Rất nhanh Minh Châu đã được đưa vào phòng, chỉ một lát sau tiểu nhị đã mang than đốt vào phòng và kèm theo một bát trà gừng còn bốc khói.
Minh Châu lúc này cả người uể oải chỉ muốn ngủ nhưng vẫn phải cố dậy uống bát nước gừng chi ấm bụng, bởi nàng biết lúc này bản thân mình không thể ngã bệnh được.
Mục đích của nàng đến đây là để tìm người chứ không phải là mang lại phiền phức.
Chỉ một lát sau căn phòng đã được sưởi ấm, tiểu nhị nhận ngân phiếu nên làm việc cũng nhanh nhẹn hơn, một bàn thức ăn được đưa lên.
Vùng Đông Bắc quanh năm lạnh giá cho nên thức ăn chủ yếu đều là những món hầm, bồi bổ lục phủ ngũ tạng tốt cho sức khỏe.
Minh Châu cùng Khả Hân vừa ăn uống xong thì đại phu đúng lúc tới, ông ta nhẹ nhàng bắt mạch cho nàng, nhìn nàng trầm tư giây lát.
Nhưng có lẽ quá quen với việc nữ giả nam trang này rồi nên ông nhanh chóng nói :
"Vị công tử này nhất thời không chịu được cái lạnh của Đông Bắc nên bị cảm phong hàn, cũng may bị nhẹ lại được sưởi ấm và uống canh gừng kịp lúc nên không có gì đáng ngại.
Chỉ cần uống thêm vài thang thuốc bổ nữa là khỏi hẳn, nhưng mấy ngày này hạn chế ra bên ngoài không sẽ tái phát lại. "
Khả Hân nghe thấy vậy mới thở phào, nếu bát công chúa mà có chuyện gì không biết nàng phải nói sao với mọi người nữa, cũng may.
Sau khi tiễn đại phu đi, Khả Hân lấy tủ chèn kín cửa chính cùng cửa sổ lúc này mới yên tâm lên giường đi ngủ.
Nói thật trải qua nhiều ngày trên đường bản thân nàng cũng rất mệt mỏi, nhưng dù sao thể lực nàng cũng đã từng thích nghi với vùng Đông Bắc nên đữ hơn Minh Châu một chút.
Lại nhớ lần đầu tiên nàng theo phụ mẫu đến thành Đông Bắc không phải cũng bị thương hàn một trận đó thôi.
Minh Châu vừa được đại phu cho uống một viên thuốc đã không cưỡng lại mà chìm vào giấc ngủ.
Khả Hân tuy mệt mỏi nhưng nằm mãi vẫn không tài nào ngủ được, điều mà nàng lo sợ không biết lúc này mẫu thân và phụ thân có an toàn hay không, hai người họ đang ở nơi nào.
Thành Đông Bắc là địa bàn của phụ thân mà bọn chúng có thể vào phủ tướng quân bắt mẫu thân đi một cách dễ dàng như thế, điều nàng lo sợ trong phủ tướng quân có nội gián.
Bây giờ trước mắt nàng phải tìm được hành tung tên nội gián kia mới có thể tìm ra manh mối của hai người.
Nếu nàng đoán không lầm có lẽ một hai ngày nữa Tây quốc sẽ dẫn quân khiêu khích Lưu quốc, tin tức phụ thân và mẫu thân mất tích đã ngiều ngày nay chắc chắn bọn chúng sẽ nhân cơ hội này.
Cũng may còn có phó tướng quân Lâm Thao chấn trụ chứ nếu không e rằng thành Đông Bắc đã mất.
Lại nói đến phó tướng quân Lâm Thao này là người có thể tin tưởng được, Y là do một tay phụ thân đích thân dậy dỗ, có thể gọi là thầy cũng được.
Nhưng bây giờ phải làm cách nào liên lạc với phó tướng quân một cách bí mật để tìm ra tên nội gián kia, nàng trăn trọc suy nghĩ mãi cuối cùng ngủ lúc nào không hay.
Trải qua một đêm khi Minh Châu tỉnh dậy thì thấy cơ thể mình đã không mệt mỏi giống như hôm qua nữa rồi, nàng quay sang bên cạnh thấy Khả Hân tỷ tỷ đang ngủ.
Nàng quan sát căn phòng, thấy chiếc tủ chắn ngang cửa mà nàng bật cười vì sự cẩn thận của Khả Hân tỷ tỷ.
Tuy nhiên tỷ ấy làm như thế là đúng, đối với nữ nhi như hai người họ cấn thận vẫn là hơn, nói thật nếu hôm qua có kẻ gian đột nhập vào hai người cũng không thể biết được, bởi vì đã quá mệt rồi.
Nàng ngồi dậy sửa soạn y phục một chút rồi định xuống bên dưới để tìm chút đồ ăn, có lẽ đêm qua Khả Hân thức muộn cho nên Minh Châu dậy nàng ấy cũng không biết.
Minh Châu bước ra bên ngoài thì vừa hay gặp Hạ Hiên Kiệt cùng Lan Tân vừa từ bên ngoài trở về.
Hạ Hiên Kiệt có chút giật mình nhìn nàng, hôm qua ấn tượng về nàng trong lòng Y khá thảm vậy mà chỉ qua một buổi tối thần sắc và dung nhan lại thay đổi hoàn toàn vậy, nhất thời Y có chút rung động.
Minh Châu nhớ hai vị công tử này hôm qua chính là người nhường phòng cho mình, đối với nàng giúp đỡ nhau trong cơn hoạn nạn nàng rất chân trọng liền nhoẻn miệng tươi cười nói :
"Cảm ơn hai vị huynh đài ngày hôm qua đã trượng nghĩa nhường phòng cho ta, ta cảm kích vô cùng ".
Hạ Hiên Kiệt có chút lúng túng nói :
"Không sao, cô nương không phải suy nghĩ, việc đó là việc nên làm mà ".
Minh Châu mắt chữ A nhìn Hạ Hiên Kiệt dáng vẻ thắc mắc, Lan Tân biết chủ tử của mình lỡ lời liền nói :
"Tiểu thư người đóng giả nam nhi không giống lắm cho nên chúng ta nhìn qua là biết hai người là nữa giả trang nam ".
Minh Châu lúc này mới hiểu, liền gật đầu nói :
"'Lần đầu chúng ta ra ngoài giang hồ nên còn chưa có kinh nghiệm, lần sau có lẽ sẽ cẩn thận ngụy trang hơn ".
Hạ Hiên Kiệt nghe nàng nói vậy thì không nhịn được bật cười vui vẻ
Minh Châu lúc này cả người uể oải chỉ muốn ngủ nhưng vẫn phải cố dậy uống bát nước gừng chi ấm bụng, bởi nàng biết lúc này bản thân mình không thể ngã bệnh được.
Mục đích của nàng đến đây là để tìm người chứ không phải là mang lại phiền phức.
Chỉ một lát sau căn phòng đã được sưởi ấm, tiểu nhị nhận ngân phiếu nên làm việc cũng nhanh nhẹn hơn, một bàn thức ăn được đưa lên.
Vùng Đông Bắc quanh năm lạnh giá cho nên thức ăn chủ yếu đều là những món hầm, bồi bổ lục phủ ngũ tạng tốt cho sức khỏe.
Minh Châu cùng Khả Hân vừa ăn uống xong thì đại phu đúng lúc tới, ông ta nhẹ nhàng bắt mạch cho nàng, nhìn nàng trầm tư giây lát.
Nhưng có lẽ quá quen với việc nữ giả nam trang này rồi nên ông nhanh chóng nói :
"Vị công tử này nhất thời không chịu được cái lạnh của Đông Bắc nên bị cảm phong hàn, cũng may bị nhẹ lại được sưởi ấm và uống canh gừng kịp lúc nên không có gì đáng ngại.
Chỉ cần uống thêm vài thang thuốc bổ nữa là khỏi hẳn, nhưng mấy ngày này hạn chế ra bên ngoài không sẽ tái phát lại. "
Khả Hân nghe thấy vậy mới thở phào, nếu bát công chúa mà có chuyện gì không biết nàng phải nói sao với mọi người nữa, cũng may.
Sau khi tiễn đại phu đi, Khả Hân lấy tủ chèn kín cửa chính cùng cửa sổ lúc này mới yên tâm lên giường đi ngủ.
Nói thật trải qua nhiều ngày trên đường bản thân nàng cũng rất mệt mỏi, nhưng dù sao thể lực nàng cũng đã từng thích nghi với vùng Đông Bắc nên đữ hơn Minh Châu một chút.
Lại nhớ lần đầu tiên nàng theo phụ mẫu đến thành Đông Bắc không phải cũng bị thương hàn một trận đó thôi.
Minh Châu vừa được đại phu cho uống một viên thuốc đã không cưỡng lại mà chìm vào giấc ngủ.
Khả Hân tuy mệt mỏi nhưng nằm mãi vẫn không tài nào ngủ được, điều mà nàng lo sợ không biết lúc này mẫu thân và phụ thân có an toàn hay không, hai người họ đang ở nơi nào.
Thành Đông Bắc là địa bàn của phụ thân mà bọn chúng có thể vào phủ tướng quân bắt mẫu thân đi một cách dễ dàng như thế, điều nàng lo sợ trong phủ tướng quân có nội gián.
Bây giờ trước mắt nàng phải tìm được hành tung tên nội gián kia mới có thể tìm ra manh mối của hai người.
Nếu nàng đoán không lầm có lẽ một hai ngày nữa Tây quốc sẽ dẫn quân khiêu khích Lưu quốc, tin tức phụ thân và mẫu thân mất tích đã ngiều ngày nay chắc chắn bọn chúng sẽ nhân cơ hội này.
Cũng may còn có phó tướng quân Lâm Thao chấn trụ chứ nếu không e rằng thành Đông Bắc đã mất.
Lại nói đến phó tướng quân Lâm Thao này là người có thể tin tưởng được, Y là do một tay phụ thân đích thân dậy dỗ, có thể gọi là thầy cũng được.
Nhưng bây giờ phải làm cách nào liên lạc với phó tướng quân một cách bí mật để tìm ra tên nội gián kia, nàng trăn trọc suy nghĩ mãi cuối cùng ngủ lúc nào không hay.
Trải qua một đêm khi Minh Châu tỉnh dậy thì thấy cơ thể mình đã không mệt mỏi giống như hôm qua nữa rồi, nàng quay sang bên cạnh thấy Khả Hân tỷ tỷ đang ngủ.
Nàng quan sát căn phòng, thấy chiếc tủ chắn ngang cửa mà nàng bật cười vì sự cẩn thận của Khả Hân tỷ tỷ.
Tuy nhiên tỷ ấy làm như thế là đúng, đối với nữ nhi như hai người họ cấn thận vẫn là hơn, nói thật nếu hôm qua có kẻ gian đột nhập vào hai người cũng không thể biết được, bởi vì đã quá mệt rồi.
Nàng ngồi dậy sửa soạn y phục một chút rồi định xuống bên dưới để tìm chút đồ ăn, có lẽ đêm qua Khả Hân thức muộn cho nên Minh Châu dậy nàng ấy cũng không biết.
Minh Châu bước ra bên ngoài thì vừa hay gặp Hạ Hiên Kiệt cùng Lan Tân vừa từ bên ngoài trở về.
Hạ Hiên Kiệt có chút giật mình nhìn nàng, hôm qua ấn tượng về nàng trong lòng Y khá thảm vậy mà chỉ qua một buổi tối thần sắc và dung nhan lại thay đổi hoàn toàn vậy, nhất thời Y có chút rung động.
Minh Châu nhớ hai vị công tử này hôm qua chính là người nhường phòng cho mình, đối với nàng giúp đỡ nhau trong cơn hoạn nạn nàng rất chân trọng liền nhoẻn miệng tươi cười nói :
"Cảm ơn hai vị huynh đài ngày hôm qua đã trượng nghĩa nhường phòng cho ta, ta cảm kích vô cùng ".
Hạ Hiên Kiệt có chút lúng túng nói :
"Không sao, cô nương không phải suy nghĩ, việc đó là việc nên làm mà ".
Minh Châu mắt chữ A nhìn Hạ Hiên Kiệt dáng vẻ thắc mắc, Lan Tân biết chủ tử của mình lỡ lời liền nói :
"Tiểu thư người đóng giả nam nhi không giống lắm cho nên chúng ta nhìn qua là biết hai người là nữa giả trang nam ".
Minh Châu lúc này mới hiểu, liền gật đầu nói :
"'Lần đầu chúng ta ra ngoài giang hồ nên còn chưa có kinh nghiệm, lần sau có lẽ sẽ cẩn thận ngụy trang hơn ".
Hạ Hiên Kiệt nghe nàng nói vậy thì không nhịn được bật cười vui vẻ
Danh sách chương