Hoàng thượng chưa bao giờ thất thổ như hôm nay, ông đập tay xuống ghế rồi nói :
"Tốt, thật tốt, món quà này của con quý giá hơn bất kỳ món quà nào.
Lý công công hãy mang bức tranh này treo trong thư phòng cho trẫm, sau này và mãi mãi sẽ ngự ở trong đó không ai được gỡ xuống ".
Tiếng bàn tán vô cùng xôn xao :
"Trời ơi không ngờ rằng bát công chúa lại tài hoa như thế, xem xem bức tranh của công chúa thật sự tuyệt diệu, đường bút cứng cáp có thể nói rằng không chỉ vẽ tranh mà thư pháp của bât công chúa vô cùng điêu luyện.
Ai nói rằng bát công chúa là bình hoa cơ chứ, nếu xem ra tam danh kỳ nữ của tam công chúa chỉ là hư danh, bát công chúa mới thực sự là kỳ nữ trong thiên hạ ..."
Tiếng xì xào lan rộng khiến cho Dạ Cẩn Hiền cúi gắm mặt xuống, nàng ta thua rồi, thua thật rồi, mà lại thua thảm hại như thế, danh tiếng nàng ta cố gắng gây dựng thật sự mất hết, ánh mắt nàng ta hiện rõ sự không cam lòng.
Sau màn biểu diễn cung yến vẫn tiếp tục tổ chức, lúc này mọi người đã uống khá nhiều rượu, bất ngờ Hạ Hiên Kiệt đứng lên nói :
"Bẩm hoàng thượng, lần này Bắc Yến quốc sang đây là mong muốn tình hữu nghị của hai nước sẽ càng khăng khít hơn.
Có lẽ Hạ Hiên Kiệt ta sẽ ở lại đây vài ngày làm phiền đến quý quốc.
Ta cùng Bát công chúa có duyên gặp mặt mấy lần, cũng coi như là bằng hữu, ở đây ta lại không quen biết ai xin hoàng thượng ân chuẩn để bát công chúa mấy ngày nay có thể dẫn ta đi thăm thú kinh thành được hay không ?".
Lời Hạ Hiên Kiệt nói ra khiến cho Hy Quý phi cùng hoàng thượng quay sang nhìn nhau, nữ nhi của bọn họ quen với thái tử Bắc Yến quốc từ khi nào, nữ nhi có điều gì giấu mình hay sao.
Hai người đều quay mặt về phía nữ nhi như muốn tìm hiểu nguyên nhân, Minh Châu cũng có chút khó xử vì dù sao thì Y cũng đã có ơn cứu mạng mình hai lần, nếu phủ nhận có phải là quá cạn tình hay không.
Nàng chưa kịp trả lời thì Mạc Đình Viễn đã đứng lên nói :
"Thái tử người đã quên giao ước của chúng ta rồi hay sao, nếu nói bằng hữu ta, thái tử cùng người cũng có duyền gặp gỡ trước đó thì cũng coi như là bằng hữu đi, sao lại bảo không quen ai.
Dù sao công lao huynh cứu bát công chúa là đúng, ta thân là vị hôn phu của nàng ấy sẽ báo đáp ân tình cho thái tử, thời gian thái tử ở đây ta sẽ dẫn thái tử đi những nơi mà thái tử muốn, thái tử thấy như thế nào ".
Hạ Hiên Kiệt không nghĩ rằng ngay trước mặt hoàng thượng mà Mạc Đình Viễn lại dám nói chen vào nên nhất thời không biết nói gì.
Mạc Đình Viễn nhân cơ hội đó nói thêm vào :
"Thái tử không nói gì là đồng ý với ta rồi nhé, hoàng thượng xin hoàng thượng yên tâm hạ quan sẽ thay hoàng thượng tiếp đón hai sứ giả của hai quý quốc thật tốt, hoàng thượng không cần phải lo lắng điều gì ".
Hoàng Đạt đang ngồi uống rượu nghe thấy nhắc đến tên mình liền nhíu mày, hắn vô cùng bài xích hai người Mạc Đình Viễn cùng Dạ Vô Thiên nên liền lắc đầu nói :
" Không cần, bổn hoàng tử đã từng đến Lưu quốc rồi nên cũng biết đây đó, Mạc công tử chỉ cần đưa thái tử Bắc Yến quốc đi dạo là được rồi ".
Rồi nhân cơ hội đó Hoàng Đạt liền quay sang hoàng thượng rồi nói :
"Lần này phụ hoàng cử đích thân bốn hoàng tử đến đây trước là muốn lập lại hòa bình, hai là muốn đền bù tồn cho Lưu quốc thời gian qua mong hoàng thượng quý quốc rộng lòng bỏ qua.
Vì để thể hiện rõ tấm lòng của mình nên phụ hoàng đã đưa muội muội của ta sang đây để hòa thân, xin hoàng thượng quý quốc vui lòng chấp nhận ".
Hắn ta vừa nói xong thì ở bên ngoài một bóng dáng nữ tử từ từ bước vào, giọng nàng ta thánh thót nói :
"Tam công chúa Hoàng Như Hoa của Tây quốc xin thỉnh an hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ".
Lúc nàng ta ngẩng đầu lên khiến cho tất cả nam nhân ở đây đều hít hà không thôi, nàng ta thật sự là quá xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả bát công chúa và tam công chúa.
Ngay cả Minh Châu cũng khẽ giật mình, tam công chúa này quả thực xinh đẹp, xinh đẹp đến mê người, nàng là nữ nhân mà còn phải rung động nữa là nam nhân, không biết mục đích của cô công chúa này là ai đây.
Nàng chắc chắn mục tiêu hòa thân sẽ không phải là phụ hoàng, nàng tin tưởng vào tình cảm của phụ hoàng giành cho mẫu phi.
Vậy người mà tam công chúa này hướng đến chỉ có thái tử ca ca mà thôi, đột nhiên Minh Châu cảm thấy giật mình lướt nhìn sang Khả Hân tỷ tỷ.
Thường thường các công chúa được đưa sang hòa thân mục đích đều là thái tử và hoàng tử.
Nhưng thoáng nhìn qua Minh Châu có thể đoán tham vọng của nàng ta là thái tử chứ không phải người nào khác.
Từ khi nàng ta bước vào ánh mắt lúng liếng đa tình đều nhìn về hướng hoàng huynh, sở dĩ nàng ta có thể nhận ra là do hoàng bào của phụ hoàng cùng với thái tử, một màu vàng đặc trưng như thế không nhận ra mới là lạ.
"Tốt, thật tốt, món quà này của con quý giá hơn bất kỳ món quà nào.
Lý công công hãy mang bức tranh này treo trong thư phòng cho trẫm, sau này và mãi mãi sẽ ngự ở trong đó không ai được gỡ xuống ".
Tiếng bàn tán vô cùng xôn xao :
"Trời ơi không ngờ rằng bát công chúa lại tài hoa như thế, xem xem bức tranh của công chúa thật sự tuyệt diệu, đường bút cứng cáp có thể nói rằng không chỉ vẽ tranh mà thư pháp của bât công chúa vô cùng điêu luyện.
Ai nói rằng bát công chúa là bình hoa cơ chứ, nếu xem ra tam danh kỳ nữ của tam công chúa chỉ là hư danh, bát công chúa mới thực sự là kỳ nữ trong thiên hạ ..."
Tiếng xì xào lan rộng khiến cho Dạ Cẩn Hiền cúi gắm mặt xuống, nàng ta thua rồi, thua thật rồi, mà lại thua thảm hại như thế, danh tiếng nàng ta cố gắng gây dựng thật sự mất hết, ánh mắt nàng ta hiện rõ sự không cam lòng.
Sau màn biểu diễn cung yến vẫn tiếp tục tổ chức, lúc này mọi người đã uống khá nhiều rượu, bất ngờ Hạ Hiên Kiệt đứng lên nói :
"Bẩm hoàng thượng, lần này Bắc Yến quốc sang đây là mong muốn tình hữu nghị của hai nước sẽ càng khăng khít hơn.
Có lẽ Hạ Hiên Kiệt ta sẽ ở lại đây vài ngày làm phiền đến quý quốc.
Ta cùng Bát công chúa có duyên gặp mặt mấy lần, cũng coi như là bằng hữu, ở đây ta lại không quen biết ai xin hoàng thượng ân chuẩn để bát công chúa mấy ngày nay có thể dẫn ta đi thăm thú kinh thành được hay không ?".
Lời Hạ Hiên Kiệt nói ra khiến cho Hy Quý phi cùng hoàng thượng quay sang nhìn nhau, nữ nhi của bọn họ quen với thái tử Bắc Yến quốc từ khi nào, nữ nhi có điều gì giấu mình hay sao.
Hai người đều quay mặt về phía nữ nhi như muốn tìm hiểu nguyên nhân, Minh Châu cũng có chút khó xử vì dù sao thì Y cũng đã có ơn cứu mạng mình hai lần, nếu phủ nhận có phải là quá cạn tình hay không.
Nàng chưa kịp trả lời thì Mạc Đình Viễn đã đứng lên nói :
"Thái tử người đã quên giao ước của chúng ta rồi hay sao, nếu nói bằng hữu ta, thái tử cùng người cũng có duyền gặp gỡ trước đó thì cũng coi như là bằng hữu đi, sao lại bảo không quen ai.
Dù sao công lao huynh cứu bát công chúa là đúng, ta thân là vị hôn phu của nàng ấy sẽ báo đáp ân tình cho thái tử, thời gian thái tử ở đây ta sẽ dẫn thái tử đi những nơi mà thái tử muốn, thái tử thấy như thế nào ".
Hạ Hiên Kiệt không nghĩ rằng ngay trước mặt hoàng thượng mà Mạc Đình Viễn lại dám nói chen vào nên nhất thời không biết nói gì.
Mạc Đình Viễn nhân cơ hội đó nói thêm vào :
"Thái tử không nói gì là đồng ý với ta rồi nhé, hoàng thượng xin hoàng thượng yên tâm hạ quan sẽ thay hoàng thượng tiếp đón hai sứ giả của hai quý quốc thật tốt, hoàng thượng không cần phải lo lắng điều gì ".
Hoàng Đạt đang ngồi uống rượu nghe thấy nhắc đến tên mình liền nhíu mày, hắn vô cùng bài xích hai người Mạc Đình Viễn cùng Dạ Vô Thiên nên liền lắc đầu nói :
" Không cần, bổn hoàng tử đã từng đến Lưu quốc rồi nên cũng biết đây đó, Mạc công tử chỉ cần đưa thái tử Bắc Yến quốc đi dạo là được rồi ".
Rồi nhân cơ hội đó Hoàng Đạt liền quay sang hoàng thượng rồi nói :
"Lần này phụ hoàng cử đích thân bốn hoàng tử đến đây trước là muốn lập lại hòa bình, hai là muốn đền bù tồn cho Lưu quốc thời gian qua mong hoàng thượng quý quốc rộng lòng bỏ qua.
Vì để thể hiện rõ tấm lòng của mình nên phụ hoàng đã đưa muội muội của ta sang đây để hòa thân, xin hoàng thượng quý quốc vui lòng chấp nhận ".
Hắn ta vừa nói xong thì ở bên ngoài một bóng dáng nữ tử từ từ bước vào, giọng nàng ta thánh thót nói :
"Tam công chúa Hoàng Như Hoa của Tây quốc xin thỉnh an hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ".
Lúc nàng ta ngẩng đầu lên khiến cho tất cả nam nhân ở đây đều hít hà không thôi, nàng ta thật sự là quá xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả bát công chúa và tam công chúa.
Ngay cả Minh Châu cũng khẽ giật mình, tam công chúa này quả thực xinh đẹp, xinh đẹp đến mê người, nàng là nữ nhân mà còn phải rung động nữa là nam nhân, không biết mục đích của cô công chúa này là ai đây.
Nàng chắc chắn mục tiêu hòa thân sẽ không phải là phụ hoàng, nàng tin tưởng vào tình cảm của phụ hoàng giành cho mẫu phi.
Vậy người mà tam công chúa này hướng đến chỉ có thái tử ca ca mà thôi, đột nhiên Minh Châu cảm thấy giật mình lướt nhìn sang Khả Hân tỷ tỷ.
Thường thường các công chúa được đưa sang hòa thân mục đích đều là thái tử và hoàng tử.
Nhưng thoáng nhìn qua Minh Châu có thể đoán tham vọng của nàng ta là thái tử chứ không phải người nào khác.
Từ khi nàng ta bước vào ánh mắt lúng liếng đa tình đều nhìn về hướng hoàng huynh, sở dĩ nàng ta có thể nhận ra là do hoàng bào của phụ hoàng cùng với thái tử, một màu vàng đặc trưng như thế không nhận ra mới là lạ.
Danh sách chương