Khi Giang Hàn và Phong Mạn Mạn rời khỏi quán Net thì đã sắp đến 11 giờ tối.
Dưới ánh trăng vẫn là hai người.
Giang Hàn cảm giác điện thoại di động đang rung liền lấy ra xem. Trên màn hình là kí hiệu “Mutter”.
Muttet : tiếng Đức nghĩa là mẹ
“Mẹ, có chuyện gì không?”
“A Hàn hả, Tiểu Mạn có phải đang đi cùng con không?” Đầu kia điện thoại.
Đầu này điện thoại “Vâng, cô ấy quên mang chìa khóa, cho nên mới tới nhà ta .”
“A! Tiểu Mạn tắt điện thoại, mẹ của nó cho là nó xảy ra chuyện gì. Chăm sóc Tiểu Mạn chu đáo nhé, trong tủ lạnh có đào mật đấy, Tiểu Mạn thích ăn.”
“A, OK! .”
“Tiểu Hàn, bác là mẹ Tiểu Mạn đây . Cháu có thể đưa điện thoại cho Tiểu Mạn không? Bác có chuyện muốn nói với nó.” Đầu kia điện thoại thay đổi người, âm thanh dịu dàng làm cho người ta như cây gặp gió xuân.
Giang Hàn đưa điện thoại di động cho Phong Mạn Mạn “Mẹ của em có chuyện tìm em.”
Phong Mạn Mạn nhận điện thoại di động rồi để sát tai.
“Mẹ. . . ?”
Đầu kia điện thoại, âm thanh dịu dàng làm cho người ta như cây gặp gió xuân đột nhiên biến thành như âm thanh hung ác như sa vào địa ngục . . .
“Phong Mạn Mạn! Con muốn chết à! Sao lại tắt điện thoại di động! Lại còn chưa trở về nhà, con không biết là người khác sẽ lo lắng sao? ! . . .”
Phong Mạn Mạn dời điện thoại đi xa một mét. . .
Đầu kia điện thoại vẫn tiếp tục “Muộn như vậy vẫn còn lang thang ở bên ngoài. Mặc dù con không có vóc dáng để mà sợ bị cướp sắc, nhưng mà gần đây khu bảo an không tốt lắm. Con . . .”
Mạn Mạn ngắt đứt lời mẹ nói “Điện thoại của con hết pin nên tự động tắt . . . Mẹ, tiền điện thoại là của người ta, để về nhà rồi mẹ hãy nói được không .”
Phong Mạn Mạn kiên trì giữ nguyên tắc “Việc xấu trong nhà không lộ ra ngoài”, mất mặt chết đi được.
“Chúng ta vẫn còn bị tắc đường, phía trước hình như gặp sự cố , đã tắc hơn một giờ, Aishh! Cái đứa này! Đến nhà Giang Hàn đừng gây phiền hà.” Đầu kia điện thoại tiếp tục nói.
“Được rồi được rồi! Đã biết đã biết! Lại như vậy nữa rồi, 886.” Phong Mạn Mạn rốt cục kết thúc cuộc điện thoại của mẹ.
Cô đưa điện thoại di động trả lại cho Giang Hàn, ngẩng đầu liền nhìn thấy người nào đó đang nhếch mép, chân mày hơi cong đúng kiểu đang nín cười.
“Muốn cười thì cười nữa đi, mẹ tôi mà hát thì cứ là như vậy đó.” Phong Mạn Mạn than nhẹ cúi đầu.
Giang Hàn lắc đầu “Không sao, cha mẹ đều là như vậy.”
“Nhưng không thấy hai bác như thế.” Mạn Mạn nói thầm “Đúng rồi, vừa rồi mẹ tôi bảo phía trước bọn họ gặp chuyện không may nên bây giờ còn đang kẹt đường.”
“Ừ, vậy tới nhà tôi trước đi.”
Nhà Đại thần đến tột cùng trông thế nào đây? Vấn đề này vừa hiện lên trong đầu, Giang Mạn Mạn đã tự để mình đến !
Nhà Giang Hàn cũng không phải cô chưa từng qua!
Đến nhà anh ta, mặc dù nói không phải lần đầu tiên đến nhà anh bởi vì nhà họ Giang ở trong chung cư đối diện nhà cô. Từ nhỏ đến lớn cô ra vào nhà họ Giang có tới hàng trăm đến hơn một ngàn lần. Nhưng mà theo như cô nhớ lại không có Giang Hàn ở nhà . Còn bây giờ chỉ có 1 mình Giang Hàn ở nhà .
“Nghĩ cái gì nữa, đi thôi!”
Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người chậm rãi đi tới.
“Vào đi.” Giang Hàn né sang bên cạnh, trước hết để cho Phong Mạn Mạn vào.
Phong Mạn Mạn cố nhịn đã lâu rồi! !
Mạn Mạn vừa vào cửa liền chạy thẳng tới WC. Aish, chẳng còn cách nào khác, đều là do năm hộp Trà Mật Đào gây ra họa.
Sau khi rửa tay , nhìn lên ngăn tủ xếp ngay ngắn bốn cốc nước súc miệng, trong đó có một cái màu xanh mới tinh, hẳn là của Hàn đại thần. Cốc của Hàn đại thần . . .
Ngừng! !
Phong Mạn Mạn thầm nghĩ, trò chơi là trò chơi, thực tế là thực tế.
Trong game thì anh ta là chồng, trong hiện thực anh ta chỉ là hàng xóm mà thôi!
Bắc Phong Giang Thượng Hàn là Bắc Phong Giang Thượng Hàn, Giang Hàn là Giang Hàn.
Bắc Phong Giang Thượng Hàn là ông xã trong game, Giang Hàn là con trai của chú Giang, anh trai của Giang Triệt, hàng xóm của mình!
Không nên lẫn lộn làm một, không nên lẫn lộn làm một!
Mạn Mạn tiếp tục tự thuyết phục bản thân, lại dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt.
Khi Mạn Mạn từ WC đi ra thì trong phòng khách không có bóng dáng Giang Hàn đâu cả.
Gian phòng này, lần trước lúc Mạn Mạn đến thì đang đóng. Cô vẫn nhớ rõ, mấy năm qua gian phòng này đều luôn luôn đóng. Hiện tại từ trong phòng vọng ra tiếng bàn phím.
Phong Mạn Mạn đứng ở cửa nhìn thăm dò, Giang Hàn đang chăm chú gõ trên computer. Cô nhìn xung quanh gian phòng, tò mò xem phòng của Đại thần như thế nào. Trong mắt cô thì nó lại có bố trí cũng gần như phòng của Giang Triệt, chỉ là màu tường khác mà thôi.
Chờ một chút. . . !
Phòng của Đại thần? ! Mạn Mạn đột nhiên lắc đầu, đây là phòng của Giang Hàn chứ không phải của Đại thần!
Giang Hàn ngẩng đầu liền nhìn thấy Phong Mạn Mạn đang ra sức lắc đầu “Làm sao vậy?”
Phong Mạn Mạn ngạc nhiên dừng lại “Không có . . . Không có việc gì!”
“Em muốn ăn Đào Mật sao? Mẹ anh nói trong tủ lạnh có đấy, cem biết ở chỗ nào không?”
Đào mật? ! Cô thích, biết ngay là bác gái hiểu rõ cô nhất!
“Em biết, em biết, để em đi lấy.” Mạn Mạn coi như đang ở nhà mình vậy, “Vụt” một cái đã chạy đến phòng bếp rồi.
Sau mười lăm phút đồng hồ. . .
Giang Hàn rời khỏi computer đi ra ngoài. Anh cau mày, trong bếp hoàn toàn không có tiếng động, chỉ bằng trực giác anh đi vào phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp, đập vào mắt Giang Hàn là cảnh ai đó . . .
Phong Mạn Mạn cau mày, bĩu môi, cầm con dao nhỏ đang đâm chém quả đào mật trong tay làm quả đào mật xấu xí hết mức.
“Phốc. . .” Người nào đó không nhịn được cười.
“Quả …kia. . . Em không. . . lúc trước đều là bác gái gọt hộ cho . . . Em. . .”
“Anh giúp cho.”
Giang Hàn cầm lấy con dao nhỏ, trước hết gọt lại quả đào mật bị lồi lõm thê thảm không nỡ nhìn cho đẹp hơn, mặc dù nó vẫn còn lồi lõm. Tiếp theo lại đến tủ lạnh lấy ra hai quả còn lại. Chỉ vài nhát cắt liền gọn gàng bóc hết lớp vỏ.
“OK , cho em.” Giang Hàn đưa hai quả đào mật đầy đủ không sứt mẻ đặt vào hai tay của Mạn Mạn.
Chính anh thì ăn quả bị lồi lõm kia.
“Thôi . . . quả kia!”
“Ngay cả thế này anh cũng bỏ đi?”
“Không phải, quả này cho anh, quả kia có lẽ em ăn.” Mạn Mạn đưa quả đào mật trong tay cho Giang Hàn. Dù sao chính mình bóc vỏ thì cũng đành chấp nhận. Còn để anh ta ăn quả kia thì rốt cuộc là không được lịch sự cho lắm, anh ta bóc khổ cực như vậy.
“Không có việc gì, bề ngoài không ảnh hưởng mùi vị.”
Mạn Mạn cứng họng mà hỏi ông trời “. . .”
Cô cắn một miếng đào mật, chà, rất ngọt, rất nhiều nước.. . . Ăn ngon thật.
Mạn Mạn cùng Giang Hàn ngồi ở trong phòng khách tán gẫu hết chuyện nọ tới chuyện kia, nhưng trước sau hai người không đả động tới trò chơi. Mạn Mạn đột nhiên cảm giác hơi mất mát, thì ra Đại thần cũng là người tách bạch trò chơi ra trò chơi, thực tế là thực tế.
Phong Mạn Mạn lại một lần nữa bị ý nghĩ của mình lôi kéo!
Tại sao lại có cảm giác mất mác vậy, không được! Không được! Lúc trước bảo trò chơi là trò chơi, thực tế là thực tế cơ mà!
Lúc này, cửa nhà mở ra.
Bốn vị phụ huynh rốt cục đã về. Nên về nhà thì về nhà , cần tắm rửa đi tắm rửa , muốn tiếp tục làm việc cứ làm việc. Cuối cùng, nên mất ngủ thì có lẽ mất ngủ!
Lần đầu tiên trong đời Phong Mạn Mạn thử nghiệm sự mất ngủ. Nhớ lại lúc trước, Phong Mạn Mạn này có dị năng trời cho, nằm xuống chỉ hai phút đồng hồ thì cho dù mệt hay không mệt đều lập tức có thể ngủ ngay. Cho nên những kỳ thi tiểu học, trung học cơ sở, thi vào trường đại học thì những người khác căng thẳng đến khó ngủ, còn Phong đại tiểu thư như cô thì vẫn chỉ cần hai phút đồng hồ là ngủ.
Kết quả, tối nay cô lại mất ngủ. . .
Trong óc một mực vấn vương hai cái tên, Giang Hàn, Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Trời ạ! Cô buồn ngủ nữa rồi! Cô thật dễ ngủ!
Dưới ánh trăng vẫn là hai người.
Giang Hàn cảm giác điện thoại di động đang rung liền lấy ra xem. Trên màn hình là kí hiệu “Mutter”.
Muttet : tiếng Đức nghĩa là mẹ
“Mẹ, có chuyện gì không?”
“A Hàn hả, Tiểu Mạn có phải đang đi cùng con không?” Đầu kia điện thoại.
Đầu này điện thoại “Vâng, cô ấy quên mang chìa khóa, cho nên mới tới nhà ta .”
“A! Tiểu Mạn tắt điện thoại, mẹ của nó cho là nó xảy ra chuyện gì. Chăm sóc Tiểu Mạn chu đáo nhé, trong tủ lạnh có đào mật đấy, Tiểu Mạn thích ăn.”
“A, OK! .”
“Tiểu Hàn, bác là mẹ Tiểu Mạn đây . Cháu có thể đưa điện thoại cho Tiểu Mạn không? Bác có chuyện muốn nói với nó.” Đầu kia điện thoại thay đổi người, âm thanh dịu dàng làm cho người ta như cây gặp gió xuân.
Giang Hàn đưa điện thoại di động cho Phong Mạn Mạn “Mẹ của em có chuyện tìm em.”
Phong Mạn Mạn nhận điện thoại di động rồi để sát tai.
“Mẹ. . . ?”
Đầu kia điện thoại, âm thanh dịu dàng làm cho người ta như cây gặp gió xuân đột nhiên biến thành như âm thanh hung ác như sa vào địa ngục . . .
“Phong Mạn Mạn! Con muốn chết à! Sao lại tắt điện thoại di động! Lại còn chưa trở về nhà, con không biết là người khác sẽ lo lắng sao? ! . . .”
Phong Mạn Mạn dời điện thoại đi xa một mét. . .
Đầu kia điện thoại vẫn tiếp tục “Muộn như vậy vẫn còn lang thang ở bên ngoài. Mặc dù con không có vóc dáng để mà sợ bị cướp sắc, nhưng mà gần đây khu bảo an không tốt lắm. Con . . .”
Mạn Mạn ngắt đứt lời mẹ nói “Điện thoại của con hết pin nên tự động tắt . . . Mẹ, tiền điện thoại là của người ta, để về nhà rồi mẹ hãy nói được không .”
Phong Mạn Mạn kiên trì giữ nguyên tắc “Việc xấu trong nhà không lộ ra ngoài”, mất mặt chết đi được.
“Chúng ta vẫn còn bị tắc đường, phía trước hình như gặp sự cố , đã tắc hơn một giờ, Aishh! Cái đứa này! Đến nhà Giang Hàn đừng gây phiền hà.” Đầu kia điện thoại tiếp tục nói.
“Được rồi được rồi! Đã biết đã biết! Lại như vậy nữa rồi, 886.” Phong Mạn Mạn rốt cục kết thúc cuộc điện thoại của mẹ.
Cô đưa điện thoại di động trả lại cho Giang Hàn, ngẩng đầu liền nhìn thấy người nào đó đang nhếch mép, chân mày hơi cong đúng kiểu đang nín cười.
“Muốn cười thì cười nữa đi, mẹ tôi mà hát thì cứ là như vậy đó.” Phong Mạn Mạn than nhẹ cúi đầu.
Giang Hàn lắc đầu “Không sao, cha mẹ đều là như vậy.”
“Nhưng không thấy hai bác như thế.” Mạn Mạn nói thầm “Đúng rồi, vừa rồi mẹ tôi bảo phía trước bọn họ gặp chuyện không may nên bây giờ còn đang kẹt đường.”
“Ừ, vậy tới nhà tôi trước đi.”
Nhà Đại thần đến tột cùng trông thế nào đây? Vấn đề này vừa hiện lên trong đầu, Giang Mạn Mạn đã tự để mình đến !
Nhà Giang Hàn cũng không phải cô chưa từng qua!
Đến nhà anh ta, mặc dù nói không phải lần đầu tiên đến nhà anh bởi vì nhà họ Giang ở trong chung cư đối diện nhà cô. Từ nhỏ đến lớn cô ra vào nhà họ Giang có tới hàng trăm đến hơn một ngàn lần. Nhưng mà theo như cô nhớ lại không có Giang Hàn ở nhà . Còn bây giờ chỉ có 1 mình Giang Hàn ở nhà .
“Nghĩ cái gì nữa, đi thôi!”
Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người chậm rãi đi tới.
“Vào đi.” Giang Hàn né sang bên cạnh, trước hết để cho Phong Mạn Mạn vào.
Phong Mạn Mạn cố nhịn đã lâu rồi! !
Mạn Mạn vừa vào cửa liền chạy thẳng tới WC. Aish, chẳng còn cách nào khác, đều là do năm hộp Trà Mật Đào gây ra họa.
Sau khi rửa tay , nhìn lên ngăn tủ xếp ngay ngắn bốn cốc nước súc miệng, trong đó có một cái màu xanh mới tinh, hẳn là của Hàn đại thần. Cốc của Hàn đại thần . . .
Ngừng! !
Phong Mạn Mạn thầm nghĩ, trò chơi là trò chơi, thực tế là thực tế.
Trong game thì anh ta là chồng, trong hiện thực anh ta chỉ là hàng xóm mà thôi!
Bắc Phong Giang Thượng Hàn là Bắc Phong Giang Thượng Hàn, Giang Hàn là Giang Hàn.
Bắc Phong Giang Thượng Hàn là ông xã trong game, Giang Hàn là con trai của chú Giang, anh trai của Giang Triệt, hàng xóm của mình!
Không nên lẫn lộn làm một, không nên lẫn lộn làm một!
Mạn Mạn tiếp tục tự thuyết phục bản thân, lại dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt.
Khi Mạn Mạn từ WC đi ra thì trong phòng khách không có bóng dáng Giang Hàn đâu cả.
Gian phòng này, lần trước lúc Mạn Mạn đến thì đang đóng. Cô vẫn nhớ rõ, mấy năm qua gian phòng này đều luôn luôn đóng. Hiện tại từ trong phòng vọng ra tiếng bàn phím.
Phong Mạn Mạn đứng ở cửa nhìn thăm dò, Giang Hàn đang chăm chú gõ trên computer. Cô nhìn xung quanh gian phòng, tò mò xem phòng của Đại thần như thế nào. Trong mắt cô thì nó lại có bố trí cũng gần như phòng của Giang Triệt, chỉ là màu tường khác mà thôi.
Chờ một chút. . . !
Phòng của Đại thần? ! Mạn Mạn đột nhiên lắc đầu, đây là phòng của Giang Hàn chứ không phải của Đại thần!
Giang Hàn ngẩng đầu liền nhìn thấy Phong Mạn Mạn đang ra sức lắc đầu “Làm sao vậy?”
Phong Mạn Mạn ngạc nhiên dừng lại “Không có . . . Không có việc gì!”
“Em muốn ăn Đào Mật sao? Mẹ anh nói trong tủ lạnh có đấy, cem biết ở chỗ nào không?”
Đào mật? ! Cô thích, biết ngay là bác gái hiểu rõ cô nhất!
“Em biết, em biết, để em đi lấy.” Mạn Mạn coi như đang ở nhà mình vậy, “Vụt” một cái đã chạy đến phòng bếp rồi.
Sau mười lăm phút đồng hồ. . .
Giang Hàn rời khỏi computer đi ra ngoài. Anh cau mày, trong bếp hoàn toàn không có tiếng động, chỉ bằng trực giác anh đi vào phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp, đập vào mắt Giang Hàn là cảnh ai đó . . .
Phong Mạn Mạn cau mày, bĩu môi, cầm con dao nhỏ đang đâm chém quả đào mật trong tay làm quả đào mật xấu xí hết mức.
“Phốc. . .” Người nào đó không nhịn được cười.
“Quả …kia. . . Em không. . . lúc trước đều là bác gái gọt hộ cho . . . Em. . .”
“Anh giúp cho.”
Giang Hàn cầm lấy con dao nhỏ, trước hết gọt lại quả đào mật bị lồi lõm thê thảm không nỡ nhìn cho đẹp hơn, mặc dù nó vẫn còn lồi lõm. Tiếp theo lại đến tủ lạnh lấy ra hai quả còn lại. Chỉ vài nhát cắt liền gọn gàng bóc hết lớp vỏ.
“OK , cho em.” Giang Hàn đưa hai quả đào mật đầy đủ không sứt mẻ đặt vào hai tay của Mạn Mạn.
Chính anh thì ăn quả bị lồi lõm kia.
“Thôi . . . quả kia!”
“Ngay cả thế này anh cũng bỏ đi?”
“Không phải, quả này cho anh, quả kia có lẽ em ăn.” Mạn Mạn đưa quả đào mật trong tay cho Giang Hàn. Dù sao chính mình bóc vỏ thì cũng đành chấp nhận. Còn để anh ta ăn quả kia thì rốt cuộc là không được lịch sự cho lắm, anh ta bóc khổ cực như vậy.
“Không có việc gì, bề ngoài không ảnh hưởng mùi vị.”
Mạn Mạn cứng họng mà hỏi ông trời “. . .”
Cô cắn một miếng đào mật, chà, rất ngọt, rất nhiều nước.. . . Ăn ngon thật.
Mạn Mạn cùng Giang Hàn ngồi ở trong phòng khách tán gẫu hết chuyện nọ tới chuyện kia, nhưng trước sau hai người không đả động tới trò chơi. Mạn Mạn đột nhiên cảm giác hơi mất mát, thì ra Đại thần cũng là người tách bạch trò chơi ra trò chơi, thực tế là thực tế.
Phong Mạn Mạn lại một lần nữa bị ý nghĩ của mình lôi kéo!
Tại sao lại có cảm giác mất mác vậy, không được! Không được! Lúc trước bảo trò chơi là trò chơi, thực tế là thực tế cơ mà!
Lúc này, cửa nhà mở ra.
Bốn vị phụ huynh rốt cục đã về. Nên về nhà thì về nhà , cần tắm rửa đi tắm rửa , muốn tiếp tục làm việc cứ làm việc. Cuối cùng, nên mất ngủ thì có lẽ mất ngủ!
Lần đầu tiên trong đời Phong Mạn Mạn thử nghiệm sự mất ngủ. Nhớ lại lúc trước, Phong Mạn Mạn này có dị năng trời cho, nằm xuống chỉ hai phút đồng hồ thì cho dù mệt hay không mệt đều lập tức có thể ngủ ngay. Cho nên những kỳ thi tiểu học, trung học cơ sở, thi vào trường đại học thì những người khác căng thẳng đến khó ngủ, còn Phong đại tiểu thư như cô thì vẫn chỉ cần hai phút đồng hồ là ngủ.
Kết quả, tối nay cô lại mất ngủ. . .
Trong óc một mực vấn vương hai cái tên, Giang Hàn, Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Trời ạ! Cô buồn ngủ nữa rồi! Cô thật dễ ngủ!
Danh sách chương