người thu dọn đồ đạc rời đi, vì cô mở điện thoại lại nhận được cuộc gọi của khách hàng, nên ở lại sau cùng. Vừa lúc Triệu Thừa Hiên và Hà Diệu Thành đi ra, cùng cô đi thang máy xuống dưới.

Bên trong thang máy ngoài trời đèn đuốc sáng trưng, giống như một chiếc thuyền con thoi hiện lên lấp lánh, xé tan bầu trời đêm tĩnh lặng. Tấm rèm trong suốt che đi ánh đèn của những tòa nhà bên ngoài, đứng lặng im trên vô số tòa nhà lộng lẫy, nhìn vào dòng xe cộ chạy gần dòng sông uốn khúc sáng trưng, chầm chậm chảy xuôi. Bọn họ từ vạn nhận [1] cấp tốc rơi xuống, Triệu Thừa Hiên chăm chú nhìn ánh đèn cách xa phía dưới phả vào mặt, như có tiếng thở dài: “Thật là đẹp.”

[1] Vạn nhận: 1 nhận = 8 thước = khoảng 1m6, 1m7 gì gì đấy.

Cô nghe lời này không khỏi nhìn về phía anh, đúng lúc anh cũng quay đầu, cô tự nhiên nở nụ cười trang nhã: “Triệu tiên sinh đã lâu chưa trở về phải không? Cảnh đêm Ðài Bắc thực sự rất đẹp.”

Anh mỉm cười: “Bốn năm, nghỉ hè năm cuối đại học đã từng trở về.”

Bốn năm trước anh sáng lập công ty, từ đó tiền đồ vô hạn.

Thật sự không thể không bội phục tài năng của người này, người ngoài khi gặp cô bao giờ cũng phải thán phục: “Chỉ San, cô thật là tài giỏi.” Sự ưu tú của cô từng đem đến cho người khác áp lực rất lớn, thế nhưng ngày hôm nay rốt cục cô cũng cảm nhận được áp lực rồi.

Anh bỗng nhiên nói: “Cảm ơn cô, sáng nay đã hi sinh giấc ngủ để tới đây.”

Cô tự nhận hành động của mình không hề lộ ra chút sơ sót nào, đáy mắt xẹt qua một tia bất ngờ, anh lại cười nói: “Cô hiện tại đang phụ trách thị trường Mỹ, đương nhiên ngày đêm đều đảo lộn hết cả, sáng sớm nay chắc là hi sinh giấc ngủ để tới đây.”

Thận trọng, khó có được khi anh đồng tình với cấp dưới, chẳng lẽ anh ta cho rằng chỉ cần phát thêm lương thu nhập cho người ta, bọn họ nhất định sẽ không tiếc gì mà vào sinh ra tử.

Cô đáp: “Triệu tiên sinh khách sáo rồi.”

Thang máy đã xuống khu B1, Hà Diệu Thành hỏi: “Thừa Hiên, có về khách sạn không?”

Chỉ nghe Triệu Thừa Hiên đáp: “Không, đến bệnh viện trước đi.”

Chỉ San không có ý định nghe việc riêng của chủ tịch, tìm được chiếc xe hơi Nhật Bản nhỏ của mình, liền nhanh chóng lên xe rời đi. Quay sang làn xe, cô thấy Triệu Thừa Hiên lên một chiếc xe thương vụ màu đen, phóng nhanh ra khỏi ga-ra, hòa vào dòng đèn xe cuồn cuộc trên đường.

Xe chạy bình ổn, Triệu Thừa Hiên nhắm mắt, sau khi bay suốt đêm, anh mới nghỉ ngơi vài giờ đồng hồ, lại lập tức bắt đầu công việc. Cuộc đại chiến sắp tới, anh thật ra chẳng hề khẩn trương, chỉ là sức khỏe tiêu hao khiến anh mệt mỏi rã rời. Mặc dù nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh Ðông Cù.

Mọi việc trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, anh đã tìm hiểu tất cả mọi thứ về phạm vi của Ðông Cù, “Tôn Tử binh pháp: “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.” Làm anh thấy hứng thú không chỉ có Ðông Cù, còn có Dịch Chí Duy. Biểu hiện thương nghiệp của người này gần như hoàn mỹ không thể bắt bẻ, hơn nữa, e rằng có bắt bẻ thì ông ta vẫn rất bình tĩnh. Trong nhiều lần thu mua không thiếu gì thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, ông ta bao giờ cũng có thể lập tức cân nhắc lựa chọn, mấy lần xoay chuyển tình thế. Không thể nghi ngờ, ông sẽ là một đối thù đáng gờm đây.

Anh mở hai mắt, tiện tay mở ra ghi chép trên máy tính, về tất cả tài liệu tư nhân của Dịch Chí Duy, bao gồm cả bức ảnh vợ trước của ông, và quan hệ bạn gái cố định.

Dịch Chí Duy mãi đến ba mươi bảy tuổi mới kết hôn, đối phương là Nhã Văn con gái của một kiến trúc sư nổi tiếng ở Châu Âu, chưa đến hai năm đã ly dị, nguyên nhân không rõ. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi này của bọn họ không có con, bốn mươi hai tuổi ông mới có bạn gái đương nhiệm, hai người duy trì quan hệ hơn mười năm, nhưng vẫn không kết hôn. Cho nên ông đưa em trai duy nhất của mình là Dịch Truyền Ðông làm người thừa kế, hết lòng bồi dưỡng. Vì thế dần dần quyền hành ở Ðông Cù chuyển giao về phía Dịch Truyền Ðông, thế nhưng không nghi ngờ, ông ta vẫn như trước đây là nhân vật chủ chốt của Ðông Cù.

Triệu Thừa Hiên tỉ mỉ nhìn vào bức ảnh gần đây của Dịch Chí Duy trên màn hình, tấm ảnh đen trắng chụp nửa người rất đẹp, ánh mắt sáng ngời, giống như có thể xuyên qua màn hình nhìn thẳng vào lòng người, qua hai năm suy sụp tóc ông đã bạc đi, trên khuôn mặt nhợt nhạt là bộ râu như cây cỏ nhuốm màu sương, giữa hàng lông mày có khe rãnh thật sâu, không giận mà uy, trầm tĩnh khó lường.

Một người như vậy, nửa cuộc đời tung hoành không gì địch nổi, hầu như chưa từng thất bại, bản thân mình nếu có thể đánh bại ông, chắc chắn sẽ cho ông ta một đòn trí mạng, từ nay về sau vạn kiếp bất phục.

Không biết tại sao, mí mắt chợt nhảy dựng lên, hay là vì thiếu ngủ? Anh rất ít khi có cảm giác bất an này.

May mắn điện thoại đổ chuông, khiến anh phân tâm không suy nghĩ nhiều nữa: “Chị, em lập tức đến bệnh viện đây.”

“Muộn vậy rồi, cần gì phải chạy đến, em nhất định cũng mệt mỏi, hay là quay về khách sạn nghỉ ngơi đi.”

Anh đáp: “Không sao, em rất nhanh sẽ đến.”

Khi đến bệnh viện đã gần chín giờ, bệnh viện tư nhân này tuy không có nhiều phòng bệnh, nhưng môi trường thanh nhã. Ngoài cửa sổ cây phượng hoàng cao to nở ra chùm lớn chùm lớn hoa đỏ, trong bóng đêm dày đen như mực. Ngược lại làm nổi lên màu đỏ vốn có. Gió thổi qua, bóng của lá cây lay động trên bức tường trắng như tuyết trong phòng bệnh, giống như cầm cây bút tỉ mỉ vẽ lên, một cái đuôi lông vũ xanh vàng. Trên bức tường đầy lông vũ nhẹ nhàng phe phẩy, khiến cả căn phòng như có tiếng gió thổi vi vu. Trong phòng bật một cái đèn màu lam nhạt, chị đang dựa nửa người vào đầu giường, ánh sáng TV nhấp nháy, khuôn mặt của chị cũng lúc sáng lúc tối. Chị cả dạo gần đây liên tục bị bệnh, bên ngoài lộ vẻ tiều tụy, nhưng trong mắt anh, dù sao vẫn cảm thấy khuôn mặt của chị vẫn xinh đẹp như ban đầu, nhiều năm qua, dường như tuổi tác chưa hề già đi. Rõ ràng trên khóe mắt chị đã có thêm những nếp nhăn nhàn nhạt, nhưng vẫn cảm thấy chị sẽ không già đi. Chị giống như một gốc cây phượng hoàng, quật cường mà cả đời đứng lặng với năm tháng dài đằng đẵng, mặc cho thời gian như nước, gột sạch những khóm hoa.

Cô ngẩng đầu nhìn anh trìu mến: “Ngồi máy bay mười mấy giờ đồng hồ, hôm nay lại ngây người cả ngày trong phòng hội nghị, không trở về khách sạn nghỉ ngơi, lại chạy tới làm gì? Chị chẳng qua chỉ là bệnh nhỏ.” Anh là con út trong nhà, thuở nhỏ là một tay chị cả nuôi lớn, chị lại chưa kết hôn, cho nên chị cả như mẹ. Anh cười nói: “Không đến thăm chị, cuối cùng lại cảm thấy có chút nhớ.”

Cô chú ý đến cặp lồng đựng thức ăn trong tay anh: “Em cầm theo cái gì thế?”

“Bún hàu ạ [2], chị luôn nói ở Mỹ không được ăn, vì vậy nên em mới cố ý mua.”

[2] Bún hàu: Tên gốc là Hà tử diện tuyến, một món ăn bình dân ở Ðài Loan. Món ăn được làm bằng một loại bún đỏ rất dai. Các món này được dùng với súp hàu tươi và đậu nành tiềm, dấm đen, nước sốt đặc biệt, rau mùi.

Khó khăn lắm mới có một đêm thanh nhã ăn món ăn bình dân này, trí nhớ của đứa trẻ này quả thực khó quên, cho nên ở nước ngoài nhưng lúc nào cũng nhớ tới. Cô cười ra tiếng: “Mặc âu phục mấy vạn đi mua bún, chỉ có nhóc con như em mới làm được.” Trong lòng khẽ động, như thể anh vẫn là một đứa trẻ, đưa tay thay anh lau đi vết bẩn trên trán, khẽ lướt qua vầng trán trơn bóng năm nào: “Bảo tài xế đi mua là được rồi, còn tự mình đi.”

Anh cười: “Tiền bạc, quần áo đều là vật ngoài thân, tài xế không biết chỗ, sẽ không mua được chính gốc.” Mở cặp lồng thơm phức ra, bún đỏ, hàu ngâm trắng mềm, trơn nhẵn tươi ngon, ngay cả hành băm nhỏ bỏ vào cũng xanh như ngọc bích, cô không nhịn được sự dụ dỗ, nếm hẳn nửa bát: “Thật là ngon.”

Anh chăm chú nhìn chị gái, nói: “Sắc mặt hôm nay của chị khá tốt.”

Cô vui vẻ mỉm cười: “Vừa nhìn thấy em, tinh thần của chị đã tốt hơn rồi.”

Trong TV đang truyền tin tức về tài chính kinh tế, Phú Thăng chuẩn bị phát hành cổ phiếu mới, tin tức tuyên bố người quản lí là thành viên hội đồng quản trị Tư Quản và người phụ trách là Triệu Quân Mỹ. Anh thấy chị cả nhìn chăm chú vào cô gái đang hào hứng trên màn hình, liền cười nói: “Chị ba đúng là oai phong lẫm liệt. Dưới một người trên vạn người.”

Chị cả cười yếu ớt: “Mới chỉ trên vạn người, nhưng vẫn dưới một người, nếu có tài sẽ không thất bại.”

Anh trầm mặc không nói.

Chị cả thấy anh im lặng không lên tiếng, bèn nói: “Lần này trở về, đừng chỉ có nghĩ đến công việc. Ðài Bắc có rất nhiều cô gái xinh đẹp, để ý chọn một đối tượng tốt đi.”

Anh cười gượng: “Em bận quá, đâu có thời gian.”

“Người ta từ trung học đã bắt đầu nói chuyện yêu đương, em tốt nghiệp đại học đã nhiều năm như vậy rồi, ngay cả bạn gái cũng chẳng có lấy một người.”

Anh cố ý thở dài: “Các cô ấy đều rất ghét em.”

“Thừa Hiên của chúng ta đẹp trai thế này, lại có bản lĩnh, các cô ấy phải sớm dành giật đến sứt đầu mẻ trán ấy chứ.”

“Nhưng mà người thắng sau cùng, lâu lắm rồi cũng chả thấy cô ấy xuất hiện, chẳng lẽ lâu như vậy rồi còn chưa phân được thắng thua hay sao?”

Cô rốt cục bị anh đùa đến phì cười: “Miệng lưỡi trơn tru, lại chưa thấy em lừa được cô gái nào.”

“Chị cả à, em lần này trở về, có ý định ra tay với Ðông Cù.”

Cô lập tức yên lặng, có gió đêm từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng xẹt qua, xa xa phảng phất truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh, có lẽ là phòng sản khoa dưới lầu chăng? Ðứa trẻ kia khóc chắc phải khàn cả giọng rồi, theo trực giác cô lấy toàn lực đứng lên. Là ở đâu có tiếng trẻ con khóc nhỉ? Cô lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn không nghe được, bèn hỏi: “Có nắm chắc không?”

“Em đã tìm hiểu qua Dịch Chí Huy là người đứng sau quyết định mỗi một hạng mục trọng yếu của Ðông Cù, ông ta là một đối thủ mạnh.”

“Vậy cớ gì phải manh động? Chị không phải đã từng nhắc nhở em, hoặc là không ra tay, bằng không một ngày xuất thủ, chắc chắn sẽ bị đối phương dồn vào chỗ chết.”

Anh im lặng rất lâu, mới nói: “Em vốn cũng muốn chờ hơn hai năm, chờ nắm bắt được nhiều hơn mới ra tay, nhưng em đã xem qua báo cáo sức khỏe mới nhất của ông ta, chỉ sợ không còn kịp nữa.”

Cô hơi rùng mình, trong đầu chết lặng, tựa hồ phải rất lâu sau, cô mới hiểu được ý tứ trong lời nói đó.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề sức khỏe của anh, mặc dù vài năm trước đây đã biết anh được xác nhận mắc bệnh tim di truyền, nhưng trong trí nhớ của cô, anh lúc nào cũng như trước đây, Ðông Cù lớn như thế, nắm trong tay anh luôn giữ được kiểm soát.

Anh sẽ không già, sẽ không bệnh, càng sẽ không chết.

Mờ mịt dường như có một tia sợ hãi.

Cô chỉ sợ, sợ không kịp. Giống như Thừa Hiên lo lắng, sợ không kịp cùng anh phân chia cao thấp.

Thừa Hiên giúp cô phủ chăn lên đầu gối, giọng nói rất nhẹ: “Chị cả, chị đừng lo lắng, em có thể làm được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện