Ở Đại Lâm, tầm này năm ngoái đã có tuyết rơi. Nhưng nước Tống lại nằm ở phía nam, tuy nhiệt độ có giảm mạnh nhưng rất ít có tuyết rơi. Tuy hơi tiếc vì không được chơi tuyết nhưng có thể trải qua một mùa đông ấm áp như vậy, Lâm Phi Lộc cũng cảm thấy vô cùng thích thú.

Sau khi đấu lôi đài kết thúc, cô chẳng xuất cung thường xuyên nữa, nhưng dường như Tống Kinh Lan đã hình thành thói quen rồi, cứ cách mấy ngày sẽ đưa cô ra ngoài dạo chơi một phen.

Chàng đã chuẩn bị một biệt viện ở ngoài cung, chẳng đồ sộ hay nguy nga gì, chỉ là một ngôi nhà nho nhỏ rất đỗi bình thường tọa trong một con ngõ vắng. Trước cửa nhà có một gốc mộc lan, hai bên tường ngõ cây leo không rõ tên bò kín, nở chi chít những bông hoa nho nhỏ màu hồng. Đến tối, trong ngõ này còn có một nhà mở bán rượu.

Thỉnh thoảng hai người sẽ đến đây ở lại vài ngày. Lâu dần, cũng quen mặt với láng giềng, mọi người cũng vui vẻ chào hỏi hai người, nhưng chẳng ai biết thân phận thật của đôi vợ chồng son này.

Bởi vì bắt gặp Lâm Phi Lộc không đi cửa chính mà trực tiếp xách kiếm bay qua tường hoa nên hàng xóm đều nghĩ rằng đôi vợ chồng này chắc hẳn là cao thủ võ lâm, thảo nào hành tung thần bí như vậy. Thi thoảng thấy hai người đã lâu không về, hàng xóm còn trông nhà giúp.

Lúc trước, mỗi khi tỉ thí lôi đài xong cô sẽ về căn nhà này nghỉ ngơi một chút. Kha khá kẻ tò mò về đệ tử quan môn (*) của Kỷ Lương nên thường lén theo dõi từ xa, sau một thời gian, họ chỉ biết vị kia là đồ đệ của Kỷ đại hiệp, là truyền nhân của Tức Mặc kiếm pháp, cô sống ở con ngõ có gốc mộc lan.

(*) Đệ tử cuối cùng được nhận của một sư phụ.

Sắp đến cuối năm, đây là thời gian triều thần báo cáo kết quả làm việc của năm qua. Không có Tống Kinh Lan chơi cùng nên Lâm Phi Lộc cũng chẳng muốn xuất cung chơi một mình, cũng gần nửa tháng rồi chưa ra khỏi cung.

Tống Kinh Lan giải quyết chuyện triều chính một cách nhanh nhất có thể, cuối cùng cũng xong. Hôm nay nhân dịp trăng thanh gió mát, hai người thay thường phục, chuẩn bị xuất cung một chuyến, cùng đi chơi hội.

Còn chưa hết năm mà ngoài cung đã nô nức không khí mừng xuân rồi.

Lễ hội đông nghìn nghịt, có cầu thần, có bái Phật, có múa lân, biểu diễn xiếc và ảo thuật, náo nhiệt muôn phần.

Lâm Phi Lộc hơi lo rằng sẽ bị dòng người xô đẩy, cô lại hay tò mò ham cái lạ, chỉ cần sơ suất chút thôi là lạc khỏi Tống Kinh Lan rồi. Hai người cùng đến Miếu Nguyệt Lão xin một sợi tơ hồng. Người khác dùng sợi tơ hồng thắt túi nguyện ước treo lên cây, còn hai người lại lấy chúng nối tay đôi bên với nhau.

Tơ hồng quấn ở cổ tay nhau mấy vòng, không lỏng không chặt, kéo nhẹ một cái là có thể cảm nhận người kia đang ở cạnh mình.

Lâm Phi Lộc hài lòng, giơ cổ tay lên lắc lắc: "Bây giờ chàng chính là trang sức treo trên tay ta."

Tống Kinh Lan mỉm cười kéo một cái, cô cũng giật nhẹ trở lại, tới tới tới lui lui, chơi vui như hai đứa trẻ nghịch ngợm. Người bán bánh đậu rong gần đó không nhìn nổi nữa: "Hai vị có thể đừng chắn chỗ ta bán hàng không? Ta còn muốn nỗ lực buôn bán kiếm tiền lấy vợ mà!"

Lâm Phi Lộc liền toát ra khí chất của kẻ có tiền: "Để ta đóng góp một viên gạch vào sự nghiệp kiêm vợ của ngươi nhé! Gói cho ta mười phần bánh đậu!"

Tống Kinh Lan bật cười, lắc đầu: "Nàng ăn hết được à?"

Lâm Phi Lộc nhìn người bán bánh đậu đang hí hửng ra mặt, cô lấy túi tiền ra: "Mang về cho đám Thiên Đông nếm thử cũng được mà."

Vậy nên Tống Kinh Lan một tay xách theo gói bánh đậu, một tay giữ bàn tay quấn dây tơ hồng kia tiến vào đám hội.

Lâm Phi Lộc thích sự náo nhiệt, chỗ nào cũng muốn dừng lại xem một chút, cái gì cũng muốn nếm thử. Ăn hết thứ này đến thứ khác rồi dẩu môi lên, Tống Kinh Lan bật cười lấy khăn lau miệng cho cô.

Chỗ đất trống trên quảng trường đang có biểu diễn múa lân, Lâm Phi Lộc vừa ăn vặt vừa chen vào xem ngon lành, chợt nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc đứng trong đám người phía đối diện. Nhưng người đông quá, đến khi cô muốn nhìn kĩ thì chẳng thấy đâu nữa.

Tống Kinh Lan thấy cô nhón chân lên ngó nghiêng, bên cúi xuống hỏi: "Tìm gì vậy?"



Cô chun mũi: "Hình như ta vừa thấy Nghiên Tâm, nhưng chắc là nhìn lầm thôi."

Nói là vậy nhưng từ sau đó trở đi, cô bắt đầu để ý trước sau hơn. Cô gái mặc hồng y giữa đám đông vừa nãy quả thật khá giống Nghiên Tâm. Tuy xác suất tỷ ấy đến đây chỉ là 0,01% nhưng Lâm Phi Lộc vẫn mang tâm lý ăn may, ngó nghiêng tìm người xem sao.

Lễ hội này không chỉ có nhiều tiết mục biểu diễn mà đồ ăn cũng phong phú. Xuân Hạ và Tùng Vũ cả đời chỉ có dịp xuất cung đôi lần. Mỗi lần cô ra ngoài thấy có đồ ăn ngon đều mua nhiều một chút mang về cho các nàng ấy nếm thử.

Ở phía trước có một xe đẩy chở đầy hồ lô, bên trong đựng đầy rượu gạo nhà tự ủ. Lâm Phi Lộc uống thử hai ngụm thấy khá ngon nên hứng chí vung tay mua ủng hộ năm bầu, kêu họ dùng dây xâu lại với nhau để cô tiện xách về.

Khi đứng đợi người bán hàng rong xâu dây vào mấy bầu rượu thì cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía người bán kẹo đường đứng bên cạnh: "Tiểu ca, cho ta một xâu kẹo đường."

Trước khi đại não phân tích xong thì đầu Lâm Phi Lộc đã quay sang rồi.

Nữ hiệp kia mặc hồng y, lưng đeo chiếc đao, đưa tay ra nhận kẹo từ tay người bán, nhìn mặt mũi có vẻ lãnh đạm, nhưng mắt lại lấp lánh ý cười.

Lâm Phi Lộc hét lên một tiếng chói tai: "Nghiên Tâm."

Nghiên Tâm đang cúi đầu ăn kẹo đường bị tiếng thét dọa tới mức suýt chút nữa đánh rơi xâu kẹo. Nàng kinh ngạc ngoảnh đầu lại, Lâm Phi Lộc ba bước gộp một vọt tới chỗ nàng, cầm tay nàng, kích động hỏi han: "Nghiên Tâm tỷ tỷ, tỷ sao lại đến đây? Tỷ vào thành từ khi nào? Ca ca của muội có đến cùng không?"

Nghiên Tâm rốt cuộc cũng hoàn hồn, trên gương mặt lãnh đạm toát ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng: "Tiểu Lộc, đã lâu không gặp. Ta đến đây được mấy ngày rồi, đi có một mình, Vương gia không đến cùng."

Lâm Phi Lộc hưng phấn tới mức không biết nói gì, quay đầu nhìn Tống Kinh Lan nói: "Thiếp đã bảo mình không nhìn lầm mà."

Tống Kinh Lan mỉm cười bước tới. Dù chưa gặp người này nhưng thấy hai người thân mật như vậy, Nghiên Tâm cũng đoán ra thân phận của hắn, chắp tay hành lễ. Tống Kinh Lan đưa tay ra cản, cười hào sảng: "Nghiên Tâm cô nương, nghe danh đã lâu."

Lâm Phi Lộc chẳng ngờ ngày hôm nay xuất cung sẽ may mắn như vậy, chẳng thèm dạo hội nữa, nơi này quá đông đúc và ồn ào, không phải nơi thích hợp để trò chuyện, thế là ba người cùng rời đi.

Sau khi âm thanh ồn ã khuất dần, cô mới kéo tay Nghiên Tâm, vui vẻ hỏi: "Nghiên Tâm tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Tới để gặp muội sao?"

Nghiên Tâm lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Lần này ta đến tìm người tỉ thí."

Lâm Phi Lộc hoàn toàn không bất ngờ với câu trả lời này

Thế mới đúng là Nghiên Tâm si mê võ học.

Cô cười: "Không biết vị huynh đệ nào lợi hại như vậy, khiến tỷ lặn lội tới đây so đấu vậy?"

Nghiên Tâm nói với giọng hào hứng: "Dạo gần đây trên giang hồ đồn rằng đệ tử Kỷ Lương Kỷ đại hiệp đang có mặt ở Lâm Thành. Muội có nhớ bản Tức Mặc kiếm pháp năm ấy Lục gia giao ra không? Hiện giờ vị cô nương kia đã được kế thừa kiếm thuật tuyệt thế này, quả là một trang hào kiệt. Chuyến này ta đến đây vì muốn tìm nàng tỷ thí."

Lâm Phi Lộc: "................???"

Gương mặt tươi cười của cô dần trở nên cứng ngắc.

Nghiên Tâm nói xong, quay đầu hỏi cô: "Ta nghe nói, vị cô nương kia sống ở một ngôi nhà có gốc mộc lan ở trước cổng nằm trong Lâm Thành. Ta đã đi tìm kiếm đã lâu nhưng lại chưa thấy bóng dáng nàng. Muội có từng nghe qua tung tích của nàng ta không?"

Lâm Phi Lộc: "... Quả thật đã nghe qua."

Nghiên Tâm mặt mày hớn hở: "Vậy muội có biết giờ nàng ta đang ở đâu không?"

Lâm Phi Lộc: "Trước mặt tỷ đây."

Nghiên Tâm: "?"

Lâm Phi Lộc: "..."

Thật xấu hổ và khó xử...

Nghiên Tâm nhìn cô một hồi lâu, xác nhận mình không nghe nhầm, vẻ mờ mịt trên mặt dần chuyển thành khiếp sợ, ngập ngừng nói: "Tiểu Lộc... Muội..."

Lâm Phi Lộc trịnh trọng khẳng định: "Phải, đúng vậy. Vị hào kiệt của thời đại trong truyền thuyết mà tỷ tìm kiếm, chính là muội."

Trên đường về ngõ nhỏ có cây mộc lan, Lâm Phi Lộc giải thích cặn kẽ chuyện mình bái Kỷ Lương làm sư phụ, và nguyên nhân tham gia đấu lôi đài. Nghiên Tâm cuối cùng đã hiểu chân tướng sự tình, nhưng thời gian ngắn quá, nàng không biết nên khóc hay nên cười.

Người nàng mất bao công sức kiếm tìm hóa ra lại là người quen.



Nghe được tin tức ấy, khi nàng quyết định đến Lâm Thành tìm người, Lâm Đình còn dặn nàng: "Nếu nàng tìm không thấy người đó thì có thể đến phủ quốc cữu bái kiến quốc cữu nước Tống là Dung Hành, nói rõ quan hệ giữa nàng và Tiểu Lộc, y sẽ cho nàng vào cung. Đến lúc đó hãy bảo Tiểu Lộc giúp nàng điều tra."

Nàng không phải loại người thích làm phiền người khác, vậy nên mặc dù đã nhiều ngày không tra ra tung tích nhưng chỉ nghĩ rằng mình ở thêm vài ngày nữa, ôm cây đợi thỏ xem sao.

Đến ngõ nhỏ, bé trai đang chơi ná ngoài cổng thấy nàng, từ xa đã hỏi: "Đại tỷ tỷ, tỷ lại đến đấy à? Tỷ đã tìm được người mình muốn tìm chưa?"

Nghiên Tâm cười nói: "Tìm được rồi."

Giữa mùa đông, cây mộc lan không còn bông nào, cành lá trụi lủi, dang rộng thân cành dưới bầu trời xanh, thế mà lại mang đến một cảnh sắc lạ mắt.

Hai người đã lâu không xuất cung, phòng ốc phủ dày một tầng bụi. Tống Kinh Lan ôn hòa nói: "Hai người đứng ở sân ôn chuyện, ta vào quét dọn một chút."

Lâm Phi Lộc gật đầu: "Nhanh lên, chân thiếp đau rồi."

Chàng mỉm cười đáp ứng.

Nghiên Tâm ở bên cạnh thấy vậy, khóe miệng không khỏi vẽ ra ý cười. Tống Kinh Lan đi khuất rồi mới nhỏ giọng nói: "Hắn đối xử với muội thật tốt. Nếu Vương gia biết cũng an tâm phần nào."

Lâm Phi Lộc cười híp mắt, đang định hỏi tình hình của Lâm Đình và Lâm Chiêu Viễn thì thấy Nghiên Tâm thu lại nụ cười, rút thanh đao ở sau lưng, nghiêm mặt nói: "Việc không thể trì hoãn, chúng ta đấu một trận đi."

Lâm Phi Lộc: "............"

Cười không nổi nữa rồi...

Cô ôm cánh tay nàng làm nũng: "Muội đánh sao lại tỷ, mấy lời đồn đó khoa trương quá đi mất, thật ra muội chỉ là một con gà nhép thôi."

Nghiên Tâm không bị dao động: "Kỷ đại hiệp nhận muội làm đồ đệ, đương nhiên là do ưng ý thiên phú của muội, ta tin mắt nhìn của ông ấy chắc chắn không sai.

Lâm Phi Lộc: "..."

Tỷ không hiểu chân tướng sự việc đâu, muội cũng chẳng có cách nào giải thích cho tỷ hiểu trà xanh đại pháp là gì.

Bó tay, chẳng lay chuyển nổi người đam mê võ thuật.

Lâm Phi Lộc đành nói: "Hôm nay muội hơi mệt, hơn nữa cũng không mang theo binh khí. Đợi qua đêm nay, ngày mai tỷ vào cung cùng muội, chúng ta tỷ thí lại?"

Lúc này Nghiên Tâm mới cười rộ lên: "Được."

Vì vậy ngày hôm sau, Lâm Phi Lộc liền vui vẻ dẫn Nghiên Tâm vào cung.

Trước đây khi ở Đại Lâm, cô nhớ mình cũng từng đưa nàng vào cung. Lần đó giống như dắt khách đi tham quan, còn bây giờ tựa như dẫn tỷ muội thân thiết đến thăm nhà mình, vừa vui vừa mãn nguyện.

Hoàng cung nước Tống không thể đi hai ba ngày là hết, Nghiên Tâm thấy cô hào hứng vui vẻ giới thiệu từng nơi một nên cũng không cắt ngang nhiệt huyết của cô, tạm bỏ qua chuyện tỷ thí.

Ba ngày sau, đến cả nhà xí hoàng cung cũng dạo qua rồi, thật sự không biết tìm chỗ nào để đi nữa, Lâm Phi Lộc không thể khước từ lời cầu tỷ thí của Nghiên Tâm nữa.

Gió đông khẽ lướt qua, cuốn theo lá trúc rụng đi mất. Lâm Phi Lộc cầm kiếm nhìn nữ tử hồng y ở đối diện, trong đầu văng vẳng:

"Gió đông hiu hắt bên sông Dịch,

Tráng sĩ một đi không trở về." (*Dịch thủy ca – Kinh Kha)

Cô chỉ là con gà mới nhập môn, vì sao ai cũng muốn đến hành cô chứ? Tên tỷ ấy được xếp ở thứ mười bảng nhân vật anh hùng giang hồ, đấu với tỷ ấy khác nào lấy rank đồng chọi với cấp đại thần?

Nghiên Tâm đợi chán chê, thấy cô vẫn đứng bất động, trầm giọng nói: "Ta xuất chiêu đây."

Lâm Phi Lộc hô to: "Gượm đã!"

Nghiên Tâm đã bày thế đao, lại phải thu về, khựng lại: "Sao thế?"



Lâm Phi Lộc hít một hơi thật mạnh, vô cùng trịnh trọng nói: "Chuyện tới nước này, muội không thể không bật mí bí mật này cho tỷ."

Nghiên Tâm tự nhiên thấy hồi hộp hẳn: "Bí mật gì?"

Nàng chỉ thấy cô nương đối diện nhanh như gió, ném thanh kiếm cho Tống Kinh Lan đang đứng cách đó không xa chờ xem trận đấu, kèm một câu: "Thật ra chàng ấy mới là đại đệ tử chân truyền của Kỷ đại hiệp. Tỷ đánh với chàng đi.", sau đó chạy vụt đi như gió bay.

Nghiên Tâm: "......."

Tống Kinh Lan: "......."

Gió trong rừng trúc thoáng chốc tựa như ngừng lại.

Một lát sau, Nghiên Tâm mới phì cười, cảm thấy hơi có lỗi hỏi Tống Kinh Lan: "Có phải ta dọa muội ấy sợ rồi không?"

Tống Kinh Lan bật cười, nhặt thanh kiếm dưới đất lên, ôn tồn nói: "Ta tỷ thí thay nàng ấy vậy."

Nghiên Tâm đinh ninh rằng câu vừa rồi của Lâm Phi Lộc chí là viện cớ thoái thác thôi. Nếu Tiểu Lộc không muốn so chiêu thì nàng đương nhiên cũng không ép. Thấy Tống Kinh Lan rút kiếm, Nghiên Tâm gật đầu thân thiện: "Được, cùng nhau luận võ, xuất chiêu đi."

Đến khi bị thanh kiếm kiếm trong tay đối phương ép lui hết lần này đến lần khác, dường như sắp hết đường chống đỡ, Nghiên Tâm rốt cuộc cũng hiểu vừa nãy Lâm Phi Lộc không hề bịa chuyện.

Một lát sau, người thu kiếm về trước là Tống Kinh Lan, ôm quyền nói: "Đa tạ."

Nghiên Tâm hoàn hồn, nhìn kỹ chàng, nghiêm túc nói: "Ta từng gặp người, người là thích khách ám sát đeo mặt nạ ở tửu lâu năm xưa."

Tống Kinh Lan cụp mắt.

Nghiên Tâm chắp tay, ánh mắt toát ra vẻ kính trọng: "Kiếm pháp của người lợi hại hơn năm đó rất nhiều. Năm đó ta dốc sức đánh trả được, còn bây giờ lại không thể phản kháng, quả là kém cỏi quá."

Tống Kinh Lan mỉm cười, nhã nhặn hỏi thăm: "Nghiên Tâm cô nương định ở lại Lâm thành bao lâu?"

Nghiên Tâm sửng sốt, nghĩ kỹ mới trả lời: "Lần này ta đến đây vì muốn so tài. Bây giờ đã tỷ thí xong rồi, cũng đến lúc phải rời khỏi."

Tống Kinh Lan vẻ mặt ôn hòa, thu kiếm trong tay: "Nếu cô nương chịu ở lại trong cung thêm một thời gian nữa thì ta sẽ luận võ luận kiếm với cô nương hàng ngày, tu phản xạ và đao pháp, thế có được không?"

Luận võ cùng cao thủ là cách tốt nhất để tăng thực lực bản thân, cơ hội này cầu còn chẳng được, Nghiên Tâm lập tức vui mừng ra mặt: "Thật sao?"

Tống Kinh Lan vuốt cằm cười: "Đương nhiên rồi."

Nghiên Tâm hưng phấn nói: "Được, vậy ta ở đây thêm một thời gian nữa." Nàng dừng lại, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Có phải ngươi muốn ta ở lại để chơi cùng Tiểu Lộc phải không?"

Vị nam nhân đối diện chẳng giống một bạo quân tàn độc giết người không chớp mắt trong truyền thuyết chút nào.

Chàng mỉm cười, khi nhắc đến cô, mặt mày tràn đầy vẻ dịu dàng: "Phải, có cô nương ở bên, nàng ấy rất vui."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện