Một lần nữa bước vào Giang thành, Ôn Mạn không thể nói được tâm trạng của mình bây giờ là gì, chỉ cảm thấy thật lạnh, không khí thở ra cũng biến thành sương trắng,

Tiếng chuông di động vang lên, là bạn tốt La Hàm gọi cho cô.

Sau khi bấm nhận cuộc gọi, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển củ La Hàm lọt vào tai: “Mạn Mạn, cậu tới đâu rồi?”

“Mình mới xuống máy bay, muộn một chút mới tới.” Giọng nói của Ôn Mạn giống như vẻ bề ngoài của cô vậy, lạnh lùng: “Các cậu chơi trước đi, không cần chờ mình.”

“Không sao, không sao, vẫn còn người chưa tới, cậu đi đường cẩn thận nhé.” La Hàm mỉm cười tắt máy.

Ôn Mạn nhìn di động đã ngắt cuộc gọi, mở phần mềm đặt một chuyến xe, sau khi lên xe có máy sưởi, cô mới cảm thấy mình được sống lại rồi.

Hôm nay là buổi họp lớp của lớp đại học, từ sau khi tốt nghiệp tới giờ Ôn Mạn đều không tham gia những hoạt động này.

Nhưng lần này bạn tốt La Hàm là người chủ trì, vừa làm nũng vừa bán manh cầu xin cô đã lâu, bảo cô nhất định phải tới, Ôn Mạn vốn ăn mềm không ăn cứng chỉ có thể đồng ý.

Hơn nữa, nghe nói lần này Chu Khải cũng tới….

Ôn Mạn nhìn chằm chằm thành phố không khác gì trong trí nhớ ngoài cửa xe, không biết bản thân mình lúc này đang căng thẳng hay là sung sướиɠ.

Địa điểm tụ hội là một câu lạc bộ giải trí, Ôn Mạn xuống xe cũng đã hơn 9 giờ tối rồi.

“Cảm ơn bác tài.” Ôn Mạn đóng cửa xe lại, đứng dưới đèn đường gửi tin nhắn cho La Hàm, cô không biết số phòng là bao nhiêu.

La Hàm không trả lời, chắc là đang high rồi.

Ôn Mạn nhẹ nhàng thở dài, cô mặc quá ít, đầu ngón tay đã lạnh như băng rồi. Lúc cô đang do dự có nên gọi điện thoại cho La Hàm không, một đôi giày da và quần tây thẳng thớm lọt vào trong mắt cô.

Đột nhiên tim Ôn Mạn chậm mất nửa nhịp, tay cầm di động cũng thêm sức, dường như có bàn tay nào đó đang bóp chặt lấy cổ cô, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Rõ ràng ba năm không gặp rồi, cô lại chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

“Đã lâu không gặp.” Giọng nói của đối phương vẫn trầm thấp ôn hòa, từ tính như trước.

Ôn Mạn giấu cảm xúc trong lòng đi, ngẩng đầu nhìn lại, gương mặt nam tính tuấn tú lọt vào mắt cô.


Dáng người Chu Khải cực tốt, vai rộng eo thon, tây trang đặt riêng mặc trên người anh làm tăng mị lực đàn ông lên thêm mấy lần.

Anh rũ mi dài, đôi đồng tử đen như mực đang nhìn cô, trong mắt cũng chỉ có cô.

Thậm chí, Ôn Mạn còn không rõ vẻ mặt mình lúc này như thế nào, chậm chạp đáp lại: “… Đã lâu không gặp.”

“Không biết phòng nào?” Chu Khải bất động thanh sắc quét mắt nhìn xương quai xanh lộ ra sau cổ áo chữ V của cô, vóc dáng anh cao, đi thêm một bước nữa thậm chí còn có thể nhìn thấy khe rãnh ngay trước ngực cô.

Ánh mắt Chu Khải tối xuống, cởϊ áσ khoác tây trang của mình ra, khoác lên người cô.

“Anh…” Ôn Mạn chấn kinh, lùi về sau một bước.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói Chu Khải vẫn dịu dàng nhưng không cho phép người cự tuyệt, ma xui quỷ khiến thế nào mà Ôn Mạn lại dừng lại, không lùi về sau nữa.

Cô đứng cách anh rất gần, trên áo khoác có mùi tuyết tùng mát lạnh, khoác lên người cô như muốn bao bọc cô trong làn hương ấy, làm cô thở không nổi.

“Chu Khải..” Ôn Mạn mất tự nhiên dời tầm mắt đi, giọng nói giống như mèo con gãi vào lòng người.

Chu Khải cảm thấy ngực mình bị cào một cái, anh cười nhẹ xoa xoa tóc cô: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng nứng.”

“Anh… anh mới nứng ấy.” Ôn Mạn tức giận giơ nắm tay nhỏ muốn nện lên người anh mấy cái.

“Rồi, rồi, đừng quậy nữa.” Chu Khái nắm lấy tay cô, thuận tay đổi thành dắt tay, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ: “Quậy nữa anh hôn em ở đây ngay giờ đấy.”

Ôn Mạn không dám lộn xộn nữa, bởi vì cô biết, Chu Khải nói được làm được. Trước kia anh luôn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện