Lúc xế chiều, quốc yến mới kết thúc.

Sau lần tiệc sinh nhật này, Lâm Phi Lộc xem như đã được chính thức ra mắt với hoàng thân quốc thích.

Hoàng cung có động tĩnh gì dân gian đều chú ý đến, người tham gia yến tiệc xong ra ngoài nói chuyện, lúc đầu người dân cũng không biết trong cung còn có một vị Ngũ công chúa thanh khiết, ngoan hiền đáng yêu như vậy.

Lâm Đế thưởng không ít đồ, vài ngày trước còn phái người của công bộ đến tu sử cung Minh Nguyệt đã cũ nát. Cung Minh Nguyệt trước đó không có gì chỉ có chỗ thưởng hoa, lần này quan viên công bộ dựa theo yêu cầu của Ngũ công chúa mở rộng thêm sân một mảnh đất trồng hoa, đất trống phủ nội vụ sẽ mang thêm hoa mới vào trồng.

Ngũ công chúa còn đưa cho bọn họ một bản vẽ, quan viên dựa theo bản vẽ xây thêm một cái hàng rào màu trắng xung quanh cánh đồng hoa, xây thêm hai căn nhà gỗ nhỏ cho mèo con, chó con và một chỗ ở cho thỏ con bên cạnh hàng rào.

Mặc dù nhìn qua khá kỳ quái nhưng Ngũ công chúa thích vậy, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo.

Trước kia khi ở hiện đại Lâm Phi Lộc sống trong một căn biệt thự có vườn hoa riêng, bây giờ cô dựa theo trí nhớ tu sửa lại, cảm giác giống căn nhà cũ của cô hơn nhiều.

Cũng coi như an ủi cảm giác cô đơn của cô khi ở thời đại xa lạ này.

Hiện tại Tai Dài con nhỏ, nhìn thấy mèo Ba Tư mới đến cũng không cắn nhau với nó, chỉ là vẫy vẫy cái đuôi chạy vòng quanh mèo nhỏ. Mèo Ba Tư kiêu ngạo không thèm để ý đến nó, ưu nhã liếm chân của mình.

Lúc Lâm Phi Lộc và Lâm Chiêu Viễn đang ngồi xổm cùng nhau thương lượng nên đặt gì cho con mèo mới thì Tùng Vũ đi đến thông báo: "Công chúa, cung nhân bên ngoài thông báo nói là có Tiêu đại nhân và Tiêu phu nhân đến đây bái kiến."

Lâm Phi Lộc từ lâu đã biết được thái độ thờ ơ của Tiêu gia sau khi Tiêu Lam không được sủng ái, đừng nói đến chuyện cô có phải là cháu gái của Tiêu gia hay không, cho dù phải, nhưng đã bị bỏ rơi nhiều năm như vậy, không có đạo lý nào vừa phục sủng thì có thể xóa sạch những hiềm khích trước kia được.

Hôm nay Tiêu Lam cũng tham gia yến tiệc, nhân vật chính ngày hôm nay quá nhỏ không được uống rượu. Tiêu Lam thay nữ nhi uống vài chén, tửu lượng của nàng kém, sau khi trở về Thanh Yên hầu hạ đi ngủ rồi.

Hôm nay nàng ở yến tiệc nhìn thấy phụ mẫu, thực ra nàng cũng đoán được kết thúc yến tiệc bọn họ sẽ đến, nên đã cố ý dặn dò Lâm Phi Lộc vài câu.

Lâm Phi Lộc nghe có người đến, cô nhìn Lâm Chiêu Viễn đang vắt óc suy nghĩ tên cho con mèo Ba Tư, cô không nói gì chỉ đánh mắt ra hiệu cho Tùng Vũ.

Tùng Vũ đi theo bên cạnh cô đã lâu, đương nhiên biết công chúa có ý gì, ra hiệu đã hiểu gật đầu một cái đi ra ngoài, nói với cung nhân: "Nương nương uống rượu trong người khó chịu nên đi ngủ rồi, nói đại nhân và phu nhân ngày khác lại đến đi."



Cung nhân nhận lệnh đi ra, một lúc sau lại quay lại. Bởi vì bọn là phụ mẫu của Tiêu Lam nên hắn cũng không dám xem thường, tiến lên bẩm báo: "Tùng Vũ tỷ tỷ, Tiêu đại nhân và Tiêu phu nhân nói khó khăn lắm bọn họ mới nhập cung được một lần, nương nương đã ngủ rồi thì bọn họ muốn gặp công chúa."

Tùng Vũ cười với hắn một cái: "Công chúa không ở trong cung, chỉ có điện hạ thôi, người đi hỏi Tiêu đại nhân và Tiêu phu nhân một chút có muốn gặp không."

Cung nhân sao có thể không biết Ngũ công chúa có ở trong hay không? Thấy thái độ như thế nào liền biết là không nguyện ý gặp rồi, hắn nhanh chóng ra ngoài nói với hai vị lão gia: "Tiêu đại nhân, Tiêu phu nhân, hôm nay là sinh nhật của công chúa, các cung đều mời công chúa đi chơi rồi, hiện tại không có ở trong cung, cũng không biết khi nào mới về. Nếu như hai vị thực sự muốn gặp, điện hạ của chúng ta còn ở bên trong, nô tài đi thông báo một tiếng."

Điện hạ? Không phải là thằng hoàng tử ngốc kia chứ.

Tiêu đại nhân và Tiêu phu nhân liếc nhau, bọn họ đến đây cũng là muốn xóa tan hiềm khích với nữ nhi trước đó, những gì định nói cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Nữ nhi bọn họ nuôi bao nhiêu năm, tất nhiên bọn họ cũng hiểu tính tình con bé. Trong lòng Tiêu Lam có oán hận, thấy mặt phụ mẫu, nghe bọn họ kể lể nỗi khổ tâm cuối cùng cũng sẽ mềm lòng thôi.

Coi như hôm nay bọn họ không gặp được nữ nhi, nhưng cũng có thể gặp được cháu gái, thể hiện chút từ ái và quan tâm của trưởng bối, như vậy cũng tốt. Dù sao Tiêu Lam dựa vào nữ nhi này mới có thể phục sủng, Ngũ công chúa còn nhỏ, nhìn qua rất non nớt đơn thuần, đây là thời điểm tốt để bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng thằng ngốc kia có gì hay để nói? Nói nó cũng không nghe hiểu! Chẳng lẽ trông cậy vào thằng ngốc này để giúp bọn họ cải thiện quan hệ với nữ nhi sao, thế chẳng khác nào uổng phí một phen khổ tâm này của bọn họ.

Sắc mặt của Tiêu mẫu dần biến sắc, quay đầu thấp giọng nói với Tiêu cha: "Sợ đây là nương nương không nguyện ý gặp chúng ta."

Bây giờ đang ở trong hoàng cung, Tiêu cha tất nhiên không dám mắng nữ nhi bất hiếu không có lương tâm, sắc mặt nặng nề, đối diện với khuôn mặt tươi cười của cung nhân đành phải rời đi.

Hai người vừa rời đi, Tùng Vũ liền đi vào bẩm báo.

Lâm Chiêu Viễn đã nghĩ xong tên cho mèo, cao hứng chỉ vào chó con: "Nó tên là Tai Dài!" Rồi lại chỉ vào mèo Ba Tư, "Nó gọi là Tai Ngắn!"

Lâm Phi Lộc dùng lí lẽ tranh luận với cậu, cuối cùng cũng không thể thắng nổi, chỉ có thể ôm Tai Ngắn than thở tiếp nhận cái tên này.

Tùng Vũ bẩm báo xong, lại có chút lo lắng nói: "Công chúa, dù sao thì Tiêu đại nhân và Tiêu phu nhân cũng là phụ mẫu của nương nương, lần này bị đứng ở ngoài cửa, nếu ra ngoài nói chút lời khó nghe, ảnh hưởng đến thanh danh của nương nương và công chúa thì nên làm sao bây giờ?"

Lâm Phi Lộc sờ đầu Tai Ngắn, nó thoải mái híp mắt lại: "Yên tâm đi, bọn họ không có gan nói lung tung đâu."

Lâm Phi Lộc đoán không sai, Tiêu gia hiện tại vẫn đang trong giai đoạn phải tiến hành được chính sách lôi kéo.

Phải bị đứng ngoài đợi mấy lần mới có khả năng triển khai phương pháp kích động dư luận.

Trước mắt, cứ để cho bọn họ nếm thử cảm giác bị bỏ rơi mấy năm nay của Tiêu Lam.

Dù sao thì Lâm Phi Lộc thích nhất là ăn miếng trả miếng.

Tùng Vũ gật đầu, đỏ mắt lấy một cái túi từ trong ống tay áo ra, ngượng ngùng đưa đến trước mặt Lâm Phi Lộc, nhỏ giọng nói: "Công chúa, đây là lễ vật nô tỳ chuẩn bị làm quà sinh nhật cho người. Trước đó bận bịu không có cơ hội đưa cho người."

Lâm Phi Lộc đưa Tai Ngắn cho Lâm Chiêu Viễn, vui vẻ nhận lấy: "Đây là cái gì thế?"

Cô mở túi ra, bên trong là vòng tay được làm từ một chuỗi hạt châu nhỏ, chuỗi hạt này có hơi giống pha lê màu hồng tím, dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh.

Tùng Vũ nói: "Nô tỳ không có đồ gì tốt, thủy châu này là nô tỳ mua được từ một vị cô cô trong cung, sau khi nô tỳ xuyên thành vòng tay đặt ở trên bàn thờ Phật trong cung bảy bảy bốn mươi chín ngày. Ngày ngày nô tỳ đều niệm kinh cầu nguyện, hy vọng hạt châu này có thể phù hộ công chúa bình an lớn lên, khỏe mạnh như ý."



Loại pha lê này ở đây gọi là thủy châu, là đồ trang sức rất thường thấy, nhưng với mức lương của Tùng Vũ, đoán chừng tỷ ấy đã tiêu hết số tiền tích góp của mình rồi. Mặc dù hạt châu này kém hơn châu ngọc phỉ thúy của các cung các tặng, nhưng phần tâm ý trong này lại chiến thắng tất cả.

Lâm Phi Lộc không nói hai lời đeo ở trên cổ tay, bổ nhào qua ôm Tùng Vũ: "Cảm ơn Tùng Vũ! Tỷ đối với ta thật tốt!"

Hốc mắt Tùng Vũ đỏ đỏ, thấp giọng nói: "Là công chúa đối tốt với nô tỳ, nô tỳ đều ghi tạc trong lòng. Đây không phải là vật quý giá gì, công chúa thích là tốt rồi."

Lâm Phi Lộc giơ cổ tay lên hỏi Lâm Chiêu Viễn: "Ca ca, huynh xem có đẹp không?"

Pha lê lấp lánh dưới ánh nắng, Lâm Chiêu Viễn gật đầu: "Đẹp lắm!"

Hôm nay cô nhận được siêu nhiều quà cáp, những lễ vật của hoàng thân quốc thích còn chất đầy trong điện Thanh Yên ghi chép xong đến bẩm báo cho Lâm Phi Lộc nghe, tất cả các cung đều đưa lễ vật, ngay cả Huệ phi cũng đưa quà đến.

Lâm Phi Lộc nghe xong, trong đầu hiện lên một cái dấu chấm hỏi.

Tại sao không có tiểu xinh đẹp?

Chẳng lẽ cậu không biết hôm nay là sinh nhật của mình sao?

Không thể nào? Ngay cả chuyện trong cung của cô có gian tế cậu còn biết được, chẳng lẽ lại không biết gần đây các cung đều đang bàn tán chuyện yến tiệc sinh nhật sao?

Haiz, cũng không phải là cô muốn ngấp nghé cái gì của cậu, một rổ măng cũng được mà.

Tròng lòng Lâm Phi Lộc, ở trong cái thâm cung này bọn họ xem như đồng bệnh tương liên, đều là những người tha hương. Mặc dù ngay từ đầu là cô hoa si sắc đẹp của người ta, nhưng tiếp xúc lâu như vậy rồi cô thật lòng coi tiểu xinh đẹp như bằng hữu của mình.

Dù sao một tiểu ca ca vừa dịu dàng vừa xinh đẹp ai mà không yêu chứ.

Người có thể được cô xem như bằng hữu thật sự rất ít, trong lòng cô lúc này khó tránh khỏi có một chút thất vọng.

Bận bịu cả một ngày, Lâm Phi Lộc cảm thấy bản thân còn mệt hơn cả khi đứng cọc ở chỗ Hề quý phi, trời vừa tối đã được Tùng Vũ hầu hạ rửa mặt đi ngủ.

Cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng đá ném lên cửa sổ.

Cô giật mình tỉnh lại, giày cũng không kịp xỏ, chân trần chạy lạch bạch đến bên cửa sổ. Lúc mở cửa sổ ra, ở trên vách tường cách đó không xa quả nhiên có thiếu niên áo đen ngồi trên đó. Ánh trăng đều rơi trên người cậu, ngay cả các chuông gió màu tím dưới ánh trăng cũng đẹp hơn hẳn.

Lâm Phi Lộc nhìn cậu chằm chằm, bỗng bật cười.

Tống Kinh Lan nhẹ nhàng đáp xuống đất, bước chân của cậu dường như còn nhẹ hơn cả bóng đêm: "Cười cái gì?"

Lâm Phi Lộc nói: "Hành động nửa đêm gõ cửa này của điện hạ khiến cho muội nhớ đến Romeo và Juliet."

Tống Kinh Lan bày ra biểu cảm khó hiểu.

Lâm Phi Lộc nói xong, lại cảm thấy ví dụ này mang điềm xấu, phi phi hai cái, sau đó tay nhỏ duỗi đến trước mặt thiếu niên đứng bên ngoài cửa sổ: "Quà của muội đâu?"



Tống Kinh Lan bật cười: "Sao công chúa biết huynh đến đây để tặng quà cho muội?"

Lâm Phi Lộc: "Không thì huynh đến để làm gì?" Cô nghiêng đầu: "Chẳng lẽ trong cung của muội lại có gian tế?"

Cậu lắc đầu cười cười, dưới ánh trăng trong ánh mắt cậu tràn đầy dịu dàng, cậu lấy một tượng người gỗ điêu khắc từ trong ngực ra, "Công chúa, sinh nhật vui vẻ."

Tượng người gỗ kia là cô.

Cái mũi, con mắt, cái miệng, nụ cười này, ngay cả hai búi tóc nhỏ trên đầu cũng đều sinh động như thật.

Lâm Phi Lộc không ngờ cậu còn có kỹ năng này, nhìn phiên bản thu nhỏ của bản thân, lại nhìn cậu, sợ đến ngây người. Nếu tay nghề của cậu ở hiện đại có thể sánh ngang giáo sư Ương Mỹ.

Ánh mắt của cô lại không tự chủ rơi xuống tay cậu.

Những ngón tay thon dài có lực, bởi vì luyện kiếm lâu năm, lòng bàn tay có vết chai mờ, những vết thương cậu bị vào ngày đông hôm đó cũng đã khỏi hẳn chỉ còn lại dấu vết hồng nhạt.

Tống Kinh Lan thấy cô không nói lời nào, thấp giọng hỏi: "Không thích sao?"

Lâm Phi Lộc nghiêm túc vỗ vỗ cánh tay cậu: "Huynh phải tự tin với tay nghề của mình chứ."

Cậu cười lên, mi mắt hơi chùng xuống, "Thích là được, huynh không có gì đặc biệt tặng cho công chúa, chỉ có mấy món đồ chơi không đáng đồng tiền này."

"Ai nói?" Lâm Phi Lộc phản bác: "Cái tượng gỗ này thực sự không đáng đồng tiền, nhưng nó lại được điêu khắc theo hình dáng của muội, nay trở thành vô giá! Muội sẽ lấy vật này làm bảo vật gia truyền, để cho con cháu truyền từ đời này sang đời khác."

Tống Kinh Lan bật cười lắc đầu: "Gỗ sẽ mục."

Lâm Phi Lộc nghĩ nghĩ: "Vậy sau này điện hạ có tiền, huynh điêu khắc một cái bằng ngọc cho muội nhé, như thế có thể giữ được lâu."

Cậu nhìn vào đôi mắt cô, khẽ cười gật đầu: "Được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện