Vào ngày tất niên, các sư huynh của phái Thiên Nhận tổ chức một buổi đốt lửa trại lớn ở sân luyện võ.

Đương nhiên đó là ý của Lâm Phi Lộc.

Trong số các đệ tử của phái Thiên Nhận có rất nhiều cô nhi, họ lớn lên ở môn phái, coi nơi đây là nhà, khi nhà nhà cùng đoàn tụ thì họ chỉ có người thân là các sư huynh sư đệ khác. Các đại sư phụ lại cứng nhắc quá, mấy năm qua đều chỉ nấu mấy bàn đồ ăn, mọi người tùy ý ăn uống rồi lại quay về phòng ngủ, chẳng có tí không khí chào mừng năm mới nào.

Lâm Phi Lộc vừa tới nơi đã dẫn Tống Kinh Lan và Lâm Chiêu Viễn nhanh chóng xuống phố sầm uất mua sắm đồ Tết, cứ như đi buôn, mua một hơi trăm cái đèn lồng, trăm tấm tranh Tết dán cửa. Sau cùng chẳng trở về nổi, phải gọi cậu mập trong thôn chạy lên núi báo tin cho các sư huynh xuống núi mang về giúp.

Một ngày trước năm mới, mấy trăm đệ tử lần đầu tiên được nghỉ luyện đao pháp, cùng treo đèn lồng, cùng dán tranh Tết lên những cánh cửa. Toàn phái Thiên Nhận hân hoan vui mừng.

Lâm Phi Lộc bàn bạc với các sư huynh phụ trách bếp núc một hồi, giảng giải về buổi tiệc lửa trại, sau đó đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Nói thẳng ra thì cô thèm món thịt heo rừng nướng lâu lắm rồi.

Chú heo rừng khi trước đã lớn lên phổng phao, bị mọi người săm soi nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng, chú ta bèn rúc mặt vào lùm cây, chỉ để lộ cái mông run lẩy bẩy.

Lâm Phi Lộc đứng ngoài hàng rào, nuốt nước miếng, quay đầu lại nhìn Lâm Chiêu Viễn với vẻ tiếc nuối: "Thật sự không được ăn nó sao?"

Đây là lần đầu tiên Lâm Chiêu Viễn phản đối muội muội, y chống nạnh, quả quyết nói: "Không được ăn Đại Hắc!"

Lâm Phi Lộc thở dài thườn thượt: "Haiz, được rồi, muội đành ăn thịt nướng ngũ hoa vậy."

Lâm Chiêu Viễn tán thành, gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Được ăn hoa! Ta sẽ hái hoa cho muội ăn!'

Thế là Lâm Phi lộc được cho một mớ hoa dại.

Heo rừng không thể ăn, thế thì ăn mấy con gà nuôi cũng được. Các sư huynh lo việc bếp đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, rau dưa thịt thà được sắp xếp gọn gàng trên giá. Lâm Phi Lộc tự tay pha chế mấy loại sốt thịt nướng, tuy thiếu vị hương thảo nhưng nếm cũng khá ổn.

Trời vừa tối, một ngọn lửa trại lớn liền được đốt trên sân luyện võ, cháy rừng rực, khiến đêm đông chợt sáng bừng lên, ấm áp vô cùng.

Trước đó Lâm Phi Lộc đã tìm Nghiên Tâm bàn bạc một hồi, tuyển một số đệ tử tập tiết mục biểu diễn. Tất nhiên chẳng phải ca hát, khiêu vũ rồi, nhưng để mười mấy người lập thành tốp bày trận múa kiếm pháp của phái Thiên Nhận cũng rất thú vị.

Tất cả mọi người đều chưa bao giờ được chào năm mới như này, không chỉ được ăn thịt nướng mà còn được uống rượu, xem biểu diễn, có chút men vào nên có người còn tự tin lên trổ tài.

Lâm Đình bị Lâm Phi Lộc đẩy lên thổi một khúc tiêu trong sự cổ vũ của mọi người, giữa những đám đông náo nhiệt vui đùa, tiếng tiêu da diết vang lên, tựa như gợi lên hình ảnh thanh tịnh cõi Niết Bàn trong lòng những người đã quen bôn ba hành tẩu dân gian khói lửa.

Lâm Phi Lộc uống vài chén rượu, lại bị lửa trại sưởi cho hai má nóng bừng. Cô phát hiện ra bàn tay Tống Kinh Lan hơi lành lạnh, bèn kéo tay chàng áp lên má mình, cười tủm tỉm, hỏi: "Có ấm không?"

Da dẻ cô vốn mềm mịn, mỗi lần chàng dùng lực chạm vào cũng lưu lại dấu hồng. Lòng bàn tay toàn vết chai sạn, bàn tay áp lên má cô không hề nhúc nhích, chỉ nhấc ngón cái khẽ vuốt ve làn mi cong của cô: "Ấm, đã uống mấy chén rồi?"

Lâm Phi Lộc trầm ngâm, giơ lên ba ngón tay, nhưng miệng lại nói: "Bốn chén!"

Tống Kinh Lan cố nén cười: "Còn uống được thêm mấy chén?"

Lâm Phi Lộc kiêu ngạo ra mặt: "Chàng có biết ta có biệt hiệu Ngàn chén không say không!" Cô săm soi nụ cười của Tống Kinh Lan, nhìn quai hàm chàng: "Có phải chàng không tin ta?"

Tống Kinh Lan đáp: "Ta tin."



Lâm Phi Lộc vẫn chưa buông tha: "Trên mặt chàng in rõ ba chữ Ta không tin! Không được, ta phải chứng minh cho chàng xem!"

Cô buông tay chàng ra bỏ đi uống rượu tiếp.

Nghiên Tâm ngồi bên cạnh thẳng thắn nói: "Muội ấy say rồi."

Lâm Phi Lộc đã say mà không biết lại uống cạn ba chén rượu nữa mới lịm đi hẳn, ngã vào lòng Tống Kinh Lan, túm lấy cổ áo chàng lẩm bẩm.

Chàng cười một cách bất đắc dĩ: "Ngàn chén không say?"

Dù say không biết trời trăng nhưng cô vẫn không cam lòng, hổn hển phản bác: "Do rượu ở nơi này có vấn đề! Ta uống cả ngàn ly cocktail cũng không say được!"

Trên sân lửa trại, kha khá người đã bị rượu đánh gục, nhưng chẳng ai về nghỉ, bởi vì ai cũng muốn cùng nhau đón giao thừa. Chúng đệ tử càng ném thêm củi vào, đống lửa vì thế càng cháy hừng hực, xung quanh nóng lên bừng bừng, kết hợp với rượu nồng, nên chẳng lạnh chút nào.

Lâm Phi Lộc nép trong lòng Tống Kinh Lan ngủ một giấc.

Chung quanh huyên náo không ngừng, các sư phụ uống càng nhiều lại càng ồn ào, cười ha hả khuấy đảo màn đêm. Còn cô cứ nằm trong ngực chàng, ngủ một giấc tròn, tựa như chỉ cần có chàng ở đây thì dù cùng trời cuối đất cũng luôn yên lòng.

Đến nửa đêm, một đệ tử đánh vang chuông đồng mà Lâm Phi Lộc chuẩn bị.

Nghe tiếng chuông ngân, cô mơ màng thức giấc, vừa mở mắt ra đã thấy có người trìu mến ngắm nhìn mình.

Thấy cô tỉnh lại, ánh mắt dịu dàng của chàng tràn ra ý cười.

Lâm Phi Lộc đưa tay lên, chàng cũng phối hợp mà cúi đầu xuống, cô ôm choàng cổ chàng, hơi nhấc người lên, hôn lên khóe môi đối phương, vui vẻ nói: "Chúc mừng năm mới, đây là năm đầu tiên chúng ta đón giao thừa cùng nhau."

Tống Kinh Lan tựa lên trán cô, cười hiền hòa: "Ừm, sau này chúng ta sẽ cùng nhau đón rất nhiều năm mới nữa."

Lâm Phi Lộc nửa tỉnh nửa say bật dậy từ lòng hắn, đưa móng vuốt chộp lấy bình rượu bên người, gọi: "Tỉnh hết đi! Cùng dậy nào!"

Lửa trại rộn rã đến quá nửa đêm, khi trời hửng sáng thì mọi người mới đỡ đần, lôi kéo nhau về phòng ngủ.

Tống Kinh Lan bế Lâm Phi Lộc về phòng, trên người cô toàn là mùi rượu và khói hun, thịt nướng. Chàng đặt cô lên giường rồi đi ra đun nước nóng cho cô tắm.

Qua một đêm huyên náo, Tần Sơn lúc này lại yên tĩnh quá đỗi, toàn phái Thiên Nhận to lớn chỉ nghe thấy chim tước hót.

Sợ cô bị cảm lạnh, chàng chờ than đượm mới bồng cô lên từ chăn rá. Cả người Lâm Phi Lộc mềm nhũn, nép vào ngực chàng, để chàng cởi y phục giúp rồi được đặt vào bồn nước.

Tống Kinh Lan xắn tay áo lên, nhẹ nhàng dùng khăn chà lên cơ thể nương tử. Giống như một đứa trẻ ranh ma, cô ngồi xổm trong nước, nheo mắt, lấy tay vẩy nước lên người chàng.

Chàng mỉm cười, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm kia, "Đừng quậy nữa, tắm xong mới được ngủ."

Lâm Phi Lộc say khướt, nhìn chàng, vừa dò xét, dường như chợt nảy ra ý xấu nào đó, nở nụ cười, bàn tay nhỏ bé túm lấy cổ áo chàng, nũng nịu nói: "Tống Kinh Lan, thiếp muốn..."

Tay chàng khựng lại, bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Ngoan ngoãn đi, xong ngay thôi."

Tay chàng vẫn để trên đầu cô, lại nghe thấy tiểu cô nương đang ngâm mình nói: "Phu quân, thiếp muốn..."

Tống Kinh Lan trầm mặc.

Sau đó bế người trong bồn nước ra.

Bình minh dần ló dạng trên đỉnh núi, ánh ban mai thưa thớt xuyên vào phòng qua cửa sổ.

Chàng đưa tay sờ tấm lưng đẫm mồ hôi của cô, ghé vào tai cô hỏi: Muốn nữa không? Người làm bậy thì không thể sống tốt, thút tha thút thít: "Thôi, thôi! Để ta đi ngủ đi hu hu hu..."

Năm mới này vừa vui tận trời nhưng cũng mỏi mệt quá.

Mùng một đầu năm, những hộ gia đình trong thôn dưới chân Tần Sơn lần lượt đến chúc Tết nhau, năm mới trong dân gian náo nhiệt rực rỡ muôn màu hơn cả trong cung cấm.

Dưới sự quản lý của Lâm Đình, đời sống của dân chúng lân cận ngày càng khấm khá. Ai nấy cũng kính trọng vị Tề Vương đôn hậu ấy, hộ nào cũng dâng lễ vật đến vương phủ. Nào là thức ăn tự làm, nào là xiêm áo tự may, chẳng phải vật quý báu xa hoa gì, nhưng lại chứa đầy tâm ý.

Lâm Phi Lộc và Lâm Chiêu Viễn ngày nào cũng tung tăng đi chơi với nhau.

Y sống ở đây được khá lâu, đã rong chơi trên dưới núi này không biết bao nhiêu lần, chẳng khác nào ông vua nhỏ của đám trẻ con. Người dân địa phương đều biết thân phận của y, cũng biết cả chuyện y là một cậu ngốc, nhưng họ đều là người chất phác, Lâm Chiêu Viễn tuấn tú, tính tình lại đáng yêu, cho nên người gặp người thích.

Cả đoạn đường này, Lâm Phi Lộc nhìn ca ca chào hỏi mọi người, nhìn họ cười đáp lại y. Y coi tất cả họp là người thân, mà họ cũng mong ngóng nụ cười mỉm của y.

Y có thể luôn trong sáng và hạnh phúc như thế này là mong ước lớn nhất của cô.



Mấy ngày sau, Lâm Phi Lộc dẫn theo Tống Kinh Lan mang túi bi ra ngoài, theo Lâm Chiêu Viễn đến cổng thôn chơi bắn bi cùng các bạn nhỏ, muốn Tống Kinh Lan thua tâm phục khẩu phục!

Một đội xe ngựa ùn ùn kéo tới trên con đường sát chân núi.

Dẫn đầu đoàn là một vị nam tử mặc áo gấm cưỡi trên lưng một con hắc mã. Tựa như tâm linh tương thông, Lâm Phi Lộc đứng trên một chiếc cối đá nhìn ngó ngóng trông, vẫy tay. Vị nam nhân cưỡi ngựa ô dường như đã thấy cô, thúc ngựa phi tới như bay.

Càng phi càng gần, đi qua tòa nhà lớn nọ, Lâm Phi Lộc liền nghe thấy tiếng nói quen thuộc: "Tiểu Lộc!"

Lâm Cảnh Uyên tiến gần, ghì chặt dây cương, chú ngựa hí dài một tiếng, hai chân trước lồng lên, y nhảy xuống từ lưng ngựa, tới trước mặt cô: "Tiểu Lộc! Aaa Tiểu Lộc!!"

Cô đứng trên cối xay, vẫy lia lịa: "Cảnh Uyên ca ca!"

Lâm Phi Lộc cười không khép được miệng: "Cảnh Uyên ca ca, huynh bình tĩnh đi."

Lâm Cảnh Uyên: "Không! Huynh không bình tĩnh được! Không! Huynh không bình tĩnh được! Muội sống thế nào? Ở đó ăn ngon không? Ngủ ngon không? Muội khỏe chứ? Nghe nói muội là hoàng hậu?! Trong hậu cung có mỹ nhân nào bắt nạt muội không?! Thái hậu nước Tống đối xử với muội như thế nào?

Hỏi một tràng dài, Lâm Phi Lộc chẳng trả lời kịp.

Cô nhìn đoàn xe ngựa đang tiến lại, dò hỏi: "Còn ai tới nữa?"

Lâm Cảnh Uyên thần thần bí bí: "Lát nữa muội sẽ biết ngay!"

Lâm Phi Lộc lờ mờ phỏng đoán trong lòng, nắm tay Lâm Chiêu Viễn chạy về phía đoàn xe, xe ngựa tới nhà lầu liền đỗ lại, người đầu tiên nhảy xuống là một tiểu cô nương hoạt bát, chạy lại ào vào lòng cô, gọi to: "Ngũ tỷ! Aaa Ngũ tỷ! Uý Uý rất nhớ tỷ!"

Lâm Phi Lộc vẫn chưa hoàn hồn: "Tại sao muội còn cao hơn cả ta???"

Lâm Uý: "Ha ha."

Lâm Phi Lộc: "..."

Tức ná thở luôn!!!!!

Hai tỷ muội đang mải ôn chuyện, có hai người từ xe ngựa bước xuống, tuy đã ăn mặc thật giản dị nhưng vẫn không che lấp được dung mạo mỹ miều của mình. Lâm Phi Lộc nghe thấy một thanh âm nghẹn ngào truyền đến: "Lộc Nhi! Viễn Nhi!"

Lâm Phi Lộc và Lâm Chiêu Viễn cùng chạy ùa đến: "Mẫu thân!"

Tiêu Lam nước mắt dàn dụa, mỗi tay ôm một đứa, nước mắt lã chã như mưa.

Đứng cạnh bà là Tô tần, nhẹ nhàng an ủi: "Thấy con thì phải vui chứ, sao lại khóc."

Lâm Úy nói: "Mẹ, người cứ để Lam phi nương nương khóc cho thoả đi, trên đường ngài ấy cứ nhịn mãi."

Tiêu Lam vừa khóc vừa cười, lúc này mới lau nước mắt.

Sự xuất hiện của họ là niềm vui bất ngờ nhất mà Lâm Phi Lộc từng được nhận.

Lâm Đình gửi thư tới kinh thành từ năm ngoái. Lâm Phi Lộc đến nơi thì Lâm Đình mới cử người mang thư đi. Vốn tưởng rằng một thời gian nữa họ mới tới, chẳng ngờ Lâm Cảnh Uyên vừa được tin đã nhanh chóng dẫn người đến đây.

Hiện tại Tiêu Lam đã là thái phi, cùng chung sống với các phi tần của Tiên Hoàng biệt uyển ở hành cung. Vì có Lâm Phi Lộc nên Lâm Khuynh đối xử với bà rất tốt. Bà có mấy người tỷ muội thân thiết, Tô tần là một trong số họ. Nghe tin bà xuất hành thăm con gái, Lâm Uý cũng đòi đi theo, Tô tần nhiều năm nay chưa ra khỏi cửa nên cũng đi cùng.

Lâm Niệm Tri cũng muốn tới, nhưng vì mang thai nên không tiện đi xa, chỉ đành viết một phong thư nhờ Lâm Uý đưa tới cho Tiểu Ngũ, đính kèm cả một chiếc Cửu Liên Hoàn siêu phức tạp. Trong thư nhắn rõ, nàng ấy mang thai nên đầu óc không còn nhanh nhạy như xưa, không giải nổi chiếc Cửu Liên Hoàn này, Lâm Phi Lộc hãy giải thay nàng rồi đưa Lâm Uý trả nàng sau.

Ngoài Lâm Niệm Tri, Lâm Khuynh, Ti Diệu Nhiên, Mục Đình Vân thì còn rất nhiều người khác gửi quà cho cô.

Ai cũng thương nhớ cô.

Tiêu Lam chưa từng chạm mặt Tống Kinh Lan.

Dù biết hắn đối xử ân cần với con gái mình, còn phong cho nó làm Hoàng Hậu, nhưng nghe những lời đồn thổi, bà vẫn thầm băn khoăn lo lắng.

Đến khi tận mắt gặp gỡ vị nam tử ôn hòa này mới thấy an tâm.

Lâm Phi Lộc cảm thấy xấu hổ như là lần đầu tiên dẫn bạn trai đến gặp cha mẹ: Mẫu thân, đây là Tiểu Tống!

Tiêu Lam bị cách xưng hô này làm ngây người, nhất thời chẳng thốt nên lời.

Nhưng vị bệ hạ nước Tống này dường như chẳng giận chút nào, ánh mắt ngắm nhìn con mình không buồn giấu đi vẻ dịu dàng cưng chiều. ánh mắt ấy đã thổi bay nỗi lo lắng Tiêu Lam luôn canh cánh trong lòng.

Phủ Tề vương nhất thời vừa đông đủ vừa náo nhiệt.

Lâm Phi Lộc chạy lại bàn bạc với Lâm Đình: "Đại hoàng huynh, sau dịp này, huynh hãy mau chóng tu sửa mở rộng vương phủ đi."



Lâm Đình nói: "Bây giờ hơi đông thôi, ngày thường vẫn đủ chỗ."

Lâm Phi Lộc mím môi: "Chẳng phải sau này năm nào nơi đây cũng đông thật đông sao?"

Lâm Đình chần chờ nhìn Tống Kinh Lan bên cạnh: "Hằng năm?"

Lâm Phi Lộc quay đầu lại, chống nạnh hỏi: "Đúng chứ!"

Tống Kinh Lan mỉm cười, gật đầu: "Đúng, hằng năm!"

Lâm Đình lại phải nhìn vị bệ hạ nước Tống dung túng vợ này với con mắt khác. Nhưng đối tượng mà hắn dung túng là muội muội của mình, nên là y cũng vui lây...

Nhà người ta mừng năm mới sắp xong rồi, nhưng với họ thì năm mới dường như mới chỉ bắt đầu.

Bởi vì có sự hiện diện của Lâm Cảnh Uyên và Lâm Uý, thêm cả Lâm Chiêu Viễn tính tình hoạt bát nên vương phủ từ náo nhiệt biến thành nơi ồn ào gà bay chó chạy.

Rõ ràng đã trưởng thành, lập gia thất rồi mà vẫn quậy như con trẻ.

Lâm Phi Lộc đứng ở hành lang nhìn họ đấu võ mồm. Tiêu Lam và Tô tần ngồi một góc thêu thùa tán gẫu. Trong chớp mắt, dường như thời gian trôi ngược dòng.

Ngày ấy, khi mới gặp họ, cô hoàn toàn không ngờ sau này họ đã trở thành những người mà cô trân quý như sinh mệnh bản thân.

Tống Kinh Lan choàng áo lên vai cô rồi ôm cô vào lòng, cười hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"

Lâm Phi Lộc tựa đầu lên cánh tay chàng, mãi sau mới nhẹ nhàng trả lời: "Đang ngắm những lễ vật mà ông trời ban cho ta."

Lúc sắp kết thúc cuộc đời ở kiếp trước, cô từng nghĩ mình làm xằng làm bậy quá nên mới phải trả giá, đó là quả báo ông trời dành cho cô, vậy là cô vui vẻ chấp nhận cái chết.

Đến lúc này cô mới hiểu, đó không phải báo ứng.

Ông trời đã bồi thường cho cô một cuộc đời mới.

Mọi thứ cô từng thiếu thốn, đều được đền bù ở nơi đây.

Hoàng hôn buông xuống, thời gian như chậm lại.

Hồi lâu sau, Tống Kinh Lan cúi đầu hôn trán cô, chàng nói: "Nàng cũng là lễ vật mà ông trời ban cho ta."

Lâm Phi Lộc ngước lên, chớp chớp mắt: "Vậy chàng thích món quà này đến mức nào?"

Tống Kinh Lan cười hỏi: "Chính nàng cũng không biết?"

Lâm Phi Lộc lẩm bẩm,: "Ta biết hỏi ở đâu được, ta chẳng biết đâu!"

Chàng lại dúi đầu cô vào ngực mình, cười dịu dàng: "Sau này nàng sẽ biết."

Chàng còn cả cuộc đời sau này để cho cô hay rằng chàng yêu cô nhường nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện