Lần đầu tiên sau khi chính thức bị lật bài, ngay lập tức trên thị trường phản ứng rất mạnh mẽ về việc Ðông Cù tuyên bố ngừng bán ra. Dịch Chí Duy ra tay nhanh chóng, khôn ngoan, chuẩn xác, tuyên bố mua lại cổ phiếu ngắn hạn với mục đích sử dụng nguồn vốn rất lớn để đẩy lùi anh, tốc chiến tốc thắng. Giá cả cổ phiếu hai ngày nay thuận lợi tăng cao ngoài dự kiến, thế nhưng có rất nhiều cổ đông nhỏ vẫn còn đang theo dõi và do dự. Ðã cầm trên tay cổ phiếu, nhưng chỉ chiếm khoảng 5% cổ phần Ðông Cù.
Ðông Cù có lượng vốn hùng mạnh, anh tất nhiên không thể chính diện nghênh địch, mà chỉ tận dụng sức mạnh, tứ lưỡng bát thiên cân [1]. Cứ như thế, áp lực sẽ được san bằng rồi càng lúc càng lớn.
[1] Tứ lưỡng bát thiên cân: Bốn lạng đỡ ngàn cân, một nguyên lý của Thái Cực Quyền, lấy tiểu lực thắng đại lực, dẫn dụ đối phương ra ngoài và ép đối phương rơi vào thế hạ phong, mượn sức phản kích phản công vào.
Chỉ San nhắc nhở anh: “Chúng ta trước mắt đã quá mạo hiểm rồi, sợ rằng lỡ dở xuất hiện việc ngoài ý muốn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ngân hàng bức bách cưỡng đoạt.”
Anh sao lại không biết, nhưng việc đã đến nước này thì đành phát động tinh thần, chờ đợi điều phía trước thôi. Anh và Giản Tử Tuấn không gặp lại nhau, nhưng thông qua điện thoại, thái độ của Giản Tử Tuấn vẫn rất vui vẻ: “Giá mua lại gần như không trùng khớp với giá cũ, Dịch Chí Duy rất khó bảo vệ một cổ phiếu mở cửa với giá 42 đồng.” (Ðơn vị tiền tệ)
Tuy nói vậy, nhưng tranh giành gần như cực kỳ căng thẳng, đôi bên không ít lần chống đỡ, giới tài chính kinh tế đã chấn động từ lâu. Trên báo và tạp chí những chữ tiêu đề to oành nổi lên ào ào, mỗi bài đều gom góp rất nhiều, đào bới ra hợp đồng năm anh thu mua và tiếp quản công ty “J&A”, tiết lộ anh là tỷ phú trẻ tuổi, anh bỗng trở nên nổi tiếng, vang dội khắp nơi. Kênh tài chính kinh tế nỗ lực mời anh tham gia phỏng vấn, ngẫu nhiên chụp được ảnh anh ra khỏi nhà, sẽ lập tức được đăng lên bìa tạp chí, danh hiệu của anh là “Người đàn ông độc thân hoàng kim có giá trị nhất.”
Tấm ảnh tuy chụp trộm, nhưng trên ống kính khuôn mặt anh rất khôi ngô, ánh mắt kiên định, bước chân nghiêm chỉnh đi xuống từ cầu thang khu nhà, gió thu thổi lên áo khoác, giống như lông chim bồ câu, cố tình bay trong gió. Bối cảnh xung quanh ống kính đều trở nên trống rỗng, chỉ có cả người anh là rõ nét. Chỉ San thấy thế, đùa anh: “Hình ảnh này của anh, có tố chất làm thần tượng bên phái thương nhân đấy.”
Anh dở khóc dở cười, cô lại không chịu bỏ qua, bắt chước phóng viên phỏng vấn: “Bây giờ bản thân là người của công chúng, Triệu tiên sinh có cảm tưởng gì không?”
Anh cười mỉm: “Thảm như ngồi tù.”
Hai người nhìn nhau cười, chuông điện thoại vang lên, sau khi anh nghe máy, suy nghĩ một lát rồi nói với cô: “Chủ tịch Ðông Cù vừa tuyên bố mua lại mỗi cổ phiếu B với mức giá 100 đồng nhưng đổi lại mua khá nhiều cổ phiếu khác mức giá 93 đồng.”
Cô nghĩ một lát, khi Ðông Cù tuyên bố kế hoạch làm bọn họ đối phó rất vất vả, bây giờ lại thu cổ phiếu B mua cổ phiếu A, duy trí ý định đó là muốn tăng thêm gánh nặng, bức bách bọn họ. Giữa hai lông mày anh nhăn lại thật sâu, cô cho rằng anh đang lo lắng, vì thế an ủi anh: “Số tiền từ đợt thu mua thành công đến giờ vẫn hơn 90%, chúng ta không thua.”
Anh bỗng cười tủm tỉm: “Ai nói chúng ta thất bại, anh lại thấy chúng ta sẽ thắng nhanh.” Cô lờ mờ đoán được, quay sang nhìn anh, đáp án đã rõ ràng rồi.
Y rằng, anh nói: “Em không cảm thấy, Ðông Cù đến bây giờ dùng cách thu mua lại, giống như đang cố nhanh chóng thành công ư?”
Cô trước nay luôn nhanh nhạy, lúc này “A” lên, thì ra đã bị anh nhìn thấu rồi.
Giọng nói anh từ tốn: “Tài chính Ðông Cù có khả năng đang tồn tại vấn đề nghiêm trọng. Ðông Cù tiến hành thu mua thế này, đúng là điều kiện tốt nhất để đánh nhanh thắng nhanh. Dịch Chí Duy luôn không lề mề, ông ấy biết chúng ta tuyên bố số tiền hiện có khi thu mua, có ưu thế nào trội. Nếu như tình trạng tài chính Ðông Cù hoạt động tốt, chỉ cần tuyên bố giá mua lại càng cao, có thể lộ liễu chèn ép chúng ta, nhưng ông không làm thế, ông ấy dùng cách không huy động các khoản tài chính lớn đổ vào cổ phiếu, đây là thủ, không phải công, chẳng giống với tác phong xưa nay của ông ấy. Nếu mà chi vào cổ phiếu thì cũng khá ổn định, nhưng lần mua lại này hơi có phần giấu đầu hở đuôi. Cổ phiếu B Ðông Cù luôn nằm trong tay những cổ đông lớn họ Dịch, nhìn kỹ sẽ thấy được thủ đoạn khống chế của Dịch gia với Ðông Cù rất mạnh mẽ, Dịch Chí Duy trong gia tộc có tư tưởng mạnh mẽ, thế nhưng ông ấy lại quyết định thu cổ phiếu B mua cổ phiếu A, rõ ràng trái với lẽ thường, mà những nơi không theo lẽ thường, ắt là nơi bất thường.”
Anh đoán chắc tám chín phần, vì có một đêm, Giản Tử Tuấn gọi điện thoại cho anh, giọng điệu nhàn nhạt nói rằng: “Có người bạn muốn gặp cậu một lần.”
Anh cho rằng Giản Tử Tuấn vội vàng muốn thừa hưởng áp lực tài chính vững mạnh của ngân hàng Hoa Vũ, nên sắp xếp vị chủ ngân hàng gặp anh, để trao đổi về việc chia sẻ các vấn đề cho vay thế chấp.
Trăm ngàn lần không ngờ đó là phó chủ tịch điều hành Ðông Cù Dịch Truyền Ðông.
Ông ta và anh trai bề ngoài không quá giống nhau, tính tình cũng mỗi người một hướng, so với Dịch Chí Duy xuất sắc hơn người, bên trong ông ta có vẻ ôn hòa, gần như tầm thường. Năm ấy khi ông ta chính thức gia nhập làm việc ở Ðông Cù, tuần san tin đồn trên tạp chí tài chính kinh tế lúc nào cũng so sánh hai anh em họ, nhưng thời gian qua đi, thiếu điều kể lể, lâu dần nên chả nhắc lại nữa. Vì không thể sánh được với ánh hào quang chói lóa của anh trai, ông ta luôn im lặng ẩn mình trong bóng tối, ngay cả nụ cười cũng hờ hững như có như không: “Nghe nói rất nhiều về cậu Triệu đây tuổi trẻ tài cao, ngày hôm nay mới có may mắn được gặp.”
Thừa Hiên cực kỳ nhạy cảm đoán được hết thảy, mỉm cười nói: “Ðâu có, được gặp Dịch tiên sinh, tôi phải vinh hạnh mới đúng.”
Dịch Truyền Ðông nói: “Tôi và Giản tiên sinh là đối tác nhiều năm, hiện nay ngân hoàng Hoa Vũ hết sức hỗ trợ quý công ty, cũng có hơn nửa vốn tài chính thuộc về tôi.”
Thừa Hiên “Ồ” một tiếng, im lặng nhìn chăm chăm người trước mặt, mỉm cười hỏi: “Dịch tiên sinh định bảo tôi ngừng kế hoạch thu mua Ðông Cù sao?”
Dịch Truyền Ðông cười: “Cậu Triệu thật biết nói đùa.”
Ba người trong lòng đều thầm cười, Dịch Truyền Ðông mở lời: “Nói vậy chắc hẳn cậu Triệu đã nhìn ra, trước mắt tài chính Ðông Cù đang có vấn đề lớn nghiêm trọng. Ðông Cù ở nước ngoài đầu tư gặp khó khăn, số tiền lỗ vượt hơn 20%. Kế hoạch đầu tư vào khu công viên công nghiệp Ðại Vũ đến hơn 12 tỷ, kết quả cuộc đàm phán với chính phủ thất bại, một dự án nhất định phải hoàn thành trong vòng sáu tháng. Vì vậy hiện nay Ðông Cù trên dưới đều bị thiếu hụt.”
Anh quả thật dự đoán không sai, Dịch Truyền Ðông nói tiếp: “Kế hoạch của cậu Triệu là thu mua thành công sau khi Ðông Cù phá sản, thế nên tôi hi vọng đến lúc này có thể ra mức giá hợp lý, thấp hơn khoảng 2% với giá thị trường, mua vào công ty bảo hiểm Ðông Cù, công ty đầu tư và công ty viễn thông.”
Ðó là xí nghiệp kiếm lời nhất ở Ðông Cù, giá trị rất cao, hơn nữa còn thấp hơn giá thị trường 2%, anh không thể nghi ngờ đây là công phu sư tử ngoạm (muốn đề ra điều kiện rất cao), Thừa Hiên cười mỉm: “Dịch tiên sinh, cái gọi là giá cả hợp lý, e là nên bàn bạc thêm?”
Dịch Truyền Ðông hơi nhướn mày, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nhanh nhẹn tập trung, giống như con báo đột nhiên phát hiện thấy con mồi, toàn thân sung mãn vận sức chờ phát động - Trong lúc này, nét mặt của anh ta cực kỳ giống anh trai mình, chủ tịch điều hành Ðông Cù nổi tiếng Dịch Chí Duy. Nhưng chỉ sau gần 1 giây, anh ta đã thả lỏng lười nhác, lại trở về bình thường: “Ðương nhiên rồi, cậu Triệu có thể yêu cầu tôi cậu sẽ không từ chối tôi đâu nhỉ.”
Thừa Hiên suy nghĩ chốc lát, gật đầu: “Ðược, quân tử nhất ngôn.”
“Khoái mã nhất tiên.” [2]
[2] Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên: một lời nói của người quân tử, đi nhanh như ngựa bị roi. Ðây là một câu thề độc mà các giới giang hồ quen sử dụng.
Giản Tử Tuấn đích thân đi rót ba chén rượu đến, Dịch Truyền Ðông nâng chén, ý vị sâu xa cười: ‘Vì Ðông Cù.”
“Cheers!”
Ba chén rượu va vào một nơi, vang lên tiếng “Ðinh” giòn tan, ba người uống một hơi cạn sạch rồi nhìn nhau cười.
Triệu Thừa Hiên không ở lại lâu, anh đưa chén cho ông ta, Giản Tử Tuấn lại đi rót thêm chén rượu nữa, cạn chén cùng Dịch Truyền Ðông, bỗng dưng hỏi: “Thế nào?”
“Hiếm khi thấy một người thông minh, cậu xem anh ta vừa gặp tôi một lát, đã đoán ngay được nguyên nhân kết quả, đứa trẻ này đúng là khiến người ta sợ hãi mà.”
“Tôi đã xem chiến tích của cậu ấy bao năm qua, thật kinh người, trên báo chí còn nói cậu ấy là ‘thư kích chi thần’ cơ đấy.”
Dịch Truyền Ðông cười nhạo: “Người mới hai mươi lăm tuổi, vậy mà đã tôn làm ‘thần’, tuổi trẻ cứ đắc ý thế, cũng chẳng sợ từ tú hóa tồi.”
“Anh trai cậu năm ấy hai mươi lăm tuổi đảm nhiệm chức chủ tịch Ðông Cù, mọi người đều coi đấy là trò cười. Ðến khi ông ấy ba mươi tuổi, hội đồng quản trị từ trong ra ngoài, gộp cả đám lão già thích ăn tươi nuốt sống, cũng chả dám coi khinh dò xét ông ấy lấy nửa phần.”
Dịch Truyền Ðông im lặng phút chốc, trong chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ, mà tất cả những cái đó không thể thay thế được bằng lời nói, anh biết bản thân căm ghét điều này, như thể một nồi dầu sôi, chỉ cần nước bắn tung tóe vào một ít, sẽ nổ tung ầm ầm. Anh khinh thường tính bộp chộp của mình, vì vậy chỉ nói: “Tôi biết rồi.”
“Anh trai cậu dạo này thế nào?”
“Bác sĩ nói việc phẫu thuật quá mạo hiểm, lo lắng không có tim để cấy ghép, nên anh ấy bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể phát bệnh. Ngộ nhỡ cấp cứu chậm trễ, sẽ mất mạng. Hồi trước bác sĩ yêu cầu anh ấy nằm viện, anh ấy bèn ngoảnh mặt làm ngơ luôn.” Dịch Truyền Ðông mặt không biểu cảm: “Ðám lão già trong hội đồng quản trị kia không chịu nổi lo sợ một ngày, tâm lý thấp thỏm, nói cách khác, tôi không thể nghĩ biện pháp để thuận lợi đầu tư lên Ðại Vũ.”
“Thực ra nếu ông ấy chết, thì tất cả sẽ là của cậu, cớ gì phải hao tổn sức lực.”
Dịch Truyền Ðông một hơi uống cạn chén rượu, chắc là quá cay, mi nhăn lại, trên khóe miệng ẩn dấu một tia cười nhạt: “Cho dù anh ta chết, Ðông Cù cũng là do một tay anh sáng lập nên, cho dù anh ta chết, anh ta cũng cho tôi tất cả, tất cả đều là là anh ta bố thí cho tôi, tôi vẫn phải sống trong cái bóng của anh ta! Giản Tử Tuấn, anh vĩnh viễn không biết cảm giác này, tôi cả đời này chưa bao giờ nguyện đứng ở phía sau anh ta, trợn tròn mắt đứng ở phía sau anh ta!”
Ðông Cù có lượng vốn hùng mạnh, anh tất nhiên không thể chính diện nghênh địch, mà chỉ tận dụng sức mạnh, tứ lưỡng bát thiên cân [1]. Cứ như thế, áp lực sẽ được san bằng rồi càng lúc càng lớn.
[1] Tứ lưỡng bát thiên cân: Bốn lạng đỡ ngàn cân, một nguyên lý của Thái Cực Quyền, lấy tiểu lực thắng đại lực, dẫn dụ đối phương ra ngoài và ép đối phương rơi vào thế hạ phong, mượn sức phản kích phản công vào.
Chỉ San nhắc nhở anh: “Chúng ta trước mắt đã quá mạo hiểm rồi, sợ rằng lỡ dở xuất hiện việc ngoài ý muốn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ngân hàng bức bách cưỡng đoạt.”
Anh sao lại không biết, nhưng việc đã đến nước này thì đành phát động tinh thần, chờ đợi điều phía trước thôi. Anh và Giản Tử Tuấn không gặp lại nhau, nhưng thông qua điện thoại, thái độ của Giản Tử Tuấn vẫn rất vui vẻ: “Giá mua lại gần như không trùng khớp với giá cũ, Dịch Chí Duy rất khó bảo vệ một cổ phiếu mở cửa với giá 42 đồng.” (Ðơn vị tiền tệ)
Tuy nói vậy, nhưng tranh giành gần như cực kỳ căng thẳng, đôi bên không ít lần chống đỡ, giới tài chính kinh tế đã chấn động từ lâu. Trên báo và tạp chí những chữ tiêu đề to oành nổi lên ào ào, mỗi bài đều gom góp rất nhiều, đào bới ra hợp đồng năm anh thu mua và tiếp quản công ty “J&A”, tiết lộ anh là tỷ phú trẻ tuổi, anh bỗng trở nên nổi tiếng, vang dội khắp nơi. Kênh tài chính kinh tế nỗ lực mời anh tham gia phỏng vấn, ngẫu nhiên chụp được ảnh anh ra khỏi nhà, sẽ lập tức được đăng lên bìa tạp chí, danh hiệu của anh là “Người đàn ông độc thân hoàng kim có giá trị nhất.”
Tấm ảnh tuy chụp trộm, nhưng trên ống kính khuôn mặt anh rất khôi ngô, ánh mắt kiên định, bước chân nghiêm chỉnh đi xuống từ cầu thang khu nhà, gió thu thổi lên áo khoác, giống như lông chim bồ câu, cố tình bay trong gió. Bối cảnh xung quanh ống kính đều trở nên trống rỗng, chỉ có cả người anh là rõ nét. Chỉ San thấy thế, đùa anh: “Hình ảnh này của anh, có tố chất làm thần tượng bên phái thương nhân đấy.”
Anh dở khóc dở cười, cô lại không chịu bỏ qua, bắt chước phóng viên phỏng vấn: “Bây giờ bản thân là người của công chúng, Triệu tiên sinh có cảm tưởng gì không?”
Anh cười mỉm: “Thảm như ngồi tù.”
Hai người nhìn nhau cười, chuông điện thoại vang lên, sau khi anh nghe máy, suy nghĩ một lát rồi nói với cô: “Chủ tịch Ðông Cù vừa tuyên bố mua lại mỗi cổ phiếu B với mức giá 100 đồng nhưng đổi lại mua khá nhiều cổ phiếu khác mức giá 93 đồng.”
Cô nghĩ một lát, khi Ðông Cù tuyên bố kế hoạch làm bọn họ đối phó rất vất vả, bây giờ lại thu cổ phiếu B mua cổ phiếu A, duy trí ý định đó là muốn tăng thêm gánh nặng, bức bách bọn họ. Giữa hai lông mày anh nhăn lại thật sâu, cô cho rằng anh đang lo lắng, vì thế an ủi anh: “Số tiền từ đợt thu mua thành công đến giờ vẫn hơn 90%, chúng ta không thua.”
Anh bỗng cười tủm tỉm: “Ai nói chúng ta thất bại, anh lại thấy chúng ta sẽ thắng nhanh.” Cô lờ mờ đoán được, quay sang nhìn anh, đáp án đã rõ ràng rồi.
Y rằng, anh nói: “Em không cảm thấy, Ðông Cù đến bây giờ dùng cách thu mua lại, giống như đang cố nhanh chóng thành công ư?”
Cô trước nay luôn nhanh nhạy, lúc này “A” lên, thì ra đã bị anh nhìn thấu rồi.
Giọng nói anh từ tốn: “Tài chính Ðông Cù có khả năng đang tồn tại vấn đề nghiêm trọng. Ðông Cù tiến hành thu mua thế này, đúng là điều kiện tốt nhất để đánh nhanh thắng nhanh. Dịch Chí Duy luôn không lề mề, ông ấy biết chúng ta tuyên bố số tiền hiện có khi thu mua, có ưu thế nào trội. Nếu như tình trạng tài chính Ðông Cù hoạt động tốt, chỉ cần tuyên bố giá mua lại càng cao, có thể lộ liễu chèn ép chúng ta, nhưng ông không làm thế, ông ấy dùng cách không huy động các khoản tài chính lớn đổ vào cổ phiếu, đây là thủ, không phải công, chẳng giống với tác phong xưa nay của ông ấy. Nếu mà chi vào cổ phiếu thì cũng khá ổn định, nhưng lần mua lại này hơi có phần giấu đầu hở đuôi. Cổ phiếu B Ðông Cù luôn nằm trong tay những cổ đông lớn họ Dịch, nhìn kỹ sẽ thấy được thủ đoạn khống chế của Dịch gia với Ðông Cù rất mạnh mẽ, Dịch Chí Duy trong gia tộc có tư tưởng mạnh mẽ, thế nhưng ông ấy lại quyết định thu cổ phiếu B mua cổ phiếu A, rõ ràng trái với lẽ thường, mà những nơi không theo lẽ thường, ắt là nơi bất thường.”
Anh đoán chắc tám chín phần, vì có một đêm, Giản Tử Tuấn gọi điện thoại cho anh, giọng điệu nhàn nhạt nói rằng: “Có người bạn muốn gặp cậu một lần.”
Anh cho rằng Giản Tử Tuấn vội vàng muốn thừa hưởng áp lực tài chính vững mạnh của ngân hàng Hoa Vũ, nên sắp xếp vị chủ ngân hàng gặp anh, để trao đổi về việc chia sẻ các vấn đề cho vay thế chấp.
Trăm ngàn lần không ngờ đó là phó chủ tịch điều hành Ðông Cù Dịch Truyền Ðông.
Ông ta và anh trai bề ngoài không quá giống nhau, tính tình cũng mỗi người một hướng, so với Dịch Chí Duy xuất sắc hơn người, bên trong ông ta có vẻ ôn hòa, gần như tầm thường. Năm ấy khi ông ta chính thức gia nhập làm việc ở Ðông Cù, tuần san tin đồn trên tạp chí tài chính kinh tế lúc nào cũng so sánh hai anh em họ, nhưng thời gian qua đi, thiếu điều kể lể, lâu dần nên chả nhắc lại nữa. Vì không thể sánh được với ánh hào quang chói lóa của anh trai, ông ta luôn im lặng ẩn mình trong bóng tối, ngay cả nụ cười cũng hờ hững như có như không: “Nghe nói rất nhiều về cậu Triệu đây tuổi trẻ tài cao, ngày hôm nay mới có may mắn được gặp.”
Thừa Hiên cực kỳ nhạy cảm đoán được hết thảy, mỉm cười nói: “Ðâu có, được gặp Dịch tiên sinh, tôi phải vinh hạnh mới đúng.”
Dịch Truyền Ðông nói: “Tôi và Giản tiên sinh là đối tác nhiều năm, hiện nay ngân hoàng Hoa Vũ hết sức hỗ trợ quý công ty, cũng có hơn nửa vốn tài chính thuộc về tôi.”
Thừa Hiên “Ồ” một tiếng, im lặng nhìn chăm chăm người trước mặt, mỉm cười hỏi: “Dịch tiên sinh định bảo tôi ngừng kế hoạch thu mua Ðông Cù sao?”
Dịch Truyền Ðông cười: “Cậu Triệu thật biết nói đùa.”
Ba người trong lòng đều thầm cười, Dịch Truyền Ðông mở lời: “Nói vậy chắc hẳn cậu Triệu đã nhìn ra, trước mắt tài chính Ðông Cù đang có vấn đề lớn nghiêm trọng. Ðông Cù ở nước ngoài đầu tư gặp khó khăn, số tiền lỗ vượt hơn 20%. Kế hoạch đầu tư vào khu công viên công nghiệp Ðại Vũ đến hơn 12 tỷ, kết quả cuộc đàm phán với chính phủ thất bại, một dự án nhất định phải hoàn thành trong vòng sáu tháng. Vì vậy hiện nay Ðông Cù trên dưới đều bị thiếu hụt.”
Anh quả thật dự đoán không sai, Dịch Truyền Ðông nói tiếp: “Kế hoạch của cậu Triệu là thu mua thành công sau khi Ðông Cù phá sản, thế nên tôi hi vọng đến lúc này có thể ra mức giá hợp lý, thấp hơn khoảng 2% với giá thị trường, mua vào công ty bảo hiểm Ðông Cù, công ty đầu tư và công ty viễn thông.”
Ðó là xí nghiệp kiếm lời nhất ở Ðông Cù, giá trị rất cao, hơn nữa còn thấp hơn giá thị trường 2%, anh không thể nghi ngờ đây là công phu sư tử ngoạm (muốn đề ra điều kiện rất cao), Thừa Hiên cười mỉm: “Dịch tiên sinh, cái gọi là giá cả hợp lý, e là nên bàn bạc thêm?”
Dịch Truyền Ðông hơi nhướn mày, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nhanh nhẹn tập trung, giống như con báo đột nhiên phát hiện thấy con mồi, toàn thân sung mãn vận sức chờ phát động - Trong lúc này, nét mặt của anh ta cực kỳ giống anh trai mình, chủ tịch điều hành Ðông Cù nổi tiếng Dịch Chí Duy. Nhưng chỉ sau gần 1 giây, anh ta đã thả lỏng lười nhác, lại trở về bình thường: “Ðương nhiên rồi, cậu Triệu có thể yêu cầu tôi cậu sẽ không từ chối tôi đâu nhỉ.”
Thừa Hiên suy nghĩ chốc lát, gật đầu: “Ðược, quân tử nhất ngôn.”
“Khoái mã nhất tiên.” [2]
[2] Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên: một lời nói của người quân tử, đi nhanh như ngựa bị roi. Ðây là một câu thề độc mà các giới giang hồ quen sử dụng.
Giản Tử Tuấn đích thân đi rót ba chén rượu đến, Dịch Truyền Ðông nâng chén, ý vị sâu xa cười: ‘Vì Ðông Cù.”
“Cheers!”
Ba chén rượu va vào một nơi, vang lên tiếng “Ðinh” giòn tan, ba người uống một hơi cạn sạch rồi nhìn nhau cười.
Triệu Thừa Hiên không ở lại lâu, anh đưa chén cho ông ta, Giản Tử Tuấn lại đi rót thêm chén rượu nữa, cạn chén cùng Dịch Truyền Ðông, bỗng dưng hỏi: “Thế nào?”
“Hiếm khi thấy một người thông minh, cậu xem anh ta vừa gặp tôi một lát, đã đoán ngay được nguyên nhân kết quả, đứa trẻ này đúng là khiến người ta sợ hãi mà.”
“Tôi đã xem chiến tích của cậu ấy bao năm qua, thật kinh người, trên báo chí còn nói cậu ấy là ‘thư kích chi thần’ cơ đấy.”
Dịch Truyền Ðông cười nhạo: “Người mới hai mươi lăm tuổi, vậy mà đã tôn làm ‘thần’, tuổi trẻ cứ đắc ý thế, cũng chẳng sợ từ tú hóa tồi.”
“Anh trai cậu năm ấy hai mươi lăm tuổi đảm nhiệm chức chủ tịch Ðông Cù, mọi người đều coi đấy là trò cười. Ðến khi ông ấy ba mươi tuổi, hội đồng quản trị từ trong ra ngoài, gộp cả đám lão già thích ăn tươi nuốt sống, cũng chả dám coi khinh dò xét ông ấy lấy nửa phần.”
Dịch Truyền Ðông im lặng phút chốc, trong chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ, mà tất cả những cái đó không thể thay thế được bằng lời nói, anh biết bản thân căm ghét điều này, như thể một nồi dầu sôi, chỉ cần nước bắn tung tóe vào một ít, sẽ nổ tung ầm ầm. Anh khinh thường tính bộp chộp của mình, vì vậy chỉ nói: “Tôi biết rồi.”
“Anh trai cậu dạo này thế nào?”
“Bác sĩ nói việc phẫu thuật quá mạo hiểm, lo lắng không có tim để cấy ghép, nên anh ấy bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể phát bệnh. Ngộ nhỡ cấp cứu chậm trễ, sẽ mất mạng. Hồi trước bác sĩ yêu cầu anh ấy nằm viện, anh ấy bèn ngoảnh mặt làm ngơ luôn.” Dịch Truyền Ðông mặt không biểu cảm: “Ðám lão già trong hội đồng quản trị kia không chịu nổi lo sợ một ngày, tâm lý thấp thỏm, nói cách khác, tôi không thể nghĩ biện pháp để thuận lợi đầu tư lên Ðại Vũ.”
“Thực ra nếu ông ấy chết, thì tất cả sẽ là của cậu, cớ gì phải hao tổn sức lực.”
Dịch Truyền Ðông một hơi uống cạn chén rượu, chắc là quá cay, mi nhăn lại, trên khóe miệng ẩn dấu một tia cười nhạt: “Cho dù anh ta chết, Ðông Cù cũng là do một tay anh sáng lập nên, cho dù anh ta chết, anh ta cũng cho tôi tất cả, tất cả đều là là anh ta bố thí cho tôi, tôi vẫn phải sống trong cái bóng của anh ta! Giản Tử Tuấn, anh vĩnh viễn không biết cảm giác này, tôi cả đời này chưa bao giờ nguyện đứng ở phía sau anh ta, trợn tròn mắt đứng ở phía sau anh ta!”
Danh sách chương